Ta Là Ác Nhân, Ai Là Thiện Nhân

Chương 52: Gặp Lại Tuyết Phi

22legend4

08/10/2019

Trần Lương rời khỏi Trọng Tu Tháp. Hắn vừa ra tới cửa, một âm thanh vang lên tại khắp các tầng:

“Trọng Tu Tháp đã hết tinh hoa, mời các võ giả ra ngoài”

Mọi người nhìn nhau xôn xao

“Không thể nào, sao lại có thể hết được, từ trước đến giờ chưa thấy có nghe nói Trọng Tu Tháp hết tinh hoa”

“Ta vừa mới đến lượt, tại sao lại thế”

“Hay Trọng Tu Tháp này bị lỗi, hấp thụ linh khí kém”

“Nhanh sang các Trọng Tu Tháp khác còn có cơ hội”

“Mong 2 Trọng Tu Tháp kia không gặp tình trạng này”

Các võ giả lần lượt chạy tới 2 Trọng Tu Tháp còn lại.

Chỉ một mình Trần Lương đã thu về lượng tinh hoa của hơn 200 người dẫn đến số lượng tinh hoa sớm bị cạn kiệt. Dù sao Trọng Tu Tháp cũng đã mất đi lượng lớn tinh hoa từ 2 tuần nay.

Một đường tiến về phía bắc, Trần Lương gặp rất nhiều võ giả tỏa ra các hướng khác nhau. Có người đi đơn, có người lập thành từng nhóm hợp tác với nhau. Có người đi tới khu rừng tìm kiếm linh dược cùng linh thú, có người không cầu bảo vật, đi tới các phòng tu luyện tranh thủ mượn nhờ linh khí nồng đậm nơi đây nâng cao tu vi.

Mục tiêu tiếp theo của Trần Lương đã ở ngay trước mặt, Diệp Không Quả. Ở đó đã có sẵn một nhóm người đang tìm cách thu lấy quả trên cây chỉ cách có 5 trượng.

Diệp Không Quả không có gì nguy hiểm, mà trận pháp bao quanh nó mới là nguyên nhân vây khốn võ giả.

Trận pháp bảo vệ Diệp Không Quả là một loại trận pháp cấp 7, có thể hạ gục Huyền cấp cường giả, thậm chí Địa cấp võ giả không cẩn thận cũng có thể trọng thương, bỏ mạng.

Không vội vã đánh trận đầu, Trần Lương cũng gia nhập nhóm đứng chờ đợi. Hắn chưa từng có kinh nghiệm hái Diệp Không Quả, chỉ là có nghe về nó nên đến đây tìm cách hái tới.

Trận pháp cấp 7 này không phải là chuyện đùa. Những kẻ có mặt ở đây, tu vi cao nhất là lão giả Hoàng cấp cũng không dám vọng động khi chưa có chuẩn bị chắc chắn. Chỉ cần dính 1 cột sét đánh trúng cũng khiến lão hôi phi yên diệt

Diệp Không Quả có tác dụng bồi bổ sức mạnh cho Tinh Linh trong đan điền của nhân loại nên có giá trị rất lớn. Mỗi Diệp Không Quả có thể bán ra từ 1 vạn đến 2 vạn tinh thạch cấp 1 mà không có để mua.

Trần Lương ngồi tựa vào Ngạo Thiên nghỉ ngơi dưới 1 tán cây râm mát. Hắn không làm gì nhưng cũng gây nên sự chú ý nhất định, đều là bởi vì Ngạo Thiên.

Võ giả sở hữu sủng thú đều không nhiều, huống hồ sủng thú của Trần Lương lại là một yêu thú cấp 10, thậm chí là vương giả trong cấp 10. Nếu không phải Tam Nhãn Lang mẹ vừa sinh con bị suy yếu rất nhiều, thì 2 con yêu thú cấp 10 Ngưu Xà cũng không phải là đối thủ của nó.

Chờ đợi nửa buổi, cuối cùng cũng có người tiến lên, một võ giả cao lớn phong thuộc tính. Đứng trước ranh giới trận pháp, hắn mở ra thần thông, một đôi cánh hiện lên sau lưng.

Võ giả cao lớn hít một hơi ngưng thần rồi trong nháy mắt, sử dụng toàn bộ tốc lực lao về phía Diệp Không Quả.

Tới sát Diệp Không Quả, một tia sét từ trong trận pháp giáng xuống võ giả kia. Hắn đã có chuẩn bị trước, tung lên trên đầu một chiếc ô.

Chiếc ô bị tia sét đánh thành tro bụi nhưng võ giả kia cũng thành công hái xuống Diệp Không Quả. Hắn ngay lập tức lui trở ra ngoài.

Đáng tiếc, còn cách ranh giới tới 4 trượng đã có 1 tia sét khác tiếp tục bổ xuống người hắn. Lần này hắn đã không còn bảo khí nào che chở, thân thể bị lôi đình phá tan thành tro bụi.

Tên này đã tính toán sai lầm tốc độ của hắn và tốc độ trận pháp đánh xuống tia sét. Mọi sai lầm đều phải trả giá bằng máu, ở trường hợp này, là cả tính mạng của võ giả xấu số.

Mọi người vừa mới thương tiếc cho võ giả cao gầy thì một thân ảnh xuất hiện thu hút tất cả mắt nhìn của những người ở đây, một cô gái với mái tóc bạch kim dài tới ngang lưng.

Một cô gái, không bằng nói là một nàng tiên. Nàng đẹp đến nỗi làm cho người đối diện thở không nổi, không ai có thể rời mắt khỏi nàng.

Nụ cười của nàng chính là thế gian này đẹp nhất kỳ quan.

Đôi mắt nàng lung linh như 2 khỏa tinh thần trên trời cao

Mọi nam nhân đều sẵn sàng làm tất cả để có thể chiêm ngưỡng lấy nụ cười của nàng. Chỉ cần nàng muốn, những nam nhân nguyện ý quỳ dưới chân nàng dài đến hết tầm mắt.

Đã từng có một cường giả ngỏ ý muốn tặng nàng một tòa thành lớn nhưng đổi lại chỉ là cái lắc đầu từ chối.

Tuyết Phi đẹp, không phải chỉ bởi vẻ bề ngoài, mà khí chất của nàng mới đưa nàng trở thành nữ thần của vô số nam nhân.

Một thiên phú võ đạo, một tính cách độc lập mạnh mẽ, một nỗ lực tự thân không ỷ lại, tất cả đã xây đắp lên một vẻ đẹp hoàn hảo hơn mọi thứ trên thế gian.

Có thiên tài ngỏ lời muốn được làm người hầu bảo vệ nàng nhưng nàng luôn là độc lai độc vãng, tự mình tu luyện, tự mình chiến đấu, tự mình trải qua hiểm nguy mà trưởng thành.

So với 2 năm trước, nàng lúc này mới thực sự là nữ thần sắc đẹp.

Tuyết Phi trực tiếp tiến về phía trận pháp trước sự chú ý của đông đảo cường giả. Nàng chuẩn bị xâm nhập trận pháp thu lấy Diệp Không Quả.



“Cô nương xin dừng bước” Một nam nhân anh tuấn vội vã cất tiếng nói. Hắn vội vã chạy lại gần Tuyết Phi, mặt mày rạng rỡ nói “Đây là trận pháp cấp 7 gần với cấp 8, đánh ra sấm sét rất mạnh, chỉ cần 1 tia sét đánh trúng cũng khiến nàng hôi phi yên diệt. Ít nhất nàng nên chờ có người xông trận trước để tận mắt chứng kiến trước khi tự thân nguy hiểm”

“Ta tự có cách” Tuyết Phi nói ngắn gọn

Thấy đối phương không thay đổi ý định, nam nhân anh tuấn đưa ra cho nàng một tấm Phù chú, nói:

“Đây là phù chú cấp 6, có thể giúp nàng chống đỡ một hai”

“Không cần” Tuyết Phi lạnh lùng nói.

Nàng đã quá quen với những sự quan tâm kiểu này. Vì vậy nàng luôn tỏ một thái độ lạnh nhạt để bớt bị làm phiền.

Còn không để nam nhân kia nói tiếp, Tuyết Phi đã phi thân về phía Diệp Không Quả. Tốc độ của nàng nhanh đến nỗi trận pháp còn chưa kịp đánh xuống tia sét, Tuyết Phi đã tiếp cận tới Diệp Không Quả gần nhất.

Nhưng ngay khi vừa với tay ngắt xuống Diệp Không Quả, một tia lôi đình đã bổ xuống chói sáng một vùng. Những võ giả quan khán đều lo lắng một dạng cho nữ thần của bọn hắn.

Ánh sáng còn chưa kịp tan, Tuyết Phi từ trong quang mang lao ra ngoài nhanh như chớp. Tầng huyết mang bao ngoài cơ thể nàng nhanh chóng biến mất, không nhiều người có thể nhận ra bí quyết sống sót của nàng.

Từ khi thu lấy Diệp Không Quả, bị lôi đình phá thân, đến khi bước ra ngoài trận pháp, tất cả chỉ diễn ra trong tích tắc.

Nam nhân anh tuấn còn chưa kịp định thần đã thấy Tuyết Phi đứng cạnh hắn tại vị trí cũ. Hắn còn đang định tiến tới thân mật làm quen thì Tuyết Phi đã xoay người đi.

Vẻ lạnh lùng của nàng khiến nam nhân anh tuấn cùng rất nhiều nam nhân khác đều không dám tiếp cận. Nàng như một khối băng tỏa ra khí tức lạnh lẽo như cảnh báo nếu không muốn bị băng phòng thì chớ có đến gần.

Trần Lương còn may vẫn giữ được tỉnh táo cùng sự bình tĩnh của mình. Hắn chạy lại gần Tuyết Phi nói:

“Thời gian võ giả, ta muốn giao dịch với ngươi”

Tuyết Phi ngạc nhiên quay đầu lại hỏi:

“Sao ngươi biết ta là thời gian thuộc tính?”

“Ngươi không sử dụng phong thuộc tính để di chuyển, tốc độ nhanh quá mức bình thường. Quan trọng hơn, thời gian trận pháp đánh xuống lôi đình chậm hơn một nửa, điều này chỉ có thể do ngươi đã sử dụng thời gian võ kỹ làm thời gian của trận pháp trôi chậm đi một nửa.”

Trần Lương có thể sử dụng tinh thần lực để kiểm tra thuộc tính của Tuyết Phi, nhưng như hắn nói, hắn đã nhận ra thuộc tính của nàng từ phía xa, cho nên mới tiến lại gần mở ra một giao dịch với Tuyết Phi.

Trần Lương lại có thể nhận ra chênh lệch chỉ có nửa tích tắc này khiến Tuyết Phi rất ngạc nhiên về sức quan sát, phân tích của hắn. Nàng nói:

“Ngươi muốn có giao dịch gì?”

“Ta muốn mượn nhờ thời gian võ kỹ của ngươi giúp ta hái xuống Diệp Không Quả, thù lao chính là 1 Diệp Không Quả”

“Thù lao 1 Diệp Không Quả thì ngươi làm gì còn gì, chả nhẽ ngươi có thể hái xuống 2 Diệp Không Quả?”

“Điều này lát ngươi sẽ biết, chỉ cần giúp ta tăng gấp đôi tốc độ và giảm một nửa tốc độ của trận pháp là được”

Tuyết Phi suy nghĩ một lát liền đồng ý. Dù sao nàng cũng không thiệt gì mà còn có thể thu thêm được 1 Diệp Không Quả nếu đối phương thành công. Tin tưởng Trần Lương nếu sống sót thu được Diệp Không Quả cũng không dám bất tín với nàng.

Tuyết Phi chắc chắn những võ giả ở đây sẽ đòi lại công bằng cho nàng nếu Trần Lương thất hứa.

Để có thể hái được Diệp Không Quả vừa rồi, Tuyết Phi đã phải hi sinh 1 huyết phù cấp 8 giá trị tới 5 vạn tinh thạch cấp 1 mà sư phụ đã tặng cho nàng để bảo hộ bản thân.

So ra giá trị tinh thạch thì nàng đã lỗ nhưng với Tuyết Phi thì hoàn toàn đáng giá để nâng cao chiến lực của nàng.

Trần Lương cùng Tuyết Phi quay trở lại dưới ánh mắt hâm mộ cùng tò mò của biết bao người

“Tên kia nói gì mà được mỹ nhân đi cùng vậy”

“Chết tiệt, ta đẹp trai như này sao lại không bằng một tên nhà quê” Nam nhân anh tuấn giậm chân tức tối

“Bọn hắn định cùng nhau hái Diệp Không Quả sao”

Trần Lương để Ngạo Thiên đứng bên cạnh, một mình hắn đi vào là tốt nhất.

Tuyết Phi nhìn Trần Lương hỏi “Ngươi sẵn sàng chưa?”

“Sẵn sàng”

Trần Lương cảm nhận được thời gian xung quanh tăng lên gấp đôi, ngay lập tức thi triển thân pháp đỉnh cao của mình tiến tới sát Diệp Không Quả.

Vừa hái xuống Diệp Không Quả, một tia lôi đình giáng xuống hắn không thể né tránh. Trong tích tắc này, Trần Lương đưa bản thân tiến vào trong Tiểu Cửu Giới.

Lôi đình đánh vào Tiểu Cửu Giới hoàn toàn không gây ra bất cứ thương tổn nào cho Tiểu Cửu Giới.



Sau khi Tiểu Cửu Giới hứng chịu lôi đình, quang mang còn chưa tan đi, Trần Lương đã lại trở ra ngoài.

Lực sát thương mạnh nhất đã đánh vào Tiểu Cửu Giới, nhưng dư lực của nó còn lại có lực sát thương cũng rất cao.

Còn may Trần Lương có bảo giáp Bách Thánh Khí cùng nhục thân mạnh đến không tưởng, dư lực của lôi đình không thể làm gì được hắn.

Có được một tích tắc trống trải, Trần Lương thi triển ra Tam Ảnh Bộ cùng lúc thu lấy 3 Diệp Không Quả. Có được gấp đôi tốc độ, nhục thân cũng đã cường hãn đủ để chịu được chấn lực, Tam Ảnh Bộ của Trần Lương lúc này đã đạt tới đại thành, 3 thân ảnh của hắn đều được tính là 3 Trần Lương.

Thu xong 4 Diệp Không Quả, Trần Lương quay nhanh người trở ra.

Còn cách bên ngoài tới 4 trượng, trận pháp tiếp tục bổ xuống lôi đình, cường độ thậm chí còn mạnh hơn trước.

Nhưng Trần Lương không tiếp tục tiến vào Tiểu Cửu Giới, mà dựa vào Tam nhãn của Ngạo Thiên.

Ngạo Thiên sử dụng toàn bộ sức mạnh của tam nhãn đẩy lệch đi tia lôi đình đánh xuống Trần Lương, giúp hắn sống sót sau lần tấn công thứ hai của trận pháp.

Máu từ tam nhãn của Ngạo Thiên nhỏ xuống, nó đóng lại tam nhãn dưỡng thương. Trong thời gian tới hẳn là không thể sử dụng tới tam nhãn.

Cách 4 trượng, Trần Lương kịp thời thi triển thân pháp rời khỏi phạm vi tấn công của trận pháp. Hắn không muốn lần thứ 2 tiến vào Tiểu Cửu Giới tránh cho có kẻ nhìn ra vấn đề.

Một lần thì khó có thể nhìn ra, nhưng 2 lần sẽ tăng nguy cơ bị lộ, nên đành để Ngạo Thiên chịu thiệt.

Tuyết Phi cùng rất nhiều võ giả nhìn rõ rành rành Trần Lương thu về tay tận 4 Diệp Không Quả.

Trần Lương rời tới bên ngoài trận pháp, tất cả bọn hắn còn đang bàng hoàng không tin vào mắt mình. Một lần thu tới 4 Diệp Không Quả, Huyền cấp cường giả cũng không làm được, chưa nói tới nhìn đi nhìn lại, Trần Lương rõ ràng còn rất trẻ, không thể là Hoàng cấp được, chứ chưa nói tới Địa cấp.

Sau một hơi thở ngạc nhiên là rộ lên tiếng bàn tán

“Ngươi có nhìn thấy hắn làm sao thu tới 4 Diệp Không Quả không?”

“Lần thứ hai, hắn sử dụng một loại thân pháp thần kỳ, cùng một lúc phân làm 3 thân ảnh thu về 3 trái Diệp Không Quả, thực sự quá ảo diệu”

“Ai cho ta biết sao hắn sống được sau 2 lần bị lôi đình đánh xuống”

“Tránh được 2 lần lôi đình, thu lấy 4 Diệp Không Quả, ta chưa từng nghe nói có kỳ tích này”

Tiếng ồn còn chưa dứt, 1 võ giả tiến về phía Trần Lương chắp tay nói:

“Chúc mừng các hạ thu được 4 Diệp Không Quả, thực sự khiến ta mở rộng tầm mắt”

Võ giả cười nói nhìn Trần Lương, thấy đối phương không đáp lại liền nói tiếp

“4 Diệp Không Quả các hạ dùng cũng không hết, có thể nhượng lại cho ta 1 trái được không? Giá cả tùy các hạ đưa ra”

“không bán” Trần Lương không hề có nửa điểm suy nghĩ, trực tiếp từ chối. Tinh thạch chính là cái hắn đang thừa nhất vào lúc này.

Trần Lương lấy ra một Diệp Không Quả đưa cho Tuyết Phi còn đang ngạc nhiên cùng suy nghĩ về lần tránh thoát lôi đình thứ 1 của Trần Lương

“1 quả của ngươi như đã hẹn”

Tuyết Phi gật đầu, thu về Diệp Không Quả.

Trần Lương chợt nhớ tới một địa điểm tại Hoàng Lam Môn. Hắn tỏa ra tinh thần lực cách âm với bên ngoài để trao đổi với Tuyết Phi:

“Ngươi có đi Hỏa Diệm Tử Sơn không? Ta có thêm 1 giao dịch với ngươi”

“Có. Ngươi muốn ta giúp ngươi thu lấy Diệm Tử Linh Hỏa?”

“Đúng vậy. Chi phí tùy ngươi ra giá”

“1000 tinh thạch cấp 1”

“Đồng ý” Trần Lương không nghĩ ngợi liền đáp ứng. Tiền với hắn không thành vấn đề.

Trần Lương cùng Tuyết Phi song hành rời đi trong ánh mắt ngưỡng mộ của bao người. Chỉ có chữ “hận” mới nói lên được cảm xúc của bọn hắn lúc này.

Nam nhân tìm cách tiếp cận Tuyết Phi thì vô số cách. Có người khoe tài, có người khoe giàu, có người lại dùng khổ nhục kế, cũng có người tìm cách đưa ra giao dịch, thỏa thuận với nàng như Trần Lương, nhưng đều bị nàng từ chối.

Nhưng nhìn vào Trần Lương, sự nghiêm túc trong sắc mặt và lời nói của hắn cho nàng biết đối phương không phải quan tâm tới sắc đẹp của nàng, mà là thực sự muốn hợp tác với nàng, với thời gian thuộc tính của nàng.

Thêm nữa là nàng cũng có kế hoạch đi vào Hỏa Diệm Tử Sơn thu lấy Diệm Tử Linh Hỏa. Vừa tiện đường, vừa có thêm tinh thạch, không thể tiện hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ta Là Ác Nhân, Ai Là Thiện Nhân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook