Ta Là Đông Phương Bất Bại

Chương 45: Tiêu cầm hợp bích

Điệp Phi Tuyết

26/02/2014

Hồng đăng trên bàn dần tàn, qua song cửa ánh sáng yếu ớt của ban mai đã ló dạng. Người nằm trên giường dung nhan vẫn tái nhợt bất động. Thanh Nhi thần sắc mệt mỏi ngồi xuống mép giường cẩn thận luồn tay vào chăn gấm, nắm lấy bàn tay trắng nõn có vẻ gầy guộc của Ngâm Tuyết. Rãnh sâu giữa chân mày Thanh Nhi dần giãn ra, nàng đã mê man một ngày một đêm nhưng tâm mạch đã ổn xem ra thuốc của Tiêu Yên đã phát huy tác dụng rất tốt.

Hàng mi mỏng manh khẽ lay động, run rẩy chớp động nàng mờ mịt tỉnh lại. Thần trí dần tỉnh táo, một cơn đau xuyên thấu tâm can, hài tử của nàng ?

“Hài tử của ta..?” Âm thanh khàn đặc xen một chút nức nở.

“Có ta ở đây nàng và hài tử sẽ không sao” Thanh Nhi không còn cái giọng trong trẻo của thiếu nữ thay vào đó giọng nói thâm trầm của nam nhân.

“Ngự Long..? Chàng ở đâu..?” Châu lệ long lanh theo khóe mi đau đớn chảy dài thấm vào tóc đen.

“Ta ở đây “

“Ngươi không phải, Thanh Nhi..”

“Ngốc” khóe môi Thanh Nhi câu dẫn thành một nụ cười ảm đạm. Thanh Nhi đưa tay ra sau đầu, mông lung trong anh sáng yếu Ngâm Tuyết như thấy được ngũ quan của Thanh Nhi méo mó chuyển biến, mất đi vẻ thanh thú của thiếu nữ dần trở nên góc cạnh dần dần hiện rõ gương mặt nàng mơ thấy hàng đêm.

“Thanh..Ngự Long?”

“Là ta” Ngự Long mỉm cười lấy ra hai cây ngân trâm sau đầu. Đó là kĩ thuật dịch dung thượng thừa của Cổ Mạn Tình Tứ Hộ Pháp. Dùng ngân trâm vào huyệt vị sau gáy sẽ khiến dung nhan biến đổi không cần cái loại mặt nạ da người vừa nóng vừa lỗi thời.

“Nhưng chàng đã làm gì đi thẩm mỹ viện à? ta nhớ ta chỉ đứng tới vai chàng nhưng..nhưng chiều cao của Thanh Nhi..?”

“À cái đó , ta dùng Thu Cốt Công”

“Thu Cốt Công? Ta nghe Độc Cô Lão Nhân nói dùng công phu này sẽ rất đau đớn” nhìn thấy trong mắt nàng thoáng một tia đau lòng, Ngự Long liền ôm nàng vào lòng an ủi.

“Không sao, vì nàng một chút đau đớn có là gì”

Nghe những lời này tuy không còn xa lạ, Ngâm Tuyết vẫn cảm thấy ngọt ngào thấm vào tim. Nhưng vị ngọt ấy lại vô tình chạm vào vết thương không thể lành trong tim nàng. Bất giác khóe mắt lại trở nên ướt át.

“Đừng khóc, nàng khóc khiến ta đau lòng”

“Vậy chàng có biết ta đau đến muốn chết đi không?” Ngâm Tuyết thổn thức lệ tuôn thấm ướt vạt áo trước ngực Ngự Long.

“Xin lỗi, thứ lỗi cho ta đã không bảo vệ được nàng” Ngự Long siết chặt vòng tay ôm lấy thiên hạ trong ngực, khóe mắt nhuốm hồng. Hắn đã trải qua những ngày sống không bằng chết khi mất nàng, bỏ mặc chiến trận bỏ mặc tất cả điên loạn tìm kiếm, nếu thật sự mất nàng có lẽ hắn cũng sẽ cùng hợp táng.

“ Gặp chàng yêu chàng là duyên phận, nếu duyên đã hết cũng không nên cưỡng cầu” Ngâm Tuyết lách người ra khỏi vòng tay của trượng phu.

“Tuyết Nhi?” Ngự Long ngẩn ra.

“Ta biết là ta không tốt vì chiến sự mà không chăm sóc nàng chu toàn. Sau này ta sẽ yêu thương nàng nhiều hơn gấp bội” Ngự Long định kéo Ngâm Tuyết trở lại trong ngực liền bị cự tuyệt.

“ Ta biết trong tim chàng vẫn còn hình bóng người đó, buông tay đi. Cưỡng cầu sẽ không có hạnh phúc, còn về hài tử ta sẽ nuôi dưỡng chàng có thể đến thăm con nếu chàng muốn” Ngâm Tuyết đưa tay gạt lệ xoay người tạo một khoảng cách.

“Tuyết Nhi ta không hiểu” Ngự Long ngữ khí trầm xuống.

“ Chàng còn cần ta nói thẳng ra sao? ngày đó trong đại trướng chàng và Tuyền Thanh đã làm những gì thì chàng phải rõ chứ” Ngâm Tuyết nấc nghẹn gào lên để cho bi thương cùng ủy khuất cùng trào ra một lần, để cho tâm chết đi một lần cuối.

“ Cái gì ta và Tuyền Thanh? Đêm đó là lúc nào” Ngự Long ngữ khí trở nên gay gắt nắm chặt lấy vai nàng bóp chặt, mị nhãn ánh lên giận dữ.

“Cái đêm doanh trại bị tập kích ta thấy chàng và Tuyền Thanh ôm nhau trong đại trướng. Liền bỏ đi, đến đỉnh núi liền thấy quân địch tập kích muốn quay lại bao tin. Nhưng bị tình nhân của chàng đánh bay xuống vực. May mắn nước lũ dâng lên khiến khe núi biến thành sông, ta….” lệ tuôn như mưa Ngâm Tuyết ngậm ngùi kể lại.

“Có phải nàng lại nhìn gà hóa quốc không? Ta đêm đó đang đột nhập vào thành dùng điệu hổ ly sơn, kết hợp trong ứng ngoại hợp phá thành rảnh đâu mà ôm ấp với Tuyền Thanh?” Đôi mày như thanh sơn nhíu lại nhìn nàng đầy trách móc.

“Ta…..” Ngâm Tuyết không biết nói gì, cúi đầu khiến tóc dài che đi sự xấu hổ. Ngự Long khóe miệng run rẩy khi thấy vành tai nàng đỏ rần lên rất là gợi cảm a.

(Tác giả: ngươi là đồ sắc lang. Long: No phải là đại hôi lang mới đúng =)))

“Vậy lần sau còn dám trốn đi một mình nữa không?”

Người trong ngực không trả lời chỉ nhẹ nhẹ lắc đầu.

“Rất ngoan. Nhưng mà Tuyết Nhi tội chết có thể tha tội sống nàng không thể thoát nga” Ngự long nhếch môi cười gian trá khi thấy người trong ngực cơ thể cứng đờ.

“Ách, vậy thiếp phải làm sao…?” Ngâm Tuyết không biết làm sao liền lí nhí lên tiếng.

“A cái này còn phải để vi phu chỉ dạy cho nương tử nàng sao?” Ngự Long kéo nàng ra khỏi ngực mình để nhìn thấy gương mặt hối lỗi ngây thơ vô số tội của nàng.



“Nhưng ta đang mang hài tử”

“Ách, ta không có ý đó. Hôn nhẹ một cái là được”

Ngâm Tuyết vui sướng mỉm cười nhào đến “thi hành án”, nhưng khoan có chuyện gì đó không đúng.

“Ngự Long ?”

“Có vi phu”

“Vì sao đã dịch dung mà còn lấy tên là Thanh Nhi? Thanh Nhi ..Tuyền Thanh….có phải vẫn nhớ thương ả” Ngâm Tuyết nghiến răng, như sét đánh không kịp bưng tai đôi tai đáng thương của Ngự Long liền bị nàng nhéo, dùng thật lực mà nhéo.

(Tác giả: mọi người thấy ta ngược Long Ca thế đã đủ chưa :))

“A..aaa.. Tuyết Nhi, nương tử tha cho ta. Chỉ là trùng hợp”

“Trùng hợp?”

“ Đúng a, trùng hợp nha hoàn bên người thị thiếp của Tiêu Thần tên là Thanh Nhi bỏ trốn cùng tình lang của nàng ta mới lợi dụng thân phận của nàng chà trộn vào Tiêu Gai Bảo”

“Vậy người cùng với Tiêu Thần là ai?”

“Là ta”

“Gì chàng dây dưa không rõ với Tuyền Thanh bây giờ còn thất thân với Tiêu Thần, con mẹ nó bà cô muốn hưu phu”

“Tuyết Nhi từ từ nghe ta nói đã” Ngự Long nước mắt lưng tròng, xoa xoa đôi tai bị Ngâm Tuyết dày vò đến đỏ ửng, bắt đầu giải thích.

“Nói gì?”

“Với Tiêu Thần là ta dùng Ảo Tình Hương, hắn bị ảo giác thôi sau đó liền một cước đá ta đến chỗ nàng” Ngự Long âm thầm lau mồ hôi may mắn lúc ta dùng sắc dụ với Tiêu Thần để theo đến đây nàng đang hôn mê không thấy, nếu không chắc chắc Đông Phương Ngự Long ta liền chết không toàn thây.

(Tác giả: chúc mừng Long ca đã đăng nhập vào sovo.com =)))

“Thế tình lang của Thanh Nhi thật chàng có biết không? Hay chàng dùng mĩ nam kế dụ dỗ cô nương nhà người ta ?” Ngâm Tuyết vẫn một bộ dạng hung thần ác xác nhìn Ngự Long đang co rúm ở mép giường.

“Không phải ta, là Quỷ Kiếm Sầu đường chủ” (Tác giả: nến không nhớ Quỷ Kiếm sầu này là ai mời đọc lại mấy chương đầu khi Ngâm Tuyết tỉ thí luận võ để dành chức Giáo Chủ, thì em Sầu này chính là “gà chết thay”)

“Ách là hắn?” Cái tên xui xẻo bị mình đánh thành đầu heo kia cuối cùng cũng có mùa xuân rồi sao? Thôi coi như ông trời có mắt.

“Cạch cạch….” bỗng có người gõ cửa

“Thanh Nhi ta nghe thấy có người nói chuyện, có phải tiểu thư đã tỉnh không?”

(Mau trả lời) Ngâm Tuyết hốt hoảng dùng khẩu ngữ nói với Ngự Long.

(Ta không thể) Ngự Long dùng khẩu ngữ đáp lại.

(Sao nữa?)

(Rút ngân châm ra rồi, ta không tự đâm vào huyệt vị thay đổi giọng nói được)

(Để ta giúp) Ngâm Tuyết nhào người đến định giúp. Nhưng nhìn bản mặt xắp chết đến nơi của Ngự Long liền thôi, giờ mới nhớ ra nàng có biết quái gì về huyệt vị đâu.

(Bây giờ làm sao?)

(Ta đi trước)Ngự Long xoay người nhảy đến cửa sổ.

(Chàng đừng đi) Nhìn đôi mắt ngấn nước của thê tử, hắn nén đau lòng cúi xuống hôn nhẹ lên môi anh đào thì thầm.

“Yên tâm sẽ đến đón mẹ con nàng, giữ lấy nhớ là khi bái đường hãy thổi tiêu” Sau đó như làn gió biến mất bỏ lại bi thương sau lưng.

—————————————

Kèn trống đèn hoa rực rỡ tựa như hồng trần trôi qua trong mơ, thái dương mọc thái dương tàn bất quá chỉ như phấn hoa trong gió. Ngày thành thân đã đến, ngồi trước gương đồng Ngâm Tuyết thần sắc nhợt nhạt điểm tô vài nét chu sa. Nàng không nhớ rõ đã đến thế giới bao lâu, nhưng nàng nhớ rõ đã mặc giá y ba lần. Hai lần trước giá y đỏ thắm, hạnh phúc trong vòng tay chàng. Lần này vì sao giá y vẫn hồng thấu như đao sắc nhọn đâm vào tim. Ngự Long a mong chàng đừng phụ ta.



“Tân nương, đã đến giờ lành mời lên kiệu hoa” giọng thanh thúy của bà mai vang lên, Ngâm Tuyết điểm nốt cánh anh đào chu sa cuối cùng trên trán, ngắm nhìn dung nhan kiều diễm lần cuối để rồi hồng sa bao phủ. Lất phất sau sa hồng khóe môi mỉm cười, ta phải thực xinh đẹp khi chàng đến đón ta.

“Kiệu hoa đã đến, mời tân lang ra đá cửa kiệu đón tân nương”

Chịu đựng kìm nén ta mang cho bản thân một khối mặt nạ bình thản nhưng kiệu hoa đã đến nơi lòng ta vẫn như đại dương trong cơn bão dậy sóng. Kiệu hoa rung lên ba nhịp ta lờ mờ thấy được màn kiệu được vén lên, bóng lưng hắn trước mắt. Chán ghét hay là hận thù hai cảm giác đan xen khiến ta phải nhẫn nhị không nôn mửa khi hắn cõng ta vào lễ đường.

“Tân Lang tân nương bái thiên địa”

“Khoan”

Toàn gia im ắng xung quanh ta, dù sau lớp khăn hồng ta không thấy rõ nhưng ta biết có kẻ đang cười nhạt khi có người xắp gặp họa, có kẻ ngán ngẩm vì xắp phải thu xếp tàn cuộc, may nắm sẽ có kẻ thương cảm đôi chút cho ta?

“Trước khi bái đường ta muốn thổi tiêu một khúc nhạc, đó là tập tục ở quê hương ta khi tân nương xuất giá”

“………………” im lặng sao? Tiêu Thần ngươi sợ rồi sao? ta thầm diễu cợt trong lòng.

“Bảo chủ ta trước sau cũng là người của ngài, chỉ một khúc nhạc cũng khiến Bảo chủ lo sợ sao?”

“Tùy nàng” Giọng Tiêu Thần có chút miễn cưỡng xen tức giận , nhưng một tên sĩ diện như hắn không bao giờ để mất mặt trước quần hùng.

Từ trong tay áo ta lấy ra ngọc tiêu, bạch ngọc ôn thuận mát lạnh chạm vào môi thanh lương mát lạnh như thủy. Quả không hổ là Phi Tuyết Tiêu bảo bối thứ hai của Đông Phương Gia. Tiêu này năm xưa mẫu thân của Ngự Long đã dùng Bạch Băng Phác Ngọc tạo thành để cùng hợp tấu với Điệp Vũ Cầm của Đông Phương Thiên Tuyệt. Thanh lạnh như băng tuyết trên đỉnh Nguyệt Thiên Nhai, cho ta chìm vào kí ức tươi đẹp một cái bướm theo gió lượn cùng tuyết trắng đầu mùa. Cánh hồ điệp lạc lõng, hoa tuyết tịch mịch cùng nhau lạc vào mái hiên xanh vô cùng mĩ lệ hân hoan. Tiếng tiêu cao vút da diết như cô tịch tuyết trắng chờ đợi hồ điệp lạc bước.

Tân khách lặng yên thả hồn theo tiếng tiêu, đến khi tiếng tiêu lạc mịch đến tâm tê phế liệt liền không biết từ đâu tiếng cầm mong manh ấm áp như gió quấy lấy mang đi cô tịch bằng chở che và nồng nàn.

Tiêu cầm hợp tấu như điệp vũ múa trong tuyết trắng kì diệu miên nam như bức tranh sống động bằng âm thanh. Khiến mọi người bị mê hoặc lạc vào thế giới thần tiên quên đường về, mơ màng bị âm thanh cuốn lấy đến khi đã không còn cảm giác liền khí huyết công tâm vỡ tim mà chết……

Lễ đường chăng đèn hoa đỏ thẫm càng thêm rực rỡ như hoa, huyết tinh bay lượn nhuộm đỏ diễm lệ. Tân khách lần lượt hộc máu ngã xuống sàn tạo nên những âm thanh thình thịch như tiếng trái tim đập rộn rã hưng phấn của kẻ báo thù.

Tiếng nhạc chấm dứt người trong lễ đường toàn bộ hồn lìa khỏi xác, Tiêu Thần nội công thâm hậu cũng khóe môi nhuộm máu yếu đuối khụy ngã xuống sàn.

“Tiện nhân ngươi làm gì?” Tiêu Thần rống lên cố sức bò đến chỗ Ngâm Tuyết đang ngẩn người. Hắn liền bị một bóng hắc bào đá văng đập mạnh vào tường.

“Ngươi không có tư cách gọi nàng” Giọng nói trầm thấp lạnh lùng của nam tử vừa xuất hiện khiến Tiêu Thần da đầu run lên. Hắn một tay ôm cầm, hắc y tung bay khiến dung nhan như ngọc càng lạnh lùng như Tu-la đòi mạng. Hắc y nam tử đến cạnh tân nương đỡ lấy này vào lòng cẩn trọng như nâng niu một bảo bối dễ vỡ.

“Nàng có sao không?”

“Ta không sao, chỉ mệt mỏi”

“Đã xong rồi, hãy ngả vào vai ta nghỉ ngơi chúng ta về nhà. Không sao nữa rồi” Nam tử áo đen hôn nhẹ lên tóc tân nương. Mang đàn ra sau lưng rồi bế bổng lấy tân nương định phi thân rời đi.

“Khoan, ngươi là ai? Để lại danh tính …” Tiêu Thần gằn giọng.

“Ta Đông Phương Ngự Long, thiếu chủ Kình Long đảo hôm nay đến đón thê tử. Sao? Bảo chủ cho phép chứ?” Ngự Long khinh miệt đáp lời Tiêu Thần.

“Cái gì? Kình Long đảo không phải là Kình Long Đảo trong truyền tuyết ? Vừa rồi ngươi dùng võ công gì?” Tiêu Thần thất sắc, mắt trợn trắng nhìn nam tử trước mặt.

“Vì Bảo chủ cũng đã chăm sóc rất tốt cho nội tử trong thời gian qua, ta cũng không ngại ngùng cho ngươi biết. Đó là chiêu cuối cùng trong võ công của Đông Phương Gia tộc mạnh mẽ hơn cả Thiên Âm trong truyền thuyết của Đông Phương Thiên Tuyệt cha ta, đó là Tình Âm. Chỉ người có tình dùng Điệp Vũ Cầm và Lạc Tuyết Tiêu hợp tấu có thể đại phá vạn quân”

“Ta không tin” Tiêu Thần hắn nhiều năm khổ luyện võ công, dành lấy chức Bảo chủ mà giết cha thí đệ không thể tiêu tan chỉ vì một khúc nhạc.

“Tin hay không tùy ngươi, Kình Long Đảo sẽ xin phụng hồi gấp bội những gì ngươi đã đối với Tuyết Nhi” dứt lời Ngự Long ôm Ngâm Tuyết phi thân rời đi, trong gió tuyền sắc đen xen cùng giá y đỏ rực tuyệt đẹp như thái dương trong đêm.

“Đứng lại đó, người đâu mau đuổi theo” Tiêu Thần điên cuồng gào thét, huy động lực lượng Tiêu Gia trên dưới ba vạn người đuổi theo.

………………….

“Long vì sao dùng võ công nhà Đông Phương?”

“Vì ta vừa nhận Long Huyết của Viêm An không lâu, trong cơ thể còn nhiều hàn khí chí âm không thể dùng Hỏa Lân Thần Công chí dương. Võ công Đông Phương gia thì thuần âm nên có thể sử dụng”

“Vậy sao chàng không đem ta đi ngay đêm đó”

“Vì ta không thể giết hết đám thủ vệ để cứu nàng, mà không khiến nàng chịu thương tổn ta đành chọn cách đánh bất ngờ”

“Vậy ta yên tâm, ta nghĩ chàng không cần ta nữa”

“Ngốc, nàng là sinh mệnh của ta không ai muốn từ bỏ sinh mệnh của mình cả. Dù phải trả giá đại giới”.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ta Là Đông Phương Bất Bại

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook