Chương 864: Quyết chiến Thiên Huyền nhai (19)
Lăng Phong Thiên Hạ
26/11/2019
Niên tiên sinh bỗng ngẩng đầu, nhìn Vân Dương, đôi mắt nguy hiểm híp lại:
- Điều kiện của Vân Tôn, vốn là hợp lý, bọn hắn mất mạng trong tay Vân Tôn, tất cả di vật nên đều là chiến lợi phẩm, không có gì đáng trách, thế nhưng… thần cốt cấy vào nhục thân, không phải là khảm vào đơn thuần, mà là đã kết thành huyết nhục tương liên, nếu tùy ý để Vân Tôn lưu lại mấy khối, như vậy có khác gì khinh nhờn thi thể người chết?
- Còn nữa, thần cốt này là đồ của Tứ Quý lâu ta, không có quan hệ gì với Vân Tôn đại nhân ngài, Vân Tôn cần gì phải ép buộc?
Vân Dương nói:
- Vân mỗ cũng có chút hiếu kỳ, có điều chỉ muốn xem thần cốt một chút, đến cùng là có gì kỳ ảo hiếm quý. Vừa rồi đại chiến xong xuôi, thi thể vốn bày ở đó, thế mà Vân mỗ lại quên không thu lấy, không biết nên nói là sai lầm, hay là thiên ý.
Hắn nói vậy, chính là muốn cho Niên tiên sinh rõ một điuề: Kỳ thực nếu hắn thực sự muốn, vừa rồi khi Niên tiên sinh chưa đến, đã sớm thu sạch.
Niên tiên sinh trầm mặc một chút:
- Nếu Vân Tôn đại nhân quyết ý muốn lấy, vậy mời ngài tự mình động thủ, hiện tại cứ đặt trước ở chỗ của ngươi, đợi ngày mai đại chiến, Niên mỗ bất hạnh bại vong, tất cả thần cốt của bổn lâu, tất cả đều cho ngươi.
- Trái lại, nếu ngày mai, người vẫn lạc là Vân Tôn đại nhân, vậy những thứ kia, đều phải vật quy nguyên chủ.
Vân Dương mỉm cười nói:
- Niên tiên sinh rộng lượng như thế, bản tôn lại càng thêm bội phục ngươi.
Điều kiện mà Vân Dương nêu ra, Niên tiên sinh cũng đáp ứng, có thể nói, mặc dù không hiểu được chân ý của hành động của Niên tiên sinh, nhưng chí ít hắn đã quấy rầy thành công, Niên tiên sinh khó mà hoàn thiện được ý đồ.
Nhưng Vân Dương chỉ cần nghĩ tới việc, đào thần cốt từ trên người những người kia, liền cảm thấy không dễ chịu.
Tựa như Niên tiên sinh nói, làm như vậy có khác gì khinh nhờn thi thể?
Há lại một câu lập trường khác biệt, hay chiến lợi phảm là có thể che giấu!
Có lẽ Tứ Quý lâu có thể làm được như thế, nhưng giờ phút này đến phiên Vân Dương, nói gì cũng không làm được.
Đây chính là khác biệt, giữa kiêu hùng và anh hùng!
Niên tiên sinh lập tức hành động, bắt đầu thu thập thi thể, đem từng bộ thi thể đưa vào nhẫn không gian. Hiển nhiên, cái gọi là nhập thổ vi an, Niên tiên sinh cũng không tính làm ngay tại chỗ, mà muốn tìm một chỗ khác thích đáng để an trí.
Đương nhiên, trước khi an trí, khẳng định phải thu hồi thần cốt trên người những bộ thi thể này xuống, đây chính là một trong những điểm chính của hành động lần này, điểm ấy, Niên tiên sinh hiểu, Vân Dương cũng rõ!
Sương mù trên đỉnh Thiên Huyền nhai đậm tới mức thần thức cũng khó dò. Vân Dương còn nghĩ rằng, Niên tiên sinh muốn thu thi thể cũng cần một lúc lâu, không nghĩ tới, Niên tiên sinh lại thuần thục nhanh chóng gom đủ.
Vân Dương đột nhiên sinh minh ngộ, nồng vu che ánh mắt, cản thần thức, nhưng chắc chắn Niên tiên sinh có biện pháp khác để cảm ứng thần cốt, nồng vụ chướng ngại, căn bản không được xem là chướng ngại, xem ra thần cốt này, quả là còn có kỳ quặc khác!
Cuối cùng, Niên tiên sinh để lại ba bộ thi thể, đứng dậy, nhìn Vân Dương, thản nhiên nói:
- Nếu Vân Tôn đại nhân không đổi ý ban đầu, muốn thu mấy khối thần cốt để nghiên cứu thưởng thức, vậy giờ có thể động thủ. Còn mong khi Vân Tôn hạ thủ, có thể châm chước một hai.
Sắc mặt hắn có chút thảm đạm cười cười:
- Quá trình thu thần cốt của Tứ Quý lâu chúng ta dù cũng khó tránh khỏi máu me, nhưng chúng ta vẫn rất cẩn thận… mong Vân Tôn đại nhân thương cảm tôn nghiêm người chết.
Vân Dương gật gật đầu, gượng giọng cười:
- Đó là đương nhiên.
Bình tĩnh mà nói, đến giờ Vân Dương vẫn không muốn để Niên tiên sinh đem số thi thể, thần cốt này đi.
Bản năng nói cho hắn biết, quyết định hiện tại của hắn tuyệt không thỏa đáng, tồn tại nguy hiểm cực lớn!
Trực giác này rất rõ ràng, vô cùng chân thật!
Nhưng Vân Dương lại không nghĩ tới bất kỳ lý do gì để ngăn cản chuyện này, dù sao tính từ công lý chính nghĩa giang hồ, đến dân tục phong tình đều không thể làm thế.
Người chết rồi, thủ lĩnh nhà người ta cũng bất kể nguy hiểm tới nhặt xác, ngươi còn muốn ngăn trở?
Chẳng lẽ ngươi không có chút nhân tính nào? Muốn để người chết biến thành một đống thịt nhão?
Nếu thực sự như vậy, ngươi còn là người sao?
Chết là hết, vạn sự đều kết, thù hận có bằng trời cũng nên kết thúc!
Việc này mà truyền đi, danh tiếng lúc đó tuyệt không dễ nghe.
Ngươi muốn báo thù, có thể, đương nhiên, không có gì đáng trách, nhưng ngươi đã giết người ta, còn muốn thế nào nữa?
Muốn nghiền xương thành tro, mới có thể giải hận trong lòng?!
Không thấy quá đáng sao?!
Hết lần này tới lần khác, Vân Dương còn có thể khẳng định: Trong này tuyệt có vấn đề, lấy phong cách của Niên tiên sinh, coi như hắn mạo hiểm đến nhặt xác cho thủ hạ, trong đó có một phần chân tình, thế nhưng tất còn có nguyên nhân khác, thậm chí nguyên nhân kia mới là nguyên nhân chính!
Cho dù lo lắng, thế nhưng hắn thực sự không thể lấy thần cốt…
Cừu nhân đã chết, chỉ còn lại thi thể, hắn cũng không thể đào một khối xương trên người người ta a…
Vân Dương cau mày, nhanh chóng thương nghị với Lục Lục:
“Lục Lục, chuyện này, ta cảm thấy có vấn đề, ngươi thấy sao?”
Lục Lục có chút khinh thường với phản ứng của Vân Dương:
“Ấy da da nha…”
Người sáng suốt liền có thể biết là có vấn đề, còn cần phải hỏi sao?
Chủ nhân ngươi ngày càng ngốc thì phải, thế mà người khác còn gọi hắn là Trí Tôn, trí ở chỗ nào chứ?!
“Giờ không phải lúc bàn đến chuyện này, ta hỏi ngươi, làm thế nào mới có thể phòng ngừa?”
“Ấy da da…”
Lục Lục cũng vô kế khả thi.
Đối với âm mưu quỷ lược, Lục Lục thực sự không biết nhiều, ngay cả Trí Tôn còn thúc thủ vô sách, một gốc thực vật như nó còn có thể làm gì?!
Vân Dương cau mày, tâm tư bách chuyển, nhanh chóng suy tư.
Niên tiên sinh vẫn đứng đó, ánh mắt hung ác nham hiểm nhìn Vân Dương, hắn tự nhiên có thế nhìn ra được Vân Dương đang lo nghĩ, thậm chí còn biết rõ Vân Dương đang lo nghĩ cái gì, nhưng hắn chưa từng lo lắng Vân Dương sẽ từ chối.
Vô luận là lập trường thế nào, đây đều là lý do cực kỳ chính đáng.
Chỉ cần không phải là người cùng hung cực ác, tâm tư quỷ quyệt, người bình thường nhất định sẽ không ngăn cản!
Mà Vân Dương, chẳng những không phải người bình thường, mà là anh hùng đại danh đỉnh đỉnh, là thần thoại trong truyền thuyết, ở trận chiến cuối cùng này, sao có thể để lại một nét bút hỏng, dơ bẩn hương tích!
- Vân Tôn đại nhân còn lo lắng gì sao?
Niên tiên sinh lạnh lùng nói:
- Nếu có e ngại, vậy mời mau nói, chúng ta vốn là đối địch, bất kể Vân Tôn địa nhân có làm gì, cũng là chuyện đương nhiên.
- Kể từ khi biết thân phận chân thật của Vân Tôn đại nhân, trên dưới Tứ Quý lâu ta đều vô cùng thán phục, càng có nhiều hồi tưởn… dường như, trên tay Vân Tôn đại nhân đã sớm có thần cốt…
Trong mắt Niên tiên sinh ánh lên một tia sáng âm lãnh:
- Thần cốt của bốn người Tuyết Sương Kiếm Băng, há không phải trên tay đại nhân hay sao? Chẳng lẽ Vân Tôn đại nhân còn chưa chơi chán?
- Điều kiện của Vân Tôn, vốn là hợp lý, bọn hắn mất mạng trong tay Vân Tôn, tất cả di vật nên đều là chiến lợi phẩm, không có gì đáng trách, thế nhưng… thần cốt cấy vào nhục thân, không phải là khảm vào đơn thuần, mà là đã kết thành huyết nhục tương liên, nếu tùy ý để Vân Tôn lưu lại mấy khối, như vậy có khác gì khinh nhờn thi thể người chết?
- Còn nữa, thần cốt này là đồ của Tứ Quý lâu ta, không có quan hệ gì với Vân Tôn đại nhân ngài, Vân Tôn cần gì phải ép buộc?
Vân Dương nói:
- Vân mỗ cũng có chút hiếu kỳ, có điều chỉ muốn xem thần cốt một chút, đến cùng là có gì kỳ ảo hiếm quý. Vừa rồi đại chiến xong xuôi, thi thể vốn bày ở đó, thế mà Vân mỗ lại quên không thu lấy, không biết nên nói là sai lầm, hay là thiên ý.
Hắn nói vậy, chính là muốn cho Niên tiên sinh rõ một điuề: Kỳ thực nếu hắn thực sự muốn, vừa rồi khi Niên tiên sinh chưa đến, đã sớm thu sạch.
Niên tiên sinh trầm mặc một chút:
- Nếu Vân Tôn đại nhân quyết ý muốn lấy, vậy mời ngài tự mình động thủ, hiện tại cứ đặt trước ở chỗ của ngươi, đợi ngày mai đại chiến, Niên mỗ bất hạnh bại vong, tất cả thần cốt của bổn lâu, tất cả đều cho ngươi.
- Trái lại, nếu ngày mai, người vẫn lạc là Vân Tôn đại nhân, vậy những thứ kia, đều phải vật quy nguyên chủ.
Vân Dương mỉm cười nói:
- Niên tiên sinh rộng lượng như thế, bản tôn lại càng thêm bội phục ngươi.
Điều kiện mà Vân Dương nêu ra, Niên tiên sinh cũng đáp ứng, có thể nói, mặc dù không hiểu được chân ý của hành động của Niên tiên sinh, nhưng chí ít hắn đã quấy rầy thành công, Niên tiên sinh khó mà hoàn thiện được ý đồ.
Nhưng Vân Dương chỉ cần nghĩ tới việc, đào thần cốt từ trên người những người kia, liền cảm thấy không dễ chịu.
Tựa như Niên tiên sinh nói, làm như vậy có khác gì khinh nhờn thi thể?
Há lại một câu lập trường khác biệt, hay chiến lợi phảm là có thể che giấu!
Có lẽ Tứ Quý lâu có thể làm được như thế, nhưng giờ phút này đến phiên Vân Dương, nói gì cũng không làm được.
Đây chính là khác biệt, giữa kiêu hùng và anh hùng!
Niên tiên sinh lập tức hành động, bắt đầu thu thập thi thể, đem từng bộ thi thể đưa vào nhẫn không gian. Hiển nhiên, cái gọi là nhập thổ vi an, Niên tiên sinh cũng không tính làm ngay tại chỗ, mà muốn tìm một chỗ khác thích đáng để an trí.
Đương nhiên, trước khi an trí, khẳng định phải thu hồi thần cốt trên người những bộ thi thể này xuống, đây chính là một trong những điểm chính của hành động lần này, điểm ấy, Niên tiên sinh hiểu, Vân Dương cũng rõ!
Sương mù trên đỉnh Thiên Huyền nhai đậm tới mức thần thức cũng khó dò. Vân Dương còn nghĩ rằng, Niên tiên sinh muốn thu thi thể cũng cần một lúc lâu, không nghĩ tới, Niên tiên sinh lại thuần thục nhanh chóng gom đủ.
Vân Dương đột nhiên sinh minh ngộ, nồng vu che ánh mắt, cản thần thức, nhưng chắc chắn Niên tiên sinh có biện pháp khác để cảm ứng thần cốt, nồng vụ chướng ngại, căn bản không được xem là chướng ngại, xem ra thần cốt này, quả là còn có kỳ quặc khác!
Cuối cùng, Niên tiên sinh để lại ba bộ thi thể, đứng dậy, nhìn Vân Dương, thản nhiên nói:
- Nếu Vân Tôn đại nhân không đổi ý ban đầu, muốn thu mấy khối thần cốt để nghiên cứu thưởng thức, vậy giờ có thể động thủ. Còn mong khi Vân Tôn hạ thủ, có thể châm chước một hai.
Sắc mặt hắn có chút thảm đạm cười cười:
- Quá trình thu thần cốt của Tứ Quý lâu chúng ta dù cũng khó tránh khỏi máu me, nhưng chúng ta vẫn rất cẩn thận… mong Vân Tôn đại nhân thương cảm tôn nghiêm người chết.
Vân Dương gật gật đầu, gượng giọng cười:
- Đó là đương nhiên.
Bình tĩnh mà nói, đến giờ Vân Dương vẫn không muốn để Niên tiên sinh đem số thi thể, thần cốt này đi.
Bản năng nói cho hắn biết, quyết định hiện tại của hắn tuyệt không thỏa đáng, tồn tại nguy hiểm cực lớn!
Trực giác này rất rõ ràng, vô cùng chân thật!
Nhưng Vân Dương lại không nghĩ tới bất kỳ lý do gì để ngăn cản chuyện này, dù sao tính từ công lý chính nghĩa giang hồ, đến dân tục phong tình đều không thể làm thế.
Người chết rồi, thủ lĩnh nhà người ta cũng bất kể nguy hiểm tới nhặt xác, ngươi còn muốn ngăn trở?
Chẳng lẽ ngươi không có chút nhân tính nào? Muốn để người chết biến thành một đống thịt nhão?
Nếu thực sự như vậy, ngươi còn là người sao?
Chết là hết, vạn sự đều kết, thù hận có bằng trời cũng nên kết thúc!
Việc này mà truyền đi, danh tiếng lúc đó tuyệt không dễ nghe.
Ngươi muốn báo thù, có thể, đương nhiên, không có gì đáng trách, nhưng ngươi đã giết người ta, còn muốn thế nào nữa?
Muốn nghiền xương thành tro, mới có thể giải hận trong lòng?!
Không thấy quá đáng sao?!
Hết lần này tới lần khác, Vân Dương còn có thể khẳng định: Trong này tuyệt có vấn đề, lấy phong cách của Niên tiên sinh, coi như hắn mạo hiểm đến nhặt xác cho thủ hạ, trong đó có một phần chân tình, thế nhưng tất còn có nguyên nhân khác, thậm chí nguyên nhân kia mới là nguyên nhân chính!
Cho dù lo lắng, thế nhưng hắn thực sự không thể lấy thần cốt…
Cừu nhân đã chết, chỉ còn lại thi thể, hắn cũng không thể đào một khối xương trên người người ta a…
Vân Dương cau mày, nhanh chóng thương nghị với Lục Lục:
“Lục Lục, chuyện này, ta cảm thấy có vấn đề, ngươi thấy sao?”
Lục Lục có chút khinh thường với phản ứng của Vân Dương:
“Ấy da da nha…”
Người sáng suốt liền có thể biết là có vấn đề, còn cần phải hỏi sao?
Chủ nhân ngươi ngày càng ngốc thì phải, thế mà người khác còn gọi hắn là Trí Tôn, trí ở chỗ nào chứ?!
“Giờ không phải lúc bàn đến chuyện này, ta hỏi ngươi, làm thế nào mới có thể phòng ngừa?”
“Ấy da da…”
Lục Lục cũng vô kế khả thi.
Đối với âm mưu quỷ lược, Lục Lục thực sự không biết nhiều, ngay cả Trí Tôn còn thúc thủ vô sách, một gốc thực vật như nó còn có thể làm gì?!
Vân Dương cau mày, tâm tư bách chuyển, nhanh chóng suy tư.
Niên tiên sinh vẫn đứng đó, ánh mắt hung ác nham hiểm nhìn Vân Dương, hắn tự nhiên có thế nhìn ra được Vân Dương đang lo nghĩ, thậm chí còn biết rõ Vân Dương đang lo nghĩ cái gì, nhưng hắn chưa từng lo lắng Vân Dương sẽ từ chối.
Vô luận là lập trường thế nào, đây đều là lý do cực kỳ chính đáng.
Chỉ cần không phải là người cùng hung cực ác, tâm tư quỷ quyệt, người bình thường nhất định sẽ không ngăn cản!
Mà Vân Dương, chẳng những không phải người bình thường, mà là anh hùng đại danh đỉnh đỉnh, là thần thoại trong truyền thuyết, ở trận chiến cuối cùng này, sao có thể để lại một nét bút hỏng, dơ bẩn hương tích!
- Vân Tôn đại nhân còn lo lắng gì sao?
Niên tiên sinh lạnh lùng nói:
- Nếu có e ngại, vậy mời mau nói, chúng ta vốn là đối địch, bất kể Vân Tôn địa nhân có làm gì, cũng là chuyện đương nhiên.
- Kể từ khi biết thân phận chân thật của Vân Tôn đại nhân, trên dưới Tứ Quý lâu ta đều vô cùng thán phục, càng có nhiều hồi tưởn… dường như, trên tay Vân Tôn đại nhân đã sớm có thần cốt…
Trong mắt Niên tiên sinh ánh lên một tia sáng âm lãnh:
- Thần cốt của bốn người Tuyết Sương Kiếm Băng, há không phải trên tay đại nhân hay sao? Chẳng lẽ Vân Tôn đại nhân còn chưa chơi chán?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.