Ta Là Kẻ Nhát Gan Chuyển Thế Thành Tiểu Thư
Chương 21: Cơn đau kì lạ
Moon
31/05/2021
Anh ta liền cười khà khà
"Thật là thế à, vậy giờ nếu nhóc trở nên xấu xí thì sao nhỉ"
Tôi dừng hoạt động lại tự rùng mình, không dám nghĩ tới cảnh tượng đó
"Không được, đúng là đẹp cũng rất quan trọng"
Nghe câu anh ta lại càng cười lớn, cứ như muốn cười chế nhạo tôi. Tôi liền không nhịn được nhét đùi gà vào miệng anh ta, 2 tay chống nạnh ra uy.
"Không được cười...không được cười..."tôi xấu hổ đến đỏ mặt
Anh ta nhẹ lấy cái đùi gà ra nhìn vào cái vẻ mặt hờn giận đỏ như gà ấy thì lại phì cười, nhưng cũng cố nhịn lắm rồi.
"Lại cười...lại cười nữa....không được cười"
"Rồi thì không cười nữa, cơ mà nhóc dẹp cái gương mặt kia đi có được không nó thật sự mắc cười đến không chịu nổi đấy"
Tôi liền thu cái má phồng phĩnh lại, mắt liền nheo lại sắc bén.
"Anh mà còn cười nữa, thì sẽ bị đá ra khỏi phòng đấy"
Anh ta liền nhứn mày đầy kinh ngạt, cứ vẻ như chưa từng có ai dám nói năng với hắn như vậy. Miệng liền không cười nữa, ánh mắt lại trở nên sát khí đùng đùng, tay khẽ đưa ra vuốt lấy mãi tóc của tôi. Tôi cảm giác hơi sợ liền rụt lại, hắn thấy vậy thì liền nói
"Đừng sợ, anh không làm gì nhóc đâu"
Tôi hít lấy một hơi đưa can đảm trở về, đối mắt với anh ta.
"Um vẫn có chút hơi sợ" tôi rất sợ
Tay anh ta liền thu về mặt ngoảnh hướng khác đột nhiên biến thành luồng sang biến mất biệt tăm.
Tôi nhìn lên xung quanh không thấy anh ta đâu cả, tôi làm anh ta giận rồi sao, tôi thật là vẫn không biết giữ mồm miệng khó lắm mới có người để trò chuyện vậy mà bị tôi chọc cho giận mà bỏ đi mất, giờ lại phải ngồi trong căn phòng trống trải này đây thật buồn chán.
Tôi ngã người nằm dài trên giường long vẫn chút day dứt vì chuyện vừa rồi, 2 mắt nhìn chằm chằm trần nhà giết thời gian.
Tới lúc trời tối tên Sato thân đầy thương tích, tôi cũng liền vội trị thương, phía sau hắn mèo con cũng bị thương không nhẹ. Cũng như thường lệ hắn lại đem cho tôi một đống ma thạch đủ sắc cầu vồng bao nhiêu là hình dạng, hắn đều nghiền tất cả thành bột rồi cho tôi ăn trọn, mùi vị của nó thật chẳng ngon có loại ăn vào có hương thơm, có loại ăn vào mùi thối rửa như xác chết, có cái còn cú mùi chua chua như mùi mồ hôi kinh tởm chẳng chịu nổi.
Sáng sớm hôm sau cũng như mấy ngày trước tôi lại tiếp tục với công việc lặn tìm đồng bạc, hôm nay chẳng hiểu hắn ăn nhầm thứ thuốc gì, hung hãn không cho tôi ngừng nghỉ, nhưng lần này tôi đã thích ứng được tốt hơn nên không còn ngất Xỉu nữa.
Tới trưa cũng chẳng chút khác thường tôi tới bàn lấy hộp cơm, hắn liền cũng dặn tôi ở lại phòng trọ, tôi thở một hơi mệt mỏi rồi đi lên phòng, nhìn mèo con dạo này cứ quấn quýt bên hắn thật chẳng biết đã ăn nhầm phải thuốc gì. Đẩy cửa đi vào phòng tôi liền ngã cái người ê ẩm lên chiếc giường tay cầm chắc hộp cơm, mắt nhìn ra phía cửa sổ nhìn mấy chú chim bay tự do vô lo vô nghĩ trên bầu trời xanh thật là ngưỡng mộ. Người liền đứng dậy kéo ghế tới ngồi nhìn những đám chim đùa giỡn với nhau mà không khỏi thèm thuồng, trông thật ghen tỵ
Miệng khẽ nhếch cười tay liền mở hộp cơm, vừa ăn vừa nhìn đàn chim vờn lượn trên những mái nhà phía xa, những chú chim nhỏ được chim bố mẹ chăm chút tỉa lông không ngừng ríu rít vui sướng. Nhìn chúng mà tôi thấy thật buồn nếu tôi cũng được tự do, được thương yêu chăm sóc có lẽ tôi có chết tức tưởi ngay sau đó cũng bằng lòng.
Say sưa ngắm nhìn đàn chim, đột nhiên lồng ngực tôi đau nhói, cơn đau dữ dội tàn khốc, lồng ngực như bị xé ra thành từng mảnh, chân khuy gối xuống sàn nhà tay ôm lấy lồng ngực khó thở gần như không thể thở nổi, không xong tôi sắp ngộp thở mặt mày đau đến trắng bệch, 2 hàng chân mày nhăn tũm một cách khó coi toàn bộ da mặt đều queo quắp về phía giữa trán, lòng trắng con mắt gần như chiếm toàn bộ hốc mắt, người ngã xuống sàn mà quoằn quoại, dẫy dụa, rốt cuộc tôi bị sao đây. Cơn đau dữ dội đang bào mòn ý chí của tôi, thần trí lúc này nửa mê nửa tỉnh sắp mất đi hoàn toàn, phải chăng tôi sẽ chết vì cơn đau tim, cơn đau như muốn xé nát ý chí của tôi đau đến đỗi muốn hét cũng không được, hai giọt nước mắt đau đớn nằm đọng lại trên hốc mắt.
Lúc này một bóng dáng trong bộ đồ quen thuộc xuất hiện trước mặt tôi, tay nhẹ nhàng đặt lên trán tôi phát ra một luồng sáng màu xanh dễ chịu, cơn đau ở lồng ngực của tôi cũng dần tan hẳn, bóng dáng đó liền thu tay lại đứng dậy bỏ đi, mơ hồ tôi vội đưa tay níu được tà áo, miệng yếu ớt.
"Đừng đi..."câu nói rất nhỏ
Nói xong câu tôi bất tỉnh hoàn toàn.
Trong mê man tôi giật mình tỉnh dậy
"Đừng đi.."
Tôi ngồi phặt dậy hai tay dơ về phía trước như muốn níu ai đó, 2 mắt mở tỏ liền thở hổn hển. Nhìn phía trước trống vẳng thì liền cúi mặt buồn rầu.
"Quả nhiên..." tôi nói với vẻ đầy thất vọng
" Quả nhiên chuyện gì "
"Quả nhiên là đã làm anh ấy giận" tôi rầu rỉ đáp lại
Khoan.... tôi vội ngoảnh mặt qua liền đập vào mắt tôi là bóng dáng của Majui anh ta vẫn chưa đi, tôi liền mừng rỡ muốn chạy tới ôm anh ta ngay nhưng may mà vẫn kiềm chế được.
"Anh vẫn chưa đi sao" tôi không hề thắc mắc mà muốn khẳng định chuyện đang xảy ra là thật
"Sao không muốn anh ở lại ư, chính nhóc là người bảo anh đừng đi đấy"
Tôi liền vội lắc đầu
"Không, em tưởng anh giận em rồi " tôi xụ mặt xuống đầy ăn năn
Anh ta liền cười haha
"Chút chuyện vặt sao nỡ giận nhóc, chỉ là anh không muốn làm nhóc sợ "
Tôi nghe câu thì bịt miệng cười
" Anh soái như vậy em sợ nổi sao"
" Vậy mà ai đã sợ đến đờ cả người "
Tôi liền bỉu môi quả lúc đó sợ thật
"Vì em là đứa nhát gan mà, vừa nhát gan vừa vô dụng " nói đến đây mặt tôi vẫn cúi hai tay bứt rứt
Liền một bàn tay nhẹ nhàng xoa lấy cái đầu nhỏ nhắn của tôi
"Nhóc chắc là vậy sao"
Tôi khẽ gật cái đầu bé nhỏ
"Vậy hay tập can đảm thử xem"bàn tay anh ta khững lại trên đầu tôi
Tôi nghe vậy cũng mười phần muốn, nhưng có thể sao. Tuy không biết có được hay không nhưng thôi cứ thử đã.
"Ưm..." tôi ngẩng đầu cười vui vẻ
Đang lúc này anh ta vô tình đưa mắt nhìn ra phía cửa sổ thấy hộp cơm trắng rơi vương vãi dưới sàn liền tức nhíu mày lại, giọng điệu thay đổi hẳn.
"Đó là bữa ăn của em sao" giọng hắn chứa một chút giận dữ"
Tôi chẳng hề nhận ra nên vô tư trả lời
"Ngày ăn đúng một bữa, đó cũng là phần cơm hôm nay cơ mà lại bị đổ mất rồi " tôi nhìn đống cơm đổ trên nhà mà đau lòng
Từ phía trên tôi lại một âm thanh đay nghiến phát ra
" Tên chủ này rốt cuộc là kẻ nào, ta không giết hắn không hả được cơn giận này "
Tôi khẽ rét lạnh sau lưng sat khí thật lớn quá rôi, nhưng mà tên Sato kia thật sự rất mạnh, việc đấu lại hắn anh ta e không thể đâu,nếu ra tay khác gì trứng trọi đá cũng chỉ thương tích oan uổng, có khi còn không dữ được mạng sống, nghĩ vậy tôi khẽ run nhẹ chẳng dám tưởng tượng chuyện gì sẽ xảy ra.
"Việc này cũng không đến nỗi nghiêm trọng vậy đâu" tôi nhỏ nhẹ, miệng cười hờ hờ
"Vậy còn việc trong người nhóc có một đống ma thạch đang chạy loạn xạ thì sao, chẳng lẽ không phải tên kia ép chết nhóc" giọng lần này rít lên thật đáng sợ
Tôi thân là vật thử thuốc thì tính mạng đã như sợi tóc nhỏ phải kéo ngàn cân, có thể dứt bất cứ lúc nào. Tôi cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý từ trước nên khi nhắc đến việc này tôi lại thản nhiên như thường, chân trụt xuống giường người xoay lấy một vòng cười tươi tắn.
"Chẳng phải em vẫn khoẻ mạnh đây sao" tôi khững lại vẻ mặt vui cười nhìn anh ta
Thấy vậy anh ta nhăn mày nhẹ đành thôi hít lấy một hơi lấy lại bình tĩnh, tay liền biến ra bao nhiêu là đồ ăn
"Vậy giờ nhóc có còn ăn nổi không" anh ta cười một cái tay liền chỉ về phía đống đồ ăn
Tôi nhìn thấy, mấy món ăn đó thì lấy gì kiềm chế lại, dẫu có nhót trong lồng sắt cũng nhanh chóng bị tôi phá vỡ mà lao tới đòng đồ ăn ngon lành trước mặt. chân như gắn phản lức tay cực kì chuẩn xác chụp ngay cái đùi gà lớn nhất, nhai đến ngấu nghiến
"Có đồ ăn là em không ngại đâu"tôi vừa nhai ngấu nghiến vừa trả lời, trông bộ dạng tuỳ ý không hề lễ nghi nhưng nhìn vào cũng không thể thấy ngứa mắt nổi, mà còn phì cười.
Anh ta chỉ ngồi nhìn tôi ăn đầu khẽ lắc miệng cười mỉm.
Tôi tay liền nhanh đưa một cái đùi gà khác cho anh ta
"Anh cũng ăn đi ngon lắm đấy" tay vừa vùi được cái đùi gà vào tay anh ta, tôi liền vội cầm thêm cái đùi khác.
Anh ta cầm đùi gà lên một lúc rồi cho vào miệng ăn một cách gọn gàng tinh tế.
"Chiếc đùi gà mà ngon tới vậy sao" anh ta nhìn vào cái đùi gà mà thắc mắc
"Thức ăn luôn là thứ ngon nhất, món nào cũng rất ngon" tôi hào hùng nhồi một miệng đầy thức ăn mà giải thích.
Vừa lúc đang nuốt này lại mắc nghẹn cổ rướn liên tục, mắt ứa hẳn hai giọt nước, Majui liền nhanh chóng tới nấn vào lưng tôi lập tức mấy thứ đó cũng chịu trôi xuống, tay bưng lấy một ly nước đem đến cho tôi.
"Có ai dành của nhóc đâu, uống miếng nước đi"
Tôi vội cầm lấy ly nước uống ừng ực liền hà một hơi thoải mái.
"Tưởng chết rồi chứ"
"Đúng là ngốc " Majui cười mỉm
Tôi chẳng để ý đến lời anh ta nói tiếp tục mải mê mà ăn. Mãi tới gần tối thì anh ta lại biết mắt bặt tăm, thật là đến không bóng đi không từ.
Tối đến tôi cũng được nhồi thêm một đống ma thạch vào người, tôi chỉ đành nghe theo mà nuốt hết chúng, cũng chẳng nhắc gì đến việc ma thạch phản phệ. Dù có nói thì hắn cũng có quan tâm, chỉ là con chuột bạch chết sớm chết muộn đều là chết....
"Thật là thế à, vậy giờ nếu nhóc trở nên xấu xí thì sao nhỉ"
Tôi dừng hoạt động lại tự rùng mình, không dám nghĩ tới cảnh tượng đó
"Không được, đúng là đẹp cũng rất quan trọng"
Nghe câu anh ta lại càng cười lớn, cứ như muốn cười chế nhạo tôi. Tôi liền không nhịn được nhét đùi gà vào miệng anh ta, 2 tay chống nạnh ra uy.
"Không được cười...không được cười..."tôi xấu hổ đến đỏ mặt
Anh ta nhẹ lấy cái đùi gà ra nhìn vào cái vẻ mặt hờn giận đỏ như gà ấy thì lại phì cười, nhưng cũng cố nhịn lắm rồi.
"Lại cười...lại cười nữa....không được cười"
"Rồi thì không cười nữa, cơ mà nhóc dẹp cái gương mặt kia đi có được không nó thật sự mắc cười đến không chịu nổi đấy"
Tôi liền thu cái má phồng phĩnh lại, mắt liền nheo lại sắc bén.
"Anh mà còn cười nữa, thì sẽ bị đá ra khỏi phòng đấy"
Anh ta liền nhứn mày đầy kinh ngạt, cứ vẻ như chưa từng có ai dám nói năng với hắn như vậy. Miệng liền không cười nữa, ánh mắt lại trở nên sát khí đùng đùng, tay khẽ đưa ra vuốt lấy mãi tóc của tôi. Tôi cảm giác hơi sợ liền rụt lại, hắn thấy vậy thì liền nói
"Đừng sợ, anh không làm gì nhóc đâu"
Tôi hít lấy một hơi đưa can đảm trở về, đối mắt với anh ta.
"Um vẫn có chút hơi sợ" tôi rất sợ
Tay anh ta liền thu về mặt ngoảnh hướng khác đột nhiên biến thành luồng sang biến mất biệt tăm.
Tôi nhìn lên xung quanh không thấy anh ta đâu cả, tôi làm anh ta giận rồi sao, tôi thật là vẫn không biết giữ mồm miệng khó lắm mới có người để trò chuyện vậy mà bị tôi chọc cho giận mà bỏ đi mất, giờ lại phải ngồi trong căn phòng trống trải này đây thật buồn chán.
Tôi ngã người nằm dài trên giường long vẫn chút day dứt vì chuyện vừa rồi, 2 mắt nhìn chằm chằm trần nhà giết thời gian.
Tới lúc trời tối tên Sato thân đầy thương tích, tôi cũng liền vội trị thương, phía sau hắn mèo con cũng bị thương không nhẹ. Cũng như thường lệ hắn lại đem cho tôi một đống ma thạch đủ sắc cầu vồng bao nhiêu là hình dạng, hắn đều nghiền tất cả thành bột rồi cho tôi ăn trọn, mùi vị của nó thật chẳng ngon có loại ăn vào có hương thơm, có loại ăn vào mùi thối rửa như xác chết, có cái còn cú mùi chua chua như mùi mồ hôi kinh tởm chẳng chịu nổi.
Sáng sớm hôm sau cũng như mấy ngày trước tôi lại tiếp tục với công việc lặn tìm đồng bạc, hôm nay chẳng hiểu hắn ăn nhầm thứ thuốc gì, hung hãn không cho tôi ngừng nghỉ, nhưng lần này tôi đã thích ứng được tốt hơn nên không còn ngất Xỉu nữa.
Tới trưa cũng chẳng chút khác thường tôi tới bàn lấy hộp cơm, hắn liền cũng dặn tôi ở lại phòng trọ, tôi thở một hơi mệt mỏi rồi đi lên phòng, nhìn mèo con dạo này cứ quấn quýt bên hắn thật chẳng biết đã ăn nhầm phải thuốc gì. Đẩy cửa đi vào phòng tôi liền ngã cái người ê ẩm lên chiếc giường tay cầm chắc hộp cơm, mắt nhìn ra phía cửa sổ nhìn mấy chú chim bay tự do vô lo vô nghĩ trên bầu trời xanh thật là ngưỡng mộ. Người liền đứng dậy kéo ghế tới ngồi nhìn những đám chim đùa giỡn với nhau mà không khỏi thèm thuồng, trông thật ghen tỵ
Miệng khẽ nhếch cười tay liền mở hộp cơm, vừa ăn vừa nhìn đàn chim vờn lượn trên những mái nhà phía xa, những chú chim nhỏ được chim bố mẹ chăm chút tỉa lông không ngừng ríu rít vui sướng. Nhìn chúng mà tôi thấy thật buồn nếu tôi cũng được tự do, được thương yêu chăm sóc có lẽ tôi có chết tức tưởi ngay sau đó cũng bằng lòng.
Say sưa ngắm nhìn đàn chim, đột nhiên lồng ngực tôi đau nhói, cơn đau dữ dội tàn khốc, lồng ngực như bị xé ra thành từng mảnh, chân khuy gối xuống sàn nhà tay ôm lấy lồng ngực khó thở gần như không thể thở nổi, không xong tôi sắp ngộp thở mặt mày đau đến trắng bệch, 2 hàng chân mày nhăn tũm một cách khó coi toàn bộ da mặt đều queo quắp về phía giữa trán, lòng trắng con mắt gần như chiếm toàn bộ hốc mắt, người ngã xuống sàn mà quoằn quoại, dẫy dụa, rốt cuộc tôi bị sao đây. Cơn đau dữ dội đang bào mòn ý chí của tôi, thần trí lúc này nửa mê nửa tỉnh sắp mất đi hoàn toàn, phải chăng tôi sẽ chết vì cơn đau tim, cơn đau như muốn xé nát ý chí của tôi đau đến đỗi muốn hét cũng không được, hai giọt nước mắt đau đớn nằm đọng lại trên hốc mắt.
Lúc này một bóng dáng trong bộ đồ quen thuộc xuất hiện trước mặt tôi, tay nhẹ nhàng đặt lên trán tôi phát ra một luồng sáng màu xanh dễ chịu, cơn đau ở lồng ngực của tôi cũng dần tan hẳn, bóng dáng đó liền thu tay lại đứng dậy bỏ đi, mơ hồ tôi vội đưa tay níu được tà áo, miệng yếu ớt.
"Đừng đi..."câu nói rất nhỏ
Nói xong câu tôi bất tỉnh hoàn toàn.
Trong mê man tôi giật mình tỉnh dậy
"Đừng đi.."
Tôi ngồi phặt dậy hai tay dơ về phía trước như muốn níu ai đó, 2 mắt mở tỏ liền thở hổn hển. Nhìn phía trước trống vẳng thì liền cúi mặt buồn rầu.
"Quả nhiên..." tôi nói với vẻ đầy thất vọng
" Quả nhiên chuyện gì "
"Quả nhiên là đã làm anh ấy giận" tôi rầu rỉ đáp lại
Khoan.... tôi vội ngoảnh mặt qua liền đập vào mắt tôi là bóng dáng của Majui anh ta vẫn chưa đi, tôi liền mừng rỡ muốn chạy tới ôm anh ta ngay nhưng may mà vẫn kiềm chế được.
"Anh vẫn chưa đi sao" tôi không hề thắc mắc mà muốn khẳng định chuyện đang xảy ra là thật
"Sao không muốn anh ở lại ư, chính nhóc là người bảo anh đừng đi đấy"
Tôi liền vội lắc đầu
"Không, em tưởng anh giận em rồi " tôi xụ mặt xuống đầy ăn năn
Anh ta liền cười haha
"Chút chuyện vặt sao nỡ giận nhóc, chỉ là anh không muốn làm nhóc sợ "
Tôi nghe câu thì bịt miệng cười
" Anh soái như vậy em sợ nổi sao"
" Vậy mà ai đã sợ đến đờ cả người "
Tôi liền bỉu môi quả lúc đó sợ thật
"Vì em là đứa nhát gan mà, vừa nhát gan vừa vô dụng " nói đến đây mặt tôi vẫn cúi hai tay bứt rứt
Liền một bàn tay nhẹ nhàng xoa lấy cái đầu nhỏ nhắn của tôi
"Nhóc chắc là vậy sao"
Tôi khẽ gật cái đầu bé nhỏ
"Vậy hay tập can đảm thử xem"bàn tay anh ta khững lại trên đầu tôi
Tôi nghe vậy cũng mười phần muốn, nhưng có thể sao. Tuy không biết có được hay không nhưng thôi cứ thử đã.
"Ưm..." tôi ngẩng đầu cười vui vẻ
Đang lúc này anh ta vô tình đưa mắt nhìn ra phía cửa sổ thấy hộp cơm trắng rơi vương vãi dưới sàn liền tức nhíu mày lại, giọng điệu thay đổi hẳn.
"Đó là bữa ăn của em sao" giọng hắn chứa một chút giận dữ"
Tôi chẳng hề nhận ra nên vô tư trả lời
"Ngày ăn đúng một bữa, đó cũng là phần cơm hôm nay cơ mà lại bị đổ mất rồi " tôi nhìn đống cơm đổ trên nhà mà đau lòng
Từ phía trên tôi lại một âm thanh đay nghiến phát ra
" Tên chủ này rốt cuộc là kẻ nào, ta không giết hắn không hả được cơn giận này "
Tôi khẽ rét lạnh sau lưng sat khí thật lớn quá rôi, nhưng mà tên Sato kia thật sự rất mạnh, việc đấu lại hắn anh ta e không thể đâu,nếu ra tay khác gì trứng trọi đá cũng chỉ thương tích oan uổng, có khi còn không dữ được mạng sống, nghĩ vậy tôi khẽ run nhẹ chẳng dám tưởng tượng chuyện gì sẽ xảy ra.
"Việc này cũng không đến nỗi nghiêm trọng vậy đâu" tôi nhỏ nhẹ, miệng cười hờ hờ
"Vậy còn việc trong người nhóc có một đống ma thạch đang chạy loạn xạ thì sao, chẳng lẽ không phải tên kia ép chết nhóc" giọng lần này rít lên thật đáng sợ
Tôi thân là vật thử thuốc thì tính mạng đã như sợi tóc nhỏ phải kéo ngàn cân, có thể dứt bất cứ lúc nào. Tôi cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý từ trước nên khi nhắc đến việc này tôi lại thản nhiên như thường, chân trụt xuống giường người xoay lấy một vòng cười tươi tắn.
"Chẳng phải em vẫn khoẻ mạnh đây sao" tôi khững lại vẻ mặt vui cười nhìn anh ta
Thấy vậy anh ta nhăn mày nhẹ đành thôi hít lấy một hơi lấy lại bình tĩnh, tay liền biến ra bao nhiêu là đồ ăn
"Vậy giờ nhóc có còn ăn nổi không" anh ta cười một cái tay liền chỉ về phía đống đồ ăn
Tôi nhìn thấy, mấy món ăn đó thì lấy gì kiềm chế lại, dẫu có nhót trong lồng sắt cũng nhanh chóng bị tôi phá vỡ mà lao tới đòng đồ ăn ngon lành trước mặt. chân như gắn phản lức tay cực kì chuẩn xác chụp ngay cái đùi gà lớn nhất, nhai đến ngấu nghiến
"Có đồ ăn là em không ngại đâu"tôi vừa nhai ngấu nghiến vừa trả lời, trông bộ dạng tuỳ ý không hề lễ nghi nhưng nhìn vào cũng không thể thấy ngứa mắt nổi, mà còn phì cười.
Anh ta chỉ ngồi nhìn tôi ăn đầu khẽ lắc miệng cười mỉm.
Tôi tay liền nhanh đưa một cái đùi gà khác cho anh ta
"Anh cũng ăn đi ngon lắm đấy" tay vừa vùi được cái đùi gà vào tay anh ta, tôi liền vội cầm thêm cái đùi khác.
Anh ta cầm đùi gà lên một lúc rồi cho vào miệng ăn một cách gọn gàng tinh tế.
"Chiếc đùi gà mà ngon tới vậy sao" anh ta nhìn vào cái đùi gà mà thắc mắc
"Thức ăn luôn là thứ ngon nhất, món nào cũng rất ngon" tôi hào hùng nhồi một miệng đầy thức ăn mà giải thích.
Vừa lúc đang nuốt này lại mắc nghẹn cổ rướn liên tục, mắt ứa hẳn hai giọt nước, Majui liền nhanh chóng tới nấn vào lưng tôi lập tức mấy thứ đó cũng chịu trôi xuống, tay bưng lấy một ly nước đem đến cho tôi.
"Có ai dành của nhóc đâu, uống miếng nước đi"
Tôi vội cầm lấy ly nước uống ừng ực liền hà một hơi thoải mái.
"Tưởng chết rồi chứ"
"Đúng là ngốc " Majui cười mỉm
Tôi chẳng để ý đến lời anh ta nói tiếp tục mải mê mà ăn. Mãi tới gần tối thì anh ta lại biết mắt bặt tăm, thật là đến không bóng đi không từ.
Tối đến tôi cũng được nhồi thêm một đống ma thạch vào người, tôi chỉ đành nghe theo mà nuốt hết chúng, cũng chẳng nhắc gì đến việc ma thạch phản phệ. Dù có nói thì hắn cũng có quan tâm, chỉ là con chuột bạch chết sớm chết muộn đều là chết....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.