Chương 14: Thu Mua Với Giá Cao (2)
Nhất Đao Trảm Trảm Trảm
05/06/2024
Bây giờ là giữa trưa, quán ăn rất đông người. Ngô Quốc Nhất nhìn chung quanh, cũng không thể xác định là ai, thế là lấy di động ra gọi cho Lục Vô.
Thấy Lục Vô ở cách đó không xa nhận điện thoại, Ngô Quốc Nhất bước tới trước.
"Chào cậu, tôi là Ngô Quốc Nhất, chính là tôi muốn tìm cậu!"
Lục Vô thoáng kinh ngạc. Không ngờ người phụ trách web 173 tới nhanh như vậy. Hắn đứng dậy bắt tay với ông ta hắn rồi nói:
"Chào ông anh, cho hỏi có việc gì vậy?"
"Có thể đi chỗ khác nói chuyện được không?" Ngô Quốc Nhất nhìn chung quanh. Rõ ràng đây không phải là nơi thích hợp bàn chuyện.
"Ừm… Mấy người đừng vội… Chờ tui tôi ăn xong rồi đi." Nghe thấy họ muốn rời đi, Bắc Ly rất không tình nguyện. Phải biết rằng cô ăn mì tôm với Lục Vô mấy ngày liền, hiếm lắm mới ăn được bữa ngon, sao chịu rời đi được.
"Bạn nhỏ này là…?"
"À, em gái tôi!" Lục Vô đáp.
Thấy Bắc Ly không muốn đi, Ngô Quốc Nhất đành phải nói: "Cô bé, chúng ta đi chỗ khác ăn ngon hơn!"
Bắc Ly rất thích nghe lời này, đôi mắt sáng ngời quay đầu hỏi: "Thật à?"
Ngô Quốc Nhất bỗng bật cười: "Đương nhiên là thật rồi!"
Bắc Ly thế mới quyến luyến bỏ đũa xuống, nắm tay Lục Vô đi ra quán ăn, lên xe của Ngô Quốc Nhất.
Ngồi trong xe, Lục Vô thầm kinh ngạc. Web game 173 giàu thế cơ à? Một người phụ trách mà đã có thể sở hữu một chiếc siêu xe bay Cực Lam luôn.
…
Ngô Quốc Nhất cực kỳ coi trọng cuộc đàm phán này. Trước đó, khi còn trên xe đã đặt phòng VIP của khách sạn Cung Đình tốt nhất thành phố Già Lam. Sau khi đến lại còn tiêu tiền mua một bình rượu nổi tiếng giá 680 ngàn tệ.
Lục Vô thấy giá tiền trên menu, không khỏi tặc lưỡi. Ông chủ quản lý này giàu ghê.
Sau khi đồ ăn được bưng lên hết, cuối cùng Ngô Quốc Nhất cũng lên tiếng: "Tôi muốn hỏi một chút, đội ngũ nghiên cứu phát minh ra trò chơi này là phòng làm việc nổi tiếng nào vậy?"
Lục Vô bất ngờ. Hắn thật sự không thể trả lời được câu hỏi này. Nếu nói tới đội ngũ nghiên cứu và phát minh thì chỉ có hai người, tổ tiên và Bắc Ly thôi. Mình cùng lắm chỉ lập ra kế hoạch mà thôi.
"Rất khó nói à? Không sao, không sao, tới, uống rượu đi!" Ngô Quốc Nhất cười lúng túng, nghĩ thầm phải mở lời như thế nào.
Đối mặt với một bàn thức ăn ngon, ánh mắt Bắc Ly tỏa sáng, đã bắt đầu ăn luôn rồi. Lục Vô cũng không câu nệ mà cũng bắt đầu nâng đũa. Thường thường, thi thoảng lại nếm một ngụm nhỏ rượu khi Ngô Quốc Nhất mời rượu.
Ăn được một lúc, sắc mặt Ngô Quốc Nhất đỏ bừng, cuối cùng cũng đi vào việc chính.
"Chú em Tiểu Vô, cậu có ý định bán trò chơi này không?"
Dường như nghĩ tới điều gì, Ngô Quốc Nhất lại nói tiếp: "Cậu cứ yên tâm, web game 173 bọn anh tôi sẽ cho chú cậu một cái giá hài lòng!"
Lục Vô đã ý thức được ý đồ của Ngô Quốc Nhất lần này, thầm nói một câu "Cáo già", quả nhiên là mưu toan trò chơi của mình.
"Nghiên cứu trò chơi này tốn rất nhiều tâm huyết của đội ngũ chúng tôi, thật sự không có ý định bán đi." Lục Vô từ chối một cách uyển chuyển.
"10 tỷ, cậu thấy giá này thế nào?"
Lục Vô hít sâu một hơi, bình ổn tâm trạng kích động của mình một chút: "Chúng tôi nhiệt tình yêu thương nên mới cùng nghiên cứu ra trò chơi này. Còn chuyện có tiền hay không…"
"15 tỷ!"
…
Giá tiền này khiến trái tim của Lục Vô đập thình thịch, quả thực là sự quyến rũ khó có thể kháng cự được.
Nhưng tuy rằng Lục Vô rất nghèo, nhưng hắn không phải là kẻ thiển cận. Hắn biết rõ nếu trò chơi này trở nên hot thì có thể mang tới rất nhiều lợi ích cho hắn, không phải là mấy chục tỷ có thể sánh bằng.
Hơn nữa, dù Lục Vô có muốn bán thì cũng không bán được. Bởi vì âm phủ hoàn toàn là thật, cốt truyện của game cũng đều nhờ vào thần khí chinh chiến kết nối trên người Lục Vô sáng tạo ra. Người khác không có khả năng dùng được nó.
"Nói thật với ông anh, đội ngũ chúng tôi thật sự không định bán trò chơi này. Nếu ông anh đã thể nghiệm trò chơi này rồi thì tôi tin rằng ông anh cũng biết rõ trò chơi này vượt thời đại cỡ nào. Chỉ riêng lĩnh vực chân thật đã đè bẹp tất cả game thực tế ảo trên thị trường rồi. Cho nên cái nhìn của đội ngũ chúng tôi là trò chơi này không chỉ chừng đó tiền."
Nói tới đây, ý của Lục Vô đã biểu đạt rất rõ ràng.
Điều này khiến Ngô Quốc Nhất không nhịn được thầm thở dài: "Thật ra vẫn có thể bàn bạc thêm…"
"Ừm… Không bán!" Lúc này, Bắc Ly đang ăn ngấu nghiến cũng ngẩng đầu lên, vừa nhấm nuốt vừa nói.
Vốn tưởng rằng người phụ trách của đội ngũ nghiên cứu là người trẻ tuổi nên hẳn sẽ bị tiền tài mê hoặc một cách dễ dàng, không ngờ Lục Vô lại kiên quyết như vậy, khiến Ngô Quốc Nhất bắt đầu suy nghĩ phải làm thế nào để trang web của mình được lợi ích lớn nhất.
"Vậy trò chơi của cậu có thể phát hành trên trang web của chúng tôi không? Hơn nữa, nếu cậu cam đoan sẽ không phát hành trên những trang web khác thì tôi có thể cho cậu cái giá này." Nói rồi Ngô Quốc Nhất giơ một ngón tay lên.
Thấy Lục Vô ở cách đó không xa nhận điện thoại, Ngô Quốc Nhất bước tới trước.
"Chào cậu, tôi là Ngô Quốc Nhất, chính là tôi muốn tìm cậu!"
Lục Vô thoáng kinh ngạc. Không ngờ người phụ trách web 173 tới nhanh như vậy. Hắn đứng dậy bắt tay với ông ta hắn rồi nói:
"Chào ông anh, cho hỏi có việc gì vậy?"
"Có thể đi chỗ khác nói chuyện được không?" Ngô Quốc Nhất nhìn chung quanh. Rõ ràng đây không phải là nơi thích hợp bàn chuyện.
"Ừm… Mấy người đừng vội… Chờ tui tôi ăn xong rồi đi." Nghe thấy họ muốn rời đi, Bắc Ly rất không tình nguyện. Phải biết rằng cô ăn mì tôm với Lục Vô mấy ngày liền, hiếm lắm mới ăn được bữa ngon, sao chịu rời đi được.
"Bạn nhỏ này là…?"
"À, em gái tôi!" Lục Vô đáp.
Thấy Bắc Ly không muốn đi, Ngô Quốc Nhất đành phải nói: "Cô bé, chúng ta đi chỗ khác ăn ngon hơn!"
Bắc Ly rất thích nghe lời này, đôi mắt sáng ngời quay đầu hỏi: "Thật à?"
Ngô Quốc Nhất bỗng bật cười: "Đương nhiên là thật rồi!"
Bắc Ly thế mới quyến luyến bỏ đũa xuống, nắm tay Lục Vô đi ra quán ăn, lên xe của Ngô Quốc Nhất.
Ngồi trong xe, Lục Vô thầm kinh ngạc. Web game 173 giàu thế cơ à? Một người phụ trách mà đã có thể sở hữu một chiếc siêu xe bay Cực Lam luôn.
…
Ngô Quốc Nhất cực kỳ coi trọng cuộc đàm phán này. Trước đó, khi còn trên xe đã đặt phòng VIP của khách sạn Cung Đình tốt nhất thành phố Già Lam. Sau khi đến lại còn tiêu tiền mua một bình rượu nổi tiếng giá 680 ngàn tệ.
Lục Vô thấy giá tiền trên menu, không khỏi tặc lưỡi. Ông chủ quản lý này giàu ghê.
Sau khi đồ ăn được bưng lên hết, cuối cùng Ngô Quốc Nhất cũng lên tiếng: "Tôi muốn hỏi một chút, đội ngũ nghiên cứu phát minh ra trò chơi này là phòng làm việc nổi tiếng nào vậy?"
Lục Vô bất ngờ. Hắn thật sự không thể trả lời được câu hỏi này. Nếu nói tới đội ngũ nghiên cứu và phát minh thì chỉ có hai người, tổ tiên và Bắc Ly thôi. Mình cùng lắm chỉ lập ra kế hoạch mà thôi.
"Rất khó nói à? Không sao, không sao, tới, uống rượu đi!" Ngô Quốc Nhất cười lúng túng, nghĩ thầm phải mở lời như thế nào.
Đối mặt với một bàn thức ăn ngon, ánh mắt Bắc Ly tỏa sáng, đã bắt đầu ăn luôn rồi. Lục Vô cũng không câu nệ mà cũng bắt đầu nâng đũa. Thường thường, thi thoảng lại nếm một ngụm nhỏ rượu khi Ngô Quốc Nhất mời rượu.
Ăn được một lúc, sắc mặt Ngô Quốc Nhất đỏ bừng, cuối cùng cũng đi vào việc chính.
"Chú em Tiểu Vô, cậu có ý định bán trò chơi này không?"
Dường như nghĩ tới điều gì, Ngô Quốc Nhất lại nói tiếp: "Cậu cứ yên tâm, web game 173 bọn anh tôi sẽ cho chú cậu một cái giá hài lòng!"
Lục Vô đã ý thức được ý đồ của Ngô Quốc Nhất lần này, thầm nói một câu "Cáo già", quả nhiên là mưu toan trò chơi của mình.
"Nghiên cứu trò chơi này tốn rất nhiều tâm huyết của đội ngũ chúng tôi, thật sự không có ý định bán đi." Lục Vô từ chối một cách uyển chuyển.
"10 tỷ, cậu thấy giá này thế nào?"
Lục Vô hít sâu một hơi, bình ổn tâm trạng kích động của mình một chút: "Chúng tôi nhiệt tình yêu thương nên mới cùng nghiên cứu ra trò chơi này. Còn chuyện có tiền hay không…"
"15 tỷ!"
…
Giá tiền này khiến trái tim của Lục Vô đập thình thịch, quả thực là sự quyến rũ khó có thể kháng cự được.
Nhưng tuy rằng Lục Vô rất nghèo, nhưng hắn không phải là kẻ thiển cận. Hắn biết rõ nếu trò chơi này trở nên hot thì có thể mang tới rất nhiều lợi ích cho hắn, không phải là mấy chục tỷ có thể sánh bằng.
Hơn nữa, dù Lục Vô có muốn bán thì cũng không bán được. Bởi vì âm phủ hoàn toàn là thật, cốt truyện của game cũng đều nhờ vào thần khí chinh chiến kết nối trên người Lục Vô sáng tạo ra. Người khác không có khả năng dùng được nó.
"Nói thật với ông anh, đội ngũ chúng tôi thật sự không định bán trò chơi này. Nếu ông anh đã thể nghiệm trò chơi này rồi thì tôi tin rằng ông anh cũng biết rõ trò chơi này vượt thời đại cỡ nào. Chỉ riêng lĩnh vực chân thật đã đè bẹp tất cả game thực tế ảo trên thị trường rồi. Cho nên cái nhìn của đội ngũ chúng tôi là trò chơi này không chỉ chừng đó tiền."
Nói tới đây, ý của Lục Vô đã biểu đạt rất rõ ràng.
Điều này khiến Ngô Quốc Nhất không nhịn được thầm thở dài: "Thật ra vẫn có thể bàn bạc thêm…"
"Ừm… Không bán!" Lúc này, Bắc Ly đang ăn ngấu nghiến cũng ngẩng đầu lên, vừa nhấm nuốt vừa nói.
Vốn tưởng rằng người phụ trách của đội ngũ nghiên cứu là người trẻ tuổi nên hẳn sẽ bị tiền tài mê hoặc một cách dễ dàng, không ngờ Lục Vô lại kiên quyết như vậy, khiến Ngô Quốc Nhất bắt đầu suy nghĩ phải làm thế nào để trang web của mình được lợi ích lớn nhất.
"Vậy trò chơi của cậu có thể phát hành trên trang web của chúng tôi không? Hơn nữa, nếu cậu cam đoan sẽ không phát hành trên những trang web khác thì tôi có thể cho cậu cái giá này." Nói rồi Ngô Quốc Nhất giơ một ngón tay lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.