Chương 92
Cẩm Chanh
29/04/2024
Con đường này vốn hẻo lánh, chỗ này khuất lại càng khó bắt xe hơn.
Cặp mày xinh đẹp của An Tưởng nhíu chặt lại. Một bên cô sợ Bùi Dĩ Chu là người mà An Hòa Nguyên phái đến, một bên cô lại lo cho sức khỏe của Bùi Dĩ Chu. Nói thế nào thì cũng là do cô lái xe không cẩn thận nên mới gây ra tai nạn này, dù anh bị thương hay không bị thương cô cũng phải chịu trách nhiệm.
Bùi Dĩ Chu híp mắt nghiêng người ngả về phía An Tưởng, thấy vẻ mặt bối rối của cô thì anh nhắm ngay mắt lại rồi bắt đầu r3n rỉ: “Ba sắp chết rồi… Mặc Mặc, có lẽ ba không thể nhìn con lần cuối được rồi, ba đi tìm mẹ con đây…”
Anh ôm đầu, vẻ mặt anh đau đớn, trong lời nói không giấu được sự nuối tiếc và đau lòng.
An Tưởng không đành lòng. Cô đi lên trước hai bước dìu Bùi Dĩ Chu tới ven đường, sau đó hỏi, “Anh có con à?”
“Ừ.” Vẻ mặt Bùi Dĩ Chu cô đơn, “Thằng bé 4 tuổi rưỡi.”
“Nó cũng còn nhỏ nhỉ?” An Tưởng nhỏ giọng thầm thì, ánh mắt cô lóe lóe, cuối cùng cô cũng hạ quyết tâm, “Tôi không có điện thoại, cho tôi mượn điện thoại của anh, tôi giúp anh gọi người nhà anh cùng xe cứu thương tới đây.”
An Tưởng không cảm thấy người đàn ông trước mắt là người xấu, nhưng cô vẫn để lại đường lui cho mình. Nhỡ đâu anh là người do An Hòa Nguyên phái tới, cô ngốc nghếch đi theo anh chẳng phải là tự rúc đầu vào bẫy à?
“Anh không có người nhà.”
“Hả?” An Tưởng lại há hốc mồm.
“Chỗ này xa như vậy, chờ xe cứu thương tới được đây thì xác anh cũng lạnh rồi.”
“……”
Mệt thật.
An Tưởng nhíu chặt mày, cô không biết nên làm thế nào cho phải.
Bùi Dĩ Chu im lặng nhìn cô.
Dưới ánh mặt trời, mái tóc cô gái đen như mực, xõa trên vai, trông rất mượt mà. Hẳn là cô được An Ngạn Trạch chăm sóc rất cẩn thận, làn da trắng nõn của cô trở nên hồng hào, đôi mắt đào hoa vẫn xinh đẹp và quen thuộc như trong trí nhớ của Bùi Dĩ Chu. Tuy cô đang nhíu mày suy nghĩ nhưng Bùi Dĩ Chu vẫn cảm thấy cô rất đáng yêu, làm trái tim anh nhũn cả ra.
Đây chính là người con gái anh yêu.
Cũng chính là người con gái anh vượt qua nhiều gian khổ mới có thể tìm lại được.
Sau khi Bùi Dĩ Chu biết An Ngạn Trạch giấu An Tưởng ở thành phố A, anh lập tức tới đây tìm người. Do sợ rút dây động rừng nên chuyến này anh chỉ đi một mình, không ngờ anh lại gặp được cô ở chỗ này.
Nhưng dường như An Tưởng bị phong ấn ký ức, không còn nhớ anh nữa.
Không sao hết.
Chỉ cần cô sống tốt là anh vui rồi.
“Đầu anh đau lắm, em có thể lái xe đưa anh đến bệnh viện được không?”
Người ta thường nói cuộc đời như một bộ phim, sống được hay không đều là nhờ vào kỹ thuật diễn. Lúc này Bùi Dĩ Chu lấy kỹ năng diễn xuất bẩm sinh của mình ra để mê hoặc, dụ dỗ An Tưởng. Anh biết cô vừa lương thiện vừa dễ mềm lòng, vì thế anh cố ý rũ mi xuống, mím môi lại, ánh mắt sắc bén thường ngày lại mang vẻ yếu ớt dễ tổn thương.
Mặt mũi anh đẹp, dáng vẻ cao lớn, nhưng vết thương trên trán làm anh trở nên yếu đuối hơn rất nhiều.
An Tưởng… chính là kẻ cuồng nhan sắc.
Cái túi da đẹp đến xuất sắc ở phía đối diện làm cô không nhịn được cảm thấy mềm lòng.
“Nhưng mà…”
“Đây là giấy tờ tùy thân của anh.” Bùi Dĩ Chu lấy giấy tờ tùy thân của mình trong ví ra, mạnh mẽ nhét vào tay An Tưởng, “Cứ để ở chỗ em trước. Anh không lừa em đâu.”
An Tưởng cúi đầu nhìn giấy tờ tùy thân của Bùi Dĩ Chu, bất ngờ: “Bùi Dĩ Chu?”
“Hả?” Bùi Dĩ Chu nhướng mày, “Em biết anh à?”
An Tưởng không nói lời nào. Cô không nhịn được nhớ tới lời lúc trước Thai Lan Nghi nói với mình. Bà ta muốn cô gả cho Bùi Dĩ Chu, làm thế thân cho người vợ đã chết của anh, nhưng mà… mọi thứ sẽ không trùng hợp đến vậy chứ? Nhỡ đâu tên hai người chỉ đọc giống nhau thôi thì sao?
“Được rồi, thế để tôi đưa anh đi bệnh viện.” An Tưởng cầm lấy giấy tờ tùy thân của Bùi Dĩ Chu, sau đó cô bắt đầu tự hỏi xem có nên mượn dùng tạm giấy tờ này của anh để xử lý cái thẻ ngân hàng kia, chuyển toàn bộ tiền trong đó của An Hòa Nguyên đi không. Dù sao thì cô cũng làm trộm, người này cũng sẽ không biết đâu.
An Tưởng cảm thấy… mình hư đi rồi.
Cô nghiêm túc nói: “Nhưng mà tôi lái xe không giỏi đâu, cũng, cũng không biết đường nữa.”
Bùi Dĩ Chu cười nhạt: “Không có ai một ngày gây ra tai nạn giao thông hai lần đâu.”
“……”
Ừm, cái này cũng đúng.
“Thế xe anh thì sao?”
“Tí nữa anh sẽ gọi cho công ty bảo hiểm kéo xe đi.”
“Ừm.”
Bầu không khí lại trở nên im lặng.
Bùi Dĩ Chu nhìn cô: “Đầu anh đau lắm, em đỡ anh một chút được không?”
“Ừm.” An Tưởng rất nghe lời, cô xắn tay áo lên đỡ lấy cánh tay Bùi Dĩ Chu, sau đó hít một hơi thật sâu kéo anh từ dưới đất dậy, sau đó đặt tay anh lên vai mình, dìu anh về phía xe. Vừa rồi cô còn chưa để ý kỹ, giờ mới biết anh rất cao, cao tới 1m9, cũng rất nặng, chỉ mới đi được vài bước thôi mà cô đã cảm thấy mỏi rồi.
Cả quá trình, Bùi Dĩ Chu tận tâm đóng vai người đẹp yếu đuối. Ở một góc kín, anh cong môi lên hưởng thụ sự chăm sóc của vợ mình.
Cô vẫn nhỏ nhỏ xinh xinh như ngày nào, dáng vẻ ban đầu của cô cũng không khác dáng vẻ khi cô làm con người là bao. Lông mày đáng yêu, cái mũi đáng yêu, từ trên xuống dưới cả người chỗ nào cũng đáng yêu.
Đương nhiên linh hồn màu xanh lá của cô vẫn là thứ đáng yêu nhất, nó nở rộ như chồi non mùa xuân, thể hiện sức khỏe của chủ nhân mình đang rất tốt.
Chóp mũi Bùi Dĩ Chu khẽ động, mùi nước đào bay từ người An Tưởng đến làm tâm trạng anh tốt hơn rất nhiều.
“Để anh ngồi ghế phụ.”
An Tưởng nhíu mày nhìn qua chỗ Bùi Dĩ Chu.
Bùi Dĩ Chu không hoảng hốt mà bình tĩnh nói: “Có thể chỉ đường giúp em.”
Ừm, có lý.
Đúng là An Tưởng đang cần một người dẫn đường, dù sao cô cũng chẳng quen đường chỗ nào.
Cô không nói nhiều lời mà đỡ Bùi Dĩ Chu lên ghế phụ, hơn nữa còn vô cùng chu đáo thắt dây an toàn cho anh.
Bùi Dĩ Chu mím môi: “Cảm ơn.”
“Chuyện nên làm.” An Tưởng đi qua phía đối diện ngồi vào ghế lái, nổ động cơ, chiếc xe tiếp tục đi xiên xiên vẹo vẹo về phía trước.
Bùi Dĩ Chu biết kỹ thuật lái của An Tưởng không tốt, nhưng anh không ngờ nó lại tệ đến mức này, một chiếc xe nhỏ xíu xiu như này bị cô lái như con hắc mã trên chiến trường, nguy cơ bị tai nạn lúc nào cũng bủa vây. Hơn nữa môi An Tưởng còn mím chặt, mắt nhìn thẳng vào phía trước, dáng vẻ vô cùng tập trung, điều đó cũng làm ảnh hưởng rất lớn tới tinh thần của cô.
Cổ họng Bùi Dĩ Chu mãi mới nặn ra được một chữ: “Em…”
“Bùi tiên sinh anh đừng nói chuyện, tôi chuẩn bị lên cao tốc.” Nói rồi cô dừng lại một chút, “Tôi không có bằng lái cũng lên được cao tốc đúng không?”
Cao tốc…
Không có bằng lái.
Hóa ra vừa rồi An Tưởng lái xe mà không có bằng lái?!?!?!
Khóe miệng Bùi Dĩ Chu giật giật không ngừng, “Em dừng xe ở ven đường trước đi.”
“Hả?”
“Để anh lái.”
“…Há?”
“Anh không muốn một ngày bị tai nạn giao thông hai lần đâu.”
Dù cho anh là quỷ hút máu, cơ thể mạnh mẽ hơn người thường nhưng anh cũng không chịu nổi sự tra tấn như vậy đâu.
An Tưởng từ từ dừng xe ở lề đường, sau đó đổi vị trí cho Bùi Dĩ Chu.
“Bùi tiên sinh, vết thương ở đầu anh không sao chứ?” An Tưởng liếc nhìn cái trán của Bùi Dĩ Chu, vết thương kia còn đang khép lại, vệt máu khô dính trên làn da. Không biết có phải ảo giác của cô hay không mà cô ngửi thấy mùi trà Ô Long rất nồng trong không khí.
“Không sao đâu.” Giọng điệu Bùi Dĩ Chu bình thản, anh nổ động cơ lái xe về phía trước.
An Tưởng không nhịn được mà nhìn trộm anh.
Người đàn ông mặc cái áo sơ mi màu đen, hai cúc phía trên không đóng, lộ ra cái cổ thon dài cùng xương quai xanh đẹp đẽ của anh. Từ chỗ của cô có thể thấy được yết hầu của anh đang nhấp nhô. Anh lái xe một cách thuần thục, đôi tay đang lái xe trông cũng rất đẹp.
An Tưởng lại cẩn thận ngắm mặt Bùi Dĩ Chu.
Ánh sáng bên ngoài chiếu vào phác họa lên đường cong gương mặt dịu dàng của người đàn ông, như làm tôn lên hàng mi dài rậm của anh.
Đẹp.
Trong lòng An Tưởng cảm thấy rung động, không hiểu sao cô cảm thấy thân thiết hơn với người trước mắt.
Ban đầu cô chỉ nhìn trộm anh thôi, dần dà ánh mắt của cô ngày càng táo bạo. Dù cho Bùi Dĩ Chu có cố ý không để ý đến ánh mắt ấy nhưng anh vẫn không chịu nổi cái nhìn như b ắn ra những tia lửa của An Tưởng.
Anh hít sâu một hơi để bình tĩnh lại, tùy tiện hỏi một câu: “Em tên gì?”
An Tưởng lấy lại tinh thần, “An Tưởng.”
“Hình như em đang rất vội, em bận đi làm việc sao?”
“Không phải.” An Tưởng lắc đầu, “Tôi đang đi trốn người.”
“Hả?”
An Tưởng cắn chặt môi, tay thì sờ sờ túi. Trong đó có giấy cắt đứt quan hệ mà cô có được sau khi bắt cóc An Bảo Châu. Trong lúc xúc động, cô tưởng rằng có được tờ giấy này rồi là có thể thoát khỏi sự khống chế của An gia, nhưng bây giờ bình tĩnh nghĩ lại thì cách giải quyết vấn đề không phải là cái này.
Sổ hộ khẩu cùng giấy tờ tùy thân của cô đều ở trong tay An Hòa Nguyên, cô chẳng có chúng nên dù cô có tiền cô cũng không tìm được chỗ mà ở.
An Tưởng cảm thấy trên ngực mình như có một cục đá đè nặng vào, làm cô thở không ra hơi.
“Em khó chịu à?”
An Tưởng lắc đầu, lau lau nước mắt.
Dù cho cô không nói câu nào nhưng Bùi Dĩ Chu cũng có thể biết được chuyện gì xảy ra nét mặt của cô.
Lần này Bùi Dĩ Chu tới đây chính là để đưa An Tưởng về nhà, nhưng không ngờ cô lại quên hết tất cả mọi chuyện trước đó. Nếu vậy thì anh không thể dùng cách bình thường để xử lý được. Hơn nữa anh cũng không thể trực tiếp nói cho cô biết thân phận của cô, chắc chắn cô sẽ không tin, nói không chừng cô còn bị dọa sợ mà bỏ chạy.
Xe dừng trước cửa phòng khám bệnh, An Tưởng không động đậy.
“Thế anh tự…”
“Không được, đầu anh đau lắm.”
An Tưởng còn chưa dứt lời, Bùi Dĩ Chu đã ngả người vào ghế ngồi.
“……?” Vẻ mặt An Tưởng đầy dấu chấm hỏi, “Không phải vừa rồi anh vẫn còn ổn hay sao?”
Lúc nãy anh còn lái xe hăng lắm cơ mà, còn tạt đầu một xe máy khác, phóng nhanh như bay nữa chứ. Lúc đó có thấy anh bảo đau đầu hay chóng mặt gì đâu?
“Không phải anh giả vờ đấy chứ?” An Tưởng bắt đầu nghi ngờ mục đích của Bùi Dĩ Chu.
Bùi Dĩ Chu chỉ vào đầu mình, sửa lại lời của cô: “Em chú ý dùng từ một chút, đó là anh đang tự cứu lấy mạng sống của bản thân khỏi tay thần chết.”
“……”
Được thôi.
Ai bảo kỹ thuật lái xe của cô dở quá cơ chứ?
An Tưởng không tình cũng chẳng nguyện đỡ Bùi Dĩ Chu vào trong phòng khám. Đang lúc cô định gọi y tá qua thì thấy Bùi Dĩ Chu đưa cho cô một tấm thẻ, “Nhờ em đăng ký giúp anh.”
“……”
Được thôi.
Đăng kí thì đăng kí.
An Tưởng nhận lấy tấm thẻ cùng giấy tờ tùy thân của anh, cam chịu số phận đi đăng ký cho Bùi Dĩ Chu.
Bùi Dĩ Chu ngồi chờ một mình trên ghế. Khuôn mặt của anh rất đẹp, lập tức có vài cô y tá chú ý tới anh.
“Anh ơi, anh có cần giúp gì không?”
Trong phòng khám này không có nhiều người bệnh, ánh mắt Bùi Dĩ Chu lấp lóe, “Tôi có thể gặp bác sĩ ở đây một chút được không?”
Cô y tá nhớ tới bác sĩ đang không có bệnh nhân, hơn nữa Bùi Dĩ Chu còn đẹp đến mức quá đáng. Cô do dự một chút rồi gật đầu, “Thế để tôi đưa anh qua.”
“Phiền cô.” Bùi Dĩ Chu đứng dậy đi theo y tá vào trong phòng khám.
“Chàng trai, không khỏe chỗ nào?”
Y tá nhiệt tình nói: “Anh ấy bị thương ở đầu.”
Bác sĩ nâng nâng mắt kính, nhìn chằm chằm vết thương kia rồi im lặng một lúc lâu, “Chỉ có chỗ này?”
“……”
“Cậu nhóc, cậu đang chê chúng tôi chưa đủ bận nên mới đến đây à?”
“……”
“Cô gái bên ngoài là vợ tôi, cô ấy đang giận tôi, vì thế bác sĩ có thể giúp tôi một chút được không?” Bùi Dĩ Chu nói linh tinh như đúng rồi, “Tôi sẽ trả gấp đôi tiền khám.”
Phòng khám nhỏ không có nhiều luật lệ như bệnh viện bình thường, bác sĩ thấy Bùi Dĩ Chu nói rất chân thành, gần như ông chẳng do dự mà đồng ý với anh.
An Tưởng làm thủ tục xong rất nhanh, khi trở về, thấy Bùi Dĩ Chu đang ngồi khám thì cô không khỏi bất ngờ: “Anh khám xong rồi?”
“Ừm.”
An Tưởng nhìn số khám trên tay mình, sau đó trả lại giấy tờ tùy thân cho Bùi Dĩ Chu: “Hẳn là không có vấn đề gì nhỉ?”
Bùi Dĩ Chu không nói lời nào, anh đưa mắt ra hiệu cho bác sĩ.
Bác sĩ ho nhẹ một tiếng, “Cơ thể của chàng trai này bị thương ở khá nhiều chỗ, cần phải chăm sóc, nghỉ ngơi, chữa trị cẩn thận.”
“Hả? Thế có cần nằm viện không ạ?”
“Không cần đâu, sau khi về nhà chú ý nghỉ ngơi là được.” Bác sĩ vừa nói vừa kê đơn thuốc, “Khi về nhà cô nhớ chăm sóc cho cậu ấy cẩn thận, cố gắng đừng để cậu ấy làm việc.”
“Nhưng vừa rồi anh ấy còn lái…” xe.
“Tôi là bác sĩ.” Bác sĩ cắt ngang lời An Tưởng, “Cô gái, cô muốn cậu ấy để lại di chứng sau chấn thương à?”
An Tưởng ngẩn ngơ một lát sau đó lắc đầu.
“Thế thì đúng rồi.” Bác sĩ đưa đơn thuốc cho y tá, “Nhớ phải cẩn thận để ý đến cảm xúc của người bệnh, đừng để cậu ấy kích động, hơn nữa thực đơn hằng ngày của cậu ấy phải lành mạnh một chút.”
An Tưởng nhìn Bùi Dĩ Chu, nuốt lại những lời mình định nói.
Hai người cầm thuốc ra khỏi phòng khám.
Mặt trời sắp xuống núi. Thế mà sắp hết một ngày rồi đấy!
An Tưởng đã rất đói bụng, cô bận cả nửa ngày mà chưa ăn được miếng nào, đến tiền còn chưa lấy được.
An Tưởng đi đằng trước, Bùi Dĩ Chu đi theo phía sau, cứ như muốn tiếp tục ở chung một chỗ với cô.
An Tưởng cảm thấy mình đã tận tình tận nghĩa, nhưng anh cứ đi theo như này làm cô cảm thấy kỳ lạ.
Cô xoay người, hơi cắn môi nói: “Bùi tiên sinh, anh gọi người quen tới đây đón mình đi.”
Bùi Dĩ Chu: “Người quen của anh đều ở Giang Thành.”
Giang Thành?
An Tưởng sửng sốt. Nhà chính của cô ở Giang Thành, vừa rồi cô còn đang tự hỏi xem làm thế nào mới có thể về Giang Thành, trộm giấy tờ tùy thân của mình ở An gia ra.
Nếu có thể đi cùng người đàn ông này về…
Không được không được, không thể được.
An Tưởng vứt hết mấy suy nghĩ linh tinh vừa rồi ra sau đầu, hỏi: “Thế ở thành phố A anh có quen ai nữa không? Như bạn bè gì đó ấy?”
Bùi Dĩ Chu tiếp tục lắc đầu.
An Tưởng mím chặt môi, trong giây lát cô không biết nên làm như nào cho phải.
Dù sao người này cũng đang bị thương, cần người khác chăm sóc, để anh ở lại chỗ này một mình thì không được, nhưng…
“Không sao, em cứ đi đi.” Bùi Dĩ Chu rũ mắt nhìn đơn khám bệnh, tự cười bản thân, “Dù sao đây cũng không phải lần đầu tiên anh ở một mình, không sao đâu.”
“Thế tôi…” Nếu anh đã nói như vậy, vậy…
An Tưởng sờ sờ tay mở cửa xe, cửa xe vừa mở ra được một ít thì bên tai cô vang lên giọng nói bình tĩnh nhưng không giấu nổi sự cô đơn của người đàn ông: “Lần trước bị bệnh, anh cũng phải một mình đến bệnh viện để làm phẫu thuật, lúc khó khăn như vậy anh cũng còn tự vượt qua được cơ mà. Hôm nay gặp được em, anh cảm thấy rất vui, làm mất của em nhiều thời gian như vậy, anh cũng thấy rất ngại.”
Bùi Dĩ Chu lịch sự nói với An Tưởng, cúi người cảm ơn cô sau đó xoay người đi vào trong bóng hoàng hôn.
Ánh sáng yếu ớt chiếu trên bả vai anh, làm bóng dáng anh càng trở nên cô đơn và đáng thương.
Đột nhiên lồ ng ngực An Tưởng cảm thấy nằng nặng.
“Bùi, Bùi tiên sinh…”
“Hả?”
Anh dừng chân quay đầu nhìn lại, vẻ mặt anh dịu dàng đến không tả nổi.
Đột nhiên tim An Tưởng đập nhanh như trống, cô ngượng ngùng dời ánh mắt đi, vén tóc ra sau tai, “Tôi, tôi đưa anh tới chỗ anh ở.”
“Không cần, không cần phiền em như vậy đâu.”
“Không phiền không phiền, dù sao tai nạn này cũng vì tôi mà ra, đây hẳn là trách nhiệm của tôi.” An Tưởng chủ động mở ghế lái cho Bùi Dĩ Chu, sau đó tung tăng ngồi vào ghế phụ.
Bùi Dĩ Chu không nói gì, anh yên lặng ngồi vào ghế lái, sau đó nổ máy rời đi.
Hoa Tinh có công ty con ở thành phố A, thỉnh thoảng Bùi Dĩ Chu cũng tới đây để làm việc, vì thế anh cũng mua hai căn hộ ở chỗ này, một căn là biệt thự trên sườn núi, một căn là chung cư trong trung tâm thành phố. Bùi Dĩ Chu đưa An Tưởng đến chung cư.
30 phút sau, xe từ từ dừng lại.
An Tưởng không chờ nổi nữa mà nói: “Bùi tiên sinh, đến nhà anh rồi, thế tôi…”
“Chiếc xe đằng sau tìm em à?”
“Hả?”
An Tưởng quay đầu lại thì phát hiện có một chiếc xe minibus ở cách đó không xa đang dừng ven đường, người đàn ông lái xe đang gọi điện thoại cho ai đó. Hình như do va phải tầm mắt của An Tưởng, người đó trực tiếp ngắt điện thoại đi, nhìn chằm chằm vào cô.
An Tưởng rùng mình một cái, tay chân cô cảm thấy lành lạnh ngay lập tức.
An Bảo Châu là cục cưng bảo bối của vợ chồng An gia, cô trói cô ta lại, đã thế còn làm cô ta chảy máu. Chắc chắn đôi vợ chồng kia sẽ không dễ dàng buông tha cho cô.
“Em có muốn cùng anh vào nhà trước không?”
An Tưởng ngơ ngác nhìn Bùi Dĩ Chu.
“Đây là khu chung cư đắt tiền, người ngoài không vào được. Nếu em sợ người xấu bắt mình đi thì em có thể tới tạm chỗ anh để trốn một chút. Với lại…” Hai mắt anh sáng lên, “Thật sự là anh không yên tâm khi để một người không có bằng lái như em lái xe lung tung trong thành phố.”
Qua một ngày đi cùng Bùi Dĩ Chu, An Tưởng biết anh không phải người xấu. Cô chỉ lo không biết ba mẹ mình có gây phiền phức cho anh vì cô hay không thôi.
Nhưng mà… An Tưởng cũng không dám lái loạn bên ngoài.
Huhu, cô chẳng giỏi chút nào, đến lái xe cô cũng không biết.
“Chẳng lẽ em nghĩ anh là người xấu à?”
An Tưởng thẳng thắn gật đầu đồng ý: “… Đúng là hơi hơi thật.”
Bùi Dĩ Chu cười nhẹ, sau đó anh lấy bút máy ra, viết một chuỗi số trên tờ đơn khám bệnh, “Đây là số phòng cùng mật khẩu cửa, em cứ đến đó ở đi, anh ra khách sạn.”
An Tưởng nghe xong thì choáng.
“Sao anh lại chăm sóc tôi như thế?” Hai người chỉ là người xa lạ, bèo nước gặp nhau, không thân cũng chẳng quen, theo lý thuyết thì xong việc cả hai người đều sẽ chạy, làm gì có người nào còn nhường luôn cả nhà mình cho người lạ, đúng là quá kỳ lạ.
“Em là con gái.”
Bốn chữ ngắn ngủn làm An Tưởng không nhịn được đỏ cả hốc mắt.
Cô nắm chặt tờ giấy, trong lòng cô cảm thấy rất khó chịu.
An Tưởng cúi đầu dụi mắt, “Không sao đâu, tôi đến chỗ anh ngồi tạm một lát, buổi tối tôi sẽ đi.”
Bùi Dĩ Chu cười cười không nói câu gì.
An Tưởng lái xe vào trong khu chung cư. Quả nhiên chiếc minibus phía sau không bám theo cô nữa.
[An tổng, An tiểu thư đi cùng Bùi Dĩ Chu.]
An Ngạn Trạch đọc tin nhắn, tức giận ném thẳng điện thoại vào tường.
Anh nhắm mắt lại, hít thở sâu cố gắng ép bản thân bình tĩnh lại. So với An Tưởng thì việc của công ty còn quan trọng hơn. Anh phải xử lý xong đống chuyện đó mới có thể đón An Tưởng về được.
Nhưng mà… Bùi Dĩ Chu chui từ chỗ nào ra vậy?
Tuy rằng An Ngạn Trạch cảm thấy phiền nhưng anh không sợ. Dù sao thì An Tưởng cũng đã bị phong ấn ký ức. Dù cho hai người đã từng yêu nhau, bây giờ hai người cũng chỉ là người xa lạ. Anh tin Bùi Dĩ Chu sẽ không có những suy nghĩ bậy bạ gì với An Tưởng, cũng tin An Tưởng sẽ không có ý gì khác với Bùi Dĩ Chu.
An Tưởng nhặt điện thoại lên, bình tĩnh nhắn lại: [Tiếp tục theo dõi cẩn thận.]
***
Màn đêm đã buông xuống.
An Tưởng vào nhà cùng Bùi Dĩ Chu. Cô cảm thấy hơi căng thẳng và sợ hãi, cô đứng ở cửa một lúc lâu không động đậy.
Bùi Dĩ Chu quay đầu: “Em đừng sợ, cứ vào đi.”
An Tưởng từ từ bước những bước đầu tiên.
Phòng này rất lớn, nội thất trang trí cũng rất đẹp, cửa sổ sát đất to đến nỗi có thể nhìn thấy cả cảnh thành phố A về đêm.
Có lẽ do lâu ngày không có người ở nên căn phòng này chẳng có tí hơi người nào.
“Anh gọi cơm hộp rồi, lát nữa là người ta mang tới.” Bùi Dĩ Chu xắn ống tay lên, vào trong phòng tắm rửa vết máu trên mặt mình đi.
An Tưởng đi vài bước theo.
Vệt máu đỏ tươi trộn cùng với dòng nước ấm chảy vào cống thoát nước, mùi nước rửa tay quanh quẩn bên chóp mũi An Tưởng, cùng với đó là mùi trà Ô Long nhàn nhạt.
An Tưởng ngơ ngác nhìn chằm chằm cổ của Bùi Dĩ Chu.
Cổ anh thon dài rất đẹp, mạch máu màu xanh dưới làn da như thuốc độc mê hoặc lý trí yếu ớt của An Tưởng.
Cổ họng cô khô khốc, răng thì ngứa lên, trong ngực cô như có ngọn lửa đang cháy hừng hực, đốt cháy lý trí An Tưởng. Cô không nhịn được mà run run người.
Ánh mắt cô cháy bỏng như sói con bị đói lâu ngày mới thấy con mồi. Ánh mắt Bùi Dĩ Chu liếc qua, sau đó lặng lẽ thu ánh mắt lại. Tiếp đó anh lấy dao cạo râu trên kệ ra, bắt đầu cạo gương mặt không có một chút râu nào của mình. Sau đó anh dùng sức một chút, lưỡi dao sắc bén để lại một vết thương nhỏ trên môi.
Máu chảy ra ngay lập tức. Mùi máu trong không khí càng đậm hơn.
An Tưởng không biết mình đã được hệ thống “tặng” cho khứu giác nhạy bén hơn hẳn người thường. Mùi hương quỷ bình thường ngửi được như nào thì cô phải ngửi được nhiều hơn gấp 10 lần quỷ đó. An Tưởng mới chỉ được hút vài ba giọt máu, làm sao có thể chống lại được sự k1ch thích này được? Cô nức nở một tiếng sau đó nhào qua chỗ Bùi Dĩ Chu. Hành động bất ngờ của cô làm người đàn ông lùi về đằng sau vài bước. Anh đỡ lấy eo An Tưởng, mãi mới có thể lấy lại được thăng bằng.
Hai mắt An Tưởng đỏ đậm, tay cô thì túm chặt lấy bả vai Bùi Dĩ Chu, sau đó nhón mũi chân lên, không để ý đến bất kỳ thứ gì khác m*t lấy vết máu kia.
Ngọt thật…
Ngon quá…
Hương vị khó có thể miêu tả như nở rộ nơi đầu lưỡi An Tưởng. Cả người cô run lên, ánh mắt càng mê man hơn.
Cô như mèo con, tham lam hút chỗ máu chảy ra của Bùi Dĩ Chu.
Cả quá trình Bùi Dĩ Chu chẳng phản ứng, anh ôm eo An Tưởng, mặc kệ cô muốn làm gì thì làm.
Dưới ánh đèn, anh dịu dàng cười: “Anh vừa dẫn sói vào nhà à?”
Đầu An Tưởng trống rỗng. Dù nghe được tiếng của anh nhưng cô vẫn chưa lấy lại được tinh thần, chưa hiểu anh nói cái gì. Hành động của cô lúc này đều xuất phát từ bản năng.
Miệng vết thương nhỏ tí xíu này chẳng đủ cho An Tưởng.
Bùi Dĩ Chu biết điều này nên anh cởi cúc áo ra, hơi khom lưng xuống, tay anh giữ lấy gáy An Tưởng, để khuôn mặt cô gần cổ mình hơn: “Em hút chỗ này nè.”
Cẩn thận để ý thì có thể nghe thấy giọng anh đang khàn khàn.
An Tưởng rất ngoan, cô hé miệng lộ ra cặp răng nanh nhòn nhọn của mình.
Từ trước đến nay Bùi Dĩ Chu chưa từng thấy ai có răng nanh nhỏ như cô, răng cô còn nhỏ hơn An Tử Mặc. Nhưng mà nó khá sắc, làm gương mặt cô càng trở nên đáng yêu hơn.
Bùi Dĩ Chu cười một cách nuông chiều, anh càng cúi người thấp hơn nữa.
An Tưởng ôm chặt lấy cổ anh. Giây tiếp theo, hàm răng sắc nhọn của cô đâm thủng làn da mỏng manh của anh, máu từ từ chảy vào trong miệng An Tưởng.
Bầu không khí trong nhà vệ sinh vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng hút máu nho nhỏ vang lên.
Hai mắt Bùi Dĩ Chu híp híp, nhìn qua gương, An Tưởng như chú gấu koala bám chặt lên người anh, mà anh lại trở thành đồ ăn của cô.
Đời này Bùi Dĩ Chu chưa từng bị quỷ hút máu hút máu bao giờ.
Thật ra cảm giác này cũng không tệ lắm.
An Tưởng hút một lúc lâu vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại. Cứ tiếp tục như vậy, chẳng mấy Bùi Dĩ Chu bị cô hút khô.
Anh xoa xoa đầu An Tưởng: “Thôi mình dừng lại được rồi.”
Hàm răng An Tưởng càng cắn chặt hơn.
Bùi Dĩ Chu bất đắc dĩ thở dài, anh mạnh mẽ kéo cô gái trong ngực mình ra.
Đầu tóc cô lộn xộn, cặp răng nanh nhỏ còn chưa kịp thu lại. Một lúc lâu sau cô mới ngơ ngác ợ một cái, ánh mắt cô không có tiêu cự, cứ như bị say vậy.
Bùi Dĩ Chu xoa xoa chân mày, bế An Tưởng theo kiểu công chúa sau đó đưa cô vào trong phòng ngủ.
An Tưởng ngơ ngác nhìn anh, một lát sau cô ngẩng đầu xoa xoa dấu răng trên cổ Bùi Dĩ Chu: “Anh ăn ngon thật đấy ~”
Giọng cô còn chưa lưu loát, đây là lần đầu Bùi Dĩ Chu thấy quỷ hút máu hút máu xong bị say.
Nhưng mà…
Anh nhớ rõ cơ thể này của An Tưởng bị dị ứng máu.
Bùi Dĩ Chu nhíu mày, anh không khỏi quan sát kỹ trạng thái của An Tưởng.
Nhìn qua rất bình thường…
Chẳng lẽ An Tưởng giống anh, cô chỉ hút được máu anh?
Suy nghĩ này làm tâm trạng của Bùi Dĩ Chu tốt hơn rất nhiều, nhưng nghĩ đến sức khỏe của An Tưởng, anh vẫn cẩn thận kiểm tra lại một lần. Cô không nổi mẩn đỏ cũng không bị sốt, hơi thở vẫn đều đều. Bình thường đến không thể bình thường hơn.
“Cổ họng em khó chịu à?”
An Tưởng ăn no uống đủ, cô mơ mơ màng màng lắc đầu, cổ họng phát ra tiếng kêu thoải mái: “Thoải mái ~”
Thoải mái?
Cô còn thoải mái cơ à?
Bùi Dĩ Chu lắc đầu, dịu dàng đặt An Tưởng lên giường, sau đó anh lại tìm một cái chăn lông đắp lên người cô. Sau khi làm xong anh mới nhẹ nhàng rời khỏi phòng.
Lúc này cơm hộp anh đặt đã giao đến nơi. Bùi Dĩ Chu không định ăn mà lấy điện thoại ra nhắn tin cho An Tử Mặc.
[Bùi Dĩ Chu: Ba tìm được mẹ con rồi.]
[Con hư (An Tử Mặc): Thật à? Con không tin đâu.]
Bùi Dĩ Chu: “……” Đúng là thằng con hư.
Anh quay lại phòng ngủ, chụp mấy tấm chính diện mặt An Tưởng rồi gửi cho An Tử Mặc.
[Bùi Dĩ Chu: Con tin chưa?]
[Con hư (An Tử Mặc): ……]
[Con hư (An Tử Mặc): Ồ.]
Ồ?
Bùi Dĩ Chu nhíu mày. Sao thằng nhóc này bình tĩnh thế? Chẳng lẽ nó không vui hay sao?
Anh không thể nào ngờ được An Tử Mặc ở phía bên kia điện thoại đang rúc trong chăn cười sung sướng rồi.
Cậu nhóc như một con cá, lăn bên nọ rồi lộn bên kia, lăn từ trái sang phải rồi lại lăn từ phải sang trái, lăn hết cả cái quan tài. Sau đó cậu còn lộn nhào mấy vòng trên quan tài. Lúc này cảm xúc cậu mới từ từ bình tĩnh trở lại.
An Tử Mặc chải qua qua lại mái tóc rối của mình, làm ra vẻ quý tộc nhắn tin trả lời: [Không tồi. Ba làm rất tốt.]
[Bùi Dĩ Chu:??]
[Bùi Dĩ Chu: An Tử Mặc, xem lại cái thái độ của con, ba là ba con đấy!]
[Con hư (An Tử Mặc): Ồ.]
“……”
“………………”
Tác giả có lời muốn nói:
Bùi Dĩ Chu: Tôi vừa giả ngất đó!
An Tử Mặc: Mọi người thấy tôi vui dữ chưa?
An Tưởng: Tôi chính là cô nàng ngốc nghếch ngây thơ. Nhưng mà chồng tôi ăn ngon thật đấy!
Cặp mày xinh đẹp của An Tưởng nhíu chặt lại. Một bên cô sợ Bùi Dĩ Chu là người mà An Hòa Nguyên phái đến, một bên cô lại lo cho sức khỏe của Bùi Dĩ Chu. Nói thế nào thì cũng là do cô lái xe không cẩn thận nên mới gây ra tai nạn này, dù anh bị thương hay không bị thương cô cũng phải chịu trách nhiệm.
Bùi Dĩ Chu híp mắt nghiêng người ngả về phía An Tưởng, thấy vẻ mặt bối rối của cô thì anh nhắm ngay mắt lại rồi bắt đầu r3n rỉ: “Ba sắp chết rồi… Mặc Mặc, có lẽ ba không thể nhìn con lần cuối được rồi, ba đi tìm mẹ con đây…”
Anh ôm đầu, vẻ mặt anh đau đớn, trong lời nói không giấu được sự nuối tiếc và đau lòng.
An Tưởng không đành lòng. Cô đi lên trước hai bước dìu Bùi Dĩ Chu tới ven đường, sau đó hỏi, “Anh có con à?”
“Ừ.” Vẻ mặt Bùi Dĩ Chu cô đơn, “Thằng bé 4 tuổi rưỡi.”
“Nó cũng còn nhỏ nhỉ?” An Tưởng nhỏ giọng thầm thì, ánh mắt cô lóe lóe, cuối cùng cô cũng hạ quyết tâm, “Tôi không có điện thoại, cho tôi mượn điện thoại của anh, tôi giúp anh gọi người nhà anh cùng xe cứu thương tới đây.”
An Tưởng không cảm thấy người đàn ông trước mắt là người xấu, nhưng cô vẫn để lại đường lui cho mình. Nhỡ đâu anh là người do An Hòa Nguyên phái tới, cô ngốc nghếch đi theo anh chẳng phải là tự rúc đầu vào bẫy à?
“Anh không có người nhà.”
“Hả?” An Tưởng lại há hốc mồm.
“Chỗ này xa như vậy, chờ xe cứu thương tới được đây thì xác anh cũng lạnh rồi.”
“……”
Mệt thật.
An Tưởng nhíu chặt mày, cô không biết nên làm thế nào cho phải.
Bùi Dĩ Chu im lặng nhìn cô.
Dưới ánh mặt trời, mái tóc cô gái đen như mực, xõa trên vai, trông rất mượt mà. Hẳn là cô được An Ngạn Trạch chăm sóc rất cẩn thận, làn da trắng nõn của cô trở nên hồng hào, đôi mắt đào hoa vẫn xinh đẹp và quen thuộc như trong trí nhớ của Bùi Dĩ Chu. Tuy cô đang nhíu mày suy nghĩ nhưng Bùi Dĩ Chu vẫn cảm thấy cô rất đáng yêu, làm trái tim anh nhũn cả ra.
Đây chính là người con gái anh yêu.
Cũng chính là người con gái anh vượt qua nhiều gian khổ mới có thể tìm lại được.
Sau khi Bùi Dĩ Chu biết An Ngạn Trạch giấu An Tưởng ở thành phố A, anh lập tức tới đây tìm người. Do sợ rút dây động rừng nên chuyến này anh chỉ đi một mình, không ngờ anh lại gặp được cô ở chỗ này.
Nhưng dường như An Tưởng bị phong ấn ký ức, không còn nhớ anh nữa.
Không sao hết.
Chỉ cần cô sống tốt là anh vui rồi.
“Đầu anh đau lắm, em có thể lái xe đưa anh đến bệnh viện được không?”
Người ta thường nói cuộc đời như một bộ phim, sống được hay không đều là nhờ vào kỹ thuật diễn. Lúc này Bùi Dĩ Chu lấy kỹ năng diễn xuất bẩm sinh của mình ra để mê hoặc, dụ dỗ An Tưởng. Anh biết cô vừa lương thiện vừa dễ mềm lòng, vì thế anh cố ý rũ mi xuống, mím môi lại, ánh mắt sắc bén thường ngày lại mang vẻ yếu ớt dễ tổn thương.
Mặt mũi anh đẹp, dáng vẻ cao lớn, nhưng vết thương trên trán làm anh trở nên yếu đuối hơn rất nhiều.
An Tưởng… chính là kẻ cuồng nhan sắc.
Cái túi da đẹp đến xuất sắc ở phía đối diện làm cô không nhịn được cảm thấy mềm lòng.
“Nhưng mà…”
“Đây là giấy tờ tùy thân của anh.” Bùi Dĩ Chu lấy giấy tờ tùy thân của mình trong ví ra, mạnh mẽ nhét vào tay An Tưởng, “Cứ để ở chỗ em trước. Anh không lừa em đâu.”
An Tưởng cúi đầu nhìn giấy tờ tùy thân của Bùi Dĩ Chu, bất ngờ: “Bùi Dĩ Chu?”
“Hả?” Bùi Dĩ Chu nhướng mày, “Em biết anh à?”
An Tưởng không nói lời nào. Cô không nhịn được nhớ tới lời lúc trước Thai Lan Nghi nói với mình. Bà ta muốn cô gả cho Bùi Dĩ Chu, làm thế thân cho người vợ đã chết của anh, nhưng mà… mọi thứ sẽ không trùng hợp đến vậy chứ? Nhỡ đâu tên hai người chỉ đọc giống nhau thôi thì sao?
“Được rồi, thế để tôi đưa anh đi bệnh viện.” An Tưởng cầm lấy giấy tờ tùy thân của Bùi Dĩ Chu, sau đó cô bắt đầu tự hỏi xem có nên mượn dùng tạm giấy tờ này của anh để xử lý cái thẻ ngân hàng kia, chuyển toàn bộ tiền trong đó của An Hòa Nguyên đi không. Dù sao thì cô cũng làm trộm, người này cũng sẽ không biết đâu.
An Tưởng cảm thấy… mình hư đi rồi.
Cô nghiêm túc nói: “Nhưng mà tôi lái xe không giỏi đâu, cũng, cũng không biết đường nữa.”
Bùi Dĩ Chu cười nhạt: “Không có ai một ngày gây ra tai nạn giao thông hai lần đâu.”
“……”
Ừm, cái này cũng đúng.
“Thế xe anh thì sao?”
“Tí nữa anh sẽ gọi cho công ty bảo hiểm kéo xe đi.”
“Ừm.”
Bầu không khí lại trở nên im lặng.
Bùi Dĩ Chu nhìn cô: “Đầu anh đau lắm, em đỡ anh một chút được không?”
“Ừm.” An Tưởng rất nghe lời, cô xắn tay áo lên đỡ lấy cánh tay Bùi Dĩ Chu, sau đó hít một hơi thật sâu kéo anh từ dưới đất dậy, sau đó đặt tay anh lên vai mình, dìu anh về phía xe. Vừa rồi cô còn chưa để ý kỹ, giờ mới biết anh rất cao, cao tới 1m9, cũng rất nặng, chỉ mới đi được vài bước thôi mà cô đã cảm thấy mỏi rồi.
Cả quá trình, Bùi Dĩ Chu tận tâm đóng vai người đẹp yếu đuối. Ở một góc kín, anh cong môi lên hưởng thụ sự chăm sóc của vợ mình.
Cô vẫn nhỏ nhỏ xinh xinh như ngày nào, dáng vẻ ban đầu của cô cũng không khác dáng vẻ khi cô làm con người là bao. Lông mày đáng yêu, cái mũi đáng yêu, từ trên xuống dưới cả người chỗ nào cũng đáng yêu.
Đương nhiên linh hồn màu xanh lá của cô vẫn là thứ đáng yêu nhất, nó nở rộ như chồi non mùa xuân, thể hiện sức khỏe của chủ nhân mình đang rất tốt.
Chóp mũi Bùi Dĩ Chu khẽ động, mùi nước đào bay từ người An Tưởng đến làm tâm trạng anh tốt hơn rất nhiều.
“Để anh ngồi ghế phụ.”
An Tưởng nhíu mày nhìn qua chỗ Bùi Dĩ Chu.
Bùi Dĩ Chu không hoảng hốt mà bình tĩnh nói: “Có thể chỉ đường giúp em.”
Ừm, có lý.
Đúng là An Tưởng đang cần một người dẫn đường, dù sao cô cũng chẳng quen đường chỗ nào.
Cô không nói nhiều lời mà đỡ Bùi Dĩ Chu lên ghế phụ, hơn nữa còn vô cùng chu đáo thắt dây an toàn cho anh.
Bùi Dĩ Chu mím môi: “Cảm ơn.”
“Chuyện nên làm.” An Tưởng đi qua phía đối diện ngồi vào ghế lái, nổ động cơ, chiếc xe tiếp tục đi xiên xiên vẹo vẹo về phía trước.
Bùi Dĩ Chu biết kỹ thuật lái của An Tưởng không tốt, nhưng anh không ngờ nó lại tệ đến mức này, một chiếc xe nhỏ xíu xiu như này bị cô lái như con hắc mã trên chiến trường, nguy cơ bị tai nạn lúc nào cũng bủa vây. Hơn nữa môi An Tưởng còn mím chặt, mắt nhìn thẳng vào phía trước, dáng vẻ vô cùng tập trung, điều đó cũng làm ảnh hưởng rất lớn tới tinh thần của cô.
Cổ họng Bùi Dĩ Chu mãi mới nặn ra được một chữ: “Em…”
“Bùi tiên sinh anh đừng nói chuyện, tôi chuẩn bị lên cao tốc.” Nói rồi cô dừng lại một chút, “Tôi không có bằng lái cũng lên được cao tốc đúng không?”
Cao tốc…
Không có bằng lái.
Hóa ra vừa rồi An Tưởng lái xe mà không có bằng lái?!?!?!
Khóe miệng Bùi Dĩ Chu giật giật không ngừng, “Em dừng xe ở ven đường trước đi.”
“Hả?”
“Để anh lái.”
“…Há?”
“Anh không muốn một ngày bị tai nạn giao thông hai lần đâu.”
Dù cho anh là quỷ hút máu, cơ thể mạnh mẽ hơn người thường nhưng anh cũng không chịu nổi sự tra tấn như vậy đâu.
An Tưởng từ từ dừng xe ở lề đường, sau đó đổi vị trí cho Bùi Dĩ Chu.
“Bùi tiên sinh, vết thương ở đầu anh không sao chứ?” An Tưởng liếc nhìn cái trán của Bùi Dĩ Chu, vết thương kia còn đang khép lại, vệt máu khô dính trên làn da. Không biết có phải ảo giác của cô hay không mà cô ngửi thấy mùi trà Ô Long rất nồng trong không khí.
“Không sao đâu.” Giọng điệu Bùi Dĩ Chu bình thản, anh nổ động cơ lái xe về phía trước.
An Tưởng không nhịn được mà nhìn trộm anh.
Người đàn ông mặc cái áo sơ mi màu đen, hai cúc phía trên không đóng, lộ ra cái cổ thon dài cùng xương quai xanh đẹp đẽ của anh. Từ chỗ của cô có thể thấy được yết hầu của anh đang nhấp nhô. Anh lái xe một cách thuần thục, đôi tay đang lái xe trông cũng rất đẹp.
An Tưởng lại cẩn thận ngắm mặt Bùi Dĩ Chu.
Ánh sáng bên ngoài chiếu vào phác họa lên đường cong gương mặt dịu dàng của người đàn ông, như làm tôn lên hàng mi dài rậm của anh.
Đẹp.
Trong lòng An Tưởng cảm thấy rung động, không hiểu sao cô cảm thấy thân thiết hơn với người trước mắt.
Ban đầu cô chỉ nhìn trộm anh thôi, dần dà ánh mắt của cô ngày càng táo bạo. Dù cho Bùi Dĩ Chu có cố ý không để ý đến ánh mắt ấy nhưng anh vẫn không chịu nổi cái nhìn như b ắn ra những tia lửa của An Tưởng.
Anh hít sâu một hơi để bình tĩnh lại, tùy tiện hỏi một câu: “Em tên gì?”
An Tưởng lấy lại tinh thần, “An Tưởng.”
“Hình như em đang rất vội, em bận đi làm việc sao?”
“Không phải.” An Tưởng lắc đầu, “Tôi đang đi trốn người.”
“Hả?”
An Tưởng cắn chặt môi, tay thì sờ sờ túi. Trong đó có giấy cắt đứt quan hệ mà cô có được sau khi bắt cóc An Bảo Châu. Trong lúc xúc động, cô tưởng rằng có được tờ giấy này rồi là có thể thoát khỏi sự khống chế của An gia, nhưng bây giờ bình tĩnh nghĩ lại thì cách giải quyết vấn đề không phải là cái này.
Sổ hộ khẩu cùng giấy tờ tùy thân của cô đều ở trong tay An Hòa Nguyên, cô chẳng có chúng nên dù cô có tiền cô cũng không tìm được chỗ mà ở.
An Tưởng cảm thấy trên ngực mình như có một cục đá đè nặng vào, làm cô thở không ra hơi.
“Em khó chịu à?”
An Tưởng lắc đầu, lau lau nước mắt.
Dù cho cô không nói câu nào nhưng Bùi Dĩ Chu cũng có thể biết được chuyện gì xảy ra nét mặt của cô.
Lần này Bùi Dĩ Chu tới đây chính là để đưa An Tưởng về nhà, nhưng không ngờ cô lại quên hết tất cả mọi chuyện trước đó. Nếu vậy thì anh không thể dùng cách bình thường để xử lý được. Hơn nữa anh cũng không thể trực tiếp nói cho cô biết thân phận của cô, chắc chắn cô sẽ không tin, nói không chừng cô còn bị dọa sợ mà bỏ chạy.
Xe dừng trước cửa phòng khám bệnh, An Tưởng không động đậy.
“Thế anh tự…”
“Không được, đầu anh đau lắm.”
An Tưởng còn chưa dứt lời, Bùi Dĩ Chu đã ngả người vào ghế ngồi.
“……?” Vẻ mặt An Tưởng đầy dấu chấm hỏi, “Không phải vừa rồi anh vẫn còn ổn hay sao?”
Lúc nãy anh còn lái xe hăng lắm cơ mà, còn tạt đầu một xe máy khác, phóng nhanh như bay nữa chứ. Lúc đó có thấy anh bảo đau đầu hay chóng mặt gì đâu?
“Không phải anh giả vờ đấy chứ?” An Tưởng bắt đầu nghi ngờ mục đích của Bùi Dĩ Chu.
Bùi Dĩ Chu chỉ vào đầu mình, sửa lại lời của cô: “Em chú ý dùng từ một chút, đó là anh đang tự cứu lấy mạng sống của bản thân khỏi tay thần chết.”
“……”
Được thôi.
Ai bảo kỹ thuật lái xe của cô dở quá cơ chứ?
An Tưởng không tình cũng chẳng nguyện đỡ Bùi Dĩ Chu vào trong phòng khám. Đang lúc cô định gọi y tá qua thì thấy Bùi Dĩ Chu đưa cho cô một tấm thẻ, “Nhờ em đăng ký giúp anh.”
“……”
Được thôi.
Đăng kí thì đăng kí.
An Tưởng nhận lấy tấm thẻ cùng giấy tờ tùy thân của anh, cam chịu số phận đi đăng ký cho Bùi Dĩ Chu.
Bùi Dĩ Chu ngồi chờ một mình trên ghế. Khuôn mặt của anh rất đẹp, lập tức có vài cô y tá chú ý tới anh.
“Anh ơi, anh có cần giúp gì không?”
Trong phòng khám này không có nhiều người bệnh, ánh mắt Bùi Dĩ Chu lấp lóe, “Tôi có thể gặp bác sĩ ở đây một chút được không?”
Cô y tá nhớ tới bác sĩ đang không có bệnh nhân, hơn nữa Bùi Dĩ Chu còn đẹp đến mức quá đáng. Cô do dự một chút rồi gật đầu, “Thế để tôi đưa anh qua.”
“Phiền cô.” Bùi Dĩ Chu đứng dậy đi theo y tá vào trong phòng khám.
“Chàng trai, không khỏe chỗ nào?”
Y tá nhiệt tình nói: “Anh ấy bị thương ở đầu.”
Bác sĩ nâng nâng mắt kính, nhìn chằm chằm vết thương kia rồi im lặng một lúc lâu, “Chỉ có chỗ này?”
“……”
“Cậu nhóc, cậu đang chê chúng tôi chưa đủ bận nên mới đến đây à?”
“……”
“Cô gái bên ngoài là vợ tôi, cô ấy đang giận tôi, vì thế bác sĩ có thể giúp tôi một chút được không?” Bùi Dĩ Chu nói linh tinh như đúng rồi, “Tôi sẽ trả gấp đôi tiền khám.”
Phòng khám nhỏ không có nhiều luật lệ như bệnh viện bình thường, bác sĩ thấy Bùi Dĩ Chu nói rất chân thành, gần như ông chẳng do dự mà đồng ý với anh.
An Tưởng làm thủ tục xong rất nhanh, khi trở về, thấy Bùi Dĩ Chu đang ngồi khám thì cô không khỏi bất ngờ: “Anh khám xong rồi?”
“Ừm.”
An Tưởng nhìn số khám trên tay mình, sau đó trả lại giấy tờ tùy thân cho Bùi Dĩ Chu: “Hẳn là không có vấn đề gì nhỉ?”
Bùi Dĩ Chu không nói lời nào, anh đưa mắt ra hiệu cho bác sĩ.
Bác sĩ ho nhẹ một tiếng, “Cơ thể của chàng trai này bị thương ở khá nhiều chỗ, cần phải chăm sóc, nghỉ ngơi, chữa trị cẩn thận.”
“Hả? Thế có cần nằm viện không ạ?”
“Không cần đâu, sau khi về nhà chú ý nghỉ ngơi là được.” Bác sĩ vừa nói vừa kê đơn thuốc, “Khi về nhà cô nhớ chăm sóc cho cậu ấy cẩn thận, cố gắng đừng để cậu ấy làm việc.”
“Nhưng vừa rồi anh ấy còn lái…” xe.
“Tôi là bác sĩ.” Bác sĩ cắt ngang lời An Tưởng, “Cô gái, cô muốn cậu ấy để lại di chứng sau chấn thương à?”
An Tưởng ngẩn ngơ một lát sau đó lắc đầu.
“Thế thì đúng rồi.” Bác sĩ đưa đơn thuốc cho y tá, “Nhớ phải cẩn thận để ý đến cảm xúc của người bệnh, đừng để cậu ấy kích động, hơn nữa thực đơn hằng ngày của cậu ấy phải lành mạnh một chút.”
An Tưởng nhìn Bùi Dĩ Chu, nuốt lại những lời mình định nói.
Hai người cầm thuốc ra khỏi phòng khám.
Mặt trời sắp xuống núi. Thế mà sắp hết một ngày rồi đấy!
An Tưởng đã rất đói bụng, cô bận cả nửa ngày mà chưa ăn được miếng nào, đến tiền còn chưa lấy được.
An Tưởng đi đằng trước, Bùi Dĩ Chu đi theo phía sau, cứ như muốn tiếp tục ở chung một chỗ với cô.
An Tưởng cảm thấy mình đã tận tình tận nghĩa, nhưng anh cứ đi theo như này làm cô cảm thấy kỳ lạ.
Cô xoay người, hơi cắn môi nói: “Bùi tiên sinh, anh gọi người quen tới đây đón mình đi.”
Bùi Dĩ Chu: “Người quen của anh đều ở Giang Thành.”
Giang Thành?
An Tưởng sửng sốt. Nhà chính của cô ở Giang Thành, vừa rồi cô còn đang tự hỏi xem làm thế nào mới có thể về Giang Thành, trộm giấy tờ tùy thân của mình ở An gia ra.
Nếu có thể đi cùng người đàn ông này về…
Không được không được, không thể được.
An Tưởng vứt hết mấy suy nghĩ linh tinh vừa rồi ra sau đầu, hỏi: “Thế ở thành phố A anh có quen ai nữa không? Như bạn bè gì đó ấy?”
Bùi Dĩ Chu tiếp tục lắc đầu.
An Tưởng mím chặt môi, trong giây lát cô không biết nên làm như nào cho phải.
Dù sao người này cũng đang bị thương, cần người khác chăm sóc, để anh ở lại chỗ này một mình thì không được, nhưng…
“Không sao, em cứ đi đi.” Bùi Dĩ Chu rũ mắt nhìn đơn khám bệnh, tự cười bản thân, “Dù sao đây cũng không phải lần đầu tiên anh ở một mình, không sao đâu.”
“Thế tôi…” Nếu anh đã nói như vậy, vậy…
An Tưởng sờ sờ tay mở cửa xe, cửa xe vừa mở ra được một ít thì bên tai cô vang lên giọng nói bình tĩnh nhưng không giấu nổi sự cô đơn của người đàn ông: “Lần trước bị bệnh, anh cũng phải một mình đến bệnh viện để làm phẫu thuật, lúc khó khăn như vậy anh cũng còn tự vượt qua được cơ mà. Hôm nay gặp được em, anh cảm thấy rất vui, làm mất của em nhiều thời gian như vậy, anh cũng thấy rất ngại.”
Bùi Dĩ Chu lịch sự nói với An Tưởng, cúi người cảm ơn cô sau đó xoay người đi vào trong bóng hoàng hôn.
Ánh sáng yếu ớt chiếu trên bả vai anh, làm bóng dáng anh càng trở nên cô đơn và đáng thương.
Đột nhiên lồ ng ngực An Tưởng cảm thấy nằng nặng.
“Bùi, Bùi tiên sinh…”
“Hả?”
Anh dừng chân quay đầu nhìn lại, vẻ mặt anh dịu dàng đến không tả nổi.
Đột nhiên tim An Tưởng đập nhanh như trống, cô ngượng ngùng dời ánh mắt đi, vén tóc ra sau tai, “Tôi, tôi đưa anh tới chỗ anh ở.”
“Không cần, không cần phiền em như vậy đâu.”
“Không phiền không phiền, dù sao tai nạn này cũng vì tôi mà ra, đây hẳn là trách nhiệm của tôi.” An Tưởng chủ động mở ghế lái cho Bùi Dĩ Chu, sau đó tung tăng ngồi vào ghế phụ.
Bùi Dĩ Chu không nói gì, anh yên lặng ngồi vào ghế lái, sau đó nổ máy rời đi.
Hoa Tinh có công ty con ở thành phố A, thỉnh thoảng Bùi Dĩ Chu cũng tới đây để làm việc, vì thế anh cũng mua hai căn hộ ở chỗ này, một căn là biệt thự trên sườn núi, một căn là chung cư trong trung tâm thành phố. Bùi Dĩ Chu đưa An Tưởng đến chung cư.
30 phút sau, xe từ từ dừng lại.
An Tưởng không chờ nổi nữa mà nói: “Bùi tiên sinh, đến nhà anh rồi, thế tôi…”
“Chiếc xe đằng sau tìm em à?”
“Hả?”
An Tưởng quay đầu lại thì phát hiện có một chiếc xe minibus ở cách đó không xa đang dừng ven đường, người đàn ông lái xe đang gọi điện thoại cho ai đó. Hình như do va phải tầm mắt của An Tưởng, người đó trực tiếp ngắt điện thoại đi, nhìn chằm chằm vào cô.
An Tưởng rùng mình một cái, tay chân cô cảm thấy lành lạnh ngay lập tức.
An Bảo Châu là cục cưng bảo bối của vợ chồng An gia, cô trói cô ta lại, đã thế còn làm cô ta chảy máu. Chắc chắn đôi vợ chồng kia sẽ không dễ dàng buông tha cho cô.
“Em có muốn cùng anh vào nhà trước không?”
An Tưởng ngơ ngác nhìn Bùi Dĩ Chu.
“Đây là khu chung cư đắt tiền, người ngoài không vào được. Nếu em sợ người xấu bắt mình đi thì em có thể tới tạm chỗ anh để trốn một chút. Với lại…” Hai mắt anh sáng lên, “Thật sự là anh không yên tâm khi để một người không có bằng lái như em lái xe lung tung trong thành phố.”
Qua một ngày đi cùng Bùi Dĩ Chu, An Tưởng biết anh không phải người xấu. Cô chỉ lo không biết ba mẹ mình có gây phiền phức cho anh vì cô hay không thôi.
Nhưng mà… An Tưởng cũng không dám lái loạn bên ngoài.
Huhu, cô chẳng giỏi chút nào, đến lái xe cô cũng không biết.
“Chẳng lẽ em nghĩ anh là người xấu à?”
An Tưởng thẳng thắn gật đầu đồng ý: “… Đúng là hơi hơi thật.”
Bùi Dĩ Chu cười nhẹ, sau đó anh lấy bút máy ra, viết một chuỗi số trên tờ đơn khám bệnh, “Đây là số phòng cùng mật khẩu cửa, em cứ đến đó ở đi, anh ra khách sạn.”
An Tưởng nghe xong thì choáng.
“Sao anh lại chăm sóc tôi như thế?” Hai người chỉ là người xa lạ, bèo nước gặp nhau, không thân cũng chẳng quen, theo lý thuyết thì xong việc cả hai người đều sẽ chạy, làm gì có người nào còn nhường luôn cả nhà mình cho người lạ, đúng là quá kỳ lạ.
“Em là con gái.”
Bốn chữ ngắn ngủn làm An Tưởng không nhịn được đỏ cả hốc mắt.
Cô nắm chặt tờ giấy, trong lòng cô cảm thấy rất khó chịu.
An Tưởng cúi đầu dụi mắt, “Không sao đâu, tôi đến chỗ anh ngồi tạm một lát, buổi tối tôi sẽ đi.”
Bùi Dĩ Chu cười cười không nói câu gì.
An Tưởng lái xe vào trong khu chung cư. Quả nhiên chiếc minibus phía sau không bám theo cô nữa.
[An tổng, An tiểu thư đi cùng Bùi Dĩ Chu.]
An Ngạn Trạch đọc tin nhắn, tức giận ném thẳng điện thoại vào tường.
Anh nhắm mắt lại, hít thở sâu cố gắng ép bản thân bình tĩnh lại. So với An Tưởng thì việc của công ty còn quan trọng hơn. Anh phải xử lý xong đống chuyện đó mới có thể đón An Tưởng về được.
Nhưng mà… Bùi Dĩ Chu chui từ chỗ nào ra vậy?
Tuy rằng An Ngạn Trạch cảm thấy phiền nhưng anh không sợ. Dù sao thì An Tưởng cũng đã bị phong ấn ký ức. Dù cho hai người đã từng yêu nhau, bây giờ hai người cũng chỉ là người xa lạ. Anh tin Bùi Dĩ Chu sẽ không có những suy nghĩ bậy bạ gì với An Tưởng, cũng tin An Tưởng sẽ không có ý gì khác với Bùi Dĩ Chu.
An Tưởng nhặt điện thoại lên, bình tĩnh nhắn lại: [Tiếp tục theo dõi cẩn thận.]
***
Màn đêm đã buông xuống.
An Tưởng vào nhà cùng Bùi Dĩ Chu. Cô cảm thấy hơi căng thẳng và sợ hãi, cô đứng ở cửa một lúc lâu không động đậy.
Bùi Dĩ Chu quay đầu: “Em đừng sợ, cứ vào đi.”
An Tưởng từ từ bước những bước đầu tiên.
Phòng này rất lớn, nội thất trang trí cũng rất đẹp, cửa sổ sát đất to đến nỗi có thể nhìn thấy cả cảnh thành phố A về đêm.
Có lẽ do lâu ngày không có người ở nên căn phòng này chẳng có tí hơi người nào.
“Anh gọi cơm hộp rồi, lát nữa là người ta mang tới.” Bùi Dĩ Chu xắn ống tay lên, vào trong phòng tắm rửa vết máu trên mặt mình đi.
An Tưởng đi vài bước theo.
Vệt máu đỏ tươi trộn cùng với dòng nước ấm chảy vào cống thoát nước, mùi nước rửa tay quanh quẩn bên chóp mũi An Tưởng, cùng với đó là mùi trà Ô Long nhàn nhạt.
An Tưởng ngơ ngác nhìn chằm chằm cổ của Bùi Dĩ Chu.
Cổ anh thon dài rất đẹp, mạch máu màu xanh dưới làn da như thuốc độc mê hoặc lý trí yếu ớt của An Tưởng.
Cổ họng cô khô khốc, răng thì ngứa lên, trong ngực cô như có ngọn lửa đang cháy hừng hực, đốt cháy lý trí An Tưởng. Cô không nhịn được mà run run người.
Ánh mắt cô cháy bỏng như sói con bị đói lâu ngày mới thấy con mồi. Ánh mắt Bùi Dĩ Chu liếc qua, sau đó lặng lẽ thu ánh mắt lại. Tiếp đó anh lấy dao cạo râu trên kệ ra, bắt đầu cạo gương mặt không có một chút râu nào của mình. Sau đó anh dùng sức một chút, lưỡi dao sắc bén để lại một vết thương nhỏ trên môi.
Máu chảy ra ngay lập tức. Mùi máu trong không khí càng đậm hơn.
An Tưởng không biết mình đã được hệ thống “tặng” cho khứu giác nhạy bén hơn hẳn người thường. Mùi hương quỷ bình thường ngửi được như nào thì cô phải ngửi được nhiều hơn gấp 10 lần quỷ đó. An Tưởng mới chỉ được hút vài ba giọt máu, làm sao có thể chống lại được sự k1ch thích này được? Cô nức nở một tiếng sau đó nhào qua chỗ Bùi Dĩ Chu. Hành động bất ngờ của cô làm người đàn ông lùi về đằng sau vài bước. Anh đỡ lấy eo An Tưởng, mãi mới có thể lấy lại được thăng bằng.
Hai mắt An Tưởng đỏ đậm, tay cô thì túm chặt lấy bả vai Bùi Dĩ Chu, sau đó nhón mũi chân lên, không để ý đến bất kỳ thứ gì khác m*t lấy vết máu kia.
Ngọt thật…
Ngon quá…
Hương vị khó có thể miêu tả như nở rộ nơi đầu lưỡi An Tưởng. Cả người cô run lên, ánh mắt càng mê man hơn.
Cô như mèo con, tham lam hút chỗ máu chảy ra của Bùi Dĩ Chu.
Cả quá trình Bùi Dĩ Chu chẳng phản ứng, anh ôm eo An Tưởng, mặc kệ cô muốn làm gì thì làm.
Dưới ánh đèn, anh dịu dàng cười: “Anh vừa dẫn sói vào nhà à?”
Đầu An Tưởng trống rỗng. Dù nghe được tiếng của anh nhưng cô vẫn chưa lấy lại được tinh thần, chưa hiểu anh nói cái gì. Hành động của cô lúc này đều xuất phát từ bản năng.
Miệng vết thương nhỏ tí xíu này chẳng đủ cho An Tưởng.
Bùi Dĩ Chu biết điều này nên anh cởi cúc áo ra, hơi khom lưng xuống, tay anh giữ lấy gáy An Tưởng, để khuôn mặt cô gần cổ mình hơn: “Em hút chỗ này nè.”
Cẩn thận để ý thì có thể nghe thấy giọng anh đang khàn khàn.
An Tưởng rất ngoan, cô hé miệng lộ ra cặp răng nanh nhòn nhọn của mình.
Từ trước đến nay Bùi Dĩ Chu chưa từng thấy ai có răng nanh nhỏ như cô, răng cô còn nhỏ hơn An Tử Mặc. Nhưng mà nó khá sắc, làm gương mặt cô càng trở nên đáng yêu hơn.
Bùi Dĩ Chu cười một cách nuông chiều, anh càng cúi người thấp hơn nữa.
An Tưởng ôm chặt lấy cổ anh. Giây tiếp theo, hàm răng sắc nhọn của cô đâm thủng làn da mỏng manh của anh, máu từ từ chảy vào trong miệng An Tưởng.
Bầu không khí trong nhà vệ sinh vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng hút máu nho nhỏ vang lên.
Hai mắt Bùi Dĩ Chu híp híp, nhìn qua gương, An Tưởng như chú gấu koala bám chặt lên người anh, mà anh lại trở thành đồ ăn của cô.
Đời này Bùi Dĩ Chu chưa từng bị quỷ hút máu hút máu bao giờ.
Thật ra cảm giác này cũng không tệ lắm.
An Tưởng hút một lúc lâu vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại. Cứ tiếp tục như vậy, chẳng mấy Bùi Dĩ Chu bị cô hút khô.
Anh xoa xoa đầu An Tưởng: “Thôi mình dừng lại được rồi.”
Hàm răng An Tưởng càng cắn chặt hơn.
Bùi Dĩ Chu bất đắc dĩ thở dài, anh mạnh mẽ kéo cô gái trong ngực mình ra.
Đầu tóc cô lộn xộn, cặp răng nanh nhỏ còn chưa kịp thu lại. Một lúc lâu sau cô mới ngơ ngác ợ một cái, ánh mắt cô không có tiêu cự, cứ như bị say vậy.
Bùi Dĩ Chu xoa xoa chân mày, bế An Tưởng theo kiểu công chúa sau đó đưa cô vào trong phòng ngủ.
An Tưởng ngơ ngác nhìn anh, một lát sau cô ngẩng đầu xoa xoa dấu răng trên cổ Bùi Dĩ Chu: “Anh ăn ngon thật đấy ~”
Giọng cô còn chưa lưu loát, đây là lần đầu Bùi Dĩ Chu thấy quỷ hút máu hút máu xong bị say.
Nhưng mà…
Anh nhớ rõ cơ thể này của An Tưởng bị dị ứng máu.
Bùi Dĩ Chu nhíu mày, anh không khỏi quan sát kỹ trạng thái của An Tưởng.
Nhìn qua rất bình thường…
Chẳng lẽ An Tưởng giống anh, cô chỉ hút được máu anh?
Suy nghĩ này làm tâm trạng của Bùi Dĩ Chu tốt hơn rất nhiều, nhưng nghĩ đến sức khỏe của An Tưởng, anh vẫn cẩn thận kiểm tra lại một lần. Cô không nổi mẩn đỏ cũng không bị sốt, hơi thở vẫn đều đều. Bình thường đến không thể bình thường hơn.
“Cổ họng em khó chịu à?”
An Tưởng ăn no uống đủ, cô mơ mơ màng màng lắc đầu, cổ họng phát ra tiếng kêu thoải mái: “Thoải mái ~”
Thoải mái?
Cô còn thoải mái cơ à?
Bùi Dĩ Chu lắc đầu, dịu dàng đặt An Tưởng lên giường, sau đó anh lại tìm một cái chăn lông đắp lên người cô. Sau khi làm xong anh mới nhẹ nhàng rời khỏi phòng.
Lúc này cơm hộp anh đặt đã giao đến nơi. Bùi Dĩ Chu không định ăn mà lấy điện thoại ra nhắn tin cho An Tử Mặc.
[Bùi Dĩ Chu: Ba tìm được mẹ con rồi.]
[Con hư (An Tử Mặc): Thật à? Con không tin đâu.]
Bùi Dĩ Chu: “……” Đúng là thằng con hư.
Anh quay lại phòng ngủ, chụp mấy tấm chính diện mặt An Tưởng rồi gửi cho An Tử Mặc.
[Bùi Dĩ Chu: Con tin chưa?]
[Con hư (An Tử Mặc): ……]
[Con hư (An Tử Mặc): Ồ.]
Ồ?
Bùi Dĩ Chu nhíu mày. Sao thằng nhóc này bình tĩnh thế? Chẳng lẽ nó không vui hay sao?
Anh không thể nào ngờ được An Tử Mặc ở phía bên kia điện thoại đang rúc trong chăn cười sung sướng rồi.
Cậu nhóc như một con cá, lăn bên nọ rồi lộn bên kia, lăn từ trái sang phải rồi lại lăn từ phải sang trái, lăn hết cả cái quan tài. Sau đó cậu còn lộn nhào mấy vòng trên quan tài. Lúc này cảm xúc cậu mới từ từ bình tĩnh trở lại.
An Tử Mặc chải qua qua lại mái tóc rối của mình, làm ra vẻ quý tộc nhắn tin trả lời: [Không tồi. Ba làm rất tốt.]
[Bùi Dĩ Chu:??]
[Bùi Dĩ Chu: An Tử Mặc, xem lại cái thái độ của con, ba là ba con đấy!]
[Con hư (An Tử Mặc): Ồ.]
“……”
“………………”
Tác giả có lời muốn nói:
Bùi Dĩ Chu: Tôi vừa giả ngất đó!
An Tử Mặc: Mọi người thấy tôi vui dữ chưa?
An Tưởng: Tôi chính là cô nàng ngốc nghếch ngây thơ. Nhưng mà chồng tôi ăn ngon thật đấy!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.