Chương 12: Hạ dược
Điệp Phi Tuyết
26/02/2014
Theo chân Hàn Long đến một nhã gian trên lầu, năm người gọn gàng ngồi xuống màn kịch huynh huynh ta ta chính thức mở màn.
“Hạ huynh đệ, lần đầu sơ kiến kính đệ một chén”
“Hàn huynh đa lễ” Ngâm Tuyết lễ độ cười gian, kết giao được với minh chủ võ lâm không phải chuyện dễ, hắn cũng coi như kẻ thù hàng đầu của Ma giáo đi, thân làm giáo chủ nàng cũng phải biết địch biết ta một chút. Tên minh chủ này tuy không gây được ấn tượng tốt từ ban đầu, nhưng càng tiếp xúc càng thấy hắn đáng yêu(Tác giả: long ca cẩn thận.Long:*nghiến răng*). Tướng mạo không thể so sanh cùng Cổ Ngự Long, nhưng cũng thật là dễ nhìn ngũ quan sắc cạnh, làn da ánh đồng mạnh mẽ, thần thái cương nghị quả xứng danh minh chủ võ lâm. Mặt khác tính tình đặc biệt tốt ôn nhu dễ gần không kì quái lúc nóng lúc lạnh như tên họ Cổ. Nghe nói võ công của hắn xuất quỷ nhập thần bữa nào đó nàng cũng muốn mở rộng tầm mắt.
“Chẳng hay Hạ huynh đệ là người phương nào?” đang mơ màng Ngâm Tuyết vội chấn chỉnh lại hình tượng trả lời.”Tiểu đệ người phương nam”
“Ổ vậy sao, ta cũng là người phương nam, chúng ta là đồng hương. Giang hồ hiểm ác một mình đệ đi ngao du cũng không an toàn hay chúng ta kết nghĩa huynh đệ, có thể chiếu cố lẫn nhau”(ế tiểu thư đâu có đi một mình, còn bọn ta ngươi vứt đi đâu. Nhược Nhi ca thán).
“Ý hay” Ngâm Tuyết mới gật gù đã bị Hàn Long lôi ra khỏi ghế quỳ xuống đất.
“Ta Hàn Long nhận Hạ…Đệ tên gì nhỉ?” Hàn Long vẻ mặt ngây thơ hỏi. Ai chết mất cái tên dở hơi này mà là minh chủ võ lâm sao? Cả tên họ người ta còn chưa biết rõ mà đòi kết nghĩa kim lang.
“Ta là.. Hạ Tuyết”
“Được, trên có trời xanh chứng giám ta Hàn Long hôm nay kết nghĩ huynh đệ cùng Hạ Tuyết, thề sống chết có nhau, chiếu cố đệ đệ đến suốt đời”. Kì quái có loại huynh đệ như thế sao? thề thốt gì mà giống tình nhân thề non hẹn biển quá vậy? Ngâm Tuyết há mồm ngây ngốc trước sự tuyên bố hùng hồn của Hàn Long.
“Hạ Tuyết uống xong ly rượu này chúng ta chính thức là huynh đệ” không đợi Ngâm Tuyết có ý kiến Hàn Long uống ực hết ly rượu, buộc nàng không muốn cũng phải trở thành nghĩa đệ của hắn.
“Ta có vẻ lớn tuổi hơn đệ, vậy gọi ta một tiếng Long đại ca đi Tuyết đệ”
“Long…. đại ca” Ngâm Tuyết làm theo lời hắn như một cái máy.
“Ân, Tuyết đệ” Hàn Long gọi nàng một tiếng Tuyết đệ đầy tình nồng thắm khiến Ngâm Tuyết không hỏi một trận nổi da gà. Nhân tiện nhắc tới gà, không biết từ đâu một con bồ câu sà vào phòng, phắt một cái nó đã nằm gọn trong tay Hàn Long.Hắn lấy thứ gì đó buộc ở chân chim liếc vội rồi bật dậy.”Tuyết đệ ta có việc đi trước”. Nói xong phi thân qua cửa sổ biến mất.
“Ai nha, Hạ công tử Hàn minh chủ đi rồi còn có Phi Yến, Phi Yến sẽ hầu hạ ngài” Lâm Phi Yến mềm mại ngã vào lòng Đông Phương giáo chủ, cơ hội hiếm có đệ tiếp cận nhân vật không bình thường này sao nàng lại bỏ qua.
“Rầm” cánh cửa nhã gian bật mở, Nam Cung Quỳ mắt long lên sòng sọc tiến vào”Phi Yến không phải nàng chỉ bán nghệ không bán thân sao” Hắn gầm lên giận dữ.
“Nam Cung công tử xin hãy tự trọng” Phi Yến phiêu phiêu đứng lên ý muốn trục khách.
“Tự trọng gì chứ, tên họ Hạ kia có giỏi thì ra đây đấu với ta..”
“Ta không rảnh, hừ……” Ngâm Tuyết biết mình không phải địch thủ của tên Nam Cung Quỳ này, nên tốt nhất là không nên động võ.Lướt nhanh qua hắn, phất tay áo một tầng sương mỏng lượn lờ, tiếp đó là Nam Cung Quỳ lảo đảo ngã xuống.Còn nhóm người cũng biến mất vô tung.
Phi Yến khẽ nhíu mày, lấy chân đạp đạp tên sắc lang Nam Cung Quỳ đang bất tỉnh dưới đất tự hỏi tên Hạ công tử kia ruốc cuộc dùng loại mê dược gì mà lợi hại đến vậy, để ta xem. Đưa tay bắt mạch, sắc mặt Phi Yến biến đổi liên tục. Không thể nào, là Ngụy Đảo Thảo gây hôn mê lập tức đồng thời khiến nạn nhân mất trí nhớ cục bộ không thể nhớ kẻ hạ dược là ai. Từ đâu hắn có thứ này, chỉ có người đó mới có thể làm ra loại dược này thôi. Hạ Tuyết hắn có quan hệ gì với huynh ấy? biết đâu chừng ta có thể tìm được huynh ấy thông qua tên Hạ Tuyết này.
“Người đâu, đưa Nam Cung công tử về gia nói là bị say rượu không đi nổi.Mặt khác hỏi thăm một chút về Hạ công tử”
“Vâng, thưa Phi Yến tiểu thư”
——————
“Phù, cuối cùng cũng thoát”Ngâm Tuyết nằm dang tay dang chân trên giường thở hồng hộc.
“Tiểu thư đều tại người ham chơi đấy” Nhược Nhi ngồi xuống tự rót một chén trà oán trách.
“Ai biết tên Nam Cung gì đấy lại phiền phức đến vậy, hạ dược hắn xong ta tưởng chuồn êm được rồi ai ngờ đến gia đinh nhà hắn cũng không phải tay vừa.”
“Cũng may có Quỷ Kiếm Sầu chặn hậu, hắn cũng mang danh là đường chủ chắc không có chuyện gì đâu. Tiểu thư hay là đi tắm một chút”
“ùh, cũng được cả ngày phải bó ngực ta cũng xắp phát ốm lên đây”
“Vậy em đi chuẩn bị”
“Ân” Nhược Nhi ra khỏi phòng khép cửa, Ngâm Tuyết ngó đông ngó tây một chút thấy an toàn, ra sau bình phong bắt đầu thoát y phục. Trắng Tuyết da thịt hiện ra dưới ánh đèn vàng, một vòng lụa trắng quấn quanh thân từng lớp từng lớp được tháo xuống.Khuôn ngực phẳng lì lúc trước dần được giải phóng nảy nở trắng nõn , đỏ hồng như anh đào trên mặt tuyết đông. Tiểu mão hái xuống, tóc dài như suối đen tuyền ôm ấp thân thể kiều mị.
“Tuyết Nhi” Tiếng Cổ Ngư Long như suyễn khí bay đến từ bên kia bình phong.
“Ngươi lại đến” Ngâm Tuyết lấy vội áo lót khoác lên người , đi ra bên ngoài thấy hắn. Nhưng hôm nay hắn thật quái lạ, cơ thể vô lực nửa nằm nửa ngồi trên ghế dựa. Khuôn mặt tuấn mĩ đỏ rực, cổ áo mở rộng lộ bờ ngực rắn chắc phập phồng. Nếu mà gặp phải hoàng hoa khuê nữ hàng thật giá thật chắc đã lăn quay ra vì mất máu quá độ rồi. Rất may Hạ Ngâm Tuyết ta đã được tôi luyện hai mươi mấy năm ở thế kỉ 21, mà đầu óc vẫn còn choáng váng nữa là.
“Ngươi bị sao vậy?” nhẹ đưa tay lên trán hắn xem xét, hắn nóng như bị lửa thiêu, hơi thở gấp gáp không phải là trúng mị dược đi. Để chắc hơn nàng lần xuống tay hắn bắt mạch.
“Tuyết nhi đừng, ta….. chịu không nổi….đừng chạm ta” Cổ Ngự Long dãy giụa đạo.
“Ngươi chịu khó chút đi, để ta bắt mạch rồi tìm giải dược …… kh…không.. ngươi làm gì?”
“Tuyết Nhi ta muốn yêu ngươi” Cổ Ngự Long kéo tay Ngâm Tuyết ngã vào ngực mình, điên cuồng cắn nuốt đôi môi thật ngọt của nàng. Bao nhiêu khát khao như nước vỡ bờ tràn ra, thân thể nàng mềm nhuyễn không gì bó buộc chỉ ngăn cách bằng lớp lụa mỏng càng thêm quyến rũ. Từng đường cong của nàng đang dán sát trên hắn , khiến ngọn lửa thiêu đốt trong hắn được thoả mãn phần nào.
Bá đạo bị ôm trong lồng ngực hắn, đôi môi không ngừng bị cắn nuốt, Ngâm Tuyết dùng hết sức để kháng cự như vô lực hay căn bàn là không thể kháng cự. Ban đầu nàng cố gắng cắt chặt răng nhưng cái lưỡi nóng hổi và mạnh mẽ kia quá khôn khéo luồn lách qua mọi rào cản, để cùng một chỗ dây dưa với nàng. Ánh mắt hắn hắn phong tình đầu dục vọng càng tăng thêm mị lực, Ngâm Tuyết cũng không phải thánh nữ, dù nội tâm dằng xé dữ dội nhưng không thoát khỏi trầm luân. Những kẻ trúng mị dược luôn biến thành tham lam được đằng chân lân đằng đầu, bàn tay hắn bắt đầu xông loạn nắn bóp trên cơ thể nàng. Dễ dàng thoát đi tấm áo mỏng,hắn bế bổng nàng đến sa giường. Như ngọc như ngà da thịt mềm mại, hây hây ngực sữa kiêu kì như anh đào, từ đôi môi đến như xuân trùng cổ trắng từ từ xuống đến xương quai hàm xanh xinh đẹp. Cổ Ngự Long cuồng nhiệt hôn cắn ghi lại ấn ký của hắn trên da thịt nàng, không ngừng kích thích để nàng có thể bắt nhịp cùng hắn. Giờ khắc then chốt đã đến, hạ thể hắn đã không thể kìm hãm nữa. Tách đôi chân thon dài của nàng, hắn cẩn trọng lách vào, tiến lại gần trong khoảnh khắc tâm hắn như đóng băng theo giọt lệ long lanh từ khoé mắt nàng tràn xuống. Hắn đang làm gì? Sao hắn có thể làm vậy? hắn thà chết chứ không nguyện tổn thương nàng.
“Tuyết Nhi điểm huyệt ta đi”
“Được” Cổ Ngự Long ngã vật xuồng giường thân thể cứng nhắc, nhưng sắc mặt không đấu nổi đau đớn.
“Tuyết Nhi ta xin lỗi” Ngư Long thều thào.
“Ngươi trúng Tam Thiên Mị, loại này mị dược sẽ phát tác trong ba ngày, nếu không được thoả mãn ngươi sẽ kinh mạch đứt đoạn mà chết” Ngâm Tuyết vừa nói nước mắt không ngừng rơi từng giọt từng giọt ẩm ướt và ấm áp trên ngực hắn.Nàng đau lòng vì hắn? Một cỗ ngọt ngào cảm giác lan tràn trong lòng, hạnh phúc thứ hắn luôn tìm kiếm có thể chỉ đơn giản như vậy sao?
“Xin Lỗi”
“Ta hiểu, đêm nay ta có thể giúp ngươi nhưng ngày mai ngươi đến kĩ viện đi”
“Giúp ta? Kĩ viện?”
“Phải”(Tác giả: giúp thế nào?*chớp mắt ngây thơ*)
Người cổ đại thật thiển cận a, cớ gì trúng xuân dược đều phải giao hoan với nữ nhân mới giải được, bọn họ không biết tự giải quyết sao, ngân thơ. Hôm nay cô nãi nãi giúp các người mở rộng tầm mắt. Ngập ngừng một chút, mặt đỏ tai hồng Ngâm Tuyết cố hít một hơi sâu nàng vươn tay chạm đến vùng thầm kín của hắn. Tuy không phải còn ngây thơ gì, nhưng đây là lần đầu tiên tiếp xúc nàng cũng không tránh khỏi …….
Cổ Ngự Long khẽ rên lên một tiếng thoả mãn rồi thiếp đi, nhìn khuôn mặt hắn lấm tấm mô hôi đầy mệt mỏi lòng nàng không khỏi đau sót. Hắn vì sao bị hạ dược? Bị hạ dược rồi sao lại tìm đến nàng? Hắn nói hắn muốn yêu nàng liệu có thật không, hay chỉ do tác dụng của mị dược.Nàng có thể tin hắn không? Vốn dĩ nàng đã tự hứa lòng không bao giờ tin nam nhân lần nữa, cớ sao hắn lại khiến con tim nàng xao động.Ngâm Tuyết như con chim một lần bị bắt hụt, không dám có lần thứ hai đậu xuống.
“Cốc, cốc..Tiểu thư nước tắm đã chuẩn bị xong”
“Nhươc Nhi?….ngươi cứ để ở ngoài đó ta tự mang vào được” Chết thật sao nàng lại quên béng mất Nhược Nhi sẽ quay lại. Hoàn cảnh của nàng lúc này đúng là tình ngay lý gian mà. Lén lút xuống giường mặc lại y phục, rón rén ra mở cửa dùng hết nội lực bưng thùng nước tắm một cách nhanh nhất vào phòng. Sau khi lấy khăn bông lau rửa cho Cổ Ngự Long xong, nàng kéo chăn đắp cho hắn rồi ngồi xuống mép giường say sưa nhìn hắn ngủ thật an bình. Gương mặt hắn hoàn mĩ và nhẹ nhõn như thiên sứ, không ngờ hắn còn có một bộ dạng như thế.
——————-
Ánh bình minh đầu tiên len lỏi vào phòng, Cổ Ngự Long theo thói quen giật mình tỉnh dậy. Căn phòng này..? sao toàn thân hắn lại cứng nhắc ? bị điểm huyệt sao, kẻ nào lợi hại vậy có thể điểm huyệt hắn..? Hít một hơi bắt đầu vận khí tự giải huyệt, mọi huyệt vị đã được đả thông nhưng sao tay phải vẫn tê rần không thể động đậy thế này. Nghiêng mình quay sang tìm hiểu nguyên nhân, khi hiểu mọi chuyện khiến hắn sướng như điên. Tuyết Nhi của hắn đang ngủ, mong manh như cánh hoa bạch mai , thuần khiết dung nhan không tô son điểm phấn. Tóc dài đen nhánh mềm mại phủ trên tay hắn cảm giác thật dễ chịu a. Đưa tay khẽ vuốt tóc nàng, kí ức đêm qua chợt ùa về bạc môi khẽ giãn ra thành một nụ cười hạnh phúc thật sự không giả tạo như trước đây.”Ư” nàng kêu khẽ một tiếng cựa mình đổi tư thế ngủ dễ chịu hơn.Ngủ ngồi cả đêm như vậy chắc là mỏi lắm, Cổ Ngự Long dễ dàng bế bổng Ngâm Tuyết lên giường vô tình một vết màu hồng trên cổ nàng lọt vào mắt hắn. Thủ phạm nhìn bằng chứng gây án cười ít mắt, hắn vui mừng đan xen một chút xấu hổ giống khi hắn còn là một thiếu niên mới trưởng thành vậy(Tác giả: Long ca mới lớn đã bị hủ hoá rồi sao, ai đáng buồn).
—————-
“Tiểu thư a dậy đi, đã trưa rồi..”
“A Nhược Nhi ta còn muốn …..” câu nói lập tức tắc nghẹn trong họng, vì khuôn mặt mĩ nam phóng đại đang tà tà cười trước mặt. Nàng nhớ rõ tối hôm qua mình ngủ ngồi mà, sao lại hoá thành mĩ nhân trong lồng ngực hắn thế này(Tác giả: bệnh tự kỉ của tỉ lại tái phát rùi).
“Buông ta ra..” yếu ớt muốn vùng ra khỏi ma trảo của Cô Ngự Long, lại bị hắn càng dùng sức giữ lại, quyết liệt dằng co diễn ra không nói thì ai cũng biết kẻ mạnh hơn sẽ thắng. Mặt bị áp xát vào khuôn ngực ấm áp thoang thoảng mùi đàn hương, thật vững chãi thật an toàn giá như được mãi như vậy thì tốt. Thế nhưng ta phải tỏ ý kháng cự một chút cho có giá của nữ nhi chứ, hai tay không yên phận quơ loạn mang lại kết quả còn thê thảm hơn Ngâm Tuyết mong đợi.Ma xui quỷ khiến thế nào mà tay nàng lại vừa vặn đụng vào chỗ đó lần nữa.
“A, Tuyết Nhi muốn giúp ta nữa sao, dù bây giờ dược tính không phát tác ta cũng nguyện ý “ Cổ Ngự Long tà mị thả một luồng hơi nóng hổi bên tai nàng.
“Ngươi cái đồ biến thái, đã thức dậy trước còn không mau mặc đồ rồi biến đi cho ta. Còn trần như nhộng nằm đây làm gì hả, cút đi kĩ viện của ngươi đi” Ngâm Tuyết thẹn quá hoá giận dùng hết sức bình sinh đạp Cổ Ngự Long xuống giường. Lúc này đại mĩ nam Cổ Ngự Long trông thật đáng thương lăn lông lốc chỉ có một tấm chăn bông che thân.
“Tuyết Nhi nàng đã cướp trinh tiết của ta mà còn, ngược đãi a , ta thật đáng thương a” Cổ Ngự Long mặt đầy uỷ khuất như ngược phụ đêm động phòng bị phu quân đá xuống giường.
“Trinh tiết cái đầu ngươi, cái đồ háo sắc nhà ngươi không biết qua tay bao nhiêu người rồi mà còn dám nói à?”
“Đâu có đó là trước kia, bây giờ chỉ có mình nàng thôi Tuyết Nhi” lơi dụng lúc nàng không chú ý Cổ Ngự Long đã chuồn lên ôm lấy nàng vào lòng, vùi mặt vào tóc nàng tận hưởng mùi hoa lan nhẹ nhàng.
“Tiểu thư Quỷ Kiếm Sầu đã quay lại” Giọng Nhược Nhi bên ngoài đang chuẩn bị bước vào.
“Suỵt” Ngâm Tuyết trừng mắt đe doạ hắn không muốn bị bắt gian tại giường thị liệu mà giữ miệng.
“Được rồi, hôm nay ta không được khỏe muốn ngủ thêm một chút ngươi ra ngoài đi”
“Tiểu thư a đã gần xế chiều rồi, để em giúp tiểu thư chải tóc rồi ra ngoài ăn chút gì đó”
“Ta thật sự mệt ngươi đi ra ngoài đi” hết cách Ngâm Tuyết chỉ có thể thò đầu ra khỏi màn trướng thuyết phục Nhược Nhi, còn bên trong bị hắn ăn gỏi đậu hũ mà không làm được gì.
“Hạ huynh đệ, lần đầu sơ kiến kính đệ một chén”
“Hàn huynh đa lễ” Ngâm Tuyết lễ độ cười gian, kết giao được với minh chủ võ lâm không phải chuyện dễ, hắn cũng coi như kẻ thù hàng đầu của Ma giáo đi, thân làm giáo chủ nàng cũng phải biết địch biết ta một chút. Tên minh chủ này tuy không gây được ấn tượng tốt từ ban đầu, nhưng càng tiếp xúc càng thấy hắn đáng yêu(Tác giả: long ca cẩn thận.Long:*nghiến răng*). Tướng mạo không thể so sanh cùng Cổ Ngự Long, nhưng cũng thật là dễ nhìn ngũ quan sắc cạnh, làn da ánh đồng mạnh mẽ, thần thái cương nghị quả xứng danh minh chủ võ lâm. Mặt khác tính tình đặc biệt tốt ôn nhu dễ gần không kì quái lúc nóng lúc lạnh như tên họ Cổ. Nghe nói võ công của hắn xuất quỷ nhập thần bữa nào đó nàng cũng muốn mở rộng tầm mắt.
“Chẳng hay Hạ huynh đệ là người phương nào?” đang mơ màng Ngâm Tuyết vội chấn chỉnh lại hình tượng trả lời.”Tiểu đệ người phương nam”
“Ổ vậy sao, ta cũng là người phương nam, chúng ta là đồng hương. Giang hồ hiểm ác một mình đệ đi ngao du cũng không an toàn hay chúng ta kết nghĩa huynh đệ, có thể chiếu cố lẫn nhau”(ế tiểu thư đâu có đi một mình, còn bọn ta ngươi vứt đi đâu. Nhược Nhi ca thán).
“Ý hay” Ngâm Tuyết mới gật gù đã bị Hàn Long lôi ra khỏi ghế quỳ xuống đất.
“Ta Hàn Long nhận Hạ…Đệ tên gì nhỉ?” Hàn Long vẻ mặt ngây thơ hỏi. Ai chết mất cái tên dở hơi này mà là minh chủ võ lâm sao? Cả tên họ người ta còn chưa biết rõ mà đòi kết nghĩa kim lang.
“Ta là.. Hạ Tuyết”
“Được, trên có trời xanh chứng giám ta Hàn Long hôm nay kết nghĩ huynh đệ cùng Hạ Tuyết, thề sống chết có nhau, chiếu cố đệ đệ đến suốt đời”. Kì quái có loại huynh đệ như thế sao? thề thốt gì mà giống tình nhân thề non hẹn biển quá vậy? Ngâm Tuyết há mồm ngây ngốc trước sự tuyên bố hùng hồn của Hàn Long.
“Hạ Tuyết uống xong ly rượu này chúng ta chính thức là huynh đệ” không đợi Ngâm Tuyết có ý kiến Hàn Long uống ực hết ly rượu, buộc nàng không muốn cũng phải trở thành nghĩa đệ của hắn.
“Ta có vẻ lớn tuổi hơn đệ, vậy gọi ta một tiếng Long đại ca đi Tuyết đệ”
“Long…. đại ca” Ngâm Tuyết làm theo lời hắn như một cái máy.
“Ân, Tuyết đệ” Hàn Long gọi nàng một tiếng Tuyết đệ đầy tình nồng thắm khiến Ngâm Tuyết không hỏi một trận nổi da gà. Nhân tiện nhắc tới gà, không biết từ đâu một con bồ câu sà vào phòng, phắt một cái nó đã nằm gọn trong tay Hàn Long.Hắn lấy thứ gì đó buộc ở chân chim liếc vội rồi bật dậy.”Tuyết đệ ta có việc đi trước”. Nói xong phi thân qua cửa sổ biến mất.
“Ai nha, Hạ công tử Hàn minh chủ đi rồi còn có Phi Yến, Phi Yến sẽ hầu hạ ngài” Lâm Phi Yến mềm mại ngã vào lòng Đông Phương giáo chủ, cơ hội hiếm có đệ tiếp cận nhân vật không bình thường này sao nàng lại bỏ qua.
“Rầm” cánh cửa nhã gian bật mở, Nam Cung Quỳ mắt long lên sòng sọc tiến vào”Phi Yến không phải nàng chỉ bán nghệ không bán thân sao” Hắn gầm lên giận dữ.
“Nam Cung công tử xin hãy tự trọng” Phi Yến phiêu phiêu đứng lên ý muốn trục khách.
“Tự trọng gì chứ, tên họ Hạ kia có giỏi thì ra đây đấu với ta..”
“Ta không rảnh, hừ……” Ngâm Tuyết biết mình không phải địch thủ của tên Nam Cung Quỳ này, nên tốt nhất là không nên động võ.Lướt nhanh qua hắn, phất tay áo một tầng sương mỏng lượn lờ, tiếp đó là Nam Cung Quỳ lảo đảo ngã xuống.Còn nhóm người cũng biến mất vô tung.
Phi Yến khẽ nhíu mày, lấy chân đạp đạp tên sắc lang Nam Cung Quỳ đang bất tỉnh dưới đất tự hỏi tên Hạ công tử kia ruốc cuộc dùng loại mê dược gì mà lợi hại đến vậy, để ta xem. Đưa tay bắt mạch, sắc mặt Phi Yến biến đổi liên tục. Không thể nào, là Ngụy Đảo Thảo gây hôn mê lập tức đồng thời khiến nạn nhân mất trí nhớ cục bộ không thể nhớ kẻ hạ dược là ai. Từ đâu hắn có thứ này, chỉ có người đó mới có thể làm ra loại dược này thôi. Hạ Tuyết hắn có quan hệ gì với huynh ấy? biết đâu chừng ta có thể tìm được huynh ấy thông qua tên Hạ Tuyết này.
“Người đâu, đưa Nam Cung công tử về gia nói là bị say rượu không đi nổi.Mặt khác hỏi thăm một chút về Hạ công tử”
“Vâng, thưa Phi Yến tiểu thư”
——————
“Phù, cuối cùng cũng thoát”Ngâm Tuyết nằm dang tay dang chân trên giường thở hồng hộc.
“Tiểu thư đều tại người ham chơi đấy” Nhược Nhi ngồi xuống tự rót một chén trà oán trách.
“Ai biết tên Nam Cung gì đấy lại phiền phức đến vậy, hạ dược hắn xong ta tưởng chuồn êm được rồi ai ngờ đến gia đinh nhà hắn cũng không phải tay vừa.”
“Cũng may có Quỷ Kiếm Sầu chặn hậu, hắn cũng mang danh là đường chủ chắc không có chuyện gì đâu. Tiểu thư hay là đi tắm một chút”
“ùh, cũng được cả ngày phải bó ngực ta cũng xắp phát ốm lên đây”
“Vậy em đi chuẩn bị”
“Ân” Nhược Nhi ra khỏi phòng khép cửa, Ngâm Tuyết ngó đông ngó tây một chút thấy an toàn, ra sau bình phong bắt đầu thoát y phục. Trắng Tuyết da thịt hiện ra dưới ánh đèn vàng, một vòng lụa trắng quấn quanh thân từng lớp từng lớp được tháo xuống.Khuôn ngực phẳng lì lúc trước dần được giải phóng nảy nở trắng nõn , đỏ hồng như anh đào trên mặt tuyết đông. Tiểu mão hái xuống, tóc dài như suối đen tuyền ôm ấp thân thể kiều mị.
“Tuyết Nhi” Tiếng Cổ Ngư Long như suyễn khí bay đến từ bên kia bình phong.
“Ngươi lại đến” Ngâm Tuyết lấy vội áo lót khoác lên người , đi ra bên ngoài thấy hắn. Nhưng hôm nay hắn thật quái lạ, cơ thể vô lực nửa nằm nửa ngồi trên ghế dựa. Khuôn mặt tuấn mĩ đỏ rực, cổ áo mở rộng lộ bờ ngực rắn chắc phập phồng. Nếu mà gặp phải hoàng hoa khuê nữ hàng thật giá thật chắc đã lăn quay ra vì mất máu quá độ rồi. Rất may Hạ Ngâm Tuyết ta đã được tôi luyện hai mươi mấy năm ở thế kỉ 21, mà đầu óc vẫn còn choáng váng nữa là.
“Ngươi bị sao vậy?” nhẹ đưa tay lên trán hắn xem xét, hắn nóng như bị lửa thiêu, hơi thở gấp gáp không phải là trúng mị dược đi. Để chắc hơn nàng lần xuống tay hắn bắt mạch.
“Tuyết nhi đừng, ta….. chịu không nổi….đừng chạm ta” Cổ Ngự Long dãy giụa đạo.
“Ngươi chịu khó chút đi, để ta bắt mạch rồi tìm giải dược …… kh…không.. ngươi làm gì?”
“Tuyết Nhi ta muốn yêu ngươi” Cổ Ngự Long kéo tay Ngâm Tuyết ngã vào ngực mình, điên cuồng cắn nuốt đôi môi thật ngọt của nàng. Bao nhiêu khát khao như nước vỡ bờ tràn ra, thân thể nàng mềm nhuyễn không gì bó buộc chỉ ngăn cách bằng lớp lụa mỏng càng thêm quyến rũ. Từng đường cong của nàng đang dán sát trên hắn , khiến ngọn lửa thiêu đốt trong hắn được thoả mãn phần nào.
Bá đạo bị ôm trong lồng ngực hắn, đôi môi không ngừng bị cắn nuốt, Ngâm Tuyết dùng hết sức để kháng cự như vô lực hay căn bàn là không thể kháng cự. Ban đầu nàng cố gắng cắt chặt răng nhưng cái lưỡi nóng hổi và mạnh mẽ kia quá khôn khéo luồn lách qua mọi rào cản, để cùng một chỗ dây dưa với nàng. Ánh mắt hắn hắn phong tình đầu dục vọng càng tăng thêm mị lực, Ngâm Tuyết cũng không phải thánh nữ, dù nội tâm dằng xé dữ dội nhưng không thoát khỏi trầm luân. Những kẻ trúng mị dược luôn biến thành tham lam được đằng chân lân đằng đầu, bàn tay hắn bắt đầu xông loạn nắn bóp trên cơ thể nàng. Dễ dàng thoát đi tấm áo mỏng,hắn bế bổng nàng đến sa giường. Như ngọc như ngà da thịt mềm mại, hây hây ngực sữa kiêu kì như anh đào, từ đôi môi đến như xuân trùng cổ trắng từ từ xuống đến xương quai hàm xanh xinh đẹp. Cổ Ngự Long cuồng nhiệt hôn cắn ghi lại ấn ký của hắn trên da thịt nàng, không ngừng kích thích để nàng có thể bắt nhịp cùng hắn. Giờ khắc then chốt đã đến, hạ thể hắn đã không thể kìm hãm nữa. Tách đôi chân thon dài của nàng, hắn cẩn trọng lách vào, tiến lại gần trong khoảnh khắc tâm hắn như đóng băng theo giọt lệ long lanh từ khoé mắt nàng tràn xuống. Hắn đang làm gì? Sao hắn có thể làm vậy? hắn thà chết chứ không nguyện tổn thương nàng.
“Tuyết Nhi điểm huyệt ta đi”
“Được” Cổ Ngự Long ngã vật xuồng giường thân thể cứng nhắc, nhưng sắc mặt không đấu nổi đau đớn.
“Tuyết Nhi ta xin lỗi” Ngư Long thều thào.
“Ngươi trúng Tam Thiên Mị, loại này mị dược sẽ phát tác trong ba ngày, nếu không được thoả mãn ngươi sẽ kinh mạch đứt đoạn mà chết” Ngâm Tuyết vừa nói nước mắt không ngừng rơi từng giọt từng giọt ẩm ướt và ấm áp trên ngực hắn.Nàng đau lòng vì hắn? Một cỗ ngọt ngào cảm giác lan tràn trong lòng, hạnh phúc thứ hắn luôn tìm kiếm có thể chỉ đơn giản như vậy sao?
“Xin Lỗi”
“Ta hiểu, đêm nay ta có thể giúp ngươi nhưng ngày mai ngươi đến kĩ viện đi”
“Giúp ta? Kĩ viện?”
“Phải”(Tác giả: giúp thế nào?*chớp mắt ngây thơ*)
Người cổ đại thật thiển cận a, cớ gì trúng xuân dược đều phải giao hoan với nữ nhân mới giải được, bọn họ không biết tự giải quyết sao, ngân thơ. Hôm nay cô nãi nãi giúp các người mở rộng tầm mắt. Ngập ngừng một chút, mặt đỏ tai hồng Ngâm Tuyết cố hít một hơi sâu nàng vươn tay chạm đến vùng thầm kín của hắn. Tuy không phải còn ngây thơ gì, nhưng đây là lần đầu tiên tiếp xúc nàng cũng không tránh khỏi …….
Cổ Ngự Long khẽ rên lên một tiếng thoả mãn rồi thiếp đi, nhìn khuôn mặt hắn lấm tấm mô hôi đầy mệt mỏi lòng nàng không khỏi đau sót. Hắn vì sao bị hạ dược? Bị hạ dược rồi sao lại tìm đến nàng? Hắn nói hắn muốn yêu nàng liệu có thật không, hay chỉ do tác dụng của mị dược.Nàng có thể tin hắn không? Vốn dĩ nàng đã tự hứa lòng không bao giờ tin nam nhân lần nữa, cớ sao hắn lại khiến con tim nàng xao động.Ngâm Tuyết như con chim một lần bị bắt hụt, không dám có lần thứ hai đậu xuống.
“Cốc, cốc..Tiểu thư nước tắm đã chuẩn bị xong”
“Nhươc Nhi?….ngươi cứ để ở ngoài đó ta tự mang vào được” Chết thật sao nàng lại quên béng mất Nhược Nhi sẽ quay lại. Hoàn cảnh của nàng lúc này đúng là tình ngay lý gian mà. Lén lút xuống giường mặc lại y phục, rón rén ra mở cửa dùng hết nội lực bưng thùng nước tắm một cách nhanh nhất vào phòng. Sau khi lấy khăn bông lau rửa cho Cổ Ngự Long xong, nàng kéo chăn đắp cho hắn rồi ngồi xuống mép giường say sưa nhìn hắn ngủ thật an bình. Gương mặt hắn hoàn mĩ và nhẹ nhõn như thiên sứ, không ngờ hắn còn có một bộ dạng như thế.
——————-
Ánh bình minh đầu tiên len lỏi vào phòng, Cổ Ngự Long theo thói quen giật mình tỉnh dậy. Căn phòng này..? sao toàn thân hắn lại cứng nhắc ? bị điểm huyệt sao, kẻ nào lợi hại vậy có thể điểm huyệt hắn..? Hít một hơi bắt đầu vận khí tự giải huyệt, mọi huyệt vị đã được đả thông nhưng sao tay phải vẫn tê rần không thể động đậy thế này. Nghiêng mình quay sang tìm hiểu nguyên nhân, khi hiểu mọi chuyện khiến hắn sướng như điên. Tuyết Nhi của hắn đang ngủ, mong manh như cánh hoa bạch mai , thuần khiết dung nhan không tô son điểm phấn. Tóc dài đen nhánh mềm mại phủ trên tay hắn cảm giác thật dễ chịu a. Đưa tay khẽ vuốt tóc nàng, kí ức đêm qua chợt ùa về bạc môi khẽ giãn ra thành một nụ cười hạnh phúc thật sự không giả tạo như trước đây.”Ư” nàng kêu khẽ một tiếng cựa mình đổi tư thế ngủ dễ chịu hơn.Ngủ ngồi cả đêm như vậy chắc là mỏi lắm, Cổ Ngự Long dễ dàng bế bổng Ngâm Tuyết lên giường vô tình một vết màu hồng trên cổ nàng lọt vào mắt hắn. Thủ phạm nhìn bằng chứng gây án cười ít mắt, hắn vui mừng đan xen một chút xấu hổ giống khi hắn còn là một thiếu niên mới trưởng thành vậy(Tác giả: Long ca mới lớn đã bị hủ hoá rồi sao, ai đáng buồn).
—————-
“Tiểu thư a dậy đi, đã trưa rồi..”
“A Nhược Nhi ta còn muốn …..” câu nói lập tức tắc nghẹn trong họng, vì khuôn mặt mĩ nam phóng đại đang tà tà cười trước mặt. Nàng nhớ rõ tối hôm qua mình ngủ ngồi mà, sao lại hoá thành mĩ nhân trong lồng ngực hắn thế này(Tác giả: bệnh tự kỉ của tỉ lại tái phát rùi).
“Buông ta ra..” yếu ớt muốn vùng ra khỏi ma trảo của Cô Ngự Long, lại bị hắn càng dùng sức giữ lại, quyết liệt dằng co diễn ra không nói thì ai cũng biết kẻ mạnh hơn sẽ thắng. Mặt bị áp xát vào khuôn ngực ấm áp thoang thoảng mùi đàn hương, thật vững chãi thật an toàn giá như được mãi như vậy thì tốt. Thế nhưng ta phải tỏ ý kháng cự một chút cho có giá của nữ nhi chứ, hai tay không yên phận quơ loạn mang lại kết quả còn thê thảm hơn Ngâm Tuyết mong đợi.Ma xui quỷ khiến thế nào mà tay nàng lại vừa vặn đụng vào chỗ đó lần nữa.
“A, Tuyết Nhi muốn giúp ta nữa sao, dù bây giờ dược tính không phát tác ta cũng nguyện ý “ Cổ Ngự Long tà mị thả một luồng hơi nóng hổi bên tai nàng.
“Ngươi cái đồ biến thái, đã thức dậy trước còn không mau mặc đồ rồi biến đi cho ta. Còn trần như nhộng nằm đây làm gì hả, cút đi kĩ viện của ngươi đi” Ngâm Tuyết thẹn quá hoá giận dùng hết sức bình sinh đạp Cổ Ngự Long xuống giường. Lúc này đại mĩ nam Cổ Ngự Long trông thật đáng thương lăn lông lốc chỉ có một tấm chăn bông che thân.
“Tuyết Nhi nàng đã cướp trinh tiết của ta mà còn, ngược đãi a , ta thật đáng thương a” Cổ Ngự Long mặt đầy uỷ khuất như ngược phụ đêm động phòng bị phu quân đá xuống giường.
“Trinh tiết cái đầu ngươi, cái đồ háo sắc nhà ngươi không biết qua tay bao nhiêu người rồi mà còn dám nói à?”
“Đâu có đó là trước kia, bây giờ chỉ có mình nàng thôi Tuyết Nhi” lơi dụng lúc nàng không chú ý Cổ Ngự Long đã chuồn lên ôm lấy nàng vào lòng, vùi mặt vào tóc nàng tận hưởng mùi hoa lan nhẹ nhàng.
“Tiểu thư Quỷ Kiếm Sầu đã quay lại” Giọng Nhược Nhi bên ngoài đang chuẩn bị bước vào.
“Suỵt” Ngâm Tuyết trừng mắt đe doạ hắn không muốn bị bắt gian tại giường thị liệu mà giữ miệng.
“Được rồi, hôm nay ta không được khỏe muốn ngủ thêm một chút ngươi ra ngoài đi”
“Tiểu thư a đã gần xế chiều rồi, để em giúp tiểu thư chải tóc rồi ra ngoài ăn chút gì đó”
“Ta thật sự mệt ngươi đi ra ngoài đi” hết cách Ngâm Tuyết chỉ có thể thò đầu ra khỏi màn trướng thuyết phục Nhược Nhi, còn bên trong bị hắn ăn gỏi đậu hũ mà không làm được gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.