Ta Là Đông Phương Bất Bại

Chương 27: Quần anh tụ hội

Điệp Phi Tuyết

26/02/2014

“Ta muốn đi võ lâm đại hội”

“Không được”

“Vậy ngươi biến ra ngoài ngủ cho ta”

“Rầm”

Mẩu đối thoại giữa giáo chủ và đại hộ pháp cứ lập đi lập lại như thế suốt ba ngày. Cuối cùng kẻ bị chảy nước mũi ròng ròng do ngủ bên ngoài vào mùa đông cũng phải đầu hàng.

“Muốn vào?” giọng giáo chủ lảnh lót khi đứng giữ cửa lớn của Tuyết Hiên.

Kẻ nào đó đáng thương không cam tâm gật đầu.

“Vậy có cho ta đi không?”

Kẻ nào đó im lặng không nói dù bộ dạng có chút chật vật vì cảm lạnh vẫn hiên ngang bất khuất.

“Vậy tôi nay ngươi đừng hòng bước vào phòng ta nửa bước”

Kẻ nào đó đành bất lực buông một hơi thở dài uể oải gật đầu.

“Thế mới đáng yêu chứng, Long đáng yêu” Hạ Ngâm Tuyết cười rạng ngời nhường đường cho Cổ Ngự Long vào phòng. Nàng cuối cùng cũng làm tên mặt lạnh kia khuất phục rồi thật cao hứng a.

Nhưng đèn đuốc trong phòng vụt tắt, không gian tối đen đặc quánh Ngâm Tuyết cảm nhận thấy một luồng khí tức nóng hổi mãnh liệt nặng nề tiến đến. Nàng không kịp phản ứng đã không trọng lượng bị nhấc bổng nhanh chóng được đặt trên giường lớn, nặng nề đè bẹp. Ngột ngạt hơi thở nóng hổi mơn man trên vành tai, tên biến thái thầm thì.

“Tuyết Nhi bảo bối, ta đồng ý cho nàng đi theo đến đại hội võ lâm nhưng nàng có đủ sức ngồi dậy khởi hành hay không lại là chuyện khác “

Thật đáng thương ngây thơ Đông Phương giáo chủ lại lọt bẫy của Cổ Ngự Long một lần nữa.

—————–

“Hắt xì” hoa lệ hồng son xe ngựa như điểm diễm huyết nổi bật lên khung cảnh trắng tuyết trên đường. Phía trước xe tuấn dật xa phu khẽ nhíu mày khi nghe tiếng hắt hơi của người bên trong. Lạc Tuyết thật thương tâm thay cho chủ nhân a, bị giáo chủ “ hành hạ” cả đêm mới sáng sớm đã vội vội vàng vàng lên đường.(Tác giả: cái này thì không biết ai hành ai nha bạn Lạc Tuyết)

“Chủ Nhân ngài có cần…?”

“Không cần, tiếp tục đi càng nhanh càng tốt” Cổ Ngự Long giọng nói khàn khàn ra lệnh, thuận tiện tìm chiếc khăn tay để hỉ mũi. Chết tiệt hình như đi vội quá không đem theo khăn tay thì phải, nhưng Ngự Long nhớ là trong đám hành lý dự phòng để trên xe ngựa hình như có. Hắn xoay người kéo tấm huyết Lang lông xuống khỏi ghế ngồi, làm lộ ra một chiếc bục nhỏ có nắp đậy.

Kẽo kẹt một tiếng nắp rương mở ra gương mặt tuấn lãng vốn đỏ bừng vì cảm sốt, lại càng sôi sục vì tức giận. Mỹ nhân đêm qua hắn dốc lòng hầu hạ tưởng chừng khó lòng xuống giường trong vòng ba ngày thế mà đang nằm cuộn tròn trong đống hành lý.

“Tuyết Nhi nàng?”

“Không phải ngươi nói ta có thể đi theo sao? Không nuốt lời đó chứ?” Ngâm Tuyết mặt mày nũng nịu bò ra. Vì muốn đi theo hắn nàng đã phải cố gắng lê tấm thân tàn tạ te tua khó chịu nằm cả ngày trời trong đống hành lý ngột ngạt chết đi được. Khiến sống mũi nàng nóng nóng muốn hắt hơi nhưng phải kiềm nén sợ bị lộ bây giờ giải thoát phải làm một tràng cho đã.

“Hắt xì….hắt xì….hắt xì….” Thấy nàng hắt hơi liên tục như thế Cổ Ngự Long nhíu mày, lục lọi một lúc đưa một chiếc khăn tay đến trước mặt nàng.

“Tuyết Nhi bị cảm lạnh?”

“Còn không phải ngươi hại sao?” Nàng uỷ khuất đưa mắt sũng nước nhìn hắn

“Xin lỗi” Cổ Ngự Long buồn bực đen nhân nhi bé bỏng ôm vào lòng. Trước nàng hắn luôn bất lực, đúng là thiên ý a. Năm xưa sư phụ bảo hắn “hung lang bất kham chỉ phục dưới chân nữ chủ” quả có chút lý lẽ.

“Đáng ghét, đáng ghét ta không muốn quay lại” Ngâm Tuyết hung hăng đấm vào ngực hắn kháng nghị. Nàng trăm công ngàn khổ mới theo hắn được đến đây, hắn ôm nàng làm gì? định đuổi nàng về chắc?

“Ngoan đừng làm loạn nữa. Võ lâm đại hội lần này đen trắng khó lường, ta sợ nàng đi sẽ nguy hiểm” Hắn ôn nhu vuốt tóc nàng nói.

“Không đi sao biết bọn họ có âm mưu gì. Với lại ngươi là nam nhân của ta không lẽ ta để người phải chịu nguy hiểm một mình sao?” Ngâm Tuyết ngừng làm loạn dụi dụi vào ngực hắn thì thầm.

Hành động của nàng khiến Cổ Ngự Long tâm tình bỗng một hồi ngọt ngào. Nàng là quan tâm hắn. Hắn thực muốn vĩnh viễn cột chặt nàng bên cạnh hảo hảo yêu thương cưng chiều. Nhưng sao nàng vẫn không nguyện ý gả cho hắn, có phải nàng còn chưa tin tưởng hắn có thể trở thành nam nhân để nàng nương tựa cả đời hay không?

————————–

Nghiên ngả ngủ gật trong vòng tay ấm áp của ai kia suốt ba ngày vì bị cảm lạnh, Hạ Ngâm Tuyết cuối cùng mới lơ mơ thức dậy khi loáng thoáng nghe giọng Lạc Tuyết thông báo đã đến cổng thành Tử Nguyệt kinh đô của Tử Nguyệt vương triều.

“Long đến nơi rồi sao?” Ngâm Tuyết ngáp dài hỏi.

“Ân, đã đến. Chúng ta đến dịch trạm nghĩ tạm, sáng mai sẽ đến Lãnh Băng Môn”

“Được” Ngâm Tuyết mơ màng gật đầu mặc Cổ Ngự Long bao lấy nàng bằng tấm áo choàng đen tránh được mọi ánh mắt tò mò tiến lên lầu đến gian phòng thượng đẳng của Hồng Cư Nhan, bên trong Điệp Mộng Lâu.(Tác giả: pà con có thấy hai cái tên này nghe quen quen không hắc..)

Sáng hôm sau khi Ngâm Tuyết tỉnh dậy, mông lung nhìn đỏ thẫm sa giường lượn lờ trước mắt nàng cảm thấy có gì không đúng, những nghĩ mãi cũng không ra. Thôi không nghĩ nữa, đưa mắt lướt nhanh qua dan phòng hoa lệ, không biết dịch trạm cấp bậc ra sao lại có thứ phòng cao cấp đến vậy? Nhưng Cổ Ngự Long đâu? không phải trốn nàng đi Lãnh Băng Môn trước rồi chứ?

Nhảy phóc xuống giường đi nhanh ra mở cửa.

“Tiểu thư người đã tỉnh” một tiểu nha hoàn có chút hoảng hốt khi thấy Ngâm Tuyết bất chợt mở cửa.



“Ngươi là ai?”

“Nô tỳ được phân phó hầu hạ tiểu thư”

“Ngươi kia đâu?”

“Dạ vị kia công tử đang dùng điểm tâm dưới lầu, nô tỳ có thể vào giúp tiểu thư rửa mặt chưa ạ”

“Ân vào đi” Ngâm Tuyết thở phào khi biết Cổ Ngự Long vẫn chưa bỏ mình lại. Lúc này nàng mới chú ý đến tiểu nha hoàn mặc trang phục gấm hoa, từ bao giờ tiểu nhị của dịch trạm lại có nữ vậy?

“Ở đây có rất nhiều cô nương như ngươi sao?” Ngâm Tuyết tò mò hỏi.

“Vâng, ở đây đa số là các cô nương xinh đẹp thì tiếp khách, còn thấp kém như nô tỳ thì chỉ được hầu hạ mà thôi”

“Tiếp khách?”

“Đúng a, ở đây có sẵn các tỉ tỉ tiếp khách, thỉnh thoảng có những khách nhân tự mang cô nương đến giống vị đại gia kia”

Ngâm Tuyết đầu bắt đầu bốc khói, tiếp tục hỏi:

“Thế đây là đâu?”

“Điệp Mộng Lâu đệ nhất đại kĩ viện của kinh thành, chỗ cô nương đang ở là Hồng Cư Nhan khu thượng đẳng ở đây a….”

Tiểu nha hoàn chưa kịp kể hết mọi người liền nghe một tiếng rống kinh thiên động địa sư tử cũng phải chào thua. Cổ Ngự Long tuấn dật phong nhã trong bạch y đang tao nhã định uống một ngụm trà sáng thì bị tiếng rống tức giận kia làm giật mình ho sặc sụa vội vàng vọt lên lầu.

“Tuyết Nhi có chuyện gì?”

“ Hay cho Cổ Ngự Long, giỏi cho Cổ Ngự Long nhà ngươi. Ngươi đem ta đến rơi quỷ quái gì làm người ta nghĩ ta…….Được lắm, ngươi đã có được ta nên chán chê rồi chứ gì. Nam nhân đều là lũ có mới nới cũ….ôôô” Ngâm Tuyết mặt mày khóc nức như oán phụ chỉ đứng ở cửa vô tội Cổ Ngự Long mà lên án.

“Tuyết Nhi nàng thật là …” Cổ Ngự Long nghe thấy thế liền cười lớn, phất một cái tạo một luồng phong nhỏ đem nàng kéo vào lòng.

“Không phải ngươi muốn đem ta bán vào kĩ viện sao?”

“Ngốc ạ, ta muốn đem nàng dấu đi không cho nam nhân khác nhìn đến còn không được sao nỡ đem nàng bán vào kĩ viện chứ” vẫn mang rạng ngời cười cợt Cổ Ngự Long ôn nhu di động những ngón tay thon dài nhẹ nhàng lướt trên má hồng mịn xoá đi lệ vương.

“Thế vì sao lại đến nơi này?”

“Là nàng không biết đó thôi, nơi này tuy bên ngoài là kĩ viện nhưng thực chất chính là dịch trạm bí mật của hắc đạo chúng ta. Vì không biết bọn chánh phái âm mưu gì nên ta mới đến đây để gặp gỡ một số đồng đạo có gì còn tiếp ứng.”

“Vậy đã gặp được ai chưa?”

“Rồi mọi người đang ở bên dưới”

“Vậy ta cũng nên xuống dưới” Ngâm Tuyết vươn mình định thoát khỏi vòng ta của hắn.

“Khoan, không thể để bộ dạng như thế mà xuống được. Họ vẫn chưa biết giáo chủ đáng kính là nữ nhân đâu. Với lại nàng xem cổ áo nàng đang mặc mở rộng như thế…..” Cổ Ngự Long ám muội nhìn cổ áo mở rộng khiến cảnh xuân tròn trịa nửa ẩn nửa hiện.

“Biến ra ngoài sắc lang” mặt Ngâm Tuyết đỏ bừng đến mang tai không thương hương tiếc ngọc đá hắn ra ngoài….

Thời gian nửa nén hương trôi qua nhân sĩ hắc đạo bên dưới mới ngưỡng vọng nhìn thấy tiêu sái theo màu đỏ tam cấp bước xuống diễm lệ hồng y Đông Phương giáo chủ, theo sau là uy lãnh đại hộ pháp một thân áo trắng lãnh lệ như hàn khí từ địa ngục, gương mặt chôn dấu mọi biểu tình sau ngân sắc mặt nạ.

“ Các vị lần đầu gặp mặt” Ngâm Tuyết ngữ khí hào sảng, thần thái hiên ngang yêu mị ngồi vào ghế chủ vị lướt nhìn quanh phòng một lượt.

“ Giáo chủ, đại hộ pháp nghe danh tiếng đã lâu nay mới được hạnh ngộ” Một lão giả gương mặt cổ quái vặn vẹo buộc ngang một dải lụa đen băng lại mắt trái, tóc trắng phất phơ lên tiếng chào hỏi.

“Vị này là?”

“Tại hạ Ân Khiêm, giang hồ huynh đệ thường gọi Độc Nhãn Ưng Vương vì ta đứng đầu Phi Ưng Bảo”

“Không cần đa lễ” Ngâm Tuyết gật đầu nói.

“Tạ giáo chủ”

Lần lượt từng nguời tự giới thiệu thực ra Ngâm Tuyết chẳng thể nhớ tên bọn họ, chỉ nhớ một số người Cổ Ngự Long dặn dò phải lưu ý như lão già chột mắt vừa rồi và hai lão hắc bạch quái nhân ở góc phòng. Còn lại là lâu la không đáng chú ý. Cuối cùng tầm mắt Ngâm Tuyết dừng lại ở một nhân ảnh bí ẩn khuất mình trong góc tối.

“Ngươi đó là ai?” Ngâm Tuyết nghiêng người hỏi Cổ Ngự Long ngồi bên cạnh.

“Người của Mộ Dung gia, Mộ Dung Thục”

“Sao thế gia bạch đạo lại ở trong này?”

“Thực ra hắn không hẳn là người của Mộ Dung Gia. Hắn là con của thứ thiếp của Mộ Dung Gia chủ. Nghe nói từ nhỏ khi mới sinh ra bị vu cho là yêu nghiệt, sau đó bị giam lỏng trong Mộ Dung Gia suốt mười sáu năm. Nhưng không hiểu vì sao khi hắn mười bảy tuổi đột nhiên lâm bệnh nặng sau đó đổi tính liền trốn đi, năm năm sau lại tái xuất giang hồ với kiệt suất võ công thề sẽ tiêu diệt toàn bộ Mộ Dung Gia. Vì thế hắn bị võ lâm chánh phái truy sát, một lần vô tình được bổn giáo cứu giúp nên hắn nhập hắc đạo”

“Ồ ra vậy” Ngâm tuyết cảm thấy quá khứ của con người này thực thú vị.Phóng tầm mắt quan sát hắn thân hình nhỏ nhắn nhìn có đôi chút lạc lõng trong bộ y phục màu tím than. Tóc vấn cao để lộ làn da trắng nõn.Nam nhân tại sao lại có làn da trắng mịn đến thế?

Nhưng rất nhanh Ngâm Tuyết lại bị kéo về với những toan tính của mọi người bên trong phòng.Đành buông tha cho quan sát Mộ Dung Thục.



—————————-

Nghị sự xong Cổ Ngự Long có chút việc phải đi ra ngoài, Ngâm Tuyết tranh thủ ngồi uống trà thư giãn một chút. Bếp lửa hồng thuận ấm áp đun nóng thuỷ bình nhàn nhạt toả khói sửa ấm những ngày cuối đông. Nghiêng thuỷ bình nóng hổi nước sôi vào thứ trà đen mun. Lá trà mau đen khô quắp khi đón lấy nước sôi liền sống động xoay tròn chuyển mình, nàng như có thể nghe được tiếng lách tách kia lá trà khô ngấm nước sôi nở bung, nhả ra thứ nước màu nâu mang hương sen quyến rũ. Ngã một chén trà nhỏ Ngâm Tuyết đưa lên mũi ngửi , rồi từ từ uống vào thưởng thức vị đắng chát nơi đầu lưỡi nhưng khi đến cuống họng lại thanh thanh ngọt ngào.

“Trà ngon” Ngâm Tuyết thở ra một hơi thở thoả mãn lan trong không khí vẫn còn đọng khí trời lành lạnh thanh khiết của tuyết tan.

“Giáo chủ thực có nhã hứng a” thứ âm thanh trung tính vang lên khiến Ngâm Tuyết nhíu mày vì gây phút thưởng trà bỗng bị phá ngang. Nàng xoay người liền bắt gặp nhân ảnh mảnh mai của Mộ Dung Thục. Hắn một thân trầm tím quần áo không nổi bật, thâm trầm vào cảnh sắc ảm đạm mùa đông.

“Mộ Dung công tử ngươi cũng quá rảnh rỗi nga” Ngâm Tuyết nhàn nhạt đáp lời phớt lờ hắn tiếp tục uống trà.

“Đúng ta rất rảnh rỗi, chánh phái không có chỗ dung thân, hắc đạo không tín nhiệm thế nên rất thanh nhàn” Mộ Dung Thục không kiêng nể ngồi xuống hướng đối diện Ngâm Tuyết.

Ngâm Tuyết có chút tán thưởng hành động can đảm của hắn, không e sợ rất ngạo mạn nhưng lại thâm trầm biết tiến thoái, con người này không thể xem thường. Ngâm Tuyết ngẩn lên nhìn hắn, qua làn hơi nước mờ ảo của khói trà. Một thanh tú gương mặt, mắt đan phượng câu hồn, môi hồng mọng như trái chín, thần thái ung dung tao nhã thế nhưng lại không mang anh khí của nam nhân. Vì sao? Ngâm Tuyết không thể trả lời ngay nàng thấy con người trước mắt quả thực có gì đó trái với tự nhiên.

“Mộ Dung công tử nói sai rồi chỉ là công tử chưa đến lúc dụng võ mà thôi” Ngâm Tuyết cười nhạt đưa tay ra hiệu ý mời hắn cùng uống trà. Khi Mộ Dung Thục đưa tay tiếp nhận lấy ly trà Ngâm Tuyết bất chợt chụp lấy tay hắn.

“Giáo chủ… người thực có nhã hứng với tại hạ sao?” phượng nhãn thoáng một tia bấn loạn nhưng rất nhanh chấn định mỉm cười nhìn.

“Đúng nga ta xưa nay nam nữ không phân biệt chỉ cần vừa mắt…” Ngâm Tuyết xoa xoa bàn tay trắng nõn của hắn cười dâm tà lộ ra bộ mặt danh bất hư truyền của Đông Phương giáo chủ. Tay của hắn thực mềm mại a tuy có vài vết chai sần có lẽ là do dùng binh khí nhưng xương cốt mềm mại thế này thì không thể là một nam nhân.

Đông Phương giáo chủ liều mạng đưa tay đến trước ngực hắn, quái lạ sao lại phẳng thế?

“Giáo chủ ngài lễ phép điểm” Mộ Dung Thục khi thấy Ngâm Tuyết ngày một quá phận liền nhảy cách xa nàng quát lớn.

“Ngươi nghĩ có thể thoát khỏi ta dễ vậy sao?” Ngâm Tuyết cười đến là gian xảo chậm rãi tiến đến trước mặt Mộ Dung Thục.

“Shit ! cái con mẹ nhà ngươi đã làm gì ta” Mộ Dung Thục cảm thấy toàn thân vô lực, vận khí thì như hư không chẳng có kết quả.

“Chỉ tung một chút Tiêu Công Tán mà thôi có gì to tát, nhưng ngươi vừa chửi cái gì?”

“Shit ! con mẹ nhà ngươi” dù vô lực ngã khuỵ dưới đất Mộ Dung Thục vẫn không khuất phục chửi ầm lên.

Ngâm Tuyết có chút chấn động khi nghe câu chửi này sao quen thế? Nàng nhướn mày nhàn nhạt hỏi lại hắn.

“Are you talking to me?”

“What the hell….” Mộ Dung Thục không tin vào mắt mình, hắn trừng lớn mắt nhìn tên bán nam bán nữa trước mắt tại sao hắn nói tiếng Anh lại thuận miệng đến vậy?

“What’s your nickname?” Mộ Dung Thục đánh liều hỏi tiếp.

“ LovelyPunny (Thỏ ngọc đáng yêu)” Ngâm Tuyết không nhanh không chậm trả lời.

“ Oh my God. Are you….?”

“Yeah..” Ngâm Tuyết cười lớn đưa tay kéo Mộ Dung Thục đứng dậy.

“Ngươi cũng xuyên thông?”

“Phải a tiểu muội muội đáng yêu, lại đây để tỉ tỉ hôn đồng hương một cái nào” Ngâm Tuyết vẫn bỡn cợt chu môi.

“Hôn cái đầu nhà ngươi” Mộ Dung Thục đẩy ra cái bản mặt dâm đãng của Ngâm Tuyết phủi áo như phủi bệnh dịch.

“Không đùa với ngươi nữa, nào lại đây ngồi kể cho ta nghe ngươi vì sao xuyên thông?” Ngâm Tuyết kéo Mộ Dung Thục đến ghế ngồi.

“Ta cũng không rõ a, ta đang đi lướt sóng đùng một cái bất tỉnh.Lúc tỉnh lại thấy mình trong cơ thể Mộ Dung Thục nghe nói nàng từ nhỏ phải giả nam bị đối xử tàn tệ ta điên máu dùng vài thế Không thủ đạo thoát thân. Sau đó gặp một lão già điên truyền thụ võ công cho ta. Khi ta trở về liền thuận miệng doạ đám nhà Mô Dung kia mấy câu ai ngờ bọn chúng huynh động cả võ lâm chánh phái truy sát ta. Một lần ta nghe Thiên Ma Giáo có tân giáo chủ là Đông Phương Bất Bại nên tò mò đi xem ai ngờ bị lọt bẫy cuối cùng được người cứu, thế là ta nhập ma giáo” Mộ Dung Thục nói liên tục một hơi vội vàng lấy một chén trà uống cho đỡ khát.

“Ra vậy”

“Nhưng không ngờ ta lại là đồng hương của tên biến thái nhà ngươi” Mộ Dung Thục hậm hực.

“Thôi dù gì cũng là đồng hương, hay là ở lại bên cạnh ta có gì chúng ta có thể đùm bọc lẫn nhau” Ngâm Tuyết tà tà đề nghị.

“Ngươi sợ võ lâm chưa đủ loạn sao? một Đông Phương Bất Bại nhà người đã làm dậy sóng nếu thêm ta vào…” Mộ Dung Thục tựa tiếu phi tiếu ẩn ý nhìn Ngâm Tuyết.

“Nếu thêm ngươi vào thì gọi là quần anh tụ hội. Thế nên chúng ta sẽ làm cho đám võ lâm chánh phái đạo đức giải kia một phen gà bay chó sủa thực náo nhiệt hắc hắc…”

“Rất hay, ta tên Tiểu Thục còn tỉ tỉ tên gì?” Mộ Dung Thục cười đến là tiểu nhân nắm lấy tay giáo chủ.

“Ta tên Hạ Ngâm Tuyết, gọi ta Tuyết tỉ được rồi”

“Được, từ nay chúng ta là tỉ muội một cặp cùng náo loạn võ lâm.Lấy trà thay rượu cạn chén chúc mừng”

“Ân”

Không gian cuối đông u ám bị phá nát bởi tiếng cười bí hiểm đến rợn tóc gáy của hai nữ nhân đang bàn bạc “ đại sự” . Thật là ái ngại cho võ lâm chánh phái a một người đã đủ loạn, nếu thêm một người nữa thì thực là loạn lớn rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ta Là Đông Phương Bất Bại

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook