Ta Là Đông Phương Bất Bại

Chương 31: Thiên trường địa cửu

Điệp Phi Tuyết

26/02/2014

Mùa xuân mùa của cây cối đâm chồi, muôn hoa khoe sắc, cũng là mùa của tình yêu. Những tia nắng xuân như mật ngọt tràn khắp Kình Long Đảo, len qua những nhánh cây xanh mởn đùa nghịch cùng sương sớm, nhảy nhót vào bên trong tân phòng đỏ hồng tuyệt đẹp như mùa xuân. Lả lướt một làn xuân phong, khẽ lay một nhánh thuý trúc khiến một phiến lá nhỏ mong manh lìa cành đáp nhẹ trên bậu cửa đáp thức người phía sau hồng sa chướng….

“Ư…. “ nỉ non một tiếng như tơ lông mi khẽ động, mệt mỏi chậm rãi hé mở. Hình ảnh đầu tiên đập vào mắt là một khuôn mẫu của hoàn mỹ phả thơi thở mùi đàn hương ngòn ngọt. Bất giác nàng nở một nụ cười thoả mãn cùng hạnh phúc, nâng cánh tay uể oải lướt nhẹ lên sóng mũi thanh thanh rồi lan toả ra đôi mi mắt như hoạ. Nam nhân này là trượng phu của nàng, hay nói cho hiện đại một chút là lão công của nàng.

Cười nhẹ tự diễu, Hạ Ngâm Tuyết nàng định làm quý bà độc thân vui tính nay đột ngột biến thành phụ nữ có chồng có tức cười quá không?

“Tướng công của nàng rất tuấn tú sao? Nương tử….” khi ngón tay nàng còn luyến tiếc trên mi hắn, bất chợt đôi phượng nhãn mơ màng, tà tứ nhìn Ngâm Tuyết.

“Ách..” có chút thẹn thùng nàng vội thu tay lại, vùi mình vào chăn uyên ương đỏ thẫm.

“Nương tử nàng thật đáng yêu…” giang rộng cánh tay ôm trọn thân hình kiều diễm đang trốn trong chăn, Ngự Long thì thầm……

“Hảo đáng ghét…” nàng ngân dài thanh âm làm nũng cọ cọ vào ngực hắn như mèo nhỏ muốn tìm nơi thoải mái nhất.

“Đừng làm loạn nữa” Ngự Long dùng sức ghì chặt nàng vào ngực không cho nàng động đậy lung tung.

“Ta cứ thích làm loạn đấy” Ngâm Tuyết tục dãy giụa…

“Nương tử a… nàng không biết nam nhân buổi sáng thực không chịu nổi kích thích sao?” ngữ khí trầm xuống hơi thở trở nên đặc biệt nóng bỏng phả xuống khiến cho Ngâm Tuyết mặt mũi nóng bừng.

“Sắc lang…” nàng rủa nhẹ khi bất giác cảm nhận thấy vật gì đó của tên kia đang có chiều hướng động đậy quật khởi.

“Lấy gà theo gà, lấy cho theo chó. Nếu ta là sắc lang thì nương tử a nàng là gì đây..?” cười đến thất điên bát đảo Ngự Long bắt đầu hoạt động.

“Đừng.. không phải đêm qua đã mấy lần….” Nàng hốt hoảng khi cảm nhận được hai chân đang dần dần bị tách ra.

“cộc ..cộc..cộc…” Thần kinh đang bị căng lên như dây đàn chuẩn bị nghênh địch, may mắn kẻ phá đám nào đấy đến gõ cửa. Ngâm Tuyết thở hắt ra sung sướng vội vàng phóng xuống định mở cửa. Vừa chuyển thân đau nhức vựng suyễn, liền bị một cánh tay to lớn hữu lực kéo nhanh trở về khi Ngâm Tuyết bất mãn, thì tên kia ngữ khí có vẻ kì quái mùi dấm lên tiếng.

“Không được đi”

“Tại sao?”

“Mặc ít như vậy không được đi, mọi tấc trên người nàng là của ta không cho kẻ khác thấy.”

“Ách..” Ngâm Tuyết có điểm dở khóc dở cười nhìn lão công mang bộ mặt đố phụ đang ôm khư khư mình trong lòng, như thể tiểu hài tử sợ mất đồ chơi.

“Cộc.. cộc..” tiếng gõ cửa lại vang lên lần nữa, có vẻ gấp gáp hơn.Kẻ bên ngoài sống chết không chịu bỏ cuộc, Ngự Long mới buồn bực xuống giường khoác sơ sài ngoại bào đi mở cửa.

“Ai?” ngữ khí hạ đến âm độ tuyệt đối có thể đông chết người đứng bên ngoài kia.

“Thiếu… thiếu gia….. nên thức dậy cùng thiếu phu nhân dâng trà cho lão gia a…” tiếng một nha hoàn run rẩy trả lời.

“Hừ…” nghe tiếng hừ lạnh của Ngự Long nha hoàn đáng thương lại run lên một chút, hảo đáng sợ a tại sao thiếu gia lại càng đáng sợ hơn cả lão gia vậy?

“Nô tỳ.. có thể vào giúp thiếu gia cùng thiếu phu nhân chải đầu rửa mặt không ạ..?”

“Không cần, mang nước đặt trước cửa”

“Vâng” nha hoàn vội vàng để chậu nước trước cửa rồi quay lưng chạy như ma đuổi nếu nàng còn ở đây thêm một khắc nữa bảo đảm sẽ đông cứng thân vong.

Cửa gỗ khẽ mở thoáng cái mang chậu nước rửa mặt vào trong, Ngự Long chỉ khoác một phần ngoại bào hờ hững không đai buộc khiến da thịt tráng kiện lúc ẩn lúc hiện thêm phần câu hồn . Cái tên sắc lang chết tiệt kia định câu dẫn nàng hay sao? Ngâm Tuyết trong tình cảnh này chỉ có thể nuốt một ngụm nước bọt, tự dằn lòng không xông lên làm thịt mỹ nam tướng công a.

“Nương tử, để ta giúp nàng rửa mặt nào..” Ngự Long cúi người để chậu nước bên cạnh giường, không biết vô tình hay hữu ý khiến động tác cúi người làm vạt áo mở rộng để lộ cơ ngực rắn chắc mập mờ dưới lớp băng lụa hai điểm nổi bật trước ngực. Ngâm Tuyết liền hút thêm một khẩu lãnh khí cố trấn tĩnh.



“Tuyết Nhi, bảo bối của ta chưa muốn rời giường sao” Ngự Long quan tâm ghé người ngồi vào cạnh giường lại vô tình để hở vạt áo lộ bắp đùi săn chắc, cao lên chút nữa là những vòng cơ bụng quyến rũ uyển chuyển xắp xếp hướng xuống phần hông khơi gợi trí tò mò của ai kia không thể không tưởng tượng tiếp đến “cái phần” nối giữa hông và bắp đùi a…(Tác giả: nếu ai không biết cái phần nối giữa hông và bắp đùi là cái phần nào, thì làm ơn lật sách sinh học lớp 9 phần sinh học cơ thể người ra học lại, ta không chú thích gì thêm…)

“Tướng công…..”

“Ân, nương tử?”

“Đêm qua, quá vội nên chưa thể kiểm chứng…”

“Kiểm chứng gì?”

“Vết thích nhà Đông Phương trên người chàng” Ngâm Tuyết tà tà lướt ngón tay lượn lờ trên cơ thể của Ngự Long.

“Vậy..?”

“Tất nhiên là phải xem cho rõ a………….”

Cửa tân phòng vẫn đóng kín, bên trong thỉnh thoảng vọng lên tiếng cười quái dị của tân nương kèm theo tiếng rên rỉ không dứt của tân lang. Mô Phật có ai hiểu chuyện gì không…? =))

(Tác giả: chương trước cho Tuyết tỉ bị ngã hơi nhiều, chương này có chút bồi thường cho tỉ ấy. Fan của Long ca xin đừng làm loạn :))).

———————————

“Ta khát a..” bên trong chính sảnh Đông Phương Thiên Tuyệt vô lực chống cằn trên cạnh bàn than thở.

“Thì uống trà” Dương Sư Hoàng đẩy một chén trà qua trước mặt Thiên Tuyệt.

“không ta phải đợi trà của con dâu cơ” Thiên Tuyệt bướng bỉnh đầy chén trà ra xa.

” ngươi không uống sẽ chết khát đấy, đợi đã hơn nửa ngày. Hay là chúng về nghỉ ngơi ? Có vẻ bọn trẻ còn chưa xong việc nga” Chu Tiếu Khang nhấp một ngụm trà nhìn sắc trời đã không còn sớm.

“Tên nhi tử của ngươi đúng là vô ơn chúng ta giúp hắn bao nhiêu chuyện mới cưới được tân nương, nay cả chén trà cũng không thấy” Dịch Vân hậm hực cướp chén trà trước mặt Thiên Tuyệt tu ừng ực.

“ Hắn là nhi tử của ta thì cũng là hiền chất (cháu) của các người a…” Thiên Tuyệt tiếp tục rên rỉ.

“hiền chất gì a? ta có biết hắn đâu. Chỉ vì mấy hôm trước lão ngũ lột trần hắn để chữa thương lão đại tự dưng khóc rống, hắn liền biến thành hiền chất của ta. Còn cướp đi Tuyết Tuyết đáng yêu ức….” Dịch Vân oán thán.

“Ngươi đừng quên , ngươi cũng có phần trong việc ép hôn Tuyết Tuyết a” Chu Tiếu Khang nhàn nhạt đắc ý.

“Ta là bị ép nha, lão tứ thật sung sướng vì không có võ công nên không đi chữa thương, không biết thân thế của Ngự Long. Nên không là tòng phạm, Tuyết Tuyết mà biết……..”

“Tuyết Tuyết mà biết thì sẽ thế nào?”

“Sẽ đánh cho ta thành đầu heo”

“Sau đó..”

“Sau đó Tuyết Tuyết sẽ băm ta ra làm mồi câu cá…”

“Ý hay” giọng nữ mềm nhẹ vang lên khiến Dịch Vân cảm thấy sống lưng lành lạnh, trước mắt hắn mấy vị đương gia kia đã cứng đờ. Dịch Vân từ từ quay người lại liền thấy ánh mắt sắc như dao của Tuyết Tuyết đáng yêu….

“Tuyết Tuyết…”

“Ân tam thúc…..”



“Ta là bị bức….” Dịch Vân lúc này hoàn toàn suy sụp.

“Yên tâm tính phần ngươi xong bọn họ cũng không thoát. Bổn tiểu thư hôm nay sẽ làm cho ra nhẽ..” Hạ Ngâm Tuyết lãnh thanh lập tức đông cứng toàn Đông Phương các vị đương gia.

Sau ngày đại hôn của đại thiếu gia, nghe nói lão đảo chủ vì quá súc động bị ngã, vô tình bị nhánh cây quất vào mặt dung nhan biến thành đầu heo không dám ra ngoài gặm người. Nhị đương gia do uống quá chén không biết bị ai cho một quyền liền an phận một đôi mắt gấu trúc. Tam đương gia trượt chân ngã xuống nước vô tình vướng vào rong rêu bị trói trân dưới hồ lạnh một ngày một đêm. Tứ đương gia do không ra khỏi nhà thì bình an vô sự. Ngũ đương gia không biết vì sao phải ngủ thư phòng nên nhiễm phong hàn…….

“Tuyết Nhi cho ta vào….” Đại thiếu gia Đông Phương Ngự Long thì thảm nhất, đã ba ngày vật vã trước cửa phòng nhưng không được lấy một cái liếc mắt của người bên trong.

“Nương tử……..”

Cửa trúc hé mở khiến một tia hi vọng mong manh len vào tim hắn. Bàn tay trắng nõn luồn qua khe cửa thả trôi một mảnh giấy tuyên thành trắng như vôi nổi bật hai chữa đen thẫm “hưu phu”.

Tia hi vọng mong manh vừa nhen nhóm vụt đứt, tâm hắn chìm xuống đáy cốc. Với nàng tình nghĩa phu thê chỉ thế thôi sao? Tình hắn cho nàng cả tâm can chỉ thế thôi sao?

“Ha hahahah….” một tràng cười dài thê lương vang lên cùng mãnh giấy bị vò tán thành bột phấn.

“Tuyết Nhi tình nghĩa đôi ta chỉ thế thôi sao?” một câu hỏi không cần hồi đáp, ảm đảm thoảng qua khiến bóng người bên trong song cửa khẽ run rẩy. Một khắc ấy không gian như hoà tan nguội lạnh cho đến khi tiếng kẽo kẹt vang lên cửa trúc mở bung, nhưng bóng hình bên ngoài đã không còn đó…….

———————————

Xuân đã hoàn toàn chiếm lĩnh của mọi cây cối trên đảo, phủ xuống chúng những sắc màu rực rỡ của cuộc sống mới. Thế nhưng vẫn có một bóng người ảm đạm lạc lõng thơ thẩn trong Trúc Viên xành rì. Hắn biến mất đã ba ngày, nàng có chút không yên thỉnh thoảng còn muốn đi hỏi tin tức của hắn. Nhưng vì tự ái, Ngâm Tuyết không muốn hạ mình đi tìm hắn nhưng sao tâm vẫn không yên. Câu nói cuối cùng của hắn “Tình nghĩa đôi ta chỉ thế thôi sao?” vẫn cứ văng vẳng bên tai đè nặng khiến nàng không thở nổi. Không lẽ hắn tưởng tờ hưu phu ấy là thật? nàng chỉ là trong lúc nóng giận…….

Đang miên man suy nghĩ, Ngâm Tuyết đã đến bên một cây hồng đậu cổ thụ, bỗng thấy một vật trắng tuyết theo ánh nắng vàng như trở nên trong suốt nhẹ đậu trên tóc nàng. Tinh tế lấy nó xuống, một cái chong chóng giấy, nó được cắt đơn giản bằng giấy tuyên thành có hai cánh trắng nhẹ dễ dàng quay tròn trong không khí khi được thả từ trên cao xuống.

Trên cánh chong chóng giấy có một hàng chữ nhỏ:

“Ta yêu nàng nương tử”

Nàng ngước lên lại bắt được thêm một cánh chong chóng nữa.

“Hãy tha thứ cho ta”

Mắt mở lớn vì ngạc nhiên, nàng ngó quanh tìm khiếm thì từ đâu đó một làn xuân phong nhẹ lướt khiết rất nhiều chong chóng trắng muốt theo gió xoay tròn từ cây hồng đậu đỏ ối rớt xuống, tạo nên một cảnh đẹp kì ảo như muôn ngàn tinh tuyết trắng tuyền đang nhảy múa cùng lửa đó. Và tất cả chúng đều cùng một nội dung”nương tử ta yêu nàng, hãy tha thứ cho ta”

Thất thần chìm trong những chiếc chong chóng xoay tròn, một tiếng tiêu ngân trong tiết xuân nồng nàng tha thiết khúc nhạc của “Điệp vũ, phi Tuyết lạc Thanh hiên…….”

Hắn đang ngồi đó trường bào nguyệt nga phiêu giật như thiên tiên trên nhánh cây thổi lên khúc nhạc ước định của họ như hồ điệp bay múa và thiên thu tuyết cùng nhau mãi nắm tay dưới thanh hiên…….

Tiếng tiêu đã dứt nhưng Ngâm Tuyết vẫn ngẩn ngơ nhìn hắn như tinh linh của tuyết phi thân xuống trước mắt nàng như đang vờn múa cùng vô vàng chong chóng nhỏ xoay tròn…

“Tuyết Nhi nàng có biết ta làm bao nhiêu chong chóng giấy không?” Ngự Long mỉm cười bắt lấy một cái chóng chóng.

Ngâm Tuyết vẫn ngốc lăng, không nói được gì.

“Là chín mươi chín cái” tiến thêm một bước đến gần nàng hơn , hắn thầm thì.

“Là chín mươi chín sao? Sao lại là chín mươi chín?” nàng nghẹn ngào cúi đầu.

“Là ta muốn nói với nàng chín mươi chín lần ta yêu nàng, chín mươi chín chính là thiên trường địa cửu. Tha thứ cho ta chứ?” Hắn mềm nhẹ, sủng nịnh kéo nàng bão nhập vòng tay.

“Ân ta..”

Ngâm Tuyết chưa kịp nói hết câu đã bị hơi thơ mùi đàn hương vây quanh và nuốt lấy, mang nàng trầm mê vĩnh viễn cho đến thiên trường địa cửu.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ta Là Đông Phương Bất Bại

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook