Ta Là Đại Pháp Sư

Quyển 2 - Chương 2: chiến quyết

Võng Lạc Kỵ Sĩ

17/04/2013



Ta quay lại doanh trại, rón rén đi về lều.

Phất Lôi Đức đại thúc sớm đã ngủ ngon lành trong trướng, đối với việc trở về của ta không hề hay biết, chẳng có chút phong phạm của một “Cuồng chiến sĩ” khiến địch nhân khiếp đảm trên chiến trường (Phất Lôi Đức đại thúc là hậu duệ của tộc “Cuồng chiến sĩ”, một khi cuồng tính đại phát, tiến nhập trạng thái “Bạo Tẩu”, liền trở nên vô cùng mạnh mẽ, hung tợn, không biết sợ chết là gì, là đối thủ khiến người ta đau đầu nhất trên chiến trường.)

Ta nằm thẳng cẳng trên giường, nhưng thủy chung vẫn không cách nào vỗ về được giấc ngủ, hôm nay sự tình phát sinh thật là khiến người ta quá hưng phấn, hơn nữa vừa mới luyện khí càng khiến tinh thần ta sung mãn,khiến ta không sao ngủ được.

Chỉ còn một lúc nữa là trời sáng, ta duỗi người vươn vai bò ra trên giường, chợt nhớ lại lời dặn dò của Ô Lan Na Toa, vì thế liền ngồi trên giường chiếu theo công pháp luyện khí được học hôm qua mà luyện tập.

Chân khí yếu ớt trong kinh mạch trong cơ thể ta bắt đầu tuần hoàn, một vòng lại một vòng, ta cũng không biết tuần hoàn bao nhiêu lần, chỉ biết toàn tâm toàn ý thúc đẩy chân khí vận động, cho đến khi sản sinh cảm giác choáng váng,chân khí vận hành cũng vô cùng trì trệ mới dừng lại, vì theo lời Ô Lan Na Toa, xuất hiện hiện tượng này chính là biểu thị cho thấy cơ thể đối với khả năng dung nạp chân khí đã đến cực hạn, nếu lại tiếp tục luyện lúc này thì rất dễ bị tẩu hỏa nhập ma.

Ngay khi ta vừa mở mắt ra đã thấy khuôn mặt to lớn của Phất Lôi Đức đại thúc đang ở trước mặt ba phân,khiến ta sợ nhẩy dựng lên,vội nói “Đại thúc, lão đang làm gì đấy?”

Phất Lôi Đức đại thúc vừa kinh vừa hỉ, nói: “Vô Danh, không ngờ ngươi lại học được luyện khí, chuyện này thật sự quá tốt, là ai dạy ngươi thế hả?”

Ta hơi do dự, cảm thấy không nên giữ bí mật trước mặt Phất Lôi Đức đại thúc, ân nhân cứu mạng ta, lại còn đối xử với ta như đứa cháu thương yêu nhất, bèn nói: “Là đoàn trưởng Ô Lan Na Toa truyền thụ cho ta. Đại thúc,người đừng có đem nói lại với người khác a.”

“Là đoàn trưởng?”

Phất Lôi Đức đại thúc thoạt tiên vô cùng kinh ngạc, nhưng lập tức dường như lại minh bạch điều gì đó, dùng một thứ ánh nhìn vô cùng quái dị xét đoán ta,nhìn thế ta cảm thấy lúng túng.

Ta nhảy xuống giường chạy ra khỏi lều, mới phát hiện thời gian không ngờ đã quá ngọ, không thể tưởng được một lần luyện khí lại tốn thời gian dài như vậy, tính theo tốc độ tuần hoàn, ta chỉ dùng vài khắc đã có thể tiến hành xong một lần, vậy ít nhất ta đã tuần hoàn vài chục lần, chính ta cũng không hiểu vì sao lại như thế này.



Một vài chiến hữu dong binh trong đoàn đang tản bộ trong doanh trại, thấy ta đi ra, một đại hán khoảng ba mươi tuổi, vóc dáng đặc biệt cao lớn khôi ngô đi tới, nói: “Vô Danh, hôm nay sao bây giờ ngươi mới ra khỏi giường thế hả? Ngươi trước giờ đâu có thói quen ngủ dậy muộn như vậy.”

Hắn gọi là Lôi Tư, hiệu “Hắc y tử thần”, sở hữu sức mạnh hung bạo không thua kém gì thánh kỵ sĩ và đại kiếm sĩ, là tuyệt đỉnh cao thủ trong “binh đoàn hoa hồng”, ngay cả Ô Lan Na Toa cũng không chắc thắng được hắn.

Ta cười cười, nói: “Hôm qua ngủ muộn, thế nên hôm nay dậy cũng muộn.”

Mục quang Lôi Tư nhìn chằm chằm ta một hồi, nói: “Không hiểu sao ngươi có gì đó không bình thường, tiểu tử ngươi so với hôm qua rõ ràng có một số thay đổi, khí thế thâm trầm, mạnh mẽ và ổn định hơn nhiều.”

Ta biết biến hóa của bản thân tuyệt không thoát nổi đôi mắt tinh tường của bậc cao thủ như hắn, chỉ có thể thật thà nói: “Là như thế này, hôm qua đoàn trưởng truyền thụ cho ta một bộ công pháp luyện khí căn bản, ta luyện tập mãi đến bây giờ mới ra đây.”

Thần quang trong mắt Lôi Tư chợt lóe lên, vỗ vai ta cười nói: “Không lạ, không lạ, hóa ra là mỹ nữ động lòng a, nha đầu Ô Lan Na Toa ấy cuối cùng cũng có một điểm giống nữ nhân.”

Hắn lớn hơn Ô Lan Na Toa mười tuổi, là bộ hạ của phụ thân Ô Lan Na Toa, sau khi phụ thân Ô Lan Na Toa chết đi lại tiếp tục phụ tá cho nàng, tình cảm đối với nàng cũng giống như tình cảm của huynh trưởng cùng phụ thân vậy.

Ta cảm thấy mặt mình nóng bừng lên, vội nói: “Lôi tiền bối người hiểu lầm rồi, đoàn trưởng chỉ là thấy ta khó thể hoàn thành nhiệm vụ, người đừng nghĩ quá xa như vậy chứ.”

Lôi Tư phá lên cười ha hả như điên, liếc nhìn ta đầy thâm ý. Hắn hiểu rất rõ tính tình của cô nàng Ô Lan Na Toa này, nàng cảm thấy ai khó hoàn thành nhiệm vụ chứ? Lừa thần dối quỷ ư, chắc chắn nàng ta cảm thấy vừa ý với tên tiểu tử ngờ nghệch đã quên mất toàn bộ quá khứ này.

Vô Danh mặc dù mất đi ký ức, kiếm thuật cũng chỉ có một hai miếng công phu mèo quào, nhưng trên người hắn ẩn ước một cỗ khí chất khác thường, tôn quý cao vĩ khó bì, bên trong lại ẩn chứa phong thái vương giả, phảng phất là một vị lãnh tụ từng thống suất cả thiên quan vạn mã.

Dù sao đi nữa, hắn đối với Vô Danh cũng có vài phần hân thưởng, nếu được dạy dỗ cẩn thận, tiền đồ có lẽ không thể lường được, Ô Lan Na Toa cũng thật là có con mắt tinh tường, biết nhìn xa trông rộng.

Nhất thời cảm thấy hứng khởi, Lôi Tư nói: “Lại đây, Vô Danh, bây giờ ta truyền cho ngươi vài chiêu kiếm thuật, tối nay sẽ khiến cho con nhỏ Ô Lan Na Toa một phen vô cùng kinh ngạc.”

Trong lòng ta hết sức vui mừng, kiếm thuật của Ô Lan Na Toa mặc dù vô cùng tinh tuyệt, nhưng ta vẫn cảm thấy bản thân đường đường là một đại nam nhân, lại theo nàng học những kiếm thuật tư thế duyên dáng, yểu điệu như đang múa thế kia, quả thật có chút biến thái, kiếm thuật của Lôi Tư ta đã được thấy qua, đại xảo bất công sát khí đằng đằng, mỗi một chiêu một thức đều một đi không trở lại uy lực càng vô song,đấy mới thật sự là kiếm thuật của nam tử hán.



Ta vội vàng hành đại lễ, nói: “Đa tạ Lôi Tư tiền bối dạy dỗ.”

Dường như Lôi Tư đã biết đến sự tồn tại của khoảng đất trống trong khu rừng ngoài doanh địa, hắn cầm theo thanh cự kiếm của mình và dẫn ta đi thẳng về hướng ấy.

Thanh cự kiếm của Lôi Tư thật xứng với cái tên cự kiếm, nó vừa dài, vừa rộng lại vừa nặng vô cùng, có đến hơn trăm cân, cao thì gần bằng thân người ta. Thanh cự kiếm này quả thật là biểu tượng của “Hắc y tử thần”, một khi ở trên chiến trường là khiến cho địch nhân mới nghe tiếng đã muốn đào tẩu.

Dẫn ta đến khoảng đất trống trong rừng, Lôi Tư chống kiếm xuống đất, nói: “Kiếm thuật này là ta từ trong máu lửa của mấy mươi năm trong nghề dong binh mà tổng kết nên, chuyên nghiên cứu nhất chiêu chế địch, không có một chiêu nào thừa thãi, sức của người dùng càng mạnh, thì uy lực của kiếm chiêu càng lớn, nhưng nó đối với kỹ thuật cơ bản của người dùng kiếm yêu cầu cực cao, ngươi theo Phất Lôi Đức luyện tập nửa năm nay ta đều đề ý theo dõi, ngươi đã có được căn cơ thập phần vững vàng, có thể theo ta học kiếm thuật “Chiến Quyết” này, bất quá luyện khí chi pháp ngươi vẫn phải theo Ô Lan nha đầu học hỏi, đó là tuyệt học tổ truyền của nàng ta,so với ta còn tốt hơn.”

Thì ra hắn đã sớm chú ý đến ta từ lúc ta được cứu lên nửa năm trước, cùng Ô Lan Na Toa tâm tư tương đồng, để ta theo Phất Lôi Đức đại thúc rèn luyện cơ bản trước, sau đó mới tiếp tục truyền thụ.

“Chiến Quyết”, mới nghe cái tên này đã khiến lòng ta dâng trào cảm xúc, nhiệt huyết sôi sục, một tiếng “cheng” vang lên, ta bạt xuất Á Dạ kiếm, căng mặt lên sốt sắng chờ đợi chỉ dạy của Lôi Tư.

Hình dáng dị thường của Á Dạ kiếm khiến Lôi Tư không khỏi nhìn đi nhìn lại mấy lần, nhưng hắn vẫn không nói gì, đề khởi cự kiếm quát lớn: “Vô Danh, nhìn đi, đây là ‘Chiến Quyết’ đệ nhất thức -- ‘Đĩnh Tiến Cương Tràng’.”

Tiếng la vừa dứt, cự kiếm trong tay hắn đột nhiên đâm thẳng ra, đơn giản, tự nhiên, hoàn toàn không có chút hoa mỹ nào, nhưng lại sinh ra một cổ khí thế mãnh liệt như thiên quân vạn mã đang tung hoành trên chiến trường, kình khí trên cự kiếm rít lên, cây đại thụ đang đứng ở ngoài vài chục mét phía trước kêu “rắc rắc” một tiếng, thình lình bị kiếm khí từ thân kiếm phát ra chém đứt làm đôi.

Cây đại thụ đổ xuống, bụi đất bay mù trời, ta không khỏi đứng nhìn ngây ngốc.

Chiêu này thật sự quá... quá lợi hại, so với loại kiếm thuật thanh thoát, uyển chuyển, tinh tế tột bực của Ô Lan Na Toa thì hoàn toàn khác biệt,tuy không có vẻ đẹp hoa mĩ nhưng lại có một thứ đẹp thô hào, mạnh mẽ.

Thật vô cùng chấn động nhân tâm.

Một đòn đã xuất ra, Lôi Tư trong sát na đó lại thu kiếm trở về như cũ, phảng phất hắn chưa từng chuyển động.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
Linh Vũ Thiên Hạ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Ta Là Đại Pháp Sư

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook