Ta Là Kẻ Nhát Gan Chuyển Thế Thành Tiểu Thư
Chương 15: Tất cả đều có mục đích riêng
Moon
28/05/2021
Tôi nghe vậy liền đưa 2 tay ra sau lưng mặt cúi xuống đất một chân co lên ngoay ngoáy múi chân xuống đất như vẻ e thẹn. Tên này trả lời vậy thật là khiêm tốn , dẫu gì hắn cũng lén cho tôi ăn mấy thứ bổ ích đó, chắc chắn là muốn kiểu người tốt bất lộ mặt, bên ngoài rõ cứng rắn nhưng trong lòng lại mềm mỏng, tính ra tên này cũng không xấu là mấy. Tôi liền mỉm cười
" Ngươi chữa thương cho ta, còn cứu ta khỏi lũ quoái vật, ta cảm ơn là điều đương nhiên rồi "
tên đó liền nheo mày lại
" Ta chữa thương cho ngươi lúc nào "
Tôi nghe câu thì cười khẽ
Tên này lại nghĩ chuyện này mình chưa phát hiện sao. Hắn thật ngốc mà
Tôi bịt miệng cười hí hí, nhẹ nhàng nói nhỏ với hắn
" Việc này ngươi cũng chẳng cần giấu nữa đâu, ta biết ngươi cho ta uống ngũ độc kì thú rồi "
Hắn ta liền tỏ vẻ thản nhiên
" Ra ngươi biết rồi à, cơ mà thuốc ta nghiên cứu may mà hoạt động cũng tốt nằm trong mong đợi "
Tôi liền cười khảy tới vỗ vào hông hắn
" Rõ chứ gì nữa, đáng lý ta sống được vài ngày nữa nhờ thuốc của ngươi ta mới có thể khỏi bệnh mà........cơ mà khoan ngươi nói..may mà..cũng tốt...nằm trong mong đợi ý là sao"
đột nhiên tôi khửng lại phát hiện điểm gì đó sai sai.
Tên kia thư thản nhìn xuống tôi
" Ta đang nghiên cứu loại thuốc mới chưa có vật thí nghiệm nên mới dùng tạm ngươi, cơ mà chẳng phải ngươi biết rồi sao"
Tôi liền há hốc miệng, khoé môi khẽ giật giật, liền đứng lại bằng 2 chân vững trãi. Gì chứ tên này không phải có ý tốt cứu tôi sao, thế là nãy giờ tôi toàn tự mình khen hắn, nghe bi hài vậy. Tên này lại dùng tôi như chuột bạch để thử loại thuộc hắn điều chế sao,không thể nào nếu đã là chuột bạch sao hắn còn liều mạng cứu tôi. Tôi liền thắc mắc hỏi hắn.
" Nếu đã vậy sao ngươi còn liều mạng cứu ta"
Tên đó lạnh ngắt trả lời
" Ngươi uống mất mấy loại thuốc khó kiếm của ta, nghĩ sao ta lại để ngươi ôm theo đống thuốc đó đi chết "
Tôi ngỡ ngàng đến đỗi hàm răng sắp chạm đất, người liền hóa đá. Thế mà lúc nãy tôi còn cảm động cái gì mà hi sinh thân mình tìm nước mắt gì đấy, còn day dứt vì hắn đỡ đòn dùm tôi, tôi suýt chút bị hắn làm cảm động đến phát khóc, hoá ra tất cả cũng chỉ là để bảo vệ con chuột bạch này, thật tôi mơ tưởng viễn vông quá rồi, bây giờ tôi rút lại mấy lời đó còn kịp hay không. Tôi liền thu lại gương mặt tươi cười dùng cái ánh mắt giận dữ nhìn hắn.
"Biết bỏ ta để ngươi chết quách cho rồi "
Tôi bực tức thật sự, vòng 2 tay trước ngực mặt liền đưa sang hướng khác, còn tưởng hắn có lòng tốt, dè đâu cũng coi tôi là một con thú để đi thử thuốc, may mà thành công lỡ mà thất bại chẳng phải tôi đã bỏ mạng rồi sao. Thật không ngờ được tên này lại thâm hiểm như vậy. Sau này lại càng phải cẩn thận hắn hơn.
" Ngươi mà cũng dám nói với ta như vậy sao " Đang suy nghĩ liền 1 giọng nói cắt ngang
Tôi giật mình nhìn tên đấy, lại cái ánh mắt sát khí đáng sợ ấy, thật mong cho hắn nằm một chỗ như vừa rồi.
Tôi nhìn lên cái ánh mắt đó thì chùn người lại, con mắt liền xuất hiện giao động, cơn giận cũng chẳng dám biểu lộ ra nuốt ngược vào trong, ,miệng ấp úng.
" Vậy...vậy giờ muốn gọi sao"
Tên kia lạnh lùng ngồi xuống đối mặt với tôi, 2 mắt tôi run sợ mà đối diện với 2 con mắt lạnh lùng rắn rỏi của hắn.
" Nô lệ sẽ được chủ đặt tên, ta tên Sato Dragon vậy tên ngươi sẽ là Rimiku Dragon, ngươi có thể gọi ta là Sato"
Nghe cái tên tôi sực buồn cười, vội lấy tay che miệng cố nhịn cười.
Dragon theo tiếng anh chẳng phải là rồng sao, lại đi đặt họ là rồng, trên đời lại có người dùng cái họ này ư, gia đình tên này đúng là dị hẳn là fan cứng của đám rồng rồi, thích rồng đến cuồng luôn rồi, một cái họ thật nực cười.
Tôi không nhịn được mà cười thành tiếng, đang lúc cao trào này đột nhiên trước mặt lại có nguồn khí lạnh, ánh mắt tên kia cứ chỉa thẳng vào tôi cái vẻ mặt như bị đông đá ấy...thật cụt hứng, tôi thu bặt cái gương mặt đang cười cợt ấy nghiêm túc nhìn hắn.
Hắn đứng dậy liền bước đi
"Mau đi thôi, chúng ta sẽ phải tới làng Tami để nghỉ chân"
Hắn lạnh lùng, nói gió qua loa chẳng hề để tôi trong mắt mà nói chuyện bóng gió vậy đúng thật bực mình với tên này, trong mắt hắn căn bản chẳng lọt nổi ai, tên này cao ngạo quá rồi đấy. Càng nghĩ tôi lại càng tức
"Sato cái gì chứ..tên mặt băng chắc còn hợp"
Tôi tức mình lèm bèm trong miệng
"Còn đứng ngây ra đó làm gì mau đi"
Hắn khững chân lại hối thúc , mắt vẫn chẳng nhìn lấy tôi.
Cái bộ dạng bây giờ của hắn thật đáng ghét, hắn mà cứ nằm liệt như vừa rồi thì thật tốt, vừa khỏe lại là bản mặt y rằng hách dịch. Tôi hừng hực chân dẫm lạch bạch đi theo hắn, dáng đi như con vịt bầu.
Mãi tới trưa chúng tôi tới được một ngôi làng, tuy nói là ngôi làng nhưng nó lại tấp nập như một chốn đô thị, đi dọc con đường của ngôi làng, ai ai cũng hướng ánh mắt ghét bỏ, hừ lạnh mà nhìn tôi, tôi sợ hãi nép sát người tên Sato. Sau một hồi đi hắn dừng chân trước một cửa hàng phục trang. Hắn đưa chân bước vào trong, tôi khép nép mà theo sát hắn.
"Ông kiếm cho tôi một bộ y phục vừa với nó" hắn chỉ tay xuống tôi mà nói.
Ông chủ này nhìn tôi một lượt liền hếch mặt đi vào trong, đợi một lúc lâu ông ta cầm ra một cái áo màu xám xịt cũ rích.
"Không biết ngài có ưng ý với bộ này"
Tôi nhìn bộ đồ, rách rưới thủng đầy lỗ ấy mặc vào cũng che được thứ gì, mà hẳn rồi phận nô lệ ăn ngon mặc đẹp chắc chỉ mỗi có trong mơ, tôi thở một hơi buồn bã, cúi mặt tay với lại chiếc áo rách đó.
"Ngươi nghĩ sao lại lấy chiếc áo này bán cho ta"
Tên Sato cất giọng. Tôi giật mình khững tay lại.
Ông chủ liền nói
"Ngài không phải mua đồ cho nô lệ sao"
Tên Sato nheo mày liền tức đưa ánh mắt có chút khó chịu nhìn ông chủ.
"Ta muốn nó phải ăn mặc thật đẹp, ngươi nghĩ ta lại muốn đưa một nô lệ rách rưới theo sao"
Tôi liền cười hờ hờ. Hóa ra là lo tôi làm mất mặt hắn.
Ông chủ ầm ừ trong khó chịu rồi đi vào trong mang một bộ váy màu xanh trời nhẹ nhàng có điểm viên trắng xóa.
"Lần này ngài ưng ý rồi chứ"
Tên Sato chẳng hề quan tâm
" Mau vào thay đi"
Tôi cầm lấy bộ đồ đi vào phòng thay đồ.
Cứ tưởng đối tốt với mình nào ngờ cũng chỉ là sợ mình làm mất mặt hắn. Bực dọc tôi vào thay đồ cho chóng.
Lát sau tôi bức ra khỏi phòng thay đồ, tên Sato liền đưa mắt nhìn tôi, bộ đồ nhẹ nhàng điểm viền trắng kết hợp với mái tóc cùng con mắt màu bạch kim của tôi tạo nên một bức nền lung linh, ngũ quan được thiết kế một cách tinh sảo, đôi má ửng hồng như trái đào chín tới, thêm với 2 chiếc sừng đen bóng nhú trên đâu tôi như cây nấm nhỏ mới lú lên khỏi mặt đất còn đọng sương mai, tôi nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng thay đồ, vẻ đẹp cứ như 1 thiên thần cánh trắng. Tên Sato nhìn tôi một cách kì lạ cứ như tôi đã hớp mất hồn của hắn.
Tôi nhanh chân tiến lại đứng cạnh hắn, thấy hắn vẫn đờ người tôi liền hỏi
"Này...này..bộ đồ thế này đã được chưa"
Tên Sato rõ liền giật mình, kiểu cách lúc này của hắn thật khác lạ
"À ....ông chủ bao nhiều tiền"
Tên này rõ lạ cứ như hồn để trên mây, tôi nghiêng đâu chẳng hiểu nổi.
Trả tiền xong hắn đưa tôi đến một quán trọ, bước vào trước một quán trọ hắn liền bước vào. Tôi nghiêng mắt qua thấy rõ tấm bảng lớn có đề -nô lệ không được vào- tôi liền đứng lại băn khoăn, liệu có nên vào hay không, đầu ngoảnh vào rồi lại ngoảnh ra. Đột nhiên tên kia thúc giục
"Mau vào nhanh lên"
Tôi chẳng băn khoăn nữa thẳng chân đi vào, vừa vào thấy hắn đã ổn định một vị trí ngồi tôi liền bước vào ngồi đối diện hắn, đột nhiên lúc này bao nhiêu con mắt trong quán lườm về phía tôi, thật lạnh sống gáy tôi rụt mình lại úp mặt xuống bàn. Lập tức một người mắc bộ đồ bồi bàn bước tới
"Thưa ngài ở đây chúng tôi có luật không được đưa nô lệ vào quán mong ngài hiểu cho"
Tên Sato khẽ nhìn lạnh qua hắn, hắn liền sợ hãi toát mồ hôi.
Đột nhiên một tên vẻ mặt trông hung hăng bước tới đưa tay nắm lấy cổ áo tôi xách lên. Giọng đầy giữ tợn
"Xin ngài thứ lỗi đây là luật lệ, nô lệ là bậc thấp hèn không thể ngồi chung chỗ với các khách quý ở đây được"
Bị hắn xách lên vậy tôi sợ đến chẳng dám vật vã, người như nhão ra mặc cho hắn xách đi. Tên đó vừa đi được vài bước lập tức bị cái giọng hung lạnh của tên Sato gọi lại
"Đứng lại, ngươi tính mang nó đi đâu "
Tên hung tợn đang xách tôi đi liền khững lại.
"Tôi chỉ làm tròn chức trách của mình mong ngài thứ lỗi"
Tên Sato liền kéo giọng
"Làm tròn chức trách, vậy chức trách của ngươi là gì"
Tên hung hãn liền ngoảnh mặt lại tay dơ tôi lên cao
"Nhiệm vụ của tôi là ngăn không cho nô lệ vào quán"
Tên Sato liền ồ một cái đầy ngạt nhiên.
"Ra đó là chức trách của ngươi, vậy ngươi đang làm gì với nó vậy"
Tên hung hãn cau mày nhẹ, đưa ra một câu dứt khoát
"Ném tên nô lệ này ra khỏi quán"
Tên Sato tô nghe vậy thì đập mạnh đũa xuống bàn
"Ai nói với ngươi đó là nô lệ "
Đôi mặt tên Sato lườm sắc bén
Nghe câu tôi ngạt nhiên đến mừng rỡ, câu nói của hắn như đánh động vào lòng tôi, 2 mắt tôi liền long lanh nhìn hắn như nhìn một vị thần vĩ đại, miệng liền khẽ cười. Tên ngốc này vậy mà không nói từ sớm, làm ta chửi thấm mệt
Tên hung hãn liền đưa mắt nhìn lên cái sừng trên đầu tôi, rồi kinh ngạt, thu mặt lại sắc bén
"Ma nhân này không phải nô lệ, chẳng lẽ nào ngài lại nuôi ma nhân"
Câu nói vừa thốt ra khắp quán người người liền đứng dậy tay cầm sẵn vũ khí, không khí đột nhiên thật ngột ngạt, tôi lo sợ tình hình này là như thế nào đây, tại sao ai nấy cũng đều căng thẳng cả vậy, chẳng nhẽ nuôi ma nhân là một tội lớn sao.
Tên Sato thản nhiên chẳng để ý đến những kẻ đang hùng hục sát khí xung quanh, liền ngồi xuống ghế giọng đầy thư thản.
"Nó không phải nô lệ, nó chỉ là vật để ta thử nghiệm thuốc, ta mới điều chế loại thuốc mới muốn xem phản ứng của thuốc này ra sao, nếu rời mắt đúng khoảng thời gian đấy, chẳng phải trở thành công cốc sao, ngươi cũng nên chiếu cố đi"
Nghe được vậy tất cả mấy tên đang đùng đùng sát khí đó liền thu lại vũ khí, tên hung hăng cũng thả tôi xuống, đứng được xuống đất tôi liền loạng choạng 2 chân vẫn còn run. Tên hung hăng liền nói.
"Ra vậy nếu ngài đã có nỗi khổ tâm như vậy thì chúng tôi sẽ châm chước"
Nói rồi tên hung hăng đấy bỏ vào lại sau nhà tôi chậm rãi tiến lại đứng cạnh chiếc ghế chẳng dám ngồi vào.
"Ngồi đi"
Tên kia nói một cách bóng gió, cái vẻ mặt chẳng hề nhìn tôi, mà cho dù có nhìn thì cũng rõ tôi chẳng lọt vào mắt hắn được. Tôi khẽ người ngồi vào chiếc ghế mắt nhìn quanh xem còn ai có phản ứng gì nữa không. Vừa ngồi vào tôi liền phồng 2 má tay vòng bực mình, sao lần nào vừa cảm nhận được cái tốt của hắn là chẳng lâu sau lại bị vùi tắt thế nhỉ, nãy còn tưởng đâu nói tôi không phải nô lệ làm tôi mừng gần rơi nước mắt, vậy mà đến lúc nghe câu sau lại tức đến nổ đom đóm. Tên này làm việc gì cho tôi cũng đều có mục đích riêng nhất định phải cẩn thận, không để hắn làm mềm lòng.
Tôi nghĩ ngợi một lúc đồ ăn cũng đã được đem đến, tôi chẳng thèm nghĩ ngợi nữa nhào vào ăn lấy ăn để, quyết phải càn quét cho bằng sạch đống đồ ăn cho hả cơn giận, tay như đánh trận đông tây nam bắc không để lủng thế trận.
Ăn no nê tên Sato kia tới quầy để đặt phòng, hắn đã quyết định ở lại đây vài ngày, tôi no nê xoa xoa cái bụng tay đưa lên đầu gãi gãi chỗ ngứa, liền tức thấy thứ gì đó sai sai. Bất chợt tôi hoảng hốt chiếc kẹp tóc chẳng thấy đâu nữa, chiếc kẹp tóc của Miêu.
Tôi liền vội ngó khắp các bàn nhưng đều không thấy, chẳng lẽ lúc tôi đặt cái kẹp vào túi đã lỡ làm rơi nó rồi, tôi liền chẳng nghĩ ngợi vội chân chạy ra khỏi quán
" Ngươi chữa thương cho ta, còn cứu ta khỏi lũ quoái vật, ta cảm ơn là điều đương nhiên rồi "
tên đó liền nheo mày lại
" Ta chữa thương cho ngươi lúc nào "
Tôi nghe câu thì cười khẽ
Tên này lại nghĩ chuyện này mình chưa phát hiện sao. Hắn thật ngốc mà
Tôi bịt miệng cười hí hí, nhẹ nhàng nói nhỏ với hắn
" Việc này ngươi cũng chẳng cần giấu nữa đâu, ta biết ngươi cho ta uống ngũ độc kì thú rồi "
Hắn ta liền tỏ vẻ thản nhiên
" Ra ngươi biết rồi à, cơ mà thuốc ta nghiên cứu may mà hoạt động cũng tốt nằm trong mong đợi "
Tôi liền cười khảy tới vỗ vào hông hắn
" Rõ chứ gì nữa, đáng lý ta sống được vài ngày nữa nhờ thuốc của ngươi ta mới có thể khỏi bệnh mà........cơ mà khoan ngươi nói..may mà..cũng tốt...nằm trong mong đợi ý là sao"
đột nhiên tôi khửng lại phát hiện điểm gì đó sai sai.
Tên kia thư thản nhìn xuống tôi
" Ta đang nghiên cứu loại thuốc mới chưa có vật thí nghiệm nên mới dùng tạm ngươi, cơ mà chẳng phải ngươi biết rồi sao"
Tôi liền há hốc miệng, khoé môi khẽ giật giật, liền đứng lại bằng 2 chân vững trãi. Gì chứ tên này không phải có ý tốt cứu tôi sao, thế là nãy giờ tôi toàn tự mình khen hắn, nghe bi hài vậy. Tên này lại dùng tôi như chuột bạch để thử loại thuộc hắn điều chế sao,không thể nào nếu đã là chuột bạch sao hắn còn liều mạng cứu tôi. Tôi liền thắc mắc hỏi hắn.
" Nếu đã vậy sao ngươi còn liều mạng cứu ta"
Tên đó lạnh ngắt trả lời
" Ngươi uống mất mấy loại thuốc khó kiếm của ta, nghĩ sao ta lại để ngươi ôm theo đống thuốc đó đi chết "
Tôi ngỡ ngàng đến đỗi hàm răng sắp chạm đất, người liền hóa đá. Thế mà lúc nãy tôi còn cảm động cái gì mà hi sinh thân mình tìm nước mắt gì đấy, còn day dứt vì hắn đỡ đòn dùm tôi, tôi suýt chút bị hắn làm cảm động đến phát khóc, hoá ra tất cả cũng chỉ là để bảo vệ con chuột bạch này, thật tôi mơ tưởng viễn vông quá rồi, bây giờ tôi rút lại mấy lời đó còn kịp hay không. Tôi liền thu lại gương mặt tươi cười dùng cái ánh mắt giận dữ nhìn hắn.
"Biết bỏ ta để ngươi chết quách cho rồi "
Tôi bực tức thật sự, vòng 2 tay trước ngực mặt liền đưa sang hướng khác, còn tưởng hắn có lòng tốt, dè đâu cũng coi tôi là một con thú để đi thử thuốc, may mà thành công lỡ mà thất bại chẳng phải tôi đã bỏ mạng rồi sao. Thật không ngờ được tên này lại thâm hiểm như vậy. Sau này lại càng phải cẩn thận hắn hơn.
" Ngươi mà cũng dám nói với ta như vậy sao " Đang suy nghĩ liền 1 giọng nói cắt ngang
Tôi giật mình nhìn tên đấy, lại cái ánh mắt sát khí đáng sợ ấy, thật mong cho hắn nằm một chỗ như vừa rồi.
Tôi nhìn lên cái ánh mắt đó thì chùn người lại, con mắt liền xuất hiện giao động, cơn giận cũng chẳng dám biểu lộ ra nuốt ngược vào trong, ,miệng ấp úng.
" Vậy...vậy giờ muốn gọi sao"
Tên kia lạnh lùng ngồi xuống đối mặt với tôi, 2 mắt tôi run sợ mà đối diện với 2 con mắt lạnh lùng rắn rỏi của hắn.
" Nô lệ sẽ được chủ đặt tên, ta tên Sato Dragon vậy tên ngươi sẽ là Rimiku Dragon, ngươi có thể gọi ta là Sato"
Nghe cái tên tôi sực buồn cười, vội lấy tay che miệng cố nhịn cười.
Dragon theo tiếng anh chẳng phải là rồng sao, lại đi đặt họ là rồng, trên đời lại có người dùng cái họ này ư, gia đình tên này đúng là dị hẳn là fan cứng của đám rồng rồi, thích rồng đến cuồng luôn rồi, một cái họ thật nực cười.
Tôi không nhịn được mà cười thành tiếng, đang lúc cao trào này đột nhiên trước mặt lại có nguồn khí lạnh, ánh mắt tên kia cứ chỉa thẳng vào tôi cái vẻ mặt như bị đông đá ấy...thật cụt hứng, tôi thu bặt cái gương mặt đang cười cợt ấy nghiêm túc nhìn hắn.
Hắn đứng dậy liền bước đi
"Mau đi thôi, chúng ta sẽ phải tới làng Tami để nghỉ chân"
Hắn lạnh lùng, nói gió qua loa chẳng hề để tôi trong mắt mà nói chuyện bóng gió vậy đúng thật bực mình với tên này, trong mắt hắn căn bản chẳng lọt nổi ai, tên này cao ngạo quá rồi đấy. Càng nghĩ tôi lại càng tức
"Sato cái gì chứ..tên mặt băng chắc còn hợp"
Tôi tức mình lèm bèm trong miệng
"Còn đứng ngây ra đó làm gì mau đi"
Hắn khững chân lại hối thúc , mắt vẫn chẳng nhìn lấy tôi.
Cái bộ dạng bây giờ của hắn thật đáng ghét, hắn mà cứ nằm liệt như vừa rồi thì thật tốt, vừa khỏe lại là bản mặt y rằng hách dịch. Tôi hừng hực chân dẫm lạch bạch đi theo hắn, dáng đi như con vịt bầu.
Mãi tới trưa chúng tôi tới được một ngôi làng, tuy nói là ngôi làng nhưng nó lại tấp nập như một chốn đô thị, đi dọc con đường của ngôi làng, ai ai cũng hướng ánh mắt ghét bỏ, hừ lạnh mà nhìn tôi, tôi sợ hãi nép sát người tên Sato. Sau một hồi đi hắn dừng chân trước một cửa hàng phục trang. Hắn đưa chân bước vào trong, tôi khép nép mà theo sát hắn.
"Ông kiếm cho tôi một bộ y phục vừa với nó" hắn chỉ tay xuống tôi mà nói.
Ông chủ này nhìn tôi một lượt liền hếch mặt đi vào trong, đợi một lúc lâu ông ta cầm ra một cái áo màu xám xịt cũ rích.
"Không biết ngài có ưng ý với bộ này"
Tôi nhìn bộ đồ, rách rưới thủng đầy lỗ ấy mặc vào cũng che được thứ gì, mà hẳn rồi phận nô lệ ăn ngon mặc đẹp chắc chỉ mỗi có trong mơ, tôi thở một hơi buồn bã, cúi mặt tay với lại chiếc áo rách đó.
"Ngươi nghĩ sao lại lấy chiếc áo này bán cho ta"
Tên Sato cất giọng. Tôi giật mình khững tay lại.
Ông chủ liền nói
"Ngài không phải mua đồ cho nô lệ sao"
Tên Sato nheo mày liền tức đưa ánh mắt có chút khó chịu nhìn ông chủ.
"Ta muốn nó phải ăn mặc thật đẹp, ngươi nghĩ ta lại muốn đưa một nô lệ rách rưới theo sao"
Tôi liền cười hờ hờ. Hóa ra là lo tôi làm mất mặt hắn.
Ông chủ ầm ừ trong khó chịu rồi đi vào trong mang một bộ váy màu xanh trời nhẹ nhàng có điểm viên trắng xóa.
"Lần này ngài ưng ý rồi chứ"
Tên Sato chẳng hề quan tâm
" Mau vào thay đi"
Tôi cầm lấy bộ đồ đi vào phòng thay đồ.
Cứ tưởng đối tốt với mình nào ngờ cũng chỉ là sợ mình làm mất mặt hắn. Bực dọc tôi vào thay đồ cho chóng.
Lát sau tôi bức ra khỏi phòng thay đồ, tên Sato liền đưa mắt nhìn tôi, bộ đồ nhẹ nhàng điểm viền trắng kết hợp với mái tóc cùng con mắt màu bạch kim của tôi tạo nên một bức nền lung linh, ngũ quan được thiết kế một cách tinh sảo, đôi má ửng hồng như trái đào chín tới, thêm với 2 chiếc sừng đen bóng nhú trên đâu tôi như cây nấm nhỏ mới lú lên khỏi mặt đất còn đọng sương mai, tôi nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng thay đồ, vẻ đẹp cứ như 1 thiên thần cánh trắng. Tên Sato nhìn tôi một cách kì lạ cứ như tôi đã hớp mất hồn của hắn.
Tôi nhanh chân tiến lại đứng cạnh hắn, thấy hắn vẫn đờ người tôi liền hỏi
"Này...này..bộ đồ thế này đã được chưa"
Tên Sato rõ liền giật mình, kiểu cách lúc này của hắn thật khác lạ
"À ....ông chủ bao nhiều tiền"
Tên này rõ lạ cứ như hồn để trên mây, tôi nghiêng đâu chẳng hiểu nổi.
Trả tiền xong hắn đưa tôi đến một quán trọ, bước vào trước một quán trọ hắn liền bước vào. Tôi nghiêng mắt qua thấy rõ tấm bảng lớn có đề -nô lệ không được vào- tôi liền đứng lại băn khoăn, liệu có nên vào hay không, đầu ngoảnh vào rồi lại ngoảnh ra. Đột nhiên tên kia thúc giục
"Mau vào nhanh lên"
Tôi chẳng băn khoăn nữa thẳng chân đi vào, vừa vào thấy hắn đã ổn định một vị trí ngồi tôi liền bước vào ngồi đối diện hắn, đột nhiên lúc này bao nhiêu con mắt trong quán lườm về phía tôi, thật lạnh sống gáy tôi rụt mình lại úp mặt xuống bàn. Lập tức một người mắc bộ đồ bồi bàn bước tới
"Thưa ngài ở đây chúng tôi có luật không được đưa nô lệ vào quán mong ngài hiểu cho"
Tên Sato khẽ nhìn lạnh qua hắn, hắn liền sợ hãi toát mồ hôi.
Đột nhiên một tên vẻ mặt trông hung hăng bước tới đưa tay nắm lấy cổ áo tôi xách lên. Giọng đầy giữ tợn
"Xin ngài thứ lỗi đây là luật lệ, nô lệ là bậc thấp hèn không thể ngồi chung chỗ với các khách quý ở đây được"
Bị hắn xách lên vậy tôi sợ đến chẳng dám vật vã, người như nhão ra mặc cho hắn xách đi. Tên đó vừa đi được vài bước lập tức bị cái giọng hung lạnh của tên Sato gọi lại
"Đứng lại, ngươi tính mang nó đi đâu "
Tên hung tợn đang xách tôi đi liền khững lại.
"Tôi chỉ làm tròn chức trách của mình mong ngài thứ lỗi"
Tên Sato liền kéo giọng
"Làm tròn chức trách, vậy chức trách của ngươi là gì"
Tên hung hãn liền ngoảnh mặt lại tay dơ tôi lên cao
"Nhiệm vụ của tôi là ngăn không cho nô lệ vào quán"
Tên Sato liền ồ một cái đầy ngạt nhiên.
"Ra đó là chức trách của ngươi, vậy ngươi đang làm gì với nó vậy"
Tên hung hãn cau mày nhẹ, đưa ra một câu dứt khoát
"Ném tên nô lệ này ra khỏi quán"
Tên Sato tô nghe vậy thì đập mạnh đũa xuống bàn
"Ai nói với ngươi đó là nô lệ "
Đôi mặt tên Sato lườm sắc bén
Nghe câu tôi ngạt nhiên đến mừng rỡ, câu nói của hắn như đánh động vào lòng tôi, 2 mắt tôi liền long lanh nhìn hắn như nhìn một vị thần vĩ đại, miệng liền khẽ cười. Tên ngốc này vậy mà không nói từ sớm, làm ta chửi thấm mệt
Tên hung hãn liền đưa mắt nhìn lên cái sừng trên đầu tôi, rồi kinh ngạt, thu mặt lại sắc bén
"Ma nhân này không phải nô lệ, chẳng lẽ nào ngài lại nuôi ma nhân"
Câu nói vừa thốt ra khắp quán người người liền đứng dậy tay cầm sẵn vũ khí, không khí đột nhiên thật ngột ngạt, tôi lo sợ tình hình này là như thế nào đây, tại sao ai nấy cũng đều căng thẳng cả vậy, chẳng nhẽ nuôi ma nhân là một tội lớn sao.
Tên Sato thản nhiên chẳng để ý đến những kẻ đang hùng hục sát khí xung quanh, liền ngồi xuống ghế giọng đầy thư thản.
"Nó không phải nô lệ, nó chỉ là vật để ta thử nghiệm thuốc, ta mới điều chế loại thuốc mới muốn xem phản ứng của thuốc này ra sao, nếu rời mắt đúng khoảng thời gian đấy, chẳng phải trở thành công cốc sao, ngươi cũng nên chiếu cố đi"
Nghe được vậy tất cả mấy tên đang đùng đùng sát khí đó liền thu lại vũ khí, tên hung hăng cũng thả tôi xuống, đứng được xuống đất tôi liền loạng choạng 2 chân vẫn còn run. Tên hung hăng liền nói.
"Ra vậy nếu ngài đã có nỗi khổ tâm như vậy thì chúng tôi sẽ châm chước"
Nói rồi tên hung hăng đấy bỏ vào lại sau nhà tôi chậm rãi tiến lại đứng cạnh chiếc ghế chẳng dám ngồi vào.
"Ngồi đi"
Tên kia nói một cách bóng gió, cái vẻ mặt chẳng hề nhìn tôi, mà cho dù có nhìn thì cũng rõ tôi chẳng lọt vào mắt hắn được. Tôi khẽ người ngồi vào chiếc ghế mắt nhìn quanh xem còn ai có phản ứng gì nữa không. Vừa ngồi vào tôi liền phồng 2 má tay vòng bực mình, sao lần nào vừa cảm nhận được cái tốt của hắn là chẳng lâu sau lại bị vùi tắt thế nhỉ, nãy còn tưởng đâu nói tôi không phải nô lệ làm tôi mừng gần rơi nước mắt, vậy mà đến lúc nghe câu sau lại tức đến nổ đom đóm. Tên này làm việc gì cho tôi cũng đều có mục đích riêng nhất định phải cẩn thận, không để hắn làm mềm lòng.
Tôi nghĩ ngợi một lúc đồ ăn cũng đã được đem đến, tôi chẳng thèm nghĩ ngợi nữa nhào vào ăn lấy ăn để, quyết phải càn quét cho bằng sạch đống đồ ăn cho hả cơn giận, tay như đánh trận đông tây nam bắc không để lủng thế trận.
Ăn no nê tên Sato kia tới quầy để đặt phòng, hắn đã quyết định ở lại đây vài ngày, tôi no nê xoa xoa cái bụng tay đưa lên đầu gãi gãi chỗ ngứa, liền tức thấy thứ gì đó sai sai. Bất chợt tôi hoảng hốt chiếc kẹp tóc chẳng thấy đâu nữa, chiếc kẹp tóc của Miêu.
Tôi liền vội ngó khắp các bàn nhưng đều không thấy, chẳng lẽ lúc tôi đặt cái kẹp vào túi đã lỡ làm rơi nó rồi, tôi liền chẳng nghĩ ngợi vội chân chạy ra khỏi quán
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.