Chương 91: Tỷ đệ nhận nhau
Lăng Phong Thiên Hạ
22/04/2018
- Bản thân ta, những phương diện khác không nói, nhưng trời sinh cảm thấy thích mấy nơi văn nhã.
Vân Dương đứng lên:
- Được được được, coi như cho ngươi chút thể diện.
Đông Thiên Lãnh ngầm hiểu:
- Sau này a, lão đại chỉ cần muốn đi Thanh Vân phường, tiểu đệ đều làm chủ.
- Ừm?
Vân Dương thở dài:
- Chỉ cần ngươi không làm ta tức giận… ta đã vô cùng thỏa mãn, sao còn dám làm phiền Đông đại công tử tốn kém a.
Đông Thiên Lãnh cười hì hì một tiếng, lại a dua nịnh hót nói:
- Chỉ cần lão đại chịu đi, chính là mộ tổ nhà đệ bốc khói xanh nha…
Khóe miệng Vân Dương khẽ co quắp.
Lời này mà để cho trưởng bối Đông thị gia tộc nghe được… không biết họ sẽ có cảm tưởng thế nào?
Ta đi cùng ngươi uống một bữa rượu… mộ tổ Đông thị gia tộc các ngươi liền bốc khói xanh à nha?
…
Trên đường đi, Đông Thiên Lãnh dặn dò không dưới 50 lần:
- Nếu gặp được hai tên phôi đản Hạ gia cùng Xuân gia kia, ngươi tuyệt không được nói chuyện con sư tử kia a… Ai, tên Thu Vân Sơn kia chắc chắn không thể ra khỏi cửa rồi a, con hang này, không biết vết thương có sinh mủ mục nát không… thật làm người… cao hứng a…
Vân Dương rốt cục nhịn không nổi, lúc sắp đến đại môn Thanh Vân phường, nhíu mày nói:
- Đông Thiên Lãnh, ta hỏi ngươi… từ nhỏ đến lớn, ngươi được dạy cái gì a?
Đông Thiên Lãnh gãi gãi đầu:
- Nhân nghĩa lễ trí tín, trung hiếu tiết nghĩa, hiệp can nghĩa đảm, vì nước vì dân...
Vân Dương:
- Cút!
…
- Bản công tử lại tới!
Đông Thiên Lãnh vừa bước một chân vào Thanh Vân phường liền kêu lớn, bắt đầu thể hiện phong độ công tử đại gia đại tộc.
Từ cửa bước vào, cứ thấy người bất kể phục vụ hay thị nữ, mỗi người hắn đều thưởng một tram lượng bạc.
Sau khi vào trong, lại phát hiện đã hết phòng.
Đông Thiên Lãnh rất nổi giận, lấy ra tờ ngân phiếu ngàn lượng bạc, vỗ mạnh vào một bàn giữa sảnh:
- Các vị huynh đệ cho chút thể diện, bạc cứ cầm, đại sảnh nhượng cho ta.
Một tên thư sinh trong đám người nhíu mày:
- Ngươi có…
Đông Thiên Lãnh lại vỗ:
- Năm ngàn lượng!
- Chúng ta không phải có ý này…
Người kia do dự.
Lại vỗ:
- Một vạn lượng!
Soạt một tiếng.
Năm sáu người trong sảnh liền cầm bạc biến mất.
Mặt Vân Dương hiện đầy hắc tuyến.
Vân Dương từng thấy không ít loại người trực tiếp dùng tiền nện người như vậy, nhưng… hào khí trực tiếp nâng giá gấp mấy lần như Đông đại công tử này… thật đúng là lần đầu hắn thấy.
Trong lúc vô tình cũng có một loại cảm giác thổ hào.
- Sướng không?
Đông Thiên Lãnh hài long dựa người trên ghế lớn, chân vắt chữ ngũ, cười ha ha:
- Nếu một vạn lượng còn không đi, lão tử trực tiếp cầm tram vạn lượng đập chết bọn hắn!
Vân Dương trợn trắng hai mắt.
Vân Dương đến, Vân Túy Nguyệt tự nhiên được báo, nàng là một nữ tử thông tuệ, cũng thấy được không khí trong thời gian này không đúng lắm, đối với sự xuất hiện của Vân Dương, nửa mừng nửa lo.
Do dự một chút, cuối cùng vẫn xuống chào hỏi.
Mới đến cửa ra vào Đông Tuyết sảnh, liền nghe thấy giọng Vân Dương truyền ra từ bên trong:
- Đông Thiên Lãnh, Thanh Vân phường này ngươi chưa chắc đã rõ hơn ta a. Ta thế nhưng lại là khách quen…
Vân Túy Nguyệt sững sờ.
Khẩu khí nói chuyện của Vân Dương có chút hương vị từ trên cao nhìn xuống. Đây?
Có chút không lớn thường a.
Vân Túy Nguyệt thướt tha đi vào, liếc mắt liền thấy gia hỏa Đông Thiên Lãnh. Gia hỏa này gần đây thường xuyên trầm mình ở Thanh Vân phường, cũng cói như người quen.
- Là Đông công tử a.
Vân Dương chào hỏi.
Đông Thiên Lãnh cười ha ha, cực kỳ đắc ý, vênh mặt:
- Ha ha ha, Túy Nguyệt cô nương tự mình hạ đến, thực sự là quá nể mặt Đông mỗ oa ha ha ha… đám người kia nghĩ hết nước cũng không thể mời cô nương di giá, ha ha ha…
Con hang này đến Thanh Vân phường cũng không dưới chục lần, nhưng thực tế, chỉ trừ lần đầu có gặp qua Vân Túy Nguyệt. Lần này vậy mà thấy Vân Túy Nguyệt tự thân xuống chào hỏi, không khỏi có chút thụ sủng nhược kinh…
- Ta để ngươi huênh hoang a!
Vân Dương đứng lên, cười hắc hắc:
- Nguyệt tỷ, tiểu đệ cứ tưởng ngươi đã chết a.
Vân Dương lập tức hiểu ý, hờn dỗi một tiếng:
- Tiểu hoạt đầu! Lâu như vậy cũng không tới tìm Nguyệt tỷ, thế mà còn có mặt mũi nói nhớ ta…
- Không phải tiểu đệ đã đến rồi sao…
Vân Dương kêu một tiếng oan uổng, trơ mặt nói:
- Mấy ngày nay khiến ta rất lo lắng a, nghe nói có mấy tên hoàn khố đến làm phiền Nguyệt tỷ, ta liền lập tức chạy tới, nào dám trì hoãn a…
Sóng mắt Vân Túy Nguyệt lưu chuyển:
- Đã không còn vấn đề… vị công tử kia, hiện tại cũng không tới làm phiền ta nữa.
Vân Dương liên tục gật đầu:
- Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi!
Đông Thiên Lãnh đứng một bên sửng sốt, kinh ngạc nói:
- Các ngươi… quen? Rất quen?
Vân Dương dung một loại ánh mắt như nhìn thằng ngốc nhìn hắn:
- Ngươi nói xem?
Đông Thiên Lãnh như chết cha chết mẹ:
- Nguyên lai không phải vì ta mà xuống…
Vân Túy Nguyệt cười khúc khích, nụ cười như tram hoa đua nở, đẹp không tả xiết.
Vân Dương cùng Đông Thiên Lãnh đồng thời tròn mắt mà nhìn.
Bất quá, một là thật, một là giả bộ.
- Chỗ Nguyệt tỷ lúc nào cũng náo nhiệt như vậy…
Vân Dương cười ha ha một tiếng:
- Ngày ngày đều có người đến cổ động nha, hôm nay là ai tới? Có người quen không?
Vân Túy Nguyệt nghe huyền ca mà biết nhã ý:
- Vân công tử mới là khách quý nha… bất quá người tới hôm nay, không có mấy cái có quen biết vưới Vân công tử.
Vân Dương kinh ngạc nói:- Không thể nào?!
- Ngươi đã lâu không đến, cũng không biết đâu…
Vân Túy Nguyệt che miệng cười:
- Bảy cái đại sảnh của Thanh Vân phường hôm nay đều đã đầy người. Ngay cả đại sảnh lớn nhất ở trung tâm cũng có người xếp hang, thế mà khiến Nguyệt tỷ bận bịu chết người a…
Vân Dương cười ha ha một tiếng:
- Ý Nguyệt tỷ, là hôm nay không thể ở lại lâu… ta đã biết, Nguyệt tỷ lại muốn trốn đi.
Trên mặt Vân Túy Nguyệt ánh lên vẻ khó khan:
- Cái này… chủ yếu là ta sợ khách nhân khác sẽ tức giận nha, sợ lại mang phiền phức đến cho các ngươi.
Vân Dương cười ha ha:
- Nguyệt tỷ, ta còn chưa giới thiệu cho ngươi. Vị này là Đông công tử.
Vân Túy Nguyệt cười nói:
- Ta đã sớm biết nha.
- Đó là ngươi tự biết, không phải ta giới thiệu.
Vân Dương chỉ Đông Thiên Lãnh nói:
- Đông Thiên Lãnh công tử, chính là hảo hữu chí giao của ta, là người hiệp can nghĩa đảm, hào sảng rộng rãi, chính là bạn tốt hiếm có.
Đông Thiên Lãnh liền cảm thấy khuôn mặt mình như phát sang, ưỡn ngực, cười ha ha nói:
- Là Vân đại ca quá khen, quá khen a.
Vân Dương nói:
- Hơn nữa vị huynh đệ này của ta chính là tử đệ của một trong bát đại gia tộc trên giang hồ, là hậu nhân dòng chính Đông gia. Một thân tu vi xuất thần nhập hóa, xông xáo giang hồ khó gặp đối thủ! Là người gặp chuyện bất bình đều rút đoa tương trợ, luôn khoái ý ân cừu, tiếu ngạo thiên hạ! Chính là một vị nam tử lỗi lạc hiếm có, một đời kỳ nam a.
Đông Thiên Lãnh cảm thấy trong chốc lát mà toàn thân như nhẹ đi 160 cân, cười đến mức hai con mắt chỉ còn một đường, ngoài miệng lại thận trọng nói:
- Đâu có đâu có… quá khen quá khen…
Nhưng trong long thị lại hy vọng: Lão đại người khen ta them vài câu, lại khen ta vài câu… từ khi xuất sinh đến bây giờ, còn chưa có người nào khen ta như thế a…
Mọi người chỉ chỉ mặt mắng hắn: tên tiện nhân kia!
Lời khen ta như thế… thực sự lần đầu thấy được a…
Vân Dương quả nhiên không phụ kỳ vọng của hắn, tiếp tục thổi phồng tới thiên hoa loạn trụy:
- Nguyệt tỷ, trên cái Thiên Huyền đại lục này, còn chưa có chuyện nào mà Đông huynh đây không giải quyết được. Có chuyện gì, nếu không có ta ở đây, ngươi liền đi tìm hắn! Nếu hắn mặc kệ… thanh danh này coi như hủy.
Đông Thiên Lãnh vỗ ngực, hào khí nói:
- Không sai, Nguyệt tỷ, ai dám tìm ngươi gây phiền phức, cứ tới tìm Đông Thiên Lãnh ta, nếu ta không để bọn hắn chịu hết nổi… ta… ta… không phải người nuôi!
Vân Túy Nguyệt ôn nhu cười cười:
- Đông công tử cần gì phải nói như vậy, lại nói chỗ ta cũng khó xảy ra chuyện lớn phải phiền công tử… Đông công tử có thể đến giải trí, liền đã rất tốt a… tuyệt đối không vì tục sự nơi này mà quấy rầy nhã hứng của công tử.
Đông Thiên Lãnh vỗ ngực đùng đùng:
- Nguyệt tỷ sao lại nói vậy, Nguyệt tỷ chính là Nguyệt tỷ của lão đại ta, vậy cũng chính là thân tỷ của ta! Ai dám tìm thân tỷ của ta gây chuyện, nếu ta còn thờ ơ, Đông Thiên Lãnh ta nào còn mặt mũi mà tồn tại trên đời? Liệt tổ liệt tông Đông gia ta cũng không bỏ qua cho ta a!
Vân Túy Nguyệt cười duyên một tiếng:
- Khó được người như Đông công tử…
Đông Thiên Lãnh vội vàng đi lên chắp tay nói:
- Nguyệt tỷ, gọi ta là tiểu Lãnh là được, chúng ta là tỷ đệ sao còn khách sáo, gọi ta là Tiểu Lãnh Lãnh, đây là nhũ danh của ta!
Vân Dương mỉm cười:
- Cũng không dám!
- Nguyệt tỷ như vậy là xem thường ta a!
Đông Thiên Lãnh lo lắng.
- Thật sự không dám a.
Vân Túy Nguyệt lắc đầu, khó xử nói:
- Đông công tử chính là khách quý…
Đông Thiên Lãnh tức giận, nhảy lên một, khẽ phất vạt áo, phù cái liền quỳ xuống:
- Nếu Nguyệt tỷ xem thường ta, không gọi ta là tiểu Lãnh, ta liền quỳ không đứng dậy.
Vân Túy Nguyệt choáng váng.
Vân Dương sao lại có thể lừa gạt một tên cực phẩm như vậy? Sao lại… quỳ xuống?
Nàng nhìn về phía Vân Dương với ánh mắt cầu giúp đỡ.
Vân Dương ho khan một:
- Ta nói a, Tiểu Lãnh, ngươi làm như vậy cũng không tốt, Nguyệt tỷ chính là sợ mang phiền toái đến cho người, ngươi thế nào lại không biết tốt xấu a?
Đông Thiên Lãnh kiên quyết quỳ:
- Ta không sợ bất cứu phiền toái nào! Nguyệt tỷ, ngươi không gọi ta là Tiểu Lãnh, ta liền không đứng dậy!
Vân Dương thở dài:
- Nguyệt tỷ, Tiểu Lãnh cũng không phải người ngoài… lại nói cũng không để người ngoài biết, cũng không ảnh hưởng đến thanh danh của Tiểu Lãnh…
“Ta còn có thanh danh a?”
Đông Thiên Lãnh lo lắng nói:
- Nguyệt tỷ a a a…
- Được a, Tiểu Lãnh.
Vân Túy Nguyệt bất đắc dĩ gọi một tiếng.
- Về sau nếu Nguyệt tỷ có chuyện phiền toái, nếu như không tìm ta ta sẽ không đứng dậy!
Đông Thiên Lãnh vậy mà được voi đòi tiên.
Vân Túy Nguyệt thở dài, ấm nhẹ nói:
- Tiểu Lãnh, tỷ tỷ biết tâm ý của ngươi, ngươi có long như vậy, tỷ tỷ đã thỏa mãn, tỷ tỷ là người số khổ, lại nói nơi này cũng không phải là nơi người ngươi thường xuyên đến… mau dậy đi, tỷ tỷ nhận người huynh đệ như ngươi là được.
- Tỷ tỷ vẫn coi ta là người ngoài!
Đông Thiên Lãnh càng nói càng thấy nhiệt huyết sối trào, một cỗ hiệp khí dâng lên từ đáy long:
- Nhưng ta nói được thì làm được! Tỷ tỷ không đáp ứng, ta quyết không đứng dậy!
- Được rồi được rồi…
Vân Túy Nguyệt bất đắc dĩ nói:
- Ta đáp ứng là được…
Đông Thiên Lãnh vui vẻ nhảy cẫng lên:
- Quá cảm ơn Nguyệt tỷ! Tạ ơn lão đại!
Hai mắt Vân Túy Nguyệt sang lên nhìn Vân Dương, nàng thực không rõ, gia hỏa này sao thần thông quảng đại đến vậy? Có thể khiến một tên công tử đại gia đại tộc bộ hắn lừa bán còn giúp đềm tiền…
- Nếu Tiểu Lãnh là đệ đệ ta, như vậy về sau Tiểu Lãnh tới chơi, tất cả miễn phí!
Vân Túy Nguyệt nhẹ nhàng ấm áp nói:
- Từ hôm nay trở đi, xem như một chút tâm ý của tỷ tỷ… ân, là lễ gặp mặt cho đệ đệ.
Vàng mắt Đông Thiên Lãnh chốc liền đỏ lên:
- Vậy không được! Đệ đệ có tiền! Không cần miễn phí, có thể thu gấp đôi cũng có thể gấp mười, thật, ta có tiền nhưng không có chỗ tiêu a…
Vân Dương đứng lên:
- Được được được, coi như cho ngươi chút thể diện.
Đông Thiên Lãnh ngầm hiểu:
- Sau này a, lão đại chỉ cần muốn đi Thanh Vân phường, tiểu đệ đều làm chủ.
- Ừm?
Vân Dương thở dài:
- Chỉ cần ngươi không làm ta tức giận… ta đã vô cùng thỏa mãn, sao còn dám làm phiền Đông đại công tử tốn kém a.
Đông Thiên Lãnh cười hì hì một tiếng, lại a dua nịnh hót nói:
- Chỉ cần lão đại chịu đi, chính là mộ tổ nhà đệ bốc khói xanh nha…
Khóe miệng Vân Dương khẽ co quắp.
Lời này mà để cho trưởng bối Đông thị gia tộc nghe được… không biết họ sẽ có cảm tưởng thế nào?
Ta đi cùng ngươi uống một bữa rượu… mộ tổ Đông thị gia tộc các ngươi liền bốc khói xanh à nha?
…
Trên đường đi, Đông Thiên Lãnh dặn dò không dưới 50 lần:
- Nếu gặp được hai tên phôi đản Hạ gia cùng Xuân gia kia, ngươi tuyệt không được nói chuyện con sư tử kia a… Ai, tên Thu Vân Sơn kia chắc chắn không thể ra khỏi cửa rồi a, con hang này, không biết vết thương có sinh mủ mục nát không… thật làm người… cao hứng a…
Vân Dương rốt cục nhịn không nổi, lúc sắp đến đại môn Thanh Vân phường, nhíu mày nói:
- Đông Thiên Lãnh, ta hỏi ngươi… từ nhỏ đến lớn, ngươi được dạy cái gì a?
Đông Thiên Lãnh gãi gãi đầu:
- Nhân nghĩa lễ trí tín, trung hiếu tiết nghĩa, hiệp can nghĩa đảm, vì nước vì dân...
Vân Dương:
- Cút!
…
- Bản công tử lại tới!
Đông Thiên Lãnh vừa bước một chân vào Thanh Vân phường liền kêu lớn, bắt đầu thể hiện phong độ công tử đại gia đại tộc.
Từ cửa bước vào, cứ thấy người bất kể phục vụ hay thị nữ, mỗi người hắn đều thưởng một tram lượng bạc.
Sau khi vào trong, lại phát hiện đã hết phòng.
Đông Thiên Lãnh rất nổi giận, lấy ra tờ ngân phiếu ngàn lượng bạc, vỗ mạnh vào một bàn giữa sảnh:
- Các vị huynh đệ cho chút thể diện, bạc cứ cầm, đại sảnh nhượng cho ta.
Một tên thư sinh trong đám người nhíu mày:
- Ngươi có…
Đông Thiên Lãnh lại vỗ:
- Năm ngàn lượng!
- Chúng ta không phải có ý này…
Người kia do dự.
Lại vỗ:
- Một vạn lượng!
Soạt một tiếng.
Năm sáu người trong sảnh liền cầm bạc biến mất.
Mặt Vân Dương hiện đầy hắc tuyến.
Vân Dương từng thấy không ít loại người trực tiếp dùng tiền nện người như vậy, nhưng… hào khí trực tiếp nâng giá gấp mấy lần như Đông đại công tử này… thật đúng là lần đầu hắn thấy.
Trong lúc vô tình cũng có một loại cảm giác thổ hào.
- Sướng không?
Đông Thiên Lãnh hài long dựa người trên ghế lớn, chân vắt chữ ngũ, cười ha ha:
- Nếu một vạn lượng còn không đi, lão tử trực tiếp cầm tram vạn lượng đập chết bọn hắn!
Vân Dương trợn trắng hai mắt.
Vân Dương đến, Vân Túy Nguyệt tự nhiên được báo, nàng là một nữ tử thông tuệ, cũng thấy được không khí trong thời gian này không đúng lắm, đối với sự xuất hiện của Vân Dương, nửa mừng nửa lo.
Do dự một chút, cuối cùng vẫn xuống chào hỏi.
Mới đến cửa ra vào Đông Tuyết sảnh, liền nghe thấy giọng Vân Dương truyền ra từ bên trong:
- Đông Thiên Lãnh, Thanh Vân phường này ngươi chưa chắc đã rõ hơn ta a. Ta thế nhưng lại là khách quen…
Vân Túy Nguyệt sững sờ.
Khẩu khí nói chuyện của Vân Dương có chút hương vị từ trên cao nhìn xuống. Đây?
Có chút không lớn thường a.
Vân Túy Nguyệt thướt tha đi vào, liếc mắt liền thấy gia hỏa Đông Thiên Lãnh. Gia hỏa này gần đây thường xuyên trầm mình ở Thanh Vân phường, cũng cói như người quen.
- Là Đông công tử a.
Vân Dương chào hỏi.
Đông Thiên Lãnh cười ha ha, cực kỳ đắc ý, vênh mặt:
- Ha ha ha, Túy Nguyệt cô nương tự mình hạ đến, thực sự là quá nể mặt Đông mỗ oa ha ha ha… đám người kia nghĩ hết nước cũng không thể mời cô nương di giá, ha ha ha…
Con hang này đến Thanh Vân phường cũng không dưới chục lần, nhưng thực tế, chỉ trừ lần đầu có gặp qua Vân Túy Nguyệt. Lần này vậy mà thấy Vân Túy Nguyệt tự thân xuống chào hỏi, không khỏi có chút thụ sủng nhược kinh…
- Ta để ngươi huênh hoang a!
Vân Dương đứng lên, cười hắc hắc:
- Nguyệt tỷ, tiểu đệ cứ tưởng ngươi đã chết a.
Vân Dương lập tức hiểu ý, hờn dỗi một tiếng:
- Tiểu hoạt đầu! Lâu như vậy cũng không tới tìm Nguyệt tỷ, thế mà còn có mặt mũi nói nhớ ta…
- Không phải tiểu đệ đã đến rồi sao…
Vân Dương kêu một tiếng oan uổng, trơ mặt nói:
- Mấy ngày nay khiến ta rất lo lắng a, nghe nói có mấy tên hoàn khố đến làm phiền Nguyệt tỷ, ta liền lập tức chạy tới, nào dám trì hoãn a…
Sóng mắt Vân Túy Nguyệt lưu chuyển:
- Đã không còn vấn đề… vị công tử kia, hiện tại cũng không tới làm phiền ta nữa.
Vân Dương liên tục gật đầu:
- Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi!
Đông Thiên Lãnh đứng một bên sửng sốt, kinh ngạc nói:
- Các ngươi… quen? Rất quen?
Vân Dương dung một loại ánh mắt như nhìn thằng ngốc nhìn hắn:
- Ngươi nói xem?
Đông Thiên Lãnh như chết cha chết mẹ:
- Nguyên lai không phải vì ta mà xuống…
Vân Túy Nguyệt cười khúc khích, nụ cười như tram hoa đua nở, đẹp không tả xiết.
Vân Dương cùng Đông Thiên Lãnh đồng thời tròn mắt mà nhìn.
Bất quá, một là thật, một là giả bộ.
- Chỗ Nguyệt tỷ lúc nào cũng náo nhiệt như vậy…
Vân Dương cười ha ha một tiếng:
- Ngày ngày đều có người đến cổ động nha, hôm nay là ai tới? Có người quen không?
Vân Túy Nguyệt nghe huyền ca mà biết nhã ý:
- Vân công tử mới là khách quý nha… bất quá người tới hôm nay, không có mấy cái có quen biết vưới Vân công tử.
Vân Dương kinh ngạc nói:- Không thể nào?!
- Ngươi đã lâu không đến, cũng không biết đâu…
Vân Túy Nguyệt che miệng cười:
- Bảy cái đại sảnh của Thanh Vân phường hôm nay đều đã đầy người. Ngay cả đại sảnh lớn nhất ở trung tâm cũng có người xếp hang, thế mà khiến Nguyệt tỷ bận bịu chết người a…
Vân Dương cười ha ha một tiếng:
- Ý Nguyệt tỷ, là hôm nay không thể ở lại lâu… ta đã biết, Nguyệt tỷ lại muốn trốn đi.
Trên mặt Vân Túy Nguyệt ánh lên vẻ khó khan:
- Cái này… chủ yếu là ta sợ khách nhân khác sẽ tức giận nha, sợ lại mang phiền phức đến cho các ngươi.
Vân Dương cười ha ha:
- Nguyệt tỷ, ta còn chưa giới thiệu cho ngươi. Vị này là Đông công tử.
Vân Túy Nguyệt cười nói:
- Ta đã sớm biết nha.
- Đó là ngươi tự biết, không phải ta giới thiệu.
Vân Dương chỉ Đông Thiên Lãnh nói:
- Đông Thiên Lãnh công tử, chính là hảo hữu chí giao của ta, là người hiệp can nghĩa đảm, hào sảng rộng rãi, chính là bạn tốt hiếm có.
Đông Thiên Lãnh liền cảm thấy khuôn mặt mình như phát sang, ưỡn ngực, cười ha ha nói:
- Là Vân đại ca quá khen, quá khen a.
Vân Dương nói:
- Hơn nữa vị huynh đệ này của ta chính là tử đệ của một trong bát đại gia tộc trên giang hồ, là hậu nhân dòng chính Đông gia. Một thân tu vi xuất thần nhập hóa, xông xáo giang hồ khó gặp đối thủ! Là người gặp chuyện bất bình đều rút đoa tương trợ, luôn khoái ý ân cừu, tiếu ngạo thiên hạ! Chính là một vị nam tử lỗi lạc hiếm có, một đời kỳ nam a.
Đông Thiên Lãnh cảm thấy trong chốc lát mà toàn thân như nhẹ đi 160 cân, cười đến mức hai con mắt chỉ còn một đường, ngoài miệng lại thận trọng nói:
- Đâu có đâu có… quá khen quá khen…
Nhưng trong long thị lại hy vọng: Lão đại người khen ta them vài câu, lại khen ta vài câu… từ khi xuất sinh đến bây giờ, còn chưa có người nào khen ta như thế a…
Mọi người chỉ chỉ mặt mắng hắn: tên tiện nhân kia!
Lời khen ta như thế… thực sự lần đầu thấy được a…
Vân Dương quả nhiên không phụ kỳ vọng của hắn, tiếp tục thổi phồng tới thiên hoa loạn trụy:
- Nguyệt tỷ, trên cái Thiên Huyền đại lục này, còn chưa có chuyện nào mà Đông huynh đây không giải quyết được. Có chuyện gì, nếu không có ta ở đây, ngươi liền đi tìm hắn! Nếu hắn mặc kệ… thanh danh này coi như hủy.
Đông Thiên Lãnh vỗ ngực, hào khí nói:
- Không sai, Nguyệt tỷ, ai dám tìm ngươi gây phiền phức, cứ tới tìm Đông Thiên Lãnh ta, nếu ta không để bọn hắn chịu hết nổi… ta… ta… không phải người nuôi!
Vân Túy Nguyệt ôn nhu cười cười:
- Đông công tử cần gì phải nói như vậy, lại nói chỗ ta cũng khó xảy ra chuyện lớn phải phiền công tử… Đông công tử có thể đến giải trí, liền đã rất tốt a… tuyệt đối không vì tục sự nơi này mà quấy rầy nhã hứng của công tử.
Đông Thiên Lãnh vỗ ngực đùng đùng:
- Nguyệt tỷ sao lại nói vậy, Nguyệt tỷ chính là Nguyệt tỷ của lão đại ta, vậy cũng chính là thân tỷ của ta! Ai dám tìm thân tỷ của ta gây chuyện, nếu ta còn thờ ơ, Đông Thiên Lãnh ta nào còn mặt mũi mà tồn tại trên đời? Liệt tổ liệt tông Đông gia ta cũng không bỏ qua cho ta a!
Vân Túy Nguyệt cười duyên một tiếng:
- Khó được người như Đông công tử…
Đông Thiên Lãnh vội vàng đi lên chắp tay nói:
- Nguyệt tỷ, gọi ta là tiểu Lãnh là được, chúng ta là tỷ đệ sao còn khách sáo, gọi ta là Tiểu Lãnh Lãnh, đây là nhũ danh của ta!
Vân Dương mỉm cười:
- Cũng không dám!
- Nguyệt tỷ như vậy là xem thường ta a!
Đông Thiên Lãnh lo lắng.
- Thật sự không dám a.
Vân Túy Nguyệt lắc đầu, khó xử nói:
- Đông công tử chính là khách quý…
Đông Thiên Lãnh tức giận, nhảy lên một, khẽ phất vạt áo, phù cái liền quỳ xuống:
- Nếu Nguyệt tỷ xem thường ta, không gọi ta là tiểu Lãnh, ta liền quỳ không đứng dậy.
Vân Túy Nguyệt choáng váng.
Vân Dương sao lại có thể lừa gạt một tên cực phẩm như vậy? Sao lại… quỳ xuống?
Nàng nhìn về phía Vân Dương với ánh mắt cầu giúp đỡ.
Vân Dương ho khan một:
- Ta nói a, Tiểu Lãnh, ngươi làm như vậy cũng không tốt, Nguyệt tỷ chính là sợ mang phiền toái đến cho người, ngươi thế nào lại không biết tốt xấu a?
Đông Thiên Lãnh kiên quyết quỳ:
- Ta không sợ bất cứu phiền toái nào! Nguyệt tỷ, ngươi không gọi ta là Tiểu Lãnh, ta liền không đứng dậy!
Vân Dương thở dài:
- Nguyệt tỷ, Tiểu Lãnh cũng không phải người ngoài… lại nói cũng không để người ngoài biết, cũng không ảnh hưởng đến thanh danh của Tiểu Lãnh…
“Ta còn có thanh danh a?”
Đông Thiên Lãnh lo lắng nói:
- Nguyệt tỷ a a a…
- Được a, Tiểu Lãnh.
Vân Túy Nguyệt bất đắc dĩ gọi một tiếng.
- Về sau nếu Nguyệt tỷ có chuyện phiền toái, nếu như không tìm ta ta sẽ không đứng dậy!
Đông Thiên Lãnh vậy mà được voi đòi tiên.
Vân Túy Nguyệt thở dài, ấm nhẹ nói:
- Tiểu Lãnh, tỷ tỷ biết tâm ý của ngươi, ngươi có long như vậy, tỷ tỷ đã thỏa mãn, tỷ tỷ là người số khổ, lại nói nơi này cũng không phải là nơi người ngươi thường xuyên đến… mau dậy đi, tỷ tỷ nhận người huynh đệ như ngươi là được.
- Tỷ tỷ vẫn coi ta là người ngoài!
Đông Thiên Lãnh càng nói càng thấy nhiệt huyết sối trào, một cỗ hiệp khí dâng lên từ đáy long:
- Nhưng ta nói được thì làm được! Tỷ tỷ không đáp ứng, ta quyết không đứng dậy!
- Được rồi được rồi…
Vân Túy Nguyệt bất đắc dĩ nói:
- Ta đáp ứng là được…
Đông Thiên Lãnh vui vẻ nhảy cẫng lên:
- Quá cảm ơn Nguyệt tỷ! Tạ ơn lão đại!
Hai mắt Vân Túy Nguyệt sang lên nhìn Vân Dương, nàng thực không rõ, gia hỏa này sao thần thông quảng đại đến vậy? Có thể khiến một tên công tử đại gia đại tộc bộ hắn lừa bán còn giúp đềm tiền…
- Nếu Tiểu Lãnh là đệ đệ ta, như vậy về sau Tiểu Lãnh tới chơi, tất cả miễn phí!
Vân Túy Nguyệt nhẹ nhàng ấm áp nói:
- Từ hôm nay trở đi, xem như một chút tâm ý của tỷ tỷ… ân, là lễ gặp mặt cho đệ đệ.
Vàng mắt Đông Thiên Lãnh chốc liền đỏ lên:
- Vậy không được! Đệ đệ có tiền! Không cần miễn phí, có thể thu gấp đôi cũng có thể gấp mười, thật, ta có tiền nhưng không có chỗ tiêu a…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.