Chương 9:
Mạch Điền Tuyết Nhân
25/06/2023
Phan Kính mở cửa sổ xe, khống chế âm lượng của mình, đảm bảo người cách không xa cũng có thể nghe thấy: "Cảm ơn chị hôm nay đã đến kiểm tra tình hình của em. Thế nhưng…” Khuôn mặt cô bé tuy nhỏ nhắn nhưng âm lượng lại rất lớn: “Thế nhưng nếu còn chưa làm rõ tình hình đã tự mình đưa ra phán đoán, rất có thể sẽ làm hại một đứa trẻ suốt đời! Cũng sẽ làm hại cả một gia đình!”
"Nếu như còn có chuyện tương tự như vậy xảy ra, em hy vọng các chị vẫn có dũng khí đi tới xem xét, nhưng xin đừng chỉ tin tưởng mỗi người lớn, xin hãy trực tiếp báo cảnh sát!”
Cuối cùng, Phan Kính hít sâu một hơi, hét lên: "Kính Kính thay mặt tất cả các bạn nhỏ, cảm ơn các anh chị và cô chú tốt bụng!”
Phan Kính ngồi trở lại xe, đóng cửa sổ xe. Cô bé hơi mệt mỏi, dựa vào cửa xe nhắm mắt lại.
Hai cô gái trẻ ngơ ngác kia rốt cục lấy lại được tinh thần.
Một cô gái lau nước mắt: "Cô bé không đổ lỗi cho chúng ta."
Một cô gái khác gào khóc: "Tôi sợ quá! Tôi suýt làm hại một đứa trẻ! Tôi còn nói với những người khác rằng đó là cha cô bé…”
Người đứng cách đó không xa nghe được, trong lòng cũng cảm thấy sợ hãi.
Một người phụ nữ vịn vào tường, nghĩ đến con mình cả ngày vui vẻ hớn hở, là một đứa trẻ vô tư, nếu gặp phải loại chuyện này, khẳng định không to gan như cô bé này, có lẽ cứ như vậy bị người ta bắt đi.
Cô càng nghĩ càng hoảng loạn, chân động đậy, sải bước chạy về phía trường mẫu giáo của con: "Không được, tôi phải đi giáo dục con tôi, còn phải nói với giáo viên của nó, để bọn nhỏ đều biết.”
Nghe cô nói, những người khác cũng nghĩ đến con nhà mình, trong lòng đều quyết định về sau nhất định phải trông coi con cho tốt.
Trong xe cảnh sát, cảnh sát lái xe và nữ cảnh sát ngồi ở ghế sau nhìn nhau, thấy được ngạc nhiên trong mắt đối phương.
Phan Kính bên này đã ngủ thiếp đi, cô bé dùng sức quá lớn, lại chạy rất lâu, đã sớm không còn khí lực.
Nữ cảnh sát nhìn cô bé, vươn tay ôm cô bé vào lòng, giúp cô bé có thể ngủ thoải mái hơn một chút.
Nữ cảnh sát quan sát khuôn mặt nhỏ nhắn của Phan Kính, nhẹ nhàng rút một tờ khăn giấy, ôn nhu lau sạch vết máu trên khuôn mặt nhỏ nhắn.
Phan Kính ngủ nhíu mày, trí nhớ hỗn loạn, tựa hồ trở lại kiếp trước khi chuyên gia trang điểm trang điểm cho cô, lại lập tức trở về khi còn bé, mùa đông bà nội đặt cô vào trong chăn, một bên bảo cô lười, một bên cười lau mặt cho cô.
Trong mơ cũng rất khó chịu, tiểu cô nương nhíu mày, mơ hồ kêu một tiếng: "Bà nội.”
Động tác của nữ cảnh sát càng nhẹ nhàng hơn, mặc kệ hôm nay xảy ra chuyện đáng sợ như thế nào, đây vẫn là một đứa trẻ.
Đến đồn cảnh sát, cảnh sát cũng không đánh thức Phan Kính.
Nữ cảnh sát ôm Phan Kính đang ngủ đi lên văn phòng trên lầu. Bên ngoài trời rất lạnh, nhưng may mà có hệ thống sưởi trong văn phòng.
Khi lên lầu, một nam cảnh sát muốn đón Phan Kính: "Chị Lan, để em bế cho.”
Nữ cảnh sát lắc đầu, vừa đi lên lầu, vừa nhẹ giọng đáp lại: "Tiểu nha đầu có nặng bao nhiêu đâu, con trai tôi mười hai tuổi mà tôi còn ôm được.”
Nam cảnh sát không tiếp tục yêu cầu giúp đỡ, đi nhanh hai bước mở cửa văn phòng trên lầu.
Phan Kính vóc người nhỏ nhắn, hai cái ghế ghép lại đã đủ cho cô bé nằm thoải mái, chị Lan cầm áo khoác cảnh phục đắp lên người cô bé.
Trên mặt tên buôn người đầy máu, nhưng vết thương trên mặt chỉ nhìn đáng sợ, không có vấn đề gì lớn.
Chẳng qua vết thương chỗ lỗ tai của hắn quá lớn, đã được đưa đến bệnh viện, sau khi tiến hành phẫu thuật khâu lại sẽ được đưa đến đồn cảnh sát tiến hành thẩm vấn.
Trên đường đến bệnh viện, biết mình thật sự không thoát được, tên buôn người trong lòng lạnh lẽo, ôm lỗ tai chảy máu, nhất thời hoảng hốt đem thân phận của mình thành thật khai báo.
Đến trưa, chị Lan nhẹ nhàng lắc Phan Kính dậy.
Phan Kính tỉnh lại mơ mơ màng màng, nhìn thấy huy hiệu cảnh sát trước mặt cùng đồng phục cảnh sát trên người cô, lập tức tỉnh táo.
Chị Lan cố tình hung dữ nhìn cô bé: "Thẳng thắn sẽ được khoan dung, kháng cự sẽ bị trừng phạt.”
Phan Kính lập tức ngồi thẳng: "Cháu là Phan Kính, năm nay…”
Nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của cô bé, chị Lan lập tức bật cười: "Được rồi, tên buôn người vẫn còn ở bệnh viện, cháu đi ăn cơm trước đi, buổi chiều rồi nói sau.”
Phan Kính ngoan ngoãn nghe lời, từ trên ghế bò xuống, sau đó nhón chân gấp lại bộ đồng phục cảnh sát nặng nề.
"Nếu như còn có chuyện tương tự như vậy xảy ra, em hy vọng các chị vẫn có dũng khí đi tới xem xét, nhưng xin đừng chỉ tin tưởng mỗi người lớn, xin hãy trực tiếp báo cảnh sát!”
Cuối cùng, Phan Kính hít sâu một hơi, hét lên: "Kính Kính thay mặt tất cả các bạn nhỏ, cảm ơn các anh chị và cô chú tốt bụng!”
Phan Kính ngồi trở lại xe, đóng cửa sổ xe. Cô bé hơi mệt mỏi, dựa vào cửa xe nhắm mắt lại.
Hai cô gái trẻ ngơ ngác kia rốt cục lấy lại được tinh thần.
Một cô gái lau nước mắt: "Cô bé không đổ lỗi cho chúng ta."
Một cô gái khác gào khóc: "Tôi sợ quá! Tôi suýt làm hại một đứa trẻ! Tôi còn nói với những người khác rằng đó là cha cô bé…”
Người đứng cách đó không xa nghe được, trong lòng cũng cảm thấy sợ hãi.
Một người phụ nữ vịn vào tường, nghĩ đến con mình cả ngày vui vẻ hớn hở, là một đứa trẻ vô tư, nếu gặp phải loại chuyện này, khẳng định không to gan như cô bé này, có lẽ cứ như vậy bị người ta bắt đi.
Cô càng nghĩ càng hoảng loạn, chân động đậy, sải bước chạy về phía trường mẫu giáo của con: "Không được, tôi phải đi giáo dục con tôi, còn phải nói với giáo viên của nó, để bọn nhỏ đều biết.”
Nghe cô nói, những người khác cũng nghĩ đến con nhà mình, trong lòng đều quyết định về sau nhất định phải trông coi con cho tốt.
Trong xe cảnh sát, cảnh sát lái xe và nữ cảnh sát ngồi ở ghế sau nhìn nhau, thấy được ngạc nhiên trong mắt đối phương.
Phan Kính bên này đã ngủ thiếp đi, cô bé dùng sức quá lớn, lại chạy rất lâu, đã sớm không còn khí lực.
Nữ cảnh sát nhìn cô bé, vươn tay ôm cô bé vào lòng, giúp cô bé có thể ngủ thoải mái hơn một chút.
Nữ cảnh sát quan sát khuôn mặt nhỏ nhắn của Phan Kính, nhẹ nhàng rút một tờ khăn giấy, ôn nhu lau sạch vết máu trên khuôn mặt nhỏ nhắn.
Phan Kính ngủ nhíu mày, trí nhớ hỗn loạn, tựa hồ trở lại kiếp trước khi chuyên gia trang điểm trang điểm cho cô, lại lập tức trở về khi còn bé, mùa đông bà nội đặt cô vào trong chăn, một bên bảo cô lười, một bên cười lau mặt cho cô.
Trong mơ cũng rất khó chịu, tiểu cô nương nhíu mày, mơ hồ kêu một tiếng: "Bà nội.”
Động tác của nữ cảnh sát càng nhẹ nhàng hơn, mặc kệ hôm nay xảy ra chuyện đáng sợ như thế nào, đây vẫn là một đứa trẻ.
Đến đồn cảnh sát, cảnh sát cũng không đánh thức Phan Kính.
Nữ cảnh sát ôm Phan Kính đang ngủ đi lên văn phòng trên lầu. Bên ngoài trời rất lạnh, nhưng may mà có hệ thống sưởi trong văn phòng.
Khi lên lầu, một nam cảnh sát muốn đón Phan Kính: "Chị Lan, để em bế cho.”
Nữ cảnh sát lắc đầu, vừa đi lên lầu, vừa nhẹ giọng đáp lại: "Tiểu nha đầu có nặng bao nhiêu đâu, con trai tôi mười hai tuổi mà tôi còn ôm được.”
Nam cảnh sát không tiếp tục yêu cầu giúp đỡ, đi nhanh hai bước mở cửa văn phòng trên lầu.
Phan Kính vóc người nhỏ nhắn, hai cái ghế ghép lại đã đủ cho cô bé nằm thoải mái, chị Lan cầm áo khoác cảnh phục đắp lên người cô bé.
Trên mặt tên buôn người đầy máu, nhưng vết thương trên mặt chỉ nhìn đáng sợ, không có vấn đề gì lớn.
Chẳng qua vết thương chỗ lỗ tai của hắn quá lớn, đã được đưa đến bệnh viện, sau khi tiến hành phẫu thuật khâu lại sẽ được đưa đến đồn cảnh sát tiến hành thẩm vấn.
Trên đường đến bệnh viện, biết mình thật sự không thoát được, tên buôn người trong lòng lạnh lẽo, ôm lỗ tai chảy máu, nhất thời hoảng hốt đem thân phận của mình thành thật khai báo.
Đến trưa, chị Lan nhẹ nhàng lắc Phan Kính dậy.
Phan Kính tỉnh lại mơ mơ màng màng, nhìn thấy huy hiệu cảnh sát trước mặt cùng đồng phục cảnh sát trên người cô, lập tức tỉnh táo.
Chị Lan cố tình hung dữ nhìn cô bé: "Thẳng thắn sẽ được khoan dung, kháng cự sẽ bị trừng phạt.”
Phan Kính lập tức ngồi thẳng: "Cháu là Phan Kính, năm nay…”
Nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của cô bé, chị Lan lập tức bật cười: "Được rồi, tên buôn người vẫn còn ở bệnh viện, cháu đi ăn cơm trước đi, buổi chiều rồi nói sau.”
Phan Kính ngoan ngoãn nghe lời, từ trên ghế bò xuống, sau đó nhón chân gấp lại bộ đồng phục cảnh sát nặng nề.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.