Chương 149: 140: Long ảnh
Thời Kính
10/11/2016
"Ta?"
Kiến Sầu không biết hắn đang nghĩ gì, nghe thấy tiếng "ngươi" này lập tức phát hiện có chuyện khác thường, cho nên cảm thấy hứng thú, hơi cất giọng hỏi lại một tiếng.
Như Hoa công tử lại không nói gì.
Ánh mắt hắn nhìn Kiến Sầu trở nên kì dị: Sức mạnh của Kiến Sầu theo lí thuyết tuyệt đối không nên ở trên Chu Thừa Giang, như vậy người Chu Thừa Giang nói kia có phải là nàng không?
Gió biển tanh mặn trên mặt biển thổi tới, tiếng sóng biển rì rào không ngừng.
Trong không hải là một cảnh tượng bình lặng giữa huyên náo.
Như Hoa công tử nhìn nàng rất lâu, lâu đến mức Kiến Sầu suýt nữa cho rằng hắn định động thủ với mình, hắn mới đột nhiên cười một tiếng, lại cười một tiếng nữa, cuối cùng biến thành ngẩng mặt cười to.
"Ha ha ha ha..."
"Ngươi cười cái gì?"
Lần này đến phiên Kiến Sầu nghi hoặc.
Như Hoa công tử lắc đầu, dường như cảm thấy Kiến Sầu rất thú vị, lại cảm thấy ý nghĩ của mình rất thú vị. Hắn cười vui vẻ rất lâu mới than thở: "Sức mạnh của Chu Thừa Giang kì thực không chênh lệch chúng ta là mấy, bản công tử tự thấy mình cũng không hơn kém Đường Bất Dạ bao nhiêu. Chu Thừa Giang có thể gặp, bản công tử rồi cũng sẽ gặp. Đến lúc thật sự gặp phải sẽ biết".
Trong lòng lạnh lẽo, đồng thời cảm thấy có chút đau đầu.
Kiến Sầu xem như đã hiểu, thì ra Như Hoa công tử đang nghi hoặc chuyện này.
Có điều đúng như hắn nói, chuyện này thật sự không có gì phải nghĩ nhiều, đến lúc thật sự "gặp phải", hết thảy sẽ rõ ràng.
Có điều cái hố Chu Thừa Giang đào cho nàng cũng thật là to.
Nàng không nói được gì, một hồi lâu sau mới mở miệng cười nói: "Như Hoa công tử nói rất phải".
"Vậy ngươi định thế nào?"
Như Hoa công tử không còn dây dưa chuyện nàng có phải người mà Chu Thừa Giang nói hay không, chỉ mở miệng hỏi nàng.
Bây giờ Kiến Sầu không muốn một đấu một, đặc biệt là trong tình hình đối thủ chính là Như Hoa công tử. Công pháp của người này kì lạ, mình và hắn đánh nhau chỉ sợ sẽ bị người khác lợi dụng.
Cho nên Kiến Sầu mở miệng nói: "Ngươi và ta kết bạn đồng hành, thế nào?"
Kết bạn đồng hành?
Đây là lần đầu tiên có người dám nói với hắn như vậy.
Như Hoa công tử có một cảm giác hoang đường, ngón tay hắn khẽ vê một cái đã có một đóa hoa đuôi chó sinh ra trong tay, sau đó hắn chỉ chính mình: "Ngươi muốn kết bạn đồng hành với ta?"
Ngay cả "Bản công tử" cũng không dùng nữa mà dùng "ta" luôn, có thể thấy sự kinh ngạc trong lòng Như Hoa công tử.
Kiến Sầu liếc bông hoa đuôi chó trong tay hắn một cái, cây cỏ này...
"Khụ khụ. Kết bạn đồng hành, đó là ít nhất trong lúc này ngươi và ta không tính kế lẫn nhau. Không biết ý Như Hoa công tử thế nào?"
"..."
Thật là tuyệt đối không ngờ.
Như Hoa công tử nhìn nàng chằm chằm, dường như đang suy nghĩ gì đó. Một lúc lâu sau hắn đột nhiên vỗ tay một cái, đôi mắt lười nhác lộ ra vài tia sáng như vừa hiểu ra: "A, hiểu rồi. Bản công tử hấp dẫn vô biên, có lẽ ngay cả đại sư tỷ Nhai Sơn cũng say mê, đúng là quá tốt..."
"..."
Đã gặp nhiều kẻ không biết xấu hổ, lại chưa từng thấy kẻ nào không biết xấu hổ đến mức này.
Kiến Sầu nghe xong không biết cảm tưởng lúc này là gì.
Dưới không hải, chân núi Côn Ngô, tất cả mọi người nghe thấy cũng đều chuiwr mắng không ngừng: "Đồ mặt dày! Rốt cuộc sự tự tin của hắn từ đâu ra?"
Tuy nhiên họ mới bàn tán được vài câu, Kiến Sầu đã lên tiếng sau một lát yên lặng: "Như Hoa công tử là đệ nhất nhân trong thế hệ trẻ Ngũ Di tông, đương nhiên là hấp dẫn vô biên".
"..."
Lần này đến lượt Như Hoa công tử ngẩn ra.
Chân núi Côn Ngô cũng đột nhiên yên tĩnh.
Tất cả mọi người vừa rồi mới chế giễu Như Hoa công tử đều cảm thấy trên mặt đau nhức: Hấp dẫn vô biên... Hấp dẫn vô biên... Đúng là muốn khóc quá. Đại sư tỷ Kiến Sầu, ngươi muốn hợp tác với người ta, để tránh xung đột mà nói lời trái với lương tâm này, rốt cuộc ngươi có chột dạ hay không?
Đột nhiên có một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng, Kiến Sầu rùng mình một cái, cảm thấy hơi kì quái: Sao cứ có cảm giác có người nói xấu sau lưng mình thế?
"Ha ha ha..."
Một hồi lâu sau Như Hoa công tử mới thoát khỏi sự khiếp sợ vừa rồi, lại không nhịn được cười gập lưng: "Bản công tử không biết Kiến Sầu đạo hữu cũng đồng loại trong đồng loại, xem ra ngươi và ta nhất định ngưu tầm ngưu, mã tầm mã cùng nhau đồng hành rồi".
Ai thèm làm trâu làm ngựa với ngươi?
Kiến Sầu có một loại cảm giác vô lực, nhất thời không biết nên nói gì.
Nàng đưa mắt nhìn quanh, vẫn chỉ có biển cả mênh mông.
"Bây giờ chuyện quan trọng là phải tìm rồng đen, đồng thời tìm được chỗ của những người khác... Có điều không biết rốt cuộc nên đi tìm thế nào..."
Nàng vừa nói vừa đi về phía bờ biển.
Như Hoa công tử nhìn nàng một cái, cũng đi theo ra bờ biển.
Gần như đúng lúc hai người đặt chân lên một tảng đá ngầm bên bờ biển, đá ngầm trên đảo đột nhiên rung động kịch liệt.
"Không tốt!"
Như Hoa công tử biến sắc, gần như lập tức bay lên.
Nhưng đòn "mai phục" trên đá ngầm còn nhanh hơn hắn.
Ầm một tiếng, tảng đá ngầm không ngờ lại nổ tung, một vệt linh quang màu lam đậm từ trong đá ngầm bắn ra, đuổi theo Như Hoa công tử, vù một cái chui vào trong mi tâm hắn.
"..."
Như bị thi triển thuật định thân, Như Hoa công tử đứng yên giữa không trung, hai mắt trống rỗng.
Động tác của Kiến Sầu không chậm hơn Như Hoa công tử, nhưng lúc này cũng không tránh được vệt sáng màu lam đậm từ dưới chân bắn lên.
Quá nhanh!
Muốn tránh cũng không tránh được, Kiến Sầu vung tay giơ búa lên, lưỡi búa vẽ đầy hình ác quỷ nhắm thẳng vào vệt sáng đó.
Ánh sáng màu lam đậm bay đến cực nhanh, nhưng va chạm kịch liệt trong tưởng tượng lại không xuất hiện.
Vệt ánh sáng đó lại xem Quỷ Phủ như không có gì, xuyên thẳng qua lưỡi búa, vù một cái chui vào mi tâm Kiến Sầu như vật sống.
Tinh thần nàng cũng rung động theo.
Ánh sáng màu lam đậm đột nhiên nổ tung, hóa thành một quầng sáng màu trắng. Một âm thanh già nua trong quầng sáng vang lên, vang vọng trong đầu Kiến Sầu.
"Biển sâu hữu giới, tâm ta vô biên! Niệm ngươi hữu duyên, tặng khả năng ngự đảo không hải!"
Tách!
Âm thanh dừng lại, quầng sáng trắng nhanh chóng thu lại, biến thành một giọt nước biển màu lam đậm thuần túy rỏ xuống linh đài của Kiến Sầu.
Thế là một gợn sóng lăn tăn lập tức lan ra.
Một đạo ấn hoàn chỉnh màu lam đậm như hình một hòn đảo nhỏ xuất hiện trong biển tinh thần của nàng.
Đây là...
Kiến Sầu mở to mắt ra.
Khả năng ngự đảo, phạm vi: Không hải!
Như Hoa công tử đứng trên hư không vẻ mặt cũng rất kinh ngạc.
Hai hàng lông mày nhíu chặt chưa giãn ra, hắn nhìn về phía Kiến Sầu bằng ánh mắt hơi chần chừ.
Ánh sáng đồng thời chui vào mi tâm hai người có ý nghĩa gì?
Sẽ là cùng một thứ sao?
Kiến Sầu cũng suy nghĩ một lát, cuối cùng hỏi thẳng: "Ánh sáng đó cho ta khả năng ngự đảo, không biết công tử là cái gì?"
"Ta?"
Sắc mặt Như Hoa công tử kì dị, sau đó hắn đưa tay lên vẫy một cái, trước mặt Kiến Sầu không ngờ lại xuất hiện một thứ giống như sa bàn, bên trên có hư ảnh những chấm sáng trắng như tuyết trên nền màu lam đậm.
"Đây là..."
Trong lòng Kiến Sầu lờ mờ có cảm giác kinh hãi.
Nàng ngẩng đầu lên, vừa lúc bắt gặp ánh mắt khó tả của Như Hoa công tử.
Cũng không biết rốt cuộc là giọng điệu gì, hắn mở miệng: "Dò xét toàn biển".
"..."
Đúng là không công bằng!
Kiến Sầu quả thực có cảm giác muốn ngất xỉu.
Như Hoa công tử nhìn những điểm sáng và một vệt đen dài trên "sa bàn", hoặc nói là "hải bàn" màu lam đậm, sau đó nụ cười lúc nhìn Kiến Sầu trở nên mờ ám: "Không cần bất bình, thực ra ngươi và ta đồng hành cũng coi như là may mắn của ngươi, đúng không?"
Ánh mắt Kiến Sầu như dính vào trên hải bàn.
Như Hoa công tử nhíu mày, cho rằng nàng đang nghĩ về chuyện may mắn và bất công: "Ngươi..."
"Ngươi xem!"
Đáy mắt Kiến Sầu lộ vẻ kinh hãi.
Nàng chậm rãi đưa ngón tay chỉ hai điểm màu trắng rất gần nhau trên hải bàn, sau đó di chuyển về phía sau, ở đó có một vệt dài màu đen lẳng lặng nằm co ngay phía dưới hải đảo.
"Trên hải bàn chỉ có hai điểm này ở gần nhau, rõ ràng đó là ngươi và anh... Vậy thì... Đây là cái gì?"
Vệt đen dài đó...
Như Hoa công tử cũng hết sức kinh ngạc, tuy nhiên ngay sau đó hắn không hề do dự hét lớn một tiếng: "Động thủ!"
Động thủ!
Ngự đảo!
Vệt dài màu đen này không thể nghi ngờ chính là con rồng đen do một con giun hóa thành.
Gần như ngay lúc Như Hoa công tử mở miệng, Kiến Sầu đã bắt thủ quyết, tâm niệm khẽ động, một sợi tơ từ mi tâm nàng phóng ra kết nối với hải đảo.
Ầm!
Một tiếng động đáng sợ vang lên.
Theo tâm ý của Kiến Sầu, cả hòn đảo không ngờ lại lướt thẳng sang bên phải, biển động dữ dội, sóng gió ầm ầm.
Kiến Sầu và Như Hoa công tử đứng trên hải đảo di động cùng với hải đảo.
Sau đó...
Họ đã nhìn thấy.
Một bóng đen lộ ra sau khi hải đảo dời sang bên cạnh.
Một con rồng đen to lớn, thân hình dài trăm trượng đang cuộn tròn, run rẩy.
Hải đảo vừa dời đi, vô số ánh sáng trên trời chiếu xuống, thân hình con rồng đen dưới biển càng tỏ ra vô cùng to lớn, đó là một bóng đen khổng lồ.
Cực kì đáng sợ.
Ánh sáng vừa chiếu xuống, con rồng đen do con giun hóa thành lập tức kêu một tiếng quái dị, nhưng lúc phát ra lại là tiếng rồng ngâm...
"Gầm..."
Chấn động trời đất, tiếng gầm này vang vọng trên toàn bộ mặt biển.
Tiếng gầm phát ra, thân thể con rồng đen cũng run rẩy một chút. Nó cúi đầu xuống, nhìn thấy cái bóng to lớn của chính nó in xuống đáy biển.
Mẹ ơi!
Tại sao lại đến nữa rồi?
Bị người ta ném xuống nước đã đành, sau khi ném vào lại có một con quái vật to lớn dưới đáy biển đuổi theo, nó bơi tới đâu, quái vật cũng bơi theo tới đó.
Con giun sợ quá, nó chạy một hòi lâu mới trốn xuống dưới một hòn đảo, cho rằng đã thoát được con quái vật bóng đen kia, ai ngờ đến bây giờ nó lại xuất hiện.
Rồng đen hung dữ vung đuôi tạo thành sóng to gió lớn, không ngờ vừa xuất hiện trong tầm mắt hai người đã lập tức bỏ đi như trốn chạy.
Oa oa oa... Vì sao cứ đuổi theo người ta? Thật là khủng khiếp!!!
Ầm ầm...
Sóng lớn cuộn trào trên mặt biển, sau chớp mắt con rồng đen dài trăm trượng đã vứt lại Kiến Sầu và Như Hoa công tử sau lưng.
Kiến Sầu sửng sốt.
Như Hoa công tử cũng sửng sốt.
Vì sao cảm thấy...
Con giun này... có gì đó hơi kì lạ?
"Bây giờ chúng ta làm thế nào?"
Như Hoa công tử đương nhiên cũng phát hiện sự kì dị này. Hắn đưa mắt nhìn quanh, xung quanh cũng không có thứ gì đáng sợ mà.
Chẳng lẽ con rồng đen này trời sinh nhạy bén?
"Rồng đen bỏ chạy, chỉ sợ nơi này có nguy hiểm chúng ta không biết, không nên ở lâu..."
Kì thực nghĩ như vậy rất có lí.
Nhưng luôn cảm thấy có gì đó là lạ.
Kiến Sầu suy ngẫm, cuối cùng vẫn động tâm niệm ngự đảo mà đi như điều khiển một chiếc thuyền lớn xé tan biển sâu vô tận, rẽ ra vô số sóng lớn đuổi theo con rồng đen.
Chân núi Côn Ngô, Phù Đạo sơn nhân đã cười không đứng được nữa.
Con giun này đúng là quá thú vị...
Ha ha ha, nơi này có nguy hiểm chúng ta không biết, ha ha ha, cười chết ta rồi!
"Vui quá vui quá!"
"..."
Hoành Hư thoáng nhìn lão một cái, không hề nói gì.
Rốt cuộc là lão không nhìn thấu Phù Đạo sơn nhân hay là hắn nghĩ quá nhiều?
Ánh mắt không khỏi nhìn về hướng chính tây, đó là Nhai Sơn. Lão dùng linh thức mạnh mẽ quét qua, chỉ có thể nhìn thấy một màn sương trắng mịt mờ.
Nhai Sơn!
"Hừ!"
Trên Di Thiên kính to lớn phủ đầy bụi, bộ xương trắng ngồi xếp bằng đột nhiên phát ra một làn ánh sáng.
Hai hốc mắt trống rỗng nhìn về phía Côn Ngô ở phía đông, bộ xương già mà còn không chết này cười khẽ một tiếng.
"Có chuyện gì thế?"
Một giọng nói đều đều.
Khúc Chính Phong mặc áo bào đen thêo chỉ vàng đứng trước Di Thiên kính không xa, trừ những hoa văn màu vàng, cả người gần như dung nhập vào trong bóng tối dưới nền đất.
Rắc rắc...
Bộ xương trắng chậm rãi quay cổ lại.
"Không có gì, lại cảm thấy linh thức đến từ Côn Ngô thôi..."
Lão, hoặc nó, cuối cùng nhìn về phía Khúc Chính Phong, trong âm thanh già nua lộ ra một sự bể dâu gai người: "Đã hơn ba trăm năm rồi, hậu bối, cuối cùng ngươi lại xuất hiện trước mặt ta. Vùng vẫy bao nhiêu năm, giữa chính và tà đã có lựa chọn hay chưa?"
Kiến Sầu không biết hắn đang nghĩ gì, nghe thấy tiếng "ngươi" này lập tức phát hiện có chuyện khác thường, cho nên cảm thấy hứng thú, hơi cất giọng hỏi lại một tiếng.
Như Hoa công tử lại không nói gì.
Ánh mắt hắn nhìn Kiến Sầu trở nên kì dị: Sức mạnh của Kiến Sầu theo lí thuyết tuyệt đối không nên ở trên Chu Thừa Giang, như vậy người Chu Thừa Giang nói kia có phải là nàng không?
Gió biển tanh mặn trên mặt biển thổi tới, tiếng sóng biển rì rào không ngừng.
Trong không hải là một cảnh tượng bình lặng giữa huyên náo.
Như Hoa công tử nhìn nàng rất lâu, lâu đến mức Kiến Sầu suýt nữa cho rằng hắn định động thủ với mình, hắn mới đột nhiên cười một tiếng, lại cười một tiếng nữa, cuối cùng biến thành ngẩng mặt cười to.
"Ha ha ha ha..."
"Ngươi cười cái gì?"
Lần này đến phiên Kiến Sầu nghi hoặc.
Như Hoa công tử lắc đầu, dường như cảm thấy Kiến Sầu rất thú vị, lại cảm thấy ý nghĩ của mình rất thú vị. Hắn cười vui vẻ rất lâu mới than thở: "Sức mạnh của Chu Thừa Giang kì thực không chênh lệch chúng ta là mấy, bản công tử tự thấy mình cũng không hơn kém Đường Bất Dạ bao nhiêu. Chu Thừa Giang có thể gặp, bản công tử rồi cũng sẽ gặp. Đến lúc thật sự gặp phải sẽ biết".
Trong lòng lạnh lẽo, đồng thời cảm thấy có chút đau đầu.
Kiến Sầu xem như đã hiểu, thì ra Như Hoa công tử đang nghi hoặc chuyện này.
Có điều đúng như hắn nói, chuyện này thật sự không có gì phải nghĩ nhiều, đến lúc thật sự "gặp phải", hết thảy sẽ rõ ràng.
Có điều cái hố Chu Thừa Giang đào cho nàng cũng thật là to.
Nàng không nói được gì, một hồi lâu sau mới mở miệng cười nói: "Như Hoa công tử nói rất phải".
"Vậy ngươi định thế nào?"
Như Hoa công tử không còn dây dưa chuyện nàng có phải người mà Chu Thừa Giang nói hay không, chỉ mở miệng hỏi nàng.
Bây giờ Kiến Sầu không muốn một đấu một, đặc biệt là trong tình hình đối thủ chính là Như Hoa công tử. Công pháp của người này kì lạ, mình và hắn đánh nhau chỉ sợ sẽ bị người khác lợi dụng.
Cho nên Kiến Sầu mở miệng nói: "Ngươi và ta kết bạn đồng hành, thế nào?"
Kết bạn đồng hành?
Đây là lần đầu tiên có người dám nói với hắn như vậy.
Như Hoa công tử có một cảm giác hoang đường, ngón tay hắn khẽ vê một cái đã có một đóa hoa đuôi chó sinh ra trong tay, sau đó hắn chỉ chính mình: "Ngươi muốn kết bạn đồng hành với ta?"
Ngay cả "Bản công tử" cũng không dùng nữa mà dùng "ta" luôn, có thể thấy sự kinh ngạc trong lòng Như Hoa công tử.
Kiến Sầu liếc bông hoa đuôi chó trong tay hắn một cái, cây cỏ này...
"Khụ khụ. Kết bạn đồng hành, đó là ít nhất trong lúc này ngươi và ta không tính kế lẫn nhau. Không biết ý Như Hoa công tử thế nào?"
"..."
Thật là tuyệt đối không ngờ.
Như Hoa công tử nhìn nàng chằm chằm, dường như đang suy nghĩ gì đó. Một lúc lâu sau hắn đột nhiên vỗ tay một cái, đôi mắt lười nhác lộ ra vài tia sáng như vừa hiểu ra: "A, hiểu rồi. Bản công tử hấp dẫn vô biên, có lẽ ngay cả đại sư tỷ Nhai Sơn cũng say mê, đúng là quá tốt..."
"..."
Đã gặp nhiều kẻ không biết xấu hổ, lại chưa từng thấy kẻ nào không biết xấu hổ đến mức này.
Kiến Sầu nghe xong không biết cảm tưởng lúc này là gì.
Dưới không hải, chân núi Côn Ngô, tất cả mọi người nghe thấy cũng đều chuiwr mắng không ngừng: "Đồ mặt dày! Rốt cuộc sự tự tin của hắn từ đâu ra?"
Tuy nhiên họ mới bàn tán được vài câu, Kiến Sầu đã lên tiếng sau một lát yên lặng: "Như Hoa công tử là đệ nhất nhân trong thế hệ trẻ Ngũ Di tông, đương nhiên là hấp dẫn vô biên".
"..."
Lần này đến lượt Như Hoa công tử ngẩn ra.
Chân núi Côn Ngô cũng đột nhiên yên tĩnh.
Tất cả mọi người vừa rồi mới chế giễu Như Hoa công tử đều cảm thấy trên mặt đau nhức: Hấp dẫn vô biên... Hấp dẫn vô biên... Đúng là muốn khóc quá. Đại sư tỷ Kiến Sầu, ngươi muốn hợp tác với người ta, để tránh xung đột mà nói lời trái với lương tâm này, rốt cuộc ngươi có chột dạ hay không?
Đột nhiên có một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng, Kiến Sầu rùng mình một cái, cảm thấy hơi kì quái: Sao cứ có cảm giác có người nói xấu sau lưng mình thế?
"Ha ha ha..."
Một hồi lâu sau Như Hoa công tử mới thoát khỏi sự khiếp sợ vừa rồi, lại không nhịn được cười gập lưng: "Bản công tử không biết Kiến Sầu đạo hữu cũng đồng loại trong đồng loại, xem ra ngươi và ta nhất định ngưu tầm ngưu, mã tầm mã cùng nhau đồng hành rồi".
Ai thèm làm trâu làm ngựa với ngươi?
Kiến Sầu có một loại cảm giác vô lực, nhất thời không biết nên nói gì.
Nàng đưa mắt nhìn quanh, vẫn chỉ có biển cả mênh mông.
"Bây giờ chuyện quan trọng là phải tìm rồng đen, đồng thời tìm được chỗ của những người khác... Có điều không biết rốt cuộc nên đi tìm thế nào..."
Nàng vừa nói vừa đi về phía bờ biển.
Như Hoa công tử nhìn nàng một cái, cũng đi theo ra bờ biển.
Gần như đúng lúc hai người đặt chân lên một tảng đá ngầm bên bờ biển, đá ngầm trên đảo đột nhiên rung động kịch liệt.
"Không tốt!"
Như Hoa công tử biến sắc, gần như lập tức bay lên.
Nhưng đòn "mai phục" trên đá ngầm còn nhanh hơn hắn.
Ầm một tiếng, tảng đá ngầm không ngờ lại nổ tung, một vệt linh quang màu lam đậm từ trong đá ngầm bắn ra, đuổi theo Như Hoa công tử, vù một cái chui vào trong mi tâm hắn.
"..."
Như bị thi triển thuật định thân, Như Hoa công tử đứng yên giữa không trung, hai mắt trống rỗng.
Động tác của Kiến Sầu không chậm hơn Như Hoa công tử, nhưng lúc này cũng không tránh được vệt sáng màu lam đậm từ dưới chân bắn lên.
Quá nhanh!
Muốn tránh cũng không tránh được, Kiến Sầu vung tay giơ búa lên, lưỡi búa vẽ đầy hình ác quỷ nhắm thẳng vào vệt sáng đó.
Ánh sáng màu lam đậm bay đến cực nhanh, nhưng va chạm kịch liệt trong tưởng tượng lại không xuất hiện.
Vệt ánh sáng đó lại xem Quỷ Phủ như không có gì, xuyên thẳng qua lưỡi búa, vù một cái chui vào mi tâm Kiến Sầu như vật sống.
Tinh thần nàng cũng rung động theo.
Ánh sáng màu lam đậm đột nhiên nổ tung, hóa thành một quầng sáng màu trắng. Một âm thanh già nua trong quầng sáng vang lên, vang vọng trong đầu Kiến Sầu.
"Biển sâu hữu giới, tâm ta vô biên! Niệm ngươi hữu duyên, tặng khả năng ngự đảo không hải!"
Tách!
Âm thanh dừng lại, quầng sáng trắng nhanh chóng thu lại, biến thành một giọt nước biển màu lam đậm thuần túy rỏ xuống linh đài của Kiến Sầu.
Thế là một gợn sóng lăn tăn lập tức lan ra.
Một đạo ấn hoàn chỉnh màu lam đậm như hình một hòn đảo nhỏ xuất hiện trong biển tinh thần của nàng.
Đây là...
Kiến Sầu mở to mắt ra.
Khả năng ngự đảo, phạm vi: Không hải!
Như Hoa công tử đứng trên hư không vẻ mặt cũng rất kinh ngạc.
Hai hàng lông mày nhíu chặt chưa giãn ra, hắn nhìn về phía Kiến Sầu bằng ánh mắt hơi chần chừ.
Ánh sáng đồng thời chui vào mi tâm hai người có ý nghĩa gì?
Sẽ là cùng một thứ sao?
Kiến Sầu cũng suy nghĩ một lát, cuối cùng hỏi thẳng: "Ánh sáng đó cho ta khả năng ngự đảo, không biết công tử là cái gì?"
"Ta?"
Sắc mặt Như Hoa công tử kì dị, sau đó hắn đưa tay lên vẫy một cái, trước mặt Kiến Sầu không ngờ lại xuất hiện một thứ giống như sa bàn, bên trên có hư ảnh những chấm sáng trắng như tuyết trên nền màu lam đậm.
"Đây là..."
Trong lòng Kiến Sầu lờ mờ có cảm giác kinh hãi.
Nàng ngẩng đầu lên, vừa lúc bắt gặp ánh mắt khó tả của Như Hoa công tử.
Cũng không biết rốt cuộc là giọng điệu gì, hắn mở miệng: "Dò xét toàn biển".
"..."
Đúng là không công bằng!
Kiến Sầu quả thực có cảm giác muốn ngất xỉu.
Như Hoa công tử nhìn những điểm sáng và một vệt đen dài trên "sa bàn", hoặc nói là "hải bàn" màu lam đậm, sau đó nụ cười lúc nhìn Kiến Sầu trở nên mờ ám: "Không cần bất bình, thực ra ngươi và ta đồng hành cũng coi như là may mắn của ngươi, đúng không?"
Ánh mắt Kiến Sầu như dính vào trên hải bàn.
Như Hoa công tử nhíu mày, cho rằng nàng đang nghĩ về chuyện may mắn và bất công: "Ngươi..."
"Ngươi xem!"
Đáy mắt Kiến Sầu lộ vẻ kinh hãi.
Nàng chậm rãi đưa ngón tay chỉ hai điểm màu trắng rất gần nhau trên hải bàn, sau đó di chuyển về phía sau, ở đó có một vệt dài màu đen lẳng lặng nằm co ngay phía dưới hải đảo.
"Trên hải bàn chỉ có hai điểm này ở gần nhau, rõ ràng đó là ngươi và anh... Vậy thì... Đây là cái gì?"
Vệt đen dài đó...
Như Hoa công tử cũng hết sức kinh ngạc, tuy nhiên ngay sau đó hắn không hề do dự hét lớn một tiếng: "Động thủ!"
Động thủ!
Ngự đảo!
Vệt dài màu đen này không thể nghi ngờ chính là con rồng đen do một con giun hóa thành.
Gần như ngay lúc Như Hoa công tử mở miệng, Kiến Sầu đã bắt thủ quyết, tâm niệm khẽ động, một sợi tơ từ mi tâm nàng phóng ra kết nối với hải đảo.
Ầm!
Một tiếng động đáng sợ vang lên.
Theo tâm ý của Kiến Sầu, cả hòn đảo không ngờ lại lướt thẳng sang bên phải, biển động dữ dội, sóng gió ầm ầm.
Kiến Sầu và Như Hoa công tử đứng trên hải đảo di động cùng với hải đảo.
Sau đó...
Họ đã nhìn thấy.
Một bóng đen lộ ra sau khi hải đảo dời sang bên cạnh.
Một con rồng đen to lớn, thân hình dài trăm trượng đang cuộn tròn, run rẩy.
Hải đảo vừa dời đi, vô số ánh sáng trên trời chiếu xuống, thân hình con rồng đen dưới biển càng tỏ ra vô cùng to lớn, đó là một bóng đen khổng lồ.
Cực kì đáng sợ.
Ánh sáng vừa chiếu xuống, con rồng đen do con giun hóa thành lập tức kêu một tiếng quái dị, nhưng lúc phát ra lại là tiếng rồng ngâm...
"Gầm..."
Chấn động trời đất, tiếng gầm này vang vọng trên toàn bộ mặt biển.
Tiếng gầm phát ra, thân thể con rồng đen cũng run rẩy một chút. Nó cúi đầu xuống, nhìn thấy cái bóng to lớn của chính nó in xuống đáy biển.
Mẹ ơi!
Tại sao lại đến nữa rồi?
Bị người ta ném xuống nước đã đành, sau khi ném vào lại có một con quái vật to lớn dưới đáy biển đuổi theo, nó bơi tới đâu, quái vật cũng bơi theo tới đó.
Con giun sợ quá, nó chạy một hòi lâu mới trốn xuống dưới một hòn đảo, cho rằng đã thoát được con quái vật bóng đen kia, ai ngờ đến bây giờ nó lại xuất hiện.
Rồng đen hung dữ vung đuôi tạo thành sóng to gió lớn, không ngờ vừa xuất hiện trong tầm mắt hai người đã lập tức bỏ đi như trốn chạy.
Oa oa oa... Vì sao cứ đuổi theo người ta? Thật là khủng khiếp!!!
Ầm ầm...
Sóng lớn cuộn trào trên mặt biển, sau chớp mắt con rồng đen dài trăm trượng đã vứt lại Kiến Sầu và Như Hoa công tử sau lưng.
Kiến Sầu sửng sốt.
Như Hoa công tử cũng sửng sốt.
Vì sao cảm thấy...
Con giun này... có gì đó hơi kì lạ?
"Bây giờ chúng ta làm thế nào?"
Như Hoa công tử đương nhiên cũng phát hiện sự kì dị này. Hắn đưa mắt nhìn quanh, xung quanh cũng không có thứ gì đáng sợ mà.
Chẳng lẽ con rồng đen này trời sinh nhạy bén?
"Rồng đen bỏ chạy, chỉ sợ nơi này có nguy hiểm chúng ta không biết, không nên ở lâu..."
Kì thực nghĩ như vậy rất có lí.
Nhưng luôn cảm thấy có gì đó là lạ.
Kiến Sầu suy ngẫm, cuối cùng vẫn động tâm niệm ngự đảo mà đi như điều khiển một chiếc thuyền lớn xé tan biển sâu vô tận, rẽ ra vô số sóng lớn đuổi theo con rồng đen.
Chân núi Côn Ngô, Phù Đạo sơn nhân đã cười không đứng được nữa.
Con giun này đúng là quá thú vị...
Ha ha ha, nơi này có nguy hiểm chúng ta không biết, ha ha ha, cười chết ta rồi!
"Vui quá vui quá!"
"..."
Hoành Hư thoáng nhìn lão một cái, không hề nói gì.
Rốt cuộc là lão không nhìn thấu Phù Đạo sơn nhân hay là hắn nghĩ quá nhiều?
Ánh mắt không khỏi nhìn về hướng chính tây, đó là Nhai Sơn. Lão dùng linh thức mạnh mẽ quét qua, chỉ có thể nhìn thấy một màn sương trắng mịt mờ.
Nhai Sơn!
"Hừ!"
Trên Di Thiên kính to lớn phủ đầy bụi, bộ xương trắng ngồi xếp bằng đột nhiên phát ra một làn ánh sáng.
Hai hốc mắt trống rỗng nhìn về phía Côn Ngô ở phía đông, bộ xương già mà còn không chết này cười khẽ một tiếng.
"Có chuyện gì thế?"
Một giọng nói đều đều.
Khúc Chính Phong mặc áo bào đen thêo chỉ vàng đứng trước Di Thiên kính không xa, trừ những hoa văn màu vàng, cả người gần như dung nhập vào trong bóng tối dưới nền đất.
Rắc rắc...
Bộ xương trắng chậm rãi quay cổ lại.
"Không có gì, lại cảm thấy linh thức đến từ Côn Ngô thôi..."
Lão, hoặc nó, cuối cùng nhìn về phía Khúc Chính Phong, trong âm thanh già nua lộ ra một sự bể dâu gai người: "Đã hơn ba trăm năm rồi, hậu bối, cuối cùng ngươi lại xuất hiện trước mặt ta. Vùng vẫy bao nhiêu năm, giữa chính và tà đã có lựa chọn hay chưa?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.