Chương 27: Chương 27: Tộc Linhering
Nguyễn Phú Huy
18/10/2018
Hắn nện bước mạnh mẽ trên con đường gấp khúc, uốn éo hiểm trở dẫn về làng. Một bên là vực thẳm sâu không thấy đáy, nhìn xuống chỉ có mây trắng bồng bềnh. Bên kia là vách núi dựng đứng.
Mang tâm trạng vui vẻ vì săn được dã thú lớn, hắn vừa đi vừa ngâm nga một giai điệu cổ xưa của bộ tộc.
Chào hỏi những người gác cổng, bước qua cánh cổng gỗ được yểm Ma pháp khổng lồ. Quét mắt nhìn khung cảnh bên trong, hắn hít sâu một hơi… cảm nhận ánh nắng ấm áp, nhìn những mái nhà gỗ theo kiểu cổ điển nằm rải rác khắp đỉnh núi. Hắn không nhịn được mà nhớ lại mới năm ngày trước, nơi đây tan hoang và hỗn loạn đến nhường nào.
Rất may mọi thứ đã được Ngài ấy giải quyết ổn thoả... Nhếch môi cười, lộ ra hàm răng trắng nhọn hoắt, vứt những lo nghĩ ra sau đầu... Dù sao, hắn chỉ cần sống thật tốt, toàn tâm toàn lực bảo vệ những thứ xứng đáng là đủ. Hắn thì thầm với bản thân: “Về nhà thôi”.
…
“Cha! Cha!” – tiếng trẻ con vang lên từ trong căn nhà gỗ đơn sơ. Một bóng hình bé nhỏ lao vụt ra, nhảy lên muốn ôm chầm lấy hắn.
Nhưng với chiều cao hai mét của mình, đứa bé chỉ có thể ôm đầu gối hắn. “Khục khục khục! Renan của cha hôm nay có ngoan ngoãn, nghe lời mẹ không?” – một giọng nói trầm thấp, mạnh mẽ vang lên.
Cúi xuống ôm chầm lấy con trai mình, hắn chưa đợi được câu trả lời đã bắt đầu lè chiếc lưỡi như rắn đỏ tươi dài gần 30cm ra, liếm láp lên mặt bảo bối mình.
“Ngoan! Ngoan! Renan rất ngoan, cha có quà cho Renan không?” – tránh né chiếc lưỡi kia, đứa bé khó khăn trả lời. Đôi mắt màu cam sáng ngời với đồng tử dựng thẳng lấp lánh mong chờ nhìn về phía cha mình.
“Khục khục khục…” – hắn thích thú cười thành tiếng. Ngoe nguẩy chiếc đuôi xanh thẫm có sọc đỏ, dài bằng cả thân mình. Donger bắt đầu chơi trò tung hứng với con trai. Nghe tiếng cười non trẻ của con, Donger không khi nào kiềm được niềm vui sướng cứ dâng tràn trong lòng.
Trước khi kịp trả lời câu hỏi của nó, từ trong nhà, một âm thanh mềm mại vang lên:
-Renan! Đừng làm phiền cha con, mau vào đây giúp mẹ dọn đồ ăn này.
Đó là con cái của hắn – Heinmela Mắt Trắng, hay nói theo cách nhân loại là “vợ” hắn, một trong những con cái xinh đẹp nhất làng. Cũng là người hắn yêu thương hơn cả sinh mạng mình.
Khi nhìn con cái toàn thân xanh nhạt với vòng eo thon gọn, da thịt mềm mại trơn láng, đôi mắt trắng tinh thuần đặc biệt của riêng nàng, đang đứng bên cạnh cửa nở nụ cười hiền hậu và tràn ngập yêu thương với mình… hắn biết, cô cũng sẵn sàng hy sinh tất cả vì hắn.
Mình thật may mắn – đó là điều hắn luôn thầm nhủ trong suốt hai mươi năm sống cùng nàng. Tuy trong mười lăm năm đầu, số lần hắn về nhà rất ít, vì phải ở tiền tuyến chiến đấu với tộc Boerani – láng giềng thống trị dãy Bephesa phía Đông, nhưng mỗi khi đối mặt với tử thần, hình ảnh người mình yêu đang ở nhà may vá, nấu thức ăn chờ hắn trở về đã tiếp thêm sức mạnh cho hắn vượt qua sợ hãi và thoát khỏi cái chết.
Hắn tin, ngay cả những loài khác tiến bộ hơn tộc Linhering họ, ví dụ như Nhân loại hay Tinh Linh, việc được cùng người mà bản thân không ngần ngại hy sinh tất cả vì họ và cũng một lòng yêu mình sống chung là không dễ.
Vì hiện thực Thế giới này khá tàn khốc. Muốn tồn tại phải có thực lực, hoặc dựa vào kẻ mạnh. Thường dân thì trông cậy vào vũ lực của người đàn ông. Người có địa vị thì dĩ nhiên dùng Ma pháp hoặc quân đội, vàng bạc,… làm thước đo giá trị sức mạnh.
...
“Anh đi săn có thành công không? Hôm nay em có nấu món anh yêu thích nhất: Thịt Bò Kaquil sốt đậu đó! Đi tắm rửa trong lúc em và con dọn thức ăn đi” – tựa chiếc đầu thằn lằn của mình lên lồng ngực khổng lồ của con đực nhà mình, tay Heinmela nhẹ vuốt ve lên thân mình cơ bắp cuồn cuộn được lớp vảy như vảy hình giọt nước, xanh thẫm bóng loáng bao bọc.
Cô nhìn anh cởi xuống giáp ngực đen bóng làm bằng hỗn hợp kim loại và dây leo dẻo dai quấn bên ngoài, con dã thú khổng lồ đang đổ gục phía sau với cán thương gỗ còn nhô ra từ sọ. Nở nụ cười hạnh phúc, cô cùng anh trò chuyện, anh ôm cô vào trong…
Cô rất yêu thương con đực này, đồng thời cũng vô cùng tự hào vì anh. Anh là người được cả tộc Linhering công nhận, kính trọng. Qua những trận chiến khốc liệt triền miên suốt mười lăm năm chống lại tộc Boerani, rất nhiều con đực mạnh mẽ đã ngã xuống, một số trở thành những vị anh hùng, số khác trở thành huyền thoại, sẽ mãi được lưu truyền qua những câu chuyện kể tộc Linhering… và Donger Đuôi Sọc là một Chiến Binh cấp 5 như vậy.
Nhưng… đa số con đực ra đi mà không được ai nhớ đến. Họ như hạt cát bị gió cuốn bay. Cứ thế tan biến trên những triền núi hiểm trở của hai dãy Alojeha và Bephesa vĩ đại.
Vì vậy, ngoài tự hào, yêu thương, kính trọng, sâu thẳm cô là sợ hãi. Cô không muốn mất đi anh. Cô muốn ích kỷ níu lấy anh, mãi mãi giữ anh cho riêng mình, để anh chỉ là người cha của con cô, con đực của cô… Nhưng cô không thể. Bộ tộc này cần anh, dòng máu Chiến Binh luôn sục sôi nhiệt huyết chiến đấu sẽ không cho phép anh thảnh thơi ở cùng cô tận hưởng yên bình trong khi đồng đội đang ngã xuống ngoài kia.
Chiến tranh rất tàn khốc – người ta thường nói vậy, hoặc nghĩ vậy. Nhưng chỉ có người thực sự đã trải qua, thật sự là một phần của nó, mới thấm thía trọn vẹn những lời kia.
… Rất may, năm năm trước, Ngài ấy cuối cùng đã lên tiếng. Chỉ một lời… và chiến tranh giữa hai bộ tộc kéo dài mấy ngàn năm nay lập tức dừng lại.
Đôi khi, cô tự hỏi, vì sao Ngài không chấm dứt cuộc chiến này sớm hơn?
Nhưng cô cũng không dám nghĩ nhiều. Vì với Ngài, tất cả bọn họ chẳng qua là những sinh vật yếu đuối. Chọc giận Ngài sẽ là điều cuối cùng tộc Linhering có thể làm.
…
Nhìn “con người” trong phòng giam đang lặng im không nhúc nhích, Gringerol Độc Nhãn khẽ thở phào. Hắn nhìn qua cấp phó của mình - Killen Vảy Ngược, chất giọng ồm ồm nặng nề vang lên:
-Killen, ngươi chắc chắn thứ này sẽ có thể khống chế hắn ta? Chúng ta có cần cử thêm người canh gác, gia cố thêm xích sắt không?
Killen nhìn chằm chằm vào năm chiếc hộp màu đồng, không rõ làm bằng chất liệu gì, cầm vừa lòng bàn tay, đang mở nắp. Chúng được đặt năm chỗ quanh “con người” kia. Từ bên trong mỗi hộp, hai luồng sáng tím, mờ nhạt, bồng bềnh như khói, toả ra nối với chiếc hộp khác thành hình ngôi sao năm cánh. Quỳ giữa ngôi sao Ma thuật kia là “con người” với thực lực đáng sợ…
-Tôi nghĩ chúng ta không cần làm vậy. Hơn nữa, anh không muốn làm ra hành động có thể bị xem như coi thường Ma pháp khí Ngài ấy đã để lại cho chúng ta đâu – Killen rùng mình khi nhớ lại sức mạnh vĩ đại của người kia.
”Đây là “Hộp Pandora”, Ma pháp khí Cao cấp cho phép chủ nhân có thể giam cầm bất kỳ sinh vật hay vật thể Ma pháp nào dưới cấp mình. Ta sẽ để nó lại đây, bên trong hộp có năm hộp nhỏ khác. Xếp nó thành hình ngôi sao năm cánh, đặt hắn ta ở giữa là được” – Ngài ấy đã nói vậy. Và bọn họ chỉ việc thực thi.
Gringerol Độc Nhãn thở dài mệt mỏi. Hắn không phải kẻ ngốc, thừa biết đối với Ngài ấy, bọn họ chẳng qua là những quân cờ. Đã rất lâu rồi, trước cả khi ông cố hắn bắt đầu nhận thức được xung quanh, Ngài đã luôn đứng đằng sau thao túng tộc Linhering.
Không có áp bức bóc lột, không đòi hỏi cống nạp hay hiến tế, ngược lại, Ngài cho tộc bọn họ trang bị Ma pháp và kiến thức. Cho nên, họ tôn thờ Ngài như thần thánh. Mà cho dù Ngài không cho họ lợi ích gì, việc Ngài sở hữu sức mạnh Ma pháp tầng 7 đã là quá đủ để khuất phục họ.
Nhưng dù vậy, Ngài vẫn không phải cùng một giống loài với họ. Hắn không thể thấy diện mạo Ngài, nhưng chắc chắn Ngài không phải Người Bò Sát. Do đó, với tư cách Tộc trưởng, hắn buộc phải cảnh giác…
Vì sao Ngài ấy để “thứ này” lại đây? Nếu đã dễ dàng khuất phục, tại sao không mang đi? Mình dự cảm… Có chuyện không hay sắp xảy ra rồi.
Mang tâm trạng vui vẻ vì săn được dã thú lớn, hắn vừa đi vừa ngâm nga một giai điệu cổ xưa của bộ tộc.
Chào hỏi những người gác cổng, bước qua cánh cổng gỗ được yểm Ma pháp khổng lồ. Quét mắt nhìn khung cảnh bên trong, hắn hít sâu một hơi… cảm nhận ánh nắng ấm áp, nhìn những mái nhà gỗ theo kiểu cổ điển nằm rải rác khắp đỉnh núi. Hắn không nhịn được mà nhớ lại mới năm ngày trước, nơi đây tan hoang và hỗn loạn đến nhường nào.
Rất may mọi thứ đã được Ngài ấy giải quyết ổn thoả... Nhếch môi cười, lộ ra hàm răng trắng nhọn hoắt, vứt những lo nghĩ ra sau đầu... Dù sao, hắn chỉ cần sống thật tốt, toàn tâm toàn lực bảo vệ những thứ xứng đáng là đủ. Hắn thì thầm với bản thân: “Về nhà thôi”.
…
“Cha! Cha!” – tiếng trẻ con vang lên từ trong căn nhà gỗ đơn sơ. Một bóng hình bé nhỏ lao vụt ra, nhảy lên muốn ôm chầm lấy hắn.
Nhưng với chiều cao hai mét của mình, đứa bé chỉ có thể ôm đầu gối hắn. “Khục khục khục! Renan của cha hôm nay có ngoan ngoãn, nghe lời mẹ không?” – một giọng nói trầm thấp, mạnh mẽ vang lên.
Cúi xuống ôm chầm lấy con trai mình, hắn chưa đợi được câu trả lời đã bắt đầu lè chiếc lưỡi như rắn đỏ tươi dài gần 30cm ra, liếm láp lên mặt bảo bối mình.
“Ngoan! Ngoan! Renan rất ngoan, cha có quà cho Renan không?” – tránh né chiếc lưỡi kia, đứa bé khó khăn trả lời. Đôi mắt màu cam sáng ngời với đồng tử dựng thẳng lấp lánh mong chờ nhìn về phía cha mình.
“Khục khục khục…” – hắn thích thú cười thành tiếng. Ngoe nguẩy chiếc đuôi xanh thẫm có sọc đỏ, dài bằng cả thân mình. Donger bắt đầu chơi trò tung hứng với con trai. Nghe tiếng cười non trẻ của con, Donger không khi nào kiềm được niềm vui sướng cứ dâng tràn trong lòng.
Trước khi kịp trả lời câu hỏi của nó, từ trong nhà, một âm thanh mềm mại vang lên:
-Renan! Đừng làm phiền cha con, mau vào đây giúp mẹ dọn đồ ăn này.
Đó là con cái của hắn – Heinmela Mắt Trắng, hay nói theo cách nhân loại là “vợ” hắn, một trong những con cái xinh đẹp nhất làng. Cũng là người hắn yêu thương hơn cả sinh mạng mình.
Khi nhìn con cái toàn thân xanh nhạt với vòng eo thon gọn, da thịt mềm mại trơn láng, đôi mắt trắng tinh thuần đặc biệt của riêng nàng, đang đứng bên cạnh cửa nở nụ cười hiền hậu và tràn ngập yêu thương với mình… hắn biết, cô cũng sẵn sàng hy sinh tất cả vì hắn.
Mình thật may mắn – đó là điều hắn luôn thầm nhủ trong suốt hai mươi năm sống cùng nàng. Tuy trong mười lăm năm đầu, số lần hắn về nhà rất ít, vì phải ở tiền tuyến chiến đấu với tộc Boerani – láng giềng thống trị dãy Bephesa phía Đông, nhưng mỗi khi đối mặt với tử thần, hình ảnh người mình yêu đang ở nhà may vá, nấu thức ăn chờ hắn trở về đã tiếp thêm sức mạnh cho hắn vượt qua sợ hãi và thoát khỏi cái chết.
Hắn tin, ngay cả những loài khác tiến bộ hơn tộc Linhering họ, ví dụ như Nhân loại hay Tinh Linh, việc được cùng người mà bản thân không ngần ngại hy sinh tất cả vì họ và cũng một lòng yêu mình sống chung là không dễ.
Vì hiện thực Thế giới này khá tàn khốc. Muốn tồn tại phải có thực lực, hoặc dựa vào kẻ mạnh. Thường dân thì trông cậy vào vũ lực của người đàn ông. Người có địa vị thì dĩ nhiên dùng Ma pháp hoặc quân đội, vàng bạc,… làm thước đo giá trị sức mạnh.
...
“Anh đi săn có thành công không? Hôm nay em có nấu món anh yêu thích nhất: Thịt Bò Kaquil sốt đậu đó! Đi tắm rửa trong lúc em và con dọn thức ăn đi” – tựa chiếc đầu thằn lằn của mình lên lồng ngực khổng lồ của con đực nhà mình, tay Heinmela nhẹ vuốt ve lên thân mình cơ bắp cuồn cuộn được lớp vảy như vảy hình giọt nước, xanh thẫm bóng loáng bao bọc.
Cô nhìn anh cởi xuống giáp ngực đen bóng làm bằng hỗn hợp kim loại và dây leo dẻo dai quấn bên ngoài, con dã thú khổng lồ đang đổ gục phía sau với cán thương gỗ còn nhô ra từ sọ. Nở nụ cười hạnh phúc, cô cùng anh trò chuyện, anh ôm cô vào trong…
Cô rất yêu thương con đực này, đồng thời cũng vô cùng tự hào vì anh. Anh là người được cả tộc Linhering công nhận, kính trọng. Qua những trận chiến khốc liệt triền miên suốt mười lăm năm chống lại tộc Boerani, rất nhiều con đực mạnh mẽ đã ngã xuống, một số trở thành những vị anh hùng, số khác trở thành huyền thoại, sẽ mãi được lưu truyền qua những câu chuyện kể tộc Linhering… và Donger Đuôi Sọc là một Chiến Binh cấp 5 như vậy.
Nhưng… đa số con đực ra đi mà không được ai nhớ đến. Họ như hạt cát bị gió cuốn bay. Cứ thế tan biến trên những triền núi hiểm trở của hai dãy Alojeha và Bephesa vĩ đại.
Vì vậy, ngoài tự hào, yêu thương, kính trọng, sâu thẳm cô là sợ hãi. Cô không muốn mất đi anh. Cô muốn ích kỷ níu lấy anh, mãi mãi giữ anh cho riêng mình, để anh chỉ là người cha của con cô, con đực của cô… Nhưng cô không thể. Bộ tộc này cần anh, dòng máu Chiến Binh luôn sục sôi nhiệt huyết chiến đấu sẽ không cho phép anh thảnh thơi ở cùng cô tận hưởng yên bình trong khi đồng đội đang ngã xuống ngoài kia.
Chiến tranh rất tàn khốc – người ta thường nói vậy, hoặc nghĩ vậy. Nhưng chỉ có người thực sự đã trải qua, thật sự là một phần của nó, mới thấm thía trọn vẹn những lời kia.
… Rất may, năm năm trước, Ngài ấy cuối cùng đã lên tiếng. Chỉ một lời… và chiến tranh giữa hai bộ tộc kéo dài mấy ngàn năm nay lập tức dừng lại.
Đôi khi, cô tự hỏi, vì sao Ngài không chấm dứt cuộc chiến này sớm hơn?
Nhưng cô cũng không dám nghĩ nhiều. Vì với Ngài, tất cả bọn họ chẳng qua là những sinh vật yếu đuối. Chọc giận Ngài sẽ là điều cuối cùng tộc Linhering có thể làm.
…
Nhìn “con người” trong phòng giam đang lặng im không nhúc nhích, Gringerol Độc Nhãn khẽ thở phào. Hắn nhìn qua cấp phó của mình - Killen Vảy Ngược, chất giọng ồm ồm nặng nề vang lên:
-Killen, ngươi chắc chắn thứ này sẽ có thể khống chế hắn ta? Chúng ta có cần cử thêm người canh gác, gia cố thêm xích sắt không?
Killen nhìn chằm chằm vào năm chiếc hộp màu đồng, không rõ làm bằng chất liệu gì, cầm vừa lòng bàn tay, đang mở nắp. Chúng được đặt năm chỗ quanh “con người” kia. Từ bên trong mỗi hộp, hai luồng sáng tím, mờ nhạt, bồng bềnh như khói, toả ra nối với chiếc hộp khác thành hình ngôi sao năm cánh. Quỳ giữa ngôi sao Ma thuật kia là “con người” với thực lực đáng sợ…
-Tôi nghĩ chúng ta không cần làm vậy. Hơn nữa, anh không muốn làm ra hành động có thể bị xem như coi thường Ma pháp khí Ngài ấy đã để lại cho chúng ta đâu – Killen rùng mình khi nhớ lại sức mạnh vĩ đại của người kia.
”Đây là “Hộp Pandora”, Ma pháp khí Cao cấp cho phép chủ nhân có thể giam cầm bất kỳ sinh vật hay vật thể Ma pháp nào dưới cấp mình. Ta sẽ để nó lại đây, bên trong hộp có năm hộp nhỏ khác. Xếp nó thành hình ngôi sao năm cánh, đặt hắn ta ở giữa là được” – Ngài ấy đã nói vậy. Và bọn họ chỉ việc thực thi.
Gringerol Độc Nhãn thở dài mệt mỏi. Hắn không phải kẻ ngốc, thừa biết đối với Ngài ấy, bọn họ chẳng qua là những quân cờ. Đã rất lâu rồi, trước cả khi ông cố hắn bắt đầu nhận thức được xung quanh, Ngài đã luôn đứng đằng sau thao túng tộc Linhering.
Không có áp bức bóc lột, không đòi hỏi cống nạp hay hiến tế, ngược lại, Ngài cho tộc bọn họ trang bị Ma pháp và kiến thức. Cho nên, họ tôn thờ Ngài như thần thánh. Mà cho dù Ngài không cho họ lợi ích gì, việc Ngài sở hữu sức mạnh Ma pháp tầng 7 đã là quá đủ để khuất phục họ.
Nhưng dù vậy, Ngài vẫn không phải cùng một giống loài với họ. Hắn không thể thấy diện mạo Ngài, nhưng chắc chắn Ngài không phải Người Bò Sát. Do đó, với tư cách Tộc trưởng, hắn buộc phải cảnh giác…
Vì sao Ngài ấy để “thứ này” lại đây? Nếu đã dễ dàng khuất phục, tại sao không mang đi? Mình dự cảm… Có chuyện không hay sắp xảy ra rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.