Chương 16
Canary
26/08/2017
Ở chơi với ngoại vài ngày, chúng mình trở về thành phố nhộn nhịp.
Hôm nay là đám cưới của anh hai với chị Nhi. Mình dậy sớm, anh ghé chở mình qua salon làm tóc, trang điểm, thay đồ. Mọi thứ hoàn thành khá sớm. Mình cùng anh đến nhà hàng nơi tổ chức tiệc. Sang trọng lắm, nhà hàng lớn vô cùng. Chú rể đẹp trai đứng đón khách. Anh hai sắp không thương mình nhiều nữa rồi, anh hai sẽ thương vợ, thương con anh ấy nhiều hơn. Mình ôm chầm anh hai, cũng lâu lắm rồi hai anh em không ôm nhau thế này.
-"Con nhỏ này, làm như anh hai mày đi gả cho nhà người ta ấy"
Mình cười cười rồi cùng Vinh vào trong. Lễ cưới bắt đầu khi cô dâu đến. Cha cô dâu dắt tay đi trên bục dài. Đến bên trao cô dâu cho chú rể. Người cha xúc động bật khóc, gửi gấm cô dâu cho nhà chồng. Mình kéo tay anh nắm chặt. Một ngày nào đó mình cũng sẽ về cùng một nhà với anh... người mình thương.
.....
Vài ngày sau đó, con nhóc Collecte thường xuyên lui tới quán mình. Nó ngồi nói chuyện với anh, làm những biểu cảm 'dễ thương' trước mặt anh. Mình nhìn mà phát ốm luôn ấy.
Tối đó nó rủ anh đi bar cùng nó. Chẳng hiểu sao anh lại đồng ý. Anh có nghĩ đến cảm xúc của mình hay không đây?! Mình dỗi, không thèm nói chuyện với anh nữa. Thằng Tùng nói để nó đi cùng, rồi xem chừng anh giúp mình. Nghe nó nói thế thì mình cũng yên tâm phần nào..
....
1 giờ đêm, mình chẳng thể nào ngủ được. Cứ trằn trọc mãi. Điện thoại thông báo tin nhắn, tay theo quán tính mà cầm lên. Trong lòng thầm nghĩ: "Ai lại nhắn tin giờ này nhỉ?"
Mình bật điện thoại, là số lạ. Nội dung tin nhắn khiến đầu óc mình rối loạn. "Phòng 909,tầng 9.Khách sạn Hương Hoa. Số... Đường... "
Tay mình run run. Tay bấm loạn xạ, gọi thằng Dũng sang nhà rước mình. Chẳng kịp thay đồ, mình như điên dại chạy xuống nhà. "Làm ơn... chuyện đó đừng xảy ra"
Thằng Dũng đến, nó chở mình đi đến cái địa chỉ ấy.
-"Chuyện gì thế Dương? Có chuyện gì??"
Mình rơi nước mắt, lắc đầu nguầy nguậy. Không nói nên lời nữa rồi. Chỉ mong sao chuyện đó đừng đến.
Đứng trước cửa khách sạn, mình chạy lại thang máy. Nhấn tầng 9.tay mình vẫn chưa thôi run. Phòng 909,ở đâu? Mình chạy dọc hành lang. Kia rồi, phòng 909. Trong đoạn tin nhắn có ghi cửa không khoá. Tay mình run run, nắm lấy khoá cửa, đẩy vào.
Tim mình như vỡ thành từng mảnh vụn. Hai người họ, khoả thân, trên giường. Con nhỏ Collecte mếu máo nói rằng đây chỉ là tai nạn. Anh thì liên tục xin lỗi, nói sẽ chịu trách nhiệm. Mình vào, hai ánh mắt ấy hướng về phía mình.
Thuỳ Dương như con dở, nước mắt không ngừng rơi. Tay cầm lấy cái ghế, miệng liên tục
-"Anh! Chẳng bao giờ chịu nghĩ cho tôi cả! Tôi biết chuyện này sẽ đến, lúc đầu tôi nói mà anh không tin_"
-"Dương! Bình tĩnh em à"
Trong cuộc đời, Thuỳ Dương này ghét nhất là sự phản bội. Chưa kịp phi cái ghế vào hai con người ấy thì chợt một luồng khí lạnh truyền hết sống lưng, lên gáy rồi mình ngất đi mất. Chỉ biết lúc đó thằng Dũng vào kịp đỡ mình, miệng buông một câu chửi
-"Mẹ kiếp. Thuỳ Dương có chuyện gì thì mày không yên đâu"
Nó bế mình đi. Sau đó... thì mình chẳng nhớ gì nữa. Vô dụng thật, đi bắt gian tình cũng không xong nữa!
....
Mở mắt ra, mùi thuốc sát trùng bay vào mũi. Là bệnh viện. Nhìn quanh, có anh Đức, thằng Tùng, Dũng, Hưng, cái Thanh, Thư, Vân, Mai. Đủ mặt cả. Vừa thấy mình mở mắt thì cả bọn nhốn nhào. Dường như tụi nó chưa báo cho gia đình mình biết.
-"Mày có sao không Dương? Tao đỡ mày dậy"
Cái Mai đỡ mình ngồi dậy. Cái dáng người đứng trước cửa đập vào mắt mình. Tay mình với lấy cái cốc, phi thẳng vào người hắn.
-"Biến! Cút khỏi chỗ này!"
Mình thét. Anh không né cái cốc kia. Nó vỡ choang. Đâm vào tay anh rồi....
-"Ra ngoài đi Vinh. Cho nó bình tĩnh lại"
Anh Đức nói. Vinh ra ngoài. Cái Thanh nó đập mặt mình
-"Cái con dở này! Sao lại chọi người ta như thế hả? Mày có biết Vinh quan tâm mày lắm không???"
Mình hất tay nó, thật sự thì lúc đó cáu nên mới hất tay nó mạnh như thế
-"Quan tâm tao? Nếu quan tâm tao, yêu thương tao thì đâu có lên giường với con nhỏ người Pháp đó!!! Chó chết!"
Thằng Tùng can
-"Hâm. Anh Vinh bị dụ. Bị con nhỏ đó dụ đấy. Mày không biết nghĩ à???"
-"Dụ cái đách. Đồng ý đi bar, uống rượu thò là tình nguyện rồi!"
Cả bọn lắc đầu. Thằng Dũng cũng nói giúp cho anh ta.
-"Thôi. Mày về ngoại chơi đi. Cho tâm hồn nó khoẻ khoắn lên. Tụi tao đi với mày"
Thằng Dũng nói. Mình gật gật đầu. Mệt mỏi quá... thực sự rất mệt mỏi..
....
Mình cùng tụi nó về ngoại. Ngoại cũng quá quen rồi. Tại tụi này hay về đay lắm. Thậm chí tụi nó còn về lúc không có mình nữa mà.
Chín đứa về, ngoại, dì Út, thằng Nhân vui lắm. Tụi nó mỗi đứa một việc. Mỗi ngày cho heo ăn, trồng rau, tưới cây, tỉa cành. Phụ giúp ngoại đỡ biết bao nhiêu. Ngoại thì vui cười đến híp cả mắt
-"Mỗi lần tụi bây về thì ngoại, dì Út, thằng Nhân đỡ biết bao nhiêu"
Tụi nó ha hả cười. Nói rằng làm thế cho đỡ ngại, chứ ngày nào cũng ăn chực thì ngại lắm.
-"Thằng Vinh đâu con?"
Dù Út hỏi. Tụi nó chợt im lặng, mình cố gượng người
-"Tụi con chia tay rồi. Út đừng nhắc"
Mình quay đi. Tụi nó lại bu xúm quanh Út. Không biết nói gì nữa.
Tối đó ăn lẩu, nhà thiếu bia. Mình là đứa bị bắt ra ngoài mua. Lang thang ngoài đường, chiếc xe nhìn quen quá. Là Aventador. Có một người đứng tựa cửa xe. Nhìn mình. Mình đi qua như không quen biết. Vào tiệm tạp háo mua thùng bia rồi rinh về. Mẹ kiếp, là tụi nó cố ý kêu mình đi mua đây mà. Lúc trở ra, anh vẫn đứng đó. Trời lạnh thấu xương, thế mà anh chỉ mặt mỗi cái áo sơ mi mỏng. Nhỡ cảm rồi sao?
-"Dương. Đây bê cho. Nặng.. "
Mình giả điếc không nghe thấy. Ai đó lẽo đẽo theo sau mình, rồi chạy ra trước giành bê thùng bia
-"Không cần. Về đi"
Mình giật lại, hai đứa giành giật mại. Mình phát cáu mà quẳng luôn thùng bia đi.
-"Biến đi!"
Đâng ghét. Điên thật mà. Từ dạo đó đến nay, một câu xin lỗi cũng không có. Một cậu giải thích lại càng không.
Ai kia đứng đó, im im. Phát bực! Mở miệng ra nói một câu xin lỗi xem nào!
Gió rít lạnh run người. Mình có áo khoát nên cũng đỡ, có người ta thì không có cái áo khaót nào cả. Nhìn mà thương. Mình thương nhiều hơn giận. Nếu hôm đó chịu ở nhà cùng mình thì mọi chuyện đâu phải thế này.
Mình đi qua anh, ngồi xuống nhặt mấy lon bia rơi trên đất. Anh cũng ngồi xuống nhặt. Xong thì mình bê thùng bia về. Ai kia cũng về theo. Đứng trước cửa nhà đó. Mình vào đóng sầm cửa lại. Trời sắp mưa rồi. Mưa thì chắc anh cũng sẽ lên xe về thôi.
Cả nhà ăn nhậu vui lắm. Xong rồi thì cả bọn ngủ tại chỗ. Mình lên phòng tắm rửa. Mưa lớn quá, giông dữ lắm. Mình ngó xuống nhà, chiếc xe vẫn ở đó. Đừng nói là đang dầm mưa ở trước cửa đấy nhá! Đùa mình à???
Mình chạy xuống nhà mở cửa ra, người ta ướt nhẹp, môi tái đi rồi. Mình kéo anh vào nhà.
-"Đừng có mà hành xác trước nhà tôi chứ! Anh chết thật thì sao đây?!?! "
Mình mắng. Thật hết nói.
-"Anh đáng chết mà"
Điên xừ nó rồi. Mình kéo vào trong, lấy khăn lau lau, lau người, lau tóc. Tay anh lạnh cóng rồi. Nước mắt mình chực rơi xuống. Tay mình vẫn lau tóc cho anh... Anh đưa tay lên mặt mình, gạt nước mắt
-"Đừng khóc"
Mình vẫn lau lau tóc, lấy bộ đồ của thằng Nhân cho anh thay.
-"Đói.... "
Mình liếc nhìn rồi xuống nhà hâm nồ cháo lúc nãy nấu. Bê lên cho người ta. Người ta thổi thổi, húp húp đến hết bát. Mình bỏ đi ngủ trước, mặc kệ ai kia ngồi trên ghế đó.
Nói ngủ chứ có ngủ được đâu. Trằn trọc mãi. Chợt ai đó vuốt tóc mình
-"Xin lỗi... Thuỳ Dương à.. Lúc đó anh say, trong ly rượu có gì ấy. Anh không nhớ gì cả. Anh không muốn giàu thích, vì anh đã sai. Sai thì không cần giải thích. Anh có lỗi với em"
Nước mắt mình rơi lã chã. Mình ngồi dậy, ai kia tròn mắt
-"Ơ... Em quay sang kia.. Tưởng ngủ rồi"
Mình choàng tay ôm qua cổ anh. Mấy ngày rồi không ở bên anh, không ôm anh, không hôn anh. Mình khoa chịu lắm. Mình siết chặt hơn. Anh vuốt tóc mình. Anh hôn tai mình, má mình rồi đến môi. Nụ hôn cuồng nhiệt. Như chẳng muốn dứt. Đến khi mình muốn hết hơi, ai kia mới buông mình ra.
-"Ngủ sớm đi"
Anh ra ngoài. Mình nằm xuống giường. Cảm giác này thật ấm áp...
....
Hai đứa làm hoà, vài ngày sau, cả bọn kéo về thành phố. Mỗi thứ trở lại về quy củ. Mình và anh vẫn tốt đẹp, xem như chưa có chuyện gì xảy ra cả.
Anh dành nhiều thời gian cho mình hơn, ở tiệm với mình suốt. Tối thì đi xem phim, đi bar, đi dạo chơi.
...
-"Lấy cho em bịch bột đi"
Anh nhanh tay lấy rồi đưa cho mình. Choàng tay qua người mình, cầm tay mình khuấy bột. Khi làm bánh xong thì ra ngoài bưng bê, phụ giúp mình.
Chợt con nhóc Collecte đến, nó kêu anh ngồi xuống nói chuyện. Anh kéo mình lại ngồi cùng, nó nhìn nhìn liếc liếc
-"Chuyện gì? Em nói đi. Hôm trước anh đã nói. Hôm đó chỉ là tai nạn, nhưng nếu có chuyện gì thì anh sẽ chịu trách nhiệm."
Nó chìa ra một tấm ảnh
-"We have baby"
Mình mím môi. Anh cầm tay mình.
-"Ừ... "
Mình bỏ vào trong bếp. Mình vừa biết được một tin. Anh sắp làm ba... nhưng người làm mẹ lại không phải là mình. Nước mắt mình rơi, mình ngồi thụp xuống, ôm mặt khóc nức nở. Lát sau anh vào, cũng ngồi cùng mình, ôm lấy mình
-"Nín nào em. Em sẽ là vợ của anh... Mãi mình em thôi"
Mình gật đầu, lau nước mắt. Mỉm cười. Một nụ cười miễng cưỡng.
Hôm nay là đám cưới của anh hai với chị Nhi. Mình dậy sớm, anh ghé chở mình qua salon làm tóc, trang điểm, thay đồ. Mọi thứ hoàn thành khá sớm. Mình cùng anh đến nhà hàng nơi tổ chức tiệc. Sang trọng lắm, nhà hàng lớn vô cùng. Chú rể đẹp trai đứng đón khách. Anh hai sắp không thương mình nhiều nữa rồi, anh hai sẽ thương vợ, thương con anh ấy nhiều hơn. Mình ôm chầm anh hai, cũng lâu lắm rồi hai anh em không ôm nhau thế này.
-"Con nhỏ này, làm như anh hai mày đi gả cho nhà người ta ấy"
Mình cười cười rồi cùng Vinh vào trong. Lễ cưới bắt đầu khi cô dâu đến. Cha cô dâu dắt tay đi trên bục dài. Đến bên trao cô dâu cho chú rể. Người cha xúc động bật khóc, gửi gấm cô dâu cho nhà chồng. Mình kéo tay anh nắm chặt. Một ngày nào đó mình cũng sẽ về cùng một nhà với anh... người mình thương.
.....
Vài ngày sau đó, con nhóc Collecte thường xuyên lui tới quán mình. Nó ngồi nói chuyện với anh, làm những biểu cảm 'dễ thương' trước mặt anh. Mình nhìn mà phát ốm luôn ấy.
Tối đó nó rủ anh đi bar cùng nó. Chẳng hiểu sao anh lại đồng ý. Anh có nghĩ đến cảm xúc của mình hay không đây?! Mình dỗi, không thèm nói chuyện với anh nữa. Thằng Tùng nói để nó đi cùng, rồi xem chừng anh giúp mình. Nghe nó nói thế thì mình cũng yên tâm phần nào..
....
1 giờ đêm, mình chẳng thể nào ngủ được. Cứ trằn trọc mãi. Điện thoại thông báo tin nhắn, tay theo quán tính mà cầm lên. Trong lòng thầm nghĩ: "Ai lại nhắn tin giờ này nhỉ?"
Mình bật điện thoại, là số lạ. Nội dung tin nhắn khiến đầu óc mình rối loạn. "Phòng 909,tầng 9.Khách sạn Hương Hoa. Số... Đường... "
Tay mình run run. Tay bấm loạn xạ, gọi thằng Dũng sang nhà rước mình. Chẳng kịp thay đồ, mình như điên dại chạy xuống nhà. "Làm ơn... chuyện đó đừng xảy ra"
Thằng Dũng đến, nó chở mình đi đến cái địa chỉ ấy.
-"Chuyện gì thế Dương? Có chuyện gì??"
Mình rơi nước mắt, lắc đầu nguầy nguậy. Không nói nên lời nữa rồi. Chỉ mong sao chuyện đó đừng đến.
Đứng trước cửa khách sạn, mình chạy lại thang máy. Nhấn tầng 9.tay mình vẫn chưa thôi run. Phòng 909,ở đâu? Mình chạy dọc hành lang. Kia rồi, phòng 909. Trong đoạn tin nhắn có ghi cửa không khoá. Tay mình run run, nắm lấy khoá cửa, đẩy vào.
Tim mình như vỡ thành từng mảnh vụn. Hai người họ, khoả thân, trên giường. Con nhỏ Collecte mếu máo nói rằng đây chỉ là tai nạn. Anh thì liên tục xin lỗi, nói sẽ chịu trách nhiệm. Mình vào, hai ánh mắt ấy hướng về phía mình.
Thuỳ Dương như con dở, nước mắt không ngừng rơi. Tay cầm lấy cái ghế, miệng liên tục
-"Anh! Chẳng bao giờ chịu nghĩ cho tôi cả! Tôi biết chuyện này sẽ đến, lúc đầu tôi nói mà anh không tin_"
-"Dương! Bình tĩnh em à"
Trong cuộc đời, Thuỳ Dương này ghét nhất là sự phản bội. Chưa kịp phi cái ghế vào hai con người ấy thì chợt một luồng khí lạnh truyền hết sống lưng, lên gáy rồi mình ngất đi mất. Chỉ biết lúc đó thằng Dũng vào kịp đỡ mình, miệng buông một câu chửi
-"Mẹ kiếp. Thuỳ Dương có chuyện gì thì mày không yên đâu"
Nó bế mình đi. Sau đó... thì mình chẳng nhớ gì nữa. Vô dụng thật, đi bắt gian tình cũng không xong nữa!
....
Mở mắt ra, mùi thuốc sát trùng bay vào mũi. Là bệnh viện. Nhìn quanh, có anh Đức, thằng Tùng, Dũng, Hưng, cái Thanh, Thư, Vân, Mai. Đủ mặt cả. Vừa thấy mình mở mắt thì cả bọn nhốn nhào. Dường như tụi nó chưa báo cho gia đình mình biết.
-"Mày có sao không Dương? Tao đỡ mày dậy"
Cái Mai đỡ mình ngồi dậy. Cái dáng người đứng trước cửa đập vào mắt mình. Tay mình với lấy cái cốc, phi thẳng vào người hắn.
-"Biến! Cút khỏi chỗ này!"
Mình thét. Anh không né cái cốc kia. Nó vỡ choang. Đâm vào tay anh rồi....
-"Ra ngoài đi Vinh. Cho nó bình tĩnh lại"
Anh Đức nói. Vinh ra ngoài. Cái Thanh nó đập mặt mình
-"Cái con dở này! Sao lại chọi người ta như thế hả? Mày có biết Vinh quan tâm mày lắm không???"
Mình hất tay nó, thật sự thì lúc đó cáu nên mới hất tay nó mạnh như thế
-"Quan tâm tao? Nếu quan tâm tao, yêu thương tao thì đâu có lên giường với con nhỏ người Pháp đó!!! Chó chết!"
Thằng Tùng can
-"Hâm. Anh Vinh bị dụ. Bị con nhỏ đó dụ đấy. Mày không biết nghĩ à???"
-"Dụ cái đách. Đồng ý đi bar, uống rượu thò là tình nguyện rồi!"
Cả bọn lắc đầu. Thằng Dũng cũng nói giúp cho anh ta.
-"Thôi. Mày về ngoại chơi đi. Cho tâm hồn nó khoẻ khoắn lên. Tụi tao đi với mày"
Thằng Dũng nói. Mình gật gật đầu. Mệt mỏi quá... thực sự rất mệt mỏi..
....
Mình cùng tụi nó về ngoại. Ngoại cũng quá quen rồi. Tại tụi này hay về đay lắm. Thậm chí tụi nó còn về lúc không có mình nữa mà.
Chín đứa về, ngoại, dì Út, thằng Nhân vui lắm. Tụi nó mỗi đứa một việc. Mỗi ngày cho heo ăn, trồng rau, tưới cây, tỉa cành. Phụ giúp ngoại đỡ biết bao nhiêu. Ngoại thì vui cười đến híp cả mắt
-"Mỗi lần tụi bây về thì ngoại, dì Út, thằng Nhân đỡ biết bao nhiêu"
Tụi nó ha hả cười. Nói rằng làm thế cho đỡ ngại, chứ ngày nào cũng ăn chực thì ngại lắm.
-"Thằng Vinh đâu con?"
Dù Út hỏi. Tụi nó chợt im lặng, mình cố gượng người
-"Tụi con chia tay rồi. Út đừng nhắc"
Mình quay đi. Tụi nó lại bu xúm quanh Út. Không biết nói gì nữa.
Tối đó ăn lẩu, nhà thiếu bia. Mình là đứa bị bắt ra ngoài mua. Lang thang ngoài đường, chiếc xe nhìn quen quá. Là Aventador. Có một người đứng tựa cửa xe. Nhìn mình. Mình đi qua như không quen biết. Vào tiệm tạp háo mua thùng bia rồi rinh về. Mẹ kiếp, là tụi nó cố ý kêu mình đi mua đây mà. Lúc trở ra, anh vẫn đứng đó. Trời lạnh thấu xương, thế mà anh chỉ mặt mỗi cái áo sơ mi mỏng. Nhỡ cảm rồi sao?
-"Dương. Đây bê cho. Nặng.. "
Mình giả điếc không nghe thấy. Ai đó lẽo đẽo theo sau mình, rồi chạy ra trước giành bê thùng bia
-"Không cần. Về đi"
Mình giật lại, hai đứa giành giật mại. Mình phát cáu mà quẳng luôn thùng bia đi.
-"Biến đi!"
Đâng ghét. Điên thật mà. Từ dạo đó đến nay, một câu xin lỗi cũng không có. Một cậu giải thích lại càng không.
Ai kia đứng đó, im im. Phát bực! Mở miệng ra nói một câu xin lỗi xem nào!
Gió rít lạnh run người. Mình có áo khoát nên cũng đỡ, có người ta thì không có cái áo khaót nào cả. Nhìn mà thương. Mình thương nhiều hơn giận. Nếu hôm đó chịu ở nhà cùng mình thì mọi chuyện đâu phải thế này.
Mình đi qua anh, ngồi xuống nhặt mấy lon bia rơi trên đất. Anh cũng ngồi xuống nhặt. Xong thì mình bê thùng bia về. Ai kia cũng về theo. Đứng trước cửa nhà đó. Mình vào đóng sầm cửa lại. Trời sắp mưa rồi. Mưa thì chắc anh cũng sẽ lên xe về thôi.
Cả nhà ăn nhậu vui lắm. Xong rồi thì cả bọn ngủ tại chỗ. Mình lên phòng tắm rửa. Mưa lớn quá, giông dữ lắm. Mình ngó xuống nhà, chiếc xe vẫn ở đó. Đừng nói là đang dầm mưa ở trước cửa đấy nhá! Đùa mình à???
Mình chạy xuống nhà mở cửa ra, người ta ướt nhẹp, môi tái đi rồi. Mình kéo anh vào nhà.
-"Đừng có mà hành xác trước nhà tôi chứ! Anh chết thật thì sao đây?!?! "
Mình mắng. Thật hết nói.
-"Anh đáng chết mà"
Điên xừ nó rồi. Mình kéo vào trong, lấy khăn lau lau, lau người, lau tóc. Tay anh lạnh cóng rồi. Nước mắt mình chực rơi xuống. Tay mình vẫn lau tóc cho anh... Anh đưa tay lên mặt mình, gạt nước mắt
-"Đừng khóc"
Mình vẫn lau lau tóc, lấy bộ đồ của thằng Nhân cho anh thay.
-"Đói.... "
Mình liếc nhìn rồi xuống nhà hâm nồ cháo lúc nãy nấu. Bê lên cho người ta. Người ta thổi thổi, húp húp đến hết bát. Mình bỏ đi ngủ trước, mặc kệ ai kia ngồi trên ghế đó.
Nói ngủ chứ có ngủ được đâu. Trằn trọc mãi. Chợt ai đó vuốt tóc mình
-"Xin lỗi... Thuỳ Dương à.. Lúc đó anh say, trong ly rượu có gì ấy. Anh không nhớ gì cả. Anh không muốn giàu thích, vì anh đã sai. Sai thì không cần giải thích. Anh có lỗi với em"
Nước mắt mình rơi lã chã. Mình ngồi dậy, ai kia tròn mắt
-"Ơ... Em quay sang kia.. Tưởng ngủ rồi"
Mình choàng tay ôm qua cổ anh. Mấy ngày rồi không ở bên anh, không ôm anh, không hôn anh. Mình khoa chịu lắm. Mình siết chặt hơn. Anh vuốt tóc mình. Anh hôn tai mình, má mình rồi đến môi. Nụ hôn cuồng nhiệt. Như chẳng muốn dứt. Đến khi mình muốn hết hơi, ai kia mới buông mình ra.
-"Ngủ sớm đi"
Anh ra ngoài. Mình nằm xuống giường. Cảm giác này thật ấm áp...
....
Hai đứa làm hoà, vài ngày sau, cả bọn kéo về thành phố. Mỗi thứ trở lại về quy củ. Mình và anh vẫn tốt đẹp, xem như chưa có chuyện gì xảy ra cả.
Anh dành nhiều thời gian cho mình hơn, ở tiệm với mình suốt. Tối thì đi xem phim, đi bar, đi dạo chơi.
...
-"Lấy cho em bịch bột đi"
Anh nhanh tay lấy rồi đưa cho mình. Choàng tay qua người mình, cầm tay mình khuấy bột. Khi làm bánh xong thì ra ngoài bưng bê, phụ giúp mình.
Chợt con nhóc Collecte đến, nó kêu anh ngồi xuống nói chuyện. Anh kéo mình lại ngồi cùng, nó nhìn nhìn liếc liếc
-"Chuyện gì? Em nói đi. Hôm trước anh đã nói. Hôm đó chỉ là tai nạn, nhưng nếu có chuyện gì thì anh sẽ chịu trách nhiệm."
Nó chìa ra một tấm ảnh
-"We have baby"
Mình mím môi. Anh cầm tay mình.
-"Ừ... "
Mình bỏ vào trong bếp. Mình vừa biết được một tin. Anh sắp làm ba... nhưng người làm mẹ lại không phải là mình. Nước mắt mình rơi, mình ngồi thụp xuống, ôm mặt khóc nức nở. Lát sau anh vào, cũng ngồi cùng mình, ôm lấy mình
-"Nín nào em. Em sẽ là vợ của anh... Mãi mình em thôi"
Mình gật đầu, lau nước mắt. Mỉm cười. Một nụ cười miễng cưỡng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.