Chương 47: Tàn cục
Điệp Phi Tuyết
26/02/2014
Sau một đêm cuồng loạn giữa huyết tinh khói lửa, bình minh như bàn tay thượng đế xóa tan chiến loạn. Thôn trấn vốn đã điêu tàn nay đã hoàn toàn bị hủy diệt, la liệt xác chết huyết nhục mơ hồ. Chịu đựng một đêm gây sức ép trên lưng ngựa, dù được trượng phu dốc lòng che chở Ngâm Tuyết cũng không còn chống đỡ nổi liền ngất đi.
“Tuyết Nhi, Chu Tiếu Khang ngươi lại đây ngay cho ta.” Ngự Long quát lên luống cuống đưa mắt nhìn quanh tìm kiếm một nơi để Ngâm Tuyết nghỉ ngơi.
“Ngự Long đưa Tuyết Tuyết vào xa mã của ta đi” Tô Kiều Quyền không có võ công nên chỉ đến góp vui, nhanh chóng nhìn thấy Ngự Long đang ôm Ngâm Tuyết chật vật giữa bãi chiến trường, liền gọi lớn.
Điểm chân phi thân đến cạnh xa mã hoa lệ của Tô gia, an bài Ngâm Tuyết trên đệm lông bạch hùng mềm mại, Ngự Long liền vén màn hỏi ảnh vệ của Thiên Ma Giáo vừa đến đêm qua.
“Chu Tiếu Khang đang ở nơi nào?”
“Thưa đại hộ pháp, Ngũ Gia đang truy kích Tiêu Gia quân”
“Gọi hắn về đây, Tiêu Gia quân đã thất thế không chạy xa được sức khỏe của Tuyết Nhi quan trọng”
Không trả lời ảnh vệ vụt biến mất, qua thời gian một nén nhang tiếng vó ngựa vang lên bên ngoài xa mã màn trướng bị xốc lên Chu Tiếu Khang vội vàng chui vào trong xe.
“Nàng thế nào?”
“Không sao, chỉ do mệt mỏi quá độ, thai vị bình thường chỉ ần tĩnh dưỡng an thai là được” Chu Tiếu Khang nhẹ nhàng kéo chăn lông đắp lại cho Ngâm Tuyết thở dài nhẹ nhõm.
“Vậy phải nhanh chóng trở về” Ngự Long đưa tay vuốt lại sợi tóc vương trên trán thê tử đau lòng nói.
“Ta thấy bây giờ chúng ta phải thừa thắng đánh hạ Tiêu Gia Bảo, dù gì lão Tam còn trong bảo lành ít dữ nhiều, còn trừ hậu họa sau này. Ngoài ra đường tới Tiêu Gia lại gần hơn là về đảo” Chu Tiếu Khang đưa tay bắt lấy bả vai Ngự Long vỗ nhẹ khuyên bảo.
“Xì, ta thừa biết ngươi muốn diệt trừ Tiêu Gia để thiên hạ của cháu ngươi Chu Tử Kì được ngồi vững, chứ tốt đẹp gì” Tô Kiều Quyền bén nhọn chỉ trích Chu Tiếu Khang.
“Ngươi ăn nói cho đàng hoàng, thiêu hạ của Chu Gia có ra sao ta đều mặc kệ. Từ ngày đến Kình Long Đảo ta đã từ bỏ thân phận Vương Gia. Kình Long Đảo mới là nhà ta” Chu Tiếu Khang tức giận túm lấy cổ áo Tô Kiều Quyền rống.
“ Thôi đi, ta biết các ngươi đều lo lắng cho Tuyết Nhi. Ta thấy đến Tiêu Gia cũng tốt. Ta vừa nhận được bồ câu đưa tin, bọn Thừa Ân, Thừa Đức và Mạn Tình sau khi thế cục tại kinh thành đã định liền đã xuất phát đến đây, có lẽ đến chính ngọ sẽ đến. Khi đó các người đến trước dọn dẹp lũ Tiêu Gia Bão ta và Kiều Quyền sẽ đến sau, vì Tuyết Nhi không chịu được thêm sức ép nữa” Ngự Long ánh mắt không rời khỏi nhan sắc nhợt nhạt của Ngâm Tuyết bình tĩnh nói, nhưng lại ngầm chứa uy quyền khiến Chu Tiếu Khang và Tô Kiều Quyền chỉ còn biết oán hận nhìn nhau sau đó chia nhau đi làm việc.
—————————
Quân Tiêu Gia hoảng loạn đào thoát, nhanh chóng chạy về Tiêu Gia Bảo mong muốn cố thủ. Nhưng họa vô đương chí, không biết từ khi nào Thiên Ma Giáo và Huyền Minh Cung đang bận rộn ở chiến trường ngoài kinh thành lại đến hợp lực cùng người của Kình Long Đảo. Như hổ thêm cánh, người của Kình Long Đảo nhanh chóng đã truy kích đến bên ngoài đại môn của Tiêu Gia Bảo.
“Lũ vô dụng, chỉ một lũ ô hợp cũng đánh không lại” Tiêu Thần nội thương đã lành lặn bảy phần giận dữ nhìn tàn quân còn lại của ba vạn quân Tiêu Gia được hắn phái đi. Quân Tiêu Gia bách chiến bách thắng thế mà bại bởi một lũ ô hợp không rõ xuất thân, nay còn bị vây khốn trong Tiêu Gia. Tiêu Gia Bảo Chủ là hắn há có thể ngồi yên.
“Bảo chủ bọn chúng quá lợi hại, mạt tướng quả thật…..” phó tướng được phái đi một thân chật vật quỳ dưới điện.
“VÔ DỤNG” Tiêu Thần rống lên một chưởng đánh tới, phó tướng liền hộc máu ngã xuống trước sự phẫn hận sợ hãi của toàn quân.
“Người đâu đem bọn tạp chủng kia đến đây” không lâu sau phu thê Tiêu Phong, Nhược Phi cùng mẹ con Tiêu Yên và Ngự Nhi bị áp giải vào.
“Đai ca hãy nể mặt ta còn gọi một tiếng đại ca bây giờ hãy còn kịp buông tay đi” Tiêu Phong mặt mày tái nhợt nhưng âm thanh kiên định lên tiếng.
“Ngươi dựa vào cái gì mà gọi ta là đại ca? năm xưa tiện nhân kia xuất hiện khiến phụ thân lạnh nhạt với mẫu thân ta khiến nàng chết dần chết mòn trong sự ghẻ lạnh. Còn bọn nghiệt chủng các ngươi thì được phụ thân ủng trong tay nâng niu. Vì sao? sao chứ ta mới là trưởng tử, vì sao phụ thân chỉ coi trọng ngươi? tất cả là do mẫu tử các ngươi cướp đi của ta tất cả?”
“Ta biết, năm xưa chính vì thế ta mới nhường lại vị Bảo Chủ cho ngươi”
“Nhường? là ta chiếm được chứ không phải nhờ thứ vô dụng như ngươi nhường cho”
“Như vậy huynh còn muốn thế nào nữa? vị trí bảo chủ, mẫu thân đã mất Tiêu Yên thì bị giam lỏng trong biệt viện, ta thì tha phương có nhà không thể về. Không phải huynh đã đạt được sự thù hận của mình rồi sao?” Tiêu Phong giọng nói bình thản nhưng ngón tay đã bấu chặt vào lòng bàn tay đến rướm máu. Hắn tự trách vì sao không trở về sớm hơn để tiểu muội chịu bao uất ức như thế.
“Chưa đủ ta còn muốn các ngươi chết không toàn thây vĩnh viễn không được siêu sinh. Người đâu đem chúng lên trên thành” Tiêu Thần áp giải tù nhân lên mặt thành, bên dưới không biết từ khi nào quân số địch đã tăng lên đến chóng mặt. Một trăm nhân khẩu Kình Long Đảo đã đáng sợ vậy mà lại có thêm Ma Giáo và Huyền Minh Cung đến góp vui.
“Bên dưới xem đây, Tam đương gia Kình Long Đảo của các ngươi nằm trong tay ta. Tiến thêm một bước liền cho hắn về chầu Diêm Vương” Đứng trên cao, Tiêu Thần kề kiếm trên cổ Tiêu Phong uy hiếp.
“Này ngươi đừng chơi cái chiêu chó cùng bứt dậu như thế nữa, khôn hồn đầu hàng nể tình lão Tam ông đây còn tha cho cái mạng chó nhà ngươi” Đông Phương Thiên Tuyệt hất hàm khiêu khích, hắn thừa biết Tiêu Phong đủ khả năng thoát khỏi thanh kiếm kia. Thiên Tuyệt chần chừ chưa tấn công vì Tiêu Phong sẽ đau lòng khi Tiêu Gia có thương vong, dù gì cũng là nhà hắn.
“Các huynh đệ, buông kiếm đi người Kình Long Đảo sẽ không làm khó các ngươi” Tiêu Phong vẫn như bàn thạch lên tiếng. Nhìn thấy quân Tiêu Gia có một chút giao động, Tiêu Yên liền tiếp lời.
“Đúng năm xưa phụ thân ý nguyện trao vị Bảo Chủ cho nhị ca, hắn mới chính là bảo chủ của các ngươi. Các ngươi còn không thấy Tiêu Thần vắt chanh bỏ vỏ giết chết phó tướng kẻ đã trung thành với hắn nhiều năm. Thử hỏi xem một kẻ thị huyết như thế đứng đầu Tiêu Gia các ngươi còn giữ được mạng sao? Huống chi Nhị ca là Tam Gia của Kình Long Đảo các ngươi theo nhị ca thì cũng là người nhà của Kình Long Đảo thì chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ liền không có”
“Tiện nhân câm miệng” Tiêu Thần một quyền đánh đến hất Tiêu Yên ngã nhào trên đất, Ngự Nhi vội đến đỡ mẫu thân rưng rưng lau vết máu trên khóe môi nàng.
“Các ngươi câm hết cho ta, duy nhất Tiêu Thần ta mới là chủ nhân của Tiêu Gia Bảo. Còn không mau phóng tiễn giết sạch bọn ô hợp bên dưới”
Quân Tiêu Gia do dự nhìn quân đoàn bên dưới đang bày ra vẻ mặt “thử đi rồi biết” khiến tay cầm cung tiễn không còn chút sức lực nào.
“Ta không đánh nữa, ta theo Nhị Bảo Chủ bao năm nay chúng ta bán mạng cho Bảo Chủ được gì đâu năm trước hắn còn cường bạo muội muội của ta, là nha hoan trong bảo, khiến nàng tự sát. Gia trang nhà ta tan nhà nát cửa” Một tên lính ném cung tiễn xuống đất nói lớn, như một làn sóng ngầm mạnh mẽ đồng loạt binh lính đều buông võ khí đầu hàng.
“Các ngươi tạo phản a, ta giết hết các ngươi” Tiêu Thần gần như lâm vào điên cuồng hắn vung kiếm lung tung chém loạn, may mắn Tiêu Phong đã nhanh chóng đoạt lấy kiếm trong tay hắn nên không có vong mạng vô ích.
“Tiêu Thần ngươi đầu hàng đi” Tiêu Phong áp đảo lên tiếng. Tiêu Thần hắn đã điên rồi, cơ nghiệp bao nhiêu năm của hắn nay lại mất trong tay kẻ nghiệt chủng kia, hắn không cam lòng. Hắn phải báo thù…………..
“Không được lại đây, không ta sẽ bẻ gẫy cổ tên nghiệt chủng này” Nhanh như chớp Tiêu Thần bắt lấy Tiểu Ngự Nhi, ma trảo tàn bạo kề cổ tiểu hài tử không một chút thương tiếc.
“Ngự Nhi không’ Tiêu Yên sợ hãi.
“Tiêu Thần ngươi đừng làm càn” Tiêu Phong nhìn cháu trai bị bắt liền cũng không giữa được bình tĩnh.
“Sao chứ, ta còn gì để mất? cùng lắm thì đồ nghiệt chủng này cùng ta chết chung” Tiêu Thần cười lên cuồng dại từng bước mang theo Ngự Nhi lùi gần về phía bờ thành. Không gian như chậm lại trong tiếng cười cuồng dại như quỷ khóc, tiếng gào thét thê lương củ người mẹ, sự đau đớn của đứa trẻ. Không lẽ Tiêu Gia thật sự sẽ kết thúc trong bi kịch?
…………
……
“Ngươi một câu gọi hắn là nghiệt chủng, hai câu lại kêu hắn là nghiệt chủng. Thế cha hắn sẽ là cái quái gì?” một âm thanh u nhàn truyền đến từ sau gáy khiến Tiêu Thần rợn tóc gáy. Sau lưng hắn không phải là tường thành cao đến gần mười trượng hay sao? kẻ nào? là quỷ a?
“Ngươi….” Tiêu Thần có chút hốt hoảng liền bị người phía sau tấn công, cướp lấy Ngự Nhi đồng thời khuyến mãi thêm một cánh tay của Tiêu Thần.
“Nói cho ngươi biết, con ta là nghiệt chủng thì ngươi là đồ súc sinh. Ngươi nghĩ là cái thá gì mà dám uy hiếp nhi tử của Đoan Mộc Viêm An ta hả ,hả..? “ vừa béo má thằng nhỏ, vừa vạch ra xem tứ chi đứa con quý tử lần đầu gặp mặt, Đoan Mộc Viêm An hứng trí bừng bừng. Lúc đầu không để ý nhưng khi móng tay của Tiêu Thần vô tình rạch một đường trên cổ Ngự Nhi hắn liền ngửi được mùi máu quen thuộc, quen thuốc đến mức duy nhất chỉ có con trai của Đoan Mộc Viêm An hắn mới có.
“Viêm An, chàng đã trở lại” Tiêu Yên khóc đến run rẩy nhìn nam tử một đầu ngân phát đang ôm nhi tử lơ lửng trên không. Đã bao lâu? ba năm, cuối cùng nàng cũng đợi được hắn trở về.
“Ách ngươi là..” Viêm An nghi hoặc nhìn nữ nhân trước mắt có chút quen mắt nhưng tuyệt nhiên hắn không nhớ a.
“Cái đồ chết bầm này, ta đợi ngươi ba năm khổ cực biết mấy. Dám quên ta?” Tiêu Yên lao đến cho Viêm An vài cái tát nảy đom đóm. Nhưng không hiểu vì sao Minh Vương hắn không đủ lực phản kháng nữ nhân yếu đuối này. Trong tâm hắn khi nghĩ đến sẽ tổn thương đến nàng liền vô cớ nghẹn lại đau đớn.
“Ách đừng đánh a, ta biết sai. Đừng đánh nữa mà, ta vì luyện công tẩu hỏa nhập ma ba năm trước có một số thứ không nhớ rõ mà” Viêm An đáng thương hề hề chịu “đòn roi” của Tiêu Yên.
“Thế là ngươi bỏ mẹ con ta ở đây suốt ba năm” giáng cho Viêm An thêm một cú nữa Tiêu Yên chưa hả giận còn muốn đánh nữa, cánh tay bị người nào đó bắt lấy.
“Đệ muội đừng nóng, quả thật là hắn không nhớ gì đâu. Có trách thì trách sư huynh ta không tốt, hắn giúp ta chữa thương ai ngờ lại bị tổn hao nguyên khí, tẩu hỏa nhập ma một phần kí ức quan trọng nhất đối với hắn đều mất hết. Hắn cũng rất thương tâm a, muội đừng đánh hắn nữa” Ngự Long cũng phi thân lên tường thành ngăn chặn màn bạo hành gia đình trước khi sư đệ của hắn bị đánh chết.
“Thật vậy?”
“Đúng a, thế nên muội cho hắn cơ hội đền bù đi”
“Đúng, ách nàng tên gì thế?” Viêm An ngơ ngác gật đầu, không quên hỏi tên lão bà.
“Tiêu Yên”
“Yên Nhi hãy cùng bé con về Huyền Minh Cung với ta, cả nhà ba người chúng ta hảo hảo sống chung. Được không?”
Cao cao trên tường thành mặt trời chói chang, bóng một nhà đoàn viên có thể là một kết thúc có hậu cho một sự khởi đầu mới. Ngày tháng yên bình của Huyền Minh Cung chính thức kết thúc, Minh Vương ngươi tự cầu nhiều phúc đi.
“Tuyết Nhi, Chu Tiếu Khang ngươi lại đây ngay cho ta.” Ngự Long quát lên luống cuống đưa mắt nhìn quanh tìm kiếm một nơi để Ngâm Tuyết nghỉ ngơi.
“Ngự Long đưa Tuyết Tuyết vào xa mã của ta đi” Tô Kiều Quyền không có võ công nên chỉ đến góp vui, nhanh chóng nhìn thấy Ngự Long đang ôm Ngâm Tuyết chật vật giữa bãi chiến trường, liền gọi lớn.
Điểm chân phi thân đến cạnh xa mã hoa lệ của Tô gia, an bài Ngâm Tuyết trên đệm lông bạch hùng mềm mại, Ngự Long liền vén màn hỏi ảnh vệ của Thiên Ma Giáo vừa đến đêm qua.
“Chu Tiếu Khang đang ở nơi nào?”
“Thưa đại hộ pháp, Ngũ Gia đang truy kích Tiêu Gia quân”
“Gọi hắn về đây, Tiêu Gia quân đã thất thế không chạy xa được sức khỏe của Tuyết Nhi quan trọng”
Không trả lời ảnh vệ vụt biến mất, qua thời gian một nén nhang tiếng vó ngựa vang lên bên ngoài xa mã màn trướng bị xốc lên Chu Tiếu Khang vội vàng chui vào trong xe.
“Nàng thế nào?”
“Không sao, chỉ do mệt mỏi quá độ, thai vị bình thường chỉ ần tĩnh dưỡng an thai là được” Chu Tiếu Khang nhẹ nhàng kéo chăn lông đắp lại cho Ngâm Tuyết thở dài nhẹ nhõm.
“Vậy phải nhanh chóng trở về” Ngự Long đưa tay vuốt lại sợi tóc vương trên trán thê tử đau lòng nói.
“Ta thấy bây giờ chúng ta phải thừa thắng đánh hạ Tiêu Gia Bảo, dù gì lão Tam còn trong bảo lành ít dữ nhiều, còn trừ hậu họa sau này. Ngoài ra đường tới Tiêu Gia lại gần hơn là về đảo” Chu Tiếu Khang đưa tay bắt lấy bả vai Ngự Long vỗ nhẹ khuyên bảo.
“Xì, ta thừa biết ngươi muốn diệt trừ Tiêu Gia để thiên hạ của cháu ngươi Chu Tử Kì được ngồi vững, chứ tốt đẹp gì” Tô Kiều Quyền bén nhọn chỉ trích Chu Tiếu Khang.
“Ngươi ăn nói cho đàng hoàng, thiêu hạ của Chu Gia có ra sao ta đều mặc kệ. Từ ngày đến Kình Long Đảo ta đã từ bỏ thân phận Vương Gia. Kình Long Đảo mới là nhà ta” Chu Tiếu Khang tức giận túm lấy cổ áo Tô Kiều Quyền rống.
“ Thôi đi, ta biết các ngươi đều lo lắng cho Tuyết Nhi. Ta thấy đến Tiêu Gia cũng tốt. Ta vừa nhận được bồ câu đưa tin, bọn Thừa Ân, Thừa Đức và Mạn Tình sau khi thế cục tại kinh thành đã định liền đã xuất phát đến đây, có lẽ đến chính ngọ sẽ đến. Khi đó các người đến trước dọn dẹp lũ Tiêu Gia Bão ta và Kiều Quyền sẽ đến sau, vì Tuyết Nhi không chịu được thêm sức ép nữa” Ngự Long ánh mắt không rời khỏi nhan sắc nhợt nhạt của Ngâm Tuyết bình tĩnh nói, nhưng lại ngầm chứa uy quyền khiến Chu Tiếu Khang và Tô Kiều Quyền chỉ còn biết oán hận nhìn nhau sau đó chia nhau đi làm việc.
—————————
Quân Tiêu Gia hoảng loạn đào thoát, nhanh chóng chạy về Tiêu Gia Bảo mong muốn cố thủ. Nhưng họa vô đương chí, không biết từ khi nào Thiên Ma Giáo và Huyền Minh Cung đang bận rộn ở chiến trường ngoài kinh thành lại đến hợp lực cùng người của Kình Long Đảo. Như hổ thêm cánh, người của Kình Long Đảo nhanh chóng đã truy kích đến bên ngoài đại môn của Tiêu Gia Bảo.
“Lũ vô dụng, chỉ một lũ ô hợp cũng đánh không lại” Tiêu Thần nội thương đã lành lặn bảy phần giận dữ nhìn tàn quân còn lại của ba vạn quân Tiêu Gia được hắn phái đi. Quân Tiêu Gia bách chiến bách thắng thế mà bại bởi một lũ ô hợp không rõ xuất thân, nay còn bị vây khốn trong Tiêu Gia. Tiêu Gia Bảo Chủ là hắn há có thể ngồi yên.
“Bảo chủ bọn chúng quá lợi hại, mạt tướng quả thật…..” phó tướng được phái đi một thân chật vật quỳ dưới điện.
“VÔ DỤNG” Tiêu Thần rống lên một chưởng đánh tới, phó tướng liền hộc máu ngã xuống trước sự phẫn hận sợ hãi của toàn quân.
“Người đâu đem bọn tạp chủng kia đến đây” không lâu sau phu thê Tiêu Phong, Nhược Phi cùng mẹ con Tiêu Yên và Ngự Nhi bị áp giải vào.
“Đai ca hãy nể mặt ta còn gọi một tiếng đại ca bây giờ hãy còn kịp buông tay đi” Tiêu Phong mặt mày tái nhợt nhưng âm thanh kiên định lên tiếng.
“Ngươi dựa vào cái gì mà gọi ta là đại ca? năm xưa tiện nhân kia xuất hiện khiến phụ thân lạnh nhạt với mẫu thân ta khiến nàng chết dần chết mòn trong sự ghẻ lạnh. Còn bọn nghiệt chủng các ngươi thì được phụ thân ủng trong tay nâng niu. Vì sao? sao chứ ta mới là trưởng tử, vì sao phụ thân chỉ coi trọng ngươi? tất cả là do mẫu tử các ngươi cướp đi của ta tất cả?”
“Ta biết, năm xưa chính vì thế ta mới nhường lại vị Bảo Chủ cho ngươi”
“Nhường? là ta chiếm được chứ không phải nhờ thứ vô dụng như ngươi nhường cho”
“Như vậy huynh còn muốn thế nào nữa? vị trí bảo chủ, mẫu thân đã mất Tiêu Yên thì bị giam lỏng trong biệt viện, ta thì tha phương có nhà không thể về. Không phải huynh đã đạt được sự thù hận của mình rồi sao?” Tiêu Phong giọng nói bình thản nhưng ngón tay đã bấu chặt vào lòng bàn tay đến rướm máu. Hắn tự trách vì sao không trở về sớm hơn để tiểu muội chịu bao uất ức như thế.
“Chưa đủ ta còn muốn các ngươi chết không toàn thây vĩnh viễn không được siêu sinh. Người đâu đem chúng lên trên thành” Tiêu Thần áp giải tù nhân lên mặt thành, bên dưới không biết từ khi nào quân số địch đã tăng lên đến chóng mặt. Một trăm nhân khẩu Kình Long Đảo đã đáng sợ vậy mà lại có thêm Ma Giáo và Huyền Minh Cung đến góp vui.
“Bên dưới xem đây, Tam đương gia Kình Long Đảo của các ngươi nằm trong tay ta. Tiến thêm một bước liền cho hắn về chầu Diêm Vương” Đứng trên cao, Tiêu Thần kề kiếm trên cổ Tiêu Phong uy hiếp.
“Này ngươi đừng chơi cái chiêu chó cùng bứt dậu như thế nữa, khôn hồn đầu hàng nể tình lão Tam ông đây còn tha cho cái mạng chó nhà ngươi” Đông Phương Thiên Tuyệt hất hàm khiêu khích, hắn thừa biết Tiêu Phong đủ khả năng thoát khỏi thanh kiếm kia. Thiên Tuyệt chần chừ chưa tấn công vì Tiêu Phong sẽ đau lòng khi Tiêu Gia có thương vong, dù gì cũng là nhà hắn.
“Các huynh đệ, buông kiếm đi người Kình Long Đảo sẽ không làm khó các ngươi” Tiêu Phong vẫn như bàn thạch lên tiếng. Nhìn thấy quân Tiêu Gia có một chút giao động, Tiêu Yên liền tiếp lời.
“Đúng năm xưa phụ thân ý nguyện trao vị Bảo Chủ cho nhị ca, hắn mới chính là bảo chủ của các ngươi. Các ngươi còn không thấy Tiêu Thần vắt chanh bỏ vỏ giết chết phó tướng kẻ đã trung thành với hắn nhiều năm. Thử hỏi xem một kẻ thị huyết như thế đứng đầu Tiêu Gia các ngươi còn giữ được mạng sao? Huống chi Nhị ca là Tam Gia của Kình Long Đảo các ngươi theo nhị ca thì cũng là người nhà của Kình Long Đảo thì chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ liền không có”
“Tiện nhân câm miệng” Tiêu Thần một quyền đánh đến hất Tiêu Yên ngã nhào trên đất, Ngự Nhi vội đến đỡ mẫu thân rưng rưng lau vết máu trên khóe môi nàng.
“Các ngươi câm hết cho ta, duy nhất Tiêu Thần ta mới là chủ nhân của Tiêu Gia Bảo. Còn không mau phóng tiễn giết sạch bọn ô hợp bên dưới”
Quân Tiêu Gia do dự nhìn quân đoàn bên dưới đang bày ra vẻ mặt “thử đi rồi biết” khiến tay cầm cung tiễn không còn chút sức lực nào.
“Ta không đánh nữa, ta theo Nhị Bảo Chủ bao năm nay chúng ta bán mạng cho Bảo Chủ được gì đâu năm trước hắn còn cường bạo muội muội của ta, là nha hoan trong bảo, khiến nàng tự sát. Gia trang nhà ta tan nhà nát cửa” Một tên lính ném cung tiễn xuống đất nói lớn, như một làn sóng ngầm mạnh mẽ đồng loạt binh lính đều buông võ khí đầu hàng.
“Các ngươi tạo phản a, ta giết hết các ngươi” Tiêu Thần gần như lâm vào điên cuồng hắn vung kiếm lung tung chém loạn, may mắn Tiêu Phong đã nhanh chóng đoạt lấy kiếm trong tay hắn nên không có vong mạng vô ích.
“Tiêu Thần ngươi đầu hàng đi” Tiêu Phong áp đảo lên tiếng. Tiêu Thần hắn đã điên rồi, cơ nghiệp bao nhiêu năm của hắn nay lại mất trong tay kẻ nghiệt chủng kia, hắn không cam lòng. Hắn phải báo thù…………..
“Không được lại đây, không ta sẽ bẻ gẫy cổ tên nghiệt chủng này” Nhanh như chớp Tiêu Thần bắt lấy Tiểu Ngự Nhi, ma trảo tàn bạo kề cổ tiểu hài tử không một chút thương tiếc.
“Ngự Nhi không’ Tiêu Yên sợ hãi.
“Tiêu Thần ngươi đừng làm càn” Tiêu Phong nhìn cháu trai bị bắt liền cũng không giữa được bình tĩnh.
“Sao chứ, ta còn gì để mất? cùng lắm thì đồ nghiệt chủng này cùng ta chết chung” Tiêu Thần cười lên cuồng dại từng bước mang theo Ngự Nhi lùi gần về phía bờ thành. Không gian như chậm lại trong tiếng cười cuồng dại như quỷ khóc, tiếng gào thét thê lương củ người mẹ, sự đau đớn của đứa trẻ. Không lẽ Tiêu Gia thật sự sẽ kết thúc trong bi kịch?
…………
……
“Ngươi một câu gọi hắn là nghiệt chủng, hai câu lại kêu hắn là nghiệt chủng. Thế cha hắn sẽ là cái quái gì?” một âm thanh u nhàn truyền đến từ sau gáy khiến Tiêu Thần rợn tóc gáy. Sau lưng hắn không phải là tường thành cao đến gần mười trượng hay sao? kẻ nào? là quỷ a?
“Ngươi….” Tiêu Thần có chút hốt hoảng liền bị người phía sau tấn công, cướp lấy Ngự Nhi đồng thời khuyến mãi thêm một cánh tay của Tiêu Thần.
“Nói cho ngươi biết, con ta là nghiệt chủng thì ngươi là đồ súc sinh. Ngươi nghĩ là cái thá gì mà dám uy hiếp nhi tử của Đoan Mộc Viêm An ta hả ,hả..? “ vừa béo má thằng nhỏ, vừa vạch ra xem tứ chi đứa con quý tử lần đầu gặp mặt, Đoan Mộc Viêm An hứng trí bừng bừng. Lúc đầu không để ý nhưng khi móng tay của Tiêu Thần vô tình rạch một đường trên cổ Ngự Nhi hắn liền ngửi được mùi máu quen thuộc, quen thuốc đến mức duy nhất chỉ có con trai của Đoan Mộc Viêm An hắn mới có.
“Viêm An, chàng đã trở lại” Tiêu Yên khóc đến run rẩy nhìn nam tử một đầu ngân phát đang ôm nhi tử lơ lửng trên không. Đã bao lâu? ba năm, cuối cùng nàng cũng đợi được hắn trở về.
“Ách ngươi là..” Viêm An nghi hoặc nhìn nữ nhân trước mắt có chút quen mắt nhưng tuyệt nhiên hắn không nhớ a.
“Cái đồ chết bầm này, ta đợi ngươi ba năm khổ cực biết mấy. Dám quên ta?” Tiêu Yên lao đến cho Viêm An vài cái tát nảy đom đóm. Nhưng không hiểu vì sao Minh Vương hắn không đủ lực phản kháng nữ nhân yếu đuối này. Trong tâm hắn khi nghĩ đến sẽ tổn thương đến nàng liền vô cớ nghẹn lại đau đớn.
“Ách đừng đánh a, ta biết sai. Đừng đánh nữa mà, ta vì luyện công tẩu hỏa nhập ma ba năm trước có một số thứ không nhớ rõ mà” Viêm An đáng thương hề hề chịu “đòn roi” của Tiêu Yên.
“Thế là ngươi bỏ mẹ con ta ở đây suốt ba năm” giáng cho Viêm An thêm một cú nữa Tiêu Yên chưa hả giận còn muốn đánh nữa, cánh tay bị người nào đó bắt lấy.
“Đệ muội đừng nóng, quả thật là hắn không nhớ gì đâu. Có trách thì trách sư huynh ta không tốt, hắn giúp ta chữa thương ai ngờ lại bị tổn hao nguyên khí, tẩu hỏa nhập ma một phần kí ức quan trọng nhất đối với hắn đều mất hết. Hắn cũng rất thương tâm a, muội đừng đánh hắn nữa” Ngự Long cũng phi thân lên tường thành ngăn chặn màn bạo hành gia đình trước khi sư đệ của hắn bị đánh chết.
“Thật vậy?”
“Đúng a, thế nên muội cho hắn cơ hội đền bù đi”
“Đúng, ách nàng tên gì thế?” Viêm An ngơ ngác gật đầu, không quên hỏi tên lão bà.
“Tiêu Yên”
“Yên Nhi hãy cùng bé con về Huyền Minh Cung với ta, cả nhà ba người chúng ta hảo hảo sống chung. Được không?”
Cao cao trên tường thành mặt trời chói chang, bóng một nhà đoàn viên có thể là một kết thúc có hậu cho một sự khởi đầu mới. Ngày tháng yên bình của Huyền Minh Cung chính thức kết thúc, Minh Vương ngươi tự cầu nhiều phúc đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.