Ta Là Chí Tôn

Chương 1121: Ta Lại Bị Đánh Ngất Xỉu

Lăng Phong Thiên Hạ

26/11/2019

- Ừm, ta chỉ cần có thể hóa hình thành công, liền có thể giải khai lời thế trói buộc với tông môn...

Trong mắt gấu đen tràn đầy ước mơ.

Ánh mắt Vân Dương sáng lên.

Gấu đen nhìn Vân Dương, nhìn hắn đầy chính khí, ngửi khí tức dễ chịu trên người hắn. Cảm giác thân thiết khó nói thành lời... Lại uống rượu ngon thượng phẩm của Vân Dương, ăn đồ ăn thơm ngon của Vân Dương... Sau đó nhớ tới Vân Dương ký kết Thiên Đạo thệ ngôn... Còn có hứa hẹn hoá hình...

- Huynh đệ yên tâm, các ngươi sẽ qua cửa này.

Gấu đen nghiêm túc nói.

- Vẫn câu nói kia, Hùng huynh tuyệt đối không nên đổ nước mới được, nhận ủy thác của người phải hết lòng vì việc của người khác, tôn trọng hứa hẹn mới là tôn trọng ta, mới là tôn trọng Hùng huynh.

Vân Dương nói một cách chính khí.

Gấu đen mở miệng nói:

- Đó là đương nhiên, đó là đương nhiên, ngươi tôn trọng ta, ta đương nhiên sẽ tôn trọng ngươi, càng tôn trọng hứa hẹn, đã hứa hẹn thì phải tuân thủ...

- Rượu cũng uống xong rồi.

Vân Dương đứng lên:

- Hùng huynh, chúng ta bắt đầu đi!

Gấu đen nấc một cái, nói:

- Nấc... Bắt đầu.

Khó khăn lắm mới nghe gấu đen nói chiến đấu, Tần Nhược Cốc vốn nên cảm thấy thoải mái một hai, nhưng trên thực tế, hắn hiện tại cảm giác nội tâm như tro tàn.

Trước đó lúng túng đứng bất động suốt nửa ngày, gần như tất cả mọi người đều sinh ra một ý nghĩ: Tần Nhược Cốc ngươi tới nơi này làm gì?!

Hiện tại ngay cả chính bản thân Tần Nhược Cốc cũng đang hoài nghi: Ta tới làm gì? Ta là ai? Ta ở đâu?

Thật sự quá lúng túng!

Khó khăn mới nghĩ đến, ta tới quyết chiến đấy!

Đây là trận chiến thứ ba mấu chốt nhất trong chiến đấu tranh bài vị của Thiên Vận Kỳ, nếu chúng ta thua một trận, xếp hạng sẽ rớt xuống, rơi xuống hàng ngũ hạ giai trong Thiên Vận Kỳ hạ phẩm!

Trời ạ!

Nhưng nhìn thấy một người một gấu ăn uống thả cửa bên cạnh, chính mình lại không dám tiến lên can thiệp.

Kết quả này, Tần Nhược Cốc càng cảm thấy sỉ nhục khó nói thành lời!

Rốt cục sắp kết thúc...

Bọn họ bắt đầu đánh...

Nhưng Tần Nhược Cốc càng cảm thấy uể oải, hắn không ôm thêm bất cứ hi vọng nào nữa.

Thân là chưởng môn Ngự Thú tông, hắn ở chung với con gấu đen này dài nhất, tự hỏi quá mức quen thuộc bản tính của con gấu đen này.

...

Gấu đen một đường tập tễnh rời xa Vân Dương, sau khi cách xa vài chục trượng, đột nhiên rít lên một tiếng, toàn bộ thân thể phóng đại, trong nháy mắt liền khôi phục hình dạng quái vật khổng lồ cao vài chục trượng.

Vân Dương đứng đối diện bản thể của nó, chẳng khác gì một cọng cỏ, có lẽ không cần dùng tay gấu, chỉ cần thổi một hơi cũng có thể thổi bay Vân Dương.



Vân Dương không có rút đao, hắn tay không tấc sắt như trước.

- Hùng huynh!

Vân Dương chắp tay:

- Xin chỉ giáo!

Gấu đen tùy tiện khoát tay:

- Ngươi tới đi.

Vân Dương nhảy lên một cái, áo tím bay bay, tay áo bồng bềnh, hắn xuất ra một chưởng như sấm sét vào ngực gấu đen.

Gấu đen trúng một chưởng của Vân Dương, thân thể như ngọn núi của nó bay lên cao, sau khi bay khoảng năm sáu mươi trượng liền rơi xuống đất, mặt đất lắc lư rất mạnh.

Gấu đen vùng vẫy hai lần, đột nhiên lăn lộn vài vòng, quát:

- Chưởng pháp thật lợi hại, ta lại bị đánh ngất xỉu!

Lời còn chưa dứt, sau đó nó run rẩy và nằm bất động.

Lặng ngắt như tờ!

Tần Nhược Cốc đứng ở bên cạnh, hắn đứng im như khúc gỗ, mặc dù đã có dự đoán, nhưng... có cần lộ liễu như vậy không?

Kỳ thật đâu chỉ Tần Nhược Cốc, tất cả mọi người ở đây, bao quát chấp sự Thánh Điện như Hoắc Vân Phong cũng choáng váng.

Khốn kiếp!

Còn có thể làm như thế!

Tất cả mọi người, thậm chí bao gồm kẻ đầu têu Vân Dương cũng xấu hổ.

Quá giả!

Ngài không thể gào thét đau đớn hay sao... Tại sao lại nói câu "Ta lại bị đánh ngất xỉu"?

Chẳng lẽ ngươi không nói câu nói này, ngươi ngã xuống không bị coi là đánh ngất xỉu hay sao?

Chẳng lẽ sợ người khác không nhận ra ngươi đang giả vờ?

Không đúng, trọng điểm rõ ràng không phải chuyện này!

Hoắc Vân Phong cảm giác trái tim mình nhỏ máu, tròng mắt sắp rớt ra ngoài.

Khốn kiếp, như vậy cũng được?!

Đây là trò quỷ gì, ta gặp quỷ sao? Tại sao lại xảy ra chuyện như thế?

Nuôi Huyền thú mấy ngàn năm, bị người ta mời một bữa rượu liền trở mặt, hơn nữa còn lâm trận đào ngũ. Thậm chí còn chủ động giúp đỡ địch nhân diễn kịch... Lão tử sống cả một đời, lần đầu tiên nhìn thấy chuyện như vậy!

Thật sự là mở rộng tầm mắt.

Ngự Thú tông quả nhiên danh bất hư truyền, quả nhiên thủ đoạn dạy thú rất tốt!

Các ngươi thua sẽ giáng cấp... Nhưng lão tử thua lại là hai trăm linh ngọc cực phẩm đấy!

Đây chính là hai trăm linh ngọc cực phẩm, toàn bộ gia sản của lão tử sắp mất sạch, hiện tại có cho lão tử sống hay không?

Hoắc Vân Phong bi phẫn đến cực điểm, càng phát hiện chính mình đặt cược ba lần đều nhảy vào trong hố.



Thôi, sau này ta sẽ học ngoan, chỉ cần Cửu Tôn phủ chiến đấu với người khác, cho dù vẻ ngoài kém nhau cả vạn dặm, ta cũng nhất định phải đặt cược Cửu Tôn phủ!

Đến tận đây, đã sinh ra người âm thầm ủng hộ Cửu Tôn phủ!

- Cửu Tôn phủ thắng!

Hoắc Vân Phong xụ mặt tuyên bố.

Tần Nhược Cốc càng bình tĩnh, không còn hồn bay phách lạc như lúc trước.

Thua? Quá bình thường!

Loại tình huống này, nếu thắng mới là không bình thường...

Ta não tàn mới mang theo con gấu đen này đi chiến đấu... Sớm biết...

Tần Nhược Cốc chung quy là chưởng môn một phái, hắn hiểu thời thế, cân nhắc nặng nhẹ, không nói một lời chậm rãi đi tới bên cạnh gấu đen, hắn xuất ra vòng tay phong cách cổ xưa.

- Đi trở về!

Gấu đen lại kháng cự:

- Ta không vào đi! Rống!

Tần Nhược Cốc mặt đen lên:

- Thế nhưng mà...

- Không có nhưng mà gì cả.

Gấu đen rất tức giận:

- Ngươi muốn thu ta vào trong cái vòng tay này trước mặt bằng hữu sao... Con mẹ nó, ngươi có dụng tâm gì? Có chủ tâm muốn bản vương mất mặt đúng không? Ngươi đừng vọng tưởng!

Tần Nhược Cốc:...

- Cái vòng tay rách nát này sớm không thể chứa nổi ta, có biết không?

Gấu đen chỉ vào mũi mình:

- Nếu không phải ngủ bên trong dễ chịu, còn cho tổ tông các ngươi mặt mũi, tuân thủ hứa hẹn năm xưa, ta đã sớm phá nát cái vòng tay kia rồi.

Tần Nhược Cốc:...

- Dù sao ta không đi vào, ngươi động ta thử xem!

...

Tần Nhược Cốc mặt đen lên, bắt đầu đọc chú ngữ, hiển nhiên đã có quyết định.

Hắc Hùng Vương chính là át chủ bài lớn nhất của Ngự Thú tông, là vũ khí chiến lược, cho dù không lấy ra chiến đấu, lực uy hiếp vẫn còn, nhưng nếu bị đào góc tường, thực lực tổng hợp của Ngự Thú tông giảm mạnh hai cấp độ trở lên, ngay cả tư cách đặt chân hàng ngũ Thiên Vận Kỳ cũng mất đi, Tần Nhược Cốc lập quyết định, hắn đi con đường cực đoan!

Hắn tin tưởng vững chắc vòng tay của mình có thể thu phục Hắc Hùng Vương, càng vững tin mình quyết định đúng!

Gấu đen khoanh tay trước ngực, bình chân như vại mà nhìn Tần Nhược Cốc:

- Ngươi đọc đi, ngươi đọc tiếp một lần... Đọc tiếp một trăm lần, ta không đi vào!

Tần Nhược Cốc niệm mấy lần, gấu đen vẫn khoanh tay cười lạnh.

Tại sao chú ngữ không có hiệu quả?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ta Là Chí Tôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook