Chương 65
Cẩm Chanh
01/04/2023
An Tưởng chỉ dám nghỉ ngơi một đêm. Sau khi cô hạ sốt thì cô lại vội vàng về bệnh viện.
Thu Dương còn chưa tỉnh lại. An Tử Mặc ngồi trên giường dùng cây bút cứng nhắc làm vài bài vật lý có độ khó cao. Thấy An Tưởng đi vào thì cậu cất bài tập đi lấy trò chơi ra chơi.
“Mặc Mặc, con đỡ hơn chưa?”
“Rồi.” An Tử Mặc không nói nhiều lời nhưng cậu cũng không đối xử lạnh lùng với An Tưởng như trước nữa.
An Tưởng nhìn sắc mặt cậu không tồi thì bớt lo lắng. Sau đó cô lại nhìn qua Bùi Dĩ Chu đang lấy điện thoại nhắn tin nhắn bên cạnh. Hẳn là anh rất bận, ở đây chăm sóc Mặc Mặc sẽ làm lỡ dở công việc của anh.
“Bùi tiên sinh, anh cứ về làm việc của anh đi, cứ để tôi chăm sóc Mặc Mặc là được rồi.”
Bùi Dĩ Chu cất điện thoại nhưng không rời đi, “Không sao.” Anh nhìn sắc mặt của An Tưởng. Tuy rằng trạng thái hôm nay của cô tốt hơn hôm qua một chút nhưng sắc mặt vẫn tái nhợt như cũ, “Cô cứ đi nghỉ ngơi đi.”
An Tưởng không yên tâm để Mặc Mặc một mình ở bệnh viện. Vì thế cô không nói chuyện cũng chẳng hỏi han gì Bùi Dĩ Chu. Cô xoay người lấy đồ ăn mình đã làm xong từ trong hộp giữ nhiệt ra định đưa cho Mặc Mặc. Cô ngẩng đầu lên thì phát hiện ông bà của Thu Dương đang ngồi ở ghế gấp ăn bánh bao cùng dưa muối.
Dưới ánh mặt trời, hình ảnh ấy trông quá đáng thương. An Tưởng không đành lòng nên lấy một phần cơm đưa qua.
Đầu tiên hai người sửng sốt, sau đó xua tay từ chối, “Không cần, không cần đâu cháu. Cháu cứ cho bạn nhỏ ăn đi.”
“Chúng cháu ăn no rồi ạ.” An Tưởng mạnh mẽ để canh sườn nóng lên trên bàn, sau đó quay đầu nhìn qua Thu Dương còn đang hôn mê chưa tỉnh. Thân thể gầy yếu của cậu nhóc nằm gọn trong chăn, khuôn mặt nhỏ vàng như nến, dịch dinh dưỡng đang miễn cưỡng duy trì sự sống cho cậu.
“Ông bà ơi, Dương Dương có ổn không ạ?”
Bà Thu Dương lắc đầu, “Cứ qua được ngày nào là hay ngày đó rồi.”
Những lời này được nói ra vô cùng bất đắc dĩ, lại có chút cam chịu trước số phận.
An Tưởng rũ mi xuống. Cô biết mình chẳng thể giúp họ xoay chuyển được số phận, nói lời an ủi gì với hai ông bà cũng chẳng có tác dụng gì.
An Tưởng lại về chỗ ngồi của mình. Từ sau cô sẽ làm thêm một phần cơm cho ông bà cùng Thu Dương. Thu Dương tỉnh lại rất nhanh. Có người tài trợ ẩn danh tiền viện phí cùng tiền điều trị cho Thu Dương, nhìn qua thì mọi chuyện đều có xu hướng tốt dần lên.
Hai ngày nữa thì An Tử Mặc xuất viện. Ngày An Tử Mặc xuất viện, Thu Dương cũng phải chuyển phòng bệnh. Cậu nhóc vô cùng buồn bã, “Tử Mặc, sau khi em xuất viện, em có còn thường tới đây thăm anh không?”
“Sẽ không.” An Tử Mặc cúi đầu xem phim, tỏ vẻ lạnh lùng vô tình.
Thu Dương bĩu môi sau đó tiếp tục ngồi bên cạnh An Tử Mặc làm đề toán.
An Tử Mặc giả bộ vô ý liếc mắt nhìn qua, “Câu ba sai rồi.”
“Hả?” Thu Dương há miệng, bộ dáng ngốc ngốc.
An Tử Mặc thở dài cầm bút lên dậy cậu: “7 cộng 7 bằng mấy?”
Thu Dương đếm đếm ngón tay suy nghĩ vài giây: “14.”
“14 cộng 1 bằng bao nhiêu?”
“15.”
“Thế tại sao cậu lại viết 7 cộng 8 bằng 10?”
Thu Dương nhìn câu trả lời sai của mình suy nghĩ vài giây, sau đó vẻ mặt cậu nhóc sùng bái: “Tử Mặc à, em thông minh quá!!”
Đôi mắt Thu Dương rất sáng, làm khuôn mặt vàng như nến của cậu trở nên có sức sống hơn rất nhiều.
An Tử Mặc không tiếp tục xem phim nữa mà tập trung giúp Thu Dương giải đề toán.
Hai bạn nhỏ cùng học với nhau vô cùng vui vẻ. An Tưởng đứng cạnh xem cũng cảm thấy vui mừng. Có lẽ do Mặc Mặc quá thông minh nên cậu nhóc không quan tâm tới tất cả những gì xảy ra xung quanh mình. Bạn bè cậu cũng chẳng chịu chơi với ai, bây giờ cậu nhóc có thể chơi một cách hòa bình với bạn nhỏ khác chứng tỏ tính cách của cậu cũng có một chút thay đổi nho nhỏ rồi.
An Tưởng nhìn An Tử Mặc thêm một cái sau đó ra hiệu cho Bùi Dĩ Chu đi ra ngoài với mình.
Bùi Dĩ Chu buông máy tính ra ngay, như một chú cún con tung ta tung tăng chạy ra ngoài.
“Gọi tôi?”
Tuy rằng anh chỉ nói hai chữ ngắn gọn nhưng vẫn khó có thể che giấu được sự hưng phấn của mình khi được nói chuyện cùng An Tưởng.
An Tưởng không hiểu chuyện này có gì làm anh vui vẻ, gật đầu nói: “Có phải anh là người ẩn danh giúp Thu Dương kia không?”
Bùi Dĩ Chu không phủ nhận mà trực tiếp thừa nhận.
An Tưởng cũng không quá bất ngờ. Nhưng khi cô nghe Bùi Dĩ Chu chính miệng thừa nhận thì trong lòng vẫn dâng lên cảm xúc xúc động kỳ lạ.
“Anh còn biết làm từ thiện nữa hả?”
Bùi Dĩ Chu cũng không phải người tốt một cách vô cớ. Thỉnh thoảng anh cũng sẽ đầu tư, quyên góp cho các trường học, có lúc thì giúp đỡ người già đang gặp khó khăn. Nhưng anh cũng không phải là người thấy ai gặp khó khăn cũng giúp đỡ. Dù sao thì trên thế giới này cũng có quá nhiều người đáng thương, cũng không thể giúp tất cả bọn họ được.
“Đột nhiên tôi muốn giúp thôi.” Anh lười biếng dựa vào tường. Ánh đèn ấm áp chiếu vào khuôn mặt của anh làm đường nét trên khuôn mặt anh càng trở nên rõ ràng.
Trái tim của An Tưởng khẽ rung động, trong mắt cô có chút do dự, sau đó mềm lòng nói: “Mặc Mặc nói mình bị mắc chứng không cảm nhận được đau đớn bẩm sinh, vì thế tôi định hôm nào cho thằng bé đi kiểm tra toàn diện.”
Hai mắt Bùi Dĩ Chu hơi trầm xuống, “Thằng bé nói?”
“Ừ. Hôm đó tôi mang Mặc Mặc đến bệnh viện cũng là thằng bé đánh thức tôi dậy. Nó bị nôn nhưng cũng không biết mình đau ở đâu.” An Tưởng tin lời của Mặc Mặc, không cảm nhận được đau đớn cũng chẳng phải là chuyện gì tốt. Mặc Mặc còn nhỏ tuổi, cô không muốn cậu nhóc tiếp tục gặp bất cứ vấn đề gì với sức khỏe của mình.
Nhỡ đâu một ngày nào đó, con cô bị như Thu Dương, mà chính thằng bé có khả năng thay đổi điều đó nhưng vì chứng không cảm nhận được đau đớn kia mà mất đi cơ hội tự cứu chính mình thì chắc cô chết mất.
Cổ họng An Tưởng hơi ngứa. Cô che miệng ho khan sau đó tiếp tục nói: “Trước đó chưa kịp nói cho anh là do tôi bận quá, mong…… Mong anh không để ý.”
“Tôi không để ý.”
Anh làm sao có thể để ý cái gì cơ chứ?
Thật ra An Tưởng có thể tâm sự với anh là anh vui lắm rồi!
**
Chiều hôm ấy, trời rất đẹp, tâm trạng của hai bạn nhỏ cũng rất tốt, An Tưởng quyết định dẫn hai cậu nhóc tới bãi cỏ đằng sau bệnh viện chơi một lát.
Thu Dương không tiện đi lại nên cậu nhóc ngồi xe lăn, còn An Tưởng đẩy phía sau.
Trên sân cỏ có mấy bạn nhỏ đang đá bóng. An Tử Mặc không thích vận động nên tìm chỗ mát ngồi đọc sách.
“Chờ cháu khỏe, cháu sẽ chơi đá cầu cùng em Tử Mặc.”
Ánh mắt Thu Dương hâm mộ nhìn các bạn nhỏ đang tung tăng vui đùa kia.
An Tưởng như có suy nghĩ, buông xe lăn đi đến bên cạnh hai bạn nhỏ đang chơi đá bóng với nhau. Cô vừa xinh đẹp lại vừa xinh đẹp, làm người ta có thiện cảm nên cô chỉ cần nói hai ba câu đã mượn được bóng đá của hai bạn nhỏ kia rồi.
“Mặc Mặc, đi chơi bóng với Thu Dương thôi con.”
An Tử Mặc nhíu mày, “Bóng đá phải đá*.”
*Ý của An Tử Mặc là Thu Dương đang ngồi xe lăn nên không đá bóng được
“Không sao hết. Con đá còn Thu Dương ném.”
An Tử Mặc đang định từ chối thì bắt gặp ánh mắt chờ mong của Thu Dương. Vì thế cậu không vui ngồi từ dưới đất dậy.
An Tử Mặc không thích vận động, cũng chẳng thích chơi bóng đá. Bây giờ bị mẹ bắt chơi bóng thì đá cực kỳ có lệ một cái. An Tưởng đẩy xe lăn chạy theo hướng của quả bóng, Thu Dương duỗi tay, bắt được quả bóng.
An Tử Mặc sửng sốt, chơi như vậy được hả?
“Mẹ gian lận!!”
An Tưởng quay đầu đi như không nghe thấy.
“Tử Mặc, em tiếp bóng nè!”
Thu Dương ném bóng lên cao, quả bóng bay theo đường parabol hướng về phía An Tử Mặc. An Tử Mặc khẽ cắn môi sau đó xoay người đuổi theo bóng.
An Tưởng đẩy xe lăn chạy rất nhanh, Thu Dương bắt bóng cũng rất chuẩn, ba người chơi bóng ở sân cỏ vô cùng vui. Cách chơi bóng mới này rất nhanh đã thu hút sự chú ý của các bạn nhỏ xung quanh, ngày càng có nhiều bạn tới gia nhập cuộc chơi, trong đó cũng có các bậc phụ huynh bắt chước An Tưởng đẩy xe lăn của con mình chạy theo.
Mọi người đều chơi vô cùng vui vẻ, khung cảnh hỗn loạn.
Cuối cùng trận đấu kết thúc bằng việc y tá tới gọi người về khám.
Ba người thở hồng hộc về phòng bệnh. An Tử Mặc vừa định nằm nghỉ một chút thì phát hiện có 7, 8 bạn nhỏ từ chỗ nào chui ra, trong tay thì cầm bút chì sách vở, chật ních cả phòng bệnh.
Không đợi cậu hoàn hồn thì mấy bạn nhỏ đồng thanh gọi to ——
“Chào —— thầy —— Tử —— Mặc!”
Bọn họ kéo dài giọng làm An Tử Mặc ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Tử Mặc à, chúng ta tranh thủ thời gian học đi em. Lát nữa anh phải đi trị liệu bằng hóa chất rồi, không có thời gian học nữa.” Thu Dương ngồi cạnh An Tử Mặc, chiếm lấy vị trí tốt nhất.
“……???” Vẻ mặt An Tử Mặc đầy dấu chấm hỏi, “Đi học? Học cái gì? Ai dạy cho mấy người?”
“Em đó.” Thu Dương chỉ vào cậu.
“Tôi?” Đôi mắt An Tử Mặc trừng lớn, “Tôi đồng ý dạy cho mấy người lúc nào?”
“Phụ huynh nhà mấy bạn ấy đều đồng ý cho các bạn ấy buổi tối tới đây học rồi. Các bạn ấy cũng đều học lớp 1 giống anh nên em có thể dạy hết!”
Nhưng rõ ràng là cậu hỏi cậu đồng ý lúc nào mà! Chứ ai quan tâm phụ huynh nhà mấy đứa nhỏ đó có đồng ý hay không!!
Khuôn mặt An Tử Mặc vặn vẹo, sau đó nghe được tiếng lòng đồng loạt truyền đến từ bốn phía.
[Thầy Tử Mặc mới có ba tuổi đã biết cộng trừ rồi, đúng là giỏi thật đấy!]
[Đây chính là con nhà người ta mà mẹ mình thường nhắc đến hay sao?]
[Thầy Tử Mặc đẹp trai quá, lớn lên, Meo Meo nhất định phải gả cho thầy ấy!]
“……”
Meo Meo là con nhóc nào? Con mẹ nó cậu bảo mình muốn lấy vợ lúc nào vậy?
An Tử Mặc đảo mắt nhìn qua đám trẻ xung quanh. Tất cả các bạn nhỏ đều ngẩng cao khuôn mặt nhỏ của mình, ánh mắt hồn nhiên ngây thơ. Nếu là người bình thường thì sẽ không thể nào chối từ được lời đề nghị của chúng, nhưng An Tử Mặc lại không phải là người.
“Không rảnh, không dạy.” An Tử Mặc cầm sách lên, không thèm để ý.
[Oa! Thầy Tử Mặc biết đọc sách tiếng Anh luôn kìa!]
[Đúng như Thu Dương nói, thầy Tử Mặc chính là thiên tài!]
[Thầy Tử Mặc vừa đẹp trai lại còn giỏi nữa chứ! Khi nào lớn lên, nhất định Meo Meo phải đẻ mấy đứa cho thầy ấy mới được!]
An Tử Mặc: “……”
Mẹ kiếp! Ai cho mà đòi đẻ loạn vậy?
Nói thế nào cũng chẳng đuổi được mấy bạn nhỏ ấy đi. Ngược lại, các bạn nhỏ ngày càng sùng bái nhìn An Tử Mặc.
Lúc này ở ngoài cửa đã có không ít người đứng vây xem, có người còn lấy điện thoại ra bắt đầu chụp ảnh.
An Tử Mặc không hiểu sao cảm thấy ngại ngại. Nhiều người nhìn chằm chằm vào cậu làm mặt cậu từ từ đỏ lên.
Nhìn cảnh này, An Tưởng cảm thấy vô cùng buồn cười. Cô nhịn cười nói: “Mặc Mặc, hay là con cứ dạy thử một lát đi? Hôm nay Thu Dương đi tới các phòng bệnh tìm các bạn nhỏ tới học cũng rất vất vả đó!”
Những bạn nhỏ này mắc phải các căn bệnh khác nhau, mức độ nặng nhẹ cũng khác nhau, nhưng đều vì bệnh tật mà các em ấy đều phải lỡ dở việc học của mình. Phụ huynh trong nhà vừa muốn làm việc kiếm tiền chữa bệnh cho con, vừa muốn ở bệnh viện chăm sóc con, vốn dĩ đã bận đến tối tăm mặt mũi rồi nên không còn thời gian dư thừa để dạy kèm cho con mình nữa.
Tuổi này cũng là tuổi các bạn nhỏ ham học hỏi, muốn được tìm tòi những thứ mới nhất. Trong khi các bạn khác đang được đến trường học tập thì bọn họ phải ở bệnh viện, trải qua các cuộc phẫu thuật, điều trị đau đớn. Tuy rằng cũng muốn được đi học nhưng các bạn ấy không dám nói cùng phụ huynh của mình vì sợ ba mẹ mình phiền lòng.
Thu Dương luôn cho rằng An Tử Mặc là một cậu bé thông minh lại tốt bụng, nghĩ tới việc An Tử Mặc sắp xuất viện nên cậu mới không quản mệt mỏi đi tất cả phòng bệnh, tìm phụ huynh của các bạn nhỏ cùng tuổi mình, thuyết phục bọn họ để bọn họ cho con mình tới An Tử Mặc dạy học. Cậu không quan tâm việc này có tác dụng gì to lớn hay không, cậu chỉ muốn các bạn nhỏ ấy cảm nhận được bầu không khí học tập trong quá trình điều trị ở bệnh viện.
Tiếng lòng của cậu lọt hết vào tai An Tử Mặc.
An Tử Mặc bất đắc dĩ, vẫn nói bằng giọng cáu kỉnh như bình thường, “Nhiều người thế này thì phải có bảng mới dạy được chứ?”
“Đây để mẹ lấy cho.” Nói rồi An Tưởng lấy cái bảng trắng ở sau ra.
An Tử Mặc: “……” Bệnh viện này cũng đầy đủ đồ dùng phết đấy chứ nhỉ?
Cậu nhóc thở dài, không tình nguyện giảng bài cho các anh, các chị lớn hơn mình tận mấy tuổi.
Đừng nghĩ An Tử Mặc tuổi còn nhỏ mà chưa có kinh nghiệm, kiến thức cậu nắm vô cùng chắc chắn.
Ban đầu, phụ huynh của các bạn nhỏ kia đồng ý cho con mình tới tham gia lớp học này cũng chỉ vì muốn cho con mình được tham gia vào bầu không khí náo nhiệt. Hơn nữa, làm sao có ai có thể từ chối được thỉnh cầu của một bạn nhỏ đang bệnh nặng, nhưng khi nhìn thấy cảnh này, bọn họ đều vô cùng kinh ngạc.
Tư duy của An Tử Mặc rõ ràng, nói năng lưu loát, dạy các bạn nhỏ bằng cách để các bạn có thể dễ dàng tiếp thu kiến thức bài học nhất, dù học kém đến đâu nghe một lần cũng có thể hiểu ngay được.
Dần dần người đứng bên ngoài phòng bệnh càng nhiều hơn. Có không ít người cảm thấy cảnh tượng này khá mới lạ nên còn quay video đăng lên trên mạng.
Không ngoài dự đoán, video nổi tiếng.
Tác giả có lời muốn nói:
An Tử Mặc: Tôi là một đứa con hiếu thảo, mẹ chưa cho kết hôn thì sẽ chưa kết hôn đâu ╭(╯^╰)╮.
Thu Dương còn chưa tỉnh lại. An Tử Mặc ngồi trên giường dùng cây bút cứng nhắc làm vài bài vật lý có độ khó cao. Thấy An Tưởng đi vào thì cậu cất bài tập đi lấy trò chơi ra chơi.
“Mặc Mặc, con đỡ hơn chưa?”
“Rồi.” An Tử Mặc không nói nhiều lời nhưng cậu cũng không đối xử lạnh lùng với An Tưởng như trước nữa.
An Tưởng nhìn sắc mặt cậu không tồi thì bớt lo lắng. Sau đó cô lại nhìn qua Bùi Dĩ Chu đang lấy điện thoại nhắn tin nhắn bên cạnh. Hẳn là anh rất bận, ở đây chăm sóc Mặc Mặc sẽ làm lỡ dở công việc của anh.
“Bùi tiên sinh, anh cứ về làm việc của anh đi, cứ để tôi chăm sóc Mặc Mặc là được rồi.”
Bùi Dĩ Chu cất điện thoại nhưng không rời đi, “Không sao.” Anh nhìn sắc mặt của An Tưởng. Tuy rằng trạng thái hôm nay của cô tốt hơn hôm qua một chút nhưng sắc mặt vẫn tái nhợt như cũ, “Cô cứ đi nghỉ ngơi đi.”
An Tưởng không yên tâm để Mặc Mặc một mình ở bệnh viện. Vì thế cô không nói chuyện cũng chẳng hỏi han gì Bùi Dĩ Chu. Cô xoay người lấy đồ ăn mình đã làm xong từ trong hộp giữ nhiệt ra định đưa cho Mặc Mặc. Cô ngẩng đầu lên thì phát hiện ông bà của Thu Dương đang ngồi ở ghế gấp ăn bánh bao cùng dưa muối.
Dưới ánh mặt trời, hình ảnh ấy trông quá đáng thương. An Tưởng không đành lòng nên lấy một phần cơm đưa qua.
Đầu tiên hai người sửng sốt, sau đó xua tay từ chối, “Không cần, không cần đâu cháu. Cháu cứ cho bạn nhỏ ăn đi.”
“Chúng cháu ăn no rồi ạ.” An Tưởng mạnh mẽ để canh sườn nóng lên trên bàn, sau đó quay đầu nhìn qua Thu Dương còn đang hôn mê chưa tỉnh. Thân thể gầy yếu của cậu nhóc nằm gọn trong chăn, khuôn mặt nhỏ vàng như nến, dịch dinh dưỡng đang miễn cưỡng duy trì sự sống cho cậu.
“Ông bà ơi, Dương Dương có ổn không ạ?”
Bà Thu Dương lắc đầu, “Cứ qua được ngày nào là hay ngày đó rồi.”
Những lời này được nói ra vô cùng bất đắc dĩ, lại có chút cam chịu trước số phận.
An Tưởng rũ mi xuống. Cô biết mình chẳng thể giúp họ xoay chuyển được số phận, nói lời an ủi gì với hai ông bà cũng chẳng có tác dụng gì.
An Tưởng lại về chỗ ngồi của mình. Từ sau cô sẽ làm thêm một phần cơm cho ông bà cùng Thu Dương. Thu Dương tỉnh lại rất nhanh. Có người tài trợ ẩn danh tiền viện phí cùng tiền điều trị cho Thu Dương, nhìn qua thì mọi chuyện đều có xu hướng tốt dần lên.
Hai ngày nữa thì An Tử Mặc xuất viện. Ngày An Tử Mặc xuất viện, Thu Dương cũng phải chuyển phòng bệnh. Cậu nhóc vô cùng buồn bã, “Tử Mặc, sau khi em xuất viện, em có còn thường tới đây thăm anh không?”
“Sẽ không.” An Tử Mặc cúi đầu xem phim, tỏ vẻ lạnh lùng vô tình.
Thu Dương bĩu môi sau đó tiếp tục ngồi bên cạnh An Tử Mặc làm đề toán.
An Tử Mặc giả bộ vô ý liếc mắt nhìn qua, “Câu ba sai rồi.”
“Hả?” Thu Dương há miệng, bộ dáng ngốc ngốc.
An Tử Mặc thở dài cầm bút lên dậy cậu: “7 cộng 7 bằng mấy?”
Thu Dương đếm đếm ngón tay suy nghĩ vài giây: “14.”
“14 cộng 1 bằng bao nhiêu?”
“15.”
“Thế tại sao cậu lại viết 7 cộng 8 bằng 10?”
Thu Dương nhìn câu trả lời sai của mình suy nghĩ vài giây, sau đó vẻ mặt cậu nhóc sùng bái: “Tử Mặc à, em thông minh quá!!”
Đôi mắt Thu Dương rất sáng, làm khuôn mặt vàng như nến của cậu trở nên có sức sống hơn rất nhiều.
An Tử Mặc không tiếp tục xem phim nữa mà tập trung giúp Thu Dương giải đề toán.
Hai bạn nhỏ cùng học với nhau vô cùng vui vẻ. An Tưởng đứng cạnh xem cũng cảm thấy vui mừng. Có lẽ do Mặc Mặc quá thông minh nên cậu nhóc không quan tâm tới tất cả những gì xảy ra xung quanh mình. Bạn bè cậu cũng chẳng chịu chơi với ai, bây giờ cậu nhóc có thể chơi một cách hòa bình với bạn nhỏ khác chứng tỏ tính cách của cậu cũng có một chút thay đổi nho nhỏ rồi.
An Tưởng nhìn An Tử Mặc thêm một cái sau đó ra hiệu cho Bùi Dĩ Chu đi ra ngoài với mình.
Bùi Dĩ Chu buông máy tính ra ngay, như một chú cún con tung ta tung tăng chạy ra ngoài.
“Gọi tôi?”
Tuy rằng anh chỉ nói hai chữ ngắn gọn nhưng vẫn khó có thể che giấu được sự hưng phấn của mình khi được nói chuyện cùng An Tưởng.
An Tưởng không hiểu chuyện này có gì làm anh vui vẻ, gật đầu nói: “Có phải anh là người ẩn danh giúp Thu Dương kia không?”
Bùi Dĩ Chu không phủ nhận mà trực tiếp thừa nhận.
An Tưởng cũng không quá bất ngờ. Nhưng khi cô nghe Bùi Dĩ Chu chính miệng thừa nhận thì trong lòng vẫn dâng lên cảm xúc xúc động kỳ lạ.
“Anh còn biết làm từ thiện nữa hả?”
Bùi Dĩ Chu cũng không phải người tốt một cách vô cớ. Thỉnh thoảng anh cũng sẽ đầu tư, quyên góp cho các trường học, có lúc thì giúp đỡ người già đang gặp khó khăn. Nhưng anh cũng không phải là người thấy ai gặp khó khăn cũng giúp đỡ. Dù sao thì trên thế giới này cũng có quá nhiều người đáng thương, cũng không thể giúp tất cả bọn họ được.
“Đột nhiên tôi muốn giúp thôi.” Anh lười biếng dựa vào tường. Ánh đèn ấm áp chiếu vào khuôn mặt của anh làm đường nét trên khuôn mặt anh càng trở nên rõ ràng.
Trái tim của An Tưởng khẽ rung động, trong mắt cô có chút do dự, sau đó mềm lòng nói: “Mặc Mặc nói mình bị mắc chứng không cảm nhận được đau đớn bẩm sinh, vì thế tôi định hôm nào cho thằng bé đi kiểm tra toàn diện.”
Hai mắt Bùi Dĩ Chu hơi trầm xuống, “Thằng bé nói?”
“Ừ. Hôm đó tôi mang Mặc Mặc đến bệnh viện cũng là thằng bé đánh thức tôi dậy. Nó bị nôn nhưng cũng không biết mình đau ở đâu.” An Tưởng tin lời của Mặc Mặc, không cảm nhận được đau đớn cũng chẳng phải là chuyện gì tốt. Mặc Mặc còn nhỏ tuổi, cô không muốn cậu nhóc tiếp tục gặp bất cứ vấn đề gì với sức khỏe của mình.
Nhỡ đâu một ngày nào đó, con cô bị như Thu Dương, mà chính thằng bé có khả năng thay đổi điều đó nhưng vì chứng không cảm nhận được đau đớn kia mà mất đi cơ hội tự cứu chính mình thì chắc cô chết mất.
Cổ họng An Tưởng hơi ngứa. Cô che miệng ho khan sau đó tiếp tục nói: “Trước đó chưa kịp nói cho anh là do tôi bận quá, mong…… Mong anh không để ý.”
“Tôi không để ý.”
Anh làm sao có thể để ý cái gì cơ chứ?
Thật ra An Tưởng có thể tâm sự với anh là anh vui lắm rồi!
**
Chiều hôm ấy, trời rất đẹp, tâm trạng của hai bạn nhỏ cũng rất tốt, An Tưởng quyết định dẫn hai cậu nhóc tới bãi cỏ đằng sau bệnh viện chơi một lát.
Thu Dương không tiện đi lại nên cậu nhóc ngồi xe lăn, còn An Tưởng đẩy phía sau.
Trên sân cỏ có mấy bạn nhỏ đang đá bóng. An Tử Mặc không thích vận động nên tìm chỗ mát ngồi đọc sách.
“Chờ cháu khỏe, cháu sẽ chơi đá cầu cùng em Tử Mặc.”
Ánh mắt Thu Dương hâm mộ nhìn các bạn nhỏ đang tung tăng vui đùa kia.
An Tưởng như có suy nghĩ, buông xe lăn đi đến bên cạnh hai bạn nhỏ đang chơi đá bóng với nhau. Cô vừa xinh đẹp lại vừa xinh đẹp, làm người ta có thiện cảm nên cô chỉ cần nói hai ba câu đã mượn được bóng đá của hai bạn nhỏ kia rồi.
“Mặc Mặc, đi chơi bóng với Thu Dương thôi con.”
An Tử Mặc nhíu mày, “Bóng đá phải đá*.”
*Ý của An Tử Mặc là Thu Dương đang ngồi xe lăn nên không đá bóng được
“Không sao hết. Con đá còn Thu Dương ném.”
An Tử Mặc đang định từ chối thì bắt gặp ánh mắt chờ mong của Thu Dương. Vì thế cậu không vui ngồi từ dưới đất dậy.
An Tử Mặc không thích vận động, cũng chẳng thích chơi bóng đá. Bây giờ bị mẹ bắt chơi bóng thì đá cực kỳ có lệ một cái. An Tưởng đẩy xe lăn chạy theo hướng của quả bóng, Thu Dương duỗi tay, bắt được quả bóng.
An Tử Mặc sửng sốt, chơi như vậy được hả?
“Mẹ gian lận!!”
An Tưởng quay đầu đi như không nghe thấy.
“Tử Mặc, em tiếp bóng nè!”
Thu Dương ném bóng lên cao, quả bóng bay theo đường parabol hướng về phía An Tử Mặc. An Tử Mặc khẽ cắn môi sau đó xoay người đuổi theo bóng.
An Tưởng đẩy xe lăn chạy rất nhanh, Thu Dương bắt bóng cũng rất chuẩn, ba người chơi bóng ở sân cỏ vô cùng vui. Cách chơi bóng mới này rất nhanh đã thu hút sự chú ý của các bạn nhỏ xung quanh, ngày càng có nhiều bạn tới gia nhập cuộc chơi, trong đó cũng có các bậc phụ huynh bắt chước An Tưởng đẩy xe lăn của con mình chạy theo.
Mọi người đều chơi vô cùng vui vẻ, khung cảnh hỗn loạn.
Cuối cùng trận đấu kết thúc bằng việc y tá tới gọi người về khám.
Ba người thở hồng hộc về phòng bệnh. An Tử Mặc vừa định nằm nghỉ một chút thì phát hiện có 7, 8 bạn nhỏ từ chỗ nào chui ra, trong tay thì cầm bút chì sách vở, chật ních cả phòng bệnh.
Không đợi cậu hoàn hồn thì mấy bạn nhỏ đồng thanh gọi to ——
“Chào —— thầy —— Tử —— Mặc!”
Bọn họ kéo dài giọng làm An Tử Mặc ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Tử Mặc à, chúng ta tranh thủ thời gian học đi em. Lát nữa anh phải đi trị liệu bằng hóa chất rồi, không có thời gian học nữa.” Thu Dương ngồi cạnh An Tử Mặc, chiếm lấy vị trí tốt nhất.
“……???” Vẻ mặt An Tử Mặc đầy dấu chấm hỏi, “Đi học? Học cái gì? Ai dạy cho mấy người?”
“Em đó.” Thu Dương chỉ vào cậu.
“Tôi?” Đôi mắt An Tử Mặc trừng lớn, “Tôi đồng ý dạy cho mấy người lúc nào?”
“Phụ huynh nhà mấy bạn ấy đều đồng ý cho các bạn ấy buổi tối tới đây học rồi. Các bạn ấy cũng đều học lớp 1 giống anh nên em có thể dạy hết!”
Nhưng rõ ràng là cậu hỏi cậu đồng ý lúc nào mà! Chứ ai quan tâm phụ huynh nhà mấy đứa nhỏ đó có đồng ý hay không!!
Khuôn mặt An Tử Mặc vặn vẹo, sau đó nghe được tiếng lòng đồng loạt truyền đến từ bốn phía.
[Thầy Tử Mặc mới có ba tuổi đã biết cộng trừ rồi, đúng là giỏi thật đấy!]
[Đây chính là con nhà người ta mà mẹ mình thường nhắc đến hay sao?]
[Thầy Tử Mặc đẹp trai quá, lớn lên, Meo Meo nhất định phải gả cho thầy ấy!]
“……”
Meo Meo là con nhóc nào? Con mẹ nó cậu bảo mình muốn lấy vợ lúc nào vậy?
An Tử Mặc đảo mắt nhìn qua đám trẻ xung quanh. Tất cả các bạn nhỏ đều ngẩng cao khuôn mặt nhỏ của mình, ánh mắt hồn nhiên ngây thơ. Nếu là người bình thường thì sẽ không thể nào chối từ được lời đề nghị của chúng, nhưng An Tử Mặc lại không phải là người.
“Không rảnh, không dạy.” An Tử Mặc cầm sách lên, không thèm để ý.
[Oa! Thầy Tử Mặc biết đọc sách tiếng Anh luôn kìa!]
[Đúng như Thu Dương nói, thầy Tử Mặc chính là thiên tài!]
[Thầy Tử Mặc vừa đẹp trai lại còn giỏi nữa chứ! Khi nào lớn lên, nhất định Meo Meo phải đẻ mấy đứa cho thầy ấy mới được!]
An Tử Mặc: “……”
Mẹ kiếp! Ai cho mà đòi đẻ loạn vậy?
Nói thế nào cũng chẳng đuổi được mấy bạn nhỏ ấy đi. Ngược lại, các bạn nhỏ ngày càng sùng bái nhìn An Tử Mặc.
Lúc này ở ngoài cửa đã có không ít người đứng vây xem, có người còn lấy điện thoại ra bắt đầu chụp ảnh.
An Tử Mặc không hiểu sao cảm thấy ngại ngại. Nhiều người nhìn chằm chằm vào cậu làm mặt cậu từ từ đỏ lên.
Nhìn cảnh này, An Tưởng cảm thấy vô cùng buồn cười. Cô nhịn cười nói: “Mặc Mặc, hay là con cứ dạy thử một lát đi? Hôm nay Thu Dương đi tới các phòng bệnh tìm các bạn nhỏ tới học cũng rất vất vả đó!”
Những bạn nhỏ này mắc phải các căn bệnh khác nhau, mức độ nặng nhẹ cũng khác nhau, nhưng đều vì bệnh tật mà các em ấy đều phải lỡ dở việc học của mình. Phụ huynh trong nhà vừa muốn làm việc kiếm tiền chữa bệnh cho con, vừa muốn ở bệnh viện chăm sóc con, vốn dĩ đã bận đến tối tăm mặt mũi rồi nên không còn thời gian dư thừa để dạy kèm cho con mình nữa.
Tuổi này cũng là tuổi các bạn nhỏ ham học hỏi, muốn được tìm tòi những thứ mới nhất. Trong khi các bạn khác đang được đến trường học tập thì bọn họ phải ở bệnh viện, trải qua các cuộc phẫu thuật, điều trị đau đớn. Tuy rằng cũng muốn được đi học nhưng các bạn ấy không dám nói cùng phụ huynh của mình vì sợ ba mẹ mình phiền lòng.
Thu Dương luôn cho rằng An Tử Mặc là một cậu bé thông minh lại tốt bụng, nghĩ tới việc An Tử Mặc sắp xuất viện nên cậu mới không quản mệt mỏi đi tất cả phòng bệnh, tìm phụ huynh của các bạn nhỏ cùng tuổi mình, thuyết phục bọn họ để bọn họ cho con mình tới An Tử Mặc dạy học. Cậu không quan tâm việc này có tác dụng gì to lớn hay không, cậu chỉ muốn các bạn nhỏ ấy cảm nhận được bầu không khí học tập trong quá trình điều trị ở bệnh viện.
Tiếng lòng của cậu lọt hết vào tai An Tử Mặc.
An Tử Mặc bất đắc dĩ, vẫn nói bằng giọng cáu kỉnh như bình thường, “Nhiều người thế này thì phải có bảng mới dạy được chứ?”
“Đây để mẹ lấy cho.” Nói rồi An Tưởng lấy cái bảng trắng ở sau ra.
An Tử Mặc: “……” Bệnh viện này cũng đầy đủ đồ dùng phết đấy chứ nhỉ?
Cậu nhóc thở dài, không tình nguyện giảng bài cho các anh, các chị lớn hơn mình tận mấy tuổi.
Đừng nghĩ An Tử Mặc tuổi còn nhỏ mà chưa có kinh nghiệm, kiến thức cậu nắm vô cùng chắc chắn.
Ban đầu, phụ huynh của các bạn nhỏ kia đồng ý cho con mình tới tham gia lớp học này cũng chỉ vì muốn cho con mình được tham gia vào bầu không khí náo nhiệt. Hơn nữa, làm sao có ai có thể từ chối được thỉnh cầu của một bạn nhỏ đang bệnh nặng, nhưng khi nhìn thấy cảnh này, bọn họ đều vô cùng kinh ngạc.
Tư duy của An Tử Mặc rõ ràng, nói năng lưu loát, dạy các bạn nhỏ bằng cách để các bạn có thể dễ dàng tiếp thu kiến thức bài học nhất, dù học kém đến đâu nghe một lần cũng có thể hiểu ngay được.
Dần dần người đứng bên ngoài phòng bệnh càng nhiều hơn. Có không ít người cảm thấy cảnh tượng này khá mới lạ nên còn quay video đăng lên trên mạng.
Không ngoài dự đoán, video nổi tiếng.
Tác giả có lời muốn nói:
An Tử Mặc: Tôi là một đứa con hiếu thảo, mẹ chưa cho kết hôn thì sẽ chưa kết hôn đâu ╭(╯^╰)╮.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.