Quyển 2 - Chương 17: Tụ tán lưỡng y y
Võng Lạc Kỵ Sĩ
17/04/2013
Quân đội của Băng Tuyết vương quốc về đến doanh trại ẩn trong băng cốc, từ đầu đến cuối ta đều bị các mĩ nữ bao vây chặt chẽ, lo sợ ta đột nhiên lại biến mất một lần nữa. Băng Tuyết Nhân cứ nép sát vào lồng ngực ta không chịu đứng lên, chẳng còn dáng vẻ của một vị “Lãnh huyết nữ vương” thường thấy nữa.
Vừa quay về trướng, Băng Tuyết Nhân lệnh cho tất cả tùy tùng lui ra. Bọn Áo Lệ Na, Ô Lan Na Toa, Hổ Phách cũng muốn li khai nhưng đều bị ta kêu ở lại. Ta đang muốn kể tất cả sự tình cho các nàng rõ ràng
Vừa rên nhẹ, Ca Ny vừa mở cặp mắt sáng như ánh sao của nàng, tình hình xung quanh khiến nàng tức thì nhảy dựng lên, giở tư thế cảnh giới chiến đấu ra, nhìn thẳng mỗi người trong trướng.
Khi thấy được nụ cười nhởn nhơ của ta, thì nàng lộ ra thần sắc vừa kinh vừa hỉ, nói : ”Vô Danh, đây là nơi nào? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Tuy nàng không nhận ra hết mọi người trong nhóm mĩ nữ đỉnh cao nhan sắc tuyệt thế mỗi người một vẻ, nhưng Áo Lệ Na, Phỉ Âu Á hai vị công chúa và thân phận "Lãnh huyết nữ nhân" Băng Tuyết Nhân, người đã cùng nàng giao chiến gần một năm nay, là nàng biết rõ. Ngoài ra còn có hắc y mĩ nữ bí ẩn đã xuất ra bạo phong tuyết ma pháp đáng sợ ở đây, tất cả việc này đề tỉnh Ca Ny rằng nàng đã rơi vào tay địch nhân.
Trong tình hình này, vừa trông thấy Vô Danh nàng tự nhiên như vừa trông thấy người thân trong nhà, trong lòng lập tức ổn định không ít.
Ta đột nhiên vỗ vào vai của Ca Ny, cười nói : ”Không phải khẩn trương, Ca Ny, thư thả ngồi xuống đi. Mọi người ở đây đều không có ác ý. Ta sẽ kể lại toàn bộ sự tình cho nàng nghe.”
Ca Ny lập tức nhìn ta với ánh mắt kinh dị. Hiển nhiên nàng cảm thấy kinh ngạc đối với ngôn ngữ và hành động khác với bình thường của ta. Thân thể nàng đột nhiên run rẩy rồi nói: ”Không, ngươi không phải Vô Danh. Ngươi là Ngô Lai, nhưng ngươi rõ ràng là Vô Danh…”
Ta đối với linh giác mẫn tuệ của nàng thực sự tán thưởng, có thể chỉ trong nháy mắt lại phát giác ra sự bất đồng của ta và Vô Danh, cảm ứng được linh hồn nội tại của chúng ta.
Ta nói: ”Ta là Ngô Lai. Nhưng cũng là Vô Danh. Nàng trước hết hãy ngồi xuống rồi nghe ta kể lại tỷ mỉ.“
Ca Ny liếc nhìn quan sát các mĩ nữ trong trướng, rồi ngồi trên một chiếc ghế, giương đôi mắt đẹp thâm trầm như thu thủy nhìn ta, những nữ hài tử còn lại cũng đều làm như thế.
Ta đồng thời nhận ra rằng trong thập đại mĩ nữ của Thánh Ma đại lục thì ta đã được đến chín người để mắt đến.
Cả chín người bọn họ có thể tụ tập lại trong doanh trướng mạc, bản thân chuyện đó đã đúng là một kì tích.
Ta thong thả bước vài bước trong trướng, nói: “Trong Thần Ma đại chiến một năm trước, vũ kĩ của ta chưa tinh nên bị Thiên sứ bức vào trong tuyệt cảnh. Trong hoàn cảnh trăm ngàn bất lực, ta đành phải chọn lựa cách tự bạo.”
Ta liếc nhìn Băng Thanh Ảnh, Băng Tuyết Nhân, Lị Vi Nhã tam nữ một cái vẻ thâm tình, rồi tiếp tục nói: "Nhưng ta không thể bỏ lại những người ta yêu được. Ta không cam tâm chết như vậy, cho nên trong khoảnh khắc năng lượng bùng nổ ta dùng hết toàn bộ ma lực còn lại sử ra ‘Không gian chuyển di’, để quay lại Thánh Ma đại lục. Thân thể ta mặc dù còn nguyên vẹn, nhưng linh hồn thì tổn hại rất nặng bởi vụ nổ đó. Ta đành phải tiến vào ẩn nấp trong không gian tâm linh ngủ một giấc dài, đồng thời sáng tạo ra một linh hồn ảo để tạm thời tiếp quản thân thể ta. Đó chính là Vô Danh.”
Ta nhìn Ô Lan Na Toa, Oánh nhị nữ đầy ngụ ý rồi nói: “Sau khi ‘Mân Côi binh đoàn’ thu nhận Vô Danh cũng như là thu nhận ta. Ta đi theo bọn họ thành một gã dong binh, những việc đã trải qua trong binh đoàn đại khái Ô Lan Na Toa đoàn trưởng có lẽ đã kể các nàng nghe rồi. Nửa năm trước khi cứu Phỉ Âu Á công chúa, trong lúc Vô Danh thân hãm nguy nan ta từng tỉnh dậy một lần, nhưng chỉ được một chút thì lại tiếp tục ngủ vùi lần nữa, cho tới bây giờ.“
Chúng nữ bây giờ đã hoàn toàn hiểu rõ nguyên nhân sự tình. Lị Vi Nhã vui mừng nói : "Lai, chàng giờ đây rốt cục thức tỉnh rồi, chàng có biết thiếp cùng các tỷ muội tìm kíếm chàng khắp nơi chịu nhiều cực khổ thế nào không? Cũng may hết thảy cuối cùng đều là sau cơn mưa trời lại tạnh rồi.“
Ta cười khổ nói: “Sự tình không có đơn giản vậy, hiện nay ta chỉ mới thức tỉnh, vẫn chưa cùng Vô Danh dung hợp thành một. Lúc này trong thân thể ta hầu như tồn tại đến hai linh hồn.”
Băng Thanh Ảnh vội nói: "Vô Danh đã do chàng sáng tạo ra, vậy thì chàng theo đó có thể làm cho biến mất mới đúng a."
Ta lắc đầu nói : "Trong một năm nay Vô Danh đã dần phát triển thành một cá thể độc lập. Lực lượng ma pháp trong cơ thể ta do ta làm chủ, mà chân khí vũ kĩ thì lại thuộc về hắn. Nếu ta khiến Vô Danh biến mất thì vũ học tu vi một năm này hoàn toàn uổng phí, việc này quá thật rất đáng tiếc. Tuy nhiên các nàng yên tâm, ta cùng Vô Danh chính là một, rất nhanh thôi sẽ có thể dung hợp thành một.”
Ta đột nhiên chạy đến trước mặt Ô Lan Na Toa nói: “Ta thích thì Vô Danh cũng thích, nên Vô Danh yêu thì ta cũng yêu.”
Thân thể mềm mại của Ô Lan Na Toa run nhẹ, trên mặt tức thì hiện ra vẻ ửng hồng làm say đắm lòng người. Nàng thật ra đã yêu Vô Danh sâu đậm, cũng đã từng thổ lộ lòng mình với Vô Danh. Giờ đây Vô Danh lại thành Ngô Lai, trong lòng nàng đang có chút đau khổ, nhưng không ngờ Ngô Lai lại nói với nàng những lời như vậy. Điều đó không có nghĩa là...
Nàng lập tức xấu hổ không còn dám ham muốn nữa. Dưới cái nhìn chăm chú của chúng nữ, cái đầu xinh đẹp cúi xuống.
Ta cũng đến trước mặt Ca Ny nói: "Mới vừa rồi con ngốc nhà muội không ngờ dám dùng 'Hy sinh', không muốn sống nữa à? Nếu ta không kịp cùng nàng lập khế ước cộng sinh chuyển sinh mệnh lực cho nàng, thì nàng đã phải chết rồi. Nàng không sợ Vô Danh thương tâm ư”
Ca Ny đúng là đang nghi hoặc bản thân sau khi sử dụng “Hy sinh” tại sao lại không có gì bất thường cả. Sau khi nghe ta nói, đôi mắt xinh đẹp không khỏi vội ngước lên nhìn ta, nói không thành lời: "Chàng… chàng…”
Ta cười nói: ”Nàng có thể tạm thời ở lại đây, cũng có thể quay lại Lai Nhân Cáp Đặc, bọn Tuyết Nhân sẽ không làm khó dễ nàng đâu.”
Ta lại nhìn Băng Thanh Ảnh hỏi: "Ảnh nhi, sau khi ta li khai tình hình Ma giới thế nào? Nàng sao lại có lực lượng hắc ám cường đại như thế, có tin tức gì của lão hồ ly Lộ Tây Pháp đó không? Còn nữa, Vũ Y, tiểu Dạ, tiểu Nông bọn họ đều khỏe không?”
Băng Thanh Ảnh thở dài, nhẹ giọng kể lại sự tình phát sinh sau khi ta tự bạo biến mất đến khi xuất hiện lại, biến hóa của Đọa lạc thiên sứ Vũ Y, Á Dạ bất chấp tất cả sử xuất “Thiên ma giải thể đại pháp”, Hạ Nông dùng “Thánh đấu khí” cùng khế ước của mình với Lộ Tây Pháp. Ta nghe xong không khỏi vô cùng kích động. Thâm tình như biển thế này bảo ta từ nay về sau làm sao mà báo đáp được a.
Cặp mĩ mục chợt tối lại, Băng Thanh Ảnh tiếp tục nói: "Á Dạ tỷ tỷ đã dùng 'Thiên ma giải thể đại pháp' kích phát toàn bộ tiềm lực, nguyên khí đại thương, đang trong giấc ngủ sâu chưa có dấu hiệu tỉnh lại. Thiếp cùng Vũ Y, Hạ Nông hai vị tỷ tỷ đã chỉ huy 'Hắc ám long kỵ binh’ cùng quân tiên phong của Ma giới giao chiến với Thần tộc quân đội, vì chàng phục thù. Lúc nửa năm trước, Hạ Nông tỷ tỷ và Lạp Cáp Nhĩ Đặc dẫn Long kỵ binh lục chiến đội ngăn chặn và tiến đánh một đạo Thiên sứ bộ đội, kết quả bị trúng mai phục. Long kỵ binh chết trận một số, Hạ Nông tỷ tỷ và Lạp Cáp Nhĩ Đặc thì đã mất tích.“
Cái gì? Không, điều này…điều này không phải sự thật …
Ta nhất thời ngây dại. Hạ Nông trong lòng đối với ta luôn tình thâm tựa biển, Lạp Cáp Nhĩ Đặc cùng với ta tình như thủ túc, làm sao có thể…, không, ta không tin, ta không tiiiiiiin…
Bi ai tràn ngập vô hạn trong tâm trí của ta, trong đầu ta trống rỗng. Một thanh âm từ trong tâm linh của ta truyền ra: “Ngô Lai, bình tĩnh đi. Ngươi phải tin vào người yêu cùng huynh đệ của ngươi, tin rằng bọn họ nhất định còn sống, chúng ta không phải cũng hồi sinh từ cửa tử sao?”
Âm thanh phát ra từ trong không gian tâm linh ta là của Vô Danh. Giờ đây hai người bọn ta đang trải qua giai đoạn “cộng sinh". Kí ức, tình cảm của chúng ta đều kết nối với nhau làm một, khác biệt chỉ là linh hồn chưa dung hợp thôi.
Vô Danh nói cũng đúng, bởi vì ta có thể tự bạo rồi từ trong hoàn cảnh chết chắc sống lại được, thì Hạ Nông và Lạp Cáp Nhĩ Đặc tại sao lại không thể ? Huống hồ bọn họ chỉ là mất tích, nhất định còn đang kiên cường mà sống ở nơi nào đó. Chúng ta chắc chắn sẽ có một ngày trùng phùng.
Ta chợt khóc rống lên một hồi, đem bi thương cùng nỗi nhớ nhung trong lòng phát xuất ra ngoài hết, nói: ”Ta tin tiểu Nông và Lạp Cáp Nhĩ Đặc bọn họ nhất định còn sống, ta tin chắc điểm này. Tốt, ta đã ra lâu rồi, giờ nên để gã gia hỏa Vô Danh này ra chào hỏi các vị mĩ nữ thôi.”
Ý thức của ta lui về tâm linh không gian đến chỗ “hắn” đang bồng bềnh bên trong. Vô Danh nói: "Hảo tiểu tử, đáng lẽ ngươi phải ra ngoài sớm hơn, nhưng không được làm cho ta mất mặt đấy.”
Lúc này kí ức của chúng ta cùng tình cảm đã hợp làm một, hắn và ta kì thật bình thường không có khác biệt gì lớn cả .
Vô Danh có thể nhận ra tâm tình của Ngô Lai, biết hắn muốn ở lại một mình trong không gian tâm linh để xóa bỏ bi thương trong lòng. Vô Danh ta đã tiếp thụ kí ức của hắn, tự nhiên rõ ràng tâm ý hắn.
Cũng tốt, ta lại được ra ngoài.
Trong trướng chín nữ nhân đều cảm giác thấy Ngô Lai đã biến đi. Cái thay đổi không phải là ngoại hình mà là khí chất của hắn, cái loại khí chất đặc thù của Ngô Lai không còn thấy nữa, thay vào đó là một loại khí độ thâm trầm, uy nghiêm và đầy chính nghĩa của một phong thái kiếm sĩ.
Ta đã từ Ngô Lai biến thành Vô Danh.
Ta hướng tới các mĩ nữ trong trướng hành lễ kiếm sĩ, nói: "Các vị tiểu tỷ, tại hạ Vô Danh.”
Trong trướng các mĩ nữ nhất thời còn chưa thích ứng được với sự biến hóa của ta như thế, tất cả đều không khỏi đứng yên, chỉ bối rối ngây dại nhìn ta.
Ta cười tiêu sái, nói: "Sự tình của Hạ Nông tiểu tỷ và Lạp Cáp Nhĩ Đặc làm cho Ngô Lai bị đả kích thật sự rất lớn. Bất quá tên gia hỏa này giấu không muốn thương tâm mà thất thố trước mặt các tỷ tỷ, do đó đã lánh vào không gian tâm linh than thở đau xót một mình rồi . Chư vị, mọi chuyện đại khái là các tỷ trước kia đã gặp qua Vô Danh ta, còn sau này, Vô Danh và Ngô Lai chân chính chỉ là một người.
Băng Thanh Ảnh lan tâm tuệ chất sau khi thấu hiểu ý tứ trong lời nói của ta, vội nói: "Lai…Vô Danh, chàng nói thế có thể là phải rời xa chúng ta?”
Băng Thanh Ảnh, Ô Lan Na Toa, Hổ Phách tất cả không khỏi vội nhìn ta.
Ta gật đầu rồi nói: "Đúng vậy. Ta vỗn dĩ định đến 'Long cốc' một chuyến để tu luyện kiếm thuật của ta đến tối hậu, giờ đây “hắn” đã thức tỉnh, không chỉ có thể có ích với kiếm thuật của mà còn có thể làm cho chúng ta dung hợp triệt để. Cho nên, ta cần phải ra đi."
Băng Thanh Ảnh hiểu ta tâm ý đã quyết, thở dài thườn thượt nói : "Vô Danh, chàng nhất định phải đi sớm về sớm, chàng và Lai đều phải bảo trọng, không được quên còn có nhiều nữ tử si tâm ở đây đợi chàng trở về.”
Ta đã sớm nhờ kí ức của Ngô Lai biết được các vị tuyệt sắc mĩ nữ cao nhã thánh khiết này cùng với hắn có tình cảm sâu đậm khắc cốt ghi tâm. Ta không nói gì thêm bèn gật đầu với bọn họ, sau đó đi đến trước hai người Ô Lan Na Toa và Ca Ny nói: "Đoàn trưởng, nguyên soái, các người phải bảo trọng a.”
“Chiến địa mân côi” Ô Lan Na Toa cùng “Kỵ sĩ chi hoa” Ca Ny nhị nữ vẻ mặt cùng lúc ửng đỏ, tim đập liên hồi kỳ trận nhìn ta rồi lí nhí đáp ứng.
Ta cười vang nhìn các mĩ nữ rồi hành lễ, vén màn che của trướng bước ra ngòai, chỉ thấy một nam tử cao lớn thân mang hắc sắc khôi giáp lưng đeo một thanh kiếm lớn đứng canh ngoài trướng, chính là Lôi Nhân Công Quốc vạn kỵ trưởng “Hắc y tử thần” Lôi Tư.
Ta vui mừng tiến đến chào : "Lôi Tư tiền bối, đã lâu không gặp rồi.”
Lôi Tư hơi do dự, có chút nghi hoặc hỏi : "Ngươi là Vô Danh?”
Ta liền rút Á Dạ kiếm ra đột nhiên dùng “Ma đấu khí” chú nhập vào trong, la lên : "Tiền bối nhìn đây, ‘Anh hùng vô hối’.”
Á Dạ kiếm không biến hóa gì chém ngang hư không, khí thế thảm liệt cùng kiếm khí kinh thiên tức thì hú lên truyền khắp không gian. Mặt đất đóng băng cứng rắn dưới chân ta bị kiếm khí quật lên một mảng lớn thành một hố sâu.
Tiếng hú dừng lại, ta chĩa kiếm cười nhẹ nói :”Tiền bối, mời chỉ giáo, đừng để ‘Chiến quyết’ của người mất mặt.”
Lôi Tư thở dài: "Không ngờ chưa đến nửa năm không gặp, uy lực ‘Chiến quyết’ của ngươi đã vượt ta rồi. Ta sớm phát hiện thấy tiểu tử ngươi không phải tầm thường, nhưng không ngờ ngươi chính là ‘Ma Thần vương’ của Ma giới. Sau này ngươi phải chân tâm đối đãi với Toa Toa a. Vì ngươi mà nửa năm qua nàng suốt ngày đêm lo lắng cho ngươi, toàn bộ trái tim đã gửi gắm hết trên người ngươi đó.”
Ta bước tới trước ôm lấy thân hình khôi ngô của Lôi Tư vỗ vài cái, nói: "Ta sẽ làm, bất luận ta là Vô Danh hay Ngô Lai, ta đều sẽ dùng sinh mệnh của ta bảo vệ nàng, đây là lời thề của ta.”
Ta lại ôm chặt Lôi Tư một cái, rồi bước nhanh đi ra ngoài băng cốc.
Ta lúc đó không hề biết rằng mình sẽ phải nhanh chóng thực hiện lời thề này.
Màn che trướng mở ra , bọn Băng Thanh Ảnh nhìn theo thân ảnh Vô Danh dần dần biến mất không khỏi ứa nước mắt khóc không thành tiếng. Cả ba vị công chúa và Oánh đứng bên cạnh cũng bị lây theo.
Hết chương 17
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.