Chương 239: Kéo cờ!
Lăng Phong Thiên Hạ
24/11/2019
- Một đám người vong ân phụ nghĩa, còn có mặt mũi đứng đó sao, ông trời thực không có mắt!
Thanh âm của lão tướng râu dài không nhỏ, tràn đầy ý vị xem thường:
- Cả đời anh dũng của lão tử, thế mà lại cùng là quân nhân đối với hạng người này, thực là sỉ nhục!
- Bắc quân cũng thực có thể làm được a... Chinh chiến nhiền năm như vậy, bọn hắn là đám không có tiền đồ nhất, cũng chiến bại nhiều nhất, số lần Cửu Tôn đại nhân hỗ trợ cũng nhiều nhất... Con mẹ nó cuối cùng, lại là đám gia hỏa này mưu hại Cửu Tôn đại nhân...
- Không thể chấp nhận được... Nhìn cái bộ dạng này, coi như cha mẹ bọn hắn cũng có thể giết đi!
- Cái gì là coi như, nhất định là như vậy a, đi, trở về!
- Chờ mệnh lệnh!
- Sau khi có chứng cứ xác thực, xem đám gia hỏa này còn có mặt mũi nhìn đời không! Nếu còn dám cãi láo, coi như lão tử có bị chém đầu xét nhà cũng phải diệt đám hỗn đản này!
Sau khi tướng quân có chòm râu dài hung hăng nói một hồi, mới vung tay lên, dẫn người rời đi.
Cộc cộc cộc...
Tướng sĩ phòng vệ của Bắc quân cúi đầu gắt gao, nước mắt nhỏ trên đất thành từng vũng. Xấu hổ đến mức không dám nhìn người.
Thời gian dần trôi qua, thanh âm nghẹn ngào lặng lẽ vang lên.
Bên ngoài, âm thanh bàn luận lộn xộn xôn xao lần lần lượt lượt truyền đến.
- Trong quân doanh của chúng ta đều đã dâng ngọn cờ báo thù cho Cửu Tôn đại nhân, vì sao bên này còn chưa hành động? Chẳng nhẽ trong lòng bọn hắn đều không có Cửu Tôn đại nhân sao? Không muốn báo thù cho các vị đại nhân à?
- Nơi đó là Bắc quân a, chính là bọn hắn mưu hại Cửu Tôn, không nói bọn hắn không có mặt mũi kéo cờ, ta đoán chừng, người ta căn bản cũng không muốn kéo cờ, chí ít cũng không dám kéo!
- Phi! Hóa ra không phải chỉ có Dương Ba Đào kia là tên rùa đen vương bát đản, coi như binh lính dưới tay hắn cũng chỉ là một đám kém cỏi!
- Ngay cả kéo cờ báo thù cho Cửu Tôn đại nhân cũng không dám làm... Không biết là chột dạ, hay là trong lòng lại chính là nghĩ như vậy...
- Ta xxx, đám người này thực không biết xấu hổ một chút hay sao?
- Lão tử vừa nghĩ lại tức đến điên lên... Cửu Tôn đại nhân đã bao lần cứu Bắc quân... Làm người sao có thể không có lương tâm đến vậy a!?
- Bọn hắn căn bản không phải là ngươi, làm gì nói đến lương tâm, sớm đã bị con mẹ nó chó gặm rồi a!
- Phi, không cho ngươi đổ oan cho chó, chó sao có thể ăn thứ bẩn như vậy được?
- Nếu thực sự đánh nhau, lão tử sẽ không chút lưu tình! Coi như là giết chó!
- Ta cũng vậy!
- Đã nói không được chà đạp loài chó, chó là loài vật trung thành bực nhất, bọn hắn có tài đức gì mà đòi đánh đồng với chó?!
- Đúng vậy, đúng vậy...
Trước cửa doanh, tất cả binh sĩ đều cúi đầu, tất cả đều hung hăng nghiêng cổ, liếc mắt nhìn đội trưởng của mình, ánh mắt hung lệ, sát cơ chưa từng có.
Đội trưởng cũng đỏ hồng hai mắt, cúi đầu, cắn răng:
- Các ngươi chờ ở đây, ta đi hỏi một chút!
- Mau đi!
- Sớm đã nên đi mới đúng!
Mười mấy người mang theo tiếng khóc gào lên.
Đội trưởng vuốt nước mắt, trở mình lên ngựa, liều mạng thúc ngựa rời đi.
- Tướng quân! Vì sao chúng ta không kéo cờ báo thù cho Cửu Tôn đại nhân?
Đội trưởng lấy thế như sụp trời lao đến trước cửa quân trướng, mang theo tiếng khóc kêu lên:
- Các huynh đệ doanh khác đều đã kéo lên... Chẳng nhẽ, Bắc quân chúng ta thực sự chột dạ thành như vậy sao?
Tướng quân sững sờ:
- Cờ báo thù cái gì?
- Là lá cờ báo thù đòi lại công đạo cho Cửu Tôn đại nhân! Vì sao Bắc quân chúng ta không kéo lên?!
Đội trưởng khóc lớn, nước mắt nước mũi đầy mặt:
- Lão tử tham gia quân ngũ nhiều năm như vậy, sớm đã không để sinh tử trên chiến trường vàong mắt, dù là nước sôi lửa bỏng cũng chưa từng rơi nước mắt! Nhưng hôm nay, lão tử thực là! Lão tử lại bị nhục nhã thành không dám nói một lời, thực hận không thể chết quách cho rồi!
- Lúc trước nghe phong thanh Cửu Tôn đại nhân ngộ hại, lão tử đã tự rạch một đao lên mặt, lập huyết thệ muốn báo thù cho các đại nhân... Vậy mà, đầu mâu mưu hại Cửu Tôn đại nhân lại chỉ thẳng vào chúng ta!
- Chẳng nhẽ lời đồn bên ngoài là thực sao?
- Chẳng nhẽ Bắc quân chúng ta chỉ là một đám vong ân phụ nghĩ thôi sao?
- Mưu hại ân nhân cứu mạng của mình! Ô ô ô... Các huynh đệ làm gì còn mặt mũi sống trên đời a...
Đội trưởng khóc đến nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, bi phẫn đến cực điểm.
- Lá cờ báo thù?
Tướng quân đỏ bừng hai mắt:
- Mấy người các ngươi đi xem tình huống!
- Ta không đi!
- Ta không đi!
- Ta cũng không đi!
Mấy tay phó tướng bị sai khiến lần lượt đỏ mặt tía tai gầm thét:
- Vì cái gì mà muốn ta đi? Sao ngươi không đi hả? Bây giờ còn có mặt mũi ra ngoài sao! Dù lão tử có nhét đầu vào trong đũng quần, cũng không dám ra ngoài gặp các huynh đệ khác!
Tròng mắt tướng quân như muốn phun lửa:
- Không đi đúng không?! Vậy đều cút ngay cho ta, lão tử tự mình ra xem!
Tướng quân thúc ngựa chạy ra ngoài, trước sau mới chỉ mất thời gian uống một chén trà, đã lập tức phi trở về, khuôn mặt đỏ bừng, hai mắt giăng đầy tơ máu. Giận giữ thét:
- Kéo cờ lên cho lão tử! Kéo cờ!
- Bày tế đàn!
- Nhanh!
- Bắc quân chúng ta không phải hạng người vong ân phụ nghĩa!
- Chúng ta không có thứ hèn nhát!
- Nếu thực là Dương Ba Đào mưu hại Cửu Tôn đại nhân, huynh đệ Bắc quân là cái thứ nhất tìm hắn liều mạng!
Tướng quân khàn giọng rống to.
Ra lệnh một tiếng, lập tức toàn bộ quân doanh sôi trào. Chúng tướng sĩ nhao nhao trở về làm cờ xí, trên mặt mới cuối cùng cũng xuất hiện một tia sinh khí.
- Triệu tập nhân mã! Tập kết!
Vị tướng quân này lại rống to một tiếng.
Bỗng nhiên có một đội nhẫn mã lạnh lùng bước tới:
- Làm cái gì? Tưởng Thành Long, ngươi tự ý tập kết nhân thủ, muốn tạo phản sao?
Người tới rõ là thân binh tinh nhuệ nhất của Dương Ba Đào.
Mà người nói chuyện, chính là đội trưởng thân binh.
Tưởng Thành Lòng trừng mắt nhìn qua, vung tay nói:
- Tập kết! Không cần để ý bọn hắn!
Đội trưởng thân binh sải bước tiến lên:
- Tưởng Thành Long, không có mệnh lệnh của đại soái, ngươi dám tự tiện làm chủ?! Tự ý tập kết như vậy, ngươi không sợ chết là chuyện của ngươi, nhưng liên lụy đến các huynh đệ thụ hạ của ngươi là không được, ngươi có bao nhiêu cái mạng có thể chịu trách nhiệm?!
Thân binh kia cũng là hạng người nhanh trí, biết lúc này có cưỡng chế cũng không thu được tác dụng, ngược lại chỉ dẫn tới phản hiệu quả, nhưng nếu đem uy hiếp chuyển lên người binh sĩ thủ hạ, có lẽ có hiệu quả cũng khó nói.
Tưởng Thành Long trừng hai mắt nộ, phảng phất như tùy thời chảy máu chảy nước mắt, hung hăng nói:
- Nếu đúng là Dương Ba Đào có quan hệ với chuyện mưu hại Cửu Tôn đại nhân, vậy hắn tuyệt đối không xứng làm Bắc quân chi soái! Lão tử muốn đích thân liều mạng với hắn! Mệnh lệnh tập kết là lão tử tự mình hạ, cùng lắm chút nữa lão tử bồi cái mạng này, hôm nay lão tử nhất định phải hạ lệnh!
- Phóng cái rắm vào mặt mẹ ngươi! Đại soái bị oan! Hôm qua đã sớm nói rõ nguyên do trong đó a?
Đội trưởng tân binh nổi giận gầm lên.
- Nếu đại soái bị oan, chờ tra ra manh mối, Tưởng Thành Long ta tự trói hai tay thỉnh tội, tự mình xin chết! Tự ý tập kết quân lực vốn là tội chết, quân pháp vô tình, chớ uổng chớ tung! Nhưng hiện tại, Bắc quân nhất định phải hành đọng theo lệnh của ta!
Tưởng Thành Long gầm lớn:
- Ta thân là phó soái, có quyền điều động binh mã, mà ngươi chỉ là một đầu lĩnh thân binh bên người Dương Ba Đào, có tư cách gì đến chỉ bảo công việc của lão tử? Cút ngay sang bên cho ta, bằng không ta xử ngươi theo quân pháp!
Ánh mắt đội trưởng thân binh chuyển thành sâm nhiên nhìn chòng chọc vào Tưởng Thành Long, một tay chậm rãi ấn lên chuôi đao.
Tưởng Thành Long sừng sững bất động, ánh mắt cũng hung ác dị thường.
Nhưng đám người bên cạnh hắn lại đồng thời gầm rú, tiếng đạo rời vỏ âm vang một vùng, ánh mắt nhìn đội trưởng thân binh của Dương Ba Đào tự như ánh mắt sói đói.
Chỉ cần một động tác, thậm chí là một ánh mắt, cũng đủ dẫn phát một trận chiến!
- Còn chưa cút về!
Tưởng Thành Long quát một tiếng chói tai:
- Thực muốn chơi sao?!
Đội trưởng thân binh hít một hơi thật sâu, duỗi ngón cái chỉ mặt Tưởng Thành Long:
- Ngươi chờ đó cho ta!
Sau đó mang người quay về.
- Hiện tại, làm theo lời ta bảo! Lập tức! Lập tức!
Tưởng Thành Long lạnh lùng như sắt.
Đội trưởng thân binh nặng nề trở lại doanh trướng của mình, lại ngạc nhiên phát hiện, ngoài doanh trướng của hắn đã dựng một toàn tế đàn. Chân dung Cửu Tôn cũng đã được mang lên.
Ánh mắt đội trưởng thân binh chấn động.
Ánh mắt đám thân binh bốn phía cũng né tránh. Đám người thở vù vù, tựa như có rất nhiều lời muốn nói.
- Đội trưởng, là thực sao?
Rốt cục có một đại hán run rẩy hỏi.
- Ta tin tưởng đại soái, đại soái tuyệt không làm chuyện như thế! Tất cả đều là gian tế ăn nói bừa bãi, bẻ cong sự thực!
Đội trưởng cắn răng nói.
- Nếu chẳng may... Thực là đại soái làm thì sao?
Một người khác hỏi.
Cơ bắp trên mặt đội trường run rẩy, nửa ngày không nói gì. Hắn đứng thẳng người nhìn chân dung Cửu Tôn. Đột nhiên trực tiếp quỳ xuống.
Thần sắc trên mặt đám thân binh đều ảm đạm xuống.
- Làm thân binh của đại soái, mỗi lần chinh chiến phía trước. Mỗi khi gặp bại cục, cũng là chúng ta liều mạng chém giết, mở một đường máu... Cho nên, mỗi lần Cửu Tôn đại nhân xuất thủ, đều giống như cứu mạng tất cả chúng ta một lần.
- Nhưng, chúng ta là thân binh của đại soái!
- Nếu như chuyện này là thực... Toàn bộ Bắc quân đều có thể nói, chỉ là một mình đại soái làm, không có quan hệ với Bắc quân. Chỉ có chúng ta là không thể nói như vậy!
- Chúng ta có nói cũng không có người tin!
- Chúng ta là thân binh của đại soái, đều là người mà đại soái tín nhiệm nhất, cũng là người thân cận nhất.
- Cửu Tôn đại nhân có ân cứu mạng vô số lần với chúng ta, nhưng đại soái đối với chúng ta, cũng là ân trọng như núi.
Đội trưởng nhắm mắt lại, lẳng lặng nói:
- Nếu là thực sự... Nếu là thực sự...
Thanh âm của hắn đột nhiên trở nên nghẹn ngào:
- Nếu là thực, mặc kệ hiện tại đứng bên nào, sau này cũng không còn mặt mũi mà tồn tại!
Tiếng nói vừa ra, bốn bề đều trở nên hoàn toàn yên tĩnh!
Trong hoàng cung.
Thái úy Phương Kình Thiên nằm ngửa trên ghế, gian khổ thở hào hển.
Hoàng đế Bệ hạ ngồi trên ghế lớn trong, lẳng lặng chờ đợi kết quả.
Thu Kiếm Hàn cùng Lãnh Đao Ngâm cũng trừng tròng mắt, chăm chú nhìn lão Thái úy.
Sau một hồi lâu, Phương Kình Thiên mở mắt:
- Lời Dương Ba Đào nói là nói dối... Hơn nữa, lại nói một cách quen thuộc trôi chảy, tựa như đã sớm chuẩn bị xong... Cho nên, trong chuyện này, khẳng định Dương Ba Đào có vấn đề.
Hoàng đế Bệ hạ bình tĩnh gật đầu:
- Đã có lão Thái úy đính chứng, thực giả đã rõ ràng, nhưng lúc này chuyện Dương Ba Đào làm phản chỉ là chuyện nhỏ. Điều mấu chốt là phải xác định tin tức... Đoàn gió xoáy đêm qua có phải là Phong Tôn không? Còn có người phát ra hỏa tướng công kích, có phải Hỏa Tôn hay không a?!
Thanh âm của lão tướng râu dài không nhỏ, tràn đầy ý vị xem thường:
- Cả đời anh dũng của lão tử, thế mà lại cùng là quân nhân đối với hạng người này, thực là sỉ nhục!
- Bắc quân cũng thực có thể làm được a... Chinh chiến nhiền năm như vậy, bọn hắn là đám không có tiền đồ nhất, cũng chiến bại nhiều nhất, số lần Cửu Tôn đại nhân hỗ trợ cũng nhiều nhất... Con mẹ nó cuối cùng, lại là đám gia hỏa này mưu hại Cửu Tôn đại nhân...
- Không thể chấp nhận được... Nhìn cái bộ dạng này, coi như cha mẹ bọn hắn cũng có thể giết đi!
- Cái gì là coi như, nhất định là như vậy a, đi, trở về!
- Chờ mệnh lệnh!
- Sau khi có chứng cứ xác thực, xem đám gia hỏa này còn có mặt mũi nhìn đời không! Nếu còn dám cãi láo, coi như lão tử có bị chém đầu xét nhà cũng phải diệt đám hỗn đản này!
Sau khi tướng quân có chòm râu dài hung hăng nói một hồi, mới vung tay lên, dẫn người rời đi.
Cộc cộc cộc...
Tướng sĩ phòng vệ của Bắc quân cúi đầu gắt gao, nước mắt nhỏ trên đất thành từng vũng. Xấu hổ đến mức không dám nhìn người.
Thời gian dần trôi qua, thanh âm nghẹn ngào lặng lẽ vang lên.
Bên ngoài, âm thanh bàn luận lộn xộn xôn xao lần lần lượt lượt truyền đến.
- Trong quân doanh của chúng ta đều đã dâng ngọn cờ báo thù cho Cửu Tôn đại nhân, vì sao bên này còn chưa hành động? Chẳng nhẽ trong lòng bọn hắn đều không có Cửu Tôn đại nhân sao? Không muốn báo thù cho các vị đại nhân à?
- Nơi đó là Bắc quân a, chính là bọn hắn mưu hại Cửu Tôn, không nói bọn hắn không có mặt mũi kéo cờ, ta đoán chừng, người ta căn bản cũng không muốn kéo cờ, chí ít cũng không dám kéo!
- Phi! Hóa ra không phải chỉ có Dương Ba Đào kia là tên rùa đen vương bát đản, coi như binh lính dưới tay hắn cũng chỉ là một đám kém cỏi!
- Ngay cả kéo cờ báo thù cho Cửu Tôn đại nhân cũng không dám làm... Không biết là chột dạ, hay là trong lòng lại chính là nghĩ như vậy...
- Ta xxx, đám người này thực không biết xấu hổ một chút hay sao?
- Lão tử vừa nghĩ lại tức đến điên lên... Cửu Tôn đại nhân đã bao lần cứu Bắc quân... Làm người sao có thể không có lương tâm đến vậy a!?
- Bọn hắn căn bản không phải là ngươi, làm gì nói đến lương tâm, sớm đã bị con mẹ nó chó gặm rồi a!
- Phi, không cho ngươi đổ oan cho chó, chó sao có thể ăn thứ bẩn như vậy được?
- Nếu thực sự đánh nhau, lão tử sẽ không chút lưu tình! Coi như là giết chó!
- Ta cũng vậy!
- Đã nói không được chà đạp loài chó, chó là loài vật trung thành bực nhất, bọn hắn có tài đức gì mà đòi đánh đồng với chó?!
- Đúng vậy, đúng vậy...
Trước cửa doanh, tất cả binh sĩ đều cúi đầu, tất cả đều hung hăng nghiêng cổ, liếc mắt nhìn đội trưởng của mình, ánh mắt hung lệ, sát cơ chưa từng có.
Đội trưởng cũng đỏ hồng hai mắt, cúi đầu, cắn răng:
- Các ngươi chờ ở đây, ta đi hỏi một chút!
- Mau đi!
- Sớm đã nên đi mới đúng!
Mười mấy người mang theo tiếng khóc gào lên.
Đội trưởng vuốt nước mắt, trở mình lên ngựa, liều mạng thúc ngựa rời đi.
- Tướng quân! Vì sao chúng ta không kéo cờ báo thù cho Cửu Tôn đại nhân?
Đội trưởng lấy thế như sụp trời lao đến trước cửa quân trướng, mang theo tiếng khóc kêu lên:
- Các huynh đệ doanh khác đều đã kéo lên... Chẳng nhẽ, Bắc quân chúng ta thực sự chột dạ thành như vậy sao?
Tướng quân sững sờ:
- Cờ báo thù cái gì?
- Là lá cờ báo thù đòi lại công đạo cho Cửu Tôn đại nhân! Vì sao Bắc quân chúng ta không kéo lên?!
Đội trưởng khóc lớn, nước mắt nước mũi đầy mặt:
- Lão tử tham gia quân ngũ nhiều năm như vậy, sớm đã không để sinh tử trên chiến trường vàong mắt, dù là nước sôi lửa bỏng cũng chưa từng rơi nước mắt! Nhưng hôm nay, lão tử thực là! Lão tử lại bị nhục nhã thành không dám nói một lời, thực hận không thể chết quách cho rồi!
- Lúc trước nghe phong thanh Cửu Tôn đại nhân ngộ hại, lão tử đã tự rạch một đao lên mặt, lập huyết thệ muốn báo thù cho các đại nhân... Vậy mà, đầu mâu mưu hại Cửu Tôn đại nhân lại chỉ thẳng vào chúng ta!
- Chẳng nhẽ lời đồn bên ngoài là thực sao?
- Chẳng nhẽ Bắc quân chúng ta chỉ là một đám vong ân phụ nghĩ thôi sao?
- Mưu hại ân nhân cứu mạng của mình! Ô ô ô... Các huynh đệ làm gì còn mặt mũi sống trên đời a...
Đội trưởng khóc đến nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, bi phẫn đến cực điểm.
- Lá cờ báo thù?
Tướng quân đỏ bừng hai mắt:
- Mấy người các ngươi đi xem tình huống!
- Ta không đi!
- Ta không đi!
- Ta cũng không đi!
Mấy tay phó tướng bị sai khiến lần lượt đỏ mặt tía tai gầm thét:
- Vì cái gì mà muốn ta đi? Sao ngươi không đi hả? Bây giờ còn có mặt mũi ra ngoài sao! Dù lão tử có nhét đầu vào trong đũng quần, cũng không dám ra ngoài gặp các huynh đệ khác!
Tròng mắt tướng quân như muốn phun lửa:
- Không đi đúng không?! Vậy đều cút ngay cho ta, lão tử tự mình ra xem!
Tướng quân thúc ngựa chạy ra ngoài, trước sau mới chỉ mất thời gian uống một chén trà, đã lập tức phi trở về, khuôn mặt đỏ bừng, hai mắt giăng đầy tơ máu. Giận giữ thét:
- Kéo cờ lên cho lão tử! Kéo cờ!
- Bày tế đàn!
- Nhanh!
- Bắc quân chúng ta không phải hạng người vong ân phụ nghĩa!
- Chúng ta không có thứ hèn nhát!
- Nếu thực là Dương Ba Đào mưu hại Cửu Tôn đại nhân, huynh đệ Bắc quân là cái thứ nhất tìm hắn liều mạng!
Tướng quân khàn giọng rống to.
Ra lệnh một tiếng, lập tức toàn bộ quân doanh sôi trào. Chúng tướng sĩ nhao nhao trở về làm cờ xí, trên mặt mới cuối cùng cũng xuất hiện một tia sinh khí.
- Triệu tập nhân mã! Tập kết!
Vị tướng quân này lại rống to một tiếng.
Bỗng nhiên có một đội nhẫn mã lạnh lùng bước tới:
- Làm cái gì? Tưởng Thành Long, ngươi tự ý tập kết nhân thủ, muốn tạo phản sao?
Người tới rõ là thân binh tinh nhuệ nhất của Dương Ba Đào.
Mà người nói chuyện, chính là đội trưởng thân binh.
Tưởng Thành Lòng trừng mắt nhìn qua, vung tay nói:
- Tập kết! Không cần để ý bọn hắn!
Đội trưởng thân binh sải bước tiến lên:
- Tưởng Thành Long, không có mệnh lệnh của đại soái, ngươi dám tự tiện làm chủ?! Tự ý tập kết như vậy, ngươi không sợ chết là chuyện của ngươi, nhưng liên lụy đến các huynh đệ thụ hạ của ngươi là không được, ngươi có bao nhiêu cái mạng có thể chịu trách nhiệm?!
Thân binh kia cũng là hạng người nhanh trí, biết lúc này có cưỡng chế cũng không thu được tác dụng, ngược lại chỉ dẫn tới phản hiệu quả, nhưng nếu đem uy hiếp chuyển lên người binh sĩ thủ hạ, có lẽ có hiệu quả cũng khó nói.
Tưởng Thành Long trừng hai mắt nộ, phảng phất như tùy thời chảy máu chảy nước mắt, hung hăng nói:
- Nếu đúng là Dương Ba Đào có quan hệ với chuyện mưu hại Cửu Tôn đại nhân, vậy hắn tuyệt đối không xứng làm Bắc quân chi soái! Lão tử muốn đích thân liều mạng với hắn! Mệnh lệnh tập kết là lão tử tự mình hạ, cùng lắm chút nữa lão tử bồi cái mạng này, hôm nay lão tử nhất định phải hạ lệnh!
- Phóng cái rắm vào mặt mẹ ngươi! Đại soái bị oan! Hôm qua đã sớm nói rõ nguyên do trong đó a?
Đội trưởng tân binh nổi giận gầm lên.
- Nếu đại soái bị oan, chờ tra ra manh mối, Tưởng Thành Long ta tự trói hai tay thỉnh tội, tự mình xin chết! Tự ý tập kết quân lực vốn là tội chết, quân pháp vô tình, chớ uổng chớ tung! Nhưng hiện tại, Bắc quân nhất định phải hành đọng theo lệnh của ta!
Tưởng Thành Long gầm lớn:
- Ta thân là phó soái, có quyền điều động binh mã, mà ngươi chỉ là một đầu lĩnh thân binh bên người Dương Ba Đào, có tư cách gì đến chỉ bảo công việc của lão tử? Cút ngay sang bên cho ta, bằng không ta xử ngươi theo quân pháp!
Ánh mắt đội trưởng thân binh chuyển thành sâm nhiên nhìn chòng chọc vào Tưởng Thành Long, một tay chậm rãi ấn lên chuôi đao.
Tưởng Thành Long sừng sững bất động, ánh mắt cũng hung ác dị thường.
Nhưng đám người bên cạnh hắn lại đồng thời gầm rú, tiếng đạo rời vỏ âm vang một vùng, ánh mắt nhìn đội trưởng thân binh của Dương Ba Đào tự như ánh mắt sói đói.
Chỉ cần một động tác, thậm chí là một ánh mắt, cũng đủ dẫn phát một trận chiến!
- Còn chưa cút về!
Tưởng Thành Long quát một tiếng chói tai:
- Thực muốn chơi sao?!
Đội trưởng thân binh hít một hơi thật sâu, duỗi ngón cái chỉ mặt Tưởng Thành Long:
- Ngươi chờ đó cho ta!
Sau đó mang người quay về.
- Hiện tại, làm theo lời ta bảo! Lập tức! Lập tức!
Tưởng Thành Long lạnh lùng như sắt.
Đội trưởng thân binh nặng nề trở lại doanh trướng của mình, lại ngạc nhiên phát hiện, ngoài doanh trướng của hắn đã dựng một toàn tế đàn. Chân dung Cửu Tôn cũng đã được mang lên.
Ánh mắt đội trưởng thân binh chấn động.
Ánh mắt đám thân binh bốn phía cũng né tránh. Đám người thở vù vù, tựa như có rất nhiều lời muốn nói.
- Đội trưởng, là thực sao?
Rốt cục có một đại hán run rẩy hỏi.
- Ta tin tưởng đại soái, đại soái tuyệt không làm chuyện như thế! Tất cả đều là gian tế ăn nói bừa bãi, bẻ cong sự thực!
Đội trưởng cắn răng nói.
- Nếu chẳng may... Thực là đại soái làm thì sao?
Một người khác hỏi.
Cơ bắp trên mặt đội trường run rẩy, nửa ngày không nói gì. Hắn đứng thẳng người nhìn chân dung Cửu Tôn. Đột nhiên trực tiếp quỳ xuống.
Thần sắc trên mặt đám thân binh đều ảm đạm xuống.
- Làm thân binh của đại soái, mỗi lần chinh chiến phía trước. Mỗi khi gặp bại cục, cũng là chúng ta liều mạng chém giết, mở một đường máu... Cho nên, mỗi lần Cửu Tôn đại nhân xuất thủ, đều giống như cứu mạng tất cả chúng ta một lần.
- Nhưng, chúng ta là thân binh của đại soái!
- Nếu như chuyện này là thực... Toàn bộ Bắc quân đều có thể nói, chỉ là một mình đại soái làm, không có quan hệ với Bắc quân. Chỉ có chúng ta là không thể nói như vậy!
- Chúng ta có nói cũng không có người tin!
- Chúng ta là thân binh của đại soái, đều là người mà đại soái tín nhiệm nhất, cũng là người thân cận nhất.
- Cửu Tôn đại nhân có ân cứu mạng vô số lần với chúng ta, nhưng đại soái đối với chúng ta, cũng là ân trọng như núi.
Đội trưởng nhắm mắt lại, lẳng lặng nói:
- Nếu là thực sự... Nếu là thực sự...
Thanh âm của hắn đột nhiên trở nên nghẹn ngào:
- Nếu là thực, mặc kệ hiện tại đứng bên nào, sau này cũng không còn mặt mũi mà tồn tại!
Tiếng nói vừa ra, bốn bề đều trở nên hoàn toàn yên tĩnh!
Trong hoàng cung.
Thái úy Phương Kình Thiên nằm ngửa trên ghế, gian khổ thở hào hển.
Hoàng đế Bệ hạ ngồi trên ghế lớn trong, lẳng lặng chờ đợi kết quả.
Thu Kiếm Hàn cùng Lãnh Đao Ngâm cũng trừng tròng mắt, chăm chú nhìn lão Thái úy.
Sau một hồi lâu, Phương Kình Thiên mở mắt:
- Lời Dương Ba Đào nói là nói dối... Hơn nữa, lại nói một cách quen thuộc trôi chảy, tựa như đã sớm chuẩn bị xong... Cho nên, trong chuyện này, khẳng định Dương Ba Đào có vấn đề.
Hoàng đế Bệ hạ bình tĩnh gật đầu:
- Đã có lão Thái úy đính chứng, thực giả đã rõ ràng, nhưng lúc này chuyện Dương Ba Đào làm phản chỉ là chuyện nhỏ. Điều mấu chốt là phải xác định tin tức... Đoàn gió xoáy đêm qua có phải là Phong Tôn không? Còn có người phát ra hỏa tướng công kích, có phải Hỏa Tôn hay không a?!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.