Chương 1065: Thời gian cuối cùng
Lăng Phong Thiên Hạ
26/11/2019
Hồ Tiểu Phàm!
Cái tên ngoài ý liệu này trực tiếp khiến đám Thiên Tàn Thập Tú kinh ngạc không thôi.
Vân Tú Tâm tiến bộ thế nào đều hiện trong mắt bọn hắn, có chiến tích như vậy thì cũng thôi, căn cốt nha đầu này vốn nổi bật nhất trong đám đệ tử, trước đó bị giới hạn bởi thời gian tu hành quá ngắn, tuổi tác cá nhân lại còn nhỏ, phong mang chưa lộ, nhưng sau khi bái nhập môn hạ Vân Dương, trải qua vô số chuyện đến nay, tựa như phượng hoàng dục hỏa trùng sinh, kim cơ ngọc cốt, Tiên Thiên Chi Thể, Linh Tú chi mạch, thất khiếu lung linh.
Đến hôm nay có thành tích như vậy, đám người dù cảm thấy chấn kinh, nhưng nếu phân tích kỹ lại thấy cũng hợp tình hợp lý.
Nhưng Hồ Tiểu Phàm…
Tên giả hỏa bị trên dưới Cửu Tôn phủ không ưu này, thế mà lại chỉ kém Vân Tú Tâm, thành công leo lên hàng ngũ thập đại đệ tử, mặc dù chỉ xếp cuối cùng, thế nhưng vẫn là Thập sư huynh của sáu mươi lăm người còn lại a!
Quả thực là…
- Từ giờ tới lúc diễn ra trận tranh đoạt Thiên Vận kỳ còn một tháng lẻ hai mươi lăm ngày. Tỷ võ mười ngày một lần còn có thể tiến hành bốn lần nữa. Bản tôn tuyên bố, thập đại đệ tử lần cuối cùng, sẽ là đệ tử đại biểu Cửu Tôn phủ xuất chiến lần này!
- Lần tranh đoạt Thiên Vận kỳ này, chính là nền móng cho đại nghiệp vạn thế Cửu Tôn phủ ta.
Thanh âm Vân Dương lượn giữa không trung, thật lâu không tán.
- Tất cả đệ tử lập công huân trong lần tranh đoạt Thiên Vận kỳ này, tự động trở thành đệ tử chân truyền. Người tấn vị chân truyền, ban thưởng thần đan một bình, Tử Cực Thiên Tinh một khối, thượng phẩm linh ngọc năm trăm khối, thần binh một kiện, ghi danh sử sách Cửu Tôn phủ. Từ đương tông môn vĩnh viễn ghi lại một phần chân dung, để đệ tử thiên thu vạn thế cùng chiêm ngưỡng cúng bái!
Liên tiếp những hấp dẫn phát ra từ miệng Vân Dương, tất cả đám đệ tử, tính cả Tôn Minh Tú cùng hưng phấn tới đỏ mắt!
Thập đại đệ tử lần cuối!
Xuất chiến tranh đoạt Thiên Vận kỳ!
Đây chỉ là quá trình.
Kết quả… mới thực sự khiến mọi người rung động!
Đệ tử chân truyền!
Thần đan một bình!
Tử Cực Thiên Tinh một khối!
Thần binh một kiện!
Ghi danh sử sách!
Từ đường lưu tượng, vạn thế cúng bái!
Riêng khoản năm trăm khối thượng phẩm linh ngọc, trực tiếp bị các đệ tử bỏ qua một bên, so với những vật phẩm ban thưởng khác, năm trăm khối thượng phẩm linh ngọc thực sự quá râu ria!
Một bên là vật chất, một bên là vinh quang, căn bản không có bất cứ điểm nào có thể so sánh!
Ngay cả Hồ Tiểu Phàm cợt cợt nhả nhả, lúc này cũng trừng mắt như đèn pha, thần thái lộ vẻ dữ tợn.
Kỳ thực không chỉ có Hồ Tiểu Phàm, các đệ tử nghe tin đều hô hấp dồn dập.
- Cơ hội, mỗi người đều có, không phải chỉ có thi đấu bài danh không.
Thanh âm Vân Dương đầy đạm mạc, nhưng lại lập tức thắp lên nhiệt huyết của chúng đệ tử.
- Còn có bốn mươi ngày.
- Bốn mươi ngày sau, quyết ra thập đại đệ tử, sau đó, Cửu Tôn phủ chính thức xuất chinh tranh đoạt Thiên Vận kỳ, cạnh kỳ chi chiến, hữu ta vô địch!
- Thập đại đệ tử hiện tại, bản tọa không biết trong các ngươi có bao người có thể đi theo. Mà trong các đệ tử chưa đặt chân tới thập đại đệ tử, bản tọa cũng không biết sẽ có mấy người đưa thân vào trong đó!
- Giải tán!
Ra lệnh một tiếng, Vân Dương cùng mấy người Sử Vô Trần lách người mà đi, lập tức biến mất, các đệ tử bên dưới lại không một ai di chuyển.
Đông đảo đệ tử ở đây, cơ hồ mỗi người đều đang nghiến chặt hàm răng, hai mắt lấp lánh nhìn thập đại đệ tử còn trên đài, cẩn thận tính toán, nên kéo ai xuống đây? Làm sao để kéo xuống? Thực sự có thể kéo xuống sao?
Thập đại đệ tử cũng nghiêm túc, đề phòng muôn dạng.
Nhất định phải giữ được vị trí, thậm chí còn phải tiến thêm một bước!
Ánh mắt nóng bỏng của Bạch Dạ Hành cùng Vân Tú Tâm đồng rời rơi lên người Tôn Minh Tú.
Tựa như hai đầu sói đói, chú mục nhìn một khối thịt tươi màu mỡ tới cực điểm.
Tôn Minh Tú vốn trầm ổn, cũng không nhịn được mà run lên.
Hắn hiểu rõ, hiện tại Ngọc Thanh Hằng đã triệt để bị bỏ xa, nhưng… Bạch Dạ Hành cũng đã trưởng thành thành đại địch của hắn.
Một đường điên cuồng đuổi theo, trong vòng thi đấu này càng tạo cho hắn áp lực cực lớn.
Còn có Vân Tú Tâm, kém chút liền đưa thân vào ba vị trí đầu.
Tiềm lực của tiểu nha đầu này, vô cùng vô tận, bất khả hạn lượng!
Hiện tại, nàng đã trực tiếp bức tới Bạch Dạ Hành, mặc dù xếp hạng sau Ngọc Thanh Hằng, thế nhưng tin rằng bản thân Ngọc Thanh Hằng cũng hiểu, lần thi đấu tới, Vân Tú Tâm vượt qua hắn là chuyện chắc chắn trăm phần trăm!
Thậm chí, ngay cả Hồ Tiểu Phàm bài danh cuối cùng, cũng rất có khả năng tiến thêm mấy bước trong các lần luận võ tới!
Còn có Lâm Tiểu Nhu, Trình Giai Giai…
Tôn Minh Tú có cảm giác như bị bầy sói vây quanh, mà ngoài hắn, Ngọc Thanh Hằng cũng sinh cảm giác tứ bề thọ địch, bất đắc dĩ hận sinh không gặp thời.
Nhưng dù bất đắc dĩ, bọn hắn cũng không hề có ý định nhận mệnh, đương nhiên, cũng chỉ có thể liều mạng!
Bốn mươi ngày tiếp đó, ngay cả đám người Sử Vô Trần cũng cảm thấy khủng bố, hiện tại bọn hắn đã phải đổi từ nhắc nhở tu luyện sang nhắc nhở nghỉ ngơi.
- Mau nghỉ ngơi đi!
- Tiểu tử ngươi không xem mình thế nào, còn cậy mạnh gì hả!
- Tranh thủ về nghỉ ngơi cho ta!
- Sư phụ, chúng ta luyện thêm một hồi nữa thôi, một hồi là được.
- Tốt tốt tốt, chúng ta xuống kia đợi các ngươi.
- Sư phụ, hắc hắc hắc… ngài tới thật đúng lúc, đệ tử đang có mấy vấn đề nghĩ mãi mà không ra, muốn lĩnh giáo ngài, chúng ta qua kia ngồi một chút, ngài nói cho ta nghe được không…
…
- Tuyên cáo của Vân Lão đại triệt để kích thích đám đệ tử đến điên rồi…
Sử Vô Trần bất đắc dĩ nói.
Lạc Đại Giang hừ hừ:
- Ngươi còn tốt, đệ tử của ngươi vẫn giữ vị trí thủ tịch, nhưng đệ tử Ngọc Thanh Hằng của ta… hiện tại đã rơi xuống vị trí thứ ba, thậm chí thứ ba là còn nhờ may mắn… lần luận võ tới, tám chín phần là rơi xuống thứ tư…
Sử Vô Trần cười khổi:
- Thứ nhất của ta… đến lần luận võ tiếp theo, còn có thể giữ ổn hay không, cũng chưa dám nói chắc, thực sự không dám lạc quan.
Khổng Lạc Nguyệt cũng bất đắc dĩ cười khổ:
- Không biết Bạch Dạ Hành có thể đi tới bước nào, không biết có thể trèo lên đỉnh nổi không.
Nói xong lại lắc đầu, một bộ lo lắng.
- Hỗn đản!
Sử Vô Trần cùng Lạc Đại Giang hung hăng khinh bỉ gia hỏa trang bức trang bức lại trang bức.
Một bên, Nhậm Khinh Cuồng nhẹ nhàng nói:
- Bạch Dạ Hành có thể đi lên hay không ta không biết, càng không quan tâm, Tôn Minh Tú có thể giữ vững hai không, ta cũng không thèm để ý. Chú ý hiện tại của ta, chỉ là Vân Tú Tâm có thể đạt tới vị trí nào, ngươi nói xem, nếu lần cuối mà nha đầu này có thể đăng đỉnh, như vậy thực sự rất thú vị, rất thú vị sao!
Sau khi nghe lần chữ rất thú vị, Khổng Lạc Nguyệt cũng thầm biến thành không dễ chịu.
Mẹ nó!
Trúng chỗ đau a.
Đám người đều biết, Bạch Dạ Hành có thể ép Vân Tú Tâm một đường, cũng chỉ là nhờ may mắn, lần tới không còn may mắn, nói thế nào tới chiến thắng?!
Nhất là tốc độ tiến cảnh của nha đầu Vân Tú Tâm kia… thực sự khó mà nói!
Cái tên ngoài ý liệu này trực tiếp khiến đám Thiên Tàn Thập Tú kinh ngạc không thôi.
Vân Tú Tâm tiến bộ thế nào đều hiện trong mắt bọn hắn, có chiến tích như vậy thì cũng thôi, căn cốt nha đầu này vốn nổi bật nhất trong đám đệ tử, trước đó bị giới hạn bởi thời gian tu hành quá ngắn, tuổi tác cá nhân lại còn nhỏ, phong mang chưa lộ, nhưng sau khi bái nhập môn hạ Vân Dương, trải qua vô số chuyện đến nay, tựa như phượng hoàng dục hỏa trùng sinh, kim cơ ngọc cốt, Tiên Thiên Chi Thể, Linh Tú chi mạch, thất khiếu lung linh.
Đến hôm nay có thành tích như vậy, đám người dù cảm thấy chấn kinh, nhưng nếu phân tích kỹ lại thấy cũng hợp tình hợp lý.
Nhưng Hồ Tiểu Phàm…
Tên giả hỏa bị trên dưới Cửu Tôn phủ không ưu này, thế mà lại chỉ kém Vân Tú Tâm, thành công leo lên hàng ngũ thập đại đệ tử, mặc dù chỉ xếp cuối cùng, thế nhưng vẫn là Thập sư huynh của sáu mươi lăm người còn lại a!
Quả thực là…
- Từ giờ tới lúc diễn ra trận tranh đoạt Thiên Vận kỳ còn một tháng lẻ hai mươi lăm ngày. Tỷ võ mười ngày một lần còn có thể tiến hành bốn lần nữa. Bản tôn tuyên bố, thập đại đệ tử lần cuối cùng, sẽ là đệ tử đại biểu Cửu Tôn phủ xuất chiến lần này!
- Lần tranh đoạt Thiên Vận kỳ này, chính là nền móng cho đại nghiệp vạn thế Cửu Tôn phủ ta.
Thanh âm Vân Dương lượn giữa không trung, thật lâu không tán.
- Tất cả đệ tử lập công huân trong lần tranh đoạt Thiên Vận kỳ này, tự động trở thành đệ tử chân truyền. Người tấn vị chân truyền, ban thưởng thần đan một bình, Tử Cực Thiên Tinh một khối, thượng phẩm linh ngọc năm trăm khối, thần binh một kiện, ghi danh sử sách Cửu Tôn phủ. Từ đương tông môn vĩnh viễn ghi lại một phần chân dung, để đệ tử thiên thu vạn thế cùng chiêm ngưỡng cúng bái!
Liên tiếp những hấp dẫn phát ra từ miệng Vân Dương, tất cả đám đệ tử, tính cả Tôn Minh Tú cùng hưng phấn tới đỏ mắt!
Thập đại đệ tử lần cuối!
Xuất chiến tranh đoạt Thiên Vận kỳ!
Đây chỉ là quá trình.
Kết quả… mới thực sự khiến mọi người rung động!
Đệ tử chân truyền!
Thần đan một bình!
Tử Cực Thiên Tinh một khối!
Thần binh một kiện!
Ghi danh sử sách!
Từ đường lưu tượng, vạn thế cúng bái!
Riêng khoản năm trăm khối thượng phẩm linh ngọc, trực tiếp bị các đệ tử bỏ qua một bên, so với những vật phẩm ban thưởng khác, năm trăm khối thượng phẩm linh ngọc thực sự quá râu ria!
Một bên là vật chất, một bên là vinh quang, căn bản không có bất cứ điểm nào có thể so sánh!
Ngay cả Hồ Tiểu Phàm cợt cợt nhả nhả, lúc này cũng trừng mắt như đèn pha, thần thái lộ vẻ dữ tợn.
Kỳ thực không chỉ có Hồ Tiểu Phàm, các đệ tử nghe tin đều hô hấp dồn dập.
- Cơ hội, mỗi người đều có, không phải chỉ có thi đấu bài danh không.
Thanh âm Vân Dương đầy đạm mạc, nhưng lại lập tức thắp lên nhiệt huyết của chúng đệ tử.
- Còn có bốn mươi ngày.
- Bốn mươi ngày sau, quyết ra thập đại đệ tử, sau đó, Cửu Tôn phủ chính thức xuất chinh tranh đoạt Thiên Vận kỳ, cạnh kỳ chi chiến, hữu ta vô địch!
- Thập đại đệ tử hiện tại, bản tọa không biết trong các ngươi có bao người có thể đi theo. Mà trong các đệ tử chưa đặt chân tới thập đại đệ tử, bản tọa cũng không biết sẽ có mấy người đưa thân vào trong đó!
- Giải tán!
Ra lệnh một tiếng, Vân Dương cùng mấy người Sử Vô Trần lách người mà đi, lập tức biến mất, các đệ tử bên dưới lại không một ai di chuyển.
Đông đảo đệ tử ở đây, cơ hồ mỗi người đều đang nghiến chặt hàm răng, hai mắt lấp lánh nhìn thập đại đệ tử còn trên đài, cẩn thận tính toán, nên kéo ai xuống đây? Làm sao để kéo xuống? Thực sự có thể kéo xuống sao?
Thập đại đệ tử cũng nghiêm túc, đề phòng muôn dạng.
Nhất định phải giữ được vị trí, thậm chí còn phải tiến thêm một bước!
Ánh mắt nóng bỏng của Bạch Dạ Hành cùng Vân Tú Tâm đồng rời rơi lên người Tôn Minh Tú.
Tựa như hai đầu sói đói, chú mục nhìn một khối thịt tươi màu mỡ tới cực điểm.
Tôn Minh Tú vốn trầm ổn, cũng không nhịn được mà run lên.
Hắn hiểu rõ, hiện tại Ngọc Thanh Hằng đã triệt để bị bỏ xa, nhưng… Bạch Dạ Hành cũng đã trưởng thành thành đại địch của hắn.
Một đường điên cuồng đuổi theo, trong vòng thi đấu này càng tạo cho hắn áp lực cực lớn.
Còn có Vân Tú Tâm, kém chút liền đưa thân vào ba vị trí đầu.
Tiềm lực của tiểu nha đầu này, vô cùng vô tận, bất khả hạn lượng!
Hiện tại, nàng đã trực tiếp bức tới Bạch Dạ Hành, mặc dù xếp hạng sau Ngọc Thanh Hằng, thế nhưng tin rằng bản thân Ngọc Thanh Hằng cũng hiểu, lần thi đấu tới, Vân Tú Tâm vượt qua hắn là chuyện chắc chắn trăm phần trăm!
Thậm chí, ngay cả Hồ Tiểu Phàm bài danh cuối cùng, cũng rất có khả năng tiến thêm mấy bước trong các lần luận võ tới!
Còn có Lâm Tiểu Nhu, Trình Giai Giai…
Tôn Minh Tú có cảm giác như bị bầy sói vây quanh, mà ngoài hắn, Ngọc Thanh Hằng cũng sinh cảm giác tứ bề thọ địch, bất đắc dĩ hận sinh không gặp thời.
Nhưng dù bất đắc dĩ, bọn hắn cũng không hề có ý định nhận mệnh, đương nhiên, cũng chỉ có thể liều mạng!
Bốn mươi ngày tiếp đó, ngay cả đám người Sử Vô Trần cũng cảm thấy khủng bố, hiện tại bọn hắn đã phải đổi từ nhắc nhở tu luyện sang nhắc nhở nghỉ ngơi.
- Mau nghỉ ngơi đi!
- Tiểu tử ngươi không xem mình thế nào, còn cậy mạnh gì hả!
- Tranh thủ về nghỉ ngơi cho ta!
- Sư phụ, chúng ta luyện thêm một hồi nữa thôi, một hồi là được.
- Tốt tốt tốt, chúng ta xuống kia đợi các ngươi.
- Sư phụ, hắc hắc hắc… ngài tới thật đúng lúc, đệ tử đang có mấy vấn đề nghĩ mãi mà không ra, muốn lĩnh giáo ngài, chúng ta qua kia ngồi một chút, ngài nói cho ta nghe được không…
…
- Tuyên cáo của Vân Lão đại triệt để kích thích đám đệ tử đến điên rồi…
Sử Vô Trần bất đắc dĩ nói.
Lạc Đại Giang hừ hừ:
- Ngươi còn tốt, đệ tử của ngươi vẫn giữ vị trí thủ tịch, nhưng đệ tử Ngọc Thanh Hằng của ta… hiện tại đã rơi xuống vị trí thứ ba, thậm chí thứ ba là còn nhờ may mắn… lần luận võ tới, tám chín phần là rơi xuống thứ tư…
Sử Vô Trần cười khổi:
- Thứ nhất của ta… đến lần luận võ tiếp theo, còn có thể giữ ổn hay không, cũng chưa dám nói chắc, thực sự không dám lạc quan.
Khổng Lạc Nguyệt cũng bất đắc dĩ cười khổ:
- Không biết Bạch Dạ Hành có thể đi tới bước nào, không biết có thể trèo lên đỉnh nổi không.
Nói xong lại lắc đầu, một bộ lo lắng.
- Hỗn đản!
Sử Vô Trần cùng Lạc Đại Giang hung hăng khinh bỉ gia hỏa trang bức trang bức lại trang bức.
Một bên, Nhậm Khinh Cuồng nhẹ nhàng nói:
- Bạch Dạ Hành có thể đi lên hay không ta không biết, càng không quan tâm, Tôn Minh Tú có thể giữ vững hai không, ta cũng không thèm để ý. Chú ý hiện tại của ta, chỉ là Vân Tú Tâm có thể đạt tới vị trí nào, ngươi nói xem, nếu lần cuối mà nha đầu này có thể đăng đỉnh, như vậy thực sự rất thú vị, rất thú vị sao!
Sau khi nghe lần chữ rất thú vị, Khổng Lạc Nguyệt cũng thầm biến thành không dễ chịu.
Mẹ nó!
Trúng chỗ đau a.
Đám người đều biết, Bạch Dạ Hành có thể ép Vân Tú Tâm một đường, cũng chỉ là nhờ may mắn, lần tới không còn may mắn, nói thế nào tới chiến thắng?!
Nhất là tốc độ tiến cảnh của nha đầu Vân Tú Tâm kia… thực sự khó mà nói!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.