Ta Là Của Nhau

Chương 7

Canary

26/08/2017

..... Sắp đến tết rồi, khách của tiệm bánh ngày một đông hơn. Chạy ra chạy vào dọn dẹp mệt cực. Cố thôi. Tiền không đấy!

Và cô bạn người Pháp í vẫn ở đây. Ngày nào cũng thấy Vinh lái con siêu xe chở thêm Co Lét đi ngang á. Nhìn mà tủi ghê. Bạn thân mình có gái là bỏ mình ngay ý :(

Đêm đó cái Mai với cái Thư sang chơi và phụ mình dọn dẹp. Cái Thư trong lầm lầm lì lì mà tốt lắm. Tụi nó thường ghé tiệm bánh mình chơi, cùng tuổi với nhau nên chúng mình hợp ý nhau lắm.

Đóng cửa tiệm xong thì ba đứa ngồi vào bàn, mình pha ba ly trà sữa ngồi nhâm nhi với tụi nó.

-"Ê Dương!"

Cái Thư kêu, mình nhìn lên

-"Dạo này tui thấy tên Vinh thường đi chung với cô gái nào đấy! Bộ mày không quản lí hắn à?"

Quản lí? Wtf?

Mình vội xua tay

-"Gì chứ? Tao với Vinh có là gì đâu. Sao lại phải quản lí cậu ấy?"

Cái Mai chen vào

-"Thôi đi ha! Dạo này tao thấy mày cứ trông ngóng hắn đến tiệm thôi. Thích con nhà người ta rồi chứ gì? Ở đó giả bộ quài. Mà thiệt! Tao thấy nhỏ đó đẹp, nhưng nhìn nó nham hiểm lắm mày ơi. Cẩn thận nghe chưa! Trong bốn đứa tao, Thư Thanh với mày. Phải nói, mày là con ngu nhất, dễ dụ nhất ấy!"

Wtf? Một cái dấu hỏi chà bá trên mặt mình luôn rồi. Gì mà nham hiểm chứ? Nhìn Collette quý phái vậy mà. Với lại mình cũng có tình cảm đặc biệt gì với Vinh đâu! Sao lại phải cẩn thận.

Sao mình lại là con ngu nhất trong bốn đứa???

-"Hai đứa mày điên chắc! Tao với Vinh có gì đâu! Thôi hai chị bớt bớt cho em nhờ ạ"

Tụi nó nhìn nhau rồi lắc đầu.

Tối đó ba đứa uống rượu, say khướt đell biết gì cả. Xong rồi đường ai nấy đi. Thật sự là bây giờ không thấy đường nữa rồi. Khoá cửa tiệm cẩn thận, mình moi điện thoại ra alo cho thằng Dũng

-"Dũng! Mày ghé tiệm rước tao về coi. Không thấy trời đất gì nữa rồi!"

-"Trời! Dương, mày uống say hả? Chết rồi, giờ tao đâu có nhà, bận đi công chuyện rồi"

Bận rồi à? Vậy thì thôi đi. Mình bảo nó là tự đón taxi về được nên đừng lo.

Cũng đã 10h rưỡi tối. Lang thang trên phố đông người qua kẻ lại, tự dưng buồn kinh khủng khiếp.

Nói thật, từ lúc biết sự thật về anh Quang. Hận thì có hận thiệt, nhưng trong lòng mình, cái tình yêu đó khó phai đi quá.

Muốn khóc quá! Mình vừa đi vừa khóc thút thít. Mọi người xung quanh nhìn mình, rồi họ tránh xa mình. Chắc họ nghĩ mình là một đứa tâm thần bất ổn, mới trốn trại ra quá.

Rồ trời mưa, mọi người trên đường đều che ô hoặc tấp vào đâu đó trú mưa. Riứng mình thì không. Mình muốn thử đi dưới mưa như những nhân vật chính trong câu chuyện ngôn tình, xem thử cảm xúc của mình có giống của họ không.

Sải từng bước chân ngắn trên vỉa hè ẩm ướt, phải nói, mưa lạnh thấu xương. Gặp sắp đến tết nữa. Thôi kệ đi. Cho lạnh chết cho rồi. Chẳng ai cần mình nữa rồi.

".... "

Tiếng chuông điện thoại. Là anh hai, chắc anh đang lo cho mình lắm. Thôi kệ anh luôn. Cho anh lo đến chết luôn.

Mình tắt máy, tiếp tục đi dọc theo vỉa hè.

"…"

Lại tiếng chuông điện thoại.

Lần này không phải là anh hai, mà là Vinh.

May quá! Anh ấy không quên mình. Nhưng hôm nay mẹ Vy và ba Phúc đi công tác, vậy chỉ có anh ấy và Collette ở nhà thôi. Chắc họ đang trò chuyện cùng nhau, có lẽ mình không nên lắm phiền họ

Tay tắt máy rồi bỏ vào túi.

Đi mãi như thế này có khi nào chết thật không nhỉ? Mà thôi. Chết đi cũng tốt mà.

Haha. Hahaha



Lên cơn dở rồi.

-"Đêm qua mơ thấy anh quay về... ôm choàng nhau.. ấm áp đông qua... "

Làm vài câu nghe ghê không. Ha

Đi đến đâu rồi? Đệt. Lạc mịa nó rồi. Quay quanh chẳng thấy quen thuộc gì cả.

-"Em! Sao dầm mưa thế? Về nhà anh này, anh lấy đồ cho thay"

Ây. Mấy tên điên dê gái này. Cút đi cho bà. Chúng nó kéo tay mình. Mình cố vung nhưng vung không nổi, người lạnh cứng đờ rồi.

Bỏ ra coi. Mấy tên ghê gớm này! Bẩn chết được!

-"Bỏ.. ra! Bỏ tao.. ra"

Mình gào, nhưng vô dụng. Mắt mình không thấy đường nữa rồi. Chắc sắp chết thật rồi. Haha. Sắp chết rồi!

Đằng xa có tiếng bước chân chạy lại. Có vẻ vội lắm. Người đó kéo mấy tên kia ra khỏi mình, đánh chúng tới tấp. Mưa rơi cay mắt quá, chẳng nhìn được là ai. Sau này phải đền ơn mới được.

Người đó chạy lại cạnh mình, ôm lấy mình. Ấm quá... có phải là anh không?

-"Dương! Điên rồi à? Về nhà!"

Về nhà. Nghe mà ấm áp biết bao. Nhưng mình đã xỉu trước khi nhận thức được mọi việc rồi.

.

.

.

Mở mắt dậy, mình đang ngồi trên giường, ai đó trùm chăn cho mình rồi ôm mình cứng ngắt. Ấm áp quá...

-"Tỉnh rồi à? Cô có bị điên không đấy?"

Là Vinh. Anh ấy đang ôm mình. Wtf?

Tại sao anh ấy lại làm vậy? Mắc cỡ chết. Ôi. Nhỡ ai vào thấy rồi sao???

Vinh kéo tay mình nắm chặt, mân mê từng ngón tay.

-"Này! Bỏ Dương ra được rồi đó!"

Vinh vẫn ngồi đó, mân mê tay mình, rồi vùi đầu vào vai. Oái, nhột chết mất

-"Thuỳ Dương! Anh thích em, anh yêu em. Sau này đừng hành hạ bản thân như thế nữa. Anh đau"

Wtf?

Có được xem là tỏ tình không? Hay mình đang sốt rồi gây ra ảo giác? Bạn thân đang tỏ tình với mình sao?

Mình cứng đờ, chả biết đang làm gì nữa. Mặt mũi đỏ ửng lên. Vinh... Vinh..

-"Đùa à?"

Trả lời ừ đi. Hay là cười ha hả cũng được. Đừng có phủ định nhé. Không thì khó xử lắm.

Vinh quay mặt mình lại đối diện với anh ấy. Gần quá.... mình cảm nhận được hơi thở và nhịp tim gấp gáp của Vinh...

-"Nhìn tôi như đang đùa với cô à?"

Trời ơi!!! Con lạy ông. Biết cư xử thế nào đây?

Bạn thân từ lúc nhỏ, nhớ lại lúc nhỏ, mình còn hôn má anh ấy nữa chứ. Anh ấy còn liếm má mình nữa.

Ôi. Nhớ lại mà muốn đập đầu ghê.

Mình tránh ánh mắt của Vinh. Nhìn vào nó mình bối rối lắm. Hic. Biết nói gì đây?



-"Đừng có tránh!"

Vinh kéo mình lại. Mặt anh ấy mỗi lúc gần hơn. Anh ấy muốn hôn?

Wtf?

Không! Mình đưa tay chắn. Nụ hôn môi cách nhau một bàn tay.

-"Này. Cản trở quá

-"Nhưng... sẽ lây cảm đấy!"

Ngượng chết mất.

Anh kéo tay mình ra, mặc mình đang cảm vẫn hôn mình. Nụ hôn nồng nàn quá

Vinh đứng dậy, bảo mình nằm và nghỉ ngơi đi. Hic. Đi rồi. Má ơi mừng quá.

Nằm đó mà ngủ một giấc tới sáng. Sáng dậy thay đồ rồi đi xuống nhà, đầu vẫn còn đau như búa bổ.

Xuống bếp gặp Collette, chị Sen (giúp việc) và Vinh.

Ôi Vinh. Biết đối mặt thế nào đây? Mình lại gần Vinh, nói nhỏ

-"Này! Chuyện anh nói đêm qua là thật à?"

Thật à? Hay do mình mơ nhỉ?

Vinh có vẻ rất ngạc nhiên

-"Chuyện gì cơ?"

Wtf? Chuyện gì cơ? Chẳng nhẽ bây giờ nói chuyện anh tỏ tình với mình à?

Hay do dưa bở bán quá rẻ nhỉ?

Mình lắc đầu nguầy nguậy bảo không có gì.

Giời ạ! Lại ăn dưa bở rồi. Vinh đời nào lại tỏ tình với mình chứ. Anh ấy phải thích một cô gái xinh như Collette kìa.

Nhưng cảm giác hụt hẫn sao thế nhỉ? Nhưng sao lại là ảo tưởng được nhỉ? Thật vậy mà!

-"Sao Dương lại ở nhà Vinh?"

Anh ấy quay sang, cốc đầu mình

-"Cô đấy! Đêm mưa, uống say rồi lang thang trên đường, gọi điện không bắt máy, anh hai cô lo lắm luôn. Nhờ tui dùng thiết bị GPS dò đấy! Không thì giờ chắc cô đang nằm ở một xó nào đó chẳng ai biết rồi"

Mình cười, Vinh vẫn vậy, vẫn luôn tốt với mình.

Mình ra ngoài gọi điện cho anh hai bảo mình không sao cả, kết quả là bị mắng cho một trận tơi tả luôn.

---

Ăn sáng xong thì Vinh ra ngoài, chỉ còn mình và Collette ở nhà, chị Sen dọn bếp, mình thì lên phòng khách xem phim.

Nằm ườn ra sofa chán nản, quán xá thì mình vừa gọi cho cái Mai kêu mở giúp rồi, còn lại để tụi nhân viên lo.

-"Này!"

Là Collette, mình quay sang, cô ấy ngồi xuống trước mình

-"Chị... em rất yêu anh Vinh. Em không biết quan hệ giữ hai người là thế nào. Chị nói cho em biết được không?"

Vkl. Vkl. Không thể tin được. Cứ tưởng là Vinh thích cô ấy chết mê chết mệt chứ.

Ôi con bé này, nói mà mặt ngại ngùng trông cưng chết được.

-"Dương và Vinh đâu có gì đâu! Chỉ là bạn thân bình thường thôi. Với với mình thấy, Vinh như có ý gì với Collette ấy >

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ta Là Của Nhau

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook