Chương 9:
Nam Lâu Bắc Vọng
05/07/2022
Vào ngày thứ ba, trước khi mặt trời mọc lên, Bùi Mộc đã cước bộ trên con đường mòn để lên núi.
Thực ra Phù Tang Bộ tọa lạc dưới chân núi Liệt Sơn, phân bố dọc theo dòng chảy nước sông xuôi qua nơi này. Tử Yến Bộ thì được sắp xếp nằm ở vị trí cách xa hơn một chút ở phía đằng ngoài, nhưng thật ra lại gần núi Liệt Sơn hơn.
Lúc này nắng sớm còn trăng trắng, sao trời chưa lui, đêm đông buốt giá vẫn giữ lại cái rét trong núi, giống như có vô số con mắt lạnh lùng đâm xuyên cơ thể người.
Đường núi được người ta san cho phẳng lại, ít nhiều cũng thấy rõ lối mòn. Tuy rằng là mùa đông hiu quạnh, ngọn cỏ phát vàng vẫn cứ bướng bỉnh lấp ló đỉnh đầu, ở trong kẽ đá bụi gai, cỏ khô xếp chồng nhau mà kêu tiếng xào xạc.
Mấy con nai trắng đang tản bộ trong rừng, khi chúng nhìn thấy kẻ lạ là Bùi Mộc, loài động vật có hai sừng này chỉ nhạy bén thoáng nhìn một cái, sau khi nhanh chóng xác định nàng vô hại thì cứ thế tìm cỏ mà ăn.
Bùi Mộc lấy từ trong túi ra một chuỗi quả khô ngọt lịm, đặt trong tay, muốn thử lấy quả khô đút cho một con nai trắng trong đám. Nàng bắt chước tiếng nai kêu, “ư ử” mấy tiếng.
Con nai trắng cầm đầu kia ngoảnh đầu lại, nó nhìn chằm chằm quả khô trong tay nàng trong chốc lát thì ngẩng đầu lên, mũi thở phì phì, sau đó đột nhiên quay đầu trở về. Có một con nai nhỏ hơn phe phẩy cái đuôi, rất muốn tới gần, lại bị cha mẹ nó dùng sừng hươu đẩy đẩy mông một cái, thiếu chút nữa đã lảo đảo ngã nhào xuống đất.
Rất nhanh sau đó, mấy con nai nhất trí xoay người đi, lấy cái đuôi cụt ngũn đầy lông nhung nhắm vào mặt Bùi Mộc, kiêu ngạo run tới run lui.
Bùi Mộc nghiến răng, tự mình nhét quả khô vào bên trong miệng.
“Sớm muộn gì cũng làm các ngươi thành thịt nai khô.” Nàng uy hiếp.
“... Phó tư tế đại nhân muốn làm thịt nai khô ạ?”
Một giọng nói của trẻ con truyền ra từ gốc cây bên cạnh.
Bùi Mộc quay đầu lại, nhìn thấy một cô nhóc thắt bím tắt, ước chừng mười một, mười hai tuổi đang dùng đôi mắt tò mò trong suốt như nai con kia nhìn nàng chằm chằm. Cô nhóc quấn da lông dày dặn trên người, đầu có mang lá cây, đóa hoa để làm trang sức, bên tai còn đeo một đôi hoa tai đầu trâu được chạm trổ tinh xảo.
Đầu trâu chính là đồ đằng của Phù Tang Bộ. Chỉ có người có địa vị cao trong bộ lạc mới có thể trang điểm hoa lệ như vậy. Cô nhóc này hẳn là con gái của vị thủ lĩnh nào đó.
“Em tên là Diêu Du, Du trong lá của cây du.” Cô nhóc hơi nhỏ giọng: “Mấy con nai trắng này đều mang dòng máu của Phu Chư, cho nên tính cách chúng hơi kiêu ngạo. Dù cho chúng có chết đói, chúng cũng sẽ không ăn đồ ăn trong tay người khác.”
Phu Chư là loài yêu thú ở trong núi, am hiểu ngự thủy, trời sinh tính hiền hòa, không thích ra ngoài. Chúng nó kết hợp cùng với nai yêu bình thường, cho ra đời loài nai trắng trước mắt này, nên loài nai trắng này cũng được gọi là linh thú.
Phu Chư thích chỗ sinh sống sạch sẽ và linh lực tươi mát. Ở chốn đất hoang linh khí dần dần yếu đi này, con cháu của chúng nó nguyện ở Liệt Sơn đã chứng minh độ dày đặc và sạch sẽ của linh khí Liệt Sơn.
“Thì ra là thế.” Bùi Mộc cười với cô nhóc: “Ta là Bùi Mộc, đến từ Tử Yến Bộ. Sao ngươi biết ta?”
“Tối hôm qua em có nghe a phụ nhắc đến phó tư tế đại nhân.” Diêu Du được nụ cười của nàng cổ vũ, bước ra từ sau gốc cây, nhìn nàng với vẻ ngưỡng mộ: “A phụ nói phó tư tế đại nhân rất lợi hại, cũng rất đẹp, cho nên em mới canh chừng ở đây, muốn gặp được phó tư tế đại nhân.”
Cô nhóc cảm thấy mỹ mãn nói: “Phó tư tế đại nhân thật là đẹp… Chỉ kém hơn đại tư tế đại nhân một chút xíu thôi, chỉ một chút xíu.”
Bùi Mộc thầm nghĩ, ai nói vậy, rõ ràng nàng đẹp hơn Khương Nguyệt Chương nhiều. Nhưng đương nhiên là nàng sẽ không so đo với con nít, bèn hỏi: “Phụ thân của A Du là ai?”
“Là tư tế Thanh Long.” Diêu Du lắc lắc đầu, chỉ về đường núi phía trước: “Phó tư tế đại nhân đi từ chỗ này lên núi đi, lên trên rồi, hẳn là có thể gặp được a phụ. Ông ấy vẫn luôn bận rộn ở Tinh Uyên Đường, rất ít khi về nhà.”
Rất ít khi về nhà…
Lòng Bùi Mộc hơi buồn, không khỏi nói: “Vậy em nhớ ông không? Ta mang em lên cùng nhé.”
Ánh mắt cô nhóc sáng lên, đầu tiên là lộ vẻ khát vọng, sau đó lại chán nản lắc đầu: “Không được. Em là con gái, quá lắm chỉ có thể lên sườn núi, không thể lên Tinh Uyên Đường được.”
Bùi Mộc hơi nhíu mày, nụ cười bên môi cũng nhạt chút: “Con gái không thể lên à?”
“Dạ, bởi vì Tinh Uyên Đường nằm gần với thần mộc ở đỉnh núi, chỉ có tư tế mới có thể đến gần.” Cô nhóc gật gật đầu, mặt nở một nụ cười hồn nhiên: “Không sao đâu phó tư tế đại nhân. Đại tư tế đại nhân đã nói rồi, nam nữ ai cũng có công riêng, tư tế vất vả để che chở các tộc nhân, con gái chúng ta cũng có thể lao động cho bộ tộc.”
“Nói cái gì đấy. Lao động là một chuyện, tới gần đó là một chuyện khác.” Bùi Mộc lắc đầu: “Tử Yến Bộ của chúng ta không có nhiều quy tắc như vậy, thần mộc không phải vẫn tốt đấy sao.”
Diêu Du chớp chớp mắt to, nghiêng đầu nhìn nàng: “Thì ra là vì vậy nên Tử Yến Bộ mới tới gia nhập Phù Tang Bộ của chúng ta sao?”
Bùi Mộc: …
Thật đau lòng.
“Ầy… Trong đó có rất nhiều nguyên nhân, chờ em lớn rồi sẽ hiểu.”
Nàng vẫy vẫy tay, nhanh chóng cáo biệt Diêu Du.
Nhưng trước khi đi, cô nhóc lại gọi nàng lần nữa.
“Phó tư tế đại nhân, cái này tặng cho ngài.” Nhóc bộp bộp chạy tới, đeo một cái vòng tay được tỉ mỉ làm bằng cỏ khô lên trên cổ tay của Bùi Mộc. Trên vòng tay cỏ khô tinh tế này, lủng lẳng một bông hoa đào khắc gỗ.
“Gỗ đào có thể trừ tà. Tuy rằng em không có sức mạnh như tư tế đại nhân, nhưng đại tư tế đại nhân nói, chỉ cần tin tưởng thành kính là có thể chúc phúc cho đối phương.”
Diêu Du đứng dưới nắng sớm chưa lên, cách một lớp sương mù nhàn nhạt hơi xanh mà vẫy tay với nàng.
“Phó tư tế đại nhân, chúng ta đều rất vui vì ngài có thể gia nhập Phù Tang Bộ.”
Cho đến khi đến giữa sườn núi rồi, Bùi Mộc cũng không nhịn được mà quay đầu lại lần nữa. Sương mù và nhánh cây vắt ngang che đi tầm mắt của nàng, khiến nàng không còn nhìn thấy bóng hình của Diêu Du nữa.
Nàng sờ sờ bông hoa đào chạm khắc vụng về của trẻ con kia, có ý cười chớm nở trên mặt: “Cô nhóc Phù Tang Bộ này… Rất thông minh.”
Chắc là biết hôm qua nàng có xung đột với những người khác, lại vì đại tư tế bảo nàng làm phó thủ cho hắn nên cô nhóc mới chạy tới đây để làm dịu quan hệ đây mà.
Tuy rằng cũng xem như là có ý đồ riêng…
Nhưng xác thực, nàng cũng không ghét loại hơi thở sạch sẽ thế này. Huống chi ở chốn đất hoang này, ai mà không phải đang cật lực phấn đấu vì sống còn của bộ tộc mình chứ?
Thực ra Phù Tang Bộ tọa lạc dưới chân núi Liệt Sơn, phân bố dọc theo dòng chảy nước sông xuôi qua nơi này. Tử Yến Bộ thì được sắp xếp nằm ở vị trí cách xa hơn một chút ở phía đằng ngoài, nhưng thật ra lại gần núi Liệt Sơn hơn.
Lúc này nắng sớm còn trăng trắng, sao trời chưa lui, đêm đông buốt giá vẫn giữ lại cái rét trong núi, giống như có vô số con mắt lạnh lùng đâm xuyên cơ thể người.
Đường núi được người ta san cho phẳng lại, ít nhiều cũng thấy rõ lối mòn. Tuy rằng là mùa đông hiu quạnh, ngọn cỏ phát vàng vẫn cứ bướng bỉnh lấp ló đỉnh đầu, ở trong kẽ đá bụi gai, cỏ khô xếp chồng nhau mà kêu tiếng xào xạc.
Mấy con nai trắng đang tản bộ trong rừng, khi chúng nhìn thấy kẻ lạ là Bùi Mộc, loài động vật có hai sừng này chỉ nhạy bén thoáng nhìn một cái, sau khi nhanh chóng xác định nàng vô hại thì cứ thế tìm cỏ mà ăn.
Bùi Mộc lấy từ trong túi ra một chuỗi quả khô ngọt lịm, đặt trong tay, muốn thử lấy quả khô đút cho một con nai trắng trong đám. Nàng bắt chước tiếng nai kêu, “ư ử” mấy tiếng.
Con nai trắng cầm đầu kia ngoảnh đầu lại, nó nhìn chằm chằm quả khô trong tay nàng trong chốc lát thì ngẩng đầu lên, mũi thở phì phì, sau đó đột nhiên quay đầu trở về. Có một con nai nhỏ hơn phe phẩy cái đuôi, rất muốn tới gần, lại bị cha mẹ nó dùng sừng hươu đẩy đẩy mông một cái, thiếu chút nữa đã lảo đảo ngã nhào xuống đất.
Rất nhanh sau đó, mấy con nai nhất trí xoay người đi, lấy cái đuôi cụt ngũn đầy lông nhung nhắm vào mặt Bùi Mộc, kiêu ngạo run tới run lui.
Bùi Mộc nghiến răng, tự mình nhét quả khô vào bên trong miệng.
“Sớm muộn gì cũng làm các ngươi thành thịt nai khô.” Nàng uy hiếp.
“... Phó tư tế đại nhân muốn làm thịt nai khô ạ?”
Một giọng nói của trẻ con truyền ra từ gốc cây bên cạnh.
Bùi Mộc quay đầu lại, nhìn thấy một cô nhóc thắt bím tắt, ước chừng mười một, mười hai tuổi đang dùng đôi mắt tò mò trong suốt như nai con kia nhìn nàng chằm chằm. Cô nhóc quấn da lông dày dặn trên người, đầu có mang lá cây, đóa hoa để làm trang sức, bên tai còn đeo một đôi hoa tai đầu trâu được chạm trổ tinh xảo.
Đầu trâu chính là đồ đằng của Phù Tang Bộ. Chỉ có người có địa vị cao trong bộ lạc mới có thể trang điểm hoa lệ như vậy. Cô nhóc này hẳn là con gái của vị thủ lĩnh nào đó.
“Em tên là Diêu Du, Du trong lá của cây du.” Cô nhóc hơi nhỏ giọng: “Mấy con nai trắng này đều mang dòng máu của Phu Chư, cho nên tính cách chúng hơi kiêu ngạo. Dù cho chúng có chết đói, chúng cũng sẽ không ăn đồ ăn trong tay người khác.”
Phu Chư là loài yêu thú ở trong núi, am hiểu ngự thủy, trời sinh tính hiền hòa, không thích ra ngoài. Chúng nó kết hợp cùng với nai yêu bình thường, cho ra đời loài nai trắng trước mắt này, nên loài nai trắng này cũng được gọi là linh thú.
Phu Chư thích chỗ sinh sống sạch sẽ và linh lực tươi mát. Ở chốn đất hoang linh khí dần dần yếu đi này, con cháu của chúng nó nguyện ở Liệt Sơn đã chứng minh độ dày đặc và sạch sẽ của linh khí Liệt Sơn.
“Thì ra là thế.” Bùi Mộc cười với cô nhóc: “Ta là Bùi Mộc, đến từ Tử Yến Bộ. Sao ngươi biết ta?”
“Tối hôm qua em có nghe a phụ nhắc đến phó tư tế đại nhân.” Diêu Du được nụ cười của nàng cổ vũ, bước ra từ sau gốc cây, nhìn nàng với vẻ ngưỡng mộ: “A phụ nói phó tư tế đại nhân rất lợi hại, cũng rất đẹp, cho nên em mới canh chừng ở đây, muốn gặp được phó tư tế đại nhân.”
Cô nhóc cảm thấy mỹ mãn nói: “Phó tư tế đại nhân thật là đẹp… Chỉ kém hơn đại tư tế đại nhân một chút xíu thôi, chỉ một chút xíu.”
Bùi Mộc thầm nghĩ, ai nói vậy, rõ ràng nàng đẹp hơn Khương Nguyệt Chương nhiều. Nhưng đương nhiên là nàng sẽ không so đo với con nít, bèn hỏi: “Phụ thân của A Du là ai?”
“Là tư tế Thanh Long.” Diêu Du lắc lắc đầu, chỉ về đường núi phía trước: “Phó tư tế đại nhân đi từ chỗ này lên núi đi, lên trên rồi, hẳn là có thể gặp được a phụ. Ông ấy vẫn luôn bận rộn ở Tinh Uyên Đường, rất ít khi về nhà.”
Rất ít khi về nhà…
Lòng Bùi Mộc hơi buồn, không khỏi nói: “Vậy em nhớ ông không? Ta mang em lên cùng nhé.”
Ánh mắt cô nhóc sáng lên, đầu tiên là lộ vẻ khát vọng, sau đó lại chán nản lắc đầu: “Không được. Em là con gái, quá lắm chỉ có thể lên sườn núi, không thể lên Tinh Uyên Đường được.”
Bùi Mộc hơi nhíu mày, nụ cười bên môi cũng nhạt chút: “Con gái không thể lên à?”
“Dạ, bởi vì Tinh Uyên Đường nằm gần với thần mộc ở đỉnh núi, chỉ có tư tế mới có thể đến gần.” Cô nhóc gật gật đầu, mặt nở một nụ cười hồn nhiên: “Không sao đâu phó tư tế đại nhân. Đại tư tế đại nhân đã nói rồi, nam nữ ai cũng có công riêng, tư tế vất vả để che chở các tộc nhân, con gái chúng ta cũng có thể lao động cho bộ tộc.”
“Nói cái gì đấy. Lao động là một chuyện, tới gần đó là một chuyện khác.” Bùi Mộc lắc đầu: “Tử Yến Bộ của chúng ta không có nhiều quy tắc như vậy, thần mộc không phải vẫn tốt đấy sao.”
Diêu Du chớp chớp mắt to, nghiêng đầu nhìn nàng: “Thì ra là vì vậy nên Tử Yến Bộ mới tới gia nhập Phù Tang Bộ của chúng ta sao?”
Bùi Mộc: …
Thật đau lòng.
“Ầy… Trong đó có rất nhiều nguyên nhân, chờ em lớn rồi sẽ hiểu.”
Nàng vẫy vẫy tay, nhanh chóng cáo biệt Diêu Du.
Nhưng trước khi đi, cô nhóc lại gọi nàng lần nữa.
“Phó tư tế đại nhân, cái này tặng cho ngài.” Nhóc bộp bộp chạy tới, đeo một cái vòng tay được tỉ mỉ làm bằng cỏ khô lên trên cổ tay của Bùi Mộc. Trên vòng tay cỏ khô tinh tế này, lủng lẳng một bông hoa đào khắc gỗ.
“Gỗ đào có thể trừ tà. Tuy rằng em không có sức mạnh như tư tế đại nhân, nhưng đại tư tế đại nhân nói, chỉ cần tin tưởng thành kính là có thể chúc phúc cho đối phương.”
Diêu Du đứng dưới nắng sớm chưa lên, cách một lớp sương mù nhàn nhạt hơi xanh mà vẫy tay với nàng.
“Phó tư tế đại nhân, chúng ta đều rất vui vì ngài có thể gia nhập Phù Tang Bộ.”
Cho đến khi đến giữa sườn núi rồi, Bùi Mộc cũng không nhịn được mà quay đầu lại lần nữa. Sương mù và nhánh cây vắt ngang che đi tầm mắt của nàng, khiến nàng không còn nhìn thấy bóng hình của Diêu Du nữa.
Nàng sờ sờ bông hoa đào chạm khắc vụng về của trẻ con kia, có ý cười chớm nở trên mặt: “Cô nhóc Phù Tang Bộ này… Rất thông minh.”
Chắc là biết hôm qua nàng có xung đột với những người khác, lại vì đại tư tế bảo nàng làm phó thủ cho hắn nên cô nhóc mới chạy tới đây để làm dịu quan hệ đây mà.
Tuy rằng cũng xem như là có ý đồ riêng…
Nhưng xác thực, nàng cũng không ghét loại hơi thở sạch sẽ thế này. Huống chi ở chốn đất hoang này, ai mà không phải đang cật lực phấn đấu vì sống còn của bộ tộc mình chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.