Chương 65: Ngoại truyện kiếp trước của Tiểu Vương gia và công chúa.
Văn Nhất Nhất
05/12/2014
Kiếp trước của Trưởng công chúa.
Tần Thiên Ngọc vẫn nhớ, đã từng có một bé trai đứng ở trước mặt nàng, bá đạo tuyên bố nàng là của hắn. Mỗi khi cảm thấy cô đơn bất lực, nàng sẽ âm thầm nói với chính mình: Nàng có người muốn, chỉ là người kia còn chưa trưởng thành. Chờ hắn trưởng thành, hắn nhất định sẽ đến tìm nàng.
Cuộc sống trong hoàng cung mười năm như một ngày, thưa thớt và bình thường. Tần Thiên Ngọc mỗi ngày đều qua lại giữa tẩm cung của hoàng nãi nãi và tẩm cung của mình, dần dần lớn lên. Hoàng nãi nãi đối nàng rất tốt, là người thân thân thiết nhất trên đời này của nàng. Khi hoàng nãi nãi mất, nàng có vụng trộm nói với hoàng nãi nãi, không cần lo cho nàng, thật ra nàng có người muốn.
Hoàng lăng rất lạnh, tịch liêu dài dặc. Nàng không sợ hãi, chỉ là sẽ lo lắng. Lo lắng người kia không chờ được nàng, sẽ không cần nàng nữa. Nàng nói với người mẫu thân chưa từng gặp, hoàng gia gia, hoàng nãi nãi, còn có rất nhiều trưởng bối rằng: nếu khi nàng trở về hắn còn chưa thành thân, nàng nhất định phải nói cho hắn, nàng là của hắn.
Ba năm đi qua, nàng cuối cùng cũng trở về Tuyên thành. Ở trên yến hội mà hoàng hậu nương nương đặc biệt thiết nghênh đón nàng trở về, nàng nhìn thấy hắn mặc trường bào màu xanh. Biết hắn chưa thành thân, trong lòng mừng thầm giống như đóa hoa từng chút từng chút một nở rộ, từ từ đi sâu vào, cho đến khi vào đến chỗ sâu nhất trong đáy lòng.
Thái độ của phụ hoàng bắt đầu thay đổi, đối với nàng rất tốt. Nàng biết phụ hoàng là áy náy, thật ra nàng không hận phụ hoàng. Hoàng nãi nãi nói, do phụ hoàng quá yêu mẫu thân mới có thể không cẩn thận bỏ qua nàng. Nàng không để ý, bởi vì nàng biết có người muốn nàng.
Sự tình phát sinh quá đột nhiên. Hoàng hậu nương nương vậy mà lại hướng hoàng thượng cầu được thánh chỉ gả muội muội của hắn cho thương gia. Chờ đến lúc nàng biết việc này thì đã không còn biện pháp vãn hồi. Từ khi đó nàng bắt đầu có dự cảm không tốt.
Do dự rất lâu, nàng lén dùng thân phận của mình đến phủ Tiết Vương.
“Ngươi... Còn nhớ rõ ta sao?” Khi hỏi ra những lời này, chỉ có trong lòng nàng biết rõ nàng đang hồi hộp đến cỡ nào.
“Tham kiến Trưởng công chúa điện hạ.” Trong mắt hắn không mang theo một chút nghi hoặc nào, lập tức chuyển sang lạnh lùng.
“Ngươi... Thật sự không còn nhớ rõ ta sao?” Cố chấp muốn hắn đưa ra một đáp án rõ ràng, nàng tiếp tục hỏi.
“Không biết Trưởng công chúa có gì chỉ giáo?” Trên mặt treo nụ cười khách sáo hữu lễ, thái độ của hắn vô cùng cung kính.
Thấy hắn ánh mắt lạnh như băng, thân thể của nàng bắt đầu lạnh run. Nàng không thể trả lời, chật vật rời khỏi phủ Tiết Vương. Hắn, không còn nhớ rõ nàng. Hóa ra, cho tới nay đều chỉ có một mình nàng nhớ rõ mà thôi.
Nàng chưa bao giờ từng là của hắn, hắn cũng chưa bao giờ đặt nàng vào trong lòng.
Mộng, nên tỉnh... ๖ۣۜdien♥dan♥lequyd☺n☀c☺m
Khi nàng chủ động xin hòa thân tới Lăng quốc, phụ hoàng nổi trận lôi đình, kiên quyết không đồng ý. Lạc gia trên dưới tận tình khuyên nàng không nên đi hòa thân, nàng chỉ yên lặng nghe không nói một câu.
Sau nửa tháng giằng co, thấy nàng thủy chung không thay đổi ước nguyện ban đầu, phụ hoàng và Lạc gia bất đắc dĩ ngầm đồng ý cho nàng đi hòa thân.
Một đêm trước khi đi Lăng quốc, nàng một mình một người đứng trên tường thành cao nhất Tuyên quốc. Nhìn về phía phủ Tiết Vương, ở trong lòng yên lặng cáo biệt hắn.
Thân là công chúa, nàng có kiêu ngạo của nàng, càng có trách nhiệm mà nàng nhất định phải gánh vác. Nàng, cuối cùng cũng không đợi được hắn nữa....
• *
~ ~ ~ Kiếp trước của Tiểu Vương gia.
Tiết Kỳ Văn chưa bao giờ từng quên nữ oa nhi hung hăng cắn hắn một ngụm kia. Cho dù về sau khi đã biết rõ nàng là Trưởng công chúa tôn quý, hắn vẫn thích gọi nàng là nữ oa oa như cũ. Đó là nữ oa oa của hắn, chờ sau khi nàng lớn lên hắn sẽ đi tìm nàng.
Khi biết nàng muốn đi hoàng lăng giữ đạo hiếu, trong lòng hắn tràn ngập lo lắng. Nữ oa oa của hắn nhỏ như vậy, yếu như vậy, vì sao phải để cho nàng một mình đi hoàng lăng? Ba năm lạnh lẽo cô đơn đổi lấy thiên đại vinh quang, hắn vẫn không nói được chuyện này tới cùng là đáng hay là không đáng. Nhưng hắn lại càng hi vọng nàng có thể đứng dưới cánh chim của cha mẹ như U Nhiễm, sống tùy ý.
Ngày nàng rời khỏi, hắn có đi tiễn nàng. Chen lẫn trong dòng người đông đúc như thủy triều, nhìn xe ngựa của nàng đi qua trước mặt mình. Gió nhẹ thổi mành lên, hắn thấy nàng mặc quần áo màu trắng vẻ mặt không chút thay đổi ngồi trong xe ngựa. Không buồn không vui, yên lặng và lạnh lùng. Một khắc kia, lần đầu tiên hắn cảm nhận được sự vô tình của hoàng thất. Rất muốn hỏi nàng, một mình đi hoàng lăng, nàng có sợ hãi không?
Nàng đi ba năm, mẫu phi lần nữa thúc giục hắn thành thân. Cho dù không thú Vương phi, cũng nên nạp thiếp. Hắn ngoảnh mặt làm ngơ, cố ý chờ nàng trở lại.
Khi nhìn thấy nàng lần thứ hai, dung nhan trong veo và lạnh lùng có chút xa lạ, nhưng cảm giác vẫn giống như trong trí nhớ của hắn. Nữ oa oa của hắn, cuối cùng đã trở về. Mặt hồ bình tĩnh gợn lên từng cơn sóng lăn tăn, trong lòng vui mừng như bọt sóng vỗ vào bờ sông, kịch liệt và rất mạnh.
Thánh chỉ U Nhiễm gả cho Sở gia đến quá vội vàng, khiến hắn trở tay không kịp. Lòng đầy lửa giận chạy tới chất vấn Tần Trạch Dật, lại nhận được dáp án U Nhiễm đáp ứng gả cho Sở gia. Làm sao có thể? U Nhiễm thích Tần Trạch Dật như vậy, tuyệt đối không có khả năng.
Hắn thừa nhận U Nhiễm quả thực vô cùng điêu ngoa tùy hứng, nhưng U Nhiễm là muội muội duy nhất của hắn. Hắn muốn để cho nàng hạnh phúc, muốn để cho nàng đạt được tất cả mong muốn. Hắn biết Trạch Dật không thích U Nhiễm, nhưng hắn không ngăn cản U Nhiễm tranh thủ vị Thái tử phi. Hắn chờ sau khi U Nhiễm hết hy vọng sẽ tìm một phu quân khác, lại không nghĩ rằng sự thờ ơ lạnh nhạt của mình đổi lấy một đạo thánh chỉ tứ hôn.
Đương gia Sở gia Sở Lăng Húc, đối tượng mà Trạch Dật dùng sức lôi kéo. Hắn biết người này, cũng gặp qua người này, Sở Lăng Húc ôn hòa thanh nhã, quả thật là một em rể tốt để chọn. Nhưng là, U Nhiễm bị trở thành lợi thế, thật sự sẽ cam tâm sao?
“Ca, vì Thái tử ca ca, ta gả.” U Nhiễm vẻ mặt kiên định. Mang theo quyết tiệt cá chết lưới rách, mang theo gánh nặng thấy chết không sờn.
Thấy sự lạnh giá ẩn sâu trong mắt U Nhiễm, hắn cực kỳ có kích động muốn giết người. Tần Trạch Dật, ta thật tình coi ngươi là huynh đệ, ta cho rằng ngươi cũng vậy. Nhưng là, ngươi lại đối đãi với muội muội duy nhất của ta như vậy. Ngươi đặt U Nhiễm ở chỗ nào? Đặt ta ở chỗ nào? Đặt phủ Tiết Vương ở chỗ nào? Hoàng thất, quả nhiên là lãnh huyết tuyệt tình khiến trái tim người ta băng giá. di✣en✤danlequyd☼n☀c☼m
Trạch Dật từng đến tìm hắn, lại bị hắn từ chối gặp. Huynh đệ như vậy, thật sự đáng giá kết giao sao? Lần đầu tiên trong đời, hắn bắt đầu nghi ngờ người huynh đệ cùng nhau lớn lên này. Không đúng, không phải huynh đệ, mà là Thái tử điện hạ.
Cõng U Nhiễm mặc giá y đỏ thẫm lên kiệu hoa, trên lưng một mảng ẩm ướt, bên tai truyền đến tiếng nghẹn ngào, nói hết lên sự ủy khuất và bi thương của U Nhiễm. Thánh chỉ đã hạ, trở thành kết cục đã định, trong lòng thật sâu vô lực khiến hắn hít thở không thông. Chỉ mong, sau khi xuất giá U Nhiễm sẽ được hạnh phúc.
Khi tin tức U Nhiễm giúp Sở Lăng Húc nạp thiếp truyền đến, có chấn kinh, có tức giận, nhưng nhiều hơn là thương tiếc và bi ai. Liều lĩnh vọt vào Sở phủ, hi vọng U Nhiễm có thể cho hắn một câu giải thích hợp lí.
“Cam huynh biết là vì sao, không phải sao?” Trong mắt U Nhiễm mang theo điên cuồng, mang theo hả giận, mang theo... hủy diệt.
Nàng muốn hủy diệt cả đời mình sao? Vì sao vẫn còn khờ dại cho rằng Thái tử điện hạ sẽ đến đón nàng? Nàng có biết vào một khắc lúc nàng gả cho kia, nàng đã trở thành một quân cờ của Thái tử điện hạ hay không? Hắn hơi há miệng, lại không biết nên mở miệng thế nào. U Nhiễm thẳng thắn và khờ dại là tính cách đặc biệt của nàng, nàng mang theo ý niệm để tiếp tục sống. Một khi mất đi ý niệm với Thái tử điện hạ, nàng sẽ tan vỡ.
Vì thế, hắn lùi bước. Một thoáng xoay người rời đi, có chút này nọ cũng không thể quay lại được nữa. Hoàng thaatsm sẽ bức chết người đúng không? Mà lúc này, bị một đạo thánh chỉ bức đến đường cùng là muội muội ruột của hắn.
Thật không ngờ nàng sẽ đến tìm hắn vào lúc này. Nhìn nàng, hắn theo bản năng nghĩ đến Tần Trạch Dật, nghĩ đến Hoàng thất. Biết rõ việc này cùng nàng không có bất kỳ quan hệ gì, nhưng là vẫn không thể ức chế lửa giận giận có đánh mèo. Đối với Hoàng thất, hắn hiện tại chỉ muốn kính nhi viễn chi*. (kính trọng nhưng không gần gũi.)
Không có biện pháp ôn hòa đối mặt với vị Trưởng công chúa tôn quý nhất hoàng thất, hắn lạnh nhạt nhìn nàng như nhìn người xa lạ. Thấy chờ mong trong mắt nàng từ từ biến mất, nhìn nàng sắc mặt trắng bệch nhưng vẫn thẳng lưng bước từng bước ra khỏi phủ Tiết Vương. Bàn tay hắn muốn giữ nàng lại, nhưng cuối cùng vẫn là vô lực buông xuống. Tình cảnh hiện giờ, với hắn, với nàng, đều là khốn cục khó giải.
Chưa từng dự đoán được nàng sẽ chủ động xin đi hòa thân, trái tim hắn đau giống như có thể chết ngay lúc đó. Nữ oa oa của hắn, đã không còn thuộc về hắn rồi. Hắn không nắm chặt lấy nàng, một chút không cẩn thận đã đánh mất nàng rồi.
Lặng lẽ đi theo đội ngũ hòa thân đưa nàng đến Lăng quốc an toàn, một khắc kia hắn biết đời này nàng và hắn chỉ có thể đi đến một bước này. Trái tim trống rỗng, thiếu một lỗ hổng lớn, cũng không có biện pháp tìm về.
Bất hiếu có ba điều, không có con nối dõi là lớn nhất. Sau khi trở lại Tuyên thành, hắn thuận theo tâm nguyện của mẫu phi rước dâu, thú một vị tiểu thư khuê các mà mẫu phi ngàn vạn tuyển chọn mới được một. Không có quan hệ tình yêu, chỉ vì hắn là con của mẫu phi. d∞đ∞l∞q∞đ
Hắn cho rằng đây đã là kết thúc, lại không nghĩ rằng còn có tiếp theo. Sau khi U Nhiễm giúp Sở Lăng Húc nạp người thiếp thứ ba, hắn rốt cuộc hạ quyết tâm.
Vẻ mặt băng sương đứng trước mặt U Nhiễm, nói cho U Nhiễm biết hắn sắp ra chiến trường, sẽ không tiếp tục quan tâm đến nàng. Thấy U Nhiễm vẻ mặt khủng hoảng và lo lắng, trái tim hắn không chút động đậy.
Hắn, thật sự chán rồi.
U Nhiễm cầu hắn giúp nàng làm một chuyện cuối cùng, chuyển giao một phong thư cho Tần Trạch Dật. Hắn nói cho U Nhiễm biết Tần Trạch Dật sẽ không hồi âm, để cho nàng hết hi vọng. U Nhiễm lại kiên trì không tin. Hao hết phần khí lực cuối cùng mang thư vào hoàng cung, tự tay giao cho Tần Trạch Dật. Cũng không thèm nhìn sắc mặt Tần Trạch Dật, hắn lạnh giọng cáo lui.
Ngày rời khỏi Tuyên thành, hắn thừa nhận hắn là một người nhu nhược. Hắn không có biện pháp đối mặt với U Nhiễm đang tự tay đan bi kịch. Một người lại một người thiếp, U Nhiễm đang tổn thương Sở Lăng Húc, làm sao không phải là cũng đang tự tổn thương chính bản thân mình? Hắn chán ghét những việc U Nhiễm làm, oán giận Tần Trạch Dật tuyệt tình, càng hận chính mình bất lực.
Vứt bỏ tất cả tạp niệm, chết lặng rong ruổi chiến trường. Vô số lần cận kề bên bờ sống chết, một lần lại một lần nhặt về một cái mạng vào thời điểm cuối cùng. Trong khoảnh khắc sống chết, trong đầu thủy chung đều là bóng hình trong veo xinh đẹp, là ý chí duy nhất còn sót lại giúp hắn sống sót. Hắn không muốn nàng từ trong miệng người khác nghe được tin tức hắn chết trận sa trường. Nàng sẽ khóc đúng không? Đã có lỗi với nàng như vậy, sao lại có thể tiếp tục khiến nàng rơi lệ?
Khi tin tức U Nhiễm rơi xuống hồ chết chìm truyền đến, hắn đang trên đường khải hoàn về triều. Ngựa không dừng vó chạy về Tuyên thành, nhìn thấy chính là linh đường của U Nhiễm. Lửa giận ngập trời tràn vào lòng, muội muội sinh động từ đó âm dương xa cách. Biết rõ không thể trách Sở Lăng Húc, nhưng lại chỉ có thể hung hăng đánh Sở Lăng Húc không chút phản kháng cho hả giận. Vì sao không thể bảo vệ tốt cho muội muội hắn? Vì sao phải để cho U Nhiễm tuyệt vọng đến mức này?
Sau khi đánh xong hắn tuyệt vọng không biết làm sao, rốt cuộc nhịn được được vỗ về linh cữu của U Nhiễm rồi khóc rống thất thanh. U Nhiễm, ca ca trở lại. Ca ca sẽ không lại giận muội, ca ca đã nói qua sẽ bảo vệ muội. Ca ca còn chưa chết trận sa trường, sao muội có thể rời đi trước? Muội tỉnh lại có được không? Ca ca giúp muội cướp Tần Trạch Dật về, muội muốn thế nào liền thế đó. Ca ca sẽ không tiếp tục thờ ơ, cái gì ca ca cũng đáp ứng muội, muội trở về có được hay không?
U Nhiễm, muội xem, Trạch Dật đến thăm muội rồi. Thái tử ca ca của muội đã đến rồi, nhưng là vì sao muội không mở mắt ra nhìn chứ? Muội rốt cuộc hết hy vọng rồi sao? Hết hy vọng cũng được, như vậy muội sẽ không khổ sở, sẽ không oán hận, sẽ không tuyệt vọng. Dứt bỏ toàn bộ, đến bờ bên kia muội sẽ vui vẻ sao?
“Kỳ Văn...” Tần Trạch Dật chần chờ nhìn hắn, trên mặt mang theo bi thương, mang theo hối hận, mang theo áy náy.
Đã từng là huynh đệ thân như tay chân, lại chôn vùi tính mạng người muội muội hắn yêu thương nhất. Khi hắn thề sống chết bảo vệ Tuyên quốc, mặc cho Tiết Nhị phu nhân chèn ép mẫu phi của hắn, hủy diệt nhà hắn. Huynh đệ như vậy, hoàng thượng như vậy, hoàng thất như vậy, vì sao hắn phải giữ vững lòng trung thành?
Không chút cố kỵ tức giận mắng chửi hoàng đế Tần Trạch Dật xong, hắn từ quan tại chỗ.
Mấy ngày sau, Tiết đại tướng quân đã từ quan mang theo phu nhân, mang theo Tiết Vương phi đang bị bệnh và Tiết Vương gia đã cáo lão rời khỏi Tuyên thành. Phủ Tiết Vương, để lại cho Trắc Vương phi canh giữ.
Tần Thiên Ngọc vẫn nhớ, đã từng có một bé trai đứng ở trước mặt nàng, bá đạo tuyên bố nàng là của hắn. Mỗi khi cảm thấy cô đơn bất lực, nàng sẽ âm thầm nói với chính mình: Nàng có người muốn, chỉ là người kia còn chưa trưởng thành. Chờ hắn trưởng thành, hắn nhất định sẽ đến tìm nàng.
Cuộc sống trong hoàng cung mười năm như một ngày, thưa thớt và bình thường. Tần Thiên Ngọc mỗi ngày đều qua lại giữa tẩm cung của hoàng nãi nãi và tẩm cung của mình, dần dần lớn lên. Hoàng nãi nãi đối nàng rất tốt, là người thân thân thiết nhất trên đời này của nàng. Khi hoàng nãi nãi mất, nàng có vụng trộm nói với hoàng nãi nãi, không cần lo cho nàng, thật ra nàng có người muốn.
Hoàng lăng rất lạnh, tịch liêu dài dặc. Nàng không sợ hãi, chỉ là sẽ lo lắng. Lo lắng người kia không chờ được nàng, sẽ không cần nàng nữa. Nàng nói với người mẫu thân chưa từng gặp, hoàng gia gia, hoàng nãi nãi, còn có rất nhiều trưởng bối rằng: nếu khi nàng trở về hắn còn chưa thành thân, nàng nhất định phải nói cho hắn, nàng là của hắn.
Ba năm đi qua, nàng cuối cùng cũng trở về Tuyên thành. Ở trên yến hội mà hoàng hậu nương nương đặc biệt thiết nghênh đón nàng trở về, nàng nhìn thấy hắn mặc trường bào màu xanh. Biết hắn chưa thành thân, trong lòng mừng thầm giống như đóa hoa từng chút từng chút một nở rộ, từ từ đi sâu vào, cho đến khi vào đến chỗ sâu nhất trong đáy lòng.
Thái độ của phụ hoàng bắt đầu thay đổi, đối với nàng rất tốt. Nàng biết phụ hoàng là áy náy, thật ra nàng không hận phụ hoàng. Hoàng nãi nãi nói, do phụ hoàng quá yêu mẫu thân mới có thể không cẩn thận bỏ qua nàng. Nàng không để ý, bởi vì nàng biết có người muốn nàng.
Sự tình phát sinh quá đột nhiên. Hoàng hậu nương nương vậy mà lại hướng hoàng thượng cầu được thánh chỉ gả muội muội của hắn cho thương gia. Chờ đến lúc nàng biết việc này thì đã không còn biện pháp vãn hồi. Từ khi đó nàng bắt đầu có dự cảm không tốt.
Do dự rất lâu, nàng lén dùng thân phận của mình đến phủ Tiết Vương.
“Ngươi... Còn nhớ rõ ta sao?” Khi hỏi ra những lời này, chỉ có trong lòng nàng biết rõ nàng đang hồi hộp đến cỡ nào.
“Tham kiến Trưởng công chúa điện hạ.” Trong mắt hắn không mang theo một chút nghi hoặc nào, lập tức chuyển sang lạnh lùng.
“Ngươi... Thật sự không còn nhớ rõ ta sao?” Cố chấp muốn hắn đưa ra một đáp án rõ ràng, nàng tiếp tục hỏi.
“Không biết Trưởng công chúa có gì chỉ giáo?” Trên mặt treo nụ cười khách sáo hữu lễ, thái độ của hắn vô cùng cung kính.
Thấy hắn ánh mắt lạnh như băng, thân thể của nàng bắt đầu lạnh run. Nàng không thể trả lời, chật vật rời khỏi phủ Tiết Vương. Hắn, không còn nhớ rõ nàng. Hóa ra, cho tới nay đều chỉ có một mình nàng nhớ rõ mà thôi.
Nàng chưa bao giờ từng là của hắn, hắn cũng chưa bao giờ đặt nàng vào trong lòng.
Mộng, nên tỉnh... ๖ۣۜdien♥dan♥lequyd☺n☀c☺m
Khi nàng chủ động xin hòa thân tới Lăng quốc, phụ hoàng nổi trận lôi đình, kiên quyết không đồng ý. Lạc gia trên dưới tận tình khuyên nàng không nên đi hòa thân, nàng chỉ yên lặng nghe không nói một câu.
Sau nửa tháng giằng co, thấy nàng thủy chung không thay đổi ước nguyện ban đầu, phụ hoàng và Lạc gia bất đắc dĩ ngầm đồng ý cho nàng đi hòa thân.
Một đêm trước khi đi Lăng quốc, nàng một mình một người đứng trên tường thành cao nhất Tuyên quốc. Nhìn về phía phủ Tiết Vương, ở trong lòng yên lặng cáo biệt hắn.
Thân là công chúa, nàng có kiêu ngạo của nàng, càng có trách nhiệm mà nàng nhất định phải gánh vác. Nàng, cuối cùng cũng không đợi được hắn nữa....
• *
~ ~ ~ Kiếp trước của Tiểu Vương gia.
Tiết Kỳ Văn chưa bao giờ từng quên nữ oa nhi hung hăng cắn hắn một ngụm kia. Cho dù về sau khi đã biết rõ nàng là Trưởng công chúa tôn quý, hắn vẫn thích gọi nàng là nữ oa oa như cũ. Đó là nữ oa oa của hắn, chờ sau khi nàng lớn lên hắn sẽ đi tìm nàng.
Khi biết nàng muốn đi hoàng lăng giữ đạo hiếu, trong lòng hắn tràn ngập lo lắng. Nữ oa oa của hắn nhỏ như vậy, yếu như vậy, vì sao phải để cho nàng một mình đi hoàng lăng? Ba năm lạnh lẽo cô đơn đổi lấy thiên đại vinh quang, hắn vẫn không nói được chuyện này tới cùng là đáng hay là không đáng. Nhưng hắn lại càng hi vọng nàng có thể đứng dưới cánh chim của cha mẹ như U Nhiễm, sống tùy ý.
Ngày nàng rời khỏi, hắn có đi tiễn nàng. Chen lẫn trong dòng người đông đúc như thủy triều, nhìn xe ngựa của nàng đi qua trước mặt mình. Gió nhẹ thổi mành lên, hắn thấy nàng mặc quần áo màu trắng vẻ mặt không chút thay đổi ngồi trong xe ngựa. Không buồn không vui, yên lặng và lạnh lùng. Một khắc kia, lần đầu tiên hắn cảm nhận được sự vô tình của hoàng thất. Rất muốn hỏi nàng, một mình đi hoàng lăng, nàng có sợ hãi không?
Nàng đi ba năm, mẫu phi lần nữa thúc giục hắn thành thân. Cho dù không thú Vương phi, cũng nên nạp thiếp. Hắn ngoảnh mặt làm ngơ, cố ý chờ nàng trở lại.
Khi nhìn thấy nàng lần thứ hai, dung nhan trong veo và lạnh lùng có chút xa lạ, nhưng cảm giác vẫn giống như trong trí nhớ của hắn. Nữ oa oa của hắn, cuối cùng đã trở về. Mặt hồ bình tĩnh gợn lên từng cơn sóng lăn tăn, trong lòng vui mừng như bọt sóng vỗ vào bờ sông, kịch liệt và rất mạnh.
Thánh chỉ U Nhiễm gả cho Sở gia đến quá vội vàng, khiến hắn trở tay không kịp. Lòng đầy lửa giận chạy tới chất vấn Tần Trạch Dật, lại nhận được dáp án U Nhiễm đáp ứng gả cho Sở gia. Làm sao có thể? U Nhiễm thích Tần Trạch Dật như vậy, tuyệt đối không có khả năng.
Hắn thừa nhận U Nhiễm quả thực vô cùng điêu ngoa tùy hứng, nhưng U Nhiễm là muội muội duy nhất của hắn. Hắn muốn để cho nàng hạnh phúc, muốn để cho nàng đạt được tất cả mong muốn. Hắn biết Trạch Dật không thích U Nhiễm, nhưng hắn không ngăn cản U Nhiễm tranh thủ vị Thái tử phi. Hắn chờ sau khi U Nhiễm hết hy vọng sẽ tìm một phu quân khác, lại không nghĩ rằng sự thờ ơ lạnh nhạt của mình đổi lấy một đạo thánh chỉ tứ hôn.
Đương gia Sở gia Sở Lăng Húc, đối tượng mà Trạch Dật dùng sức lôi kéo. Hắn biết người này, cũng gặp qua người này, Sở Lăng Húc ôn hòa thanh nhã, quả thật là một em rể tốt để chọn. Nhưng là, U Nhiễm bị trở thành lợi thế, thật sự sẽ cam tâm sao?
“Ca, vì Thái tử ca ca, ta gả.” U Nhiễm vẻ mặt kiên định. Mang theo quyết tiệt cá chết lưới rách, mang theo gánh nặng thấy chết không sờn.
Thấy sự lạnh giá ẩn sâu trong mắt U Nhiễm, hắn cực kỳ có kích động muốn giết người. Tần Trạch Dật, ta thật tình coi ngươi là huynh đệ, ta cho rằng ngươi cũng vậy. Nhưng là, ngươi lại đối đãi với muội muội duy nhất của ta như vậy. Ngươi đặt U Nhiễm ở chỗ nào? Đặt ta ở chỗ nào? Đặt phủ Tiết Vương ở chỗ nào? Hoàng thất, quả nhiên là lãnh huyết tuyệt tình khiến trái tim người ta băng giá. di✣en✤danlequyd☼n☀c☼m
Trạch Dật từng đến tìm hắn, lại bị hắn từ chối gặp. Huynh đệ như vậy, thật sự đáng giá kết giao sao? Lần đầu tiên trong đời, hắn bắt đầu nghi ngờ người huynh đệ cùng nhau lớn lên này. Không đúng, không phải huynh đệ, mà là Thái tử điện hạ.
Cõng U Nhiễm mặc giá y đỏ thẫm lên kiệu hoa, trên lưng một mảng ẩm ướt, bên tai truyền đến tiếng nghẹn ngào, nói hết lên sự ủy khuất và bi thương của U Nhiễm. Thánh chỉ đã hạ, trở thành kết cục đã định, trong lòng thật sâu vô lực khiến hắn hít thở không thông. Chỉ mong, sau khi xuất giá U Nhiễm sẽ được hạnh phúc.
Khi tin tức U Nhiễm giúp Sở Lăng Húc nạp thiếp truyền đến, có chấn kinh, có tức giận, nhưng nhiều hơn là thương tiếc và bi ai. Liều lĩnh vọt vào Sở phủ, hi vọng U Nhiễm có thể cho hắn một câu giải thích hợp lí.
“Cam huynh biết là vì sao, không phải sao?” Trong mắt U Nhiễm mang theo điên cuồng, mang theo hả giận, mang theo... hủy diệt.
Nàng muốn hủy diệt cả đời mình sao? Vì sao vẫn còn khờ dại cho rằng Thái tử điện hạ sẽ đến đón nàng? Nàng có biết vào một khắc lúc nàng gả cho kia, nàng đã trở thành một quân cờ của Thái tử điện hạ hay không? Hắn hơi há miệng, lại không biết nên mở miệng thế nào. U Nhiễm thẳng thắn và khờ dại là tính cách đặc biệt của nàng, nàng mang theo ý niệm để tiếp tục sống. Một khi mất đi ý niệm với Thái tử điện hạ, nàng sẽ tan vỡ.
Vì thế, hắn lùi bước. Một thoáng xoay người rời đi, có chút này nọ cũng không thể quay lại được nữa. Hoàng thaatsm sẽ bức chết người đúng không? Mà lúc này, bị một đạo thánh chỉ bức đến đường cùng là muội muội ruột của hắn.
Thật không ngờ nàng sẽ đến tìm hắn vào lúc này. Nhìn nàng, hắn theo bản năng nghĩ đến Tần Trạch Dật, nghĩ đến Hoàng thất. Biết rõ việc này cùng nàng không có bất kỳ quan hệ gì, nhưng là vẫn không thể ức chế lửa giận giận có đánh mèo. Đối với Hoàng thất, hắn hiện tại chỉ muốn kính nhi viễn chi*. (kính trọng nhưng không gần gũi.)
Không có biện pháp ôn hòa đối mặt với vị Trưởng công chúa tôn quý nhất hoàng thất, hắn lạnh nhạt nhìn nàng như nhìn người xa lạ. Thấy chờ mong trong mắt nàng từ từ biến mất, nhìn nàng sắc mặt trắng bệch nhưng vẫn thẳng lưng bước từng bước ra khỏi phủ Tiết Vương. Bàn tay hắn muốn giữ nàng lại, nhưng cuối cùng vẫn là vô lực buông xuống. Tình cảnh hiện giờ, với hắn, với nàng, đều là khốn cục khó giải.
Chưa từng dự đoán được nàng sẽ chủ động xin đi hòa thân, trái tim hắn đau giống như có thể chết ngay lúc đó. Nữ oa oa của hắn, đã không còn thuộc về hắn rồi. Hắn không nắm chặt lấy nàng, một chút không cẩn thận đã đánh mất nàng rồi.
Lặng lẽ đi theo đội ngũ hòa thân đưa nàng đến Lăng quốc an toàn, một khắc kia hắn biết đời này nàng và hắn chỉ có thể đi đến một bước này. Trái tim trống rỗng, thiếu một lỗ hổng lớn, cũng không có biện pháp tìm về.
Bất hiếu có ba điều, không có con nối dõi là lớn nhất. Sau khi trở lại Tuyên thành, hắn thuận theo tâm nguyện của mẫu phi rước dâu, thú một vị tiểu thư khuê các mà mẫu phi ngàn vạn tuyển chọn mới được một. Không có quan hệ tình yêu, chỉ vì hắn là con của mẫu phi. d∞đ∞l∞q∞đ
Hắn cho rằng đây đã là kết thúc, lại không nghĩ rằng còn có tiếp theo. Sau khi U Nhiễm giúp Sở Lăng Húc nạp người thiếp thứ ba, hắn rốt cuộc hạ quyết tâm.
Vẻ mặt băng sương đứng trước mặt U Nhiễm, nói cho U Nhiễm biết hắn sắp ra chiến trường, sẽ không tiếp tục quan tâm đến nàng. Thấy U Nhiễm vẻ mặt khủng hoảng và lo lắng, trái tim hắn không chút động đậy.
Hắn, thật sự chán rồi.
U Nhiễm cầu hắn giúp nàng làm một chuyện cuối cùng, chuyển giao một phong thư cho Tần Trạch Dật. Hắn nói cho U Nhiễm biết Tần Trạch Dật sẽ không hồi âm, để cho nàng hết hi vọng. U Nhiễm lại kiên trì không tin. Hao hết phần khí lực cuối cùng mang thư vào hoàng cung, tự tay giao cho Tần Trạch Dật. Cũng không thèm nhìn sắc mặt Tần Trạch Dật, hắn lạnh giọng cáo lui.
Ngày rời khỏi Tuyên thành, hắn thừa nhận hắn là một người nhu nhược. Hắn không có biện pháp đối mặt với U Nhiễm đang tự tay đan bi kịch. Một người lại một người thiếp, U Nhiễm đang tổn thương Sở Lăng Húc, làm sao không phải là cũng đang tự tổn thương chính bản thân mình? Hắn chán ghét những việc U Nhiễm làm, oán giận Tần Trạch Dật tuyệt tình, càng hận chính mình bất lực.
Vứt bỏ tất cả tạp niệm, chết lặng rong ruổi chiến trường. Vô số lần cận kề bên bờ sống chết, một lần lại một lần nhặt về một cái mạng vào thời điểm cuối cùng. Trong khoảnh khắc sống chết, trong đầu thủy chung đều là bóng hình trong veo xinh đẹp, là ý chí duy nhất còn sót lại giúp hắn sống sót. Hắn không muốn nàng từ trong miệng người khác nghe được tin tức hắn chết trận sa trường. Nàng sẽ khóc đúng không? Đã có lỗi với nàng như vậy, sao lại có thể tiếp tục khiến nàng rơi lệ?
Khi tin tức U Nhiễm rơi xuống hồ chết chìm truyền đến, hắn đang trên đường khải hoàn về triều. Ngựa không dừng vó chạy về Tuyên thành, nhìn thấy chính là linh đường của U Nhiễm. Lửa giận ngập trời tràn vào lòng, muội muội sinh động từ đó âm dương xa cách. Biết rõ không thể trách Sở Lăng Húc, nhưng lại chỉ có thể hung hăng đánh Sở Lăng Húc không chút phản kháng cho hả giận. Vì sao không thể bảo vệ tốt cho muội muội hắn? Vì sao phải để cho U Nhiễm tuyệt vọng đến mức này?
Sau khi đánh xong hắn tuyệt vọng không biết làm sao, rốt cuộc nhịn được được vỗ về linh cữu của U Nhiễm rồi khóc rống thất thanh. U Nhiễm, ca ca trở lại. Ca ca sẽ không lại giận muội, ca ca đã nói qua sẽ bảo vệ muội. Ca ca còn chưa chết trận sa trường, sao muội có thể rời đi trước? Muội tỉnh lại có được không? Ca ca giúp muội cướp Tần Trạch Dật về, muội muốn thế nào liền thế đó. Ca ca sẽ không tiếp tục thờ ơ, cái gì ca ca cũng đáp ứng muội, muội trở về có được hay không?
U Nhiễm, muội xem, Trạch Dật đến thăm muội rồi. Thái tử ca ca của muội đã đến rồi, nhưng là vì sao muội không mở mắt ra nhìn chứ? Muội rốt cuộc hết hy vọng rồi sao? Hết hy vọng cũng được, như vậy muội sẽ không khổ sở, sẽ không oán hận, sẽ không tuyệt vọng. Dứt bỏ toàn bộ, đến bờ bên kia muội sẽ vui vẻ sao?
“Kỳ Văn...” Tần Trạch Dật chần chờ nhìn hắn, trên mặt mang theo bi thương, mang theo hối hận, mang theo áy náy.
Đã từng là huynh đệ thân như tay chân, lại chôn vùi tính mạng người muội muội hắn yêu thương nhất. Khi hắn thề sống chết bảo vệ Tuyên quốc, mặc cho Tiết Nhị phu nhân chèn ép mẫu phi của hắn, hủy diệt nhà hắn. Huynh đệ như vậy, hoàng thượng như vậy, hoàng thất như vậy, vì sao hắn phải giữ vững lòng trung thành?
Không chút cố kỵ tức giận mắng chửi hoàng đế Tần Trạch Dật xong, hắn từ quan tại chỗ.
Mấy ngày sau, Tiết đại tướng quân đã từ quan mang theo phu nhân, mang theo Tiết Vương phi đang bị bệnh và Tiết Vương gia đã cáo lão rời khỏi Tuyên thành. Phủ Tiết Vương, để lại cho Trắc Vương phi canh giữ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.