Chương 165: chương 149.2
Thời Kính
24/11/2016
Tất cả dường như đều đang nói với mọi người: Đại sư tỷ
Nhai Sơn trời sinh làm người khác có cảm giác đáng tin cậy, nằm ở trung
tâm tín nhiệm của tất cả mọi người, trở thành lãnh tụ trong một đội ngũ.
Nhưng Hoành Hư chân nhân rất rõ ràng, những thứ này không phải là trời sinh mà đều do dấu ấn quá vãng tích lũy lại mà thành.
Bởi vì đến từ cô đảo nhân gian, hơn nữa tuổi tu hành quá muộn, những gì ở nhân gian đối với nàng đã là thâm căn cố đế, dù sau đó bước vào đường tu hành, những thứ này cũng đã in sâu trong lòng nàng.
Chính vì có những thứ này, nàng mới có tư duy không giống đại bộ phận tu sĩ Thập Cửu Châu.
Chẳng hạn như cái nhìn đại cục, suy nghĩ chu đáo của nàng trong tổ năm người săn rồng này.
"Con bé này bước vào đường tu hành dù muộn nhưng muộn cũng có cái lợi của muộn, tiền đồ sau này sợ là không thể hạn lượng".
Hoành Hư chân nhân nghĩ, đột nhiên than một tiếng như vậy, lại nghĩ đến đệ tử thứ mười ba của mình, lắc đầu nói: "Trong mười ba đệ tử của ta, về tâm tư tinh tế, suy nghĩ chu toàn, sợ là quá nửa không bằng được nó. Chỉ có Bất Thần may ra có thể hơn được".
"Đương nhiên, đó là Kiến Sầu nhà ta cơ mà".
Phù Đạo sơn nhân nghe Hoành Hư chân nhân khen ngợi mà không đỏ mặt chút nào, ngược lại còn dương dương tự đắc.
"Có thể được sơn nhân ta thu làm đồ đệ sao lại là người tầm thường được? Hơn nữa Kiến Sầu tu hành thời gian ngắn ngủi, có tiềm lực vô hạn, còn kì tài kinh thế có thể cứu vớt Côn Ngô của ngươi thì sơn nhân ta vẫn chưa nhìn thấy, hê hê, có trời mới biết!"
Chưa nhìn thấy...
"Sắp rồi".
Vẻ mặt lạnh nhạt, đôi mắt hiểu rõ thiên cơ của Hoành Hư chân nhân lóe lên nét cười, nhưng đồng thời lại có một chút lo lắng khó hiểu.
Trận pháp trước cửa ẩn giới Thanh Phong am chắc chắn không cầm chân được hắn bao lâu, chỉ chưa biết lúc nào hắn sẽ về đến Côn Ngô.
Vốn tiểu hội Tả Tam Thiên lần này chính là lúc để đệ nhất nhân trong lứa đệ tử mới của Côn Ngô ngang trời xuất thế, chỉ tiếc...
Lúc đầu còn có người nhớ đến hắn, bàn tán nếu hắn cũng tham dự sẽ đặc sắc thế nào, nhưng lúc này ánh mắt mọi người đều nhìn lên không hải, đều nằm trên người nữ tu sĩ ung dung bình tĩnh đó, còn Tạ Bất Thần trong truyền thuyết thì đâu có ai nhớ đến?
Phía trước ngôi nhà gỗ nhỏ trên vách núi Côn Ngô, Cố Thanh Mi ôm mấy quyển sách trong lòng, ngẩng đầu lên, lại chỉ nhìn thấy cánh cửa đóng chặt khóa bằng khóa đồng.
Ả biết đây cũng là một trong những thói quen của Tạ sư huynh.
Lúc này sắc mặt ả tái nhợt, do sau khi đánh với Kiến Sầu một trận đã bị trọng thương, may nhờ có các trưởng lão Côn Ngô ra tay cứu chữa mới không để lại di chứng nặng hơn. Có điều bất kể ả yếu ớt thế nào, nếu lúc này muốn vào cửa thì chiếc khóa đồng nho nhỏ này cũng không thể ngăn cản được.
Chỉ là ả không muốn.
Trên gương mặt thanh tú tràn ngập vẻ si mê.
Cố Thanh Mi đứng trước cửa, trong lòng cảm thấy hơi mất mát, sau đó chậm rãi ngồi xuống bậc thềm, lại ngước mắt lên nhìn trời cao.
Không hải che kín không trung bên trên Côn Ngô, ánh sáng màu lam nhạt thậm chí hắt xuống cả mặt đất, đừng nói là còn ở trên núi Côn Ngô, kể cả ở trên vịnh sông Cửu Đầu cũng có thể thấy rõ tình hình trên đầu.
Kiến Sầu...
Nàng dường như chưa bao giờ cô độc một mình, bên cạnh nàng vĩnh viễn có người sẵn sàng cùng nàng kề vai chiến đấu.
Như lúc này có Khương Vấn Triều, thiên tài trầm lặng ba mươi năm của Thông Linh các, có Tiểu Kim không biết môn phái ở đâu lại lợi hại đến kinh người, có Tả Lưu nhăn nhở như một kẻ lưu manh, càng không cần phải nói Lục Hương Lãnh lúc trước vẫn khiến mọi người chỉ dám nhìn xa.
Thậm chí ngay cả Như Hoa công tử Ngũ Di tông tính tình cổ quái người người đều biết cũng tràn đầy thiện ý với nàng.
Nói đến chuyện này, cũng không biết có phải vì đều đến từ cô đảo nhân gian hay không, Cố Thanh Mi lại cảm thấy trên người vị đại sư tỷ Nhai Sơn này có một khí chất gì đó tương tự như Tạ Bất Thần.
Tuy không lợi hại bằng Tạ Bất Thần, nhưng cách làm của Kiến Sầu trên không hải lại khiến ả nhớ tới vẻ mặt của Tạ Bất Thần lúc tay cầm binh thư, thỉnh thoảng nói ra một câu gì đó.
Ả rất tò mò với việc này, nhưng Tạ Bất Thần lại ít khi sẵn sàng chia sẻ, chỉ dăm câu ba điều rồi để mặc cho ả suy đoán.
Có lẽ thiên tài và thiên tài đều có một chút điểm chung như vậy.
Còn ả?
Vốn có danh thiên tài thông tuệ của Côn Ngô, so với Tạ sư huynh có khoảng cách cũng đã đành, dù sao hắn cũng là đệ tử chân truyền thứ mười ba được Hoành Hư chân nhân thủ tọa Côn Ngô đến tận cô đảo nhân gian tìm về, nếu không phải người kinh tài tuyệt diễm mới là điều khó chấp nhận.
Nhưng Kiến Sầu thì là cái gì?
Nữ tu sĩ này rốt cuộc có gì lợi hại hơn mình?
Cố Thanh Mi vẫn không nghĩ ra được.
Vòng đầu tiên đã bị người ta loại ra ngoài, đó là điều dù thế nào ả cũng không ngờ được. Mà những lời ngông cuồng trong cơn bi phẫn của Tiền Khuyết hôm trước lại bất giác vang vọng bên tai ả.
"Vừa vào Sát Hồng Tiểu Giới đã cậy thế bắt nạt người khác! Côn Ngô tài giỏi lắm hả? Người người đều nói Côn Ngô Nhai Sơn sáu trăm năm trước từng sánh vai nhau mà chiến, còn ngươi lại đâm sau lưng người ta... Sát Hồng Tiểu Giới trở thành của ngươi từ bao giờ? Của Côn Ngô hay là của nhà ngươi hay là của Tạ sư huynh ngươi? Ngươi chỉ có được một Hồng Bàn tầm thường mà đã dám diễu võ dương oai, ta còn dám nói cốt ngọc đó vốn chính là thứ của Kiến Sầu sư tỷ đấy! Ngươi làm sao? Không có bản lãnh tranh giành với người ta còn trách người ta cản trở ngươi? Hừ!"
Sát Hồng Tiểu Giới rõ ràng là ả phát hiện trước, cốt ngọc Đế Giang rõ ràng cũng là thứ ả muốn lấy cho Tạ sư huynh. Tại sao kết cục trong miệng người khác tất cả lỗi lầm đều thuộc về ả?
Cái gì cũng không lấy được, ngược lại còn chuốc tiếng xấu vào người.
"Ta sai rồi sao?"
Cố Thanh Mi ngẫm nghĩ về những lời của Tiền Khuyết, nhất thời nghi hoặc, nhất thời dao động, cuối cùng ngơ ngẩn, buồn bã rơi lệ.
"Sao con lại ở đây?"
Một giọng nói vừa kinh ngạc vừa tức giận đột nhiên vang lên.
Cố Thanh Mi nghe thấy giọng nói này đã không còn bình tĩnh và thương yêu như lúc thường, vội vàng kinh hãi đứng dậy, ngước mắt lên nhìn thấy Cố Bình Sinh.
Cố Bình Sinh chính là trưởng lão chấp sự của Côn Ngô, mái tóc đen đã lần vài sợi tóc bạc, dù có thuật trú nhan cũng không giữ hình dáng lúc trẻ, dù sao cũng là người đã có con cái rồi.
Hắn đang có việc đi qua đây lại thấy Cố Thanh Mi ở chỗ này, khuôn mặt lập tức sa sầm.
"Không ở trong phòng tử tế dưỡng thương, con ra ngoài này làm gì?"
"Con..."
Cố Thanh Mi cảm thấy ở trong phòng bí bức, đang bị thương nên cầm quyển sách mượn từ chỗ Tạ Bất Thần đọc một hồi, nhưng đọc thế nào tâm trạng cũng không yên, dứt khoát đi đến thăm nhà của Tạ Bất Thần, đâu ngờ lại gặp Cố Bình Sinh ở đây.
"Con... con chỉ thấy trong phòng bí quá, muốn đến chỗ Tạ sư huynh xem xem..."
Nghe lời này của Cố Thanh Mi, khuôn mặt Cố Bình Sinh càng thêm sa sầm.
"Câm miệng!"
"Cha?"
Cố Thanh Mi kinh ngạc nhìn hắn, có chút không rõ.
"Suốt ngày không tu luyện tử tế, chỉ suốt ngày chạy đến chỗ Tạ sư huynh của con, mà con cũng không nhìn xem tu vi của Tạ sư huynh thế nào, tu vi của con lại thế nào? Không có chí tiến thủ, chỉ suốt ngày nghiên cứu bàng môn tà đạo, những lời cha dạy con đã quên hết rồi hả?"
"Bàng môn tà đạo?" Cố Thanh Mi không thể tin được tai mình: "Cha nói con là bàng môn tà đạo? Cha, chẳng lẽ cả cha cũng đứng về phía Nhai Sơn, đứng về phía nó? Tiểu hội lần này nếu không có nó làm khó dễ, làm gì đến nỗi con lại không thắng được? Cha!"
Bốp!
Tất cả âm thanh đột nhiên im bặt.
Cố Bình Sinh trong cơn tịnh nộ cuối cùng không thể chịu nổi nữa, hùng hổ cho ả một cái tát.
"Chuyện đến nước này, con vẫn còn không biết sai hay sao?"
Cố Thanh Mi bị tát cho lệch mặt.
Cố Bình Sinh tát quá mạnh, để lại năm vệt ngón tay trên má ả, nửa khuôn mặt Cố Thanh Mi đã hơi sưng lên.
Quyển sách trong lòng nhất thời không giữ được nữa, rơi thẳng xuống đất.
Gió thổi đến lật trang sách loạt soạt.
Cố Thanh Mi nhìn chữ viết trong sách, nước mắt từ từ chảy xuống. Ả cắn chặt răng, nắm chặt bàn tay, chậm rãi quay đầu lại nhìn Cố Bình Sinh, lại không sao nói nên lời.
Không ngờ Cố Bình Sinh lại động thủ với ả.
Chỉ vì một Kiến Sầu Nhai Sơn không có gì đáng chú ý.
Vì ả ngưỡng mộ Tạ sư huynh mà hắn lại cho rằng ả không có chí tiến thủ?
Vì ả làm mất mặt Côn Ngô, làm mất mặt hắn, làm bọn họ hổ thẹn?
Bởi vì ả đã làm sai?
Sai...
Rốt cuộc là ai sai?
Trong đầu Cố Thanh Mi rối bời, thân thể run rẩy, nước mắt lưng tròng, lại gắt gao mở to mắt nhìn Cố Bình Sinh đứng trước mặt, đột nhiên quá khích quát to lên: "Sai? Ai sai? Cha, con không sai, con không sai!"
Cố Bình Sinh vẫn đứng tại chỗ nhìn đứa con gái từng được hắn nâng niu trên tay, đột nhiên cảm thấy toàn thân rét run từng chặp.
***
Trên không hải.
Nhóm năm người Kiến Sầu đã bố trí trận pháp xong, cuối cùng quyết định để Như Hoa công tử hoàn thành phần sau cùng của trận pháp. Sau khi hoàn thành công việc của mình, Kiến Sầu liền rất tự nhiên đi tới gần chỗ ba người Khương Vấn Triều, Tả Lưu, Tiểu Kim.
Thế là cục diện lập tức biến đổi.
Như Hoa công tử đứng ở chỗ hổng của trận pháp hình tròn, đã được Tả Lưu thi triển đạo ấn ẩn thân, bây giờ không nhìn thấy đâu nữa.
Đám Kiến Sầu thì đứng đối diện với lỗ hổng, cố gắng che giấu hơi thở của mình, chờ rồng đen lọt vào trận pháp.
Chỉ chốc lát sau đã có tiếng sóng biển rì rào truyền đến.
Thân hình mấy chục trượng xẹt qua dưới biển sâu làm bắn lên vô số con sóng trắng xóa, một bóng đen quay cuồng giữa sóng nước, những chiếc vảy cứng lấp lánh hung quang, có điều nếu nhìn kĩ sẽ phát hiện con rồng đen to lớn này vừa bơi vừa run rẩy, có vẻ rất sợ hãi và...
Hèn mọn.
Dường như lúc nào cũng đang phòng bị thứ gì đó.
"Đến rồi!"
Kiến Sầu thầm nói một tiếng, nín thở chờ đợi.
Khương Vấn Triều coi như bình tĩnh, Tiểu Kim đã tóm lấy tay áo Khương Vấn Triều, căng thẳng đến gần như ngạt thở, Tả Lưu thì tránh ra phía sau Kiến Sầu, vẻ mặt hơi sợ hãi.
Ầm ầm!
Một con sóng to lớn tràn tới.
Con rồng đen khổng lồ ngẩng đầu nhìn quanh, dường như không phát hiện điều gì khác thường nên tiếp tuc bơi về phía trước.
Tất cả đều đúng kế hoạch.
Lỗ hổng mà mọi người cố ý để lại lúc trước nằm chính xác trên tuyến đường tiến lên của rồng đen, không sai không lệch.
Vù vù vù!
Như Hoa công tử đang ở trạng thái ẩn thân đã động thủ.
Trong hư không có mấy vệt sáng bay ra không hề có dấu hiệu báo trước, bắn thẳng đến mấy phương hướng trên biển. Gần như ngay lúc những vệt sáng này biến mất, một tiếng rung vang lên vù vù, lấy con rồng đen làm trung tâm, bốn phía lại có ánh sáng màu đỏ đậm dâng lên như một tấm lụa mỏng bao phủ phạm vi mười dặm.
Gầm!
Ngay khi tấm "lụa mỏng" này xuất hiện, rồng đen lập tức phát giác. Nó hoảng sợ co người lại thành một vòng tròn, cái đầu nhìn k\ngó khắp nơi như đang hỏi: Xảy ra chuyện gì vậy?
"Ta biết mà..."
Thật ngốc nghếch.
Kiến Sầu đứng bên ngoài lớp lụa mỏng nhìn con rồng đen hoang mang lo sợ như sắp khóc, thật sự rất muốn đập đầu xuống đất: Giờ khắc này nàng rất hiểu Hạ Hầu Xá.
Nếu có thể dùng thủ đoạn mạnh mẽ vang dội giết chết con rồng ngu ngốc này để giữ uy danh cho loài rồng, nàng cũng sẵn sàng.
Tiểu Kim và Tả Lưu đã chết sững, chỉ cảm thấy chuyện này rất nực cười.
Còn Khương Vấn Triều...
Vẻ mặt hắn lúc này lại có vẻ khác thường.
Vô số âm thanh dưới đáy biển lúc này đều xuất hiện trong tinh thần hắn, trong đó có một âm thanh tỏ ra rất hoảng sợ, rất đặc sắc, rất nghẹn ngào, đến từ... con rồng đen ở giữa trận pháp.
Kiến Sầu hết sức đau đầu day huyệt thái dương, vừa muốn nhắc nhở Khương Vấn Triều "tiên lễ hậu binh", không ngờ quay sang lại chỉ thấy Khương Vấn Triều đang nhìn con rồng trong trận với vẻ mặt rất khó tả.
"Khương đạo hữu, làm sao thế?"
Khương Vấn Triều yên lặng rất lâu rồi quay đầu sang nhìn Kiến Sầu, giọng nói hơi kì dị: "Ta nghe thấy nó nói gì đó".
"Nghe thấy rồi?"
Lúc trước Khương Vấn Triều có thể nói chuyện với cá, Kiến Sầu lại không thể khẳng định hắn có thể nói chuyện với rồng đen hay không, không nghĩ rằng rồng đen vừa mới bị nhốt trong trận, hắn đã nghe thấy rồi.
Kiến Sầu vui mừng, vội hỏi: "Nói cái gì?"
"..."
Vẫn là yên lặng ngắn ngủi.
Khương Vấn Triều dường như đang thu xếp lại tâm tình rồi mới nói bằng một giọng gần như cứng nhắc: "Nó muốn về dưới đất ăn đất".
"..."
"..."
"..."
Yên lặng, toàn bộ không hải lúc này đều yên lặng.
"Gầm!"
Ngao ngao ngao!
Nơi này rốt cuộc là thế nào?
Tại sao dưới nước toàn là quái vật thế?
Con rồng khổng lồ cuộn tròn nhìn lên đỉnh đầu, nhìn bên trái một chút, lại nhìn bên phải một chút, run rẩy há mồm lại phát ra tiếng rồng ngâm rung trời chuyển đất: Đây là nơi quỷ quái gì? Ta không muốn ở dưới nước, ta phải về dưới đất ăn đất, ăn đất!!!
Nhưng Hoành Hư chân nhân rất rõ ràng, những thứ này không phải là trời sinh mà đều do dấu ấn quá vãng tích lũy lại mà thành.
Bởi vì đến từ cô đảo nhân gian, hơn nữa tuổi tu hành quá muộn, những gì ở nhân gian đối với nàng đã là thâm căn cố đế, dù sau đó bước vào đường tu hành, những thứ này cũng đã in sâu trong lòng nàng.
Chính vì có những thứ này, nàng mới có tư duy không giống đại bộ phận tu sĩ Thập Cửu Châu.
Chẳng hạn như cái nhìn đại cục, suy nghĩ chu đáo của nàng trong tổ năm người săn rồng này.
"Con bé này bước vào đường tu hành dù muộn nhưng muộn cũng có cái lợi của muộn, tiền đồ sau này sợ là không thể hạn lượng".
Hoành Hư chân nhân nghĩ, đột nhiên than một tiếng như vậy, lại nghĩ đến đệ tử thứ mười ba của mình, lắc đầu nói: "Trong mười ba đệ tử của ta, về tâm tư tinh tế, suy nghĩ chu toàn, sợ là quá nửa không bằng được nó. Chỉ có Bất Thần may ra có thể hơn được".
"Đương nhiên, đó là Kiến Sầu nhà ta cơ mà".
Phù Đạo sơn nhân nghe Hoành Hư chân nhân khen ngợi mà không đỏ mặt chút nào, ngược lại còn dương dương tự đắc.
"Có thể được sơn nhân ta thu làm đồ đệ sao lại là người tầm thường được? Hơn nữa Kiến Sầu tu hành thời gian ngắn ngủi, có tiềm lực vô hạn, còn kì tài kinh thế có thể cứu vớt Côn Ngô của ngươi thì sơn nhân ta vẫn chưa nhìn thấy, hê hê, có trời mới biết!"
Chưa nhìn thấy...
"Sắp rồi".
Vẻ mặt lạnh nhạt, đôi mắt hiểu rõ thiên cơ của Hoành Hư chân nhân lóe lên nét cười, nhưng đồng thời lại có một chút lo lắng khó hiểu.
Trận pháp trước cửa ẩn giới Thanh Phong am chắc chắn không cầm chân được hắn bao lâu, chỉ chưa biết lúc nào hắn sẽ về đến Côn Ngô.
Vốn tiểu hội Tả Tam Thiên lần này chính là lúc để đệ nhất nhân trong lứa đệ tử mới của Côn Ngô ngang trời xuất thế, chỉ tiếc...
Lúc đầu còn có người nhớ đến hắn, bàn tán nếu hắn cũng tham dự sẽ đặc sắc thế nào, nhưng lúc này ánh mắt mọi người đều nhìn lên không hải, đều nằm trên người nữ tu sĩ ung dung bình tĩnh đó, còn Tạ Bất Thần trong truyền thuyết thì đâu có ai nhớ đến?
Phía trước ngôi nhà gỗ nhỏ trên vách núi Côn Ngô, Cố Thanh Mi ôm mấy quyển sách trong lòng, ngẩng đầu lên, lại chỉ nhìn thấy cánh cửa đóng chặt khóa bằng khóa đồng.
Ả biết đây cũng là một trong những thói quen của Tạ sư huynh.
Lúc này sắc mặt ả tái nhợt, do sau khi đánh với Kiến Sầu một trận đã bị trọng thương, may nhờ có các trưởng lão Côn Ngô ra tay cứu chữa mới không để lại di chứng nặng hơn. Có điều bất kể ả yếu ớt thế nào, nếu lúc này muốn vào cửa thì chiếc khóa đồng nho nhỏ này cũng không thể ngăn cản được.
Chỉ là ả không muốn.
Trên gương mặt thanh tú tràn ngập vẻ si mê.
Cố Thanh Mi đứng trước cửa, trong lòng cảm thấy hơi mất mát, sau đó chậm rãi ngồi xuống bậc thềm, lại ngước mắt lên nhìn trời cao.
Không hải che kín không trung bên trên Côn Ngô, ánh sáng màu lam nhạt thậm chí hắt xuống cả mặt đất, đừng nói là còn ở trên núi Côn Ngô, kể cả ở trên vịnh sông Cửu Đầu cũng có thể thấy rõ tình hình trên đầu.
Kiến Sầu...
Nàng dường như chưa bao giờ cô độc một mình, bên cạnh nàng vĩnh viễn có người sẵn sàng cùng nàng kề vai chiến đấu.
Như lúc này có Khương Vấn Triều, thiên tài trầm lặng ba mươi năm của Thông Linh các, có Tiểu Kim không biết môn phái ở đâu lại lợi hại đến kinh người, có Tả Lưu nhăn nhở như một kẻ lưu manh, càng không cần phải nói Lục Hương Lãnh lúc trước vẫn khiến mọi người chỉ dám nhìn xa.
Thậm chí ngay cả Như Hoa công tử Ngũ Di tông tính tình cổ quái người người đều biết cũng tràn đầy thiện ý với nàng.
Nói đến chuyện này, cũng không biết có phải vì đều đến từ cô đảo nhân gian hay không, Cố Thanh Mi lại cảm thấy trên người vị đại sư tỷ Nhai Sơn này có một khí chất gì đó tương tự như Tạ Bất Thần.
Tuy không lợi hại bằng Tạ Bất Thần, nhưng cách làm của Kiến Sầu trên không hải lại khiến ả nhớ tới vẻ mặt của Tạ Bất Thần lúc tay cầm binh thư, thỉnh thoảng nói ra một câu gì đó.
Ả rất tò mò với việc này, nhưng Tạ Bất Thần lại ít khi sẵn sàng chia sẻ, chỉ dăm câu ba điều rồi để mặc cho ả suy đoán.
Có lẽ thiên tài và thiên tài đều có một chút điểm chung như vậy.
Còn ả?
Vốn có danh thiên tài thông tuệ của Côn Ngô, so với Tạ sư huynh có khoảng cách cũng đã đành, dù sao hắn cũng là đệ tử chân truyền thứ mười ba được Hoành Hư chân nhân thủ tọa Côn Ngô đến tận cô đảo nhân gian tìm về, nếu không phải người kinh tài tuyệt diễm mới là điều khó chấp nhận.
Nhưng Kiến Sầu thì là cái gì?
Nữ tu sĩ này rốt cuộc có gì lợi hại hơn mình?
Cố Thanh Mi vẫn không nghĩ ra được.
Vòng đầu tiên đã bị người ta loại ra ngoài, đó là điều dù thế nào ả cũng không ngờ được. Mà những lời ngông cuồng trong cơn bi phẫn của Tiền Khuyết hôm trước lại bất giác vang vọng bên tai ả.
"Vừa vào Sát Hồng Tiểu Giới đã cậy thế bắt nạt người khác! Côn Ngô tài giỏi lắm hả? Người người đều nói Côn Ngô Nhai Sơn sáu trăm năm trước từng sánh vai nhau mà chiến, còn ngươi lại đâm sau lưng người ta... Sát Hồng Tiểu Giới trở thành của ngươi từ bao giờ? Của Côn Ngô hay là của nhà ngươi hay là của Tạ sư huynh ngươi? Ngươi chỉ có được một Hồng Bàn tầm thường mà đã dám diễu võ dương oai, ta còn dám nói cốt ngọc đó vốn chính là thứ của Kiến Sầu sư tỷ đấy! Ngươi làm sao? Không có bản lãnh tranh giành với người ta còn trách người ta cản trở ngươi? Hừ!"
Sát Hồng Tiểu Giới rõ ràng là ả phát hiện trước, cốt ngọc Đế Giang rõ ràng cũng là thứ ả muốn lấy cho Tạ sư huynh. Tại sao kết cục trong miệng người khác tất cả lỗi lầm đều thuộc về ả?
Cái gì cũng không lấy được, ngược lại còn chuốc tiếng xấu vào người.
"Ta sai rồi sao?"
Cố Thanh Mi ngẫm nghĩ về những lời của Tiền Khuyết, nhất thời nghi hoặc, nhất thời dao động, cuối cùng ngơ ngẩn, buồn bã rơi lệ.
"Sao con lại ở đây?"
Một giọng nói vừa kinh ngạc vừa tức giận đột nhiên vang lên.
Cố Thanh Mi nghe thấy giọng nói này đã không còn bình tĩnh và thương yêu như lúc thường, vội vàng kinh hãi đứng dậy, ngước mắt lên nhìn thấy Cố Bình Sinh.
Cố Bình Sinh chính là trưởng lão chấp sự của Côn Ngô, mái tóc đen đã lần vài sợi tóc bạc, dù có thuật trú nhan cũng không giữ hình dáng lúc trẻ, dù sao cũng là người đã có con cái rồi.
Hắn đang có việc đi qua đây lại thấy Cố Thanh Mi ở chỗ này, khuôn mặt lập tức sa sầm.
"Không ở trong phòng tử tế dưỡng thương, con ra ngoài này làm gì?"
"Con..."
Cố Thanh Mi cảm thấy ở trong phòng bí bức, đang bị thương nên cầm quyển sách mượn từ chỗ Tạ Bất Thần đọc một hồi, nhưng đọc thế nào tâm trạng cũng không yên, dứt khoát đi đến thăm nhà của Tạ Bất Thần, đâu ngờ lại gặp Cố Bình Sinh ở đây.
"Con... con chỉ thấy trong phòng bí quá, muốn đến chỗ Tạ sư huynh xem xem..."
Nghe lời này của Cố Thanh Mi, khuôn mặt Cố Bình Sinh càng thêm sa sầm.
"Câm miệng!"
"Cha?"
Cố Thanh Mi kinh ngạc nhìn hắn, có chút không rõ.
"Suốt ngày không tu luyện tử tế, chỉ suốt ngày chạy đến chỗ Tạ sư huynh của con, mà con cũng không nhìn xem tu vi của Tạ sư huynh thế nào, tu vi của con lại thế nào? Không có chí tiến thủ, chỉ suốt ngày nghiên cứu bàng môn tà đạo, những lời cha dạy con đã quên hết rồi hả?"
"Bàng môn tà đạo?" Cố Thanh Mi không thể tin được tai mình: "Cha nói con là bàng môn tà đạo? Cha, chẳng lẽ cả cha cũng đứng về phía Nhai Sơn, đứng về phía nó? Tiểu hội lần này nếu không có nó làm khó dễ, làm gì đến nỗi con lại không thắng được? Cha!"
Bốp!
Tất cả âm thanh đột nhiên im bặt.
Cố Bình Sinh trong cơn tịnh nộ cuối cùng không thể chịu nổi nữa, hùng hổ cho ả một cái tát.
"Chuyện đến nước này, con vẫn còn không biết sai hay sao?"
Cố Thanh Mi bị tát cho lệch mặt.
Cố Bình Sinh tát quá mạnh, để lại năm vệt ngón tay trên má ả, nửa khuôn mặt Cố Thanh Mi đã hơi sưng lên.
Quyển sách trong lòng nhất thời không giữ được nữa, rơi thẳng xuống đất.
Gió thổi đến lật trang sách loạt soạt.
Cố Thanh Mi nhìn chữ viết trong sách, nước mắt từ từ chảy xuống. Ả cắn chặt răng, nắm chặt bàn tay, chậm rãi quay đầu lại nhìn Cố Bình Sinh, lại không sao nói nên lời.
Không ngờ Cố Bình Sinh lại động thủ với ả.
Chỉ vì một Kiến Sầu Nhai Sơn không có gì đáng chú ý.
Vì ả ngưỡng mộ Tạ sư huynh mà hắn lại cho rằng ả không có chí tiến thủ?
Vì ả làm mất mặt Côn Ngô, làm mất mặt hắn, làm bọn họ hổ thẹn?
Bởi vì ả đã làm sai?
Sai...
Rốt cuộc là ai sai?
Trong đầu Cố Thanh Mi rối bời, thân thể run rẩy, nước mắt lưng tròng, lại gắt gao mở to mắt nhìn Cố Bình Sinh đứng trước mặt, đột nhiên quá khích quát to lên: "Sai? Ai sai? Cha, con không sai, con không sai!"
Cố Bình Sinh vẫn đứng tại chỗ nhìn đứa con gái từng được hắn nâng niu trên tay, đột nhiên cảm thấy toàn thân rét run từng chặp.
***
Trên không hải.
Nhóm năm người Kiến Sầu đã bố trí trận pháp xong, cuối cùng quyết định để Như Hoa công tử hoàn thành phần sau cùng của trận pháp. Sau khi hoàn thành công việc của mình, Kiến Sầu liền rất tự nhiên đi tới gần chỗ ba người Khương Vấn Triều, Tả Lưu, Tiểu Kim.
Thế là cục diện lập tức biến đổi.
Như Hoa công tử đứng ở chỗ hổng của trận pháp hình tròn, đã được Tả Lưu thi triển đạo ấn ẩn thân, bây giờ không nhìn thấy đâu nữa.
Đám Kiến Sầu thì đứng đối diện với lỗ hổng, cố gắng che giấu hơi thở của mình, chờ rồng đen lọt vào trận pháp.
Chỉ chốc lát sau đã có tiếng sóng biển rì rào truyền đến.
Thân hình mấy chục trượng xẹt qua dưới biển sâu làm bắn lên vô số con sóng trắng xóa, một bóng đen quay cuồng giữa sóng nước, những chiếc vảy cứng lấp lánh hung quang, có điều nếu nhìn kĩ sẽ phát hiện con rồng đen to lớn này vừa bơi vừa run rẩy, có vẻ rất sợ hãi và...
Hèn mọn.
Dường như lúc nào cũng đang phòng bị thứ gì đó.
"Đến rồi!"
Kiến Sầu thầm nói một tiếng, nín thở chờ đợi.
Khương Vấn Triều coi như bình tĩnh, Tiểu Kim đã tóm lấy tay áo Khương Vấn Triều, căng thẳng đến gần như ngạt thở, Tả Lưu thì tránh ra phía sau Kiến Sầu, vẻ mặt hơi sợ hãi.
Ầm ầm!
Một con sóng to lớn tràn tới.
Con rồng đen khổng lồ ngẩng đầu nhìn quanh, dường như không phát hiện điều gì khác thường nên tiếp tuc bơi về phía trước.
Tất cả đều đúng kế hoạch.
Lỗ hổng mà mọi người cố ý để lại lúc trước nằm chính xác trên tuyến đường tiến lên của rồng đen, không sai không lệch.
Vù vù vù!
Như Hoa công tử đang ở trạng thái ẩn thân đã động thủ.
Trong hư không có mấy vệt sáng bay ra không hề có dấu hiệu báo trước, bắn thẳng đến mấy phương hướng trên biển. Gần như ngay lúc những vệt sáng này biến mất, một tiếng rung vang lên vù vù, lấy con rồng đen làm trung tâm, bốn phía lại có ánh sáng màu đỏ đậm dâng lên như một tấm lụa mỏng bao phủ phạm vi mười dặm.
Gầm!
Ngay khi tấm "lụa mỏng" này xuất hiện, rồng đen lập tức phát giác. Nó hoảng sợ co người lại thành một vòng tròn, cái đầu nhìn k\ngó khắp nơi như đang hỏi: Xảy ra chuyện gì vậy?
"Ta biết mà..."
Thật ngốc nghếch.
Kiến Sầu đứng bên ngoài lớp lụa mỏng nhìn con rồng đen hoang mang lo sợ như sắp khóc, thật sự rất muốn đập đầu xuống đất: Giờ khắc này nàng rất hiểu Hạ Hầu Xá.
Nếu có thể dùng thủ đoạn mạnh mẽ vang dội giết chết con rồng ngu ngốc này để giữ uy danh cho loài rồng, nàng cũng sẵn sàng.
Tiểu Kim và Tả Lưu đã chết sững, chỉ cảm thấy chuyện này rất nực cười.
Còn Khương Vấn Triều...
Vẻ mặt hắn lúc này lại có vẻ khác thường.
Vô số âm thanh dưới đáy biển lúc này đều xuất hiện trong tinh thần hắn, trong đó có một âm thanh tỏ ra rất hoảng sợ, rất đặc sắc, rất nghẹn ngào, đến từ... con rồng đen ở giữa trận pháp.
Kiến Sầu hết sức đau đầu day huyệt thái dương, vừa muốn nhắc nhở Khương Vấn Triều "tiên lễ hậu binh", không ngờ quay sang lại chỉ thấy Khương Vấn Triều đang nhìn con rồng trong trận với vẻ mặt rất khó tả.
"Khương đạo hữu, làm sao thế?"
Khương Vấn Triều yên lặng rất lâu rồi quay đầu sang nhìn Kiến Sầu, giọng nói hơi kì dị: "Ta nghe thấy nó nói gì đó".
"Nghe thấy rồi?"
Lúc trước Khương Vấn Triều có thể nói chuyện với cá, Kiến Sầu lại không thể khẳng định hắn có thể nói chuyện với rồng đen hay không, không nghĩ rằng rồng đen vừa mới bị nhốt trong trận, hắn đã nghe thấy rồi.
Kiến Sầu vui mừng, vội hỏi: "Nói cái gì?"
"..."
Vẫn là yên lặng ngắn ngủi.
Khương Vấn Triều dường như đang thu xếp lại tâm tình rồi mới nói bằng một giọng gần như cứng nhắc: "Nó muốn về dưới đất ăn đất".
"..."
"..."
"..."
Yên lặng, toàn bộ không hải lúc này đều yên lặng.
"Gầm!"
Ngao ngao ngao!
Nơi này rốt cuộc là thế nào?
Tại sao dưới nước toàn là quái vật thế?
Con rồng khổng lồ cuộn tròn nhìn lên đỉnh đầu, nhìn bên trái một chút, lại nhìn bên phải một chút, run rẩy há mồm lại phát ra tiếng rồng ngâm rung trời chuyển đất: Đây là nơi quỷ quái gì? Ta không muốn ở dưới nước, ta phải về dưới đất ăn đất, ăn đất!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.