Chương 23: Phiên ngoại chi bảo bảo giá đáo (thượng)
Y Y
06/11/2017
Âu Dương Diệm tới Huyết Cung cũng đã bốn tháng, trong mắt người Huyết
Cung chỉ một chữ có thể miêu tả hắn, chính là “Tĩnh”. Ngoại trừ bồi
Hiểu Hâm nói chuyện phiếm và hái thuốc, hắn cũng chỉ một mình, lẳng lặng ngồi, nhàn nhạt cười.
Thế nhưng có một ngày, việc này là tuy Hàn Quân Tà phóng nhãn đao nhưng lại bị đạm đạm tiếu ý nhược vô sở giác nghiền nát. Tuy rằng chỉ trong chốc lát ngắn ngủi, nhưng hắn bên cạnh Hiểu Hâm lại thấy rõ.
Nguyên nhân của việc này là do một con chim, lại là một con quạ đen rất bình thường. Chính là con quạ thập phần bình thường này lại mang đến một tờ giấy. Mà Âu Dương Diệm nhìn hết tờ giấy rồi cất bước ra ngoài, lại dừng một chút, lưu lại một đôi dược cho Hiểu Hâm liền phiên nhiên nhi khứ.
Hiểu Hâm vẻ mặt mờ mịt cầm gói thuốc, nhìn Âu Dương Diệm “Hưu” mà không thấy mặt.
Chuyện võ công của Âu Dương Diệm khiến Hiểu Hâm chấn động không nhỏ. Tuy rằng Tiên Đế nói tại thời không mới bọn họ phải thích ứng với cuộc sống, nhưng với Hiểu Hâm bốn người bọn họ mà nói kia đã là chuyện của “Kiếp trước”, bọn họ trong lòng từ đầu đến cuối đều là người của thế kỉ 21.
Sở dĩ thấy cha có tuyệt thế võ công là một chuyện, mà nhìn thấy hảo hữu cùng nhau lớn lên cũng đột nhiên thành cao thủ có thể bay tới bay lụi lại là loại cảm giác khác.
Hiểu Hâm chớp chớp mắt, quay người vẻ mặt kỳ vọng nhìn Hàn Quân Tà.
“Hâm nhi… học võ rất vất vả.”
“Thế nhưng…” Hiểu Hâm nhìn theo hướng Âu Dương Diệm vừa biến mất, lại tặng Hàn Quân Tà cái thần tình thương cảm ủy khuất có lực sát thương siêu cường.
“Ta ôm Hâm nhi bay.”
Hàn Quân Tà bị nắm đến uy hiếp im lặng thở dài, ôm lấy Hâm nhi nói.
Đôi mắt lớn như thủy linh linh*, cảm thấy để cha ôm so với việc tự mình “Bay” đích xác ít phiền toái hơn, bèn điềm điềm cười*, ôm cổ Hàn Quân Tà hướng đôi má hôn “Ba” một cái.
Hàn Quân Tà tâm tình đại hảo, ôm Hiểu Hâm đến thẳng thư phòng, ngay cả gương mặt tảng băng cũng như tăng thêm vài độ.
Biết dược kia là bào chế cho Hiểu Hâm, tiểu Bạch hiển nhiên không dám qua loa, lập tức ước đoán vị thuốc rồi đến dược phòng tỉ mỉ nghiên cứu. Hai canh giờ sau, tiểu Bạch vẻ mặt hắc tuyến đi ra, trên tay còn bưng một chén hắc hắc thang dược. Phức tạp nhìn chén dược một cái, tiểu Bạch đi đến thư phòng.
Trong thư phòng, Hàn Quân Tà ngồi trước thư trác xử lý sự vụ, Hiểu Hâm một mình nhàn nhã nằm úp sấp trên nhuyễn tháp, một bên cùng Tiểu Thanh chơi đùa một bên từng miếng từng miếng ăn điểm tâm.
Nghe được tiếng gõ cửa của tiểu Bạch Hiểu Hâm vốn không để ý, thế nhưng khi một vị đạo đáng ghét kích thích khứu giác cảnh báo, Hiểu Hâm lập tức ngẩng đầu thận trọng nhìn chằm chằm “Bất minh dịch thể” trong tay tiểu Bạch. Xác nhận chén bất minh dịch thể kia là vì hắn chuẩn bị, Hiểu Hâm thừa dịp Hàn Quân Tà cùng tiểu Bạch nói chuyện từng bước từng bước đi về phía cửa, nhưng lại bị kéo vào một cái ôm quen thuộc.
“Cha…”
Một đôi mắt to thương cảm vô tội nhìn Hàn Quân Tà, chớp chớp chớp chớp hai mắt tức thì ngập nước, phát sinh tình thế “Bắt ta uống dược ta khóc cho coi”.
Vỗ về mái tóc Hiểu Hâm, dùng nhãn thần hỏi tiểu Bạch rốt cuộc là chuyện gì.
Tiểu Bạch phiêu mắt nhìn bát dược trong tay thần tình muốn nói lại thôi, cuối cùng do dự nói “Thỉnh cho phép thuộc hạ bắt mạch cho thiếu chủ.”
Hàn Quân Tà thấy hắn sắc mặt ngưng trọng, vừa không cấm vừa khẩn trương đứng lên. Chỉ thấy khi tiểu Bạch bắt mạch thì sắc mặt biến hóa bất định lúc xanh lúc trắng. Cuối cùng nhìn thật kỹ bụng Hiểu Hâm một cái rồi lại đứng ngốc một bên.“Chuyện gì?”
Thấy sắc mặt khác thường của tiểu Bạch, Hàn Quân Tà lo lắng thân thể Hiểu Hâm có chuyện, ngữ khí không kiềm được âm trầm rất nhiều.
“Này tựa hồ là… An thai dược…”
Tiểu Bạch rùng mình một cái hồi phục tinh thần, phát hiện Hàn Quân Tà vẻ mặt âm trầm Hiểu Hâm lại vẻ mặt ngơ ngác nhìn hắn, ho nhẹ một tiếng, phân vân chỉ bát dược kia nói.
“An thai dược?” Hiểu Hâm hiếu kỳ nhìn bát gì đó đen đen.
“Vâng”
“Ai uống?”
Hóa ra không phải muốn hắn uống, thật tốt quá ~~ Hiểu Hâm xoa xoa trái tim bị dọa đến đập dồn dập.
“Là cho thiếu chủ.”
Trong nháy mắt, thư phòng rơi vào im lặng quỷ dị.
“Chuyện như thế nào?”
Hàn Quân Tà lạnh lùng hỏi, không khó nghe ra trong đó ẩn chứa bao nhiêu sát khí.
“Chủ thượng, tuy thành phần dược Âu Dương công tử lưu lại phức tạp, nhưng là có công hiệu an thai…”
Tiểu Bạch dừng một chút rồi tiếp tục nói.
“Thuộc hạ mới vừa rồi bắt mạch cho thiếu chủ, đích thật là… Hỉ mạch…”
Nói đến đây, tiểu Bạch mồ hôi tuôn như mưa, hắn một bên mặc niệm cho trái tim vì mình mà chịu đựng hành hạ một bên âm thầm vui vẻ.
Hanh hanh, hắn Bạch Y sinh thời có thể thấy biểu tình hoảng hốt của chủ thượng, thực không uổng cuộc đời này a!!
————————————-
thủy linh linh: nước long lanh
điềm điềm cười: cười ngọt ngào
Thế nhưng có một ngày, việc này là tuy Hàn Quân Tà phóng nhãn đao nhưng lại bị đạm đạm tiếu ý nhược vô sở giác nghiền nát. Tuy rằng chỉ trong chốc lát ngắn ngủi, nhưng hắn bên cạnh Hiểu Hâm lại thấy rõ.
Nguyên nhân của việc này là do một con chim, lại là một con quạ đen rất bình thường. Chính là con quạ thập phần bình thường này lại mang đến một tờ giấy. Mà Âu Dương Diệm nhìn hết tờ giấy rồi cất bước ra ngoài, lại dừng một chút, lưu lại một đôi dược cho Hiểu Hâm liền phiên nhiên nhi khứ.
Hiểu Hâm vẻ mặt mờ mịt cầm gói thuốc, nhìn Âu Dương Diệm “Hưu” mà không thấy mặt.
Chuyện võ công của Âu Dương Diệm khiến Hiểu Hâm chấn động không nhỏ. Tuy rằng Tiên Đế nói tại thời không mới bọn họ phải thích ứng với cuộc sống, nhưng với Hiểu Hâm bốn người bọn họ mà nói kia đã là chuyện của “Kiếp trước”, bọn họ trong lòng từ đầu đến cuối đều là người của thế kỉ 21.
Sở dĩ thấy cha có tuyệt thế võ công là một chuyện, mà nhìn thấy hảo hữu cùng nhau lớn lên cũng đột nhiên thành cao thủ có thể bay tới bay lụi lại là loại cảm giác khác.
Hiểu Hâm chớp chớp mắt, quay người vẻ mặt kỳ vọng nhìn Hàn Quân Tà.
“Hâm nhi… học võ rất vất vả.”
“Thế nhưng…” Hiểu Hâm nhìn theo hướng Âu Dương Diệm vừa biến mất, lại tặng Hàn Quân Tà cái thần tình thương cảm ủy khuất có lực sát thương siêu cường.
“Ta ôm Hâm nhi bay.”
Hàn Quân Tà bị nắm đến uy hiếp im lặng thở dài, ôm lấy Hâm nhi nói.
Đôi mắt lớn như thủy linh linh*, cảm thấy để cha ôm so với việc tự mình “Bay” đích xác ít phiền toái hơn, bèn điềm điềm cười*, ôm cổ Hàn Quân Tà hướng đôi má hôn “Ba” một cái.
Hàn Quân Tà tâm tình đại hảo, ôm Hiểu Hâm đến thẳng thư phòng, ngay cả gương mặt tảng băng cũng như tăng thêm vài độ.
Biết dược kia là bào chế cho Hiểu Hâm, tiểu Bạch hiển nhiên không dám qua loa, lập tức ước đoán vị thuốc rồi đến dược phòng tỉ mỉ nghiên cứu. Hai canh giờ sau, tiểu Bạch vẻ mặt hắc tuyến đi ra, trên tay còn bưng một chén hắc hắc thang dược. Phức tạp nhìn chén dược một cái, tiểu Bạch đi đến thư phòng.
Trong thư phòng, Hàn Quân Tà ngồi trước thư trác xử lý sự vụ, Hiểu Hâm một mình nhàn nhã nằm úp sấp trên nhuyễn tháp, một bên cùng Tiểu Thanh chơi đùa một bên từng miếng từng miếng ăn điểm tâm.
Nghe được tiếng gõ cửa của tiểu Bạch Hiểu Hâm vốn không để ý, thế nhưng khi một vị đạo đáng ghét kích thích khứu giác cảnh báo, Hiểu Hâm lập tức ngẩng đầu thận trọng nhìn chằm chằm “Bất minh dịch thể” trong tay tiểu Bạch. Xác nhận chén bất minh dịch thể kia là vì hắn chuẩn bị, Hiểu Hâm thừa dịp Hàn Quân Tà cùng tiểu Bạch nói chuyện từng bước từng bước đi về phía cửa, nhưng lại bị kéo vào một cái ôm quen thuộc.
“Cha…”
Một đôi mắt to thương cảm vô tội nhìn Hàn Quân Tà, chớp chớp chớp chớp hai mắt tức thì ngập nước, phát sinh tình thế “Bắt ta uống dược ta khóc cho coi”.
Vỗ về mái tóc Hiểu Hâm, dùng nhãn thần hỏi tiểu Bạch rốt cuộc là chuyện gì.
Tiểu Bạch phiêu mắt nhìn bát dược trong tay thần tình muốn nói lại thôi, cuối cùng do dự nói “Thỉnh cho phép thuộc hạ bắt mạch cho thiếu chủ.”
Hàn Quân Tà thấy hắn sắc mặt ngưng trọng, vừa không cấm vừa khẩn trương đứng lên. Chỉ thấy khi tiểu Bạch bắt mạch thì sắc mặt biến hóa bất định lúc xanh lúc trắng. Cuối cùng nhìn thật kỹ bụng Hiểu Hâm một cái rồi lại đứng ngốc một bên.“Chuyện gì?”
Thấy sắc mặt khác thường của tiểu Bạch, Hàn Quân Tà lo lắng thân thể Hiểu Hâm có chuyện, ngữ khí không kiềm được âm trầm rất nhiều.
“Này tựa hồ là… An thai dược…”
Tiểu Bạch rùng mình một cái hồi phục tinh thần, phát hiện Hàn Quân Tà vẻ mặt âm trầm Hiểu Hâm lại vẻ mặt ngơ ngác nhìn hắn, ho nhẹ một tiếng, phân vân chỉ bát dược kia nói.
“An thai dược?” Hiểu Hâm hiếu kỳ nhìn bát gì đó đen đen.
“Vâng”
“Ai uống?”
Hóa ra không phải muốn hắn uống, thật tốt quá ~~ Hiểu Hâm xoa xoa trái tim bị dọa đến đập dồn dập.
“Là cho thiếu chủ.”
Trong nháy mắt, thư phòng rơi vào im lặng quỷ dị.
“Chuyện như thế nào?”
Hàn Quân Tà lạnh lùng hỏi, không khó nghe ra trong đó ẩn chứa bao nhiêu sát khí.
“Chủ thượng, tuy thành phần dược Âu Dương công tử lưu lại phức tạp, nhưng là có công hiệu an thai…”
Tiểu Bạch dừng một chút rồi tiếp tục nói.
“Thuộc hạ mới vừa rồi bắt mạch cho thiếu chủ, đích thật là… Hỉ mạch…”
Nói đến đây, tiểu Bạch mồ hôi tuôn như mưa, hắn một bên mặc niệm cho trái tim vì mình mà chịu đựng hành hạ một bên âm thầm vui vẻ.
Hanh hanh, hắn Bạch Y sinh thời có thể thấy biểu tình hoảng hốt của chủ thượng, thực không uổng cuộc đời này a!!
————————————-
thủy linh linh: nước long lanh
điềm điềm cười: cười ngọt ngào
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.