Chương 16: Đảo chủ a… chuẩn bị bế cháu đi là vừa…
Điệp Phi Tuyết
26/02/2014
Hơi thở của bình minh lành lạnh tràn qua mi mắt khiến ta lưu luyến nhưng vẫn phải rời mộng đẹp. Cổ Ngự Long hắn vẫn ngoan ngoãn nằm im bên cạnh, cả đêm qua chúng ta chỉ ngắm sao và nói chuyện phiếm(Tác giả: giải thích cho ai có đầu óc đen tối..). Lần đầu tiên ta nói nhiều về mình như vậy, cũng thật khó tin có kẻ chịu nằm nghe ta lảm nhảm cả đêm cũng thực đáng khâm phục a. Có lẽ sau này hắn sẽ không sợ lão bà nói nhiều, có triển vọng.(Tác giả: pó tay).
Hàng lông mi đen dài khẽ động, đôi mị nhãn như hoa đào hé mở, hắn bất giác nhìn ta mỉm cười thật ngọt ngào. Ta làm sao vậy? đang bị hắn câu dẫn sao? không thể đại tiểu thư ta tuy háo sắc nhưng không mê sắc.
“Cười gì?”
“Nàng rất đẹp”
“Giảo biện”
Môi hồng đào khẽ mở, hơi thở ấm áp như tiểu miêu khiến tim ta loạn nhịp. Trước mặt nàng ta không còn là chính ta.Trở về làm cậu trai mới lớn bốc đồng, thẹn thùng và nhiệt tình.
“Tuyết Nhi”
“Gì?”
“Nàng có thể mặc y phục nữ cho ta xem được không?” Bỗng dưng hắn muốn nhìn thấy nàng mặc y phục nữ, từ lúc gặp nàng đến giờ đa số toàn thấy nàng mặc nam trang, lúc thì… không mặc gì quả thực giữa hắn và nàng toàn những lúc giật gân đây là lần đầu tiên có vẻ êm đềm.
“Ách, trang phục nữ ở đây có sao?” Ngâm Tuyết kì quái nhìn Cổ Ngự Long.
“Hình như là có” Cổ Ngự Long vùng dậy, lục lọi một hồi hắn mặt tươi như hoa lon ton chạy lại trên tay cầm một bộ y phục gấm màu đỏ có hoa văn màu hoàng kim dệt chìm trông thật bắt mắt.
“Cái này? Không ngờ chỗ này của ngươi cũng là kim ốc tàng kiều a, đừng mơ ta mặc trang phục của nữ nhân khác” Hạ Ngâm Tuyết tâm tình dâng lên một cỗ chua xót, hoá ra hắn cũng chẳng hơn gì những kẻ khác đều là phường háo sắc không hơn không kém.
“Tuyết Nhi, bảo bối đừng hiểu lầm cái này không phải của ta hình như là của Lạc Tuyết. Cái này hình như là của hắn giá y , được chuẩn bị trước” Cổ Ngự Long choàng tay qua người Ngâm Tuyết kéo nàng vào lòng, điệu bộ giận dỗi của nàng thật đáng yêu a, hắn không thể không đem nàng tiến vào trong ngực hảo hảo vỗ về một phen.
“Giá y của người ta ngươi cũng đem ra phá không sợ sau này không thể thành thân sao?” Ngâm Tuyết bĩu môi cố dấu đi nụ cười.
“Không quan hệ, ta nghĩ giá y này Lạc Tuyết đến già chưa chắc có thể xài tới”
“Tại sao?”
“Vì hắn không thích nữ nhân”
“A”
“Không nói nữa mau mặc thử đi”
“Nhưng….”
“Sao?”
“Ta không biết mặc làm sao?” từ trước đến nay toàn mặc nam trang, trước đây mặc nữ trang đều có Nhược Nhi giúp. Mặt khác bộ giá y này nhiều mảnh phức tạp ta quả thực là lực bất tòng tâm.
“Để ta” Không đợi Ngâm Tuyết phản đối, Ngự Long ôm nàng ngồi lên đùi bắt đầu thao tác. Nhìn ánh mắt hắn trong suốt không chút tà khí, trong lòng Ngâm Tuyết dần buông lỏng không còn chống cự. Có khi những ngón tay hắn không biết vô tình hay hữu ý lướt qua gia thịt nóng hổi như than hồng, khiến nàng khẽ rung lên tim đập không ngừng. Cổ Ngự Long rất thành thạo thoát bỏ nam trang trên người Ngâm Tuyết, tâm hắn không ngừng run lên nhưng với định lực đã được huấn luyện khắt khe hắn mới chật vật ném xuống cơn xúc động trong lòng. Nhưng cái kim trong bọc cũng có lúc phải lòi ra, hắn thật sự không biết làm sao với dải lụa trắng đang bó chặt trên ngực nàng. Một chút không cam lòng nhìn nơi đó của nàng bị gò ép đến thảm thương, hắn lập tức dùng lực xé nát, tận lực, cấp tốc, giải khai trước ngực nàng ngăn cách khiến hồng thuận đoá hoa mê hồn nở bung. Như bị thôi miên, không tự chủ đưa tay xót xa lướt qua từng vết huyết ngân hằn trên trắng mị da thịt(Tác giả: áaaaa… phi lễ chớ nhìn).
Thon dài ngón tay bất giác tăng thêm lực muốn xoá đi dấu huyết tụ, một cỗ đau đớn dâng lên trong ngực tại sao hắn lại thấy có lỗi khi nàng chịu thương tổn. Dường như xoa nắn không đủ, hắn tiến thêm một bước cúi xuống bạc môi quyến rũ hé mở, lưỡi đinh hương tham lam thưởng thức thơm ngọt mùi vị…..
Hoảng hốt bất chợt trước ngực tự nhiên thấy mát lạnh, Hạ Ngâm Tuyết bối rối muốn lập tức phản kháng cách hắn ra một chút sau đó sẽ mắng hắn té tát, giám phi lễ nàng. Nhưng ánh mắt ấy là ý gì đau đớn cùng tiếc nuốt lẩn khuất đan xen, hắn là vì nàng sao? Không thể…Nhưng …nhưng hắn làm gì? còn dám đưa tay vuốt ve chỗ đó của nàng, dù gì bổn cô nương không tính là hoàng hoa khuê nữ cũng là gái chưa chồng sao ngươi dám………Á hắn hắn còn dám hôn, thật là xấu hổ quá đi mất ta muốn lập tức đá hắn cách xa ba trượng nhưng khi đầu lưỡi hắn chạm đến chỗ nhạy cảm nàng như bị điện cao thế chạy qua, thân thể cứng đờ mụ mị, tuỳ ý hắn xâm chiếm.
“Á đau….” thanh âm nỉ non như muỗi kêu, khi hắn mê đắm đến mức dùng sức cắn vào da thịt nàng,khiến hắn hoảng hốt hồi thần. Thật sự chưa đến lúc để hắn có được nàng, tâm lý phòng bị của nàng vẫn còn lởn vởn, hắn sẽ đợi đến khi nàng cam tâm tình nguyện dâng hiến cho hắn, chỉ sớm hay muộn mà thôi.(tác giả: tự tin thấy ớn, thực phục Long ca.Long: đối với ta không có gì là không thể *cười đắc thắng*).
Tách khỏi hồng phấn đoá hoa, một sợi chỉ bạc mỏng manh còn dây dưa làm Cổ Ngự Long thật không đành lòng. Hắn giảo hoạt cười trộm nhìn gương mặt mê mang phiến hồng của nàng, hảo đáng yêu a. Đem nhiễu hồng điều cái yếm phủ lên trước ngực Ngâm Tuyết sau đó là một mớ linh tinh các phần khác của y phục cũng đã mặc xong, cuối cùng nâng đôi bàn chân nhỏ nhắn mềm mại lồng vào màu đỏ hài thêu.
Cổ Ngự Long cẩn thận đặt ta đứng xuống, hồng điều giá y có một chút phong cách Nhật Bản cổ áo duyên dáng hơi trễ xuống u nhã ánh tím viền áo hé lộ thanh thuần cổ trắng. To bản hoàng kim đai lưng ôm sát làm nổi bật những đường cong tuyệt mĩ. Hắn dẫn ta đến trước bản trang điểm ấn ta ngồi xuống, sau đó khua loạn một lúc mái tóc rối bù đã được búi thượng khéo léo, xuyên qua một bạch ngọc hồ điệp trâm tử thanh nhã.
“Tuyết Nhi có thích không?” Cổ Ngự Long ôn nhu thì thầm bên tai.
“Ân rất thích”
“Chúng ta đi dạo một chút”
“được”
Cánh tay mạnh mẽ vòng trụ lấy eo nhỏ, Cổ Ngự Long ôm lấy Ngâm Tuyết phi thân ra khỏi Trích Tinh các phiêu dật hồng y cùng bạch nguyệt sắc đan xen tuyệt đỉnh phi phàm đến ngẩn ngơ. Cả hai nhẹ nhàng đáp xuống một thuyền gỗ nhỏ ven bờ liên trì. An vị Ngâm Tuyết một chỗ ngồi thoải mái, Ngự Long ngồi xuống bắt đầu khua nhẹ mái chèo thuyền nhỏ chậm rãi lướt qua những đoá hồng liên nở rộ nên thơ đẹp đẽ như chốn bồng lai tiên cảnh.
“Long, ta muốn nghe lại tiêu khúc ngày hôm qua, thực đó là viết cho ta?”
“Đúng tiêu khúc đó chỉ dành riêng cho nàng. Tuyết Nhi ở đây đợi một chút, ta đi một chút sẽ quay lại ngay”.Thuyền nhỏ chòng chành một chút bóng Cổ Ngự Long đã mất hút.
Ánh nắng màu mật ong vẫn không ngừng rót xuống hồ sen lóng lánh, khiến không gian yên tĩnh bớt phần cô tịch. Ấm áp hạ phong mơn man khiến Ngâm Tuyết cảm thấy có phần buồn ngủ. ‘Ta không thể ngủ gật ở đây được, hay là chèo thuyền vào gần bờ rồi tính sau’ vụng về với tay lấy mái chèo, thuyền gỗ chòng chành đôi chút, Ngâm Tuyết đã có phần hồn phiêu phách lạc. Tự trấn an, nàng cố gắng khua động mái chèo. Nhừng ‘bùm’ một tiếng Hạ Ngâm Tuyết nguyên con rơi xuống nước.
U lam nước hồ nhanh chóng xâm chiếm lấy thân thể nàng lạnh cóng, trầm trọng áp lực nép chặt lồng ngực, dưỡng khí dần dần biến mất. Bị sợ hãi cùng tuyệt vọng xâm chiếm, Ngâm Tuyết liều mạng vùng vẫy, nàng rất sợ cảm giác trong nước lạnh vì nàng không biết bơi từ nhỏ lại bị bạn học trêu trọc nhúng xuống hồ bơi cộng thêm lần rơi xuống biển xuyên thông. Nhưng càng vùng vẫy Ngâm Tuyết càng bị nhấn chìm, những rễ sen đan quấn như thuỷ quái bám lấy ngày càng siết chặt tay chân nàng. Những bong bóng khí từ môi nàng dần thưa thớt, rồi mất hẳn chỉ còn lại thân hình chơi vơi trong làn nước lạnh, dấu hiệu của sự sống hầu như đã tắt…
…….
…
Từ đâu một luồng bọt nước tuôn trào một khối trắng loá đâm xuyên làn nước tịch mịch, bạch nguyệt nhân ảnh lướt đến bên cạnh nàng, chơi vơi quấn lấy môi cánh hoa thông truyền dưỡng khí. Tíc tắc cơ thể nàng bắt đầu vùng vẫy có sức sống trở lại, Cổ Ngự Long không dấu vui vẻ cười nhẹ ôm trọn mềm mại thân thể hướng mặt nước nổi lên.Trắng xoá tinh không bụi nước bay loạn khi họ thoát khỏi mặt hồ, đáp lên thuyền gỗ.
“Đừng… đừng làm ơn ta không muốn ngã.Không.. không ta không thể bơi….” Ngâm Tuyết hoảng loạn nắm chặt áo Cổ Ngự Long, miệng nói không ngừng, châu lệ hoà chung nước lạnh ròng ròng chảy xuống.
“Tuyết Nhi, đừng sợ có ta, đừng sợ…” Cổ Ngự Long đưa hai tay nâng mặt nàng đối diện hắn có gắng trấn an, lòng hắn quặn thắt tự trách sao lại để nàng lại một mình khiến bảo bối trong lòng hắn sợ hãi thành cái dạng này. Dường như lời nói của hắn không đủ an ủi nàng, nhìn khuôn mặt không huyết sắc và ánh mắt lạc thần của nàng làm hắn đau đến thận xương tuỷ. Ôn nhu cùng bi thương Cổ Ngự Long run rẩy hôn thượng đôi môi tái nhợt, càng lúc càng trầm trọng lấn sâu như muốn đem toàn bộ nhiệt khí cùng yêu thương truyền đến tận sâu trong tim nàng…..
………………..
“Ách, cái này là tình huống gì?” Nhược Nhi thân thủ vừa đáp thượng một cây phong du bên hồ rất vừa vặn nhìn thấy cảnh đặc sắc của ai đó trên thuyền nhỏ.
Tiểu thư một đêm không trở lại Nhược Nhi có chút lo lắng nên đến Trích Tinh Các xem thử ai dè. Bây giờ phải làm nói với đảo chủ làm sao? Mở tờ giấy nhỏ trong tay nhìn mấy chữ rồng bay phượng múa của Đông Phương Thiên Tuyệt:
“Nhược Nhi tình hình tiểu thư thế nào?”
Do dự một chút, Nhược Nhi lấy ra một mảnh giấy khác viết đại mấy chữ:
“Đảo chủ a….. chuẩn bị bế cháu đi là vừa…..”
Tiểu thư a cả giá y cũng đã mặc rồi còn không chịu giới thiệu cô gia với ta, để xem ta trừng trị tiểu thư như thế nào. Nhược Nhi nghiến răng nhìn bóng bồ câu đưa tin bay xa dần.
Hàng lông mi đen dài khẽ động, đôi mị nhãn như hoa đào hé mở, hắn bất giác nhìn ta mỉm cười thật ngọt ngào. Ta làm sao vậy? đang bị hắn câu dẫn sao? không thể đại tiểu thư ta tuy háo sắc nhưng không mê sắc.
“Cười gì?”
“Nàng rất đẹp”
“Giảo biện”
Môi hồng đào khẽ mở, hơi thở ấm áp như tiểu miêu khiến tim ta loạn nhịp. Trước mặt nàng ta không còn là chính ta.Trở về làm cậu trai mới lớn bốc đồng, thẹn thùng và nhiệt tình.
“Tuyết Nhi”
“Gì?”
“Nàng có thể mặc y phục nữ cho ta xem được không?” Bỗng dưng hắn muốn nhìn thấy nàng mặc y phục nữ, từ lúc gặp nàng đến giờ đa số toàn thấy nàng mặc nam trang, lúc thì… không mặc gì quả thực giữa hắn và nàng toàn những lúc giật gân đây là lần đầu tiên có vẻ êm đềm.
“Ách, trang phục nữ ở đây có sao?” Ngâm Tuyết kì quái nhìn Cổ Ngự Long.
“Hình như là có” Cổ Ngự Long vùng dậy, lục lọi một hồi hắn mặt tươi như hoa lon ton chạy lại trên tay cầm một bộ y phục gấm màu đỏ có hoa văn màu hoàng kim dệt chìm trông thật bắt mắt.
“Cái này? Không ngờ chỗ này của ngươi cũng là kim ốc tàng kiều a, đừng mơ ta mặc trang phục của nữ nhân khác” Hạ Ngâm Tuyết tâm tình dâng lên một cỗ chua xót, hoá ra hắn cũng chẳng hơn gì những kẻ khác đều là phường háo sắc không hơn không kém.
“Tuyết Nhi, bảo bối đừng hiểu lầm cái này không phải của ta hình như là của Lạc Tuyết. Cái này hình như là của hắn giá y , được chuẩn bị trước” Cổ Ngự Long choàng tay qua người Ngâm Tuyết kéo nàng vào lòng, điệu bộ giận dỗi của nàng thật đáng yêu a, hắn không thể không đem nàng tiến vào trong ngực hảo hảo vỗ về một phen.
“Giá y của người ta ngươi cũng đem ra phá không sợ sau này không thể thành thân sao?” Ngâm Tuyết bĩu môi cố dấu đi nụ cười.
“Không quan hệ, ta nghĩ giá y này Lạc Tuyết đến già chưa chắc có thể xài tới”
“Tại sao?”
“Vì hắn không thích nữ nhân”
“A”
“Không nói nữa mau mặc thử đi”
“Nhưng….”
“Sao?”
“Ta không biết mặc làm sao?” từ trước đến nay toàn mặc nam trang, trước đây mặc nữ trang đều có Nhược Nhi giúp. Mặt khác bộ giá y này nhiều mảnh phức tạp ta quả thực là lực bất tòng tâm.
“Để ta” Không đợi Ngâm Tuyết phản đối, Ngự Long ôm nàng ngồi lên đùi bắt đầu thao tác. Nhìn ánh mắt hắn trong suốt không chút tà khí, trong lòng Ngâm Tuyết dần buông lỏng không còn chống cự. Có khi những ngón tay hắn không biết vô tình hay hữu ý lướt qua gia thịt nóng hổi như than hồng, khiến nàng khẽ rung lên tim đập không ngừng. Cổ Ngự Long rất thành thạo thoát bỏ nam trang trên người Ngâm Tuyết, tâm hắn không ngừng run lên nhưng với định lực đã được huấn luyện khắt khe hắn mới chật vật ném xuống cơn xúc động trong lòng. Nhưng cái kim trong bọc cũng có lúc phải lòi ra, hắn thật sự không biết làm sao với dải lụa trắng đang bó chặt trên ngực nàng. Một chút không cam lòng nhìn nơi đó của nàng bị gò ép đến thảm thương, hắn lập tức dùng lực xé nát, tận lực, cấp tốc, giải khai trước ngực nàng ngăn cách khiến hồng thuận đoá hoa mê hồn nở bung. Như bị thôi miên, không tự chủ đưa tay xót xa lướt qua từng vết huyết ngân hằn trên trắng mị da thịt(Tác giả: áaaaa… phi lễ chớ nhìn).
Thon dài ngón tay bất giác tăng thêm lực muốn xoá đi dấu huyết tụ, một cỗ đau đớn dâng lên trong ngực tại sao hắn lại thấy có lỗi khi nàng chịu thương tổn. Dường như xoa nắn không đủ, hắn tiến thêm một bước cúi xuống bạc môi quyến rũ hé mở, lưỡi đinh hương tham lam thưởng thức thơm ngọt mùi vị…..
Hoảng hốt bất chợt trước ngực tự nhiên thấy mát lạnh, Hạ Ngâm Tuyết bối rối muốn lập tức phản kháng cách hắn ra một chút sau đó sẽ mắng hắn té tát, giám phi lễ nàng. Nhưng ánh mắt ấy là ý gì đau đớn cùng tiếc nuốt lẩn khuất đan xen, hắn là vì nàng sao? Không thể…Nhưng …nhưng hắn làm gì? còn dám đưa tay vuốt ve chỗ đó của nàng, dù gì bổn cô nương không tính là hoàng hoa khuê nữ cũng là gái chưa chồng sao ngươi dám………Á hắn hắn còn dám hôn, thật là xấu hổ quá đi mất ta muốn lập tức đá hắn cách xa ba trượng nhưng khi đầu lưỡi hắn chạm đến chỗ nhạy cảm nàng như bị điện cao thế chạy qua, thân thể cứng đờ mụ mị, tuỳ ý hắn xâm chiếm.
“Á đau….” thanh âm nỉ non như muỗi kêu, khi hắn mê đắm đến mức dùng sức cắn vào da thịt nàng,khiến hắn hoảng hốt hồi thần. Thật sự chưa đến lúc để hắn có được nàng, tâm lý phòng bị của nàng vẫn còn lởn vởn, hắn sẽ đợi đến khi nàng cam tâm tình nguyện dâng hiến cho hắn, chỉ sớm hay muộn mà thôi.(tác giả: tự tin thấy ớn, thực phục Long ca.Long: đối với ta không có gì là không thể *cười đắc thắng*).
Tách khỏi hồng phấn đoá hoa, một sợi chỉ bạc mỏng manh còn dây dưa làm Cổ Ngự Long thật không đành lòng. Hắn giảo hoạt cười trộm nhìn gương mặt mê mang phiến hồng của nàng, hảo đáng yêu a. Đem nhiễu hồng điều cái yếm phủ lên trước ngực Ngâm Tuyết sau đó là một mớ linh tinh các phần khác của y phục cũng đã mặc xong, cuối cùng nâng đôi bàn chân nhỏ nhắn mềm mại lồng vào màu đỏ hài thêu.
Cổ Ngự Long cẩn thận đặt ta đứng xuống, hồng điều giá y có một chút phong cách Nhật Bản cổ áo duyên dáng hơi trễ xuống u nhã ánh tím viền áo hé lộ thanh thuần cổ trắng. To bản hoàng kim đai lưng ôm sát làm nổi bật những đường cong tuyệt mĩ. Hắn dẫn ta đến trước bản trang điểm ấn ta ngồi xuống, sau đó khua loạn một lúc mái tóc rối bù đã được búi thượng khéo léo, xuyên qua một bạch ngọc hồ điệp trâm tử thanh nhã.
“Tuyết Nhi có thích không?” Cổ Ngự Long ôn nhu thì thầm bên tai.
“Ân rất thích”
“Chúng ta đi dạo một chút”
“được”
Cánh tay mạnh mẽ vòng trụ lấy eo nhỏ, Cổ Ngự Long ôm lấy Ngâm Tuyết phi thân ra khỏi Trích Tinh các phiêu dật hồng y cùng bạch nguyệt sắc đan xen tuyệt đỉnh phi phàm đến ngẩn ngơ. Cả hai nhẹ nhàng đáp xuống một thuyền gỗ nhỏ ven bờ liên trì. An vị Ngâm Tuyết một chỗ ngồi thoải mái, Ngự Long ngồi xuống bắt đầu khua nhẹ mái chèo thuyền nhỏ chậm rãi lướt qua những đoá hồng liên nở rộ nên thơ đẹp đẽ như chốn bồng lai tiên cảnh.
“Long, ta muốn nghe lại tiêu khúc ngày hôm qua, thực đó là viết cho ta?”
“Đúng tiêu khúc đó chỉ dành riêng cho nàng. Tuyết Nhi ở đây đợi một chút, ta đi một chút sẽ quay lại ngay”.Thuyền nhỏ chòng chành một chút bóng Cổ Ngự Long đã mất hút.
Ánh nắng màu mật ong vẫn không ngừng rót xuống hồ sen lóng lánh, khiến không gian yên tĩnh bớt phần cô tịch. Ấm áp hạ phong mơn man khiến Ngâm Tuyết cảm thấy có phần buồn ngủ. ‘Ta không thể ngủ gật ở đây được, hay là chèo thuyền vào gần bờ rồi tính sau’ vụng về với tay lấy mái chèo, thuyền gỗ chòng chành đôi chút, Ngâm Tuyết đã có phần hồn phiêu phách lạc. Tự trấn an, nàng cố gắng khua động mái chèo. Nhừng ‘bùm’ một tiếng Hạ Ngâm Tuyết nguyên con rơi xuống nước.
U lam nước hồ nhanh chóng xâm chiếm lấy thân thể nàng lạnh cóng, trầm trọng áp lực nép chặt lồng ngực, dưỡng khí dần dần biến mất. Bị sợ hãi cùng tuyệt vọng xâm chiếm, Ngâm Tuyết liều mạng vùng vẫy, nàng rất sợ cảm giác trong nước lạnh vì nàng không biết bơi từ nhỏ lại bị bạn học trêu trọc nhúng xuống hồ bơi cộng thêm lần rơi xuống biển xuyên thông. Nhưng càng vùng vẫy Ngâm Tuyết càng bị nhấn chìm, những rễ sen đan quấn như thuỷ quái bám lấy ngày càng siết chặt tay chân nàng. Những bong bóng khí từ môi nàng dần thưa thớt, rồi mất hẳn chỉ còn lại thân hình chơi vơi trong làn nước lạnh, dấu hiệu của sự sống hầu như đã tắt…
…….
…
Từ đâu một luồng bọt nước tuôn trào một khối trắng loá đâm xuyên làn nước tịch mịch, bạch nguyệt nhân ảnh lướt đến bên cạnh nàng, chơi vơi quấn lấy môi cánh hoa thông truyền dưỡng khí. Tíc tắc cơ thể nàng bắt đầu vùng vẫy có sức sống trở lại, Cổ Ngự Long không dấu vui vẻ cười nhẹ ôm trọn mềm mại thân thể hướng mặt nước nổi lên.Trắng xoá tinh không bụi nước bay loạn khi họ thoát khỏi mặt hồ, đáp lên thuyền gỗ.
“Đừng… đừng làm ơn ta không muốn ngã.Không.. không ta không thể bơi….” Ngâm Tuyết hoảng loạn nắm chặt áo Cổ Ngự Long, miệng nói không ngừng, châu lệ hoà chung nước lạnh ròng ròng chảy xuống.
“Tuyết Nhi, đừng sợ có ta, đừng sợ…” Cổ Ngự Long đưa hai tay nâng mặt nàng đối diện hắn có gắng trấn an, lòng hắn quặn thắt tự trách sao lại để nàng lại một mình khiến bảo bối trong lòng hắn sợ hãi thành cái dạng này. Dường như lời nói của hắn không đủ an ủi nàng, nhìn khuôn mặt không huyết sắc và ánh mắt lạc thần của nàng làm hắn đau đến thận xương tuỷ. Ôn nhu cùng bi thương Cổ Ngự Long run rẩy hôn thượng đôi môi tái nhợt, càng lúc càng trầm trọng lấn sâu như muốn đem toàn bộ nhiệt khí cùng yêu thương truyền đến tận sâu trong tim nàng…..
………………..
“Ách, cái này là tình huống gì?” Nhược Nhi thân thủ vừa đáp thượng một cây phong du bên hồ rất vừa vặn nhìn thấy cảnh đặc sắc của ai đó trên thuyền nhỏ.
Tiểu thư một đêm không trở lại Nhược Nhi có chút lo lắng nên đến Trích Tinh Các xem thử ai dè. Bây giờ phải làm nói với đảo chủ làm sao? Mở tờ giấy nhỏ trong tay nhìn mấy chữ rồng bay phượng múa của Đông Phương Thiên Tuyệt:
“Nhược Nhi tình hình tiểu thư thế nào?”
Do dự một chút, Nhược Nhi lấy ra một mảnh giấy khác viết đại mấy chữ:
“Đảo chủ a….. chuẩn bị bế cháu đi là vừa…..”
Tiểu thư a cả giá y cũng đã mặc rồi còn không chịu giới thiệu cô gia với ta, để xem ta trừng trị tiểu thư như thế nào. Nhược Nhi nghiến răng nhìn bóng bồ câu đưa tin bay xa dần.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.