Chương 44: Bàn Tay Đen
Vụ Thỉ Dực
05/07/2023
Trong bốn vật có linh măng, nấm hương, tổ yến, linh nấm [1], bốn thứ này nấu chung với nhau là ngon nhất có đầy đủ linh khí nên gọi là canh Tứ Linh, nó cũng thường được các tu sĩ dùng để làm ấm ngưới ở một số nơi cực lạnh.
[1] nấm thạch vàng mọc trong rừng vân sam. Còn được gọi là stagshorn màu vàng.
Cách canh Tứ Linh rất đơn giản, ném hết vào nồi, nấu chín là được, kẻ ngốc cũng có thể nấu được.
Yến Đồng Quy nấu canh xong, đầu tiên đưa cho Cơ Thấu một chén.
“Tiền bối, ngài nếm thử, canh Tứ Linh này có đủ linh khí, có thể làm ấm thân thể.”
Thân thể hiện tại của Cơ Thấu không cần ăn cơm, nàng cũng không có ham muốn ăn uống gì, bất quá ăn cơm cũng là có thể.
Vì không có vẻ quá mức quái dị, nàng bình tĩnh tiếp nhận, chậm rãi uống canh.
canh Tứ Linh xác thật rất tươi ngon, vị thơm ngon lan tỏa trong miệng, nhưng mà thân thể lại không có cảm giác hạnh phúc khi vừa nhấm nháp đồ ăn ngon, chỉ có một loại thỏa mãn trong lòng.
Uống canh xong, trời đã tối đen.
Hai người đều không có ý định nghỉ ngơi, một người vẽ bùa, một người tiếp tục luyện chế bùa vàng.
Ngoài hang động có tiếng gió rít gào, mơ hồ có thể nghe được tiếng gầm gừ truyền trong gió, giống như tiếng gầm của quái vật, lại giống như âm thanh hình thành khi gió đi qua địa hình đặc thù nào đó, trong bóng đêm như vậy, vô cùng khiếp sợ.
Nửa đêm, đột nhiên Cơ Thấu dừngvẽ bùa.
Khi nàng đột ngột đứng dậy, Yến Đồng Quy bị kinh sợ, bùa vàng sắp hoàn thành trong tay phát ra một tiếng rít, linh quang lóe lên, mép cạnh nhanh chóng cháy đen, biến thành một lá bùa hỏng.
“Tiền bối, làm sao vậy?” Hắn khẩn trương hỏi.
Cơ Thấu nhìn ra phía ngoài hang động: “Có thứ gì tới đây.”
Yến Đồng Quy nhớ tới tin tức bọn họ tìm hiểu được trước khi tiến vào Kim Sa Bích Hải, nghe nói tính nguy hiểm của sa mạc vào buổi tối cũng không kém so với khi nước biển xuất hiện, có rất nhiều sinh vật hiếm lạ và cổ quái xuất hiện, thậm chí khả năng còn xuất hiện một số kỳ quan kỳ lạ, một khi gặp phải, may mắn có thể chạy thoát còn tốt, nhiều nhất là bị thương một chút, nếu không thể chạy thoát, chỉ có một con đường chết.
Thân thể hắn căng chặt lên, nhấc lên toàn bộ tinh thần nhìn ra bên ngoài hang động.
Ban đêm trên sa mạc có một vòng trăng tròn sáng tỏ.
Ánh trăng như nước, như lụa mỏng bao phủ, khiến sa mạc mạ lên một tầng sáng mềm mại.
Nếu chỉ ngồi trong trận phòng ngự, sẽ cảm thấy ánh trăng như vậy rất đẹp.
Đúng là ánh trăng quá sáng ngời, rất dễ dàng khiến người ta thấy rõ những sinh vật ẩn núp trong bóng đêm, khi chúng nó xuất hiện, người trốn ở trong hang động cũng dễ dàng bị chúng nó phát hiện.
Hô….
Một tiếng như là tiếng thở dài nhẹ nhàng, lại như là hơi thở vang lên ở bên ngoài hang động, ngay cả Yến Đồng Quy đều có thể cảm giác được, có thứ gì đó đang tới gần hang động của bọn họ.
Hai người trong hang động không chớp mắt nhìn chằm chằm bên ngoài.
Trong tay Cơ Thấu cầm một chồng bùa, Yến Đồng Quy âm thầm túm chặt chuỗi ngọc mười hai hạt, hạt châu màu xanh lơ ở cổ tay hắn phát ra ánh sáng trong trẻo.
Cửa vào hang động cũng không lớn, tầm nhìn hữu hạn, nếu không thăm dò hoặc không phóng thần thức ra ngoài, những gì có thể nhìn thấy đều có hạn.
Ban đêm tình huống ở Kim Sa Bích Hải quỷ dị, trước khi bọn họ tiến vào, đã từng nghe tu sĩ nói, mặc kệ buổi tối nghe được cái gì, ngàn vạn lần đừng dễ dàng phóng thần thức ra ngoài, để tránh làm bị thương thần thức.
Thần thức bị tổn thương sẽ ảnh hưởng rất lớn đến tu sĩ, cho nên có rất ít tu sĩ dám đi thử.
Khi hai người trận địa sẵn sàng đón quân địch, một bóng đen che khuất ánh trăng từ cửa hang, sau đó bọn họ rốt cuộc nhìn thấy đồ vật đi qua hang động.
Đó là một đôi mắt cực lớn.
Nó có màu vàng sẫm, giống như thủy tinh phủ một lớp bụi, ở giữa có một đường thẳng đứng, giống như mắt của một loại động vật nào đó, đang chăm chú nhìn vào trong động.
Giống như bên ngoài có một con quái vật khủng bố không biết tên, ghé vào trước núi cát, đang không chớp mắt nhìn chằm chằm người trong hang động, cảnh tượng này vô cùng đáng sợ, nếu như người nhát gan, chỉ sợ đã sợ tới mức thét ra tiếng chói tai.
Hơi thở Yến Đồng Quy chậm lại, mồ hôi lạnh tuôn ra.
Tuy rằng không biết thứ gì đang nhìn trộm ngoài hang động, nhưng hắn có thể cảm giác được thứ này rất lọi hại, nhìn vào con mắt kia, hắn không khỏi có chút tim đập thình thịch.
May mắn, chủ nhân của con mắt này chỉ là nhìn trộm, cũng không có ý đồ xông vào hang động.
Khoảng chừng nửa canh giờ sau, đôi mắt kia rốt cuộc thu hồi, áng trăng lại chiếu xuống cửa hang động.
Chỉ là cả hai người chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, ngoài cửa động lại vang lên một tiếng sột soạt khác, lông tơ Yến Đồng Quy dựng đứng, thiếu chút nữa đã chửi ầm lên.
Rốt cuộc đã xong chưa vậy!
Hắn cho rằng chủ nhân của con mắt kia đi vòng vèo trở về, nhưng khi nhìn kỹ lại, chỉ thấy dưới ánh trăng kia, một bàn tay gầy guộc đen sì từ ngoài hang động chậm rãi thò vào.
Bàn tay kia vừa nhìn thấy đã biết không phải là người bình thường, nó khô gầy giống như móng vuốt của quỷ, hơn nữa càng duỗi càng dài, hướng về phía hai người trong hang động.
Yến Đồng Quy khẩn trương nắm chặt chuỗi hạt châu, âm thầm nuốt nước miếng.
May mắn, bàn tay kia bị trận phòng ngự ngăn cản.
Bàn tay đen sờ tới sờ lui trong hang động, không sờ thấy cái gì, chỉ có thể tiếc nuối mà lui ra ngoài.
Ngay khi hai người cho rằng bàn tay đen rời đi giống như con mắt kia, đột nhiên nó lại vươn tới, dùng tốc độ cực nhanh chộp lấy trận phòng ngự.
Linh quang của trận phòng ngự đong đưa.
Giờ phút này hai người đã rõ ràng, bàn tay đen này hẳn là đã phát hiện sự tồn tại của trận phòng ngự, khả năng hai người trong trận phòng ngự đều bị nó phát hiện, mới có thể trực tiếp công kích trận phòng ngự.
Cơ Thấu lập tức không nói hai lời, duỗi tay kéo lấy bàn tay đen đang công kích trận phòng ngự kia, hơn nữa dùng sức kéo, kéo bàn tay đen kia tiến vào.
Yến Đồng Quy: “!!!!!!”
Bàn tay đen: ????
[1] nấm thạch vàng mọc trong rừng vân sam. Còn được gọi là stagshorn màu vàng.
Cách canh Tứ Linh rất đơn giản, ném hết vào nồi, nấu chín là được, kẻ ngốc cũng có thể nấu được.
Yến Đồng Quy nấu canh xong, đầu tiên đưa cho Cơ Thấu một chén.
“Tiền bối, ngài nếm thử, canh Tứ Linh này có đủ linh khí, có thể làm ấm thân thể.”
Thân thể hiện tại của Cơ Thấu không cần ăn cơm, nàng cũng không có ham muốn ăn uống gì, bất quá ăn cơm cũng là có thể.
Vì không có vẻ quá mức quái dị, nàng bình tĩnh tiếp nhận, chậm rãi uống canh.
canh Tứ Linh xác thật rất tươi ngon, vị thơm ngon lan tỏa trong miệng, nhưng mà thân thể lại không có cảm giác hạnh phúc khi vừa nhấm nháp đồ ăn ngon, chỉ có một loại thỏa mãn trong lòng.
Uống canh xong, trời đã tối đen.
Hai người đều không có ý định nghỉ ngơi, một người vẽ bùa, một người tiếp tục luyện chế bùa vàng.
Ngoài hang động có tiếng gió rít gào, mơ hồ có thể nghe được tiếng gầm gừ truyền trong gió, giống như tiếng gầm của quái vật, lại giống như âm thanh hình thành khi gió đi qua địa hình đặc thù nào đó, trong bóng đêm như vậy, vô cùng khiếp sợ.
Nửa đêm, đột nhiên Cơ Thấu dừngvẽ bùa.
Khi nàng đột ngột đứng dậy, Yến Đồng Quy bị kinh sợ, bùa vàng sắp hoàn thành trong tay phát ra một tiếng rít, linh quang lóe lên, mép cạnh nhanh chóng cháy đen, biến thành một lá bùa hỏng.
“Tiền bối, làm sao vậy?” Hắn khẩn trương hỏi.
Cơ Thấu nhìn ra phía ngoài hang động: “Có thứ gì tới đây.”
Yến Đồng Quy nhớ tới tin tức bọn họ tìm hiểu được trước khi tiến vào Kim Sa Bích Hải, nghe nói tính nguy hiểm của sa mạc vào buổi tối cũng không kém so với khi nước biển xuất hiện, có rất nhiều sinh vật hiếm lạ và cổ quái xuất hiện, thậm chí khả năng còn xuất hiện một số kỳ quan kỳ lạ, một khi gặp phải, may mắn có thể chạy thoát còn tốt, nhiều nhất là bị thương một chút, nếu không thể chạy thoát, chỉ có một con đường chết.
Thân thể hắn căng chặt lên, nhấc lên toàn bộ tinh thần nhìn ra bên ngoài hang động.
Ban đêm trên sa mạc có một vòng trăng tròn sáng tỏ.
Ánh trăng như nước, như lụa mỏng bao phủ, khiến sa mạc mạ lên một tầng sáng mềm mại.
Nếu chỉ ngồi trong trận phòng ngự, sẽ cảm thấy ánh trăng như vậy rất đẹp.
Đúng là ánh trăng quá sáng ngời, rất dễ dàng khiến người ta thấy rõ những sinh vật ẩn núp trong bóng đêm, khi chúng nó xuất hiện, người trốn ở trong hang động cũng dễ dàng bị chúng nó phát hiện.
Hô….
Một tiếng như là tiếng thở dài nhẹ nhàng, lại như là hơi thở vang lên ở bên ngoài hang động, ngay cả Yến Đồng Quy đều có thể cảm giác được, có thứ gì đó đang tới gần hang động của bọn họ.
Hai người trong hang động không chớp mắt nhìn chằm chằm bên ngoài.
Trong tay Cơ Thấu cầm một chồng bùa, Yến Đồng Quy âm thầm túm chặt chuỗi ngọc mười hai hạt, hạt châu màu xanh lơ ở cổ tay hắn phát ra ánh sáng trong trẻo.
Cửa vào hang động cũng không lớn, tầm nhìn hữu hạn, nếu không thăm dò hoặc không phóng thần thức ra ngoài, những gì có thể nhìn thấy đều có hạn.
Ban đêm tình huống ở Kim Sa Bích Hải quỷ dị, trước khi bọn họ tiến vào, đã từng nghe tu sĩ nói, mặc kệ buổi tối nghe được cái gì, ngàn vạn lần đừng dễ dàng phóng thần thức ra ngoài, để tránh làm bị thương thần thức.
Thần thức bị tổn thương sẽ ảnh hưởng rất lớn đến tu sĩ, cho nên có rất ít tu sĩ dám đi thử.
Khi hai người trận địa sẵn sàng đón quân địch, một bóng đen che khuất ánh trăng từ cửa hang, sau đó bọn họ rốt cuộc nhìn thấy đồ vật đi qua hang động.
Đó là một đôi mắt cực lớn.
Nó có màu vàng sẫm, giống như thủy tinh phủ một lớp bụi, ở giữa có một đường thẳng đứng, giống như mắt của một loại động vật nào đó, đang chăm chú nhìn vào trong động.
Giống như bên ngoài có một con quái vật khủng bố không biết tên, ghé vào trước núi cát, đang không chớp mắt nhìn chằm chằm người trong hang động, cảnh tượng này vô cùng đáng sợ, nếu như người nhát gan, chỉ sợ đã sợ tới mức thét ra tiếng chói tai.
Hơi thở Yến Đồng Quy chậm lại, mồ hôi lạnh tuôn ra.
Tuy rằng không biết thứ gì đang nhìn trộm ngoài hang động, nhưng hắn có thể cảm giác được thứ này rất lọi hại, nhìn vào con mắt kia, hắn không khỏi có chút tim đập thình thịch.
May mắn, chủ nhân của con mắt này chỉ là nhìn trộm, cũng không có ý đồ xông vào hang động.
Khoảng chừng nửa canh giờ sau, đôi mắt kia rốt cuộc thu hồi, áng trăng lại chiếu xuống cửa hang động.
Chỉ là cả hai người chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, ngoài cửa động lại vang lên một tiếng sột soạt khác, lông tơ Yến Đồng Quy dựng đứng, thiếu chút nữa đã chửi ầm lên.
Rốt cuộc đã xong chưa vậy!
Hắn cho rằng chủ nhân của con mắt kia đi vòng vèo trở về, nhưng khi nhìn kỹ lại, chỉ thấy dưới ánh trăng kia, một bàn tay gầy guộc đen sì từ ngoài hang động chậm rãi thò vào.
Bàn tay kia vừa nhìn thấy đã biết không phải là người bình thường, nó khô gầy giống như móng vuốt của quỷ, hơn nữa càng duỗi càng dài, hướng về phía hai người trong hang động.
Yến Đồng Quy khẩn trương nắm chặt chuỗi hạt châu, âm thầm nuốt nước miếng.
May mắn, bàn tay kia bị trận phòng ngự ngăn cản.
Bàn tay đen sờ tới sờ lui trong hang động, không sờ thấy cái gì, chỉ có thể tiếc nuối mà lui ra ngoài.
Ngay khi hai người cho rằng bàn tay đen rời đi giống như con mắt kia, đột nhiên nó lại vươn tới, dùng tốc độ cực nhanh chộp lấy trận phòng ngự.
Linh quang của trận phòng ngự đong đưa.
Giờ phút này hai người đã rõ ràng, bàn tay đen này hẳn là đã phát hiện sự tồn tại của trận phòng ngự, khả năng hai người trong trận phòng ngự đều bị nó phát hiện, mới có thể trực tiếp công kích trận phòng ngự.
Cơ Thấu lập tức không nói hai lời, duỗi tay kéo lấy bàn tay đen đang công kích trận phòng ngự kia, hơn nữa dùng sức kéo, kéo bàn tay đen kia tiến vào.
Yến Đồng Quy: “!!!!!!”
Bàn tay đen: ????
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.