Chương 77: Cuộc chiến không có người xem
Thời Kính
13/08/2016
Sau nửa canh giờ.
Rầm!
Một tiếng động vang lên.
Cuối cùng Thích Thiếu Phong hoàn toàn kiệt sức bay ngược về phía sau như là một bao cát, đập thẳng xuống nền đá cứng.
Bụi bay lên mù mịt.
Thích Thiếu Phong lăn đủ ba vòng, lúc dừng lại thì mặt úp xuống đất.
Cả người hắn toàn bụi đất, cố gắng đưa tay chống xuống đất muốn bò dậy, tuy nhiên mỗi một chiếc xương trên người đều kêu gào ầm ĩ không muốn di động.
Đau, mỏi, tê!
Từ khi trở thành tu sĩ đến nay, Thích Thiếu Phong đã cực ít khi có cảm giác này.
Sao lại như thế được?
Kiến Sầu đứng cách hắn ba trượng phía trước mặt, chậm rãi thu cái chân hơi ê ẩm lại.
Thật là thoải mái.
Mãi tóc đen óng ả đã bị mồ hôi làm ướt đẫm, bết thành từng lọn hết sức rõ ràng. Trên trán cũng lấm tấm đầy mồ hôi, ngực không ngừng nhấp nhô, hiển nhiên cũng hơi dùng sức quá độ.
Nàng điều chỉnh lại hô hấp rồi mới chậm rãi cất bước đi đến chỗ Thích Thiếu Phong đang nằm dưới đất.
"Còn đứng lên được không?"
Giọng nàng đã không còn bình tĩnh nưh lúc trước vì cuộc chiến đấu lần này gần như đã tiêu hao hết toàn bộ sức lực của nàng.
Tuy nhiên Thích Thiếu Phong vẫn có thể nghe ra vẻ hờ hững và ung dung của nàng.
Nửa canh giờ trước, vị đại sư tỷ trẻ tuổi nhất Nhai Sơn này hỏi hắn: Còn có sức đánh một trận nữa không?
Không thể phủ nhận, khi đó Thích Thiếu Phong có một cảm giác rất tế nhị.
Không ngờ đại sư bá Nhai Sơn lại hỏi mình câu này?
Nghe nói đại sư bá mặc dù bối phận cao nhưng tu vi cũng chỉ có trúc cơ trung kì, cho dù tu luyện nhanh đến mấy thì sau khi lịch lãm về cũng không thể có thay đổi quá lớn được.
Cho nên Thích Thiếu Phong không hề nghĩ rằng mình sẽ thất bại.
Tuy nhiên hiện thực lại tàn khốc đến mức làm hắn không thể tin được.
Trận chiến đấu này gian nan đến mức hắn không thể nào tưởng tượng.
Dù lúc trước giao thủ với Khúc sư bá, hắn cũng không đau khổ như vậy.
Đại sư bá Kiến Sầu thoạt nhìn yếu đuối nhưng lúc đánh nhau lại đúng là một người điên.
Thích Thiếu Phong dám tin rằng, lúc ra tay, đại sư bá tuyệt đối không coi chính mình là một phụ nữ mà là một vũ khí hình người! Cương mãnh hết cỡ, hung ác tột cùng!
Quả thật chính là con đường của Khúc sư bá.
Thậm chí còn hung hãn hơn, còn tàn khốc hơn.
Trong quá trình chiến đấu, Thích Thiếu Phong vô số lần nghe thấy tiếng xương gãy, tuy nhiên trả lời hắn vẫn là gương mặt không hề có biểu cảm của đại sư bá Kiến Sầu.
Thế là thừa dịp hắn kinh ngạc hoặc khiếp sợ, những đòn công kích mãnh liệt hơn lại ập xuống.
Quả thực là một cơn ác mộng.
Một ác mộng còn đáng sợ hơn cả Khúc Chính Phong.
Đây là lần thứ hai trong ngày hôm nay.
Lần thứ hai hắn cảm thấy mình yếu ớt đến mức không chịu được một đòn.
Một là Khúc sư bá nguyên anh thượng đỉnh.
Một lại là Kiến Sầu sư bá chỉ có Trúc Cơ kì!
Vô lực nằm rạp trên mặt đất, Thích Thiếu Phong cố gắng lảo đảo đứng lên nhưng lại loạng choạng ngã xuống. Nằm dưới đất quá khó coi, hắn dứt khoát ngồi bệt xuống, há miệng thở dốc.
Kiến Sầu đứng ở không xa trước mặt hắn, không nói gì nhìn hắn.
Thích Thiếu Phong cũng nhìn nàng rất lâu, muốn nói nhưng lại không nói nên lời.
Kim đan và trúc cơ vốn là một ranh giới cực lớn.
Thích Thiếu Phong cho rằng mình thu dưới tay Khúc Chính Phong chính là một chuyện cực kì bình thường, nếu có lần nào đánh thắng thì mới là mặt trời mọc từ phía tây. Nhưng thua Kiến Sầu lại là chuyện không thể tin được.
Bây giờ hồi tưởng lại từng phút từng giây gian nan vừa rồi, Thích Thiếu Phong vẫn cho rằng mình đang nằm mơ.
Tất cả có thể sử dụng bốn chữ để khái quát.
Không ngờ lại thua.
"Còn có thể đứng lên không?"
Kiến Sầu đứng trước mặt hắn rất lâu, nhìn trên mặt Thích Thiếu Phong có thêm rất nhiều vết tím bầm, trong lòng có một cảm giác kì diệu khó tả.
Thiếu niên này có lẽ ngày tháng tu luyện còn dài hơn mình, có điều thoạt nhìn trẻ tuổi hơn mình rất nhiều.
Nàng đứng ở góc độ trưởng bối nhìn đối phương, lại cảm thấy mình đang bắt nạt người ta.
Mặc dù...
Nàng chỉ mới trúc cơ, hắn đã là kim đan.
Thích Thiếu Phong đã thua, lại không thể không phục.
Trong quá trình chiến đấu, hắn cũng từng suy nghĩ, vì sao, vì sao mỗi quyền mỗi cước của đại sư bá đều cứng rắn mạnh mẽ như vậy? Quả thực không tương xứng với bình thường của một tu sĩ Trúc Cơ kì!
Nhưng đáp lại hắn chỉ có những đòn tấn công liên miên như thủy triều tràn đến.
Không phục?
Không phục thì sao?
Sớm muộn cũng sẽ bị đánh cho phục.
Nghe thấy Kiến Sầu hỏi lần thứ hai, hắn gian nan đưa tay ra chống xuống đất, cắn răng nói: "Có thể!"
Dùng sức chống mạnh tay xuống, người hắn lại lảo đảo đứng lên.
Toàn thân Thích Thiếu Phong thoạt nhìn như vừa từ dưới nước chui lên, hắn không ngừng thở hổn hển, ánh mắt lại ngang tàng như một con thú.
Thấy hắn còn có thể đứng lên, Kiến Sầu cũng yên tâm.
Nàng gật đầu, vốn định nói gì đó nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của thiếu niên này lại không nói được gì nữa.
Cảm giác thất bại.
Nàng cũng đã từng nếm trải.
Chỉ là không biết ánh mắt của mình khi đó có phải cũng nóng bỏng như thế này không?
Khóe môi lộ ra một nụ cười kì quái, Kiến Sầu lắc đầu xoay người đi đến đường hầm thông tới chỗ in ấn.
Một câu không nói đã đi rồi?
Sau lưng, Thích Thiếu Phong vừa gian nan đứng lên chợt sửng sốt.
Thấy Kiến Sầu sắp rời khỏi khốn thú trường, hắn cũng không biết mình bị làm sao mà lại mở miệng gọi to một tiếng: "Đại sư bá!"
Kiến Sầu dừng chân ở đúng mép của khốn thú trường to lớn này, quay lại nhìn hắn.
Ánh mắt trong trẻo vượt qua một nửa khốn thú trường, dừng lại trên người Thích Thiếu Phong.
Lúc này Thích Thiếu Phong cảm thấy tất cả ngôn ngữ của mình đều biến mất hết.
Hắn đã quên mình định hỏi cái gì.
Hoặc nói, lúc đại sư bá quay lại nhìn, hắn lại cảm thấy: Hỏi thì cũng có ích lợi gì?
Dù nghi hoặc của hắn là thật sự thì đó cũng là việc giữa đại sư bá và nhị sư bá, đối với hắn đây chỉ là một thất bại.
Ánh mắt Thích Thiếu Phong dần trở nên bình thản.
Thấy Kiến Sầu vẫn nhìn mình, hắn chợt thấy lúng túng, đưa tay sờ gáy ấp úng: "À... Cái gì nhỉ... Sư điệt muốn hỏi đại sư bá và nhị sư bá đều luyện thể sao?"
Chỉ có luyện thể thì thể xác mới có sức mạnh kinh khủng như vậy.
Kiến Sầu vốn tưởng hắn muốn hỏi chuyện quan trọng gì, không ngờ ấp úng một hồi lâu lại chỉ hỏi ra một câu như vậy.
Nàng bật cười, lắc đầu quay đi, nói: "Ta luyện thể, còn Khúc sư đệ có không thì ngươi phải hỏi hắn mới được".
Ơ?
Chẳng lẽ không phải cùng một loại công pháp?
Nhưng mà...
Đều cho hắn một cảm giác hoàn toàn giống nhau.
Thích Thiếu Phong đang bỡ ngỡ, còn muốn hỏi thêm cho rõ nhưng lúc ngẩng đầu lên thì bóng dáng Kiến Sầu đã biến mất sau đường hầm dài.
Nhất thời hắn lại trở nên thẫn thờ.
Khốn thú trường không có một bóng người, hắn đưa mắt nhìn bốn phía nhưng đâu còn sự náo nhiệt như lúc Khúc sư bá còn ở đây.
Trận chiến đấu giữa trúc cơ và kim đan này, ngoài đại sư bá và chính mình, không còn có người thứ ba biết được.
Lại thua rồi.
Cảm giác thất bại cuối cùng tràn lên.
Thích Thiếu Phong không nhịn được nhìn về phía đường hầm một lần nữa, dường như cố gắng nhìn ra bóng dáng Kiến Sầu.
"Luyện thể, luyện thể..."
Nắm đấm nắm chặt lại, Thích Thiếu Phong hơi do dự, tuy nhiên cuối cùng ánh mắt hắn không còn dao động nữa mà dần trở nên kiên định.
Hắn kéo thân thể mệt nhọc rời khỏi khốn thú trường, lên Quy Hạc tỉnh, từ Linh Chiếu đỉnh vào Chấp Sự đường.
Trong Chấp Sự đường, bốn đại trưởng lão Nhai Sơn có hai người ngồi ở đây, một là Thích Bá Viễn, một là trường mi trưởng lão Hi Hòa.
Thích Bá Viễn cau mày bóp một miếng ngọc giản trong tay, nói: "Không ngờ Côn Ngô lại phái đệ tử mới Tạ Bất Thần đi, chẳng phải là sẽ gặp người của chúng ta hay sao?"
"Có gặp chắc hẳn cũng không phải việc lớn gì..."
Trưởng lão Hi Hòa lại không quan tâm lắm, chậm rãi bưng chén trà lên.
Lúc này, Thích Thiếu Phong từ bên ngoài đi vào.
Trưởng lão Hi Hòa ngước mắt nhìn thấy: "Thiếu Phong về rồi... Tại... tại sao ngươi lại biến thành thế này?"
Nửa câu đầu còn bình thản, đến nửa câu sau, trưởng lão Hi Hòa đã không nhịn được trợn tròn mắt.
Thích Bá Viễn cũng ngẩng đầu lên, nhìn thấy đứa con trai độc nhất tính tình hơi nhát gan của mình, lão vừa ngạc nhiên vừa kinh hãi.
Cả người nhếch nhác không cần phải nói, trên mặt cũng có vết bầm tím, có điều chỉ là bị thương ngoài da, nhìn hơn đáng sợ một chút thôi.
Những thứ này đều không quan trọng...
Quan trọng là Thích Thiếu Phong luôn luôn yêu sạch sẽ bây giờ quần áo ướt đẫm mồ hôi, từ đầu đến chân đều là mồ hôi, quả thực như vừa mới chạy nạn về.
"Ngươi lại đến khốn thú trường à?"
Thích Thiếu Phong rầu rĩ gật đầu: "Vâng".
"Nhưng mà không đúng". Trưởng lão Hi Hòa không nhịn được nói chen vào: "Họ Khúc mặc dù tim đen nhưng chưa đến mức hạ thủ độc ác như vậy".
"..."
Thích Thiếu Phong lặng lẽ nhìn trưởng lão Hi Hòa một cái, mở miệng nói: "Đại sư bá và sư điệt chiến đấu quân tử, xin trưởng lão minh giám, không được nói xấu đại sư bá".
"Đại... Ngươi nói ai cơ?"
Trưởng lão Hi Hòa trợn tròn mắt.
Ngay cả Thích Bá Viễn bên cạnh cũng cho rằng mình nghe nhầm.
Thích Thiếu Phong biết có nói ra thì người khác cũng không tin.
Hắn gãi đầu, không trả lời câu hỏi của trưởng lão Hi Hòa mà quay sang nhìn Thích Bá Viễn đầy mong chờ: "Phụ thân, hài nhi có... có một thỉnh cầu".
"..."
Thích Bá Viễn yên lặng. Đứa con trai độc nhất này của hắn kì thực thiên phú không tồi, chỉ có điều ở Nhai Sơn thiên tài xuất hiện lớp lớp lại đích xác không thể coi là xuất sắc. Lại vì mình là trưởng lão Nhai Sơn cho nên tính hắn từ nhỏ đã hướng nội, không giống bạn bè cùng lứa tuổi.
Đây là lần đầu tiên lão nghe thấy đứa nhỏ này chủ động đưa ra yêu cầu.
Nhất thời Thích Bá Viễn lại quên cả chuyện hỏi xem ai hạ thủ đánh con trai mình, chần chừ chốc lát rồi mở miệng nói: "Nói đi".
Thích Thiếu Phong sáng mắt lên, lấy dũng khí lớn tiếng nói: "Hài nhi muốn luyện thể!"
Phụt!
Trưởng lão Hi Hòa vừa mới nhấp một ngụm trà không hề do dự phun thẳng ra ngoài.
Ngươi đùa bọn ta à?
"Thiếu Phong, ngươi không có bệnh chứ?"
***
Khốn thú trường, bên cạnh đĩa vạn pháp quy tông.
Hai tay Phù Đạo sơn nhân tóm chặt cốt ngọc Đế Giang: "Ngươi có nhổ ra không? Có nhổ ra không?"
"Không nhổ không nhổ không nhổ! Người xấu, người xấu, buông ta ra!"
Một âm thanh non nớt từ trong miệng cốt ngọc Đế Giang phát ra.
Đúng vậy, sau khi chiến đấu giằng co một hồi, cốt ngọc Đế Giang đã nắm giữ được khả năng sử dụng ngôn ngữ cơ bản.
Phù Đạo sơn nhân tức giận đến hoa mắt.
"Ngươi ngươi ngươi ngươi ăn vụng đùi gà của ta, lại còn không nhổ nước bọt, rốt cuộc là ngươi xấu hay là ta xấu? Ngươi có tin ta cho ngươi vào nồi nấu hay không?"
Lạch cạch.
Tiếng bước chân.
Mặc dù rất nhỏ nhưng vẫn khiến một người một xương đang tranh cãi không ngừng lập tức yên lặng.
Đôi mắt sáng ngời của Phù Đạo sơn nhân và đôi mắt một lớn một nhỏ của cốt ngọc Đế Giang đồng thời quay lại nhìn.
Không biết từ khi nào, Kiến Sầu đã xuất hiện bên trong cửa.
Khóe miệng nàng hơi giật giật, đưa mắt nhìn một người một xương đang giằng co: "Sư phụ..."
"Ngươi bị người ta đánh rồi à?"
Không đợi nàng nói xong, Phù Đạo sơn nhân thấy nàng đã sức cùng lực tận, không nhịn được hỏi một tiếng.
Kiến Sầu nghe vậy thật sự muốn nói, ngài có thể tin tưởng đồ đệ một chút được không?
Nàng đi tới giải cứu cốt ngọc Đế Giang khỏi bàn tay đen sì của Phù Đạo sơn nhân, thuận miệng ờ một tiếng: "Đúng là bị người ta đánh, thảm lắm!"
"Vì sao nghe ngươi nói như vậy ta lại không tin nữa nhỉ?"
Phù Đạo sơn nhân nghi hoặc nhìn nàng, nhất thời quên cả cướp lại cốt ngọc Đế Giang.
Sờ sờ cằm một hồi lâu, lão không nhịn được hỏi: "Ngươi đánh ai thế?"
"Sư phụ, ngài nghĩ nhiều quá đấy".
Kiến Sầu nhìn cốt ngọc Đế Giang, trên thân thể trắng tinh giờ toàn là vết ngon tay đen sì, khóe mắt không khỏi giật liên hồi.
Hơn nửa canh giờ vừa rồi, một người một xương rốt cuộc đã làm cái gì?
Nàng ngán ngẩm thở dài, chậm rãi dùng ngón tay lau vết bẩn trên người cốt ngọc Đế Giang.
Cốt ngọc Đế Giang bị Phù Đạo sơn nhân bắt nạt hơn nửa canh giờ, chỉ gặm có một miếng đùi gà mà bị lão già này bóp rõ lâu...
Quả thật là cuộc đời vô vọng.
Bây giờ thấy Kiến Sầu ân cần hòa nhã đã về, chậm rãi lau vết bẩn trên người mình, hai con mắt một lớn một nhỏ chụm vào nhau, không ngờ lại ngồi xuống đĩa vạn pháp quy tông bật khóc nức nở.
"Oa oa oa..."
Phù Đạo sơn nhân lườm một cái: "Sơn nhân ta còn chưa khóc, ngươi khóc cái gì? Ngươi có còn là xương nữa không? Sao không có một chút khí phách nào thế?"
"Sư phụ!"
Kiến Sầu không nhịn được quay sang nhìn lão.
Phù Đạo sơn nhân lập tức tủi thân, tức giận nói: "Quả nhiên là ngươi bị người ta đánh rồi, không còn được bình thường nữa. Ta là sư phụ ngươi, nó là cái gì? Thế mà ngươi lại bênh cục xương này chứ không bênh ta?"
"..."
Thôi được, đồ nhi bị người ta đánh rồi.
Kiến Sầu không muốn tranh cãi về chủ đề này nữa. Nàng đang định quay lại tiếp tục lau người cho cốt ngọc Đế Giang, không ngờ tất cả những tiếng than vãn của Phù Đạo sơn nhân đột nhiên dừng lại. Lão trợn tròn mắt nhìn chiếc đĩa vạn pháp quy tông.
Có chuyện gì thế?
Kiến Sầu quay lại nhìn theo...
Rầm!
Một tiếng động vang lên.
Cuối cùng Thích Thiếu Phong hoàn toàn kiệt sức bay ngược về phía sau như là một bao cát, đập thẳng xuống nền đá cứng.
Bụi bay lên mù mịt.
Thích Thiếu Phong lăn đủ ba vòng, lúc dừng lại thì mặt úp xuống đất.
Cả người hắn toàn bụi đất, cố gắng đưa tay chống xuống đất muốn bò dậy, tuy nhiên mỗi một chiếc xương trên người đều kêu gào ầm ĩ không muốn di động.
Đau, mỏi, tê!
Từ khi trở thành tu sĩ đến nay, Thích Thiếu Phong đã cực ít khi có cảm giác này.
Sao lại như thế được?
Kiến Sầu đứng cách hắn ba trượng phía trước mặt, chậm rãi thu cái chân hơi ê ẩm lại.
Thật là thoải mái.
Mãi tóc đen óng ả đã bị mồ hôi làm ướt đẫm, bết thành từng lọn hết sức rõ ràng. Trên trán cũng lấm tấm đầy mồ hôi, ngực không ngừng nhấp nhô, hiển nhiên cũng hơi dùng sức quá độ.
Nàng điều chỉnh lại hô hấp rồi mới chậm rãi cất bước đi đến chỗ Thích Thiếu Phong đang nằm dưới đất.
"Còn đứng lên được không?"
Giọng nàng đã không còn bình tĩnh nưh lúc trước vì cuộc chiến đấu lần này gần như đã tiêu hao hết toàn bộ sức lực của nàng.
Tuy nhiên Thích Thiếu Phong vẫn có thể nghe ra vẻ hờ hững và ung dung của nàng.
Nửa canh giờ trước, vị đại sư tỷ trẻ tuổi nhất Nhai Sơn này hỏi hắn: Còn có sức đánh một trận nữa không?
Không thể phủ nhận, khi đó Thích Thiếu Phong có một cảm giác rất tế nhị.
Không ngờ đại sư bá Nhai Sơn lại hỏi mình câu này?
Nghe nói đại sư bá mặc dù bối phận cao nhưng tu vi cũng chỉ có trúc cơ trung kì, cho dù tu luyện nhanh đến mấy thì sau khi lịch lãm về cũng không thể có thay đổi quá lớn được.
Cho nên Thích Thiếu Phong không hề nghĩ rằng mình sẽ thất bại.
Tuy nhiên hiện thực lại tàn khốc đến mức làm hắn không thể tin được.
Trận chiến đấu này gian nan đến mức hắn không thể nào tưởng tượng.
Dù lúc trước giao thủ với Khúc sư bá, hắn cũng không đau khổ như vậy.
Đại sư bá Kiến Sầu thoạt nhìn yếu đuối nhưng lúc đánh nhau lại đúng là một người điên.
Thích Thiếu Phong dám tin rằng, lúc ra tay, đại sư bá tuyệt đối không coi chính mình là một phụ nữ mà là một vũ khí hình người! Cương mãnh hết cỡ, hung ác tột cùng!
Quả thật chính là con đường của Khúc sư bá.
Thậm chí còn hung hãn hơn, còn tàn khốc hơn.
Trong quá trình chiến đấu, Thích Thiếu Phong vô số lần nghe thấy tiếng xương gãy, tuy nhiên trả lời hắn vẫn là gương mặt không hề có biểu cảm của đại sư bá Kiến Sầu.
Thế là thừa dịp hắn kinh ngạc hoặc khiếp sợ, những đòn công kích mãnh liệt hơn lại ập xuống.
Quả thực là một cơn ác mộng.
Một ác mộng còn đáng sợ hơn cả Khúc Chính Phong.
Đây là lần thứ hai trong ngày hôm nay.
Lần thứ hai hắn cảm thấy mình yếu ớt đến mức không chịu được một đòn.
Một là Khúc sư bá nguyên anh thượng đỉnh.
Một lại là Kiến Sầu sư bá chỉ có Trúc Cơ kì!
Vô lực nằm rạp trên mặt đất, Thích Thiếu Phong cố gắng lảo đảo đứng lên nhưng lại loạng choạng ngã xuống. Nằm dưới đất quá khó coi, hắn dứt khoát ngồi bệt xuống, há miệng thở dốc.
Kiến Sầu đứng ở không xa trước mặt hắn, không nói gì nhìn hắn.
Thích Thiếu Phong cũng nhìn nàng rất lâu, muốn nói nhưng lại không nói nên lời.
Kim đan và trúc cơ vốn là một ranh giới cực lớn.
Thích Thiếu Phong cho rằng mình thu dưới tay Khúc Chính Phong chính là một chuyện cực kì bình thường, nếu có lần nào đánh thắng thì mới là mặt trời mọc từ phía tây. Nhưng thua Kiến Sầu lại là chuyện không thể tin được.
Bây giờ hồi tưởng lại từng phút từng giây gian nan vừa rồi, Thích Thiếu Phong vẫn cho rằng mình đang nằm mơ.
Tất cả có thể sử dụng bốn chữ để khái quát.
Không ngờ lại thua.
"Còn có thể đứng lên không?"
Kiến Sầu đứng trước mặt hắn rất lâu, nhìn trên mặt Thích Thiếu Phong có thêm rất nhiều vết tím bầm, trong lòng có một cảm giác kì diệu khó tả.
Thiếu niên này có lẽ ngày tháng tu luyện còn dài hơn mình, có điều thoạt nhìn trẻ tuổi hơn mình rất nhiều.
Nàng đứng ở góc độ trưởng bối nhìn đối phương, lại cảm thấy mình đang bắt nạt người ta.
Mặc dù...
Nàng chỉ mới trúc cơ, hắn đã là kim đan.
Thích Thiếu Phong đã thua, lại không thể không phục.
Trong quá trình chiến đấu, hắn cũng từng suy nghĩ, vì sao, vì sao mỗi quyền mỗi cước của đại sư bá đều cứng rắn mạnh mẽ như vậy? Quả thực không tương xứng với bình thường của một tu sĩ Trúc Cơ kì!
Nhưng đáp lại hắn chỉ có những đòn tấn công liên miên như thủy triều tràn đến.
Không phục?
Không phục thì sao?
Sớm muộn cũng sẽ bị đánh cho phục.
Nghe thấy Kiến Sầu hỏi lần thứ hai, hắn gian nan đưa tay ra chống xuống đất, cắn răng nói: "Có thể!"
Dùng sức chống mạnh tay xuống, người hắn lại lảo đảo đứng lên.
Toàn thân Thích Thiếu Phong thoạt nhìn như vừa từ dưới nước chui lên, hắn không ngừng thở hổn hển, ánh mắt lại ngang tàng như một con thú.
Thấy hắn còn có thể đứng lên, Kiến Sầu cũng yên tâm.
Nàng gật đầu, vốn định nói gì đó nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của thiếu niên này lại không nói được gì nữa.
Cảm giác thất bại.
Nàng cũng đã từng nếm trải.
Chỉ là không biết ánh mắt của mình khi đó có phải cũng nóng bỏng như thế này không?
Khóe môi lộ ra một nụ cười kì quái, Kiến Sầu lắc đầu xoay người đi đến đường hầm thông tới chỗ in ấn.
Một câu không nói đã đi rồi?
Sau lưng, Thích Thiếu Phong vừa gian nan đứng lên chợt sửng sốt.
Thấy Kiến Sầu sắp rời khỏi khốn thú trường, hắn cũng không biết mình bị làm sao mà lại mở miệng gọi to một tiếng: "Đại sư bá!"
Kiến Sầu dừng chân ở đúng mép của khốn thú trường to lớn này, quay lại nhìn hắn.
Ánh mắt trong trẻo vượt qua một nửa khốn thú trường, dừng lại trên người Thích Thiếu Phong.
Lúc này Thích Thiếu Phong cảm thấy tất cả ngôn ngữ của mình đều biến mất hết.
Hắn đã quên mình định hỏi cái gì.
Hoặc nói, lúc đại sư bá quay lại nhìn, hắn lại cảm thấy: Hỏi thì cũng có ích lợi gì?
Dù nghi hoặc của hắn là thật sự thì đó cũng là việc giữa đại sư bá và nhị sư bá, đối với hắn đây chỉ là một thất bại.
Ánh mắt Thích Thiếu Phong dần trở nên bình thản.
Thấy Kiến Sầu vẫn nhìn mình, hắn chợt thấy lúng túng, đưa tay sờ gáy ấp úng: "À... Cái gì nhỉ... Sư điệt muốn hỏi đại sư bá và nhị sư bá đều luyện thể sao?"
Chỉ có luyện thể thì thể xác mới có sức mạnh kinh khủng như vậy.
Kiến Sầu vốn tưởng hắn muốn hỏi chuyện quan trọng gì, không ngờ ấp úng một hồi lâu lại chỉ hỏi ra một câu như vậy.
Nàng bật cười, lắc đầu quay đi, nói: "Ta luyện thể, còn Khúc sư đệ có không thì ngươi phải hỏi hắn mới được".
Ơ?
Chẳng lẽ không phải cùng một loại công pháp?
Nhưng mà...
Đều cho hắn một cảm giác hoàn toàn giống nhau.
Thích Thiếu Phong đang bỡ ngỡ, còn muốn hỏi thêm cho rõ nhưng lúc ngẩng đầu lên thì bóng dáng Kiến Sầu đã biến mất sau đường hầm dài.
Nhất thời hắn lại trở nên thẫn thờ.
Khốn thú trường không có một bóng người, hắn đưa mắt nhìn bốn phía nhưng đâu còn sự náo nhiệt như lúc Khúc sư bá còn ở đây.
Trận chiến đấu giữa trúc cơ và kim đan này, ngoài đại sư bá và chính mình, không còn có người thứ ba biết được.
Lại thua rồi.
Cảm giác thất bại cuối cùng tràn lên.
Thích Thiếu Phong không nhịn được nhìn về phía đường hầm một lần nữa, dường như cố gắng nhìn ra bóng dáng Kiến Sầu.
"Luyện thể, luyện thể..."
Nắm đấm nắm chặt lại, Thích Thiếu Phong hơi do dự, tuy nhiên cuối cùng ánh mắt hắn không còn dao động nữa mà dần trở nên kiên định.
Hắn kéo thân thể mệt nhọc rời khỏi khốn thú trường, lên Quy Hạc tỉnh, từ Linh Chiếu đỉnh vào Chấp Sự đường.
Trong Chấp Sự đường, bốn đại trưởng lão Nhai Sơn có hai người ngồi ở đây, một là Thích Bá Viễn, một là trường mi trưởng lão Hi Hòa.
Thích Bá Viễn cau mày bóp một miếng ngọc giản trong tay, nói: "Không ngờ Côn Ngô lại phái đệ tử mới Tạ Bất Thần đi, chẳng phải là sẽ gặp người của chúng ta hay sao?"
"Có gặp chắc hẳn cũng không phải việc lớn gì..."
Trưởng lão Hi Hòa lại không quan tâm lắm, chậm rãi bưng chén trà lên.
Lúc này, Thích Thiếu Phong từ bên ngoài đi vào.
Trưởng lão Hi Hòa ngước mắt nhìn thấy: "Thiếu Phong về rồi... Tại... tại sao ngươi lại biến thành thế này?"
Nửa câu đầu còn bình thản, đến nửa câu sau, trưởng lão Hi Hòa đã không nhịn được trợn tròn mắt.
Thích Bá Viễn cũng ngẩng đầu lên, nhìn thấy đứa con trai độc nhất tính tình hơi nhát gan của mình, lão vừa ngạc nhiên vừa kinh hãi.
Cả người nhếch nhác không cần phải nói, trên mặt cũng có vết bầm tím, có điều chỉ là bị thương ngoài da, nhìn hơn đáng sợ một chút thôi.
Những thứ này đều không quan trọng...
Quan trọng là Thích Thiếu Phong luôn luôn yêu sạch sẽ bây giờ quần áo ướt đẫm mồ hôi, từ đầu đến chân đều là mồ hôi, quả thực như vừa mới chạy nạn về.
"Ngươi lại đến khốn thú trường à?"
Thích Thiếu Phong rầu rĩ gật đầu: "Vâng".
"Nhưng mà không đúng". Trưởng lão Hi Hòa không nhịn được nói chen vào: "Họ Khúc mặc dù tim đen nhưng chưa đến mức hạ thủ độc ác như vậy".
"..."
Thích Thiếu Phong lặng lẽ nhìn trưởng lão Hi Hòa một cái, mở miệng nói: "Đại sư bá và sư điệt chiến đấu quân tử, xin trưởng lão minh giám, không được nói xấu đại sư bá".
"Đại... Ngươi nói ai cơ?"
Trưởng lão Hi Hòa trợn tròn mắt.
Ngay cả Thích Bá Viễn bên cạnh cũng cho rằng mình nghe nhầm.
Thích Thiếu Phong biết có nói ra thì người khác cũng không tin.
Hắn gãi đầu, không trả lời câu hỏi của trưởng lão Hi Hòa mà quay sang nhìn Thích Bá Viễn đầy mong chờ: "Phụ thân, hài nhi có... có một thỉnh cầu".
"..."
Thích Bá Viễn yên lặng. Đứa con trai độc nhất này của hắn kì thực thiên phú không tồi, chỉ có điều ở Nhai Sơn thiên tài xuất hiện lớp lớp lại đích xác không thể coi là xuất sắc. Lại vì mình là trưởng lão Nhai Sơn cho nên tính hắn từ nhỏ đã hướng nội, không giống bạn bè cùng lứa tuổi.
Đây là lần đầu tiên lão nghe thấy đứa nhỏ này chủ động đưa ra yêu cầu.
Nhất thời Thích Bá Viễn lại quên cả chuyện hỏi xem ai hạ thủ đánh con trai mình, chần chừ chốc lát rồi mở miệng nói: "Nói đi".
Thích Thiếu Phong sáng mắt lên, lấy dũng khí lớn tiếng nói: "Hài nhi muốn luyện thể!"
Phụt!
Trưởng lão Hi Hòa vừa mới nhấp một ngụm trà không hề do dự phun thẳng ra ngoài.
Ngươi đùa bọn ta à?
"Thiếu Phong, ngươi không có bệnh chứ?"
***
Khốn thú trường, bên cạnh đĩa vạn pháp quy tông.
Hai tay Phù Đạo sơn nhân tóm chặt cốt ngọc Đế Giang: "Ngươi có nhổ ra không? Có nhổ ra không?"
"Không nhổ không nhổ không nhổ! Người xấu, người xấu, buông ta ra!"
Một âm thanh non nớt từ trong miệng cốt ngọc Đế Giang phát ra.
Đúng vậy, sau khi chiến đấu giằng co một hồi, cốt ngọc Đế Giang đã nắm giữ được khả năng sử dụng ngôn ngữ cơ bản.
Phù Đạo sơn nhân tức giận đến hoa mắt.
"Ngươi ngươi ngươi ngươi ăn vụng đùi gà của ta, lại còn không nhổ nước bọt, rốt cuộc là ngươi xấu hay là ta xấu? Ngươi có tin ta cho ngươi vào nồi nấu hay không?"
Lạch cạch.
Tiếng bước chân.
Mặc dù rất nhỏ nhưng vẫn khiến một người một xương đang tranh cãi không ngừng lập tức yên lặng.
Đôi mắt sáng ngời của Phù Đạo sơn nhân và đôi mắt một lớn một nhỏ của cốt ngọc Đế Giang đồng thời quay lại nhìn.
Không biết từ khi nào, Kiến Sầu đã xuất hiện bên trong cửa.
Khóe miệng nàng hơi giật giật, đưa mắt nhìn một người một xương đang giằng co: "Sư phụ..."
"Ngươi bị người ta đánh rồi à?"
Không đợi nàng nói xong, Phù Đạo sơn nhân thấy nàng đã sức cùng lực tận, không nhịn được hỏi một tiếng.
Kiến Sầu nghe vậy thật sự muốn nói, ngài có thể tin tưởng đồ đệ một chút được không?
Nàng đi tới giải cứu cốt ngọc Đế Giang khỏi bàn tay đen sì của Phù Đạo sơn nhân, thuận miệng ờ một tiếng: "Đúng là bị người ta đánh, thảm lắm!"
"Vì sao nghe ngươi nói như vậy ta lại không tin nữa nhỉ?"
Phù Đạo sơn nhân nghi hoặc nhìn nàng, nhất thời quên cả cướp lại cốt ngọc Đế Giang.
Sờ sờ cằm một hồi lâu, lão không nhịn được hỏi: "Ngươi đánh ai thế?"
"Sư phụ, ngài nghĩ nhiều quá đấy".
Kiến Sầu nhìn cốt ngọc Đế Giang, trên thân thể trắng tinh giờ toàn là vết ngon tay đen sì, khóe mắt không khỏi giật liên hồi.
Hơn nửa canh giờ vừa rồi, một người một xương rốt cuộc đã làm cái gì?
Nàng ngán ngẩm thở dài, chậm rãi dùng ngón tay lau vết bẩn trên người cốt ngọc Đế Giang.
Cốt ngọc Đế Giang bị Phù Đạo sơn nhân bắt nạt hơn nửa canh giờ, chỉ gặm có một miếng đùi gà mà bị lão già này bóp rõ lâu...
Quả thật là cuộc đời vô vọng.
Bây giờ thấy Kiến Sầu ân cần hòa nhã đã về, chậm rãi lau vết bẩn trên người mình, hai con mắt một lớn một nhỏ chụm vào nhau, không ngờ lại ngồi xuống đĩa vạn pháp quy tông bật khóc nức nở.
"Oa oa oa..."
Phù Đạo sơn nhân lườm một cái: "Sơn nhân ta còn chưa khóc, ngươi khóc cái gì? Ngươi có còn là xương nữa không? Sao không có một chút khí phách nào thế?"
"Sư phụ!"
Kiến Sầu không nhịn được quay sang nhìn lão.
Phù Đạo sơn nhân lập tức tủi thân, tức giận nói: "Quả nhiên là ngươi bị người ta đánh rồi, không còn được bình thường nữa. Ta là sư phụ ngươi, nó là cái gì? Thế mà ngươi lại bênh cục xương này chứ không bênh ta?"
"..."
Thôi được, đồ nhi bị người ta đánh rồi.
Kiến Sầu không muốn tranh cãi về chủ đề này nữa. Nàng đang định quay lại tiếp tục lau người cho cốt ngọc Đế Giang, không ngờ tất cả những tiếng than vãn của Phù Đạo sơn nhân đột nhiên dừng lại. Lão trợn tròn mắt nhìn chiếc đĩa vạn pháp quy tông.
Có chuyện gì thế?
Kiến Sầu quay lại nhìn theo...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.