Chương 340: Luận về chính tà
Thời Kính
28/09/2019
Lúc trước Kiến Sầu có nói với Phó Triêu Sinh rằng mắt suối này ẩn giấu trận pháp kỳ môn bát quái.
Nghe cách nói thì dường như nàng đã có cách phá giải rồi.
Nhưng Phó Triêu Sinh lại không ngờ hiểu biết về trận pháp của nàng thâm sâu đến như vậy.
Chỉ đơn giản là một chưởng thôi nhưng từ giữa năm kẽ ngón tay của nàng lại tỏa ra hàng hà sa số linh quang, thoáng chốc trông tựa như những viên đá bắn vào mắt suối nhỏ hẹp.
Phốc phốc phốc phốc!
Khi các điểm linh quang đánh vào, trong mắt suối liền sủi lên vô số bọt khí, tựa như đột nhiên bị nấu sôi lên.
Ào ào ào!
Trong chớp mắt, tiếng nước càng lúc càng to.
Mắt suối vốn chỉ lớn bằng nắm tay nhưng sau khi sủi bọt thì lại phóng ra một vầng hào quang trắng lóa, bờ viền phía ngoài càng lúc càng trở nên nhạt đi, trông tựa như một vòng tròn huyền ảo bao vòng quanh mắt suối, chu vi ăn lẹm vào cả đất đá nham thạch rắn chắc trên mặt đất.
Mắt suối nhỏ hẹp liên tục phình lên, thoáng chốc đã biến lớn bằng miệng giếng mà bọn họ đã từng thấy ở trong các chưởng ngục ty, thời gian từ lúc bắt đầu cho đến lúc kết thúc còn chưa tới hai nhịp thở.
Ý niệm vừa lóe, Kiến Sầu đã phất tay triệu hồi Khôn Ngũ Đô đến, chở hết mọi người lên xe rồi lao vào trong mắt suối. Lớp lớp vòng sóng dập dềnh tỏa ra, trong nháy mắt đã chẳng còn thấy bóng dáng chiến xa đâu nữa. Mắt suối sau đó cũng trở lại nguyên dạng như cũ.
Một lát sau, cả bọn đã xuất hiện ở tầng mới.
Đồng cỏ bạt ngàn đã biến mất, chuột và trâu cũng chẳng còn con nào, cho đến cả hố trời cũng chẳng thấy đâu, trước mắt chỉ là cành lá xanh um, cổ thụ xum xuê rợp trời.
Chiến xa chở cả bọn bay ra từ trên một nhánh cây. Cành lá trên đầu rập rạp um tùm, không thấy được cả trời xanh bên trên.
Cả khu rừng trông rất âm u tối tăm. Rêu xanh mọc đầy trên những thân cây cổ thụ vững chãi rồi lan xuống, uốn lượn theo những đường rễ cây nổi ngoằn nghoèo trên mặt đất.
Chung quanh tĩnh mịch như tờ, ngay cả tiếng chim hót cũng chẳng nghe thấy.
Lại là một cảnh tượng nguy hiểm khác nữa.
Nhưng Kiến Sầu cũng không để mắt nhìn cho kỹ mà chỉ thả cho chiến xa lơ lửng giữa không gian, xa xa trông lại thật giống như một chiếc thuyền lớn bồng bềnh giữa rừng già.
Cố Linh vẫn khóc.
"...Có chuyện gì thế?"
Kiến Sầu không biết đã xảy ra chuyện gì trong trận chiến trước đó. Nàng lại gần ngồi cạnh bà lão, thần niệm phóng xuất, kiểm tra tình hình mới biết đã dầu hết đèn tắt lắm rồi.
Tiếng Cố Linh khóc lại càng lớn: "Đều tại ta không tu luyện không tốt, không có bản lãnh bảo vệ bà bà. Bà bà lúc đó vì cứu ta nên mới bị mấy gã hòa thượng đánh..."
"Hòa thượng?"
Kiến Sầu liền nhíu mày ngước mắt nhình Trương Thang và Trần Đình Nghiên đứng bên cạnh.
"Là người Tuyết Vực Mật Tông."
Người trả lời đương nhiên vẫn là Trần Đình Nghiên.
Tuy bà lão và Cố Linh không thân thiết với bọn họ cho lắm nhưng dù gì cũng là người đồng hành chung đường, bây giờ thấy bà gặp nạn nên y cũng không khỏi có phần bùi ngùi thương cảm.
Trần Đình Nghiên nhớ lại thời điểm trước khi xảy ra hỗn chiến mà thuật lại, giọng có hơi trầm xuống.
"Trước đó nữa chúng ta tình cờ gặp được người Mật Tông đúng không?"
"Về sau ở hố trời, cô mất tích còn bọn ta ở bên ngoài lại rơi vào hỗn chiến. Được một thời gian khá lâu thì những người đi sau đuổi kịp đến nơi."
"Người đánh lén bà bà chính là hai tu sĩ Mật Tông mà chúng ta đã gặp qua nhưng họ bị lạc nhóm và cũng không có đi cùng với Tông Đồ."
Tuyết Vực Mật Tông.
Kiến Sầu nghe thấy mà đáy lòng trầm xuống.
Nàng dĩ nhiên vẫn còn nhớ Tông Đồ rất rõ. Người thủ lĩnh này dường như là kẻ dưới quyền thánh tử Tịch Gia. Nhưng tình hình của Tuyết Vực Mật Tông rắc rối, không biết đâu mà lần.
Giữa bọn họ với nhau, ý kiến cũng không thống nhất.
Lạc nhóm ư? Tại sao họ lạc nhau?
Kiến Sầu nhìn sơ qua thương thế của bà lão. Tuổi tác bà đã quá cao nên hồn thể cũng hoàn toàn không tài nào giấu hết nổi các nếp nhăn trên khuôn mặt và mái tóc bạc phơ, còn miệng vết thương trên ngực thì tựa như bị có ai cầm dao khoét ra để moi lấy tim. Hơn nữa, lại có từng luồng khí kỳ lạ đang từ đó lan lên cổ và đầu.
Ánh mắt đã bắt đầu mờ đục nhưng bà vẫn còn có thể nhìn thấy Kiến Sầu.
Khi thấy nàng chìa tay về phía mình, bà mỉm cười: "Sống chết có số. Bọn họ sao có thể dung tha một kẻ là Phật mẫu thách thức quyền uy Mật Tông như ta? Ta có thể đến Uổng Tử thành, sống được cho tới bây giờ là nhờ Phật tổ phù hộ rồi... khụ khụ..."
"Bà bà..."
Cố Linh nước mắt ròng ròng, không nói nên lời.
Kiến Sầu giơ tay định gạt nước mắt cho nàng nhưng nửa chừng khựng lại, bàn tay từ từ nắm lại rồi rụt về.
Trương Thang và Trần Đình Nghiên đứng cạnh bên. Cả hai đều biết bà lão không còn sống được bao lâu, vừa rồi mới nói có một câu mà cả người đã muốn héo quắt đi rồi.
"Từ nhỏ tới lớn ta đã sống ở Tuyết Vực."
"Dưới núi có dân cư nhà cửa còn trên cao là bình nguyên tuyết trắng quanh năm không tan. Ở đó rất lạnh nhưng cũng rất đẹp..."
Giọng bà càng lúc càng yếu, ánh mắt tuy nhìn thẳng vào Kiến Sầu nhưng lại vô hồn, trống rỗng tựa như đang xuyên không nhìn vào một nơi nào khác...
Trong đó vừa có tiếc hận vừa có hoài niệm.
"Khụ..."
"Khi còn nhỏ, chúng ta rất thích leo núi, đi sao cho mau để đến được thánh hồ nằm ở nơi cao nhất của Tuyết Vực. Mặt hồ rất lớn, trải rộng trên một vùng băng nguyên mênh mông trắng xóa. Nước hồ biêng biếc, chẳng biết có phải là do bóng trời soi mình vào hay chính thánh hồ đã lấy màu trời làm màu của mình."
"Ta còn nhớ nó bảo nó tên là Già Lam."
Thánh hồ nói mình tên là Già Lam ư?
Kiến Sầu nghe không rõ cho lắm. Nhưng chỉ vài câu, vài từ cũng đủ để nàng tưởng như thấy được một vùng trời cô liêu lạnh lẽo khoáng đạt đang mở rộng trước mắt.
Tựa hồ như bà lão đang nói riêng cho mình nàng nghe. Vì vậy nàng cũng không ngắt lời mà chỉ lặng lẽ nghe tiếp.
"Mọi thứ ở Tuyết Vực đều rất đẹp, rất tinh khiết. Nhưng đến khi lớn lên, ta mới biết ẩn dưới cái vẻ tinh khiết ấy là cái gì..."
"Trận chiến âm dương giới mười giáp trước là Phật môn có lỗi với ba ngàn tông môn của Trung Vực."
"Nguyên do đều tại chúng ta."
Không biết có phải là tại vì vết thương hay tại vì sự thực đau lòng hay không mà đôi mắt đục ngầu của bà ứa đầy nước mắt, lệ nóng từ khóe mắt nhăn nheo cứ lăn dài, lăn dài trên gò má...
"Lão thân người trần mắt thịt, không nhìn ra được lai lịch của cô nương."
"Nhưng ta biết cô nhất định không phải người thường. Một ngày nào đó, nếu có dịp đến Tuyết Vực, xin cô nương đặt hộ ta một bó lam thúy tước* ở trước thánh hồ..."
Kiến Sầu chăm chú nhìn bà mà nhớ tới lời của Tông Đồ có nhắc đến thánh tử Tịch Gia khi trước, bây giờ lại thêm lời thỉnh cầu vô cùng đơn giản của một bà lão như thế này...
Trên danh nghĩa, nàng vẫn còn là tu sĩ Uổng Tử thành.
Phải đầu thai lại làm người mới có dịp đi Tuyết Vực được. Nhưng sau khi tắm qua nước ao chuyển sinh thì còn ai nhớ được những chuyện trước kia?
Trừ phi nàng có thể xây dựng một mối liên hệ nào đó với hai phái Phật môn thì mới có thể có trí nhớ, rồi tìm cơ hội hoàn thành tâm nguyện của bà.
Kiến Sầu tự tâm rất rõ điều này.
Bà lão dường như đoán được một chút về lai lịch và mục đích của nàng nhưng lại không hỏi ra miệng, cũng giống như nàng và Phó Triêu Sinh, cả hai đều ngầm hiểu chứ không nói ra.
"Nếu có cơ hội, Kiến Sầu nhất định sẽ hoàn thành tâm nguyện của bà."
Nàng đành khẽ thở dài, mỉm cười.
Nghe xong điều mình mong đợi, bà lão cũng từ từ mỉm cười, rồi vừa khó nhọc liếc nhìn về phía Cố Linh đã khóc đến mụ người vừa chìa tay ra.
"Đừng khóc, đừng khóc, bà bà biết con rất giỏi..."
Tiếng bà khàn khàn rồi dần dần lạc đi.
Cố Linh vừa mới chìa tay ra thì cánh tay bà đã rũ xuống.
Một khắc sau, một luồng hắc khí dầy đặc tựa như một con quái vật vô hình từ vết thương trên lồng ngực bắn ra, nuốt chửng cả cơ thể bà lão trong nháy mắt.
Trên boong chiến xa, ngay cả một vệt hồn lực trắng cũng không còn sót lại.
"Bà bà!"
Bàn tay trống rỗng, Cố Linh thấy vậy kêu lạc cả giọng nhưng chẳng còn có thể làm gì được nữa.
Luồng hắc khí sau khi đã nuốt sạch bà lão thì cũng tự nhiên tán đi, thoáng chốc đã biến mất vô tung vô ảnh, tựa như chưa hề xuất hiện bao giờ.
Mọi người đều biết rõ thương thế của bà lão, cho dù có khả năng thông thiên cũng không thể nào cứu vãn được nữa. Tuy vậy, luồng hắc khí kia lại có chỗ quỷ dị ngoài sức tưởng tượng nên ai nấy đều rùng mình nổi gai ốc.
Thấy Cố Linh bơ phờ rũ rượi, Kiến Sầu định an ủi nàng đôi câu. Nhưng Trần Đình Nghiên ở trước mặt lại nhẹ nhàng lắc đầu, khẽ nói: "Cứ để cho nàng ta khóc một lúc đi."
Suốt dọc đường có người gắn bó bầu bạn, nay bỗng nhiên mất đi chỗ dựa, Cố Linh sao có thể không cảm thấy đau xót? Huống chi, nàng còn tưởng rằng bà bà vì cứu mình mà phải chết.
Nhưng thật ra, cho dù Cố Linh không có mặt thì cứ nghe giọng điệu ban nãy mà xét, bà lão cũng biết mình chắc chắn phải chết.
"Tuyết Vực Mật Tông..."
Kiến Sầu nhẩm lại mấy tiếng này mà trong lòng cảm thấy không được thoải mái cho lắm.
Tuy giao tình giữa hai người không thể nói là thâm sâu, nhưng cái chết bất ngờ của bà khiến cho nàng cảm thấy tâm tình trĩu nặng, buồn bã...
Những bậc tiền bối, những vị đồng môn đã bỏ mạng trong trận chiến âm dương giới thuở ấy có phải cũng đã để lại trong lòng Phù Đạo sơn nhân và có khi cả sư đệ phản môn Khúc Chính Phong những nỗi lòng nặng nề như vậy chăng?
Vào lúc ấy, trong đầu nàng bỗng nhiên tràn ngập không biết bao nhiêu là câu hỏi.
Vì sao Khúc Chính Phong phản lại Nhai Sơn, mối quan hệ giữa Phù Đạo sơn nhân và Hoành Hư chân nhân có cái gì đó rắc rối, rồi còn những điều thấy được qua quỷ phủ trong trận chiến nữa...
Ai đã phóng ra đạo kiếm quang tím, đánh lén Khúc Chính Phong ở phía sau?
Trong trí nàng lại hiện ra những thoáng Thập Cửu Châu thấy được trong nham động thần bí và lời nhắc nhở của chim Cửu Đầu.
Cuối cùng nàng cũng không nói gì.
Cố Linh khóc thật lâu.
Trần Đình Nghiên tiến lên an ủi, nhưng y ngày thường miệng lưỡi trơn tru là thế, vậy mà bây giờ lại không biết nói gì cho phải, cứ lúng ta lúng túng như gà mắc tóc, rốt cục đành phải nhìn Kiến Sầu cầu cứu.
Còn Trương Thang vốn là khốc lại lãnh diện vô tình nên chẳng thể thấy được chút tình cảm nào trên khuôn mặt trơ trơ như chết rồi của y. Năm xưa trong triều, cho dù có ai mắng chửi, cho dù cả nhà của hắn có chết trước mắt, y cũng vẫn thản nhiên như không.
Về phần Lệ Hàn, hay nói cho đúng hơn là Phó Triêu Sinh...
Cho dù người ta thân phận có đặc biệt đến đâu chăng nữa thì hắn cũng không biết đường nào mà an ủi.
Thành thử chỉ còn mỗi Kiến Sầu mà thôi.
Nhưng nói gì bây giờ?
Kiến Sầu ngồi xuống vuốt vuốt mái tóc rối bời của Cố Linh một hồi lâu, sau đó mới ngập ngừng nói: "Con đường phía trước còn dài, ngươi không thể khóc mãi được."
Trưởng thành nói chung là một quá trình đầy đau khổ. Càng lớn lên thì càng chịu nhiều tổn thương.
Nhưng đây là chuyện cá nhân, người ngoài không thể can thiệp gì nhiều.
Có kẻ mất đi người thân, vô lực vãn hồi. Có kẻ bị thân bằng phản bội, tình thâm hóa không...
Kiến Sầu trầm ngâm một hồi, mi mắt khẽ nhắm nhưng rồi cũng không nói thêm gì nữa.
Nàng đứng lên, quay lại đài la bàn tròn.
Tiểu chồn nhảy cái vèo lên vai nàng. Nó lôi cốt ngọc Đế Giang từ trong miệng ra rồi ôm vào lòng. Hai con mắt một lớn một nhỏ của cốt ngọc hấp háy nhìn chằm chằm về phía trước, miệng ư ư lí nhí tiếng gì không rõ.
"Đây hẳn là ngục Hấp Huyết tầng thứ tám. Chắc là sẽ có chim chóc. Chúng ta nên tranh thủ đi mau. Vậy xin chư vị cứ điều tức tại chỗ. Ta điều khiển chiến xa đi tới xem sao."
Kiến Sầu đề nghị.
Mọi người không ai phản đối.
Nhất là Trần Đình Nghiên lúc này thấy được tu vi của Kiến Sầu thì miệng lưỡi líu lại, hoàn toàn không dám tin vào mắt mình --
Ngọc niết!
Mới mất tích có một chuyến mà đã lên ngọc niết rồi!
Quả là khủng khiếp!
Tốc độ tu luyện thật hãi người.
Không lẽ...
Lúc mất tích, nàng ta đã gặp được cơ duyên gì đó?
Trần Đình Nghiên chợt cảm thấy tò mò vô cùng, nhưng bên trái là Trương Thang mặt mũi cô hồn ác đảng, bên phải là Lệ Hàn hỉ nộ vô thường giết người như ngóe nên y không dám hỏi nhiều.
Nghĩ đi nghĩ lại, chỉ nội Trương Thang thôi cũng đủ khiến y thấy chướng mắt rồi. Bây giờ còn có thêm Lệ Hàn nữa nên không biết tại sao y lại càng thấy không thoải mái.
Chắc tại vì cái vị Lệ Hàn này ngay từ đầu đã không cùng đồng hành với cả nhóm chăng?
Dù sao đây cũng là một tên nguy hiểm.
Trần Đình Nghiên thầm đánh giá "Lệ Hàn" rồi lại đến cạnh Cố Linh vụng về an ủi, được câu nào hay câu đó.
Con đường phía trước còn rất xa.
Chiến xa Khôn Ngũ Đô lao vút đi, để lại phía sau một đường hào quang trắng toát. Tuy khu rừng mênh mông rậm rạp nhưng nó bay xuyên qua mọi thứ vô cùng linh hoạt. Mặc dù vậy sự tĩnh lặng tột độ vẫn dễ khiến cho người ta cảm thấy bất an.
Nhưng vào lúc này, Kiến Sầu lại rất bình tĩnh.
Không biết có phải tại vì tiểu chồn đã đại phát thần uy ở tầng thứ bảy hay không mà dường như mọi yêu thú quái vật trong cõi súc sinh này đều khiếp sợ, thành ra dọc đường đều sóng êm biển lặng.
Tựa như có hàng hà sa số nguy hiểm đang âm thầm rình mò bọn họ nhưng lại không dám lộ diện.
"Ngao ngao ô ô!"
Coi bổn chồn ta có lợi hại không?
Suốt dọc đường, tiểu chồn cứ đắc ý dựa vào vai Kiến Sầu, cái đuôi vểnh cao, bộ dạng cực kỳ kiêu hãnh.
Ánh mắt Phó Triêu Sinh lướt qua tiểu chồn rồi lại dừng lại trên người Kiến Sầu: "Phe phái trong Tuyết Vực Mật Tông rất nhiều, đạo hữu nghĩ thế nào về chuyện này?"
Nghĩ thế nào...
Đương nhiên không chỉ là về cái chết của bà lão, những việc tiền căn hậu quả khác và tin tức có được từ lời của bà.
Nhai Sơn, Côn Ngô, hai tông Phật môn, hai tông Âm Dương...
Mỗi bên đóng vai trò gì?
Kiến Sầu hoàn toàn không rõ lắm. Nàng chỉ quay người liếc nhìn Phó Triêu Sinh thản nhiên nói: "Ta thật ra đang tự hỏi thiện ác là gì, làm sao phân biệt chính tà..."
Trong một thoáng, Phó Triêu Sinh tưởng như nàng đang nói về hắn, nhưng sau đó liền nhận ra nàng hẳn đang nhắc về những chuyện đã xảy ra cách đây mười giáp trước.
Vì có mắt Vũ và mắt Trụ nên hắn tình cờ nhìn thấy, biết rõ ai ám toán ai, ai không phải với ai, thậm chí ai là chủ mưu ở Cực Vực hắn cũng rõ như lòng bàn tay.
Nhưng...
Phó Triêu Sinh lại nhìn thẳng vào mắt nàng không chút bối rối, thản nhiên hỏi thẳng, đáy mắt hơi ánh lên tà khí.
"Theo đạo hữu thì cái gì là chánh, cái gì là tà?"
"..."
Kiến Sầu hốt nhiên không đáp. Nàng quay đầu lại, ánh mắt bắt gặp cái nhìn của hắn. Nhưng trong khoảnh khắc đó, đáy mắt nàng thoáng chút thẫn thờ.
Ký ức chợt hiện. Dưới ánh trăng lạnh trên ngọn cô phong của Nhai Sơn, bên bờ giếng Quy Hạc, nàng đã từng nhận được một đạo lôi tín hỏi thăm của Phó Triêu Sinh. Lúc đó Khúc Chính Phong cũng ở cạnh bên, tếu táo hỏi --
"Thư của yêu tà ư?"
"Theo tiểu sư muội, thế nào là yêu tà?"
Nàng còn nhớ mình không trả lời được. Khúc Chính Phong cười to rồi bỏ đi, không quay đầu lại...
Nghe cách nói thì dường như nàng đã có cách phá giải rồi.
Nhưng Phó Triêu Sinh lại không ngờ hiểu biết về trận pháp của nàng thâm sâu đến như vậy.
Chỉ đơn giản là một chưởng thôi nhưng từ giữa năm kẽ ngón tay của nàng lại tỏa ra hàng hà sa số linh quang, thoáng chốc trông tựa như những viên đá bắn vào mắt suối nhỏ hẹp.
Phốc phốc phốc phốc!
Khi các điểm linh quang đánh vào, trong mắt suối liền sủi lên vô số bọt khí, tựa như đột nhiên bị nấu sôi lên.
Ào ào ào!
Trong chớp mắt, tiếng nước càng lúc càng to.
Mắt suối vốn chỉ lớn bằng nắm tay nhưng sau khi sủi bọt thì lại phóng ra một vầng hào quang trắng lóa, bờ viền phía ngoài càng lúc càng trở nên nhạt đi, trông tựa như một vòng tròn huyền ảo bao vòng quanh mắt suối, chu vi ăn lẹm vào cả đất đá nham thạch rắn chắc trên mặt đất.
Mắt suối nhỏ hẹp liên tục phình lên, thoáng chốc đã biến lớn bằng miệng giếng mà bọn họ đã từng thấy ở trong các chưởng ngục ty, thời gian từ lúc bắt đầu cho đến lúc kết thúc còn chưa tới hai nhịp thở.
Ý niệm vừa lóe, Kiến Sầu đã phất tay triệu hồi Khôn Ngũ Đô đến, chở hết mọi người lên xe rồi lao vào trong mắt suối. Lớp lớp vòng sóng dập dềnh tỏa ra, trong nháy mắt đã chẳng còn thấy bóng dáng chiến xa đâu nữa. Mắt suối sau đó cũng trở lại nguyên dạng như cũ.
Một lát sau, cả bọn đã xuất hiện ở tầng mới.
Đồng cỏ bạt ngàn đã biến mất, chuột và trâu cũng chẳng còn con nào, cho đến cả hố trời cũng chẳng thấy đâu, trước mắt chỉ là cành lá xanh um, cổ thụ xum xuê rợp trời.
Chiến xa chở cả bọn bay ra từ trên một nhánh cây. Cành lá trên đầu rập rạp um tùm, không thấy được cả trời xanh bên trên.
Cả khu rừng trông rất âm u tối tăm. Rêu xanh mọc đầy trên những thân cây cổ thụ vững chãi rồi lan xuống, uốn lượn theo những đường rễ cây nổi ngoằn nghoèo trên mặt đất.
Chung quanh tĩnh mịch như tờ, ngay cả tiếng chim hót cũng chẳng nghe thấy.
Lại là một cảnh tượng nguy hiểm khác nữa.
Nhưng Kiến Sầu cũng không để mắt nhìn cho kỹ mà chỉ thả cho chiến xa lơ lửng giữa không gian, xa xa trông lại thật giống như một chiếc thuyền lớn bồng bềnh giữa rừng già.
Cố Linh vẫn khóc.
"...Có chuyện gì thế?"
Kiến Sầu không biết đã xảy ra chuyện gì trong trận chiến trước đó. Nàng lại gần ngồi cạnh bà lão, thần niệm phóng xuất, kiểm tra tình hình mới biết đã dầu hết đèn tắt lắm rồi.
Tiếng Cố Linh khóc lại càng lớn: "Đều tại ta không tu luyện không tốt, không có bản lãnh bảo vệ bà bà. Bà bà lúc đó vì cứu ta nên mới bị mấy gã hòa thượng đánh..."
"Hòa thượng?"
Kiến Sầu liền nhíu mày ngước mắt nhình Trương Thang và Trần Đình Nghiên đứng bên cạnh.
"Là người Tuyết Vực Mật Tông."
Người trả lời đương nhiên vẫn là Trần Đình Nghiên.
Tuy bà lão và Cố Linh không thân thiết với bọn họ cho lắm nhưng dù gì cũng là người đồng hành chung đường, bây giờ thấy bà gặp nạn nên y cũng không khỏi có phần bùi ngùi thương cảm.
Trần Đình Nghiên nhớ lại thời điểm trước khi xảy ra hỗn chiến mà thuật lại, giọng có hơi trầm xuống.
"Trước đó nữa chúng ta tình cờ gặp được người Mật Tông đúng không?"
"Về sau ở hố trời, cô mất tích còn bọn ta ở bên ngoài lại rơi vào hỗn chiến. Được một thời gian khá lâu thì những người đi sau đuổi kịp đến nơi."
"Người đánh lén bà bà chính là hai tu sĩ Mật Tông mà chúng ta đã gặp qua nhưng họ bị lạc nhóm và cũng không có đi cùng với Tông Đồ."
Tuyết Vực Mật Tông.
Kiến Sầu nghe thấy mà đáy lòng trầm xuống.
Nàng dĩ nhiên vẫn còn nhớ Tông Đồ rất rõ. Người thủ lĩnh này dường như là kẻ dưới quyền thánh tử Tịch Gia. Nhưng tình hình của Tuyết Vực Mật Tông rắc rối, không biết đâu mà lần.
Giữa bọn họ với nhau, ý kiến cũng không thống nhất.
Lạc nhóm ư? Tại sao họ lạc nhau?
Kiến Sầu nhìn sơ qua thương thế của bà lão. Tuổi tác bà đã quá cao nên hồn thể cũng hoàn toàn không tài nào giấu hết nổi các nếp nhăn trên khuôn mặt và mái tóc bạc phơ, còn miệng vết thương trên ngực thì tựa như bị có ai cầm dao khoét ra để moi lấy tim. Hơn nữa, lại có từng luồng khí kỳ lạ đang từ đó lan lên cổ và đầu.
Ánh mắt đã bắt đầu mờ đục nhưng bà vẫn còn có thể nhìn thấy Kiến Sầu.
Khi thấy nàng chìa tay về phía mình, bà mỉm cười: "Sống chết có số. Bọn họ sao có thể dung tha một kẻ là Phật mẫu thách thức quyền uy Mật Tông như ta? Ta có thể đến Uổng Tử thành, sống được cho tới bây giờ là nhờ Phật tổ phù hộ rồi... khụ khụ..."
"Bà bà..."
Cố Linh nước mắt ròng ròng, không nói nên lời.
Kiến Sầu giơ tay định gạt nước mắt cho nàng nhưng nửa chừng khựng lại, bàn tay từ từ nắm lại rồi rụt về.
Trương Thang và Trần Đình Nghiên đứng cạnh bên. Cả hai đều biết bà lão không còn sống được bao lâu, vừa rồi mới nói có một câu mà cả người đã muốn héo quắt đi rồi.
"Từ nhỏ tới lớn ta đã sống ở Tuyết Vực."
"Dưới núi có dân cư nhà cửa còn trên cao là bình nguyên tuyết trắng quanh năm không tan. Ở đó rất lạnh nhưng cũng rất đẹp..."
Giọng bà càng lúc càng yếu, ánh mắt tuy nhìn thẳng vào Kiến Sầu nhưng lại vô hồn, trống rỗng tựa như đang xuyên không nhìn vào một nơi nào khác...
Trong đó vừa có tiếc hận vừa có hoài niệm.
"Khụ..."
"Khi còn nhỏ, chúng ta rất thích leo núi, đi sao cho mau để đến được thánh hồ nằm ở nơi cao nhất của Tuyết Vực. Mặt hồ rất lớn, trải rộng trên một vùng băng nguyên mênh mông trắng xóa. Nước hồ biêng biếc, chẳng biết có phải là do bóng trời soi mình vào hay chính thánh hồ đã lấy màu trời làm màu của mình."
"Ta còn nhớ nó bảo nó tên là Già Lam."
Thánh hồ nói mình tên là Già Lam ư?
Kiến Sầu nghe không rõ cho lắm. Nhưng chỉ vài câu, vài từ cũng đủ để nàng tưởng như thấy được một vùng trời cô liêu lạnh lẽo khoáng đạt đang mở rộng trước mắt.
Tựa hồ như bà lão đang nói riêng cho mình nàng nghe. Vì vậy nàng cũng không ngắt lời mà chỉ lặng lẽ nghe tiếp.
"Mọi thứ ở Tuyết Vực đều rất đẹp, rất tinh khiết. Nhưng đến khi lớn lên, ta mới biết ẩn dưới cái vẻ tinh khiết ấy là cái gì..."
"Trận chiến âm dương giới mười giáp trước là Phật môn có lỗi với ba ngàn tông môn của Trung Vực."
"Nguyên do đều tại chúng ta."
Không biết có phải là tại vì vết thương hay tại vì sự thực đau lòng hay không mà đôi mắt đục ngầu của bà ứa đầy nước mắt, lệ nóng từ khóe mắt nhăn nheo cứ lăn dài, lăn dài trên gò má...
"Lão thân người trần mắt thịt, không nhìn ra được lai lịch của cô nương."
"Nhưng ta biết cô nhất định không phải người thường. Một ngày nào đó, nếu có dịp đến Tuyết Vực, xin cô nương đặt hộ ta một bó lam thúy tước* ở trước thánh hồ..."
Kiến Sầu chăm chú nhìn bà mà nhớ tới lời của Tông Đồ có nhắc đến thánh tử Tịch Gia khi trước, bây giờ lại thêm lời thỉnh cầu vô cùng đơn giản của một bà lão như thế này...
Trên danh nghĩa, nàng vẫn còn là tu sĩ Uổng Tử thành.
Phải đầu thai lại làm người mới có dịp đi Tuyết Vực được. Nhưng sau khi tắm qua nước ao chuyển sinh thì còn ai nhớ được những chuyện trước kia?
Trừ phi nàng có thể xây dựng một mối liên hệ nào đó với hai phái Phật môn thì mới có thể có trí nhớ, rồi tìm cơ hội hoàn thành tâm nguyện của bà.
Kiến Sầu tự tâm rất rõ điều này.
Bà lão dường như đoán được một chút về lai lịch và mục đích của nàng nhưng lại không hỏi ra miệng, cũng giống như nàng và Phó Triêu Sinh, cả hai đều ngầm hiểu chứ không nói ra.
"Nếu có cơ hội, Kiến Sầu nhất định sẽ hoàn thành tâm nguyện của bà."
Nàng đành khẽ thở dài, mỉm cười.
Nghe xong điều mình mong đợi, bà lão cũng từ từ mỉm cười, rồi vừa khó nhọc liếc nhìn về phía Cố Linh đã khóc đến mụ người vừa chìa tay ra.
"Đừng khóc, đừng khóc, bà bà biết con rất giỏi..."
Tiếng bà khàn khàn rồi dần dần lạc đi.
Cố Linh vừa mới chìa tay ra thì cánh tay bà đã rũ xuống.
Một khắc sau, một luồng hắc khí dầy đặc tựa như một con quái vật vô hình từ vết thương trên lồng ngực bắn ra, nuốt chửng cả cơ thể bà lão trong nháy mắt.
Trên boong chiến xa, ngay cả một vệt hồn lực trắng cũng không còn sót lại.
"Bà bà!"
Bàn tay trống rỗng, Cố Linh thấy vậy kêu lạc cả giọng nhưng chẳng còn có thể làm gì được nữa.
Luồng hắc khí sau khi đã nuốt sạch bà lão thì cũng tự nhiên tán đi, thoáng chốc đã biến mất vô tung vô ảnh, tựa như chưa hề xuất hiện bao giờ.
Mọi người đều biết rõ thương thế của bà lão, cho dù có khả năng thông thiên cũng không thể nào cứu vãn được nữa. Tuy vậy, luồng hắc khí kia lại có chỗ quỷ dị ngoài sức tưởng tượng nên ai nấy đều rùng mình nổi gai ốc.
Thấy Cố Linh bơ phờ rũ rượi, Kiến Sầu định an ủi nàng đôi câu. Nhưng Trần Đình Nghiên ở trước mặt lại nhẹ nhàng lắc đầu, khẽ nói: "Cứ để cho nàng ta khóc một lúc đi."
Suốt dọc đường có người gắn bó bầu bạn, nay bỗng nhiên mất đi chỗ dựa, Cố Linh sao có thể không cảm thấy đau xót? Huống chi, nàng còn tưởng rằng bà bà vì cứu mình mà phải chết.
Nhưng thật ra, cho dù Cố Linh không có mặt thì cứ nghe giọng điệu ban nãy mà xét, bà lão cũng biết mình chắc chắn phải chết.
"Tuyết Vực Mật Tông..."
Kiến Sầu nhẩm lại mấy tiếng này mà trong lòng cảm thấy không được thoải mái cho lắm.
Tuy giao tình giữa hai người không thể nói là thâm sâu, nhưng cái chết bất ngờ của bà khiến cho nàng cảm thấy tâm tình trĩu nặng, buồn bã...
Những bậc tiền bối, những vị đồng môn đã bỏ mạng trong trận chiến âm dương giới thuở ấy có phải cũng đã để lại trong lòng Phù Đạo sơn nhân và có khi cả sư đệ phản môn Khúc Chính Phong những nỗi lòng nặng nề như vậy chăng?
Vào lúc ấy, trong đầu nàng bỗng nhiên tràn ngập không biết bao nhiêu là câu hỏi.
Vì sao Khúc Chính Phong phản lại Nhai Sơn, mối quan hệ giữa Phù Đạo sơn nhân và Hoành Hư chân nhân có cái gì đó rắc rối, rồi còn những điều thấy được qua quỷ phủ trong trận chiến nữa...
Ai đã phóng ra đạo kiếm quang tím, đánh lén Khúc Chính Phong ở phía sau?
Trong trí nàng lại hiện ra những thoáng Thập Cửu Châu thấy được trong nham động thần bí và lời nhắc nhở của chim Cửu Đầu.
Cuối cùng nàng cũng không nói gì.
Cố Linh khóc thật lâu.
Trần Đình Nghiên tiến lên an ủi, nhưng y ngày thường miệng lưỡi trơn tru là thế, vậy mà bây giờ lại không biết nói gì cho phải, cứ lúng ta lúng túng như gà mắc tóc, rốt cục đành phải nhìn Kiến Sầu cầu cứu.
Còn Trương Thang vốn là khốc lại lãnh diện vô tình nên chẳng thể thấy được chút tình cảm nào trên khuôn mặt trơ trơ như chết rồi của y. Năm xưa trong triều, cho dù có ai mắng chửi, cho dù cả nhà của hắn có chết trước mắt, y cũng vẫn thản nhiên như không.
Về phần Lệ Hàn, hay nói cho đúng hơn là Phó Triêu Sinh...
Cho dù người ta thân phận có đặc biệt đến đâu chăng nữa thì hắn cũng không biết đường nào mà an ủi.
Thành thử chỉ còn mỗi Kiến Sầu mà thôi.
Nhưng nói gì bây giờ?
Kiến Sầu ngồi xuống vuốt vuốt mái tóc rối bời của Cố Linh một hồi lâu, sau đó mới ngập ngừng nói: "Con đường phía trước còn dài, ngươi không thể khóc mãi được."
Trưởng thành nói chung là một quá trình đầy đau khổ. Càng lớn lên thì càng chịu nhiều tổn thương.
Nhưng đây là chuyện cá nhân, người ngoài không thể can thiệp gì nhiều.
Có kẻ mất đi người thân, vô lực vãn hồi. Có kẻ bị thân bằng phản bội, tình thâm hóa không...
Kiến Sầu trầm ngâm một hồi, mi mắt khẽ nhắm nhưng rồi cũng không nói thêm gì nữa.
Nàng đứng lên, quay lại đài la bàn tròn.
Tiểu chồn nhảy cái vèo lên vai nàng. Nó lôi cốt ngọc Đế Giang từ trong miệng ra rồi ôm vào lòng. Hai con mắt một lớn một nhỏ của cốt ngọc hấp háy nhìn chằm chằm về phía trước, miệng ư ư lí nhí tiếng gì không rõ.
"Đây hẳn là ngục Hấp Huyết tầng thứ tám. Chắc là sẽ có chim chóc. Chúng ta nên tranh thủ đi mau. Vậy xin chư vị cứ điều tức tại chỗ. Ta điều khiển chiến xa đi tới xem sao."
Kiến Sầu đề nghị.
Mọi người không ai phản đối.
Nhất là Trần Đình Nghiên lúc này thấy được tu vi của Kiến Sầu thì miệng lưỡi líu lại, hoàn toàn không dám tin vào mắt mình --
Ngọc niết!
Mới mất tích có một chuyến mà đã lên ngọc niết rồi!
Quả là khủng khiếp!
Tốc độ tu luyện thật hãi người.
Không lẽ...
Lúc mất tích, nàng ta đã gặp được cơ duyên gì đó?
Trần Đình Nghiên chợt cảm thấy tò mò vô cùng, nhưng bên trái là Trương Thang mặt mũi cô hồn ác đảng, bên phải là Lệ Hàn hỉ nộ vô thường giết người như ngóe nên y không dám hỏi nhiều.
Nghĩ đi nghĩ lại, chỉ nội Trương Thang thôi cũng đủ khiến y thấy chướng mắt rồi. Bây giờ còn có thêm Lệ Hàn nữa nên không biết tại sao y lại càng thấy không thoải mái.
Chắc tại vì cái vị Lệ Hàn này ngay từ đầu đã không cùng đồng hành với cả nhóm chăng?
Dù sao đây cũng là một tên nguy hiểm.
Trần Đình Nghiên thầm đánh giá "Lệ Hàn" rồi lại đến cạnh Cố Linh vụng về an ủi, được câu nào hay câu đó.
Con đường phía trước còn rất xa.
Chiến xa Khôn Ngũ Đô lao vút đi, để lại phía sau một đường hào quang trắng toát. Tuy khu rừng mênh mông rậm rạp nhưng nó bay xuyên qua mọi thứ vô cùng linh hoạt. Mặc dù vậy sự tĩnh lặng tột độ vẫn dễ khiến cho người ta cảm thấy bất an.
Nhưng vào lúc này, Kiến Sầu lại rất bình tĩnh.
Không biết có phải tại vì tiểu chồn đã đại phát thần uy ở tầng thứ bảy hay không mà dường như mọi yêu thú quái vật trong cõi súc sinh này đều khiếp sợ, thành ra dọc đường đều sóng êm biển lặng.
Tựa như có hàng hà sa số nguy hiểm đang âm thầm rình mò bọn họ nhưng lại không dám lộ diện.
"Ngao ngao ô ô!"
Coi bổn chồn ta có lợi hại không?
Suốt dọc đường, tiểu chồn cứ đắc ý dựa vào vai Kiến Sầu, cái đuôi vểnh cao, bộ dạng cực kỳ kiêu hãnh.
Ánh mắt Phó Triêu Sinh lướt qua tiểu chồn rồi lại dừng lại trên người Kiến Sầu: "Phe phái trong Tuyết Vực Mật Tông rất nhiều, đạo hữu nghĩ thế nào về chuyện này?"
Nghĩ thế nào...
Đương nhiên không chỉ là về cái chết của bà lão, những việc tiền căn hậu quả khác và tin tức có được từ lời của bà.
Nhai Sơn, Côn Ngô, hai tông Phật môn, hai tông Âm Dương...
Mỗi bên đóng vai trò gì?
Kiến Sầu hoàn toàn không rõ lắm. Nàng chỉ quay người liếc nhìn Phó Triêu Sinh thản nhiên nói: "Ta thật ra đang tự hỏi thiện ác là gì, làm sao phân biệt chính tà..."
Trong một thoáng, Phó Triêu Sinh tưởng như nàng đang nói về hắn, nhưng sau đó liền nhận ra nàng hẳn đang nhắc về những chuyện đã xảy ra cách đây mười giáp trước.
Vì có mắt Vũ và mắt Trụ nên hắn tình cờ nhìn thấy, biết rõ ai ám toán ai, ai không phải với ai, thậm chí ai là chủ mưu ở Cực Vực hắn cũng rõ như lòng bàn tay.
Nhưng...
Phó Triêu Sinh lại nhìn thẳng vào mắt nàng không chút bối rối, thản nhiên hỏi thẳng, đáy mắt hơi ánh lên tà khí.
"Theo đạo hữu thì cái gì là chánh, cái gì là tà?"
"..."
Kiến Sầu hốt nhiên không đáp. Nàng quay đầu lại, ánh mắt bắt gặp cái nhìn của hắn. Nhưng trong khoảnh khắc đó, đáy mắt nàng thoáng chút thẫn thờ.
Ký ức chợt hiện. Dưới ánh trăng lạnh trên ngọn cô phong của Nhai Sơn, bên bờ giếng Quy Hạc, nàng đã từng nhận được một đạo lôi tín hỏi thăm của Phó Triêu Sinh. Lúc đó Khúc Chính Phong cũng ở cạnh bên, tếu táo hỏi --
"Thư của yêu tà ư?"
"Theo tiểu sư muội, thế nào là yêu tà?"
Nàng còn nhớ mình không trả lời được. Khúc Chính Phong cười to rồi bỏ đi, không quay đầu lại...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.