Chương 37: Phá Kính
Vụ Thỉ Dực
24/06/2023
Nhìn thấy đọa yêu rút lui như thủy triều, mọi người đều có chút mờ mịt.
Bọn họ ngây ngốc đứng tại chỗ, đầu trống rỗng, một lúc lâu sau mới phản ứng lại rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
Đọa yêu điên cuồng công kích thế nhưng rút lui, vậy đại biểu đã phá kính.
Hiểu rõ điểm này sau, tinh thần căng chặt của mọi người lập tức buông lỏng, trực tiếp nằm liệt dưới đất, ngay cả Yến Thất chú trọng hình tượng nhất cũng bất chấp, dựa vào cỗ quan tài kia thở dốc, tay run đến mức không nâng lên nổi.
Chỉ có Cơ Thấu vẫn như cũ đứng ở nơi đó.
Dáng người nàng thẳng tắp, nhìn bóng đêm đen thùi bên ngoài, rõ ràng khuôn mặt và vạt áo đều dính máu, lộ ra bộ dáng chật vật, nhưng lại khiến người khác cảm thấy nàng ngạo nghễ như thế nào, có nét quyến rũ của riêng mình.
Vừa nhìn thấy chính là xuất thân từ môn phái lớn, có sự nghiêm nghị của đệ tử đến từ môn phái lớn của chính đạo.
Đột nhiên, Cơ Thấu xoay người đi đến ngôi nhà ở phía đằng sau.
Liền thấy một người nghiêng ngả lảo đảo đi ra từ chính đường.
Là Yến Đồng Quy.
Tình huống của hắn cũng không tốt hơn đệ tử Yến thị là bao, cả người đều là máu, ngón tay còn nhỏ máu, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, giống như bất cứ lúc nào cũng sẽ ngã xuống.
Nhìn thấy Cơ Thấu, hắn nhếch miệng cười rộ lên, ho ra một búng máu, nghẹn ngào nói: “May mắn không phụ sứ mệnh.”
Lời này là hắn nói với Cơ Thấu, cũng là nói với mọi người ở đây.
Cơ Thấu duỗi tay đỡ hắn mọt phen, khi hắn mềm như bông mà ngã xuống, thì nàng thoải mái xách hắn qua một bên.
Yến Đồng Quy: “….”
Không chờ hắn phát biểu ý kiến khi nàng xách hắn giống như xách một con cún, liền thấy nàng móc ra bình ngọc mà lúc trước Yến Ngũ cho nàng, đưa cho hắn.
“Trị liệu một chút.”
Hai tay Yến Đồng Quy nhận lấy bình ngọc, cảm động mà nói một tiếng cảm ơn.
Lúc này, lại một cái bình ngọc ném tới, Yến Đồng Quy theo bản năng tiếp lấy, ngẩng đầu nhìn qua, thấy Yến Thất dựa vào quan tài.
“Đây là thiên nguyên đan, trị nội thương.” Yến Thất nói.
Yến Đồng Quy im lặng một lát, cũng nói một tiếng cảm ơn, cất bình ngọc mà Cơ Thấu cho hắn đi, đổ ra thiên nguyên đan ăn vào.
Ở kính Thiên Sơn, kỳ thật phá kính cũng không tốt hơn đối đầu với đọa yêu bao nhiêu.
Tu sĩ không chỉ phải hết sức chuyên chú tìm kiếm sơ hở, sau khi tìm được phải trực tiếp ra tay, không thể có chút do dự và chuẩn bị nào, nếu không sẽ bỏ lẽ thời cơ tốt. Loại thời cơ này thường chỉ là thoáng qua, bởi vì thuật pháp ở kính Thiên Sơn là thiên biến vạn hóa, sơ hở của mỗi cái kính bất cứ lúc nào cũng đều có khả năng sẽ phát sinh biến hóa.
Phải nắm chặt thời cơ ra tay, không thể phân tâm đi đối phó những thứ khác.
Vì vậy khi tu sĩ phá kính, đối mặt với sự phản công của kính Thiên Sơn, bọn họ căn bản không hề có sức phản kháng, chỉ có thể chịu đựng một kích này, tự mình gánh chịu tất cả.
Bên cạnh có tùy tùng bảo vệ còn đỡ, không có tùy tùng, sẽ giống như Yến Đồng Quy tự mình gánh chịu như vậy.
Tuy rằng đã phá kính, mọi người vẫn không có vội vã rời đi, thật sự là không có sức lực rời đi.
May mắn “kính” bị phá trong khoảng thời gian ngắn sẽ duy trì nguyên dạng, không cần lo lắng cái gì, trước tiên bọn họ có thể ở nơi này nghỉ ngơi một lát.
Mọi người nghỉ ngơi, trị liệu, chỉ có Cơ Thấu là nhàn rỗi nhất.
Cơ Thấu đi qua, đi đến trước quan tài.
Yến Thất đang dựa vào quan tài nghỉ ngơi, phản ứng có chút chậm chạp, thấy nàng từ trên cao nhìn xuống nhìn mình, mặt hắn không có biểu tình gì ngẩng đầu, vẻ mặt lạnh như băng nhìn lại nàng.
Chỉ có người quen thuộc với hắn mới biết được, hắn đây là ngây ngốc.
“Lão Thất ngu ngốc, ngươi còn không mau đứng lên, dựa vào quan tài của người khác làm gì?” Yến Ngũ kêu lên, sau khi nói xong mới phát hiện lời này của mình có vẻ như không ổn lắm.
Tuy nói tu sĩ rất ít khi dùng đến quan tài, phàm nhân sau khi chết mới yêu cầu dùng đến quan tài, nhưng mặc kệ quan tài ở nơi nào, ý tứ đều là không khác nhau lắm.
Nàng xin lỗi Cơ Thấu: “Cơ cô nương, ta không phải có ý kia.”
Cơ Thấu đương nhiên không thèm để ý, khi Yến Thất đứng lên, nàng đi qua rút quan tài từ bùn đất ra.
Quan tài ở trong tay Cơ Thấu thoạt nhìn rất nhẹ, nếu không phải lúc trước xem qua Cơ Thấu dùng nó làm vũ khí để đập đọa yêu đến nát nhừ, lại ngăn trở lỗ hổng do đọa yêu xé mở như thế nào, để bọn họ có thời gian thở dốc, thì đều cho rằng nó rất nhẹ, là một cỗ quan tài bình thường.
Cơ Thấu cất quan tài, không có việc gì làm liền đi xem Yến Đồng Quy.
“Ngươi còn tốt chứ?” Nàng hiếm khi quan tâm hỏi.
Yến Đồng Quy vừa ăn thiên nguyên đan, dược lực còn chưa hoàn toàn phát huy tác dụng, sắc mặt vẫn còn tái nhợt đến trong suốt.
“Còn tốt.” Hắn cười một cái, có chút được sủng mà sợ: “Kỳ thật vết thương này so với trước kia xem như nhẹ hơn nhiều.”
Loại người có mệnh hao tài tốn của như hắn, từ khi sinh ra liền bắt đầu đấu tranh với trời, so với các tu sĩ bình thường khác thì tu hành đều gian nan hơn, bị thương càng là chuyện thường ngày, đều đã thành thói quen.
Hơn nữa lần này còn rất may mắn, còn được người khác tặng cho một lọ thiên nguyên đan nữa.
Thiên nguyên đan là linh đan cấp năm, tuy rằng thiên nguyên đan này chỉ là hạng Huyền, hiệu quả vẫn là khá tốt.
Bọn họ ngây ngốc đứng tại chỗ, đầu trống rỗng, một lúc lâu sau mới phản ứng lại rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
Đọa yêu điên cuồng công kích thế nhưng rút lui, vậy đại biểu đã phá kính.
Hiểu rõ điểm này sau, tinh thần căng chặt của mọi người lập tức buông lỏng, trực tiếp nằm liệt dưới đất, ngay cả Yến Thất chú trọng hình tượng nhất cũng bất chấp, dựa vào cỗ quan tài kia thở dốc, tay run đến mức không nâng lên nổi.
Chỉ có Cơ Thấu vẫn như cũ đứng ở nơi đó.
Dáng người nàng thẳng tắp, nhìn bóng đêm đen thùi bên ngoài, rõ ràng khuôn mặt và vạt áo đều dính máu, lộ ra bộ dáng chật vật, nhưng lại khiến người khác cảm thấy nàng ngạo nghễ như thế nào, có nét quyến rũ của riêng mình.
Vừa nhìn thấy chính là xuất thân từ môn phái lớn, có sự nghiêm nghị của đệ tử đến từ môn phái lớn của chính đạo.
Đột nhiên, Cơ Thấu xoay người đi đến ngôi nhà ở phía đằng sau.
Liền thấy một người nghiêng ngả lảo đảo đi ra từ chính đường.
Là Yến Đồng Quy.
Tình huống của hắn cũng không tốt hơn đệ tử Yến thị là bao, cả người đều là máu, ngón tay còn nhỏ máu, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, giống như bất cứ lúc nào cũng sẽ ngã xuống.
Nhìn thấy Cơ Thấu, hắn nhếch miệng cười rộ lên, ho ra một búng máu, nghẹn ngào nói: “May mắn không phụ sứ mệnh.”
Lời này là hắn nói với Cơ Thấu, cũng là nói với mọi người ở đây.
Cơ Thấu duỗi tay đỡ hắn mọt phen, khi hắn mềm như bông mà ngã xuống, thì nàng thoải mái xách hắn qua một bên.
Yến Đồng Quy: “….”
Không chờ hắn phát biểu ý kiến khi nàng xách hắn giống như xách một con cún, liền thấy nàng móc ra bình ngọc mà lúc trước Yến Ngũ cho nàng, đưa cho hắn.
“Trị liệu một chút.”
Hai tay Yến Đồng Quy nhận lấy bình ngọc, cảm động mà nói một tiếng cảm ơn.
Lúc này, lại một cái bình ngọc ném tới, Yến Đồng Quy theo bản năng tiếp lấy, ngẩng đầu nhìn qua, thấy Yến Thất dựa vào quan tài.
“Đây là thiên nguyên đan, trị nội thương.” Yến Thất nói.
Yến Đồng Quy im lặng một lát, cũng nói một tiếng cảm ơn, cất bình ngọc mà Cơ Thấu cho hắn đi, đổ ra thiên nguyên đan ăn vào.
Ở kính Thiên Sơn, kỳ thật phá kính cũng không tốt hơn đối đầu với đọa yêu bao nhiêu.
Tu sĩ không chỉ phải hết sức chuyên chú tìm kiếm sơ hở, sau khi tìm được phải trực tiếp ra tay, không thể có chút do dự và chuẩn bị nào, nếu không sẽ bỏ lẽ thời cơ tốt. Loại thời cơ này thường chỉ là thoáng qua, bởi vì thuật pháp ở kính Thiên Sơn là thiên biến vạn hóa, sơ hở của mỗi cái kính bất cứ lúc nào cũng đều có khả năng sẽ phát sinh biến hóa.
Phải nắm chặt thời cơ ra tay, không thể phân tâm đi đối phó những thứ khác.
Vì vậy khi tu sĩ phá kính, đối mặt với sự phản công của kính Thiên Sơn, bọn họ căn bản không hề có sức phản kháng, chỉ có thể chịu đựng một kích này, tự mình gánh chịu tất cả.
Bên cạnh có tùy tùng bảo vệ còn đỡ, không có tùy tùng, sẽ giống như Yến Đồng Quy tự mình gánh chịu như vậy.
Tuy rằng đã phá kính, mọi người vẫn không có vội vã rời đi, thật sự là không có sức lực rời đi.
May mắn “kính” bị phá trong khoảng thời gian ngắn sẽ duy trì nguyên dạng, không cần lo lắng cái gì, trước tiên bọn họ có thể ở nơi này nghỉ ngơi một lát.
Mọi người nghỉ ngơi, trị liệu, chỉ có Cơ Thấu là nhàn rỗi nhất.
Cơ Thấu đi qua, đi đến trước quan tài.
Yến Thất đang dựa vào quan tài nghỉ ngơi, phản ứng có chút chậm chạp, thấy nàng từ trên cao nhìn xuống nhìn mình, mặt hắn không có biểu tình gì ngẩng đầu, vẻ mặt lạnh như băng nhìn lại nàng.
Chỉ có người quen thuộc với hắn mới biết được, hắn đây là ngây ngốc.
“Lão Thất ngu ngốc, ngươi còn không mau đứng lên, dựa vào quan tài của người khác làm gì?” Yến Ngũ kêu lên, sau khi nói xong mới phát hiện lời này của mình có vẻ như không ổn lắm.
Tuy nói tu sĩ rất ít khi dùng đến quan tài, phàm nhân sau khi chết mới yêu cầu dùng đến quan tài, nhưng mặc kệ quan tài ở nơi nào, ý tứ đều là không khác nhau lắm.
Nàng xin lỗi Cơ Thấu: “Cơ cô nương, ta không phải có ý kia.”
Cơ Thấu đương nhiên không thèm để ý, khi Yến Thất đứng lên, nàng đi qua rút quan tài từ bùn đất ra.
Quan tài ở trong tay Cơ Thấu thoạt nhìn rất nhẹ, nếu không phải lúc trước xem qua Cơ Thấu dùng nó làm vũ khí để đập đọa yêu đến nát nhừ, lại ngăn trở lỗ hổng do đọa yêu xé mở như thế nào, để bọn họ có thời gian thở dốc, thì đều cho rằng nó rất nhẹ, là một cỗ quan tài bình thường.
Cơ Thấu cất quan tài, không có việc gì làm liền đi xem Yến Đồng Quy.
“Ngươi còn tốt chứ?” Nàng hiếm khi quan tâm hỏi.
Yến Đồng Quy vừa ăn thiên nguyên đan, dược lực còn chưa hoàn toàn phát huy tác dụng, sắc mặt vẫn còn tái nhợt đến trong suốt.
“Còn tốt.” Hắn cười một cái, có chút được sủng mà sợ: “Kỳ thật vết thương này so với trước kia xem như nhẹ hơn nhiều.”
Loại người có mệnh hao tài tốn của như hắn, từ khi sinh ra liền bắt đầu đấu tranh với trời, so với các tu sĩ bình thường khác thì tu hành đều gian nan hơn, bị thương càng là chuyện thường ngày, đều đã thành thói quen.
Hơn nữa lần này còn rất may mắn, còn được người khác tặng cho một lọ thiên nguyên đan nữa.
Thiên nguyên đan là linh đan cấp năm, tuy rằng thiên nguyên đan này chỉ là hạng Huyền, hiệu quả vẫn là khá tốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.