Chương 260: Lang quân như ý
Lăng Phong Thiên Hạ
24/11/2019
Cổ Cổ tức giận đến khuôn mặt lộ rõ vẻ dữ tợn, cả người đều run rẩy.
Vị Ngụy huynh bên cạnh thấy tình thế đến nước này vội vàng đứng dậy, cười nói:
- Vị này là... Vân công tử? Ta là đại sư huynh của Cổ Cổ. Ta họ Nguy.
Vân Dương lộ ra một vẻ ngoài ý muốn, tựa như có chút co quắp, muốn nịnh nọt nhưng lại không biết làm sao. Liều mạng muốn tạo ấn tượng tốt đối với người nhà của người trong lòng, nhưng nhất thời không biết làm sao, chật vật nói:
- Ách ách... Cái này... Đại sư huynh... Ta... Không biết... Nhanh, mau mau mời đến... Cái này... Đến chỗ ta này, cứ coi như là về nhà mình... Ha ha...
Đang nói chuyện, thế mà còn cười ngại ngùng một cái, lại không biết làm gì đưa tay lên gãi đầu một cái.
Một bộ hình tượng thiếu niên ngây ngô.
Lúc này Cổ Cổ đã tức giận đến mức sắp phun máu.
Nhìn đại sư huynh của mình bị Vân Dương lôi kéo, liền vội vàng lên tiếng kéo lại:
- Đại sư huynh, ngươi không cần để ý đến hắn, hắn thực không phải người tốt a!
Đại sư huynh nghe vậy vô thức nhìn qua Vân Dương, chỉ thấy Vân Dương một bộ chán nản nhưng lại cố kìm nén bản thân, ánh mắt có chút ảm đạm, nói khẽ:
- Cổ Cổ, ta biết, ta không nên làm chuyện đó... Ngươi tức giận cũng phải. Nhưng... Chung quy ta vẫn là người Ngọc Đường a...
Hắn cười một tiếng đắng chát, xoay người nói:
- Chúng ta vốn là người của hai thế giới, đại sư huynh, xin ngươi mang Cổ Cổ rời khỏi nơi này. Nơi đây chính là địa giới Ngọc Đường, nếu các ngươi ở lâu, khó tránh khỏi gặp phải phiền toái... Các ngươi hiện tại cũng không mang thân phận sứ giả...
Hắn cúi đầu:
- Mong bảo trọng nhiều hơn, về sau... Ưm, bảo trọng.
Bộ dáng của hắn, nhất là cái bộ tinh thần chán nản như thần tiêu hồn đoạn, quả thực khiến người ngấm tận xương.
Trong mắt đại sư huynh, lại càng không khỏi cảm giác được bản thân hiểu rất nhiều điều.
Trong lòng không tự chủ sinh ra một cảm giác, hành động của tiểu sư muội... Thực sự có chút quá phận, quá mức tuyệt tình.
Tình thế trước mắt, chẳng lẽ còn có chuyện gì khúc mắc a?
Hai người Kim Đồng Ngọc Nữ, vừa thấy đã yêu, nhưng lại trở ngại bởi hai quốc gia, hai thế giới, thân phận bối cảnh, vì vậy cưỡng ép kiềm chế tình cảm của mình, nhưng dù sao cũng là thiếu niên nam nữ, sau khi gặp lại khó có thể khống chế nổi cảm xúc.
Cho nên hai người vừa gặp nhau, liền bắt đầu không ngừng mâu thuẫn...
Mà Vân Dương lúc này cũng mới nói, hắn không nên làm chuyện kia.
Chuyện kia là chuyện gì a?
Đại sư huynh tâm sáng như trăng, sao có thể không hiểu a?
Hắn và Cổ Cổ bôn ba ba nước, tại sao lại phải đến đây?
Không phải bởi vì chuyện Tỏa Hồn châm lúc tước sao?
Mà Cổ Cổ từng để lại cho Vân Dương một mai... Mặc dù Cổ Cổ nói là muốn dùng châm này ám toán Vân Dương, nhưng hiện tại xem ra, chưa hẳn đã thực sự như vậy a...
Xưa kia có tặng Kiếm thâm tình, trước hắn chưa hẳn đã không phải là tặng “Châm” thâm tình a!
Về phần nói Vân Dương lợi dụng mai Tỏa Hồn châm này, ám toán người các quốc gia khác. Tạo thành hiểu lầm lớn giữa Đông Huyền cùng các nước khác, mà chuyện Cổ Cổ tức giận, hẳn cũng là vì vậy mới tức giận...
Nguyên nhân khiến Cổ Cổ tức giận phân nửa là không phải như Cổ Cổ nói trước đó là tài nghệ không bằng người, thẹn quá hóa giận, mà bởi vì người trong lòng lừa gạt mình, lợi dụng mình!
Nội tình trong đó, thực sự liếc mắt có thể thấy rõ, thuận lý thành chương, tự nhiên mà vậy a!
Nhìn Cổ Cổ tức giận đến toàn thân run rẩy, nước mắt chỉ trực trào ra. Lại nhìn Vân Dương một bộ áy náy, tinh thần chán nản...
Đại sư huynh không khỏi muốn thở dài một câu: từ xưa đến nay, chữ tình là khiến người mệt mỏi nhất. Cổ nhân không lừa ta a!
- Nếu đã tới đây, chén trà này bất kể thế nào cũng phải quấy rầy.
Đại sư huynh mỉm cười ấm áp:
- Chỉ là không biết Vân Dương tử có thời gian hay không.
Vân Dương một bộ thụ sủng nhược kinh:
- Có thời gian! Có thời gian! Không có thời gian cũng phải có thời gian!
Lập tức ân cần tiến lên, chỉ kém bắt tay cảm kích!
Nếu lúc này Cổ Cổ giải trừ dịch dung, gương mặt xinh đẹp bị tức đến trắng bệch kia thực sự so với người chết cũng không đẹp hơn bao nhiêu. Trong miệng còn thở hổn hển, hai chân như dính trên mặt đất, hai mắt gắt gao nhìn Vân Dương, hận không thể một ngụm nuốt hắn vào bụng.
Đại sư huynh kéo ống tay áo Cổ Cổ, trầm giọng nói:
- Cổ Cổ, đừng hành động theo cảm tính, chẳng nhẽ ngươi đã quên vì sao chúng ta đến đây?
Nói rồi liền kéo Cổ Cổ vào bên trong.
Đối với chuyện trước mắt, đại sư huynh vẫn dùng lý hơn dùng cảm, vô luận hai người có gút mắc thế nào, nhưng thân phận đối địch vẫn luôn tồn tại, vô bất kể Vân Dương dùng mai Tỏa Hồn châm kia để làm ra chuyện hèn hạ vô sỉ, hạ lưu bỉ ổi thế nào cũng được, hai bên đã là địch, bất kể sử dụng thủ đoạn âm mưu quỷ kế nào đều là lẽ đương nhiên.
Nếu chỉ nhìn từ kết quả trước mắt, lại không có lập trường đối địch, thậm chí đại sư huynh sẽ vô bàn tán thưởng Vân Dương, chiêu này thực chơi đến siêu diệu, kỳ diệu tới đỉnh cao!
Cổ Cổ hiện tại thực sợ bản thân không nín bản thân mà khí tuyệt bỏ mình, bởi vì bụng tức của nàng lúc này đã căng lên hết cỡ, lúc nào cũng có thể bạo tạc. Nhưng vẫn phải theo đại sư huynh vào trong. Đại sư huynh nói đúng, nếu không đi vào, vậy hôm nay tới Ngọc Đường làm gì? Làm thế nào để giải quyết khốn cục trước mắt?
Nếu cứ vậy mà bị tức bỏ đi, như vậy tới đây một chuyến chẳng phải là tốn công vô ích? Vượt vạn dặm xa xôi, chỉ để đi dạo một vòng? Làm gì có lý nào lại vậy a.
Hơn nữa, tên hỗn đản hèn hạ vô sỉ hạ lưu bỉ ổi Vân Dương này làm như thế, không gì khác nhất định là muốn bôi nhọ nàng, muốn làm lẫn lộn nghe nhìn, đục nước béo cò, thậm chí muốn kiếm lợi trong hỗn loạn, bản thân nàng nhất định không thể để đối phương thành công!
Nhưng tên hỗn đản này có thể làm như thế, quả thực có tài diễn kịch, có thể trở thành ngôi sao trong làng giải trí. Đại sư huynh của nàng rõ ràng đã tin lời hoa ngôn xảo ngữ của hắn. Tin rằng hắn với nàng có tư tình!
Đây mới là chuyện khiến Cổ Cổ không thể nào tiếp thu nổi, so với ăn phải con ruồi còn khiến nàng khó chịu hơn, ánh mắt nhìn Vân Dương cũng càng ngày càng hung tàn, hận không thể nhào tới gặm mấy cái trút giận!
- Các vị đợi một chút a.
Vân Dương thuận miệng chào người của tứ đại gia tộc, trực tiếp trở lại trong tiểu viện của mình.
Đại sư huynh cùng Cổ Cổ đi theo sau hắn, một người lạnh nhạt thanh tao lịch sự, khí phái ung dung, một người thì cúi đầu, không tự chủ nhìn xuống bụng nhỏ của mình, chỉ cảm thấy cái bụng của bản thân như tức đến sắp nổ tung, lại còn phải nén cơn giận, e sợ đại sư huynh bị tên tiểu nhân kia tính toán...
Phía sau, đám cao thủ của tam đại gia tộc đều lộ vẻ mặt hiểu rõ: đó rõ ràng là một đôi tiểu tình nhân đang náo loạn, chỉ nhìn dáng vẻ xấu hổ không dám ngẩng đầu lên lên kia là có thể hiểu rõ... Ừm, chính là như vậy.
Nhưng, bốn người Đông Thiên Lãnh lại thầm cảm thấy rất không thích hợp.
Vấn đề này, có vẻ như có gì đó là lạ a.
Từ lúc nào lão đại lại có quan hệ với cô gái này rồi?
Nếu quả thực có, không có khả năng chúng ta không biết a.
Lại nói... Người giống như lão đại, nếu thực ưa thích nữ tử này, tuyệt đối sẽ không có thái độ như vậy!
Nhất định là đang diễn trò!
Tứ đại hoàn khố chúng ta cần phải tán gái thì đúng, nhưng với bộ dạng cực phẩm của lão đại căn bản không cần khó khăn như vậy a, lão đại chỉ cần ngồi yên đợi cô gái đến cua là được...
Ăn nói khép nép như thế... Trong đó khẳng định có điều cổ quái!
Tứ đại công tử ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đều nháy mắt ra hiệu.
Cho nên nói, kẻ trí nghĩ ngàn điều cũng có điều bỏ, kẻ ngu ngàn sót cùng có chỗ được, lời này thực chính xác, dù là lão giang hồ kinh nghiệm đầy mình cũng có lúc bị che mắt, còn loại hoàn khố thế nào đi nữa cũng có lúc nhìn rõ chân tướng!
- Đại sư huynh... Khụ khụ... Không biết ta xưng hô với ngài như vậy có được hay không...
Vân Dương có chút xấu hổ:
- Xin hỏi tôn tính đại danh?
Đại sư huynh mỉm cười ấm áp:
- Ta họ Nguy. Nguy trong nguy hiểm, họ này rất ít gặp. Tên của ta là Nguy Hành Lộ, ngươi cũng gọi ta là đại sư huynh như Cổ Cổ là được.
- Nguy đại sư huynh.
Vân Dương nói:
- Kính ngưỡng đã lâu, kính ngưỡng đã lâu.
Nguy Hành Lộ mỉm cười nhàn nhạt:
- Đã sớm nghe qua Vân công tử là nhân trung long phượng, hôm nay gặp mặt, quả là người có phong thái hơn người, ngọc thụ lâm phong, siêu dật phi phàm.
Vân Dương cười ha ha một tiếng:
- Đại sư huynh quá khen rồi, ta thấy đại sư huynh mới là nhân tài kiệt xuất, Xuân Thu Môn danh chấn giang hồ, uy phong của đại sư huynh cũng truyền xa vạn dặm, tiểu đệ đã mong mỏi từ lâu, hận không thể cùng gia nhập Xuân Thu Môn, có thể sớm chiều làm bạn với đại sư huynh mới tốt.
Nguy Hành Lộ cười ha ha một tiếng, trong lòng thầm nói: tiểu tử này, hận không thể gia nhập Xuân Thu Môn ta, là muốn sớm chiều làm bạn với tiểu sư muội đi... Hắc hắc, lại còn có thể lấy ta ra làm ngụy trang, ngược lại cũng đúng là người biết nói chuyện.
Cổ Cổ hừ một tiếng, nói:
- Hạng như ngươi, mà còn vọng tưởng bái vào Xuân Thu Môn ta, coi như để ngươi tiến vào, cũng chỉ xứng làm chân quét dọn! Ừm, có thân phận như thế, cũng đã đủ khiến ngươi quang tông diệu tổ.
Vân Dương một bộ nén giận:
- Cổ Cổ nói đúng... Tư chất của ta thực sự rất kém cỏi, thực là si tâm vọng tưởng, suy nghĩ hão huyền...
Nguy Hành Lộ thực sự không nhịn được nữa, nói:
- Cổ Cổ, ngươi là con gái, tại sao lại có thể nói chuyện như vậy?! Vừa rồi trước mặt mọi người đã không lựa lời mà nói, tại sao lúc này vẫn tiếp tục như vậy!
Thanh âm của Nguy Hành Lộ lúc này rất nghiêm khắc, mười phần ý vị giáo huấn.
Cổ Cổ ủy khuất cúi đầu, cuối cùng cũng không mở miệng phản bác.
Vân Dương nói giúp:
- Tính tình Cổ Cổ xưa nay ngay thẳng, đại sư huynh không cần để ý, ở đây cũng không có người ngoài.
Nguy Hành Lộ mỉm cười, đối với vị “người yêu của tiểu sư muội” này ngày càng hài lòng, nhất là câu “ở đây cũng không có người ngoài”, thầm nghĩ tiểu sư muội tính cách kiên cường, vị Vân công tử này lại có tính cách ôn nhu, cực kỳ bao dung, quả là trời sinh một đôi, châu liên hợp bích. Không nói cái khác, chỉ ngẫm lại nếu hai người ở cùng nhau, tiểu sư muội nhất định sẽ không chịu thiệt thòi chính là chuyện tốt.
Hơn nữa, vị Vân công tử này mặc dù tự nhận là tư chất bình thường, nhưng tư chất chân thực lại rất phi phàm, tuổi còn nhỏ đã đạt được tu vi huyền khí lục trọng. Hơn nữa với trạng thái sung mãn hiện tại, rõ ràng là sắp đột phá...
Nói cách khác, kẻ này rất có thể sẽ nhanh chóng đột phá, đạt đến cảnh giới huyền khí thất trọng sơn!
Điều này cũng thực không dễ dàng!
Không nói cái khác, chỉ riêng những đệ tử thiên tài trong Xuân Thu Môn, cùng lứa tuổi với Vân Dương, có người nào có được tu vi như vậy?
Tổng hợp đủ các mặt, vị Vân công tử này chẳng những có dung mạo xuất chúng, tư chất cũng tốt, mà cá nhân cũng đủ cố gắng, tính tình còn tốt, gia thế cũng không tồi...
Mặc dù muốn xứng đôi với tiểu sư muội thì nhiều ít có chỗ còn chưa đủ, nhưng đã rất đạt yêu cầu.
Tốt bao nhiêu thì cũng phải hợp mới tốt a...
Nếu nhân tài còn cao hơn cấp bậc này, chỉ sợ trái lại sẽ chướng mắt tiểu sư muội!
Vị Ngụy huynh bên cạnh thấy tình thế đến nước này vội vàng đứng dậy, cười nói:
- Vị này là... Vân công tử? Ta là đại sư huynh của Cổ Cổ. Ta họ Nguy.
Vân Dương lộ ra một vẻ ngoài ý muốn, tựa như có chút co quắp, muốn nịnh nọt nhưng lại không biết làm sao. Liều mạng muốn tạo ấn tượng tốt đối với người nhà của người trong lòng, nhưng nhất thời không biết làm sao, chật vật nói:
- Ách ách... Cái này... Đại sư huynh... Ta... Không biết... Nhanh, mau mau mời đến... Cái này... Đến chỗ ta này, cứ coi như là về nhà mình... Ha ha...
Đang nói chuyện, thế mà còn cười ngại ngùng một cái, lại không biết làm gì đưa tay lên gãi đầu một cái.
Một bộ hình tượng thiếu niên ngây ngô.
Lúc này Cổ Cổ đã tức giận đến mức sắp phun máu.
Nhìn đại sư huynh của mình bị Vân Dương lôi kéo, liền vội vàng lên tiếng kéo lại:
- Đại sư huynh, ngươi không cần để ý đến hắn, hắn thực không phải người tốt a!
Đại sư huynh nghe vậy vô thức nhìn qua Vân Dương, chỉ thấy Vân Dương một bộ chán nản nhưng lại cố kìm nén bản thân, ánh mắt có chút ảm đạm, nói khẽ:
- Cổ Cổ, ta biết, ta không nên làm chuyện đó... Ngươi tức giận cũng phải. Nhưng... Chung quy ta vẫn là người Ngọc Đường a...
Hắn cười một tiếng đắng chát, xoay người nói:
- Chúng ta vốn là người của hai thế giới, đại sư huynh, xin ngươi mang Cổ Cổ rời khỏi nơi này. Nơi đây chính là địa giới Ngọc Đường, nếu các ngươi ở lâu, khó tránh khỏi gặp phải phiền toái... Các ngươi hiện tại cũng không mang thân phận sứ giả...
Hắn cúi đầu:
- Mong bảo trọng nhiều hơn, về sau... Ưm, bảo trọng.
Bộ dáng của hắn, nhất là cái bộ tinh thần chán nản như thần tiêu hồn đoạn, quả thực khiến người ngấm tận xương.
Trong mắt đại sư huynh, lại càng không khỏi cảm giác được bản thân hiểu rất nhiều điều.
Trong lòng không tự chủ sinh ra một cảm giác, hành động của tiểu sư muội... Thực sự có chút quá phận, quá mức tuyệt tình.
Tình thế trước mắt, chẳng lẽ còn có chuyện gì khúc mắc a?
Hai người Kim Đồng Ngọc Nữ, vừa thấy đã yêu, nhưng lại trở ngại bởi hai quốc gia, hai thế giới, thân phận bối cảnh, vì vậy cưỡng ép kiềm chế tình cảm của mình, nhưng dù sao cũng là thiếu niên nam nữ, sau khi gặp lại khó có thể khống chế nổi cảm xúc.
Cho nên hai người vừa gặp nhau, liền bắt đầu không ngừng mâu thuẫn...
Mà Vân Dương lúc này cũng mới nói, hắn không nên làm chuyện kia.
Chuyện kia là chuyện gì a?
Đại sư huynh tâm sáng như trăng, sao có thể không hiểu a?
Hắn và Cổ Cổ bôn ba ba nước, tại sao lại phải đến đây?
Không phải bởi vì chuyện Tỏa Hồn châm lúc tước sao?
Mà Cổ Cổ từng để lại cho Vân Dương một mai... Mặc dù Cổ Cổ nói là muốn dùng châm này ám toán Vân Dương, nhưng hiện tại xem ra, chưa hẳn đã thực sự như vậy a...
Xưa kia có tặng Kiếm thâm tình, trước hắn chưa hẳn đã không phải là tặng “Châm” thâm tình a!
Về phần nói Vân Dương lợi dụng mai Tỏa Hồn châm này, ám toán người các quốc gia khác. Tạo thành hiểu lầm lớn giữa Đông Huyền cùng các nước khác, mà chuyện Cổ Cổ tức giận, hẳn cũng là vì vậy mới tức giận...
Nguyên nhân khiến Cổ Cổ tức giận phân nửa là không phải như Cổ Cổ nói trước đó là tài nghệ không bằng người, thẹn quá hóa giận, mà bởi vì người trong lòng lừa gạt mình, lợi dụng mình!
Nội tình trong đó, thực sự liếc mắt có thể thấy rõ, thuận lý thành chương, tự nhiên mà vậy a!
Nhìn Cổ Cổ tức giận đến toàn thân run rẩy, nước mắt chỉ trực trào ra. Lại nhìn Vân Dương một bộ áy náy, tinh thần chán nản...
Đại sư huynh không khỏi muốn thở dài một câu: từ xưa đến nay, chữ tình là khiến người mệt mỏi nhất. Cổ nhân không lừa ta a!
- Nếu đã tới đây, chén trà này bất kể thế nào cũng phải quấy rầy.
Đại sư huynh mỉm cười ấm áp:
- Chỉ là không biết Vân Dương tử có thời gian hay không.
Vân Dương một bộ thụ sủng nhược kinh:
- Có thời gian! Có thời gian! Không có thời gian cũng phải có thời gian!
Lập tức ân cần tiến lên, chỉ kém bắt tay cảm kích!
Nếu lúc này Cổ Cổ giải trừ dịch dung, gương mặt xinh đẹp bị tức đến trắng bệch kia thực sự so với người chết cũng không đẹp hơn bao nhiêu. Trong miệng còn thở hổn hển, hai chân như dính trên mặt đất, hai mắt gắt gao nhìn Vân Dương, hận không thể một ngụm nuốt hắn vào bụng.
Đại sư huynh kéo ống tay áo Cổ Cổ, trầm giọng nói:
- Cổ Cổ, đừng hành động theo cảm tính, chẳng nhẽ ngươi đã quên vì sao chúng ta đến đây?
Nói rồi liền kéo Cổ Cổ vào bên trong.
Đối với chuyện trước mắt, đại sư huynh vẫn dùng lý hơn dùng cảm, vô luận hai người có gút mắc thế nào, nhưng thân phận đối địch vẫn luôn tồn tại, vô bất kể Vân Dương dùng mai Tỏa Hồn châm kia để làm ra chuyện hèn hạ vô sỉ, hạ lưu bỉ ổi thế nào cũng được, hai bên đã là địch, bất kể sử dụng thủ đoạn âm mưu quỷ kế nào đều là lẽ đương nhiên.
Nếu chỉ nhìn từ kết quả trước mắt, lại không có lập trường đối địch, thậm chí đại sư huynh sẽ vô bàn tán thưởng Vân Dương, chiêu này thực chơi đến siêu diệu, kỳ diệu tới đỉnh cao!
Cổ Cổ hiện tại thực sợ bản thân không nín bản thân mà khí tuyệt bỏ mình, bởi vì bụng tức của nàng lúc này đã căng lên hết cỡ, lúc nào cũng có thể bạo tạc. Nhưng vẫn phải theo đại sư huynh vào trong. Đại sư huynh nói đúng, nếu không đi vào, vậy hôm nay tới Ngọc Đường làm gì? Làm thế nào để giải quyết khốn cục trước mắt?
Nếu cứ vậy mà bị tức bỏ đi, như vậy tới đây một chuyến chẳng phải là tốn công vô ích? Vượt vạn dặm xa xôi, chỉ để đi dạo một vòng? Làm gì có lý nào lại vậy a.
Hơn nữa, tên hỗn đản hèn hạ vô sỉ hạ lưu bỉ ổi Vân Dương này làm như thế, không gì khác nhất định là muốn bôi nhọ nàng, muốn làm lẫn lộn nghe nhìn, đục nước béo cò, thậm chí muốn kiếm lợi trong hỗn loạn, bản thân nàng nhất định không thể để đối phương thành công!
Nhưng tên hỗn đản này có thể làm như thế, quả thực có tài diễn kịch, có thể trở thành ngôi sao trong làng giải trí. Đại sư huynh của nàng rõ ràng đã tin lời hoa ngôn xảo ngữ của hắn. Tin rằng hắn với nàng có tư tình!
Đây mới là chuyện khiến Cổ Cổ không thể nào tiếp thu nổi, so với ăn phải con ruồi còn khiến nàng khó chịu hơn, ánh mắt nhìn Vân Dương cũng càng ngày càng hung tàn, hận không thể nhào tới gặm mấy cái trút giận!
- Các vị đợi một chút a.
Vân Dương thuận miệng chào người của tứ đại gia tộc, trực tiếp trở lại trong tiểu viện của mình.
Đại sư huynh cùng Cổ Cổ đi theo sau hắn, một người lạnh nhạt thanh tao lịch sự, khí phái ung dung, một người thì cúi đầu, không tự chủ nhìn xuống bụng nhỏ của mình, chỉ cảm thấy cái bụng của bản thân như tức đến sắp nổ tung, lại còn phải nén cơn giận, e sợ đại sư huynh bị tên tiểu nhân kia tính toán...
Phía sau, đám cao thủ của tam đại gia tộc đều lộ vẻ mặt hiểu rõ: đó rõ ràng là một đôi tiểu tình nhân đang náo loạn, chỉ nhìn dáng vẻ xấu hổ không dám ngẩng đầu lên lên kia là có thể hiểu rõ... Ừm, chính là như vậy.
Nhưng, bốn người Đông Thiên Lãnh lại thầm cảm thấy rất không thích hợp.
Vấn đề này, có vẻ như có gì đó là lạ a.
Từ lúc nào lão đại lại có quan hệ với cô gái này rồi?
Nếu quả thực có, không có khả năng chúng ta không biết a.
Lại nói... Người giống như lão đại, nếu thực ưa thích nữ tử này, tuyệt đối sẽ không có thái độ như vậy!
Nhất định là đang diễn trò!
Tứ đại hoàn khố chúng ta cần phải tán gái thì đúng, nhưng với bộ dạng cực phẩm của lão đại căn bản không cần khó khăn như vậy a, lão đại chỉ cần ngồi yên đợi cô gái đến cua là được...
Ăn nói khép nép như thế... Trong đó khẳng định có điều cổ quái!
Tứ đại công tử ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đều nháy mắt ra hiệu.
Cho nên nói, kẻ trí nghĩ ngàn điều cũng có điều bỏ, kẻ ngu ngàn sót cùng có chỗ được, lời này thực chính xác, dù là lão giang hồ kinh nghiệm đầy mình cũng có lúc bị che mắt, còn loại hoàn khố thế nào đi nữa cũng có lúc nhìn rõ chân tướng!
- Đại sư huynh... Khụ khụ... Không biết ta xưng hô với ngài như vậy có được hay không...
Vân Dương có chút xấu hổ:
- Xin hỏi tôn tính đại danh?
Đại sư huynh mỉm cười ấm áp:
- Ta họ Nguy. Nguy trong nguy hiểm, họ này rất ít gặp. Tên của ta là Nguy Hành Lộ, ngươi cũng gọi ta là đại sư huynh như Cổ Cổ là được.
- Nguy đại sư huynh.
Vân Dương nói:
- Kính ngưỡng đã lâu, kính ngưỡng đã lâu.
Nguy Hành Lộ mỉm cười nhàn nhạt:
- Đã sớm nghe qua Vân công tử là nhân trung long phượng, hôm nay gặp mặt, quả là người có phong thái hơn người, ngọc thụ lâm phong, siêu dật phi phàm.
Vân Dương cười ha ha một tiếng:
- Đại sư huynh quá khen rồi, ta thấy đại sư huynh mới là nhân tài kiệt xuất, Xuân Thu Môn danh chấn giang hồ, uy phong của đại sư huynh cũng truyền xa vạn dặm, tiểu đệ đã mong mỏi từ lâu, hận không thể cùng gia nhập Xuân Thu Môn, có thể sớm chiều làm bạn với đại sư huynh mới tốt.
Nguy Hành Lộ cười ha ha một tiếng, trong lòng thầm nói: tiểu tử này, hận không thể gia nhập Xuân Thu Môn ta, là muốn sớm chiều làm bạn với tiểu sư muội đi... Hắc hắc, lại còn có thể lấy ta ra làm ngụy trang, ngược lại cũng đúng là người biết nói chuyện.
Cổ Cổ hừ một tiếng, nói:
- Hạng như ngươi, mà còn vọng tưởng bái vào Xuân Thu Môn ta, coi như để ngươi tiến vào, cũng chỉ xứng làm chân quét dọn! Ừm, có thân phận như thế, cũng đã đủ khiến ngươi quang tông diệu tổ.
Vân Dương một bộ nén giận:
- Cổ Cổ nói đúng... Tư chất của ta thực sự rất kém cỏi, thực là si tâm vọng tưởng, suy nghĩ hão huyền...
Nguy Hành Lộ thực sự không nhịn được nữa, nói:
- Cổ Cổ, ngươi là con gái, tại sao lại có thể nói chuyện như vậy?! Vừa rồi trước mặt mọi người đã không lựa lời mà nói, tại sao lúc này vẫn tiếp tục như vậy!
Thanh âm của Nguy Hành Lộ lúc này rất nghiêm khắc, mười phần ý vị giáo huấn.
Cổ Cổ ủy khuất cúi đầu, cuối cùng cũng không mở miệng phản bác.
Vân Dương nói giúp:
- Tính tình Cổ Cổ xưa nay ngay thẳng, đại sư huynh không cần để ý, ở đây cũng không có người ngoài.
Nguy Hành Lộ mỉm cười, đối với vị “người yêu của tiểu sư muội” này ngày càng hài lòng, nhất là câu “ở đây cũng không có người ngoài”, thầm nghĩ tiểu sư muội tính cách kiên cường, vị Vân công tử này lại có tính cách ôn nhu, cực kỳ bao dung, quả là trời sinh một đôi, châu liên hợp bích. Không nói cái khác, chỉ ngẫm lại nếu hai người ở cùng nhau, tiểu sư muội nhất định sẽ không chịu thiệt thòi chính là chuyện tốt.
Hơn nữa, vị Vân công tử này mặc dù tự nhận là tư chất bình thường, nhưng tư chất chân thực lại rất phi phàm, tuổi còn nhỏ đã đạt được tu vi huyền khí lục trọng. Hơn nữa với trạng thái sung mãn hiện tại, rõ ràng là sắp đột phá...
Nói cách khác, kẻ này rất có thể sẽ nhanh chóng đột phá, đạt đến cảnh giới huyền khí thất trọng sơn!
Điều này cũng thực không dễ dàng!
Không nói cái khác, chỉ riêng những đệ tử thiên tài trong Xuân Thu Môn, cùng lứa tuổi với Vân Dương, có người nào có được tu vi như vậy?
Tổng hợp đủ các mặt, vị Vân công tử này chẳng những có dung mạo xuất chúng, tư chất cũng tốt, mà cá nhân cũng đủ cố gắng, tính tình còn tốt, gia thế cũng không tồi...
Mặc dù muốn xứng đôi với tiểu sư muội thì nhiều ít có chỗ còn chưa đủ, nhưng đã rất đạt yêu cầu.
Tốt bao nhiêu thì cũng phải hợp mới tốt a...
Nếu nhân tài còn cao hơn cấp bậc này, chỉ sợ trái lại sẽ chướng mắt tiểu sư muội!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.