Ta Là Đại Pháp Sư

Quyển 2 - Chương 5: Giải cứu

Võng Lạc Kỵ Sĩ

17/04/2013



Khi “Quỷ anh” bay về chỗ Oánh thì bọn họ đang âm thầm tiến đến bên ngoài An Tư thành.

Ô Lan Na Toa nói: “Xem ra Vô Danh bọn họ đã hoàn thành nhiệm vụ rất tốt, chuyện còn lại trông chờ vào chúng ta thôi. Ngay khi quân đội trong thành ra ngoài là chúng ta sẽ âm thầm đột nhập.”

Oánh và Lôi Tư và bốn trung niên chiến sĩ cùng pháp sư đều gật đầu.

Ngay khi quân đội Hoả tinh linh tộc và Thú nhân tộc ra khỏi Ân Tư thành tập hợp chuẩn bị xuất phát, một pháp sư của “Hoa Hồng binh đoàn” niệm chú văn ẩn thân, bẩy thân hình cùng lúc biến mất, lẳng lặng tiến vào thành.

Bởi vì quân đội chủ lực đã xuất phát, trong thành giờ chỉ còn một ít binh rải rác ở các nơi.

Một đội lính tuần đi qua, vị pháp sư đang ẩn mình hiện ra trong bóng tối (khi ẩn thân ma pháp sư vô pháp sử dụng được ma pháp khác) khẽ niệm thần chú sử dụng “thôi miên thuật”, vung tay xuất ra một đám sương mù cực lớn chính là ma pháp khí lưu.

Thú nhân tộc trời sinh kiêu dũng thiện chiến, nhưng năng lực kháng ma pháp lại cực yếu, dưới tác dụng của màn khí lưu thôi miên, toàn bộ đội tuần tra lăn ra đất mê man bất tỉnh.

Lôi tư tiến đến, mang một thú nhân chiến sĩ quay lại chỗ ẩn nấp, một pháp sư xuất chỉ điểm vào mi tâm huyệt để đọc thông tin trong đầu thú nhân chiến sĩ.

Oánh hỏi: “Biệt Khắc, thành công chứ?”

Vị pháp sư gật đầu, dẫn đầu nhóm bẩy người nhanh chóng chạy đến toà tháp cao nhất ở trung tâm thành.

Đó là một toà thạch tháp cực cao, xung quanh là hơn mười thú nhân chiến sĩ, ngoài ra còn có vài hoả tinh linh đang bay lượn trên không trung.

Ẩn thân thuật không thể nào thoát khỏi cặp mắt của Hoả tinh linh, nhóm Ô Lan Na Toa bẩy người ngay khi tiếp cận toà tháp lập tức giải trừ ẩn thân thuật, pháp sư Biệt Khắc lập tức đọc thần chú thôi miên, ma pháp khí lập tức xuất ra.

Thú nhân chiến sĩ đối với ma pháp không có khả năng đề kháng, nhưng với Hoả tinh linh thì khác, những Hoả tinh linh đang bay lượn trên không lập tức phản ứng, trong nháy mắt ngưng tụ hoả nguyên tố, vài quả cầu lửa lập tức nhắm vào nơi Biệt Khắc đang ẩn thân.

Biệt Khắc vội vàng mở kết giới để chống hoả cầu, hoa lửa bắn ra bốn phía, Lôi Tư ở phía sau lập tức bước lên, tay phải vung ra, những điểm tinh quang loé lên, những hoả tinh linh đang bay lượn trên không tức thì rớt xuống đất, trên mỗi thân thể dài ba thốn đều bị đinh bạc cắm vào. Những chiếc đinh bạc này là đã được pháp sư gia trì thuỷ hệ ma pháp lên, chính là khắc tinh của Hoả tinh linh.

Ô Lan Na Toa nói: “Lôi Tư thúc thúc, phá cửa”

Lôi Tư mỉm cười, lấy thanh cự kiếm từ sau lưng, nhằm cánh cửa sắt chém xuống.

“Ầm” một tiếng, cánh cửa sắt bị lực đạo cực mạnh từ thanh cự kiếm chấn nát vỡ vụn, những Thú nhân chiến sĩ đang phục kích đằng sau cánh cửa sắt để tập kích bị văng vào trong, tiên huyết phun ra không ngừng

Một kiếm quả uy mãnh,thực sự không gì cản nổi.

Những nhân thủ còn lại trong tháp lập tức phóng ra. Ô Lan Na Toa rút thanh cương kiếm đen như mực chế tạo dựa theo bản vẽ của Vô danh, lao vào giữa đám thú nhân chiến sĩ. Kiếm quang đi đến đâu nơi đó có máu đổ, trước uy lực của nàng Thú nhân chiến sĩ chỉ như đám cỏ dại, không có chút năng lực phản kháng, dần dần bị tiêu diệt.

Oánh từ trong không trung phát xuất ra “Lục mang triệu hoán trận”, triệu gọi thuỷ hệ ma thú cùng với Biệt Khắc pháp sư nhằm hoả tinh linh tấn công.

Bọn họ bẩy người đều là những cao thủ của “Hoa hồng binh đoàn”, nổi danh trên Thánh ma đại lục, vài Thú nhân và Hoả tinh linh đương nhiên không phải là đối thủ, rất nhanh chóng bị giải quyết.

Bọn họ lập tức phi vào trong tháp, chỉ thấy có một bức tường lửa lớn, đằng sau bức tường lửa, một vị mĩ nữ tuyệt sắc toàn thân mặc giáp đen đang ngồi tĩnh toạ, mặc dù bộ giáp đã bị hư hại nhiều nơi nhưng khí chất cao quý mĩ lệ của nàng ta không hề giảm sút, giống như chưa hề bị giam cầm.

Nghe thấy tiếng người đang tiến lại, mỹ nữ đứng dậy, đôi mắt trong như nước mùa thu nhìn thẳng về phía cửa.

Ô Lan Na Toa bước lại gần tường lửa hỏi: “Nàng có phải là công chúa Phí Âu Á không? Chúng ta là “Hoa hồng binh đoàn”, được quốc vương của Lôi nhân công quốc thuê giải cứu công chúa.”



Vị mỹ nữ tuyệt sắc đương nhiên có nghe danh của “Hoa hồng binh đoàn”, hai mắt ánh lên một vẻ kỳ lạ, nhìn Ô Lan Na Toa hỏi: “Ta là Phí Âu Á, cô là ‘Chiến địa Mân côi’?”

Ô Lan Na Toa gật đầu, vẫy tay ra hiệu cho pháp sư sử dụng thuỷ hệ ma pháp, xuất ra một phiến băng lớn, dập tắt hoả tường.

Phí Âu Á công chúa bước lại, nhẹ giọng nói: “Cảm ơn mọi người”

Vị công chúa của Lôi Nhân công quốc cùng với Ô Lan Na Toa nằm trong thập đại mĩ nhân này không chỉ diễm lệ, vẻ u sầu nhàn nhạt trên khuôn mặt càng tăng thêm sức hấp dẫn, ngay cả Ô Lan Na Toa cũng không kiềm chế được trước nét đẹp ấy.

Khi bọn họ đang toàn lực chạy ra khỏi thành, trên trời đột nhiên xuất hiện tiếng chim ưng kêu, chính là con Đại lôi ưng của Oánh.

Oánh nghe tiếng chim ưng kêu, khuôn mặt chợt biến sắc nói: “Không hay rồi, đại lôi ưng thông báo là đại quân đang quay về thành”

Bên ngoài thành đột nhiên có một đạo hoả quang bắn lên không trung nhằm vào đại lôi ưng, đại lôi ưng tức thì biến thành một quả cầu lửa rơi xuống.

Oánh trong lòng đau xót, bất giác hai hàng nước mắt tuôn rơi. Mặc dù Đại lôi ưng chỉ là một ma thú nhưng tình cảm đối với nàng rất tốt. Nó tựa như phân thân của chính nàng, không ngờ lại gặp cảnh ngộ đó...

Với kinh nghiệm chiến trận dày dạn, Lôi Tư vô cùng điềm tĩnh, lão trầm giọng nói: “Ô Lan, Oánh, các người mang công chúa phá vây từ phía tây, bọn Phất Lôi Đức sẽ tiếp ứng, ta và Biệt Khắc sẽ yểm hộ cho.”

Hiện tại không phải là lúc dành cho sự yếu mềm kiểu đàn bà, Ô Lan Na Toa liền nói: “Lôi Tư thúc thúc, các người phải cẩn thận, có cơ hội lập tức thoát thân.”

Lôi Tư vẫn như mọi khi mỉm cười, mang theo Biệt Khắc bốn người, nhằm hướng cổng thành chính phi tới.

Oánh triệu gọi một con chim Phong hệ ma thú, hướng về Ô Lan Na Toa và Phí Âu Á công chúa nói: “Nhanh lên đường thôi, chúng ta cần phải lập tức đến chỗ Phất Lôi Đức bọn họ tập hợp, khi chúng ta an toàn rời khỏi đây, Lôi tư tiền bối bọn họ sớm sẽ rút lui thôi.”

Ba người lập tức nhảy lên lưng Thiên sí điểu, Thiên sí điểu liền vung song cánh bay thẳng lên trời, nhưng ngay khi đó lại thấy vô số Hoả tinh linh và Thú nhân tộc điểu nhân chiến sĩ bay tới.

Oánh nhanh chóng triệu gọi vài phi tường ma thú nghênh chiến, Ô Lan Na Toa cũng ngay lập tức sử dụng quyển trục ma pháp (một loại đồ vật ma pháp, cho phép tàng trữ ma pháp để sau này sử dụng), tức thì xuất hiện một kết giới phòng ngự bao trùm thiên sí điểu và bọn họ.

Vài quả cầu lửa bắn vào kết giới, thiên sí điểu bị chấn động suýt thì rớt xuống, năng lượng của kết giới cũng giảm mạnh, tình hình thập phần nguy hiểm.

Oánh là một pháp sư triệu gọi cao cấp, tuy nhiên đối với ma pháp công kích thì lại không biết nhiều, Ô Lan Na Toa và Phí Âu Á thì đơn giản là kiếm sĩ, nhìn thấy phi tường ma thú căn bản là không có khả năng ngăn chặn hoả tinh linh và điểu nhân chiến sĩ, kết giới phòng ngự ngày càng yếu, bọn họ chỉ còn đủ năng lực để chống đỡ thêm vài quả cầu lửa nữa.

Một làn ánh sáng đột nhiên từ dưới đất bắn lên, một điểu nhân chiến sĩ la lên một tiếng thất thanh rớt xuống, trên ngực bị trúng một mũi tên màu trắng.

Hiện tại, bọn họ đang bay trên Ân Tư thành, Ô Lan Na Toa nhìn xuống dưới, chỉ thấy 5 người đang đứng ở bìa rừng, một trong số họ đang cầm cung tên.

“Vô danh”, Ô Lan Na Toa nhìn thấy nhóm “Chim mồi”, trong lòng thấy ngạc nhiên vui sướng.

Phí Âu Á công chúa nhìn xuống, cả thân người đột nhiên run lên, vì nàng nhìn thấy một thân ảnh rất quen thuộc, nhưng bởi vì hai bên đang cách nhau quá xa nên nàng không nhìn rõ được dung mạo.

Trong lòng u oán thở dài, Phí Âu Á công chúa lẩm bẩm: “Làm sao có thể là hắn được, có lẽ là do ta suy nghĩ nhiều quá nên sinh ra ảo giác. Nếu thực sự là hắn, sớm đã dễ dàng cứu ta ra. Ài, Vũ y tỷ tỷ nói hắn đã bị mất tích, không biết hiện giờ hắn có còn nhớ ta không ...”

Cùng lúc đó, vô số mũi tên xé không gian bay đến, đồng thời với nó là các loại ma pháp công kích, lập tức sát thương một số lớn Hoả tinh linh và điểu nhân chiến sĩ. Thiên sí điểu lợi dụng cơ hội này, bay thoát khỏi vòng vây.

Chỉ thấy hàng chục chiến sĩ và pháp sư đột nhiên xuất hiện dưới đất, bắn tên và phóng ra ma pháp

Đội quân tiếp ứng cuối cùng đã xuất hiện.

Ô Lan Na Toa tam nữ thở phào nhẹ nhõm, Thiên sí điểu nhằm hướng doanh trại bay đến.

Bọn họ không biết rằng trong khi đó, sau lưng có họ bốn điểm hồng quang đang đang yên lặng tuỳ hành cùng với họ.



Nhóm “Chim mồi” năm người bọn ta cơ bản là tiềm phục tại bên ngoài thành, trong thành đột nhiên xuất hiện thanh âm xung sát, bọn ta đương nhiên biết rằng đoàn trưởng bọn họ đã bị phát hiện.

Thiên sí điểu bay lên trời, ta thấy con chim đó mang trên lưng ba thân ảnh xinh đẹp, mềm mại, trong tâm biết rằng đoàn trưởng đã cứu được Phí Âu Á công chúa, nhìn thấy họ đang trong tình huống hiểm nghèo, đương nhiên là chúng ta không thể đứng nhìn.

Nhưng bởi vì cự ly quá xa, trong năm người bọn ta chỉ có thể trông chờ vào Hán Tư, tài xạ tiễn của hắn rất chuẩn xác, một mũi tên là bắn hạ một điểu nhân chiến sĩ.

Bọn ta hoàn toàn không có thời gian để vui mừng, một tiếng gầm vang trời, đã thấy quân đội thú nhân tộc và hoả tinh linh hoả tốc quay về, một nhánh binh sĩ nhằm hướng bọn ta tiến đến.

Thảm rồi, những toan tính của bọn ta đã bị phát hiện, quân đội Thú nhân tộc và Hoả tinh linh tất cả quay về thành.

Sự việc đã đến nước này, bọn ta chỉ còn có thể làm một việc duy nhất- - Chạy.

Năm người bọn ta nhanh chóng chạy vào rừng, nhưng lần này thì không còn may mắn như hôm trước, hoả tinh linh tốc độ phi hành cực nhanh, so với tốc độ chạy trốn của chúng ta thì nhanh hơn nhiều lần, hơn nữa thân hình chúng nhỏ bé, không bị cây rừng cản trở, nhanh chóng truy đuổi tới.

Đang chạy, ta đột nhiên nhảy lên, một kiếm vung ra, chém vào một hoả tinh linh, biến thân hình cao ba thốn thành đống thịt nát.

Thừa thắng xông lên, ta vung kiếm tung hoành ngang dọc, trong chớp mắt chém chết 2 Hoả tinh linh.

Nhưng may mắn của ta chỉ được đến thế, những hoả tinh linh đang đuổi theo lập tức bay lên cao, bắn hoả cầu xuống.

Lúc này, Lạp Nã Đặc và Tạp La bọn họ chỉ có khả năng tự bảo vệ chính mình,vô phương chi viện cho ta.

Ta hạ quyết tâm, đột nhiên vận dụng luồng chân khí yếu ớt của ta đến cực hạn, hoà nhập với năng lượng kỳ lạ từ mi tâm truyền đến lòng bàn tay, dồn vào trong Á Dạ kiếm, tức thì thanh kiếm phát ra một quầng sáng đen mờ mờ.

Nhìn những quả cầu lửa dày đặc trên trời, ta hét lên: “Chiến mã tê minh”

Á Dạ kiếm chém vào không trung, tức thì xuất ra một cỗ khí thế hùng tráng như thiên quân vạn mã xuất trường, kiếm phong rít lên. Luồng kiếm phong đó do đấu khí kỳ dị của ta tạo ra, chém vào hỏa cầu khiến hoả cầu nổ tung trên không. Có vài Hoả tinh linh bị luồng kiếm phong chém trúng lập tức lưu huyết từ trên không trung rớt xuống đất.

Đó chính là một chiêu trong kiếm thuật “Chiến quyết” do Lôi Tư dạy “Chiến mã tê minh”, trường kiếm huy động sản sinh ra kiếm phong, tạo thành sóng âm cường mạnh, dùng âm thanh khắc chế địch nhân. Trong lúc sinh tử quan đầu, ta dùng toàn lực xuất chiêu, uy lực mạnh mẽ khiến ngay cả ta cũng phải giật mình.

Một chiêu kiếm đó xuất ra, chân khí trong nội thể hao hụt gần hết, hai mắt tối sầm, từ từ ngã xuống đất.

Ài, xem ra hôm nay ta phải táng thân ở đây rồi. Chết thì chết, ta cũng không có gì đáng để hoài niệm.

Tất cả mọi cảm giác dần dần biến mất, ta phát hiện ra hiện tại ta đang trôi nổi trong một không gian đen tối vô biên vô tận, không có ánh sáng, không một âm thanh nào, chỉ có sự yên lặng chết chóc.

Ta không nhịn được gào to: “Ở đây có ai không? Đây là đâu? Làm ơn trả lời ta đi...”

Đột nhiên, trước mắt ta xuất hiện một quang cầu bẩy sắc mĩ lệ, quả cầu dần dần thu lại,ngưng tụ thành một hình người, đằng sau lưng có hai cái cánh, một cánh màu đen cánh còn lại màu trắng, điều làm ta kinh ngạc nhất chính là bộ dạng hắn giống hệt ta.

Ta kinh ngạc hỏi: “Đây là đâu? Ngươi là ai thế? Sao lại giống ta đến vậy?”

Nam tử mỉm cười: “Không thể nào ngờ ngươi lại gào tướng lên như trẻ con vậy, nơi đây là không gian tâm linh, chỉ thuộc về ngươi, nhưng ta là ngươi, mà ngươi cũng là ta, 2 chúng ta trong cùng một thân xác.”

Ta vội vàng hỏi: “ngươi là ta, ta là ngươi? Chuyện này rốt cuộc là sao?”

Hắn mỉm cười trả lời: “Chính xác mà nói, ta là ý thức trước kia của ngươi vốn ẩn dấu sâu trong tâm linh của ngươi, cũng bởi vì do có một số nguyên nhân nên hai bọn ta chưa thể hoà nhập thành một được. Hiện tại thân thể của ngươi đã mất đi ý thức, lại đang trong tình trạng nguy hiểm, để ta sẽ tạm thời điều khiển thân xác. Mặc dù lực lượng của ta hiện giờ chỉ có thể điều khiển trong một thời gian ngắn, nhưng cũng đủ để tự cứu mình, đợi tương lai bọn ta dung hợp ngươi sẽ hiểu mọi chuyện. Tốt, ngươi ở lại đây, ta đi.”

Ngay lập tức ánh sáng loé lên, người tự xưng là ý thức trước kia của ta biến mất, trong không gian đen tối chỉ còn lại mình ta.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ta Là Đại Pháp Sư

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook