Ta Là Một Ảnh Vệ

Chương 46: Ảnh vệ an toàn rồi

Tiểu Vũ Phi

11/11/2020

Mở ra bàn tay vàng (*) cũng không giống vậy, quá trình ta trở về thuận lợi đến khác thường, dựa theo tình hình này không chừng còn kịp cả giờ điểm tâm. Nghĩ đến đây, chỉ số tình cảm của ta tăng lên mười mấy phần trăm, từ đầu tường phi thân xuống, ta thậm chí còn có tâm tình gật đầu hữu nghị với  Quân Mặc Thanh đang đứng một mình trong hoa viên.

(*) bàn tay vàng: chỉ việc nhân vật được tác giả dành cho sự “nâng đỡ tốt đến đặc biệt”, như nhảy lầu không chết, tai nạn xe không chết, mua vé số thì sẽ trúng giải lớn…. Hoặc là dành cho nhân vật năng lực cường đại, tài năng xuất chúng… thường thấy trong các thể loại trùng sinh hoặc xuyên không, như kiếp trước nhân vật không biết nấu ăn, sau khi xuyên qua/sống lại bàn tay vàng là trở thành một đầu bếp giỏi; kiếp trước nghèo khổ, kiếp này có bàn tay vàng là trở thành người giàu có hạnh phúc…. (baidu)

Quân Mặc Thanh từ trong trầm tư bừng tỉnh, lập tức lui về phía sau vài bước, đang muốn cao giọng gọi người, ngẩng đầu mới phát hiện ra là ta, động tác ngừng lại, nửa khắc sau bước nhanh đến túm lấy bả vai ta đánh giá từ trên xuống dưới một lượt, sầu lo trong mắt mới chợt tan hết, ôn hòa cười nói: “Ngươi không sao là tốt rồi.”

Ta: “Ừm.”

“Với bản lĩnh của ngươi, có lẽ cũng sẽ không xảy ra chuyện gì, là ta quá lo lắng.” Hắn vẫn lắc lắc đầu, lại như biết trước mà trả lời nghi vấn ta chưa nói ra: “Trên lưng, trên cánh tay Chiến Bạch, có vết bỏng rất nhỏ, chắc phải tĩnh dưỡng ba, bốn tháng, sẽ lưu sẹo, nhưng không ảnh hưởng đến tính mạng. Y vốn kiên trì muốn đứng ở cửa chờ ngươi trở về, khiến Lương Tiểu Hầu gia phải khiêng vào trong phòng, giờ này đại phu đang khám chữa cho y.”

Ta: “Ừm.”

Quân Mặc Thanh cười cười: “Cả quá trình ta đã nghe Chiến Bạch nói, ngươi muốn thoát thân cũng không dễ dàng, chắc là được ai đó âm thầm trợ giúp. A, ta đoán là Du Tử Di? Trải qua một đêm này, ngươi chắc hẳn hơi mệt rồi.”

Ta: “Ừm…”

Quân Mặc Thanh như là đoán được tâm tư của ta, giống như đối với vãn bối càn quấy mà bất đắc dĩ  lại bao dung thở dài, mở miệng nói: “Ngươi không thấy Chiến Bạch chắc không muốn đi nghỉ sao? Aiz, đi theo ta.”

Ta: …

Đờ mờ, quả thực quá thần thông vậy mà có thể nhìn ra suy nghĩ của ta chỉ từ một đơn âm hắn sao lại làm được điều mà đến chính ta cũng không làm được a, ta kinh ngạc đến mức ngay cả dấu phẩy cũng sẽ không dùng a, đây là lão yêu quái sống bao nhiêu năm a ngươi sẽ không phải là người ngoài hành tinh đấy chứ, lại có thuật đọc tâm a, mẹ ta sẽ không bao giờ phải lo lắng ta chướng ngại giao tiếp nữa nha!

Ôm lòng cảm kích, ta đi theo Quân Mặc Thanh dọc theo hành lang dài đến một gian khách phòng ở Đông sương, bên trong cũng không có nhiều người, ngoại trừ Lương Văn Hạo cùng Chiến Bạch, thì chỉ có một lão đại phu râu tóc bạc trắng và một thị nữ để sai bảo.

Lương Văn Hạo ngồi ở bên giường đang kích động tóm lấy Chiến Bạch, giống như cái trống bỏi lắc qua lắc lại, vừa lắc vừa hô: “A Bạch, ngươi cảm thấy thế nào, có còn đau không, đau chỗ nào, ngươi không thoải mái nhất định phải nói ra a a a!”

Đại phu vội vàng ngăn hắn lại, lo lắng khuyên nhủ: “Tiểu Hầu gia, người bệnh vừa mới đắp dược, không nên bị lắc lư kịch liệt.”

Vì thế Lương Văn Hạo biết nghe lời buông Chiến Bạch ra, bắt lấy vị đại phu vô tội bắt đầu ra sức lắc: “Đại phu, nghe nói y thuật của ngươi rất cao, được Quân sư phụ vô cùng tín nhiệm, đại phu, Chiến Bạch rất quan trọng với ta, ngươi nhất định phải cứu y a, ngươi nhất định phải cứu cứu y a a a!”

Quân Mặc Thanh: …

Ta: …

Sự tích về Lương nhị hóa não tàn quả thực cũng có thể viết vào sách giáo khoa luôn rồi, vô cùng thích hợp.

Nhìn thấy đại phu xui xẻo trúng đạn sắp biến thành mắt nhang muỗi rồi, Chiến Bạch rốt cục không nhìn tiếp được, vươn tay cho đầu Lương Văn Hạo ăn một bàn tay: “Ta đây không sao a, bình thường bị phạt còn bị thương nặng hơn như thế này đấy.”

Lương Văn Hạo đứng vọt lên, hai mắt đỏ hoe nhìn y, vẻ mặt thậm chí có chút đáng sợ: “Đây là ngươi nói không sao thì không có việc gì sao? Vì một quyển sổ sách, ngươi có thể đánh bạc cả tính mệnh sao?”

Chiến Bạch kỳ quái mà nhìn hắn, không để ý nói: “Ảnh vệ vì nhiệm vụ mà đánh bạc tính mệnh, không phải là chuyện rất bình thường sao?”

Trong con ngươi sâu thẳm của Lương Văn Hạo dần hiện lên cơn tức giận cuộn trào mãnh liệt, rồi lại cực lực đè xuống: “Ngươi còn nhớ rõ trên sách ta đưa cho ngươi nói như thế nào không —— Tử sinh khế khoát, dữ tử thành thuyết, chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão (*). Ta sống, ngươi cũng phải còn sống.”

(*) đây là những câu thơ trong bài Kích Cổ thuộc Kinh Thi của Khổng Tử, nghĩa là: dù sống chết hay chia xa, xin cùng người thề nguyện, nắm tay cả đời, bên nhau đến già. (Tàng thư viện)

“Vậy chẳng lẽ không phải là ta chết, ngươi cũng cùng chết sao?” Chiến Bạch lập tức phủ nhận, nói tới đây sắc mặt bỗng nhiên thay đổi, xoay đầu sang một bên, một lát sau uốn uốn éo éo buồn rầu nói: “Những thứ trên sách ngươi đưa đều là giả, ta đã sớm biết rồi. Ta không cần ngươi phải ở bên ta đến chết… Còn sống là tốt rồi.”

Trên người Lương Văn Hạo không hề dự triệu đột nhiên toát ra sát khí hung ác, dọa cho thị nữ và đại phu kia sợ tới mức rùng mình mấy cái, bão nổi lên.

Quân Mặc Thanh hơi hơi hí mắt, như là không bị ảnh hưởng tiến lên vài bước, đặt tay lên trên vai Lương Văn Hạo, tươi cười nhẹ nhàng nhu hòa, ho nhẹ một tiếng nói: “Bây giờ không phải lúc tranh chấp, trên người Chiến Bạch còn bị thương.”

Lương Văn Hạo nhìn thật sâu vào Chiến Bạch một cái, hai tay nắm tay rũ xuống bên người, móng tay đâm sâu vào da thịt mà không hay, đứng thẳng bất động một hồi, mới thu hồi sát khí quay đầu rời đi, tức giận đập cửa rầm một cái.



Quân Mặc Thanh âm thầm lắc lắc đầu, trên mặt mang theo biểu cảm không rõ, lập tức mở miệng giải thích với Chiến Bạch: “Học trò của ta, tính tình từ nhỏ đã vậy, vẫn mong ngươi thông cảm.”

Chiến Bạch kéo cao chăn mỏng lên một chút, cả người co vào trong giường, chớp chớp mắt mở miệng trả lời: “Tính tình là tồi tệ, nhưng mà cũng không có cách nào, ai kêu tiểu gia (ông đây) coi trọng hắn chứ?”

Ta yên lặng quay đầu.

Ái tình nói trắng ra, chính là một người nguyện đánh một người nguyện chịu. Vương bát phối đậu xanh, đây là trời sinh một đôi, có lẽ khác nhau quá lớn, đó cũng có thể là nhất pháo mẫn ân cừu (*). Loại sinh vật nhị hóa này, ngọt ngào có thể thèm chết ngươi.

(*) nhất pháo mẫn ân cừu: lên giường với nhau một lần, tất cả mọi ân ân oán oán đều biến mất hết (baidu)

Lúc này một người giống như tiểu tư tiến vào, khom người chào Quân Mặc Thanh thông báo: “Quân tiên sinh, Du Tử Di đến bái phỏng, hiện nay đang đợi ở chính đường.”

Quân Mặc Thanh nhướn mày, nhoẻn miệng cười: “Vậy sao, Du Tử Di quả nhiên sẽ đến, tới còn khá sớm.” Hắn nhìn sang ta: “Chiến Huyền, ngươi thay đổi y phục đi, cùng ta ra đó.”

Ta ngẩn người. Loại thời điểm này, chẳng lẽ ta không nên ẩn đi để tránh hiềm nghi sao, còn nghênh ngang đi ra ngoài cho người ta tóm? Nhưng Quân Mặc Thanh trên cơ bản vẫn là rất đáng tin, chỉ thoáng do dự, ta liền làm theo hắn.

Du Tử Di vẫn là bộ dáng như cũ, rõ ràng sổ sách bị trộm ( hoặc là nói bị đoạt) nhưng không có nửa điểm thần sắc vô cùng lo lắng, vân đạm phong khinh nâng một chén trà ngụm có ngụm không thưởng thức.

Ta và Quân Mặc Thanh đẩy cửa vào, Quân Mặc Thanh chần chừ  nhìn y một lúc, bên môi lộ ra mỉm cười, mở miệng nói: “Không biết Tử Di lúc này đến gặp, là có gì việc gấp?”

Du Tử Di bình thản đứng dậy, cúi người thi lễ, giọng điệu bình tĩnh nói: “Quân tiên sinh chắc là đa biết rồi.”

Quân Mặc Thanh nhưng cười không nói.

Trong mắt Du Tử Di che dấu lại một tia dị sắc, lạnh nhạt nói: “Tại hạ không tìm thấy hộp đựng sổ sách trong đống tro tàn, nghĩ rằng đồ đã vào tay tiên sinh? Nhưng Quân tiên sinh không cần đề phòng như thế, tại hạ mặc dù là Hoa đại nhân phái tới, hiện nay lại không phải vì cầu tình cho hắn mà đến.”

Quân Mặc Thanh nhẹ nhàng nói: “A?”

Du Tử Di ngẩng đầu, cắn răng một cái nói trắng ra: “Tại hạ nguyện vì Quân tiên sinh hiệu khuyển mã chi lao (chịu sự sai bảo).”

Quân Mặc Thanh từ chối cho ý kiến, đưa tay tỏ rõ: “Tử Di mời ngồi, sắc trời còn sớm, để  khách nhân đứng như vậy cũng  không phải là đạo đãi khách.”

Du Tử Di không định tính toán với hắn lời nói sắc bén này, ánh mắt nhìn thẳng vào Quân Mặc Thanh, mở miệng nói: “Trận tai hoạ này, Hoa đại nhân sợ là trốn không thoát. Từ ngày đầu tiên Quân tiên sinh tới nơi này tại hạ đã đoán được kết quả này, sau lưng ngài, có lẽ là vị điện hạ kia đi. Đương kim Thánh Thượng thích nghi kỵ, bởi vì Lương gia vẫn luôn có điều bất mãn với vị điện hạ còn lại, hiện giờ lại trực tiếp ra tay với chuyện ở Phần Châu. Bởi vậy vị điện hạ kia mới đơn giản tráng sĩ đoạn cổ tay (*), theo ý tứ của Thánh Thượng làm suy yếu thế lực Lương gia, thầm mượn cơ hội đem người của Lương gia đều thay thành thân tín chân chính của mình.

Tại hạ đã từng để ý —— cái vị Cát Hiên Đồng Cát đại nhân không hiện sơn dấu thủy kia, chỉ sợ chính là người của điện hạ đi. Nếu không tại Phần Châu thế lực rắc rối phức tạp, hắn làm sao lại có thể chỉ lo thân mình, còn bò đến địa vị Thừa tuyên bố chính sử ti chứ?”

(*) tráng sĩ đoạn cổ tay: xuất hiện từ điển cố tráng sĩ bị rắn độc cắn vào cổ tay, ngay lập tức phải cắt bỏ để tránh độc tính xâm nhập toàn thân. So sánh với việc khi làm bất cứ chuyện gì đều phải quyết đoán, không thể chần chừ do dự.

Ánh mắt Quân Mặc Thanh lóe lên, cười lạnh nói: “Ngươi tự tiện phỏng đoán như thế, chính là đại nghịch bất đạo.”

Du Tử Di lãnh tĩnh mà nhìn lại: “Lời này trời biết đất biết, nếu tại hạ là người của ngài, thì cũng không bị coi là đại nghịch bất đạo.”

Quân Mặc Thanh nhìn chăm chú y một hồi, bỗng nhiên không tiếng động cười rộ lên, trong mắt đầy vẻ hứng thú, không nhanh không chậm hồi đáp: “Không tồi, đáng tiếc Quân mỗ không cần người vô dụng.”

Trên mặt Du Tử Di vẫn tươi cười, trong mắt hiện lên một đạo ánh sáng, thẳng người nói đầy thách thức: “Ta mặc dù một giới bố y (quần áo vải bình thường), cũng đã lăn lộn trong cảnh quyền lực nhiều năm, mặc dù không có tài năng động trời động đất, nhưng trong bụng cũng ít nhiều có chút học thức mưu kế, huống chi Quân tiên sinh tuy rằng đã lấy được sổ sách, nhưng sổ sách này, trừ bỏ dâng lên Thánh Thượng, còn có chút càng vài cách dùng càng hữu ích hơn đi. Tiên sinh nếu là lật đổ Hoa Vi Nhiên để Cát Hiên Đồng thế vào vị trí đó, có ta là đủ.”

Quân Mặc Thanh chậm rãi rũ mi mắt xuống, trầm ngâm một khắc, lại hỏi một vấn đề không chút liên quan nào: “Ngươi thích Tần Phong sao?”

Lông mày Du Tử Di bất giác cau lại: “Quân tiên sinh đây là ý gì?”

Quân Mặc Thanh cười cười: “Từ xưa anh hùng cũng khó qua ải mỹ nhân, ta chẳng qua là sợ Tử Di quanh co ở chỗ này.”

Tầm mắt Du Tử Di thoáng rung động, lại quay về sự bình tĩnh: “Ta và nàng, ngày sau tuyệt không có bất luận quan hệ gì.”

Quân Mặc Thanh vừa lòng mà cong lên khóe môi, gật gật đầu nói: “Như thế rất tốt, khi nào muốn dùng đến Tử Di, tự ta sẽ phái người liên lạc với ngươi. Ngươi cứ đi về trước đi.”



Du Tử Di ngẩng đầu vẻ mặt đầy vui mừng, đôi con ngươi như dấy lên lửa cháy sáng quắc, hành lễ theo đủ cấp bậc lễ nghĩa chu toàn, liền xoay người dứt khoát rời đi.

Quân Mặc Thanh nhìn bóng lưng của y, vươn tay đè thái dương, cười khẽ một tiếng: “Tục ngữ nói một ngày vợ chồng trăm ngày ân, vị Tần Phong xuất thân thanh lâu kia ngược lại trọng tình trọng nghĩa, vì y cam nguyện mạo hiểm tới tìm ngươi, mà Du Tử Di lại có thể bỏ qua nàng nhẹ nhàng như vậy, mà ngay cả chuyện về sau của nàng cũng không hỏi nhiều hơn một câu.”

Việc này thật sự là bình thường vô cùng, rất nhiều người bán linh hồn đều xem thường người bán thân thể.

Ta trầm ngâm một hồi, vẫn là mở miệng hỏi: “Muốn dùng y?”

“Không, Du Tử Di người này có thể lợi dụng, lại không thể dùng.” Ánh mắt Quân Mặc Thanh cứng lại, hơi nghiêng đầu nhìn ra không trung phía ngoài cửa sổ, cười nhạt thở dài nói: “Thiên hạ tranh đấu đều vì cái lợi, thiên hạ nhốn nháo cũng đều bởi chữ lợi. Vậy thì một người chung quy phải có điểm điểm mấu chốt, nếu như bất luận ai hắn cũng có thể bán ra, thì sao cam đoan hắn sẽ không đâm ngươi một đao vào ngày nào đó chứ?”

Ta không nói.

Quân Mặc Thanh quay đầu lại nhìn ta, ôn hòa mỉm cười: “Chính Hàm làm việc, luôn tránh không được dùng chút thủ đoạn, ngươi nghe xong, có phải có chút thất vọng?”

Những thủ đoạn này cũng không có gì, hiện tại xem ra ngoại trừ những tên tham quan ô lại kia, ai cũng không bị làm hại tới đi.

Ta kiên định mà lắc đầu.

Quân Mặc Thanh thở dài thật sâu nói: “Ngươi bây giờ không trách hắn, là bởi vì không thấy rõ hắn rốt cuộc đang làm những gì.”

Ta: …

Quân Mặc Thanh: “Nhưng Chính Hàm ở mặtbên ngoài làm việc ngoan tuyệt (tàn nhẫn, nghiêm khắc, dứt khoát), đối với người để ý, kỳ thật sẽ lưu lại chỗ trống. Phần tâm tư này người khác chưa hẳn phát hiện được, nhưng ta vẫn hy vọng, ít nhất ngươi có thể hiểu được.”

Năm tháng không lưu lại dấu vết trên mặt Quân Mặc Thanh, lại lắng đọng trong ánh mắt của hắn, bị ánh mắt cơ trí bình thản kia nhìn vào, cho dù là ta, cũng hiếm có dục vọng dốc bầu tâm sự với vị trưởng giả này.

Hắn quả thực chính là tin mừng của bện nhân chướng ngại giao tiếp mạn tính a!

Do dự một chút, ta ngẩng đầu, nhịn không được mở miệng nói: “Ta không hiểu được chủ tử.”

“Ngươi muốn biết?” Quân Mặc Thanh mặt mày hơi động, mỉm cười nói: “Kỳ thật Chính Hàm đơn giản vô cùng, chỉ cần vài từ là có thể khái quát…”

Ta chờ mong mà gật đầu.

Quân Mặc Thanh ngửa đầu như đang suy tư: “Chính Hàm là tài năng ẩn giấu, và hắn…”

Ta:?

Quân Mặc Thanh mỉm cười nhẹ nhàng ấm áp, tuôn ra khỏi miệng: “Bác học đa tài, phong độ nhẹ nhàng, túc trí đa mưu, tư duy nhanh nhẹn, tang hồ bồng thỉ (*), võ nghệ bất phàm, hạc trong bầy gà…”

(*) tang hồ bồng thỉ: Thời xưa khi sinh con trai, gia đình làm cung bằng gỗ dâu, tên bằng cỏ bồng, bắn đi sáu mũi tên: bốn mũi bắn đi bốn hướng, một mũi lên trời và một mũi xuống đất. Mong muốn đứa trẻ lớn lên sẽ tung hoành khắp nơi

Ta: …

Đây là lão sư ngu ngốc từ đâu chạy tới vậy… Quân tiên sinh thừa nhận đi ngươi tuyệt đối là thiếu tiền Tấn tra, còn là khoảng mấy nghìn vạn… Đã vậy còn quá cần cù thật thà khen hắn, MN lật từ điển cũng tìm không thấy nhiều tính từ nghĩa tốt như vậy a phắc!

Ta thấy Quân Mặc Thanh thao thao bất tuyệt, căn bản dừng không được, trầm mặc một hồi, rốt cục xen vào lời hắn: “Vẫn là bỏ đi, ta không muốn biết.”

Quân Mặc Thanh ý do vị tẫn dừng lại, liếc ta một cái, cười lạnh, lắc đầu nói: “Ngươi nếu đã đáp ứng bầu bạn với Chính Hàm cả đời, nhất định phải biết những điều này.”

Ta bỗng cảm thấy áp lực nặng nề: “Bởi vì chủ tử để ý ta?”

“Không.” Quân Mặc Thanh khẽ cong môi: “Bởi vì ngươi để ý hắn.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ta Là Một Ảnh Vệ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook