Chương 26:
Nam Lâu Bắc Vọng
28/07/2022
Lúc này, nàng ngược lại trở nên ngượng ngùng, cảm thấy có lẽ là mình quá tính toán chi li. Đại tư tế… Có đôi khi cũng rất dễ nói chuyện.
Lúc này, hắn lại hỏi: “Thần mộc của ngươi ở đâu?”
Nếu sau này Bùi Mộc thường trú ở sảnh thần mộc, tất nhiên nàng phải đem thần mộc của Tử Yến Bộ đến đây mới dễ dàng chăm sóc.
Bởi vì từng bị hắn trắng trợn cướp đoạt thần mộc, cho nên Bùi Mộc rất là cảnh giác. Nàng cởi xuống mấy cái bọc nhỏ trên người, lại cởi trượng thanh đằng xuống, cuối cùng mới buông ra cái bao lớn khiêng trên vai.
Sau đó nàng bắt đầu lục đồ bên trong bao lớn.
Da thú, thảm, chiếu, áo choàng, quần áo, đủ loại đồ ăn…
Đại tư tế trơ mắt nhìn nàng ném từng món đồ ra bên ngoài, rất nhanh sau đó đã ném sàn trống bên cạnh thành một đồi núi mini.
“Lạ thật, rõ là ta để ở đây… Tìm được rồi!” Bùi Mộc lẩm nhẩm lầm nhầm, trên mặt lộ vẻ mừng rỡ.
Chỉ thấy đôi tay của nàng rúm lấy thứ gì, dùng sức kéo ra bên ngoài một cái, một món đồ rất dài như được bao da bọc lấy đã bị nàng túm vào tay.
Đại tư tế nhìn chằm chằm món đồ như vậy. Giữa mày bắt đầu cảm thấy kinh hoàng.
“Ngươi…”
“Mầm cây nhỏ của Tử Yến Bộ chúng ta ở đây này!” Bùi Mộc vui vẻ lên, thuận miệng kêu biệt danh mà nàng đã đặt thần mộc lên. Nàng kéo bọc nhỏ bằng da thú ra, trong tay quả nhiên là gốc cây thần mộc mảnh khảnh của Tử Yến Bộ.
Rễ cây thần mộc còn có một đống bùn đất lớn, nàng cố ý dùng da thú khác để bọc lại.
Bùi Mộc thành thạo kéo da thú ra, nhìn trái nhìn phải một hồi, cuối cùng chạy vội tới bên cạnh gốc cây lớn của Phù Tang Bộ, chọn một chỗ cành lá lưa thưa, ánh mặt trời và gió mát tương đối nhiều nhặn để làm “nhà mới” cho mầm cây nhỏ.
Nàng cũng không rảnh lo người không xa bên cạnh chính là đại tư tế, tự cầm lấy trượng thanh đằng bắt đầu đào hố.
Sức gió quấn quanh ở đỉnh trượng, rất nhanh sau đó đã xúc ra một cái hố tròn.
Dưới cái nhìn chăm chú mà lặng thinh của đại tư tế, Bùi Mộc nhanh chóng trồng mầm cây nhỏ, sau đó lấp đất lại, cuối cùng triệu hồi ra chút ít nước suối để tưới nhánh cây.
“... Được rồi!”
Phó tư tế đại nhân đứng thẳng người, hào sảng vỗ vỗ mầm cây nhỏ của mình một cái, khoe khoang với đại tư tế: “Đừng nhìn mầm cây non của chúng ta bình thường như thế, thật ra nàng là một cô nhóc rất lợi hại đó!”
Đại tư tế: …
“... Thần mộc không phải là người.” Hắn im lặng hồi lâu mới mở miệng. Giọng nói nhàn nhạt kia trở nên có chút kỳ lạ, như là đang cực lực áp chế cảm xúc nào đó.
“Ngoài ra, tuy nói đây là mầm… Thần mộc của Tử Yến Bộ các ngươi.” Đại tư tế dừng một chút, đưa tay ra đè đè giữa mày, mới tiếp tục nói: “Ngươi vẫn nên đối xử cẩn thận với nó nhiều hơn.”
Bùi Mộc chớp chớp mắt, nhìn nhìn lại mầm cây nhỏ nhà mình, nghĩ thầm: nàng vỗ vỗ như vậy đã mười lăm năm, nếu hư thì đã sớm hư rồi. Nhưng hoàn toàn ngược lại, mỗi lần khi nàng chơi đời với mầm cây nhỏ, nàng đều cảm thấy đứa nhóc này rất vui vẻ.
Nhưng mà, có lẽ cảm thấy thần mộc cũng có cảm xúc vốn dĩ cũng là một chuyện kỳ lạ rồi.
Nàng liền dịu ngoan gật gật đầu, đáp: “Đại tư tế nói đúng, lần sau ta sẽ chú ý.”
Đại tư tế lại hơi dừng một chút, nàng ngoan ngoãn như vậy, thật ra lại làm hắn có chút không quen.
Sự yên lặng cộng thêm việc đã là đêm, khiến Bùi Mộc lười nhác ngáp một cái.
“Đại tư tế, bây giờ ta có nên…” Thu dọn nghỉ ngơi không?
Câu hỏi của Bùi Mộc còn chưa hỏi xong, bỗng nhiên nét mặt nghiêm lại!
Nàng ngẩng đầu nhìn bầu trời, đang muốn lui về phía sau, nhưng tốc độ của nàng nhanh, có người còn nhanh hơn nàng!
Ào!
Nước suối từ trên trời giáng xuống làm nàng ướt đẫm toàn thân, triệt triệt để để ướt đẫm.
Bùi Mộc đứng tại chỗ, trông thê lương như gà rớt nồi canh.
Tóc dài hơi xoăn dán lên trên người nàng, nhỏ nước ào ào, nhìn như một đống rong biển màu đen; trang phục tư tế trang trọng cũng dán lên trên người, bọc lấy nàng gắt gao như một con cá bị tóm đuôi.
“Đại tư tế đại nhân… Ngài đây là… Làm cái gì…!”
Bùi Mộc lau mặt một phen thật mạnh, đẩy ra mái tóc trước mắt, nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt.
Đại tư tế đang quan sát nàng một cách tỉ mỉ.
Cuối cùng, hắn hờ hững gật đầu một cái.
“Từng có một nội ứng nữ giả nam trang tới gần nơi này, cho rằng có thể làm ô nhiễm thần mộc.” Đại tư tế nói: “Để ngừa vạn nhất, bất kỳ ai phải ở lại qua đêm trong sảnh thần mộc, đều sẽ bị điều tra một phen.”
Cổ họng Bùi Mộc hơi nhúc nhích. Cái hầu kết tinh tế, yếu ớt của thiếu niên cũng nhẹ nhàng di chuyển theo. Nhưng chỉ có mình nàng biết, nó là giả.
“... Tốt lắm.” nàng hít sâu một hơi, kiềm nén lửa giận: “Vậy xin hỏi đại tư tế đã nhìn ra điều gì?”
Nếu đây không phải ảo giác…
Vậy thì Bùi Mộc thề với Thiên Thần, cặp mắt của đại tư tế tuyệt đối đã dừng lại trên ngực nàng, hơn nữa dừng lại một hồi lâu.
“Phó tư tế đương nhiên là nam tử, không cần phải lo lắng.” Đại tư tế gật gật đầu, bình tĩnh mà đương nhiên đáp trả.
Tác giả:
Bùi Mộc: Thật là đáng sợ, nếu đại tư tế tùy tiện sờ tới sờ lui với ta, thân phận của ta không phải sẽ bại lộ hay sao!
Đại tư tế (nhìn nàng chằm chằm, nghiêm túc suy tư, cuối cùng rút kinh nghiêm từ lần trước, thành khẩn nói): Không cần phải lo lắng. Dù cho có nghiêm túc cảm ứng, cũng sẽ không phát hiện.
Bùi Mộc: ...
Lúc này, hắn lại hỏi: “Thần mộc của ngươi ở đâu?”
Nếu sau này Bùi Mộc thường trú ở sảnh thần mộc, tất nhiên nàng phải đem thần mộc của Tử Yến Bộ đến đây mới dễ dàng chăm sóc.
Bởi vì từng bị hắn trắng trợn cướp đoạt thần mộc, cho nên Bùi Mộc rất là cảnh giác. Nàng cởi xuống mấy cái bọc nhỏ trên người, lại cởi trượng thanh đằng xuống, cuối cùng mới buông ra cái bao lớn khiêng trên vai.
Sau đó nàng bắt đầu lục đồ bên trong bao lớn.
Da thú, thảm, chiếu, áo choàng, quần áo, đủ loại đồ ăn…
Đại tư tế trơ mắt nhìn nàng ném từng món đồ ra bên ngoài, rất nhanh sau đó đã ném sàn trống bên cạnh thành một đồi núi mini.
“Lạ thật, rõ là ta để ở đây… Tìm được rồi!” Bùi Mộc lẩm nhẩm lầm nhầm, trên mặt lộ vẻ mừng rỡ.
Chỉ thấy đôi tay của nàng rúm lấy thứ gì, dùng sức kéo ra bên ngoài một cái, một món đồ rất dài như được bao da bọc lấy đã bị nàng túm vào tay.
Đại tư tế nhìn chằm chằm món đồ như vậy. Giữa mày bắt đầu cảm thấy kinh hoàng.
“Ngươi…”
“Mầm cây nhỏ của Tử Yến Bộ chúng ta ở đây này!” Bùi Mộc vui vẻ lên, thuận miệng kêu biệt danh mà nàng đã đặt thần mộc lên. Nàng kéo bọc nhỏ bằng da thú ra, trong tay quả nhiên là gốc cây thần mộc mảnh khảnh của Tử Yến Bộ.
Rễ cây thần mộc còn có một đống bùn đất lớn, nàng cố ý dùng da thú khác để bọc lại.
Bùi Mộc thành thạo kéo da thú ra, nhìn trái nhìn phải một hồi, cuối cùng chạy vội tới bên cạnh gốc cây lớn của Phù Tang Bộ, chọn một chỗ cành lá lưa thưa, ánh mặt trời và gió mát tương đối nhiều nhặn để làm “nhà mới” cho mầm cây nhỏ.
Nàng cũng không rảnh lo người không xa bên cạnh chính là đại tư tế, tự cầm lấy trượng thanh đằng bắt đầu đào hố.
Sức gió quấn quanh ở đỉnh trượng, rất nhanh sau đó đã xúc ra một cái hố tròn.
Dưới cái nhìn chăm chú mà lặng thinh của đại tư tế, Bùi Mộc nhanh chóng trồng mầm cây nhỏ, sau đó lấp đất lại, cuối cùng triệu hồi ra chút ít nước suối để tưới nhánh cây.
“... Được rồi!”
Phó tư tế đại nhân đứng thẳng người, hào sảng vỗ vỗ mầm cây nhỏ của mình một cái, khoe khoang với đại tư tế: “Đừng nhìn mầm cây non của chúng ta bình thường như thế, thật ra nàng là một cô nhóc rất lợi hại đó!”
Đại tư tế: …
“... Thần mộc không phải là người.” Hắn im lặng hồi lâu mới mở miệng. Giọng nói nhàn nhạt kia trở nên có chút kỳ lạ, như là đang cực lực áp chế cảm xúc nào đó.
“Ngoài ra, tuy nói đây là mầm… Thần mộc của Tử Yến Bộ các ngươi.” Đại tư tế dừng một chút, đưa tay ra đè đè giữa mày, mới tiếp tục nói: “Ngươi vẫn nên đối xử cẩn thận với nó nhiều hơn.”
Bùi Mộc chớp chớp mắt, nhìn nhìn lại mầm cây nhỏ nhà mình, nghĩ thầm: nàng vỗ vỗ như vậy đã mười lăm năm, nếu hư thì đã sớm hư rồi. Nhưng hoàn toàn ngược lại, mỗi lần khi nàng chơi đời với mầm cây nhỏ, nàng đều cảm thấy đứa nhóc này rất vui vẻ.
Nhưng mà, có lẽ cảm thấy thần mộc cũng có cảm xúc vốn dĩ cũng là một chuyện kỳ lạ rồi.
Nàng liền dịu ngoan gật gật đầu, đáp: “Đại tư tế nói đúng, lần sau ta sẽ chú ý.”
Đại tư tế lại hơi dừng một chút, nàng ngoan ngoãn như vậy, thật ra lại làm hắn có chút không quen.
Sự yên lặng cộng thêm việc đã là đêm, khiến Bùi Mộc lười nhác ngáp một cái.
“Đại tư tế, bây giờ ta có nên…” Thu dọn nghỉ ngơi không?
Câu hỏi của Bùi Mộc còn chưa hỏi xong, bỗng nhiên nét mặt nghiêm lại!
Nàng ngẩng đầu nhìn bầu trời, đang muốn lui về phía sau, nhưng tốc độ của nàng nhanh, có người còn nhanh hơn nàng!
Ào!
Nước suối từ trên trời giáng xuống làm nàng ướt đẫm toàn thân, triệt triệt để để ướt đẫm.
Bùi Mộc đứng tại chỗ, trông thê lương như gà rớt nồi canh.
Tóc dài hơi xoăn dán lên trên người nàng, nhỏ nước ào ào, nhìn như một đống rong biển màu đen; trang phục tư tế trang trọng cũng dán lên trên người, bọc lấy nàng gắt gao như một con cá bị tóm đuôi.
“Đại tư tế đại nhân… Ngài đây là… Làm cái gì…!”
Bùi Mộc lau mặt một phen thật mạnh, đẩy ra mái tóc trước mắt, nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt.
Đại tư tế đang quan sát nàng một cách tỉ mỉ.
Cuối cùng, hắn hờ hững gật đầu một cái.
“Từng có một nội ứng nữ giả nam trang tới gần nơi này, cho rằng có thể làm ô nhiễm thần mộc.” Đại tư tế nói: “Để ngừa vạn nhất, bất kỳ ai phải ở lại qua đêm trong sảnh thần mộc, đều sẽ bị điều tra một phen.”
Cổ họng Bùi Mộc hơi nhúc nhích. Cái hầu kết tinh tế, yếu ớt của thiếu niên cũng nhẹ nhàng di chuyển theo. Nhưng chỉ có mình nàng biết, nó là giả.
“... Tốt lắm.” nàng hít sâu một hơi, kiềm nén lửa giận: “Vậy xin hỏi đại tư tế đã nhìn ra điều gì?”
Nếu đây không phải ảo giác…
Vậy thì Bùi Mộc thề với Thiên Thần, cặp mắt của đại tư tế tuyệt đối đã dừng lại trên ngực nàng, hơn nữa dừng lại một hồi lâu.
“Phó tư tế đương nhiên là nam tử, không cần phải lo lắng.” Đại tư tế gật gật đầu, bình tĩnh mà đương nhiên đáp trả.
Tác giả:
Bùi Mộc: Thật là đáng sợ, nếu đại tư tế tùy tiện sờ tới sờ lui với ta, thân phận của ta không phải sẽ bại lộ hay sao!
Đại tư tế (nhìn nàng chằm chằm, nghiêm túc suy tư, cuối cùng rút kinh nghiêm từ lần trước, thành khẩn nói): Không cần phải lo lắng. Dù cho có nghiêm túc cảm ứng, cũng sẽ không phát hiện.
Bùi Mộc: ...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.