Ta Là Bảo Bối

Chương 3

Vong Liễu

22/10/2016

Trên sân thượng của trường học.

“Aiz…”

“Aiz… Aiz…”

“Ta van ngươi, đừng có thở dài nữa có được hay không, ngay đến ta cũng sắp bị ngươi làm cho mệt muốn chết đây nè…”

“Tiểu Triết… ngươi nói, có phải vì làm tình trọn một ngày một đêm nên mới mệt chết thế này đúng không?”

“Phụt… khụ khụ…” Tiểu Triết vừa nghe xong liền ho lên khù khụ, xì… đều là do hắn hút thuốc thôi, chẳng liên quan tới ta…

“Ngươi… ngươi làm tình với phụ nữ rồi sao?”

“Làm… cùng… Tân…” Nói cho hắn chắc cũng không sao… bởi vì hắn cũng là gay mà… nếu không sao ta phải tìm hắn nói chuyện chứ.

“Trời ạ… ngươi thực sự làm với hắn? Thật hay giả đó? Khi nào?”

“…” Một quyền đánh tới, tiểu tử này sao lại hỏi nhiều như vậy?

“Ui da… ngươi nói đánh là đánh sao?”

Vì sao không thể… thật là… không thèm nói với hắn nữa, hay là đi tìm Tân thôi… Nghĩ vậy ta liền xoay người đi xuống.

“Này này!”

“Xin lỗi… cho hỏi… Hà Dịch Tân có ở đây không?” Nói chuyện với nữ sinh năm nhất làm ta có chút không quen.

“Tân hả? Ồ… bạn ấy đang ở vườn hoa phía đông… ha ha.” Thật kỳ quái… không thèm để ý tới nàng, ta liền xoay người chạy đi tìm hắn.

Phía sau. “Đúng, đúng… chính là hắn đó…”

“Thật sao~~ đẹp trai quá

bất quá hắn nhìn thấy sẽ không sao chứ?”

“Ha ha… ai biết được…!”

Trong vườn hoa, có hai người đứng bên nhau… điều này không quan trọng… là một nam một nữ… này cũng không quan trọng, cái quan trọng ở đây là gã nam sinh kia lại chính là Tân!

Gắt gao nắm tay nhau, lại còn chọn chỗ vắng vẻ thế này…

Lẽ nào ta bị lừa… Lời hắn nói đều là giả dối sao?… Cắn chặt răng… ta cố gắng áp chế lửa giận… rồi chậm rãi xoay người bỏ đi.

“Thần Dương về thôi!”

“Không… các ngươi đi trước đi… hôm nay, ta còn phải trực nhật…”

“Vậy chúng ta đi trước đây! BYE…”

“Ừ, bye bye…” Cẩn thận khóa cửa lại, ta ngẩn ngơ ngồi trong phòng học… nhìn sắc trời tối dần… chắc hắn đã về rồi đi…

“Thần Dương, ngươi có ở trong đó không thế?” Là hắn! Sao hắn vẫn còn ở đây? Không thể để hắn thấy ta được…

“Không có!” Ta vô thức trả lời.

Ta thực sự là quá ngu ngốc mà… oa oa…

“Ha hha… ngươi thật quá đáng yêu… mau mở cửa ra… về nhà thôi…”

“Không muốn!”



“Ngươi có mở hay không?”

.

“Không!”

“Nói lần cuối cùng, rốt cuộc ngươi có chịu ra hay không… Nếu không ra, ta sẽ phá cửa đó!”

“…” Ta đấu không lại hắn… hắn chính là loại người nói được là làm được… Có lẽ tốt nhất ta nên mở cửa ra thì hơn…

“Rốt cuộc ngươi làm sao vậy?” Hắn nắm lấy tay ta, vội vã hỏi.

“Không có gì… ngươi đi đi!”

” …Ngươi… có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?”

“Không cần ngươi lo! Ngươi cút đi!”

“Dương? Ngươi rốt cuộc làm sao vậy? Ngươi mau nói đi!”

“Ngươi quản ta nhiều như vậy làm gì? Sao không đi chơi cùng cô gái đó!”

“Cô gái nào?”

“Chính là cô gái trong vườn hoa chứ còn cô gái nào!” Vẫn còn giả bộ nữa à…

“Ngươi hiểu lầm rồi… Cô ấy tỏ tình với ta, nhưng ta đã từ chối, cho nên cô ấy chỉ xin ta ôm cô ấy lần cuối thôi.”

“Thế nên ngươi ôm luôn?” Grừ… tức chết ta.

“Ta nói… Dương à, ngươi là đang ghen sao?”

“…” Ta xấu hổ mặt đỏ bừng bừng.

“Còn lâu! Ngươi đừng tự mình đa tình nha!”

“Ha ha… ta nhìn thấy thế mà…”

“Không đúng không đúng không đúng! Ư!… ưm…” Thật vô dụng, bị hắn hôn một chút đã ngoan ngoãn để hắn muốn làm gì thì làm rồi.

“Ưm… a….!” Bị hắn hôn đến thần hồn điên đảo, đến khi ta phát hiện ra thì đã thấy hắn đang cởi quần áo.

“Ngươi! Ngươi chẳng lẽ lại muốn làm ở chỗ này sao?”

“Không được à?”

“Không được! Về nhà rồi hãy làm có được không?”

“Không được… Hôm nay, ta muốn làm ở đây…”

“Bảo vệ sắp lên rồi đó…”

“Không sao, còn một tiếng nữa mới tới giờ kiểm tra… chừng đó thời gian là đủ cho chúng ta rồi… “

“Đừng mà…”

“Không cho phép ngươi phản đối!” Hắn bá đạo nói cắt đứt lời cầu xin của ta.

“Ngươi!” Tay hắn bắt đầu cởi dây lưng của ta…

“Này… rốt cuộc ngươi có nghe thấy ta nói không hả?”

“Có mà…” Hắn nói mà không buồn ngẩng đầu lên.



“Vậy mà ngươi vẫn còn làm?”

“Hư, nhỏ giọng một chút… Lẽ nào ngươi muốn cho người thầy yêu quý của chúng ta nhìn thấy bộ dạng này của ngươi sao? …Ha ha.” Nói xong hắn liền dúi đầu vào ngực ta.

Đê tiện… tiểu nhân… gian trá… vô sỉ… Trong đầu ta thầm mắng hắn đến N lần.

“A! Đừng… đừng có cắn…” Ngực ta bị hắn cắn mạnh một cái rồi nhẹ nhàng liếm lộng… Hình như hắn đang cố ý làm cho ta nhìn, rồi sau đó hưởng thụ vẻ mặt xấu hổ của ta vậy.

Hừ, ta sẽ không ở thế bị động nữa đâu nha… Hình như mỗi lần đều là ta xấu hổ trước mà mặc hắn làm gì thì làm. Hắn coi ta là con búp bê hả, hắn thích sờ thì sờ, thích bóp thì bóp sao.

Như biểu diễn cho hắn xem, ta vươn tay ra… chậm rãi cầm lấy tay hắn rồi nâng lên trước mặt, sau đó giống như khẩu giao mà ngậm lấy ngón tay hắn, dùng đầu lưỡi khẽ liếm nó… cho đến khi ta liếm vào phần da non nhạy cảm, liền cảm thấy rõ ràng thân thể hắn đang run lên nhè nhẹ.

Một bên cọ xát, một bên rút tay hắn ra…

Còn chưa đủ… ta nghiêng người về phía trước, ép hắn dán sát vào tường rồi cúi xuống tiến sát vào ngực hắn, bắt chước động tác mọi khi hắn hay làm với ta, rồi lại vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng gặm cắn đầu ngực của hắn một chút.

“A!… Ưm! … A! A! Đừng…” Trong nháy mắt, hắn liền đẩy ta lên trên bục giảng… Không nói lời nào, trực tiếp cởi dây lưng, lôi cái đó của hắn ra rồi tiến sâu vào trong thân thể ta… Đau quá à… đây có phải là do ta tự làm tự chịu không…

Huyệt khẩu đột nhiên bị dục vọng to lớn của hắn thô bạo tiến vào mà gần như sắp rách ra, bắp đùi cũng bị hắn nâng lên ép sát vào ngực khiến ta khổ sở thở hổn hển, ôm chặt lấy đầu hắn vùi vào ngực mình.

“Đừng! Đừng… ta… ta chịu không nổi nữa… nhẹ chút… A!…”

“Đừng ép ta chặt như vậy chứ… Ta sẽ ra mất…”

“A… a… ưm! A…” Kệ xác ngươi…

Cho dù có muốn, ta cũng chỉ có thể phát ra những âm thanh a a run rẩy.

Ta thực sự rất thích… rất thích ngươi…Trong lòng ta không ngừng vang lên câu nói đó, nhưng lại không có cách nào nói ra được… Loại cảm giác này làm nước mắt ta như sắp trào ra. Cố gắng vươn đến sát bờ môi hắn, đầu lưỡi nóng rực giao quấn lấy nhau… Hắn nhiệt tình đáp lại… cuốn lấy lưỡi ta không tha…

“Ư, a… A a, a…!”

“Đừng…”

“Khó chịu quá… không được… ta không chịu được nữa!”

Ta giãy giụa muốn né ra nhưng cái mông lại bị hắn giữ chặt lấy… Vật thể to lớn không ngừng xỏ xuyên, khiến ta thống khổ mà thở hổn hển…

.

“Cái tư thế này… thật quyến rũ nha…”

Vội vã muốn rút hai chân về, nhưng đã quá muộn, chân ta đã bị hắn nắm lấy, sau đó hắn còn ngậm lấy một ngón chân của ta, lơ đãng liếm mút, khoái cảm bỗng nhiên ập tới bao phủ lấy ta…

“Đừng như vậy… có người tới!” Đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân tiến lại gần đây… ta giật mình hoảng sợ.

.

“Vậy thì ngươi đừng có lên tiếng nữa… ha ha…”

Nghe vậy ta vội lấy tay che miệng… đồng nghĩa với việc hắn càng thêm dễ dàng tiến vào lần nữa…

“Đừng! …ưm… ư…!”

“Hư, nhỏ tiếng một chút, ngươi không sợ bị người khác phát hiện sao?”

.

“Đừng… ư…!” Vậy ngươi có thể nhẹ nhàng một chút được không? Ta gào lớn trong lòng.

“Ư! Đừng… a…” Tiếng bước chân cuối cùng cũng xa dần… thanh âm run rẩy mà ta cố sức kìm nén cũng trôi ra…

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ma
tuyết ưng lĩnh chủ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Ta Là Bảo Bối

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook