Ta Không Thành Tiên

Chương 307: Chư phương anh hào

Thời Kính

22/11/2018

Thình thịch.

Thình thịch.

Thình thịch.

Tĩnh lặng đến nỗi Triệu Dương còn nghe được rõ mồn một tiếng đập của trái tim mình.

Gã thấy được tên quỷ tu độc nhãn vừa chọc quê mình ban nãy bây giờ mắt đã trợn tròn trông tựa như bị người ta cho ăn một cái bạt tai, còn cái mặt thì sưng đỏ.

Gã cũng có thể thấy được các "giám khảo" ngự trên đài cao của Địa thượng lâu mười tám tầng đều ngẩng đầu lên kinh ngạc, nét mặt sững sờ;

Gã dĩ nhiên cũng nhìn ra vẻ ngạc nhiên trên gương mặt của hằng hà ha số người đứng xem chung quanh...

Nhưng cũng chính vì vừa mới nói Kiến Sầu rất có thể qua vòng nên không hiểu sao hiện giờ Triệu Dương lại cảm thấy hơi mất tự tin, thậm chí từ đáy lòng còn hồ hởi thét to___

Thật là thái quá!

Ăn gian vừa vừa phải phải thôi chứ!

Sở dĩ gã đoán Kiến Sầu có thể qua vòng đơn giản là vì "chiêu bài" năm nay khá lộ liễu. Bát phương diêm điện nếu có đầu óc thì làm sao có thể để kế hoạch của họ chết yểu cho được?

Vì muốn vơ vét càng nhiều huyền ngọc từ hầu bao của chúng quỷ tu Cực Vực, Bát phương diêm điện có thể không từ bất cứ thủ đoạn gì. Trong đó có kể cả lợi dụng việc quảng bá thanh thế vòng hai.

Nhưng...

Triệu Dương lại hoàn toàn không ngờ tới!

Cái cô Kiến Sầu này vậy mà chỉ tốn có một khắc là đã qua được vòng hai. Quả thực...

Quá điên!

Mẹ nó, bộ tưởng tu sĩ toàn Cực Vực đều không có não hay sao?

Thôi Giác vốn là rồng phượng trong chúng nhân, là người lập nên kỷ lục cao nhất của vòng thi văn thứ hai. Nhiều năm đã qua có không biết bao nhiêu là lớp kỳ tài ngút trời tham gia mà cũng chẳng có một ai nổi trội hơn Thôi Giác.

Kiến Sầu ngươi là người mới, tu vi nhỏ yếu, đã vậy cũng phải nhờ vào quen biết mới được vào đây thế mà lại dám vượt mặt Thôi Giác ư?

Cứ coi như là ngươi biết hết đáp án đi, nhưng dù sao cũng đừng chơi nổi quá như thế chứ. Thật quá đáng mà!

Vật cực tất phản!

Hăng quá hóa dở!

Triệu Dương tự cho là mình am hiểu đỉnh tranh Cực Vực nên đối với đủ loại thủ đoạn "Ti tiện vô sỉ" của Bát phương diêm điện cũng có thể nói là nắm rõ như lòng bàn tay.

Bây giờ nhìn hình ảnh trên quyển trục tinh vân trên không, gã đang vừa kinh ngạc vừa phẫn nộ tràn trề thì đột nhiên lại cảm thấy một cảm giác lạ lùng___

Thoải mái.

Không sai, đúng là như vậy.

Bát phương diêm điện đã tổ chức đỉnh tranh nhiều năm khiến thời gian tu luyện của gã bị gián đoạn, huyền ngọc trong túi cũng hao tổn...

Hôm nay họ thế mà lại đi thỉnh một "con bài tẩy" mắm vố như thế này, bày trò ti tiện ám muội!

Vậy chẳng phải là muốn thua trắng sao?

Quỷ tu có hiểu biết ở Cực Vực đều biết vòng thi văn thứ hai khốc liệt khủng khiếp đến mức nào, ngay cả hai khắc của Thôi Giác năm đó cũng đều bị người ta bàn ra tán vào không ngớt, vậy một khắc này không cần nói cũng biết độ nóng của nó!

Bây giờ phô trương đến cỡ này, dân tình sẽ la ó cho coi!

Triệu Dương vừa mới chớm nghĩ đến thì đám người xung quanh đang há hốc miệng sững sờ rốt cục rồi cũng tỉnh lại.

Người nhanh nhất chính là gã tu sĩ một mắt lúc nãy.

"Chẳng cần phải trội hơn Thôi Giác, cô ta chỉ cần qua vòng thì lão tử cũng dám gọi thẳng mặt Lệ Hàn hai tiếng "thằng cháu" lắm! Ha ha ha..."

Lời ngông cuồng ban nãy vẫn còn vang vang trong đầu làm gã nghĩ tới mà hồn vía lên mây.

Lệ Hàn không phải là thứ nhân từ gì đâu. Tên gia hỏa này giết người như ngóe, mình chỉ là một đứa tép riu mà dám chạy đến trước mặt gọi hắn bằng "thằng cháu" thì mất tiêu cái mạng già chứ chẳng chơi!

Không được, không đời nào ta dám gọi hắn như vậy đâu!

Vì vậy...

Gã quỷ tu một mắt này bèn liếc ngang ngó dọc, thấy chưa có ai lên tiếng thì nhất định làm tới bằng bất cứ giá nào.

Gã há miệng đớp một hơi thật sâu nén đầy trong lồng ngực rồi banh họng xả, giọng ré lên heo bị chọc tiết: "Ăn gian! Ăn gian! Nhất định là ăn gian____"

Trên cả quảng trường đang yên lặng như tờ, tiếng kêu này tựa như sấm nổ giữa trời quang.

Tiếng rền lê theo sau.

"Ăn gian! Ăn gian!"

"Làm sao có thể?!"

"Bát phương diêm điện các người có còn biết xấu hổ không hả?!"

"Ăn gian, ăn gian!"

"Ha ha ha, đông vui náo nhiệt ghê, Bát phương diêm điện thật đáng mặt làm đại sự nha!"

"Mẹ bà nó đỉnh tranh năm nay điên rồi!"

...

Trong phút chốc, ngàn tiếng vạn câu cất lên tựa như bụi mù cuộn tung sau nhịp vó ngựa, phủ át hết toàn bộ những lời riêng lẻ trên. Trên cả quảng trường đen đặc quỷ tu, ngươi một câu ta một câu, hầu như ai cũng nói, thành thử ầm ĩ loạn xà ngầu hết cả lên.

Trên đài cao vì có bố trí trận pháp cách âm, hết thảy mọi tiếng động bên ngoài đều không lọt vào nổi nên nơi đây đặc biệt yên tĩnh.

Nhưng Kiến Sầu vẫn có thể nhìn thấy rõ khẩu hình mở lớn của đám đông bên dưới với dáng vẻ phẫn nộ và cũng có thể láng máng nhận ra là họ đang phản đối cái gì.

Vì vậy đầu mày khóe mắt nàng đột nhiên bỗng lộ vẻ vui vui.

Khóe môi từ từ nhếch lên cười, đôi mắt cười tít, nàng lại ngẩng đầu chăm chú nhìn hình ảnh của mình ngưng tụ trên quyển trục tinh vân trên không trung.

Sau khi hình ảnh đã hoàn chỉnh, một cụm chữ tiểu triện vàng liền xuất hiện ở kế bên___

Kiến Sầu - Điện diêm quân Tần Nghiễm.

....

Trên tầng cao nhất của Địa thượng lâu mười tám tầng.

Nghe thấy tiếng đám đông ầm ì ở dưới rồi lại thấy vẻ mặt tươi cười của Kiến Sầu, Thôi Giác tưởng như mình hoa mắt.

Người nữ tu kia...

Thế mà lại rất hài lòng trước kết quả như thế này sao?

Dường như cô ta hoàn toàn không chút lo lắng rằng mọi hành động của mình sẽ gây rắc rối gì cho Bát phương diêm điện và cũng chẳng mảy may nghĩ tới bao phiền toái sẽ phát sinh từ chính cục diện rối rắm do chính bản thân tự gây ra này...

Một khắc...

Đáp đề chỉ vẻn vẹn trong vòng một khắc, cô ta điên rồi sao?

Ngay chính mình năm đó cũng từng trải qua bao sóng gió với Bát phương diêm điện mà giờ này Thôi Giác cũng cảm thấy lùng bùng, đầu váng mắt hoa. Y không cần suy nghĩ cũng có thể đoán được mặt mũi tám vị diêm quân ra sao sau khi hay chuyện.

Khỏi cần nói cũng biết là lớn chuyện rồi.

"Cô ta đang làm cái gì đây..."

Thôi Giác nhìn xuống dưới mà hàm răng hơi nghiến lại, ngón tay giơ lên nhưng phải gồng lắm mới xoa xoa được đuôi mắt. Mặc dù vậy tự sâu trong thâm tâm y lại đột nhiên thấy cảm hoài trước cảnh trường giang sông lớn sóng sau đè sóng trước.

Trái lại, Giang Trành đứng cách y không xa, thấy Kiến Sầu có vẻ nhẹ nhõm, thậm chí còn mỉm cười sung sướng thì cũng cảm thấy vui lây theo: "Ta lại cảm thấy... người này rất thú vị... Sao hả, bị người ta vượt mặt có phải là rất sốc không?"

"... có chút chút."

Dĩ nhiên còn cảm thấy rất phiền phức nữa là đằng khác.

Nhưng vì nghe giọng Giang Trành mềm mại ngọt ngào thấu xương nên Thôi Giác lại chẳng muốn giải thích lằng nhằng dây dưa ra thêm.

Trong số tám vị diêm quân, Đô Thị vương - Giang Trành là người dễ chịu nhất. Ngay cả cứ đứng như thế này nói chuyện với bà dường như cũng có thể cảm thấy tâm hồn mình được trầm tĩnh lại.

Phải chăng là nhờ thiện niệm từ tâm mà ra?

Thôi Giác quay đầu nhìn Giang Trành, nhưng ngay lúc ấy trong đầu liền vụt nhớ tới năm đó y vào Uổng Tử thành, sau đó được diêm quân Tần Nghiễm coi trọng rồi mới xảy ra những chuyện kia.

Giang Trành cũng không quay đầu lại mà vẫn cứ đứng yên như trước, đáy mắt xa xăm mờ mịt trông tựa như một bức tượng vừa ôn nhu vừa cổ xưa.

"Ta rất tò mò muốn biết có thật năm đó ông đáp đề chỉ mất hai khắc hay không?"

"..."

Nhất thời Thôi Giác không đáp.

Y nghe tiếng đám đông vừa chất vấn vừa phản đối ầm ĩ như triều dâng dưới kia miệng đáp: "Nếu điện hạ cảm thấy là giả thì đó chính là giả."

Giang Trành thở dài, không hỏi gì thêm nữa, chỉ nói: "Bây giờ chắc bảy mươi mốt thành kia cũng loạn cào cào hết rồi..."

Bởi vì các họa quyển tinh vân của bảy mươi hai thành đều giống nhau.

Cứ có ai qua được vòng thi văn thì hình ảnh và tên tuổi sẽ đồng thời xuất hiện trên tất cả các cuốn quyển của bảy mươi hai thành, mọi người chỉ cần ngẩng đầu lên nhìn là thấy được.

Đến vòng thứ ba nếu có ai bị loại hay bị giết thì tên và hình ảnh của người đó sẽ biến mất trên quyển họa, chỉ để lại những tu sĩ còn tham gia và còn sống mà thôi.

Vì vậy quyển họa tinh vân còn được gọi là "Quyển danh sách những người sống sót"!

Phan Hạc Tầm là một ứng viên tài năng được thành Phong Đô kỳ vọng rất cao. Y đã đạt đến đỉnh điểm ngọc niết, chỉ còn thiếu một chút xíu nữa thôi là viên mãn, bước qua cảnh giới kim thân.

Vào đợt đỉnh tranh năm nay, y cũng không phụ công mọi người tin yêu, nhờ diêm quân Chuyển Luân đánh giá cao nên cũng được đề cử vào danh sách tham dự.

Hiện giờ Phan Hạc Tầm đang ngồi ngưng thần tĩnh tọa trên đài cao đã hơn hai khắc rồi.



Nhẫn đỉnh giới màu lục sậm phát ra hào quang giống như tơ nhện nối kết với tâm thần của y, truyền từng câu hỏi một vào trong óc.

Tâm trí xoay chuyển cực nhanh, Phan Hạc Tầm đáp đề nhanh như chớp.

Một đề, hai đề, ba đề...

Càng lúc càng nhanh!

Ngay chính y cũng rất bất ngờ trước sự sung sức của mình, khả năng hoàn toàn vượt xa chuẩn mực ngày thường.

Thậm chí, trên nhẫn đỉnh giới cũng hiển thị rõ ràng cho y biết chỉ mới có hai khắc rưỡi đã trôi qua!

Gần suýt soát chạm tới kỷ lục của Thôi Giác hồi đó!

Đầu óc Phan Hạc Tầm không tài nào kìm được sự hồi hộp vội vã, các dây thần kinh run rẩy căng thẳng như sợi dây đàn.

Một cảm giác phấn khích sung sướng vô biên vỡ òa trong lòng, khiến cho y lâng lâng mơ màng___

Có lẽ y không những chỉ có thể giết hết tất cả mọi người ở vòng thứ ba để đoạt đỉnh nguyên mà còn có thể đứng đầu bảng ở vòng hai này nữa!

Đến lúc đó, còn ai dám nghi ngờ khả năng của y?

Cho dù Chung Lan Lăng, cái tên quỷ tu tộc Quỷ vương lai lịch bất minh mới đến này cũng chẳng có cách gì ngăn cản được y!

Còn mấy gã như Trương Thang, Lệ Hàn của Uổng Tử thành thì lại càng không đáng nhắc tới.

Chỉ có y, tu sĩ ngọc niết đỉnh phong mới là người đại thắng!

Rốt cục đề cuối cùng...

Cũng đã đáp xong!

Phan Hạc Tầm gần như mở mắt trước tiên, nhưng y lại không nhìn lên họa quyển tinh vân trên đầu mà là người đầu tiên liếc nhìn sang kẻ ở bên phía tay phải mình.

Lúc lên đài y nhớ rất rõ Chung Lan Lăng tộc Quỷ vương ngồi ở bên này.

Phan Hạc Tầm liếc nhìn sang với ánh mắt gần như là khinh miệt.

Bởi vì y chỉ mất có hai khắc rưỡi là đã trả lời xong tất cả đề mục, suýt soát gần bằng "hai khắc" của Thôi Giác!

Y tin chắc mình là người nhanh nhất kỳ đỉnh tranh năm nay, thậm chí còn phá vỡ kỷ lục của người xếp thứ hai sau Thôi Giác.

Nhưng ngay khi thoáng nhìn thấy Chung Lan Lăng, Phan Hạc Tầm liền ngây ngẩn cả người.

Đó là một nam tử vai đeo một cây đàn cầm bảy dây, chân để trần, áo gai cổ xưa trắng toát như tuyết, tuy y đang ngồi nhưng cũng có thể thấy được một bờ vai rộng và dáng người cao lớn. Vài sợi tóc mai pha sương rủ xuống bên thái dương làm toát nên nơi y một vẻ lãng tử phóng khoáng. Tóc ở phía sau ót thì được buộc chặt lại bằng một khúc gấm tím đen.

Trông y giống như một vị cầm khách yếm thế lang bạt kỳ hồ. Đôi mắt vốn mông lung lơ đãng bây giờ lại ngước lên nhìn quyển họa tinh vân trên cao...

Phan Hạc Tầm tròn mắt nhìn!

Hắn vậy mà giải đề còn nhanh hơn mình!

Phan Hạc Tầm gần như không tin vào mắt mình, trong lòng cảm thấy vừa cực kỳ tức giận vừa không cam lòng. Nhưng khi y bất giác nhìn theo ánh mắt của người kia thì lại càng kinh hãi hơn...

Xuất hiện rồi.

Trên quyển họa uy nghi lộng lẫy ở trên cao vậy mà không chỉ ngưng tụ mỗi một hình ảnh của Chung Lan Lăng...

Còn có một nữ tu nữa.

Diện mạo xinh đẹp, mặt mũi mang vẻ lãnh đạm trời sinh.

Thế nhưng...

Phan Hạc Tầm thấy rõ cạnh hình ảnh ấy có chạm một hàng chữ: Kiến Sầu - điện diêm quân Tần Nghiễm!

Là cô ta!

Phan Hạc Tầm còn còn nhớ lúc Bát phương diêm điện đến tìm đã yêu cầu y một việc. Bọn họ muốn y bảo vệ một nữ tu ở vòng thứ ba và hy vọng y hợp tác.

Loại chuyện này đối với y chỉ có lợi chứ không có hại, hơn nữa lại là một dịp để xây dựng quan hệ hữu hảo với Bát phương diêm điện, tranh thủ được thêm vài mối đặc quyền đặc lợi.

Cho nên y đương nhiên không từ chối, chẳng cần suy nghĩ lâu đã gật đầu cái rụp.

Huống hồ người nữ tu kia thật sự quá yếu, chỉ mới tới cảnh giới hồn châu mà thôi, đã vậy hồn châu của cô ta lại còn là thứ nhỏ nhất Cực Vực từ trước tới nay, y muốn giết lúc nào chẳng được, lo lắng chi cho mệt.

Nhưng Phan Hạc Tầm hoàn toàn không ngờ ở đây lại trông thấy tên của cô ta!

Kiến Sầu!

Đúng là cái tên này, không lộn đi đâu được!

Trong khoảnh khắc ấy, ánh mắt Phan Hạc Tầm đỏ lên, y đang ngồi xếp bằng mà bật đứng dậy.

Phan Hạc Tầm quét mắt nhìn xuống bên dưới. Cả quảng trường rất lộn xộn. Mọi người ai nấy dường như đang nói nói kêu kêu, có vẻ như rất tức giận phẫn nộ.

Nhờ khẩu hình của họ, Phan Hạc Tầm láng máng hiểu ra họ đang nói cái gì___

Kiến Sầu chỉ mất có một khắc đáp đề, nhanh hơn Chung Lan Lăng nhiều!

"Phan công tử, có chuyện gì sao?"

Lâu chủ Địa thượng lâu mười tám tầng thành Phong Đô cũng là người chủ trì đỉnh tranh ở đây, thấy kim lệnh đỉnh tranh vừa mới sáng lên thì tự nhiên thấy được Phan Hạc Tầm đã đậu vòng hai. Ngài mỉm cười quay đầu lại, thấy mắt Phan Hạc Tầm dường như hơi đỏ thì không khỏi nhíu mày hỏi một câu.

Phan Hạc Tầm xiết chặt hai nắm tay hai bên hông, nhìn lâu chủ rồi mới ráng kiềm chế, nghiến răng đáp: "Không có gì."

Cố gắng lắm y mới tự ép được mình ngồi xuống nhưng hồn lực trong người thì nhộn nhạo tán loạn, khiến y khó lòng tập trung suy nghĩ...

Đủ thứ suy tưởng lộn xộn xẹt qua trong đầu Phan Hạc Tầm.

Y vốn tưởng mình là người có triển vọng cao nhất đoạt được đỉnh nguyên. Nhưng rốt cục không biết Quỷ vương tộc đã moi từ đâu ra một gã Chung Lan Lăng tuy tu vi chẳng phải cao siêu gì nhưng lại khiến cho người khác vô cùng kiêng kỵ. Điều này làm cho y hơi mất tự tin.

Mặc dù Phan Hạc Tầm khá mạnh nhưng y lại không thể không thừa nhận: Chung Lan Lăng cũng chẳng yếu.

Cũng chính vì lẽ này y mới xem Chung Lan Lăng là đối thủ mạnh nhất của mình. Cho nên ngay sau khi đáp đề xong y mới quay đầu nhìn sang quan sát.

Nhưng Chung Lan Lăng thế mà lại còn nhanh hơn y.

Nếu chỉ có vậy thì chẳng nói làm gì.

Đến khi y thuận mắt nhìn quyển họa theo Chung Lan Lăng thì mới biết thậm chí có kẻ còn siêu hơn Chung Lan Lăng, hơn nữa đây lại còn là người mà y biết rất rõ!

Một nữ tu yếu nhược chỉ mới tới cảnh giới hồn châu;

Một nữ tu đang làm mồi câu khách cho đỉnh tranh năm nay;

Một nữ tu móc ngoặc hối lộ, được Bát phương diêm điện chống lưng;

Một nữ tu còn cần phải được y bảo vệ ở vòng thứ ba!

Đủ thứ chuyện chất chồng.

Phan Hạc Tầm vẫn ngồi yên tại chỗ, chiếc nhẫn đỉnh giới màu lục sậm bị y kẹp giữa hai ngón tay, cả người vận trường bào trắng thêu tiên hạc xanh thẫm, vạt áo rũ xuống phủ trên nền đất.

Đôi mắt tam giác xếch hẹp dài của y hơi nheo lại.

Một con nữ tu hồn châu mà cũng dám bày đặt tự tạo tiếng tăm...

Chiếu cố hả?

Ta dĩ nhiên sẽ "chăm sóc chiếu cố" cô cho thật chu đáo.

Bờ môi y hơi từ từ nhếch lên, lạnh lùng mỉm cười.

Còn ở phía bên phải Phan Hạc Tầm, người nam tử lưng đeo đàn cầm phóng khoáng kia dường như hoàn toàn không hề hay biết về mọi điều đang xảy ra cạnh mình.

Chung Lan Lăng vẫn ngửa đầu nhìn lên hình ảnh trên cao, ánh mắt ngưng đọng trên hai chữ "Kiến Sầu" nhưng trong đáy mắt dần dần thấu lộ vô vàn nghi hoặc khó nói thành lời nhưng cuối cùng cái sắc thái ấy lại biến chuyển thành vẻ thích thú.

Đối với người nữ tu còn nhanh hơn cả y, y cũng rất ngạc nhiên.

Trên đời này, thiên tài kiệt xuất chỉ có tổng cộng vài ba người, trong khi đó kẻ trung bình thì lại nhiều vô số kể.

Vì vậy sau Phan Hạc Tầm, kim quang trên kim lệnh đỉnh tranh liền bắt đầu chớp nháy liên tục.

Hạng nhất: Kiến Sầu - đệ nhất điện diêm vương Tần Nghiễm;

Hạng nhì: Chung Lan Lăng - tộc Quỷ vương thành Phong Đô;

Hạng ba: Phan Hạc Tầm - điện thứ tám diêm vương Chuyển Luân;

Hạng tư: Trần Đình Nghiên - tộc Nhật Du thành Uổng Tử;

Hạng năm: Hình Chiến - tộc Vô Thường thành Uổng Tử;

Hạng sáu: Lệ Hàn - tộc Quỷ vương thành Uổng Tử;

Hạng bảy: Phạm Lân - tộc Quỷ vương thành Phong Đô;

Hạng tám: Ngưu Đống Lương - tộc Đầu Bò thành Phong Đô;

Hạng chín: Tân Bạch Thủ - tộc Dạ Du thành Võng Lượng;

....

Nhưng mãi vẫn chưa có tên Trương Thang.

Trên đài cao ở quảng trường thành Uổng Tử.

Chưa có tu sĩ tham dự thi văn nào suy sụp tinh thần, bị trận pháp hất ra khỏi đài, mất quyền tham dự đỉnh tranh.

Những tu sĩ đã được chấm đậu thì có người còn chưa hết khiếp sợ, có người vẫn còn phấn chấn hăm hở trong lòng nhưng dù tâm trạng có như thế nào chăng nữa thì ai ai cũng không thể không liếc nhìn Kiến Sầu vài lần___

Đây là nữ tu vượt mặt Thôi Giác, chỉ mất có một khắc đáp đề,

Một nữ tu...

Bị tất cả mọi người nghi ngờ.



Nhưng trái với phỏng đoán của mọi người.

Vẻ mặt Kiến Sầu chẳng thấy xấu hổ mà cũng chẳng bối rối chút nào. Thậm chí ngay cả những sắc thái tình cảm dư thừa cũng không có. Có chăng chỉ là thái độ thong dong trấn định, tựa hồ như nàng chưa từng gây ra bất cứ điều gì và hoàn toàn hài lòng trước những gì đã làm.

Nàng chỉ ngửa đầu chăm chú dõi nhìn những hình ảnh và tên người không ngừng xuất hiện trên quyển họa tinh vân.

Chỉ trong thoáng chốc Kiến Sầu đã nhìn ra người nào là Chung Lan Lăng thần bí, ai là Phan Hạc Tầm và Ngưu Đống Lương sẽ bảo vệ nàng trong đỉnh tranh. Thậm chí nàng cũng nhìn thấy tên của Hình Ngộ và những người cùng họ với hắn.

Nhưng mà...

Mãi vẫn chưa có Trương Thang.

Kiến Sầu bất đắc dĩ đảo mắt nhìn chếch về phía trước.

Nơi đó Trương Thang đang ngồi.

Hắn vẫn mặc bộ quan phục đơn sơ như thường ngày, chân mang giày đen, dáng vẻ tựa hồ như không biết đến những gì đang xảy ra xung quanh. Chỉ có ánh hào quang u u đang tỏa ra từ chiếc nhẫn đỉnh giới là dấu hiệu báo cho mọi người biết là hắn vẫn còn chưa làm xong đề thi.

Trong khi ở bên trái Trương Thang, cái vị Lệ Hàn tộc Quỷ vương kia đã đứng dậy từ bao giờ.

Còn Trần Đình Nghiên ở phía tay phải Kiến Sầu thì càng không cần phải nói.

Lúc trước chính Trương Thang là người đã thay mặt Bát phương diêm điện đưa đáp án đề thi cho nàng mà.

Cho nên Kiến Sầu không tin tên ác quan âm hiểm xảo trá, quyền lực đầy mình này lại lên mặt quân tử, ngay cả nửa chữ đáp án cũng không thèm liếc xem; nàng cũng đương nhiên không tin ngài Trương đình úy, người dư sức cạo chết hơn phân nửa trọng thần trong triều lại không biết đề thi năm nay tròn méo như thế nào mà rề rà lâu như vậy vẫn còn chưa xong.

"Thật là một kẻ xảo trá bậc thầy..."

Hiện giờ, đợt thi đỉnh tranh vòng thứ hai sẽ sắp sửa kết thúc, Trần Đình Nghiên đã được chấm qua vòng nên y không ngồi ở chỗ của mình nữa mà đi tới cạnh Kiến Sầu. Thấy nàng liếc nhìn Trương Thang, y liền đâm ghen mà nói mát một câu: "Cô tin thật sao?"

Không cần phải nói tin hay không vì dù sao nàng đã biết tỏng ra rồi.

Kiến Sầu cũng quay đầu lại nhìn Trần Đình Nghiên nhưng nàng không trả lời thẳng mà ra vẻ tươi cười dễ mến, nói nước đôi: "Có lẽ Trương đại nhân của chúng ta thật ra là một người bất tài vô học chăng?"

"Xí..."

Trần Đình Nghiên liền cười trừ. Dĩ nhiên là y nhận ra Kiến Sầu đang giả ngu.

Dưới quảng trường vẫn còn sục sôi ầm ĩ.

Nhưng trên đài cao thì vẫn im ắng như cũ.

Bọn họ chờ đã lâu, hiện tại đã sắp sửa đến lúc hết giờ thì luồng kim quang báo qua vòng của Trương Thang mới từ từ sáng lên giữa lớp lớp kim quang vàng rực của những người khác.

Cái bản mặt vô hồn như chết rồi của Trương Thang rốt cục cũng được tinh vân cuốn quyện ngưng tụ ra chân dung.

"Trương Thang - Đệ nhất điện diêm quân Tần Nghiễm."

Tám chữ ấy viết theo kiểu chữ triện hạ xuống cạnh chân dung y.

Trương Thang rốt cục cũng giải đề xong, thời gian hoàn thành là ba khắc rưỡi.

Y hoàn toàn không đứng gần đầu bảng nhưng cũng lại chẳng phải là đứng chót mà chỉ rơi vừa đúng vào khoảng trung bình, nói chung rất khó khơi gợi sự chú ý của người khác.

Hào quang trên chiếc nhẫn đỉnh giới của y dịu đi.

Trương Thang từ từ mở mắt ra. Dường như cảm thấy ánh mắt ai đang ghim vào mình đến phát bỏng, y liền quay đầu lại liếc nhìn. Đáy mắt vô tình vô cảm của y vừa khéo giao với cái nhìn tò mò của Kiến Sầu rồi kế đó liền va phải cái nhìn giễu cợt của Trần Đình Nghiên.

Đoạn y làm như mình chẳng nhìn thấy gì, hai tay chỉ khoanh lại dưới ống tay áo tựa như không có gì liên quan đến ta rồi ngoảnh mặt đi.

Đến lúc này Kiến Sầu bỗng đột nhiên cảm thấy bối rối khó nói nên lời.

Dường như trong trận thi văn này nếu đã có người giỏi hơn Thôi Giác, đáp đề trong vòng một khắc thì còn ai sẽ săm soi chú ý đến một kẻ lơ lơ lửng lửng ở mức trung bình không đầu không cuối như Trương Thang?

Kiến Sầu vốn tưởng rằng người này thủ đoạn lăng lệ ác liệt, hành sự không để cho lớp hậu bối có cơ hội bộc lộ tài năng nhưng nào ngờ hắn ta lại là một lão hồ ly ém mình giấu tài!

Nàng đích xác đúng là một con bài tẩy của đỉnh tranh do điện Tần Nghiễm sắp xếp.

Nhưng điện Tần Nghiễm năm nay cũng không chỉ có mỗi mình nàng mà vẫn còn Trương Thang rất được trọng dụng.

Đã có nàng làm mồi, chỉ cần Trương Thang không chơi nổi thì mức độ chú ý đến y tự nhiên sẽ giảm đi nhiều...

Nghĩ đến đây, Kiến Sầu không khỏi thở dài trong lòng: Không biết tại sao nàng lại cảm thấy quái lạ, hình như mình đang bị người ta chơi trên cơ thì phải?

"Đ...a...n...g...g!"

Lại một tiếng vang ngân nga như chuông đồng.

Trên thân kim lệnh phát ra ánh hào quang huyền ảo rực rỡ như mây ngũ sắc. Trong thoáng chốc, ánh sáng ấy phóng lên trên đài cao phá vỡ trận pháp cách âm. Vì vậy, tiếng xôn xao ầm ĩ của đám đông bên dưới trong nháy mắt liền đập vào tai tất cả mọi người trên đài và cả Chu Khánh Dư - lâu chủ Địa thượng lâu mười tám tầng.

"Ăn gian! Ăn gian!"

"Bát phương diêm điện mặt trơ mày tráo! Rõ ràng là ăn gian!"

"Nhưng đỉnh tranh năm nay cũng khiếp quá hả? Cái tên Chung Lan Lăng kia cũng làm hết hai khắc a, sao không nói ăn gian luôn đi?"

"Hai khắc nhiều khi chưa phải là gian, nhưng mà một khắc thì chắc rồi!"

"Ta cá Chung Lan Lăng đoạt đỉnh nguyên. Cái con Kiến Sầu này nhất định là ăn gian!"

"Ăn gian!"

"Ăn gian!"

...

Lúc trước nhờ có trận pháp cách âm, tất cả mọi người trên đài đều không thấy hết mức phản ứng của đám đông bên dưới.

Nhưng hiện giờ, vòng thi văn thứ hai đã chấm dứt, mọi tiếng ồn ào hỗn tạp từ tứ phía ầm ầm đập xuống họ, không cần nói cũng biết là áp lực lớn đến cỡ nào.

Kiến Sầu đứng cạnh Trần Đình Nghiên liền lập tức biến sắc mặt.

Ngay cả Chu Khánh Dư đứng ở phía trước cũng không khỏi hít sâu một hơi khí lạnh, kinh hãi trước sức ép khổng lồ của một đám đông đang la ó nghi ngờ. Y biết tỏng mối quan hệ giữa Kiến Sầu và Bát phương diêm điện vì dù sao y cũng có ăn chia trong đó nữa.

Nhưng Chu Khánh Dư cũng thật không ngờ cái "con bài tẩy" này vậy mà lại chơi nổi quá.

Bát phương diêm điện sao lại để xảy ra chuyện ngu xuẩn như thế này?

Đáy mắt Chu Khánh Dư thấu lộ hàn quang lành lạnh. Y quay đầu lại liếc nhìn Kiến Sầu nhưng chỉ thấy một vẻ mặt điềm tĩnh thản nhiên thì không khỏi nghĩ mình đã nghi lầm cho người khác.

Trông cô ta nhơn nhơn chẳng chút sợ hãi, dường như đó chẳng phải là do cô ta tự ý quyết định.

"Im lặng! Mọi người im lặng!"

Đoán già đoán non cũng vô dụng, chẳng thà để sau này nói chuyện trực tiếp với Bát phương diêm điện còn hơn.

Trước mắt phải lo xoa dịu tình hình cái đã.

Chu Khánh Dư vận khí lên tiếng. Mấy tiếng "Im lặng" liên tiếp vang lên ầm ầm như sấm dội. Lấy y làm tâm điểm, sóng âm cuồn cuộn khuếch tán khắp phía.

Trong thoáng chốc, uy áp của tu sĩ đại năng đã phủ trùm cả quảng trường!

Tu sĩ trong quảng trường sao có khả năng chịu đựng nổi sức ép mạnh đến nhường ấy?

Tiếng ầm ĩ của đám đông liền im bặt gần như trong nháy mắt. Người đứng trên quảng trường ai nấy đều mặt cắt không còn chút máu. Thậm chí có người còn run run rẩy rẩy, sợ đến nỗi thiếu điều muốn quỳ xuống.

Mãi cho đến bây giờ họ mới giật mình nghĩ ra: Bát phương diêm điện ở Cực Vực là tồn tại bực nào, họ là cái thá gì mà đi chất vấn người ta...

Trong nháy mắt không gian trở nên tĩnh lặng.

Chu Khánh Dư cũng hơi yên tâm. Y quét mắt nhìn quanh một lượt rồi cao giọng nói: "Đỉnh tranh Cực Vực từ trước đến nay công chính nghiêm minh, ai cũng phải chịu kiểm tra giám sát, Bát phương diêm điện tuyệt không vì lợi riêng mà tư vị. Chư vị nếu có nghi ngờ xin chờ sau này hẵng nói."

Không một ai dám nói tiếng nào.

Chu Khánh Dư hài lòng phất tay áo lên, tuyên bố: "Cuộc thi văn đỉnh tranh năm nay đến đây là kết thúc! Bảy mươi hai thành có tất cả tám mươi sáu người lọt vào vòng cuối cùng, trong đó có mười tám người là của thành Uổng Tử chúng ta."

"Bây giờ, mời chư vị tu sĩ dời bước đến Địa thượng lâu mười tám tầng đọc kỹ quy định của vòng thứ ba rồi nghỉ ngơi một chút trong lúc chờ đợi."

"Vòng thứ ba - Mười tám tầng địa ngục sẽ khai mạc vào giờ Tý tối hôm nay!"

"Ầm..."

"Bốp bốp bốp..."

Xung quanh tiếng vỗ tay liền vang lên rào rào.

Mọi người lúc trước im lặng rồi lập tức hoan hô nhiệt liệt: Bởi vì mặc kệ Kiến Sầu có ăn gian hay không thì vòng thứ ba đỉnh tranh vẫn diễn ra đúng hạn! Đây là lần đầu tiên trong lịch sử mười tám tầng địa ngục được lấy ra làm chiến trường!"

Trong không gian sôi động ấy, Kiến Sầu không còn nghe được tiếng gì khác.

Nàng chỉ thấy ba vị lão giả áo xám, người hạch nghiệm nhẫn đỉnh giới lúc nãy đi tới rồi dẫn đầu đoàn người, vẹt biển người dẫn bọn họ đi thẳng vào trong Địa thượng lâu mười tám tầng.

Lúc quay người ngước đầu nhìn lên Địa thượng lâu, Kiến Sầu thấy có hai bóng người đang đứng ở trên cao.

Nàng biết một người là Thôi Giác, còn người kia...

Là một nữ tử mặc cổn phục trắng thêu kim tuyến.

Người ấy đang chăm chú nhìn nàng từ trên cao nhưng những đường nét trên khuôn mặt lại như ẩn như hiện, bồng bềnh lẫn vào mây trời, rất khó trông rõ.

Thậm chí Kiến Sầu gần như còn không cảm nhận được sự tồn tại của người này.

Bà ta chắc chắn là một tu sĩ đại năng, cao hơn Thôi Giác ít ra cũng phải đến mấy cảnh giới.

Kiến Sầu không hiểu tại sao lại cảm thấy hồi hộp, tim đập mạnh.

Vụ Trung Tiên đạt đến cảnh giới như vậy mà còn có thể dễ dàng nhìn thấu bí mật của nàng.

Lúc sắp sửa tiến vào vòng cuối đỉnh tranh, Kiến Sầu hy vọng sẽ không bị ai vạch trần chân tướng, thất bại trong gang tấc.

Đôi mắt nàng hơi ánh lên vẻ lo âu nhưng chỉ một thoáng sau đã trầm tĩnh lại ngay.

Kiến Sâu khẽ hạ mi, cùng sóng bước với Trần Đình Nghiên đi qua cửa đại môn to cao của Địa thượng lâu mười tám tầng___

Thịnh yến nồng nặc mùi máu sẽ mở màn vào giờ tý tối nay.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ta Không Thành Tiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook