Ta Là Đại Pháp Sư

Quyển 4 - Chương 7: thái điểu môn đích thành trường

Võng Lạc Kỵ Sĩ

17/04/2013



“Hây a!”

Trọng hình trường thương trong tay Địch Nặc hóa thành một đạo ám mang điện, đâm thẳng đến ngực đối thủ của hắn - A Bảo.

Tuy thương này không phải là Hắc Ám Thương Sát Pháp chiêu thức nhưng với lực tay và sức nặng gần đạt một trăm ba mươi cân của trường thương trong tay Địch Nặc nên một chiêu này xuất ra tựa như sấm đánh, uy thế khiếp người.

Đối mặt với một kích uy mãnh chí cực này của Địch Nặc, A Bảo tịnh không liều mạng đỡ bừa. Chỉ thấy hắn như một đạo tật phong di chuyển đến bên trái, đồng thời dị mang trong mắt chợt lóe, mục quang như hai thanh lợi kiếm công đến hai mắt của Địch Nặc.

Địch Nặc vừa tiếp xúc với mục quang kì dị của A Bảo trong lòng liền chấn động, cảm giác như có hàng vạn thứ trọng vật đè lên người. Mỗi một động tác di chuyển cũng đều hết sức khó khăn, khó chịu phi thường.

A Bảo thấy động tác của Địch Nặc đột nhiên chậm lại thì biết rằng tinh thần ma pháp "Trì hoãn thuật" của mình đã có tác dụng, trong lòng nhất thời đại hỉ, hét lên một tiếng giơ trường kiếm lên cao. Trái hẳn với vẻ né trái tránh phải như vừa rồi, một kiếm đưa ra hào khí trùng thiên, đúng là uy phong bát diện.

“Trì hoãn thuật” chia làm hai loại vật lý và tinh thần. Ma lực “Trì hoãn thuật” vật lý nén áp suất không khí chung quanh đối thủ lên cao, gây trở ngại đến động tác của đối thủ. Còn “Trì hoãn thuật” tinh thần lại tác dụng lên tâm linh đối thủ, làm tâm linh đối thủ bị áp chế, dẫn đến động tác trở nên chậm chạp. Hai loại nguyên lý sử dụng “Trì hoãn thuật” mặc dù không giống nhau nhưng hiệu quả lại không quá sai biệt.

Tâm linh Địch Nặc bị tinh thần lực của A Bảo thông qua mục quang xâm nhập, nhất thời bị ức chế, khiến động tác trở nên chậm chạp. Mắt Địch Nặc thấy trường kiếm của A Bảo đánh tới, hắn vội vàng dựa theo phương pháp đối kháng tinh thần ma pháp do Lạp Cáp Nhĩ Đặc truyền thụ để ngưng tụ ý chí lực đã trải qua tôi luyện kiên cường như cương thiết hướng tới tâm linh của bản thân kích sâu một cái, trục xuất tinh thần lực xâm lấn của A Bảo. Thân tâm của Địch Nặc lập tức tự do trở lại.

“Đinh!”

Kiếm của A Bảo bị Địch Nặc dùng thương phong bế lại, nhưng bởi vì Địch Nặc vừa mới tập trung toàn lực phá giải “Trì hoãn thuật” nên trong lúc vội vã chỉ có thể vận khởi được ba thành lực lượng hóa giải nhất kích của A Bảo. Sau đó, tạm thời Địch Nặc cũng vô lực triển khai phản kích.

Trong chu vi mấy chục trượng bên ngoài chỗ thi đấu của Địch Nặc và A Bảo, những người đang quan chiến như Vũ Y, Ô Lan Na Toa, Hạ Nông, Băng Thanh Ảnh tứ nữ cùng Lạp Cáp Nhĩ Đặc, La Duy với Tái Lạp, Lai Tinh Đốn đều hết sức hài lòng với biểu hiện của hai người Địch Nặc. Bốn hảo huynh đệ Tái Lạp liền vỗ tay khen hay không ngừng.

Vũ Y quay sang La Duy và Lạp Cáp Nhĩ Đặc, nói: “Các ngươi dạy rất hay. A Bảo chỉ trong khoảng thời gian ngắn đã tiến nhập vào sơ cấp tinh thần ma pháp. Địch Nặc càng không dở, có thể dùng ý chí lực kiên cường của bản thân để trục xuất tinh thần lực xâm lấm. Không tồi, thực sự không tồi.”

Lạp Cáp Nhĩ Đặc đáp: “Là nhờ Ma Thần Vương đại nhân tinh mắt, tố chất của sáu tên đệ tử mà ngài chọn đều là thượng phẩm, chúng thần chỉ hướng dẫn chúng những cách luyện tập thích hợp mà thôi.”

Ô Lan Na Toa cười nói: “Tất cả bọn họ đều là đệ tử của Lai, vậy mà chàng một chút cũng không làm tròn trách nhiệm của sư phụ nữa.”

Vẻ mặt của bốn tên Tô Lạp, Tái Phàm, Lai Tinh Đốn, Lỗ Lâm đều ra vẻ đồng cảm. “Sư phụ” Ngô Lai sau khi dẫn bọn họ đến Ma Giới liền để cho bộ hạ của hắn dạy chứ bản thân mình lại chưa dạy được cho họ một chiêu ma pháp, võ học nào hết. Vị “sư phụ” này thật tắc trách quá đi.

Ngoài sự phân biệt Lạp Cáp Nhĩ Đặc cùng La Duy dạy ba người Địch Nặc, A Bảo, Lỗ Lâm. Tái Lạp theo Vũ Y học Thánh quang hệ ma pháp, cung tiễn thủ Tô Phàm tiếp nhận sự dạy bảo của Hạ Nông, còn Lai Tinh Đốn vốn là hỏa hệ ma pháp sư hôm nay đã chuyển sang chuyên chức thành Vong Linh pháp sư, theo một trong “Tứ ma tương” là “Tàn Ma” Kha Tát Tư học tập Vong Linh ma pháp (trong trận đánh Long cốc, Ngô Lai đã triệu hoán ra bảy bộ siêu cấp khô lâu đấu cùng Long tộc, thực lực của bảy bộ siêu cấp khô lâu đã làm chấn động tâm can của Lai Tinh Đốn, khiến hắn vạn phần kính nể, quyết tâm chuyển sang học chuyên chức về Vong Linh pháp sư).

Khảo hạch hôm nay là chủ ý của La Duy mà ra. La Duy cho rằng, Thái Điểu môn đã tiếp nhận đủ huấn luyện, có thể xuất sư được rồi. Vì vậy Vũ Y đã an bài cuộc khảo hạch này, mục đích muốn xem thực lực Thái Điểu Môn đã đạt đến cấp nào rồi. Biểu hiện của Địch Nặc cùng A Bảo làm họ khá mãn ý.

Không ngờ rằng “Trì hoãn thuật” tất thắng lại bị Địch Nặc phá giải được nên khí thế của A Bảo nhất thời rơi xuống ngàn trượng. Tốc độ cùng lực xuất kiếm của A Bảo cũng không bằng lúc nãy nữa (A Bảo vốn là thành viên yếu nhất trong đội sáu người, một kích toàn lực bị phá bỏ vừa rồi tự nhiên sẽ làm tín tâm của hắn bị lung lay). Qua cú lội ngược dòng này, chiến ý của Địch Nặc liền đại tăng. Hắn hét to một tiếng, trọng hình trường thương trong tay đột nhiên xuất ra một thương có bóng như mười thương ảnh, tựa lưu tinh phá không, tấn công A Bảo.

“Hắc Ám thương sát pháp” - Lưu Tinh vũ.

Thương ảnh như lưu tinh mãn thiên phong trụ không gian, quanh thân và những chỗ yếu hại trên người A Bảo. Mắt thấy A Bảo nhất định dưới thức “Lưu tinh vũ” này cúi đầu chịu thua thì đột nhiên trường kiếm trong tay hắn đột khởi, quang mang đại thịnh, trong phút chốc vẽ ra vô số bóng kiếm hợp thành một đạo võng kiếm phòng ngự. Mỗi một đạo Lưu Tinh của Địch Nặc đều bị võng kiếm chặn được. “Đing đang” hai tiếng vang lên, sau đó Địch Nặc cả người lẫn thương cùng bị đẩy lui. Trên mặt Địch Nặc nhất thời hiện lên thần sắc khó tin.

“Chuyện này làm sao có thể xảy ra được chứ?”

Ngoại trừ La Duy và Lỗ Lâm ra, trên mặt những người quan chiến khác đều lộ ra ánh mắt khó tin giống như Địch Nặc. Tạm không nói đến chuyện lấy biến hóa nhẹ nhàng ngạnh tiếp cùng trọng thương không thích hợp liều mạng đánh bừa. Bằng vào sức nặng kinh người một trăm ba mươi cân có dư của cái chuôi trọng hình trường thương trong tay Địch Nặc cùng lực cánh tay hùng mạnh trải qua khắc khổ rèn luyện của Địch Nặc, A Bảo vốn không phải là kiếm sĩ cũng không có khả năng tiếp được chiêu này của Địch Nặc. Song sự thật xảy ra trước mắt, A Bảo không chỉ ngăn cản thế công lôi đình vạn quân của Địch Nặc mà còn xuất sắc đẩy lui Địch Nặc nữa.

Phần lớn mọi người ở đây đều không thể nào giải thích được chuyện khó hiểu này thì Tái Lạp đột nhiên kêu lớn: “Mọi người mau xem A Bảo đi, hắn dường như có chuyện rồi!”

Tất cả đồng loạt quay sang nhìn A Bảo. Chỉ thấy gương mặt thường ngày búng ra sữa của hắn hôm nay hiện ra thần tình như đang mơ mộng đến phát ngốc. Hai mắt đỏ sậm như máu, thở hổn hển như trâu, trong miệng mấp máy cái gì đó không thể nghe rõ.

Hạ Nông giật mình kêu lên: “Cuồng chiến sĩ, không… không thể nào, cái này không thể nào là “Cuồng hóa” của cuồng chiến sĩ được…”

Mục quang Vũ Y liếc nhìn về phía La Duy, hy vọng hắn có thể đưa ra giải thích.

Gương mặt tuấn mĩ vô song của La Duy hiện lên một nụ cười đắc ý, nói: “Trạng thái của A Bảo bây giờ đích xác không phải “Cuồng hóa” của Cuồng chiên sĩ vì hắn vốn chẳng phải Cuồng chiến sĩ. Đây là tinh thần ma pháp bộc phát trong lúc tối hậu do thần truyền thụ cho bọn họ. Nếu Thôi miên thuật có thể làm người bị thôi miên sinh ra quái lực không giống lúc bình thường, vậy tại sao chúng ta không vận dụng nó lên người người thi triển thuật này? Sau khi thần nghiên cứu, cải biên, cuối cùng đã thành công tự tác dụng được lên trên thân người thi triển, thần gọi nó là Tự thân thôi miên. Bộ dáng A Bảo bây giờ chính là kết quả của Tự thân thôi miên.”

“Tự thân thôi miên?”

Ô Lan Na Toa lo lắng hỏi: “Cái Tự thân thôi miên này có để lại thương tổn cực đại trên người A Bảo hay không?”

La Duy đáp: “Sẽ có một chút tác dụng phụ nhưng sẽ không tạo thành thương tổn lớn đâu. Tự thân thôi miên trên thực tế chính là nhờ thông qua tinh thần tự kỉ ám thị mà làm kích phát hoàn toàn tiềm lực của bản thân. Sau khi thôi miên kết thúc, vì tiềm lực của người thi thuật bị hao hết mà sẽ có một đoạn thời gian suy yếu vô lực nhưng không ảnh hưởng quá lớn đến trạng thái cơ thể đâu. Các người nghe xem, tự kỉ ám thị thôi miên của tiểu tử A Bảo rất thú vị đấy.”

Mọi người vội vã ngưng thần lắng nghe, chỉ thấy A Bảo thì thào: “Ngươi là gà nướng, còn ta rất đói, ngươi là gà nướng, còn ta rất đói…”

Trong đôi mắt đỏ sậm của A Bảo thoáng hiện ra vẻ đói khát, một dải nước miếng theo miệng hắn chảy ra. Một bộ dạng tham lam đói khát gần chết trông như gặp được mỹ thực, xem ra hắn thực sự đã biến Địch Nặc trước mặt trở thành một con gà nướng thơm ngon.



Mọi người nghĩ không ra A Bảo lại dùng cách này tự thôi miên, ai cũng âm thầm cảm thấy tức cười.

Tái Lạp cười bảo: “A Bảo bình thường ăn tham là nhất, đặc biệt là món gà nướng. Hắn tự hạ loại thôi miên này cho mình là thích hợp nhất.”

Lúc này, A Bảo vì mĩ thực mà điên cuồng ra tay, thân hình chớp lên, như một đạo tật phong phi thân lên, trường kiếm trong tay phát ra kình khí như lôi điện hướng phía Địch Nặc công đến.

Biểu hiện tốc độ cùng thực lực của A Bảo bây giờ thật làm kẻ khác khó tin nhưng kiếm xuất ra lại không thành chiêu thức nào cả, chỉ đâm thẳng chém thẳng mà thôi. Mặc dù “Tự thân thôi miên” giúp kích phát ra hết tiềm lực của bản thân hắn nhưng đồng thời A Bảo cũng mất đi lý trí. Điểm này cùng với “Cuồng hóa” thập phần tương tự.

Địch Nặc hoành thương đỡ trường kiếm đang công tới của A Bảo, cổ tay Địch Nặc tê rần, chút nữa không phong bế được kiếm của A Bảo. Đồng thời, cước bộ cảm nhận một trận hư không, không chịu nổi phải lui về phía sau từng bước một.

Thật là một lực lượng kinh nhân, trong lòng Địch Nặc thất kinh, vội vàng kéo thương quét một kích ngang eo, liền thấy A Bảo động thân nhảy lên, trường thương không chút kình phong sượt qua dưới chân A Bảo. A Bảo liền từ không trung vận kiếm, kích xuống dưới.

Địch Nặc không né tránh kích của A Bảo, ngược lại hai tay nắm chặt thương, hét lớn một tiếng rung động mặt đất. Ngay lúc trường kiếm của A Bảo chuẩn bị đâm trúng Địch Nặc thì từ chỗ Địch Nặc đứng mặt đất đột nhiên xuất hiện vô số khe nứt, tiếp theo sương mù quái dị theo những khe nứt trùng kích ra ngoài, phủ lên người A Bảo.

“Hắc Ám thương sát pháp - Địa lôi thiểm.”

A Bảo bị “Địa lôi thiểm” dẫn phát đại địa khí đánh vào người, phản chấn ra ngoài đau đớn rên lên. La Duy vội lắc mình lên đón lấy người hắn.

Lúc tối hậu Địch Nặc phát ra “Địa lôi thiểm”, chân khí trong cơ thể nhất thời bị dẫn thoát ra hết, vô lực ngã xuống mặt đất.

Lạp Cáp Nhĩ Đặc tiến đến đỡ Địch Nặc lên, kiểm tra thân thể hắn một chút rồi nói với La Duy: “A Bảo không có chuyện gì chứ?”

La Duy đáp: “Không có vấn đề gì lớn, chỉ tạm thời hôn mê một chút thôi. Công lực của Địch Nặc có hạn, dẫn phát mạch động chi khí cũng không mạnh lắm. Hơn nữa, A Bảo tiến hành “Tự thân thôi miên”thì cơ nhục quanh thân kết cứng lại, lực phòng ngự tăng lên, cho nên hắn cũng không chịu thương tổn lớn gì đâu . Lạp Cáp Nhĩ Đặc ngươi thật biết phương pháp dạy, ngay cả tuyệt học “Địa lôi thiểm” này mà Địch Nặc cũng đã học được rồi, thật sự rất tuyệt.”

Lạp Cáp Nhĩ Đặc nói: “A Duy, ngươi cũng không vừa đâu, Tự thân thôi miên thuật quá ư cao minh. Địch Nặc chút nữa là thua trong tay A Bảo rồi.”

Vũ Y cười lên tiếng: “Hai người này lại dám ở đây tự khen mình, không thấy xấu hổ à. Tái Lạp, đến phiên ngươi biểu hiện rồi đấy.”

Tái Lạp nghe vậy lập tức tiến đến trước, hai tay phân biệt tạo ra bạch sắc cùng kim sắc quang mang chiếu lên trên ngực hai người A Bảo và Địch Nặc.

La Duy kinh dị thốt lên: “Là Hồi Phục Quang và Lực Lượng Phục Nguyên. Tiểu Tái Lạp có thể dùng nhất tâm điều khiển đồng thời hai loại ma pháp, lại không cần vịnh xướng chú văn. Người dạy bằng cách nào thế, Vũ Y tiểu thư?”

Lực Lượng Phục Nguyên và Hồi Phục Quang giống nhau, đều là hồi phục ma pháp của Thánh quang hệ. Mặc dù không có năng lực chữa thương nhưng có thể dẫn động tiềm lực trong cơ thể người bị thương, giúp cho họ trong nháy mắt khôi phục được sức mạnh.

Vũ Y đáp: “Cũng không có gì khó, bất quá ta giúp Tái lạp cải tạo lại một chút thuộc tính tinh thần lực của nàng thôi. Bây giờ nàng ta có thể đồng thời sử dụng hai loại sơ cấp ma pháp, mục tiêu ban đầu của ta đã đi quá xa rồi.”

Lạp Cáp Nhĩ Đặc và La Duy cùng liếc nhau một cái, đều thấy được tia kinh dị cùng kính ngưỡng trong mắt đối phương. Thay đổi thuộc tính tinh thần lực, chuyện này e rằng chỉ có Vũ Y, thân là thiên sứ tám cánh mới có khả năng mà thôi.

Rất nhanh Địch Nặc nhờ quang mang Lực Lượng Phục Nguyên của Tái Lạp chiếu rọi xuống người mà khôi phục khí lực, A Bảo chỉ bị vết thương nhẹ cũng được Hồi Phục Quang trị liệu khỏi hẳn. Nhưng vì A Bảo áp dụng Tự thân thôi miên kích phát ra tất cả tiềm lực nên Lực Lượng Phục Nguyên đối với hắn không có hiệu quả, thân thể vẫn vô lực. Không thể làm gì khác hơn là phải nhờ La Duy dìu đỡ.

Ba người Lai Tinh Đốn, Tô Phàm, Lỗ Lâm vỗ tay lớn kêu hay: “Tái Lạp ngươi thật sự rất giỏi, rất tuyệt!”

Khuôn mặt nhỏ thanh tú như trái táo của Tái Lạp ngượng ngùng đến ửng đỏ lên, đặc biệt đáng yêu.

Vũ Y kéo một tay Tái Lạp quay lại chỗ cũ nói: “Biểu hiện của Tái Lạp không tệ lắm, khả dĩ có thể thông qua chứ? Địch Nặc và A Bảo học tập đã có thành tựu, có thể xuất sư. Lỗ Lâm tiếp nhận huấn luyện giống A Bảo, có lẽ cũng không hơn kém bao nhiêu, cho nên cũng không cần thiết phải qua khảo hạch. Tiếp theo là Lai Tinh Đốn cùng Tô Phàm lên đài để cho chúng ta xem biểu hiện của các người.”

Hai người Lai Tinh Đốn, Tô Phàm hướng về Kha Tát Tư và Hạ Nông hành lễ, sau đó tiến bước vào sân luyện võ, đến một khoảng cách khá xa, cùng quay lại đối mặt nhau.

Hai người họ, một người là ma pháp sư, một người là cung tiễn thủ, đều thuộc loại công kích cự ly xa cho nên hai người đứng phân biệt về hai phía của sân luyện tập cách nhau khá xa.

Vũ Y khẽ vẫy tay, một kết giới cự đại hình tròn liền xuất hiện, bao trùm sân luyện tập vào trong. Ma pháp sư và cung tiễn thủ công kích rất dễ thương tổn đến người chung quanh (thường xuyên có “lựu đạn”), mọi người dù không sợ nhưng vẫn có điểm phiền phức.

Theo lí thuyết, ma pháp sư không thích hợp đơn đả độc đấu cùng cung tiễn thủ, bởi vì cung tiễn thủ rất dễ dàng nhân lúc ma pháp sư ngâm vịnh chú văn một tiễn giải quyết hắn vì cung tiễn thủ không cần sử dụng chú văn dẫn động ma pháp sơ cấp. Vả lại, hành động của cung tiễn thủ rất nhanh nhẹn, khó mà làm thương tổn được cho nên cung tiễn thủ vẫn là chức nghiệp khiến ma pháp sư đau đầu nhiều nhất.

Hai người Lai Tinh Đốn và Tô Phàm nhìn nhau một lúc rồi Tô Phàm đột nhiên giương cung, xạ một tiễn như một đạo thiểm điện bắn về hướng Lai Tinh Đốn.

Đối với tiễn đầu tiên của Tô Phàm vẫn chưa làm Lai Tinh Đốn cảm thấy ngạc nhiên (hắn là người thông tuệ nhất trong sáu người nhóm Thái Điểu, hắn nắm rất rõ tinh cách của từng người). Sớm đã có chuẩn bị, thân hình hắn lóe lên liền tránh được một tiễn. Tiếp theo, cánh tay Lai Tinh Đốn giơ lên, một đạo hắc sắc quang mang theo giới chỉ của ngón trỏ xạ xuống mặt đất trước mặt, quang mang vừa hiện liền tạo ra một ma pháp trận.

Tô Phàm một tiễn không trúng nhưng cũng không để cho Lai Tinh Đốn có cơ hội sử dụng ma pháp. Hắn vẫn chưa lấy tiễn từ sau lưng xuống mà khẽ quát một tiếng, mở cung chưa có tên ra, “xoẹt” một tiếng trầm trầm, một màn vụ khí bao quanh phía trên cung tiễn, để cung chờ bắn.

Hạ Nông - người chỉ dẫn cho Tô Phàm cũng không phải là cung tiễn thủ, về phương diện kĩ xảo sử dụng cung tiễn cũng không dạy được cái gì nhiều.

Nhưng đối với mặt vận dụng dĩ chí hóa cảnh, nàng lại tạo ra được một loại chiến pháp kết hợp cung và đấu khí, hướng dẫn Tô Phàm phương pháp luyện khí, đồng thời sử dụng Thánh Đấu khí đả thông kinh mạch toàn thân cho hắn, giúp hắn có một chút tu vi chân khí thâm hậu.



Chiêu thức lúc này Tô Phàm sử dụng tên là “Khí chi thỉ”, tức là đem chân khí phát ra ngoài cơ thể hình thành một loại tiễn khí giống như thật, phá kim xuyên thạch không tạo ra tiếng gió. So với uy lực của tiễn thật không biết mạnh hơn bao nhiêu lần nữa.(Cung tiễn trong tay ma tiễn thủ còn phân ra các loại chức nghiệp, tương tự như kiếm sĩ kiêm ma pháp là ma pháp kiêm sĩ vậy, tăng cường ma pháp lên cung tiễn hình thành nên ma pháp tiễn, uy lực rất mạnh, như “Vũ tiễn thủ” của Tô Phàm là độc nhất vô nhị.)

“Đi!”

Tô Phàm khẽ quát một tiếng, “Khí chi thỉ” từ ngón tay xạ ra, từ chân khí ngưng tụ lại thành Khí thỉ trong không trung, màu sắc nhạt nên mắt thường rất khó phân biệt, hơn nữa lại vô thanh vô tức. Cung trong tay Tô Phàm vừa buông tiễn mang “Khí chi thỉ” ra, trong một sát na đã xạ đến trước ngực Lai Tinh Đốn.

Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc thì ma pháp trận trước mặt Lai Tịnh Đốn đột nhiên hiện ra một đạo bạch ảnh, “Khí chi thỉ” chính đang bắn đến gặp phải bạch ảnh liền nổ tung, bụi đất chỉ trong giây lát bay lên mù mịt.

Sau khi bụi đất lắng xuống, chỉ thấy trước mặt Lai Tinh Đốn xuất hiện một bạch cốt khô lâu binh, màu trắng bệch bên ngoài của khô cốt cũng đồng dạng với màu trắng của khải giáp. Tạo hình của khải giáp rất tinh mĩ, thậm chí còn được điêu khắc hoa văn. Tay phải của khô lâu binh nắm một thanh cự kiếm được làm bằng cốt, dài không kém thân thể nó là bao nhiêu. Cánh tay trái được trang bị thuẫn bài cũng làm bằng cốt cao gần nửa thân người. Lúc này tấm chắn bên ngoài đã bị vỡ, ở trung tâm xuất hiện một vết nứt vỡ lớn, hiển nhiên là kiệt tác của “Khí chi thỉ”.

“Khí chi thỉ” mất tác dụng, trong lòng Tô Phàm âm thầm kinh dị. Hắn vô cùng rõ ràng với uy lực của chiêu thức “Khí chi thỉ” này. Ngày thường khi hắn luyện tập nó thì ngay cả đá kim cương cứng rắn cũng đều bị nát bấy nhưng hôm nay lại bị thuẫn bài của khô lâu binh cản lại. Chuyện này sao có thể làm hắn không vạn phần kinh dị chứ?

Tô Phàm cảm thấy kinh dị nhưng Lai Tinh Đốn cũng đau lòng trong lòng. Khô lâu binh này là do hắn tập theo cách sư phụ Ngô Lai luyện chế siêu cấp khô lâu Long kỵ binh, phí hết cửu ngưu nhị hổ mới chế thành. Không chỉ dùng ma pháp gia trì lên tên khô lâu binh trước mặt Lai Tinh Đốn, ngay cả cự kiếm và thuẫn bài cũng là tâm huyết của hắn. Để chế tạo cốt thuẫn, hắn tiêu phí hết hơn mười ngày, mỗi ngày tiêu phí hết ma lực, mệt mỏi muốn chết. Bây giờ lại bị “Khí chi thỉ” của Tô Phàm xạ trúng phá hủy hơn phân nửa, hắn tự nhiên cực kì đau lòng.

Khô lâu triệu hoán thuật chỉ là cấp thấp nhất của Vong Linh ma pháp, "Tàn Ma" Kha Tát Tư luôn không có cách nào lý giải được tại sao Lai Tinh Đốn có thể triệu hoán ra khô lâu binh trong lúc đang tập trung tinh thần, trên khuôn mặt hiện ra đôi chút hứng thú đối với vong linh ma pháp uy lực cường đại của hắn. (hắn chưa gặp qua bảy tên siêu cấp khô lâu Long kỵ binh bất khả tư nghị của Ngô Lai) Nhưng hắn rất chân thành dạy cho Lai Tinh Đốn, không chỉ mang các loại phụ trợ ma pháp cho khô lâu binh thật tâm truyền thụ mà còn cho hắn một cái không gian giới chỉ giúp Lai Tinh Đốn có thể đem những khô lâu binh được chế tác tỉ mỉ tự do triệu hồi ra vào trong dị thứ nguyên không gian.

Lai Tinh Đốn vẫn còn đau lòng, kêu lên: “Vũ Thần (hắn đặt tên cho khô lâu được mình khổ sở chế tác), tiến lên!”

Các đốt ngón tay của khô lâu binh Vũ Thần vang lên một loạt tiếng “crắc… crắc…”, sau đó nó tiếp nhận “Gia tốc thuật” gia trì lên người liền đánh về phía Tô Phàm với tốc độ như đạn, không kém một gã nhân loại chiến sĩ ưu tú.

Thật ra Lai Tinh Đốn không cần lên tiếng ra lệnh, chỉ cần trong tâm linh hạ lệnh cho khô lâu binh Vũ Thần là được rồi. Nhưng nếu lên tiếng ra lệnh thì trông hắn sẽ rất ra dáng, nên tự nhiên là hắn không bỏ qua cơ hội này rồi.

Cung tiễn thủ và ma pháp sư sợ nhất là cận thân công kích của chiến sĩ nhưng Tô Phàm tiếp nhận dạy dỗ của Tuyệt Đại Đấu Thần Hạ Nông, thấy “Vũ tiễn thủ” không có tiền lệ của khô lâu binh đang hướng tới mình dưới tốc độ cao nhưng Tô Phàm cũng không hề kinh hãi. Hắn quát khẽ một tiếng rồi quang mang nhàn nhạt bỗng lóe lên xung quanh thân hình hắn. Sau đó, hắn đưa cự cung ra muốn cứng chọi cứng với khô lâu binh Vũ Thần cốt chất cự kiếm đang chém tới hắn.

“Ồ? Là đấu khí?”

Bên ngoài kết giới, nơi mọi người đang quan chiến, thấy Tô Phàm phát xuất ra nội lực thâm hậu chỉ có Vũ đấu giả thân mang đấu khí mới có, mặc dù đấu khí cực kì nhợt nhạt nhưng bọn họ vẫn không nhịn được mà kêu lên.

Trường cung của Tô Phàm cùng trọng hình trường thương của Địch Nặc đều có đặc chế giống nhau. Thân cung được chế từ ma thụ vạn năm tuổi nên vừa có tính cứng rắn như cương thiết lại vừa vô cùng co dãn. Hai bên trường cung được được khảm đao nhận hết sức sắc bén, thập phần thích hợp cho cận chiến. Còn dây cung lại dùng gân của hơn mười loại hung mãnh ma thú tổng hợp mà nên, không những có độ căng siêu cường mà còn không sợ trảm kích của những binh khí sắc bén. Nó còn có thể dùng để phong trụ binh khí của đối phương. Nên nói trường cung này không chỉ hữu dụng khi công kích tầm xa mà càng lợi hại khi là vật trang bị cho cận chiến.

Trường cung và cự kiếm giao nhau tại một điểm. Vũ Thần cuối cùng vẫn kém xa siêu cấp khô lâu Long kỵ binh của Ngô Lai. Mặc dù trên người nó được gia trì “Đại lực thuật”, “Thị huyết thuật” ma pháp phụ trợ nhưng bản chất vẫn là khô lâu binh, cự kiếm vừa va chạm trường cung ẩn hàm đấu khí của Tô Phàm thì lập tức cả khô lâu lẫn kiếm bị đẩy lui ba bước, chút nữa là té nhào trên mặt đất.

Lai Tinh Đốn đau lòng kêu lên: “Vũ Thần, ngươi không sao chứ?”

Hắn vội vàng vịnh xướng chú văn, vung tay một cái, một màn hắc vụ lập tức xuất hiện, bắt đầu từ trung tâm kết giới lan tỏa ra.

Đây là sơ cấp Vong linh ma pháp Linh Chướng, nhờ Vong linh lực lượng sản sinh ra một loại quang tuyến có thể ngăn cản hắc vụ, ngoại trừ trở ngại về thị lực còn thì không có lực công kích nào cả.

Quan trọng nhất đối với một cung tiễn thủ chính là thị lực mẫn duệ. Rơi vào trong vòng phong tỏa của hắc vụ Linh Chướng làm Tô Phàm trong nhất thời không biết phải làm sao. Đây lại chẳng phải vấn đề với khô lâu binh Vũ Thần (thân là bất tử hệ vật, nó không dùng mắt để “nhìn” mà dựa vào cảm giác ma lực ba động xung quanh). Thân đang hãm trong hắc ám mê vụ thì nó đã lập tức huy động cốt chất cự kiếm trực tiếp chém thẳng về phía Tô Phàm.

Cự kiếm phá không gây nên tiếng rít gió “vút, vút”. Tô Phàm nghe tiếng vội vàng cử cung nghiênh đón. Đang lúc gấp gáp, tự nhiên hắn không sử ra được đấu khí. Mặc dù trường cung ngăn cản được kích của cự kiếm nhưng lại không chịu được cự lực của đối phương tạo ra. Hắn bị đánh bay ra ngoài, chạm phải tầng Quang minh kết giới.

Kết giới của Vũ Y thiết lập mặc dù thuần tính chất là phòng ngự nhưng cũng có một chút năng lực phản chấn. Không may cho Tô Phàm, va chạm vào kết giới liền bị phản chấn bay ngược lại. Hắn ngã xuống với tư thế “ngũ thể đầu địa”(như đang quỳ bái một ai vậy). Cũng may nhờ có Linh Chướng che mất tầm thị tuyến nên không ai nhìn thấy bộ dạng khôi hài đó của hắn.

Lúc Tô Phàm vừa đứng lên thì cảm giác nơi cổ lạnh toát, một thanh cốt chất cự kiếm lạnh lẽo đã gác trên cổ hắn rồi.

Khô lâu binh chính là chưa có trí tuệ, chỉ biết giết chóc, Tô Phàm liền vội vàng kêu lên: “Nhận thua, ta nhận thua, Lai Tinh Đốn, ngươi mau mau đuổi cái đồ quái vật này nhanh đi.”

Lai Tinh Đốn thu hồi Linh Chướng ma pháp, kết giới nhất thời khôi phục như thường, khô lâu binh Vũ Thần cũng lui lại bên cạnh hắn.

Tô Phàm tuy nhận thua nhưng trong lòng bất phục, không cam lòng chút nào. Hắn còn rất nhiều tuyệt kĩ đắc ý chưa thi triển lại hồ đồ bị đánh bại như vậy, hắn cực kỳ không cam lòng. Nhịn không được hắn hét lớn một tiếng, đưa tay ra sau một lần lấy ra bốn tiễn đồng thời đặt lên cung, sau đó giương cung lên bắn xạ.

Bốn cây tiễn vừa rời cung thì như vật có tính mạng, bay theo một quỹ tích huyền diệu phá không mà đi. Mỗi một tiễn đều bộc lộ quang mang đấu khí nhàn nhạt, bắn vào phía trên của kết giới liền vang lên một tiếng động chói tai, cuối cùng xuyên thấu kết giới bay thẳng lên trời cao.

Mặc dù kết giới này Vũ Y chỉ tiện tay làm nhưng nàng là thiên sứ tám cánh, cho dù kết giới tiện tay phóng xuất ra cũng cực kì kiên cố. Thế mà tiễn của Tô Phàm lại có thể bắn xuyên kết giới này, lại là bốn cây tiễn nữa chứ. Chiêu thức này lập tức làm mọi người phải nhìn lại hắn.

Lai Tinh Đốn trong lòng thầm kêu may mắn, nếu ngay từ đầu Tô Phàm đã sử dụng tiên kĩ lợi hại kia đối phó hắn thì hắn đã chẳng đánh lại nổi rồi.

“Bộp… bộp…”

Tiếng vỗ tay tán thưởng từ mọi người đang quan chiến xung quanh vang lên, Vũ Y nói: “Tiễn kĩ thật kinh người, ngươi lại chưa có tiếp nhận dạy dỗ của Hạ Nông, biểu hiện của Lai Tinh Đốn cũng rất xuất sắc. Tốt lắm, bây giờ ta tuyên bố, tất cả đều thông qua khảo hạch!”

Hai người Lai Tinh Đốn, Tô Phàm vừa hoan hô vừa hét to ôm lấy nhau. Bốn người A Bảo, Địch Nặc, Lỗ Lân cùng Tái Lạp hưng phấn chúc mừng lẫn nhau.

Đang lúc này thì đột nhiên một thanh âm truyền vào trong tai mọi người: “Ôi, chuyện gì mà làm mọi người cao hứng vậy, có thể nói cho ta nghe một chút không?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ta Là Đại Pháp Sư

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook