Chương 1: Hạ Ngâm Tuyết
Điệp Phi Tuyết
26/02/2014
Trăng sáng lung linh trên bầu trời đên lộng gió, ngắm trăng ở đây thật đẹp , thật thoáng đãng, nhưng cũng rất lạnh vì gió biển hay vì lòng người đã đóng băng. Một cô gái với mái tóc dài tung bay trong gió, đứng im lìm trên mỏm đá cao nhô ra biển. Bộ lễ phục đen như hoà vào cùng màn đêm thanh tĩnh chỉ có tiếng sóng biển rì rào cào xé vào đá.
“Hạ Ngâm Tuyết, mày thật là kẻ thất bại. Tiếc nuối gì cái loại đàn ông đó chứ..” người con gái đứng im lìm như hoá đá bất chợt gào lên trong gió. Như thể thấu hiểu lời của nàng, cuồng phong ào ào nổi lên đưa nàng thuận thế ngã nhào về phía trước.
“Ngay cả thượng đế cũng bạc đãi ta là sao?” Hạ Ngâm Tuyết vừa chật vật đứng lên , vừa chửi rủa. Nãy giờ phong cảnh nên thơ mà chúng ta vừa thấy, chính là Hạ cô nương quản lý cấp lớn của một khu nghỉ mát cạnh bờ biển. Nàng có tài, nhan sắc không thuộc vào hàng chim sa cá lặn nhưng cũng là niềm mơ uớc của bao chàng trai. Vì vậy tạo cho nàng tâm lý tự cao tự đại đáng ngưỡi mộ, nên mãi vẫn chưa có bạn trai. Tuy nhiên khôn ba năm dại một giờ mà, năm ngoái tại một bữa tiệc sinh nhật người bạn thân, Hạ Ngâm Tuyết cuối cùng cũng quen được bạn trai.Trớ trêu thay, nàng lại vớ phải một tên sở khanh chính hiệu. Hắn đã đá nàng một cách phũ phàng, để làm đám cưới với con gái của một chủ tịch tập đoàn giàu có. Mà hắn còn tổ chức đám cưới ngay ở khu nghỉ mát nàng đang quản lý.
“ Ôi thật là tức chết mà” Hạ Ngâm Tuyết nghiên răng nguyền rủa. Nàng không tức giận vì bị phụ tình, nhưng tức vì ra sức kén chọn mãi mới kiếm được một tên đầy đủ những tiêu chuẩn lý tưởng mà nàng bạn trai cần phải có. Có lẽ Hạ Ngâm Tuyết cần thêm tiêu chuẩn “ trung thuỷ“ vào cái sớ tiêu chuẩn bạn trai của mình. Nhưng nàng không thể chấp nhận chuyện hắn vác bộ mặt vênh váo ấy mà đi vào lễ đường đám cưới được. Dám đảm bảo hắn không xấu mặt không ăn tiền …..hắc ..hắc ……(__ __”).
Đang khoái trá với kế hoạch trả thù, Hạ Ngâm Tuyết không để ý đến sự biến đổi của bầu trời.Từ đợt sường mù chầm chậm kéo đến dần che mờ mặt trăng, sóng biển ngày càng điên cuồng gào thét. Rồi bất chợt “ đoàng… đoàng…..” những ánh chớp chói loà đánh thẳng xuống mỏn đá Ngâm Tuyết đang đứng.
Hốt hoảng ngồi thụp xuống ôm đầu, Ngâm Tuyết hoảng sợ lắp bắp “ đừng …” nàng rất sợ sấm chớp ngay từ nhỏ mỗi khi mưa bão nàng đều trốn xuống gầm giương run cầm cập.Nói ra thì thật là mất mặt nhưng sấm chớp quả thật là rất đáng sợ a. Cũng may ông trời chỉ đáng xuống vài ba tiếng sấm để hù dọa Ngâm Tuyết mà thôi. Sau một lúc nghe ngóng không thấy thêm động tĩnh gì nàng mới từ từ mở mắt nhìn xung quanh một lúc mới thở hắt ra, đứng dậy chuẩn bị chuồn êm để lỡ thiên lôi lại có nhã hứng thử búa nữa thì toi.
Nhưng mà Ngâm Tuyết quá ưa là ngây thơ khi nghĩ rằng ông trời chỉ dáng xuống vài tia chớp hù doạ nàng là đủ. Vừa nhấc chân lên thì “Rắc.” tiếng gãy vỡ ở đâu đấy nhỉ?” . Chưa kịp hoàn hồn thì mặt đất dưới chân nàng bắt đầu chao đảo, mỏm đá nhô ra biển bị tia sét đánh gãy mang theo Ngân Tuyết rơi xuống vòng xoáy điên cuồng bên dưới.
—————-
Đầu nhức như búa bổ, toàn thân rung rời như không còn cái xương nào, Hạ Ngâm Tuyết chập chờn tỉnh dậy. Nàng cố gắng mở mắt, nhưng như có vật gì kéo trì nó xuống.Sau một hồi nặng nhọc, Ngâm Tuyết mở choàng mắt.Thứ đầu tiên nàng nhìn thấy là mông lung những dải lụa trắng uốn éo bay lượn trên không, Ngâm Tuyết tự hỏi không biết mình đang ở đâu ? thiên đường hay địa ngục. Địa ngục thì không thể đẹp như vậy, còn thiên đường thì lại quá thực.
“ngươi ruốc cuộc tỉnh, Ngọc Nhi?” giọng trầm xa lạ vang lên. Khuông mặt già nua phóng đại trước mắt nàng. Hắn râu tóc trắng xoá, phục trang theo lối cổ xưa nhưng trong chuyện của Kim Dung vậy. Không lẽ nàng đã xuyên thông? Nhưng theo giống như mấy tiểu thuyết xuyên thông thì lúc mở mắt ra thì nữ chính phải thấy mĩ nam chứ ( tác giả: Tuyết tỉ háo sắc, Tuyết: kệ ta bộ ngươi không thích trai đẹp à? Bệnh.Tác giả: Khóc)
“ Ngươi là ai ?” Ngâm Tuyết cất giọng khàn khàn hỏi.
“ Ngươi không nhận ra ta ư? ta là Thiên Tuyệt đây, Đông Phương Thiên Tuyệt phu quân của nàng đây.” Nam nhân già nua trước mặt ôn nhu giả thích.
“ Gì?” Ngâm Tuyết bật dậy, thần sắc hoảng loạn. Không lẽ ta xuyên thông lại nhập vào một lão thái bà sao?” Gương đâu? cho ta gương?” Ngâm Tuyết hốt hoảng nhảy xuống giường, loạng choạng nhìn quanh , nàng dừng lại ở chiếc gương đồng trên bàn trang điểm cạnh cửa sổ. Tuy hình phản chiếu không được rõ nét, nhưng vẫn là một mái tóc đen mượt rũ nhẹ trên vai, hàng lông minh thanh tú như bướm dập dìu cùng ẩn hiện đôi mắt trong suốt như nước hồ thu, sóng mũi mảnh , và đôi môi anh đào xinh đẹp.Ngâm Tuyết vuốt nhẹ lên làn da trắng mịn như tuyết của mình khẽ thở phào.
“ Ngọc Nhi ngươi không sao chứ?” nam nhân già nua lo lắng đến bên cạnh nàng.
“ này này, ngươi tránh xa ta ra. Ta là Hạ Ngâm Tuyết chứ không phải cái gì Ngọc Nhi của ngươi. Mà có phải thì người hãy nhìn lại ngươi đi trâu già đòi gặm cỏ non à? nhìn thấy mĩ nhân mà nhận bừa , đồ lão già biến thái”(tác giả: ách, chỉ nói tỉ có nhan sắc thôi ai nói tỉ là mĩ nhân chứ.Tuyết: xì …ta đẹp ta có quyền hắc hắc).
“ Hạ Ngâm Tuyết là ai, ngươi là Ngọc Nhi ngươi rời ta đi hai mươi lăm năm nay ngươi quai lại vì nhớ ta, nhưng vẫn còn giận ta nên không thừa nhận thân phận?”
“ Đông Phương lão biến thái ngươi làm ơn đi. Ngươi nghĩ xem Ngọc Nhi của ngươi sau hai mươi lăm năm mà còn mĩ miều được như ta không?”
Đông Phương Thiên Tuyệt ngẩn người ra một lúc, cúi đầu thở dài. Nhìn lão có điểm thê lương, bi ai của một chú chó con bị bỏ rơi, khiến Ngâm Tuyết không khỏi chạnh lòng. Bị người khác bỏ rơi, cảm giác đó không dễ chịu chút nào chí nàng cũng từng nến trải qua cảm giác ấy.
“Lão biến thái, ngươi cũng đừng quá đau buồn.Ta hiểu tâm trạng của ngươi nhưng rất tiếc ta không phải Ngọc Nhi của ngươi, nhưng nếu giúp được ngươi điều gì đó ta sẽ giúp.Dù gì cũng coi như ngươi có ơn cứu mạng…”
“Ngươi nói thật không?” Đông Phương Thiên Tuyệt mặt mày hớn hở hỏi.
Bật chợt Ngâm Tuyết cảm thấy mình giống như vừa mới tự đâm đầu xuống vực, khi đáp ứng cái lão già biến thái mà giờ có ánh mắt của hồ ly.
“Ngươi không được nuốt lời đấy, vậy bây giờ ngươi nghỉ ngơi đi lúc khác gặp ngươi.Người đâu chuẩn bị một chút điểm tâm cho Hạ cô nương”
“Vâng, thưa đảo chủ” một nha hoàn mặc đồ thuý sắc tiến vào. Còn Đông Phương Thiên Tuyệt thì biết mất sau một trận cười dài.
“Hạ Ngâm Tuyết, mày thật là kẻ thất bại. Tiếc nuối gì cái loại đàn ông đó chứ..” người con gái đứng im lìm như hoá đá bất chợt gào lên trong gió. Như thể thấu hiểu lời của nàng, cuồng phong ào ào nổi lên đưa nàng thuận thế ngã nhào về phía trước.
“Ngay cả thượng đế cũng bạc đãi ta là sao?” Hạ Ngâm Tuyết vừa chật vật đứng lên , vừa chửi rủa. Nãy giờ phong cảnh nên thơ mà chúng ta vừa thấy, chính là Hạ cô nương quản lý cấp lớn của một khu nghỉ mát cạnh bờ biển. Nàng có tài, nhan sắc không thuộc vào hàng chim sa cá lặn nhưng cũng là niềm mơ uớc của bao chàng trai. Vì vậy tạo cho nàng tâm lý tự cao tự đại đáng ngưỡi mộ, nên mãi vẫn chưa có bạn trai. Tuy nhiên khôn ba năm dại một giờ mà, năm ngoái tại một bữa tiệc sinh nhật người bạn thân, Hạ Ngâm Tuyết cuối cùng cũng quen được bạn trai.Trớ trêu thay, nàng lại vớ phải một tên sở khanh chính hiệu. Hắn đã đá nàng một cách phũ phàng, để làm đám cưới với con gái của một chủ tịch tập đoàn giàu có. Mà hắn còn tổ chức đám cưới ngay ở khu nghỉ mát nàng đang quản lý.
“ Ôi thật là tức chết mà” Hạ Ngâm Tuyết nghiên răng nguyền rủa. Nàng không tức giận vì bị phụ tình, nhưng tức vì ra sức kén chọn mãi mới kiếm được một tên đầy đủ những tiêu chuẩn lý tưởng mà nàng bạn trai cần phải có. Có lẽ Hạ Ngâm Tuyết cần thêm tiêu chuẩn “ trung thuỷ“ vào cái sớ tiêu chuẩn bạn trai của mình. Nhưng nàng không thể chấp nhận chuyện hắn vác bộ mặt vênh váo ấy mà đi vào lễ đường đám cưới được. Dám đảm bảo hắn không xấu mặt không ăn tiền …..hắc ..hắc ……(__ __”).
Đang khoái trá với kế hoạch trả thù, Hạ Ngâm Tuyết không để ý đến sự biến đổi của bầu trời.Từ đợt sường mù chầm chậm kéo đến dần che mờ mặt trăng, sóng biển ngày càng điên cuồng gào thét. Rồi bất chợt “ đoàng… đoàng…..” những ánh chớp chói loà đánh thẳng xuống mỏn đá Ngâm Tuyết đang đứng.
Hốt hoảng ngồi thụp xuống ôm đầu, Ngâm Tuyết hoảng sợ lắp bắp “ đừng …” nàng rất sợ sấm chớp ngay từ nhỏ mỗi khi mưa bão nàng đều trốn xuống gầm giương run cầm cập.Nói ra thì thật là mất mặt nhưng sấm chớp quả thật là rất đáng sợ a. Cũng may ông trời chỉ đáng xuống vài ba tiếng sấm để hù dọa Ngâm Tuyết mà thôi. Sau một lúc nghe ngóng không thấy thêm động tĩnh gì nàng mới từ từ mở mắt nhìn xung quanh một lúc mới thở hắt ra, đứng dậy chuẩn bị chuồn êm để lỡ thiên lôi lại có nhã hứng thử búa nữa thì toi.
Nhưng mà Ngâm Tuyết quá ưa là ngây thơ khi nghĩ rằng ông trời chỉ dáng xuống vài tia chớp hù doạ nàng là đủ. Vừa nhấc chân lên thì “Rắc.” tiếng gãy vỡ ở đâu đấy nhỉ?” . Chưa kịp hoàn hồn thì mặt đất dưới chân nàng bắt đầu chao đảo, mỏm đá nhô ra biển bị tia sét đánh gãy mang theo Ngân Tuyết rơi xuống vòng xoáy điên cuồng bên dưới.
—————-
Đầu nhức như búa bổ, toàn thân rung rời như không còn cái xương nào, Hạ Ngâm Tuyết chập chờn tỉnh dậy. Nàng cố gắng mở mắt, nhưng như có vật gì kéo trì nó xuống.Sau một hồi nặng nhọc, Ngâm Tuyết mở choàng mắt.Thứ đầu tiên nàng nhìn thấy là mông lung những dải lụa trắng uốn éo bay lượn trên không, Ngâm Tuyết tự hỏi không biết mình đang ở đâu ? thiên đường hay địa ngục. Địa ngục thì không thể đẹp như vậy, còn thiên đường thì lại quá thực.
“ngươi ruốc cuộc tỉnh, Ngọc Nhi?” giọng trầm xa lạ vang lên. Khuông mặt già nua phóng đại trước mắt nàng. Hắn râu tóc trắng xoá, phục trang theo lối cổ xưa nhưng trong chuyện của Kim Dung vậy. Không lẽ nàng đã xuyên thông? Nhưng theo giống như mấy tiểu thuyết xuyên thông thì lúc mở mắt ra thì nữ chính phải thấy mĩ nam chứ ( tác giả: Tuyết tỉ háo sắc, Tuyết: kệ ta bộ ngươi không thích trai đẹp à? Bệnh.Tác giả: Khóc)
“ Ngươi là ai ?” Ngâm Tuyết cất giọng khàn khàn hỏi.
“ Ngươi không nhận ra ta ư? ta là Thiên Tuyệt đây, Đông Phương Thiên Tuyệt phu quân của nàng đây.” Nam nhân già nua trước mặt ôn nhu giả thích.
“ Gì?” Ngâm Tuyết bật dậy, thần sắc hoảng loạn. Không lẽ ta xuyên thông lại nhập vào một lão thái bà sao?” Gương đâu? cho ta gương?” Ngâm Tuyết hốt hoảng nhảy xuống giường, loạng choạng nhìn quanh , nàng dừng lại ở chiếc gương đồng trên bàn trang điểm cạnh cửa sổ. Tuy hình phản chiếu không được rõ nét, nhưng vẫn là một mái tóc đen mượt rũ nhẹ trên vai, hàng lông minh thanh tú như bướm dập dìu cùng ẩn hiện đôi mắt trong suốt như nước hồ thu, sóng mũi mảnh , và đôi môi anh đào xinh đẹp.Ngâm Tuyết vuốt nhẹ lên làn da trắng mịn như tuyết của mình khẽ thở phào.
“ Ngọc Nhi ngươi không sao chứ?” nam nhân già nua lo lắng đến bên cạnh nàng.
“ này này, ngươi tránh xa ta ra. Ta là Hạ Ngâm Tuyết chứ không phải cái gì Ngọc Nhi của ngươi. Mà có phải thì người hãy nhìn lại ngươi đi trâu già đòi gặm cỏ non à? nhìn thấy mĩ nhân mà nhận bừa , đồ lão già biến thái”(tác giả: ách, chỉ nói tỉ có nhan sắc thôi ai nói tỉ là mĩ nhân chứ.Tuyết: xì …ta đẹp ta có quyền hắc hắc).
“ Hạ Ngâm Tuyết là ai, ngươi là Ngọc Nhi ngươi rời ta đi hai mươi lăm năm nay ngươi quai lại vì nhớ ta, nhưng vẫn còn giận ta nên không thừa nhận thân phận?”
“ Đông Phương lão biến thái ngươi làm ơn đi. Ngươi nghĩ xem Ngọc Nhi của ngươi sau hai mươi lăm năm mà còn mĩ miều được như ta không?”
Đông Phương Thiên Tuyệt ngẩn người ra một lúc, cúi đầu thở dài. Nhìn lão có điểm thê lương, bi ai của một chú chó con bị bỏ rơi, khiến Ngâm Tuyết không khỏi chạnh lòng. Bị người khác bỏ rơi, cảm giác đó không dễ chịu chút nào chí nàng cũng từng nến trải qua cảm giác ấy.
“Lão biến thái, ngươi cũng đừng quá đau buồn.Ta hiểu tâm trạng của ngươi nhưng rất tiếc ta không phải Ngọc Nhi của ngươi, nhưng nếu giúp được ngươi điều gì đó ta sẽ giúp.Dù gì cũng coi như ngươi có ơn cứu mạng…”
“Ngươi nói thật không?” Đông Phương Thiên Tuyệt mặt mày hớn hở hỏi.
Bật chợt Ngâm Tuyết cảm thấy mình giống như vừa mới tự đâm đầu xuống vực, khi đáp ứng cái lão già biến thái mà giờ có ánh mắt của hồ ly.
“Ngươi không được nuốt lời đấy, vậy bây giờ ngươi nghỉ ngơi đi lúc khác gặp ngươi.Người đâu chuẩn bị một chút điểm tâm cho Hạ cô nương”
“Vâng, thưa đảo chủ” một nha hoàn mặc đồ thuý sắc tiến vào. Còn Đông Phương Thiên Tuyệt thì biết mất sau một trận cười dài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.