Chương 19
Canary
26/08/2017
Sau 4 tháng mai thai. Mình đã đi siêu âm. Một sự thật bất ngờ, là song
thai. Hai đứa. Đứa trai đứa gái. Chân mình run. Những hai đứa cơ à. Yêu
quá đi mất. Mình muốn cho anh biết chuyện này.... Nhưng không..
Sau vài lần tái khám. Bác sĩ nói mình có thể đẻ thường. Tuy nhiên khá là nguy hiểm. Và mang song thai thì có nguy cơ sinh non. Mình lo lắm. Lo lắng cho hai bé. Hai bé con của mẹ cố gắng nhé. Mẹ luôn bên con
......
Cũng sắp tới ngày mình sinh em bé rồi. Tự dưng muốn gọi cho anh quá đi mất... Không biết bây giờ anh thế nào. Chắc Collecte đã sinh rồi ấy. Chẳng biết là con trai hay con gái nhỉ? Chẳng biết anh có vui mừng không nhỉ? Cơ mà thừa quá, anh đương nhiên phải vui mừng rồi. Là con của anh kia mà. Môi mình cong lên một đoạn, mắt mình nhoè đi. Tay xoa xoa bụng
-"Con à.... Con đừng lo nhé. Mẹ thương con lắm con ơi"
Những giọt nước mắt rơi.. Khó chịu.. Mình rõ ràng là muốn quên anh, nhưng khi nhìn sang cái bụng to, mình lại quặn thắt nỗi nhớ anh. Đêm trằn trọc không ngủ yên được. Dì với dượng thì luôn ở bên cạnh mình, động viên mình. Nhưng mình.... vẫn đau lắm..
Hôm nay dì đã lên trường dạy từ sớm rồi. Mình ngồi trên ghế phơi nắng ngày mới. Ấm quá đi mất.
"....."
Một cuộc gọi bất ngờ. Mình cầm điện thoại. Là cái Thư. Nó gọi mình vào giờ này để làm gì nhỉ? Mình bắt máy, nhẹ nhàng:
-"Alo? Thư"
-"Dương. Dương.... Anh Vinh.. Anh ấy.. "
Giọng nó run run. Anh... Nghe tên Anh, tim mình loạn nhịp. Mình hối
-"Bình tỉnh. Anh sao? Hả? Mày nói xem!!"
Mình sợ. Mình sợ anh gặp chuyện gì đó. Mình sợ lắm. Rốt cục, là chuyện gì? Đầu dây bên kia nghe giọng của tụi thằng Tùng nữa cơ. Có vẻ cả bọn đang tập trung đông đủ ấy. Cái Thư mở loa ngoài. Đứa nào cũng gọi tên mình. Mình hoảng
-"Chuyện gì? Anh xảy ra chuyện gì?"
Mình run cả người. Chực khóc. Anh... Đã có chuyện gì thế này? Anh Đức lên tiếng
-"Thằng Vinh đang đi tìm em đấy. Nó lật tung cả cái Hà Thành. Nó tới quán bánh hâm, nếu không nói em ở đâu, nó sẽ không nhường nhịn ai cả. Nên là... Nên là... "
Rồi thằng Tùng tiếp tục
-"Tụi tao bí quá, nên là nói sự thật. Nói mày vào nam với dì út, đang ở Sài Gòn. Nó mua vé máy bay bay vào ấy liền luôn. Cũng hai tiếng rồi. Chắc giờ cũng đến nơi rồi ấy. Nãy giờ tụi tao chưa dám thông báo cho mày..."
Anh... Tìm mình sao? Điện thoại rơi xuống sàn. Tại sao? Suốt gần 10 tháng qua anh không tìm mình? Nay anh mới tìm mình? Đúng thật.... Anh chẳng hề yêu thương mình bằng Collecte và đứa con trong bụng cô ấy. Mình khóc. Khóc rất nhiều. Tim quặn thắt. Điện thoại vẫn chưa tắt, đầu dây bên kia nghe rối mù lên cả. Đứa nào cũng gọi tên mình, hỏi mình như thế nào. Đứa nào cũng hoảng hốt lo sợ. Kêu mình bình tỉnh....
Trong lòng, hàng loạt những kỉ niệm. Hàng loạt những chuyện quá khứ hiện lên, cái cảnh tượng đêm ấy, không thể quên được. Cái cảm giác khi Collecte nói rằng đã mang thai con của anh.. thật đau... Hình ảnh anh hiện nên khiến đầu óc mình rối loạn. .... Mình phải làm sao??
...
Bụng mình chợt đau điếng. Tính ra... Cũng đã gần đủ 9 tháng 10 ngày rồi.. Mình đang ở nhà một mình.. Gọi cầu cứu ai đây? Nơi này mình chỉ có dì với dượng. Nhưng họ đã lên giảng đường, điện thoại tắt máy, gọi cũng vô dụng. Chắc phải gọi cấp cứu rồi.... Mình cầm điện thoại, tay run run bấm số. Rồi chợt màn hình tối thui cả. Pin? Hết pin sao? Lúc này sao??? Mình khóc... Đau lắm, thực sự đau lắm. Phải làm sao đây?
Bỏ qua
"Kinh konnn"
Chuông cửa? Là ai? Anh? Anh tìm mình? Mình cố gắng lết ra cửa. Ai cũng được.... Làm ơn.. hãy giúp tôi.
Cánh cửa hé mở.
-"Bất ngờ không?!"
Là tụi thằng Tùng? Cả bọn đều đơ trước những gì họ thấy. Rồi cả bọn hốt hoảng, đỡ mình dậy, dìu mình xuống nhà đón taxi trước cửa. Thằng Tùng tranh luôn ghế của tài xế, cho xe phóng đi. Mình thở không nổi, sao lại khó thở thế này. Mồ hôi mình rơi, nước mắt mình rơi. Đau... đau quá!!!
-"Dương à.. Cố lên nào. Cố lên nào"
Cái Thanh động viên, cái Mai nắm chặt tay mình. Thằng Tùng mở bản đồ, phóng như điên tới bệnh viện. Xe cộ xung quanh sợ, tránh đường cho chạy trước. Vừa đến bệnh viện, nó nhảy xuống, bế mình vào trong. Tụi nó làm cho cả y ta lẫn bác sĩ đều hốt hoảng. Anh Đức, thằng Dũng đi xe khác vừa đến, chạy ngay vào trong
-"Con bé có mệnh hệ gì thì bệnh viện này dẹp. Ok?"
Chỉ có thẳng Dũng mới dám tuyên bố câu đó. Các bác sĩ chạy rầm rập rầm rập. Đưa mình ngay vào phòng cấp cứu
...
-"Oe.. Oe.... Oe.. "
Sau một hồi mệt mỏi. Nghe tiếng của hai đứa nhỏ mà vui quá đi mất. Hay đứa khoẻ mạnh lắm. Mấy cô mấy chú vui mừng khôn xiết. Nhưng nghe loáng thoáng đâu có mấy chú cảnh sát, mấy chú ấy phạt tiền. Vì tội lấn đường cả chạy quá tốc độ. Tụi nó chia nhau ra trả, ngoài ra còn boa luôn cho tài xế taxi hẳn năm trăm ngàn cơ.
Mấy cô mấy chú cứ tranh nhau ẵm bé. Mình mệt mỏi ngủ đi một giấc......
...
Tay ấm quá đi mất. Mình mở mắt dậy. Ba, mẹ Nguyệt, mẹ Vy, ba Phúc, anh hai, chị hai, dì Út, dượng Út, bọn thằng Tùng anh Đức. Và quan trọng hơn, người cầm tay mình... anh.. Anh ôm mình vào lòng. Miệng liên tiếp xin lỗi
-"Dương à.. Em.. Anh sai rồi em à... Tha lỗi cho anh nhé. Em à.."
Mình khóc. Vui quá đi mất. Mọi người.. Anh.. Mình cũng choàng tay ôm lấy anh. Nhớ anh quá đi mất.
-"Anh.. Con chúng ta..... "
Môi mình mấp máy.. Anh cười
-"Em giỏi lắm. Hai đứa ngủ rồi em à"
Mình gật đầu. Mọi người lại hỏi thăm mình rồi thay nhau ẵm bồng hai đứa nhỏ. Không khí ấm áp, hạnh phúc quá đi mất
...
Sau vài lần tái khám. Bác sĩ nói mình có thể đẻ thường. Tuy nhiên khá là nguy hiểm. Và mang song thai thì có nguy cơ sinh non. Mình lo lắm. Lo lắng cho hai bé. Hai bé con của mẹ cố gắng nhé. Mẹ luôn bên con
......
Cũng sắp tới ngày mình sinh em bé rồi. Tự dưng muốn gọi cho anh quá đi mất... Không biết bây giờ anh thế nào. Chắc Collecte đã sinh rồi ấy. Chẳng biết là con trai hay con gái nhỉ? Chẳng biết anh có vui mừng không nhỉ? Cơ mà thừa quá, anh đương nhiên phải vui mừng rồi. Là con của anh kia mà. Môi mình cong lên một đoạn, mắt mình nhoè đi. Tay xoa xoa bụng
-"Con à.... Con đừng lo nhé. Mẹ thương con lắm con ơi"
Những giọt nước mắt rơi.. Khó chịu.. Mình rõ ràng là muốn quên anh, nhưng khi nhìn sang cái bụng to, mình lại quặn thắt nỗi nhớ anh. Đêm trằn trọc không ngủ yên được. Dì với dượng thì luôn ở bên cạnh mình, động viên mình. Nhưng mình.... vẫn đau lắm..
Hôm nay dì đã lên trường dạy từ sớm rồi. Mình ngồi trên ghế phơi nắng ngày mới. Ấm quá đi mất.
"....."
Một cuộc gọi bất ngờ. Mình cầm điện thoại. Là cái Thư. Nó gọi mình vào giờ này để làm gì nhỉ? Mình bắt máy, nhẹ nhàng:
-"Alo? Thư"
-"Dương. Dương.... Anh Vinh.. Anh ấy.. "
Giọng nó run run. Anh... Nghe tên Anh, tim mình loạn nhịp. Mình hối
-"Bình tỉnh. Anh sao? Hả? Mày nói xem!!"
Mình sợ. Mình sợ anh gặp chuyện gì đó. Mình sợ lắm. Rốt cục, là chuyện gì? Đầu dây bên kia nghe giọng của tụi thằng Tùng nữa cơ. Có vẻ cả bọn đang tập trung đông đủ ấy. Cái Thư mở loa ngoài. Đứa nào cũng gọi tên mình. Mình hoảng
-"Chuyện gì? Anh xảy ra chuyện gì?"
Mình run cả người. Chực khóc. Anh... Đã có chuyện gì thế này? Anh Đức lên tiếng
-"Thằng Vinh đang đi tìm em đấy. Nó lật tung cả cái Hà Thành. Nó tới quán bánh hâm, nếu không nói em ở đâu, nó sẽ không nhường nhịn ai cả. Nên là... Nên là... "
Rồi thằng Tùng tiếp tục
-"Tụi tao bí quá, nên là nói sự thật. Nói mày vào nam với dì út, đang ở Sài Gòn. Nó mua vé máy bay bay vào ấy liền luôn. Cũng hai tiếng rồi. Chắc giờ cũng đến nơi rồi ấy. Nãy giờ tụi tao chưa dám thông báo cho mày..."
Anh... Tìm mình sao? Điện thoại rơi xuống sàn. Tại sao? Suốt gần 10 tháng qua anh không tìm mình? Nay anh mới tìm mình? Đúng thật.... Anh chẳng hề yêu thương mình bằng Collecte và đứa con trong bụng cô ấy. Mình khóc. Khóc rất nhiều. Tim quặn thắt. Điện thoại vẫn chưa tắt, đầu dây bên kia nghe rối mù lên cả. Đứa nào cũng gọi tên mình, hỏi mình như thế nào. Đứa nào cũng hoảng hốt lo sợ. Kêu mình bình tỉnh....
Trong lòng, hàng loạt những kỉ niệm. Hàng loạt những chuyện quá khứ hiện lên, cái cảnh tượng đêm ấy, không thể quên được. Cái cảm giác khi Collecte nói rằng đã mang thai con của anh.. thật đau... Hình ảnh anh hiện nên khiến đầu óc mình rối loạn. .... Mình phải làm sao??
...
Bụng mình chợt đau điếng. Tính ra... Cũng đã gần đủ 9 tháng 10 ngày rồi.. Mình đang ở nhà một mình.. Gọi cầu cứu ai đây? Nơi này mình chỉ có dì với dượng. Nhưng họ đã lên giảng đường, điện thoại tắt máy, gọi cũng vô dụng. Chắc phải gọi cấp cứu rồi.... Mình cầm điện thoại, tay run run bấm số. Rồi chợt màn hình tối thui cả. Pin? Hết pin sao? Lúc này sao??? Mình khóc... Đau lắm, thực sự đau lắm. Phải làm sao đây?
Bỏ qua
"Kinh konnn"
Chuông cửa? Là ai? Anh? Anh tìm mình? Mình cố gắng lết ra cửa. Ai cũng được.... Làm ơn.. hãy giúp tôi.
Cánh cửa hé mở.
-"Bất ngờ không?!"
Là tụi thằng Tùng? Cả bọn đều đơ trước những gì họ thấy. Rồi cả bọn hốt hoảng, đỡ mình dậy, dìu mình xuống nhà đón taxi trước cửa. Thằng Tùng tranh luôn ghế của tài xế, cho xe phóng đi. Mình thở không nổi, sao lại khó thở thế này. Mồ hôi mình rơi, nước mắt mình rơi. Đau... đau quá!!!
-"Dương à.. Cố lên nào. Cố lên nào"
Cái Thanh động viên, cái Mai nắm chặt tay mình. Thằng Tùng mở bản đồ, phóng như điên tới bệnh viện. Xe cộ xung quanh sợ, tránh đường cho chạy trước. Vừa đến bệnh viện, nó nhảy xuống, bế mình vào trong. Tụi nó làm cho cả y ta lẫn bác sĩ đều hốt hoảng. Anh Đức, thằng Dũng đi xe khác vừa đến, chạy ngay vào trong
-"Con bé có mệnh hệ gì thì bệnh viện này dẹp. Ok?"
Chỉ có thẳng Dũng mới dám tuyên bố câu đó. Các bác sĩ chạy rầm rập rầm rập. Đưa mình ngay vào phòng cấp cứu
...
-"Oe.. Oe.... Oe.. "
Sau một hồi mệt mỏi. Nghe tiếng của hai đứa nhỏ mà vui quá đi mất. Hay đứa khoẻ mạnh lắm. Mấy cô mấy chú vui mừng khôn xiết. Nhưng nghe loáng thoáng đâu có mấy chú cảnh sát, mấy chú ấy phạt tiền. Vì tội lấn đường cả chạy quá tốc độ. Tụi nó chia nhau ra trả, ngoài ra còn boa luôn cho tài xế taxi hẳn năm trăm ngàn cơ.
Mấy cô mấy chú cứ tranh nhau ẵm bé. Mình mệt mỏi ngủ đi một giấc......
...
Tay ấm quá đi mất. Mình mở mắt dậy. Ba, mẹ Nguyệt, mẹ Vy, ba Phúc, anh hai, chị hai, dì Út, dượng Út, bọn thằng Tùng anh Đức. Và quan trọng hơn, người cầm tay mình... anh.. Anh ôm mình vào lòng. Miệng liên tiếp xin lỗi
-"Dương à.. Em.. Anh sai rồi em à... Tha lỗi cho anh nhé. Em à.."
Mình khóc. Vui quá đi mất. Mọi người.. Anh.. Mình cũng choàng tay ôm lấy anh. Nhớ anh quá đi mất.
-"Anh.. Con chúng ta..... "
Môi mình mấp máy.. Anh cười
-"Em giỏi lắm. Hai đứa ngủ rồi em à"
Mình gật đầu. Mọi người lại hỏi thăm mình rồi thay nhau ẵm bồng hai đứa nhỏ. Không khí ấm áp, hạnh phúc quá đi mất
...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.