Ta Là Hàn Vũ Thiên

Chương 217: Hoang thú phẫn nộ.

Thiên Ma

30/03/2022

Hàn Vũ Thiên cùng ba thủ hạ trong 10 ngày này liên tục săn giết hoang thú không ngừng nghỉ, việc hiện tại ưu tiên tăng tiến thực lực ít nhất là chạm đến thượng vị Thánh Tông, để khi vào bên trong bí cảnh kia bọn họ còn có cơ hội bước ra một bước Chuẩn Đạo hoặc Chuẩn Tổ, còn có thể được cơ duyên đạp đến Đạo Tổ đứng trên đỉnh phong của vùng thiên địa này.

Dù cho pháp tắc bị hạn chế không thể xin ra Đạo Tổ ở trong đại lục, nhưng Hàn Vũ Thiên lại có biện pháp làm cho bọn họ có thể đột phá Đạo Tổ mà không bị bất kì quy tắc hạn chế nào của thiên đạo, kì thật mảnh thiên địa bọn họ đang ở chỉ là khu vực được xem như trò chơi của mấy tên Kim Thần ở Thiên Vực chân chính kia.

Phong bế toàn bộ pháp tắc lại còn đặt cấm chế để sinh linh bên trong nghĩ rằng nơi bọn họ ở chính là một cái thế giới, mà không biết rằng bản thân lại đang bị giam trong một cái lồng làm thú vui cho kẻ bên ngoài, những thú vui trong cái lồng giam vô vị này, nếu có thiên phú cao được kẻ bên ngoài chú ý sẽ được đưa tới Thiên Vực, gia nhập một thế lực của Kim Thần đại năng phía trên.

Mà kẻ thực hiện nhiệm vụ này không ai khác chính là Tuần Thiên Giả, họ phụ trách đưa những kẻ có thiên phú rời khỏi đại lục này để gia nhập những thế lực kia, làm tốt còn có thể được thế lực ủy thác thưởng thêm một ít tài nguyên, chính vì vậy mới có cái gọi là Thí Luyện Tuần Thiên Giả, để chọn lọc ra kẻ có tư chất cao nhất trở thành thành viên của tông phái Thần cấp, cần phải có đủ tu vi và tư cách.

Nhân tộc bên trên đại lục không có truyền thưa Kim Thần hay Đạo Tổ lưu lại cũng là do những kẻ bên ngoài dở trò thu dẹp sạch sẽ, bằng vào nhân tộc từng là vạn tộc chi chủ thì sao có thể bị lép vế với yêu tộc, ma tộc và những tộc khác chứ, truyền thừa nhân tộc nếu còn trên đại lục e là sẽ lại đứng trên đỉnh phong của cái lồng giam nhỏ bé này.

Hàn Vũ Thiên không phải là không nhìn ra được cái lồng giam này của đám Kim Thần kia, chẳng qua là tu vi hắn không đủ mà trên đại lục này còn mốt ít thứ có ích đối với hắn, sau khi đột phá Đạo Tổ thì hắn sẽ đến Thiên Vực trên đại lục một chuyến, nếu nghĩ không sai thì nơi đi đến Thiên Vực chân chính hẳn là nằm ở nơi đó.

Một cái Trúc U Sâm Lâm không đáng để ở trong mắt lại có một đầu Huyết Nha Sư viễn cổ, hẳn có kẻ của trung cấp vũ trụ đưa vào đây từ khi nó còn là ấu thú, sinh sống ở Tô Lăng giới không lâu thì bị đám Kim Thần kia bắt đưa vào Trúc U Sâm Lâm này, lại chịu thêm một loạt cấm chế quy tắc đè lên, nên một đầu viễn cổ chi thú chỉ có thể dừng bước ở Thánh Tông đại viên mãn, Huyết Nha Sư tồn tại ở sơ cấp vũ trụ cũng được xem là vô địch thủ, nhưng vì bị đưa tới đây khi còn là ấu thú, nên bản năng và thiên phú vốn có của nó đã bị phong ấn hoặc là xóa sạch.

Hàn Vũ Thiên đang nghĩ người của thế lực nào lại đưa một đầu Huyết Nha Sư tới tiểu thế giới chứ, nếu hắn bị lộ tẩy khi còn chưa đủ cứng cáp, thì sẽ vạn kiếp bất phục dưới tay của những kẻ đang truy giết mình, Hàn Vũ Thiên nhìn thấy Huyết Nha Sư trong đầu cũng lóe ra tên của rất nhiều thế lực, nhưng vẫn không thể tìm ra sơ bộ là người của thế lực nào, cũng chỉ có thể đánh bại đầu Huyết Nha Sư kia rồi lục lọi trong ký ức của nó, mới có thể tìm ra được kẻ thả viễn cổ hoang thú vào tiểu thế giới.

Một đầu giao long toàn thân trên dưới đều là đất đá bao bộc như giáp, nó đã sống ở dưới lòng đất quá lâu mới bị đồng hóa ra bộ dáng kì lạ như vậy, Hàn Vũ Thiên cùng ba thủ hạ đuổi sát theo sau, bởi vì họ phát hiện trong miệng của con giao lòng này ngậm một bảo vật không tầm thường chút nào, một kiếm Băng Liên Tuyết Nhiên chém ra hướng tới giao long hoang thú, phía khác có một đoàn kiếm ý hắc ám cũng hướng tới đầu giao long mà va chạm.

Hai kích từ hai phía khác nhau làm cho giao long bối rồi không kịp ngăn trở, đã bị thương nằm ở trên đất, từ phía xa lại truyền tới một thanh âm êm tai của nữ tử nói:

"Hóa ra ngươi đang săn đầu giao long này, nhưng đáng tiếc nó cũng bị bản ma nhìn trúng."

Lam Huyền và nhị ma nữ xuất hiện ở không trung gần đó, Hàn Vũ Thiên chấp tay sau lưng mái tóc nhẹ bay nói:

"Ngươi cứ thử xem."

Lời này vừa dứt hai bóng người đã biến mất rồi lao vào đánh nhau, những người quan chiến chỉ nhìn thấy hai đoán lưu quang một hặc một lam liên tục va chạm vào nhau, dùng cả nhãn lực cũng khó mà bắt kịp tốc độ chiến đầu này của hai người họ, ngay cả giao long đang định thừa cơ chạy trốn, cũng phải đình chỉ thân hình run rẩy vì sợ hãi.

Không chỉ những người quan chiến mà toàn bộ khuôn viên năm trăm dặm xung quanh đã tràn đầy hỗn loạn, hoang thú thi nhau trốn chạy khỏi cổ khí tức va chạm đáng sợ giữa không trung kia, U Ma Nữ và Huyết Ma Nữ rõ ràng rất kinh sợ khi thấy Hàn Vũ Thiên đánh ngang cơ với ma thần của họ, đi theo ma thần vào Trúc U Sâm Lâm đã lâu, thực lực của ma thần là vượt xa cả hai từ biến thái, hai nàng chưa từng thấy ma thần xuất động toàn lực tấn công như vậy, dù là hoang thú Thánh Tông đại viên mãn cũng chỉ dùng ra hơn nửa.

"Tiểu ma nữ, ngươi không lo tu luyện cho tốt lại thích đi gây chuyện?"

Hàn Vũ Thiên vung kiếm với tốc độ cực nhanh vừa cười nhạt nói, hai người bọn họ giao đấu cơ hồ đã ra đòn hơn cả vạn lần rồi, Lam Huyền cười nói:

"Ta không có rảnh tới mức đó, đây là đồ ta nhìn trúng, đừng có mà tùy tiện."

Lam Huyền từ trong hắc quang lại có ba đầu hắc long nhỏ di chuyển xoay quanh nàng ta, Hàn Vũ Thiên là ba đoàn ngũ sắc hỏa diễm đốt lên va chạm, khí thế của hai người căn bản là càng đánh càng hăng, không bên nào chịu nhường bên nào dù chỉ là nửa bước, những kẻ quan chiến cũng phải rút ra xa trăm dặm mới không bị áp lực của cuộc chiến làm cho thổ huyết, tội nhất vẫn là giao lòng nằm trên đất không kịp tránh thoát, bị một vài chiêu thức vô ý đánh trúng đến tơi tả sắp phải tắt thở mà chết.

— QUẢNG CÁO —

"Thập Linh, Thái Dương Hạ San!"

"Hắc Long Diệt Thần!"

Hàn Vũ Thiên đưa Thiên Dương Liệt Hỏa Kiếm chỉ lên cửu thiên, hỏa diễm ngưng tụ hóa thành một mặt trời thu nhỏ, mặt trời ngưng tụ năng lực cự đại phóng ra hào quang sáng chói mang theo sự hủy diệt vô tận, Lam Huyền thì hắc kiếm bay múa hóa ra ba đầu hắc long dung nhập thành một, hóa thành một cự long mấy ngàn trượng lao tới mang theo diệt thế sức mạnh.

Hai đoàn sức mạnh vượt qua cực hạn chạm tới Chuẩn Đạo nhất kích, va chạm vào nhau tạo thành vụ nổ khuếch tán ba trăm dặm hóa thành bình địa, con giao long kia cũng là chết tức tưởi trong mắt tràn đầy không cam lòng, Hàn Vũ Thiên thì lui ra sau vài bước, Lam Huyền thì chỉ thoái lui hai bước mà thôi.

"Quả nhiên ma thần vẫn là rất mạnh."



U Ma Nữ thở phào nhẹ nhỏm nhìn ra được sự khác nhau giữa hai vị cường giả ở trên không trung, Mạch Liên cau mày nhìn lên trời nói:

"Chủ nhân!"

Hàn Vũ Thiên đứng thẳng lưng vẫn là chấp tay, thần sắc trên mắt không chút thay đổi nào, Lam Huyền cũng là mỉm cười tràn đầy đắc ý, nhưng nàng ta lại là trừng lớn mắt không thể tin dược Hàn Vũ Thiên không biết từ khi nào đã cầm lấy một cây phất trần ở trong, khí tức của nó hẳn là ở trong miệng của con giao long vừa rồi.

"Làm sao ngươi lấy được nó?"

Lam Huyền trong phút chốc có chút không kiềm chế được cảm xúc của bản thân, nàng nhìn lại thì thấy một đoàn hắc lôi mờ nhạt đang xoay vòng quanh eo của Hàn Vũ Thiên, nàng chợt nhớ ra vào lúc hai chiêu thức va chạm thì ngón tay Hàn Vũ Thiên hơi điểm ra một chỉ, nàng nghĩ chỉ là dùng pháp lực ngăn trở dư ba, nhưng không ngờ lại chính là phóng ra đoàn lôi điện kia đi cướp bảo vật trong lúc nàng mất cảnh giác.

Nàng cũng nhận thức được Hàn Vũ Thiên lui ra vài bước là do phóng ra đoàn lôi điện màu đen kì lạ kia, bằng không dùng để ngăn trở dư ba thì cùng lắm hắn chỉ lui một bước mà thôi, Huyết Ma Nữ bên dưới nét mặt thay đổi lập tức chỉ tay về phía Hàn Vũ Thiên nói:

"Cung chủ Vạn Niên Cung, ngươi đã giao thủ thua ma thần vĩ đại, sao lại còn dám ý định cướp bảo vật của ngài ấy?"

Hàn Vũ Thiên không để ý tới lời của một thủ hạ bên cạnh Lam Huyền mà nhìn nàng ta cười nói:

"Thế nào, ngươi không phục thì có thể đánh lại lần nữa."

Hắn đã đột phá thành Thánh Tông, với sức mạnh của Phệ Thiên Thư thì pháp lực hắn mạnh gấp mấy chục lần tu sĩ cùng cấp, dù Lam Huyện có là Thần Hoang trùng sinh thì giới hạn pháp lực của nàng chỉ hơn tu sĩ bình thường gấp 10 lần mà thôi.

Lam Huyền hừ lạnh nói:

"Hôm nay ngươi may mắn, lần sau bản ma sẽ không vụt mất cơ hội đâu."

Nàng ta xoay người đưa hai ma nữ cùng rời đi trong tiếc nuối, Hàn Vũ Thiên nhìn phất trần trong tay thì có chút kinh ngạc, khi nó trong cơ thể giao long thì tản ra khí tức của Thánh Tông thượng kì, nhưng bị lấy ra khỏi thì lại tầm thường không khác nào phàm vật tầm thường.

"Vật này không tệ, về sau ta cũng phải tìm hiểu nó một chút."

— QUẢNG CÁO —

Hàn Vũ Thiên thu phất trần vào trong không gian thức hải, ở cấp bậc linh hồn như hắn thì thức hải cũng được xem là không gian trữ vật rất tốt, còn tốt hơn cả bảo vật cực phẩm trữ vật không gian.

Bảo vật không gian trữ vật suy cho cùng cũng chỉ là vật ngoài thân, thức hải trữ vật thì dù có chết, miễn là linh hồn ngươi còn tồn tại thì không ai có thể đoạt được bảo vật bên trong.

Nên rất nhiều tu sĩ cao cấp dùng thức hải như là bản mệnh trữ vật, gặp nguy thì tự bạo nhục thân rồi bỏ trốn, với những thứ tích góp trong thức hải đủ để tạo ra một bộ nhục thân mới, có người gặp tuyệt cảnh sau khí trốn thoát, dùng tài nguyên tích góp tạo ra nhục thân mới, phá bỏ xiềng xích của nhục thân cũ, từ đó thăng tiến như diều gặp gió.

Hàn Vũ Thiên lại phất tay ra hiệu Mạch Liên, Hồng Thiên và Thích Ân tản ra, bọn họ đi chung như vậy thì săn giết được rất ít hoang thú, chia nhau săn bắt thì sẽ có số lượng nhiều hơn.

Thích Ân tu vi kém nhất là Thánh Tông sơ kì, nhưng đã mở ra Khí Vực khi vừa mới đột phá, chiến lực lại có thể so với Thánh Tông trung vị đỉnh phong, hắn không lo Thích Ân sẽ gặp nguy cơ mất mạng.

Hàn Vũ Thiên hóa thành lam quang bay vụt đi ra ngoài trăm dặm, thứ hắn đang nhắm tới chính là cự hạt lúc trước, hiện tại tu vi đã đủ, còn cảm ứng được khí tức từng truy đuổi mình, hắn sao có thể bỏ qua cơ hội tốt này chứ.

Vượt qua ngoài ngàn dặm thì Hàn Vũ Thiên đã cảm nhận rõ khí tức của cự hạt, nhưng khí tức kia cũng có chút thay đổi sắc bén hơn trước.

"Ngươi là đang chuẩn bị lột xác tiến hóa?"

Hàn Vũ Thiên cười nhạt tốc độ lại tăng nhanh, con bò cạp kia ở Thánh Tông viên mãn đã rất khó chơi, nếu để nó lột xác tu vi tăng lên đại viên mãn thì hắn phải tốn không ít đại giới.

"Băng Thiên Hóa Vực, Băng Hoàng Bí Kỹ, Hoàng Vũ Chi Liên."

Hàn Vũ Thiên cách xa cự hạt ba trăm dặm đã bắt đầu kích phát Khí Vực, pháp tắc năm trăm dặm xung quanh hóa ra băng tuyết phủ đầy trời.



Băng tuyết hội tụ hóa thành băng hoàng bay lượn trên không trung, từng đóa băng liên cũng là từ từ hiện thế, cùng với băng hoang bay múa tạo ra tràn chưa từng thấy của thế gian.

Băng Hoàng lao thẳng vào cự hạt đang lột xác, băng liên xung quanh cũng lần lượt đâm vào, chỉ trong chớp mắt đã thành một vụ nổ hình băng liên đẹp mắt.

Hàn Vũ Thiên thì phun máu suýt chút là quỳ một chân giữa không trung, một sát chiêu này hao tổn toàn bộ pháp lực của hắn, còn rút thêm một chút chân nguyên làm tổn thương thân thể.

Nhưng nhìn lại đã thấy cự hạt chỉ còn phần đuôi gần lột xác hoàn thành thì bị đóng băng, khí tức sinh mệnh cũng đã không còn lưu lại trên thân, nó không ngờ tới bản thân sắp đột phá tu vi, lại bị một kẻ khác đánh lén chết không cam lòng.

Hai trăm dặm xung quanh đã thành băng vực không tồn tại bất kì sinh vật sống nào, Hàn Vũ Thiên ngồi trên tượng hoang thú hạt bắt đầu khôi phục pháp lực.

Thời gian nửa tháng trôi qua cũng là lúc Trúc U Sâm Lam xảy ra dị biến, toàn bộ khu rừng vang lên những tiếng gầm, khí tức phóng xuất có hơn ba mươi hoang thú là đại viên mãn, bảy đầu Chuẩn Đạo và hai đầu Chuẩn Tổ.

Xí Ly lập tức mở mắt trong bế quan, bàn tay phất lên một làn khói trắng hiện ra cảnh tượng trong Trúc U Sâm Lâm, Nhu Cốt, Thanh Hư Hầu và Miêu Ảnh cũng đồng loạt nhìn lên.

— QUẢNG CÁO —

"Hoang thú phẫn nộ, đây là có chuyện gì?"

Nhu Cốt không tin được vào mặt mình liền hỏi, Miêu Ảnh quan sát Trúc U Sâm Lâm rồi chỉ tay về khu vực đã hóa thành ma vực nói:

"Là thứ đó, hẳn là do vị kia làm ra."

"Không phải chỉ mình người kia làm đâu, xem bên này đi."

Thanh Hư Hầu bàn tay hơi chuyển dời hình ảnh tới một băng vực, cả hai khu vực này bị tàn phá rộng lớn từ trước tới nay chỉ có vị long nhân tộc từng tham gia thí luyện mới làm được.

"Đi thôi."

Xí Ly đứng dậy chuẩn bị đi áp chế đợt hoang thú bạo loạn này, nhưng Lục Hạch Thần Vương xuất hiện ngăn cản bước chân của Tuần Thiên Giả.

"Thần Vương, ngài đang tính làm gì?"

Lục Hạch Thần Vương vốn bộ mặt hiền từ lại trở nên đáng sợ cười nhạt nói:

"Các ngươi là Tuần Thiên Giả đã gần vạn năm lại ngu muội vậy à? Đợt hoang thú này chính là do Thiên Thần Điện làm ra để tiêu diệt ả ma nữ kia."

Xí Ly cau mày thấp giọng nói:

"Thần Vương tiền bối, nhưng nàng ta là Thần Hoàng đệ nhị, cũng ký kết khế ước với hai vị Thần Hoàng khác, nếu để nàng ta chết ở đây thì không hay."

Xí Ly là người của Yêu Thần Cung, tuyệt đối sẽ không để một Thần Vương làm ra âm mưu sát hại Thần Hoàng đệ nhị trong truyền thuyết, nếu hai người kia phát giác được và trở về điều tra, Yêu Thần Cung sẽ là nơi đầu tiên bị nộ hỏa bám vào đầu tiên.

"Các ngươi sợ gì chứ? Không phải Thần Hoàng đệ tam cũng là một yêu tộc sao? Người đó sẽ không vì một ma tộc mà diệt đi yêu tộc, hoặc là để kẻ khác diệt đi."

Lục Hạch thản nhiên nói không chút quan tâm cái gọi là Thần Hoàng trùng sinh, nếu để một ma thần thuận lợi trùng sinh thì tương lai Thiên Thần Điện sẽ rơi vào kết cục khó nói.

"Chà, Lục Hạch các hạ mưu tính rất sâu xa."

Một đạo thanh âm hư ảo vang lên rồi có một thân ảnh như ẩn như hiện đứng phía trước Lục Hạch.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ta Là Hàn Vũ Thiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook