Chương 73: Ảnh vệ bị hãm hại
Tiểu Vũ Phi
11/11/2020
Biên tập: Điềm + Lam Ying
Lâm Ưu đi chưa được bao lâu, bên ngoài sài phòng (phòng chứa củi) có tiếng bước chân dồn dập vang lên, sắp gần đến cửa, lại có chút chần chờ ngừng lại.
Một lát sau, cửa được chậm rãi đẩy ra, ánh sáng chiếu vào, dưới ánh sáng màu vàng ấm áp, Tần Phong chậm rãi tiến vào, rồi quay người chốt cửa, cắn môi ngẩng đầu lên, đáy mắt lóe sáng, trên khuôn mặt đẹp đẽ gần như không có huyết sắc.
Nghe được tiếng vang, Du Tử Di phủi đi rơm rạ trên người, cố gắng mở to mắt, vết máu cùng bụi bẩn dính hết lên mặt y nhìn vừa buồn cười lại đáng thương. Nhưng lúc y thấy được khuôn mặt của người đi tới, lại giãy giụa nửa ngồi dậy, không tự giác thẳng sống lưng, dừng một chút, tiếng lí nhí như muỗi kêu nói: “Phong nương.”
Tần Phong vô thức dùng tay chốt ván cửa lại, ánh mắt vẫn nhìn thẳng vào y: “ Chỉ đến khi ngươi gặp chuyện như thế này, mới chịu tới gặp ta.”
Du Tử Di chột dạ dời ánh mắt, hầu kết chuyển động, nặng nề ho khan.
Tần Phong trong lòng căng thẳng đang muốn tiến lên, nhưng lại nhịn xuống, đuôi mắt hơi hơi phiếm hồng, nhưng sắc mặt vẫn lạnh lùng.
Du Tử Di rốt cục ngừng ho khan, dùng chút sức lực, mở miệng suy yếu nói: “Phong nương, ta xin lỗi ngươi, nhưng trong lòng ta, trừ ngươi ra chưa từng chứa những người khác. Hiện giờ, hiện giờ ta chỉ còn lại ngươi, nếu ngươi cũng không quan tâm ta, ta đây chỉ có đường chết thôi. Ngươi nếu thật sự hận ta, vậy đi báo quan đi, ta cũng không trách ngươi.”
“Phải nha, trong lòng ngươi đương nhiên không có chứa thêm kẻ khác.” Nghe xong lời này, sắc mặt Tần Phong biến đổi, trong mắt hạnh phủ lên một lớp lãnh ý, chậm rãi đi qua nửa ngồi xổm ở trước mặt y, nói từng câu từng chữ ở bên tai Du Tử Di: “Đó là bởi vì, trong lòng ngươi ngoại trừ vinh hoa phú quý, căn bản là không có ai hết. Hiện giờ ngươi còn muốn gạt ta sao?”
Thân mình Du Tử Di run lên, đưa tay muốn đẩy nàng ra, đáng tiếc chính là nỏ mạnh hết đà. Tần Phong một tay bóp ở cổ y, cười rộ lên thê lương: “Năm đó ta toàn tâm toàn ý chờ đợi ngươi, ngươi lại đem ta cho Hoa Vi Nhiên, chỉ vì muốn nhờ tay hắn để mưu cầu leo lên một vị trí tốt. Buồn cười là ta không để bụng, lần này hết lần khác hỗ trợ ngươi, thậm chí còn mang thai con của ngươi… Cho đến khi bị tịch biên gia sản, vốn chỉ cần ngươi tùy ý vun tay vung chân, là có thể cứu ta ra! Nhưng mà vì sao, vì sao?”
Du Tử Di không thể tin mở to hai mắt nhìn, há to miệng cố gắng hô hấp, thân thể đột nhiên giãy dụa muốn thoát khỏi gông cùm xiềng xích, mặt nghẹn thành màu xanh tím, trong cổ họng phát ra thanh âm không rõ.
Tiếng cười chói tai của Tần Phong bỗng nhiên dừng lại, đồng thời thả lỏng lực tay, đẩy ngã Du Tử Di xuống mặt đất. Nàng chọc mạnh ngón tay mình vào vết thương vừa mới được cầm máu của Du Tử Di, dùng sức ngoáy mấy cái. Không khí lạnh như băng tràn vào phổi, lại bị đau đớn khiến cho tỉnh lại, Du Tử Di bị sặc ho khan một trận kịch liệt, sau đó chịu không nổi lạc giọng kêu thảm thiết.
Ngày thường là mưu sĩ phong độ hơn người, bây giờ nước mắt giàn giụa bắt lấy tay của nữ tử yếu đuối, khàn cả giọng cầu xin tha thứ: “Đừng, Phong nương, Phong nương!”
Nước mắt rơi trên mu bàn tay Tần Phong. Tần Phong nhìn chất lỏng trong suốt kia, ngón tay run lên rồi dừng lại, sững sờ nhìn Du Tử Di, bỗng nhiên có chút mờ mịt.
Nàng lẩm bẩm nói: “Con của chúng ta không còn nữa, ta đến đây, chính là muốn tìm ngươi báo thù.”
Thân thể Du Tử Di chấn động, ngẩng đầu nhìn sâu vào ánh mắt của nàng, con ngươi trầm xuống, chậm rãi, trở nên cực kỳ kiên định, không nói một lời kéo Tần Phong ôm vào trong ngực, nhẹ nhàng vỗ vỗ phía sau lưng nàng trấn an như một đứa nhỏ.
“Ta muốn tìm ngươi báo thù …” Tần Phong gần như là suy sụp, cuối cùng cũng khóc, nghẹn ngào dùng một bàn tay ôm lại Du Tử Di, tay kia thò vào trong ngực, đang muốn lôi cái gì ra, muốn nói tiếp cái gì đó.
Nhưng mà thanh âm bỗng im bặt.
Nàng cúi đầu, không thể tin được nhìn thanh kiếm đâm vào tim mình chỉ còn lộ ra một nửa. Một lát sau, máu mới chảy ra, từng chút thấm ướt xiêm y vàng nhạt trên người nàng, nhuộm đỏ.
“Vì sao?” Nàng sững sờ hỏi, nước mắt vẫn rơi trên khuôn mặt thanh tú.
“Tiên hạ thủ vi cường, chẳng lẽ còn chờ ngươi giết ta sao.” Du Tử Di thở hổn hển đẩy nàng ra, nghiêng ngả tựa vào bên cạnh, phun ra một búng máu nói: “Tiện nhân, uổng công ta chỉ tin một mình người.”
“Du... Du... Du” Tần Phong muốn nói cái gì đó, nhưng tất cả phát ra đều là âm thanh không rõ ràng, vì thế trên mặt lộ ra biểu cảm không rõ như thế nào, không cam lòng chậm rãi khép đôi mắt lại, rất nhanh đã tắt hơi thở.
Vụ việc xảy ra một cách chớp nhoáng, ngay cả ta cũng phản ứng không kịp.
Du Tử Di lạnh lùng nhìn nàng tắt thở, nghĩ nghĩ, lại đi qua đưa tay vào ngực nàng thăm dò, muốn xem Tần Phong dùng gì để giết y.
Nhưng mà y sờ soạng, sắc mặt có hơi thay đổi, một lúc lâu, y thu hồi tay, cầm trong tay là cái yếm màu đỏ của đứa nhỏ, dính máu, màu sắc tươi đẹp, tiên diễm đến chói mắt.
Y sửng sốt, dường như là nhất thời đã hiểu ra điều đó, dường như lại không thể hiểu gì, tay phải run lẩy bẩy, muốn cong khóe miệng lên, thử mấy lần lại không thể thành công, cuối cùng không thể nở được một nụ cười đúng nghĩa.
Lúc này Lâm Ưu vô thanh vô tức xuất hiện phía sau Du Tử Di, vô cùng đơn giản dùng một thanh đao đâm xuyên qua lồng ngực của y.
Du Tử Di không kịp la lên, nặng nề ngã trên mặt đất. Màn diễn này liền kết thúc, đất về với đất, bụi lại thành cát bụi.
Ta từ trên xà nhà nhảy xuống, nhìn hai thi thể nằm đó, không biết phải nói gì, thương hại trong lòng, mờ nhạt như có như không.
Dù sao ta cũng là kẻ ngoài cuộc, căn bản là không có gì nên nói cả.
Tuy nhiên trong lòng cũng thấy thương tiếc, một cô nương tốt như vậy, ta còn nợ nàng một hộp ruốc thịt.
“Đến nước này, Du Tử Di quả nhiên là đã cùng đường, sẽ không có thêm chiêu trò gì nữa.” Lúc ta còn ngây người, Lâm Ưu vừa nói chuyện, vừa lục soát thân thể Du Tử Di, tìm được một quyển sách bìa xanh đậm, lật xem một lần liền nói với ta: “Sổ sách đã lấy được.”
Hắn đứng dậy, liếc nhìn ta một cái, bỗng nhiên thờ ơ cười, mở miệng nói: “Dù sao thì người quan tâm tới y cũng không còn nữa, vậy y sống thêm cũng chẳng có giá trị gì, chi bằng cho y đi báo danh với Diêm Vương sớm một chút cũng không sao.”
… Chẳng lẽ nhìn qua ta có vẻ đau buồn thật sự đến thế cơ à? Ngẫm lại đời này ta mới mười tám tuổi, sẽ không phải thời kỳ dậy thì muộn trung nhị (*) rốt cục cũng tới, bắt đầu bốn mươi lăm độ nhìn lên trời (**) đấy chứ.
(*) Trung nhị (中二) Xuất phát từ cụm từ “bệnh trung nhị” (gọi là chứng mồng hai) là tục ngữ của người Nhật Bản – chỉ sơ trung năm hai (tương đương với lớp 8 bên mình), thanh thiếu niên ý thức về cái tôi quá lớn đặc biệt là trong lời nói và hành động, tự tưởng coi mình là trung tâm. Mặc dù gọi là “bệnh” nhưng nó không cần thiết phải chữa, y học cũng không cho vào “bệnh tật”. Ở Việt Nam, “bệnh trung nhị” có tên gọi khác là “bệnh tuổi dậy thì”. (nguồn: satoshibelieve.wordpress.com)
(**) “Bốn mươi lăm độ nhìn lên trời”: cái này hay mang tính châm biếm, chỉ người hay ra vẻ ưu sầu, tang thương =)))
Ta hồi phục lại tinh thần, thu hồi những cái suy nghĩ không đáng có kia, gật gật đầu với hắn, sau đó cầm cái yếm nhỏ trên tay Du Tử Di đặt về tay của Tần Phong, rồi để trong tay nàng thanh đoản kiếm, cuối cùng sắp đặt lại thi thể hai người một chút.
Rất tốt, nhìn qua cũng thấy như là hai người này giết nhau mà chết. Tương ái tương sát thì cũng đều có chữ yêu, không lừa được mình, thì lừa người khác cũng không sao.
Ta xóa bỏ mọi dấu vết của mình và Lâm Ưu, dần cách xa hai người bọn họ, chợt nghe bên ngoài có âm thanh phá cửa, là tiếng của một tiểu nha đầu rát họng kêu gào, lo lắng vô cùng hô: “Tần tỷ tỷ, bên trong làm sao vậy, ngươi mở cửa nhanh lên!”
Có người đến, chúng ta không tiện ở lâu, lập tức từ bên kia cửa sổ nhảy ra, đi về hướng Tấn Vương phủ.
Chuyến đi này coi như thuận lợi, nhưng không biết sao, trong lòng ta lại hoàn toàn thấy không ổn.
Mãi cho đến Vương phủ, ta mới hiểu được sự không ổn đến từ chỗ nào.
Ngụy Vương chết.
Bị Du Tử Di giết.
Y làm chuyện như vậy, ngay cả là Tấn Vương cũng không cứu được y, cho nên y chỉ có thể trốn, nhưng không biết nên trốn chỗ nào.
Theo điều tra, là Du Tử Di cầm sổ sách muốn trốn chạy, lại bị Ngụy Vương gặp được, hai người xảy ra tranh chấp, trong lúc đánh nhau, Du Tử Di lỡ tay giết chủ tử mình.
Chuyện này có rất nhiều điểm đáng ngờ, tỷ như vì sao Ngụy Vương trùng hợp gặp được Du Tử Di, tỷ như lúc hai người xảy ra tranh chấp, sao lại không có người thứ ba ở đó, tỷ như Du Tử Di chỉ là một thư sinh, sao có thể giết được một người béo ục ịch, Ngụy Vương đè lên y cũng có thể chết …
Cũng không có ai quan tâm, hoặc là nói, bọn họ có nghĩ đến, nhưng là theo một cách khác.
Cùng ngày, Khánh đế lửa giận công tâm, không ngờ bị ngất xỉu một hồi, khi tỉnh lại liền vội triệu Tấn Vương vào cung.
Lão hoàng đế hữu khí vô lực nằm ở trên giường, hắn đuổi hết đám người đi, chỉ chừa Mạnh công công hầu hạ bên cạnh. Ta đứng ở bên ngoài cửa điện, nghe Tấn Vương đi thẳng đến trước mặt Khánh đế.
“Ngươi có biết trẫm gọi ngươi đến, là vì sao không?”
Tấn Vương dừng một chút, thản nhiên nói: “Nhi thần biết, nhưng việc này không phải là nhi thần gây ra.”
Khánh đế cười lạnh một tiếng: “Phải, không có chứng cớ, tất nhiên không phải là ngươi. Ngươi làm việc luôn rất cẩn thận.”
Tấn Vương không nói.
“Trẫm chỉ có hai đứa ngươi là hoàng tử, Chính Ung là một kẻ tầm thường, sau trăm tuổi, cái ngôi vị này về sau rồi cũng sẽ giao cho ngươi, nhưng ngươi không thể chờ đợi thêm một chút sao, đây chính là huynh đệ của ngươi đấy!” Khánh đế bỗng nhiên cất cao giọng, thở hổn hển nói: “Cũng phải, trẫm đã sớm biết, ngươi là một kẻ lòng lang dạ sói, thật sự là giống mẹ ngươi y như đúc.”
Ta nhìn sắc trời tối dần, mặt đơ, đứng bất động như một cái cọc gỗ trước cửa điện. Nhưng ta cảm thấy, trong lòng hơi hơi đau một chút.
Nhưng mà thanh âm Tấn Vương vẫn bình tĩnh như vậy, hắn không hề tức giận, thản nhiên nói: “Ta vốn không giống mẫu hậu, ta giống ngươi.”
“Súc sinh!” Khánh đế giận dữ lại cười, vơ đại cái gì đó bên tay ném qua, tiếng vang trong trẻo vang lên trong cung điện lạnh ngắt như tờ, một lúc lâu, hắn nghiến răng mới nói ra một câu: “Người đâu, dẫn tên nghiệt tử này xuống cho trẫm, đoạt phong hào quyển cấm (giam lỏng) trong Tấn Vương phủ, không có mệnh lệnh của trẫm, không được phép ra khỏi phủ nửa bước.”
Tấn Vương cười nhẹ một tiếng, cũng không tranh luận, khấu đầu từ bên trong đi ra, không nói một lời đi dọc theo lớp đá trải dưới đất rời khỏi nơi này. Trời đất xáo trộn, có thị vệ thân mặc giáp đội mũ nhắm mắt theo ở phía sau, hắn cũng không nhìn những kẻ này, cứ đi về phía trước, bỗng nhiên như có dự cảm mà vươn tay ra, lòng bàn tay có thứ gì đó lạnh lẽo rơi vào.
Đầu đông năm Long Đức ba mươi lăm, tuyết rơi.
Ta nhíu mày, tiến lên muốn vì hắn phủ thêm áo choàng, lại bị hắn nhẹ nhàng đẩy ra. Tấn Vương ngửa đầu, ánh mắt không hề chớp mắt nhìn lên bầu trời ảm đảm, vươn đầu lưỡi liếm đi nước tuyết tan trên bàn tay, nhắm mắt, rồi lại mở, đáy mắt đã là một hồ nước tĩnh lặng lạnh lẽo, không chút cảm xúc.
Hắn nhếch khóe môi, đứng trên bậc thềm phủ đầy tuyết lạnh, khóe môi vẫn cong lên như cũ, vô cùng vui vẻ cười nói: “Mãn Nguyệt Lâu, được lắm.”
Hết chương 73.
Lâm Ưu đi chưa được bao lâu, bên ngoài sài phòng (phòng chứa củi) có tiếng bước chân dồn dập vang lên, sắp gần đến cửa, lại có chút chần chờ ngừng lại.
Một lát sau, cửa được chậm rãi đẩy ra, ánh sáng chiếu vào, dưới ánh sáng màu vàng ấm áp, Tần Phong chậm rãi tiến vào, rồi quay người chốt cửa, cắn môi ngẩng đầu lên, đáy mắt lóe sáng, trên khuôn mặt đẹp đẽ gần như không có huyết sắc.
Nghe được tiếng vang, Du Tử Di phủi đi rơm rạ trên người, cố gắng mở to mắt, vết máu cùng bụi bẩn dính hết lên mặt y nhìn vừa buồn cười lại đáng thương. Nhưng lúc y thấy được khuôn mặt của người đi tới, lại giãy giụa nửa ngồi dậy, không tự giác thẳng sống lưng, dừng một chút, tiếng lí nhí như muỗi kêu nói: “Phong nương.”
Tần Phong vô thức dùng tay chốt ván cửa lại, ánh mắt vẫn nhìn thẳng vào y: “ Chỉ đến khi ngươi gặp chuyện như thế này, mới chịu tới gặp ta.”
Du Tử Di chột dạ dời ánh mắt, hầu kết chuyển động, nặng nề ho khan.
Tần Phong trong lòng căng thẳng đang muốn tiến lên, nhưng lại nhịn xuống, đuôi mắt hơi hơi phiếm hồng, nhưng sắc mặt vẫn lạnh lùng.
Du Tử Di rốt cục ngừng ho khan, dùng chút sức lực, mở miệng suy yếu nói: “Phong nương, ta xin lỗi ngươi, nhưng trong lòng ta, trừ ngươi ra chưa từng chứa những người khác. Hiện giờ, hiện giờ ta chỉ còn lại ngươi, nếu ngươi cũng không quan tâm ta, ta đây chỉ có đường chết thôi. Ngươi nếu thật sự hận ta, vậy đi báo quan đi, ta cũng không trách ngươi.”
“Phải nha, trong lòng ngươi đương nhiên không có chứa thêm kẻ khác.” Nghe xong lời này, sắc mặt Tần Phong biến đổi, trong mắt hạnh phủ lên một lớp lãnh ý, chậm rãi đi qua nửa ngồi xổm ở trước mặt y, nói từng câu từng chữ ở bên tai Du Tử Di: “Đó là bởi vì, trong lòng ngươi ngoại trừ vinh hoa phú quý, căn bản là không có ai hết. Hiện giờ ngươi còn muốn gạt ta sao?”
Thân mình Du Tử Di run lên, đưa tay muốn đẩy nàng ra, đáng tiếc chính là nỏ mạnh hết đà. Tần Phong một tay bóp ở cổ y, cười rộ lên thê lương: “Năm đó ta toàn tâm toàn ý chờ đợi ngươi, ngươi lại đem ta cho Hoa Vi Nhiên, chỉ vì muốn nhờ tay hắn để mưu cầu leo lên một vị trí tốt. Buồn cười là ta không để bụng, lần này hết lần khác hỗ trợ ngươi, thậm chí còn mang thai con của ngươi… Cho đến khi bị tịch biên gia sản, vốn chỉ cần ngươi tùy ý vun tay vung chân, là có thể cứu ta ra! Nhưng mà vì sao, vì sao?”
Du Tử Di không thể tin mở to hai mắt nhìn, há to miệng cố gắng hô hấp, thân thể đột nhiên giãy dụa muốn thoát khỏi gông cùm xiềng xích, mặt nghẹn thành màu xanh tím, trong cổ họng phát ra thanh âm không rõ.
Tiếng cười chói tai của Tần Phong bỗng nhiên dừng lại, đồng thời thả lỏng lực tay, đẩy ngã Du Tử Di xuống mặt đất. Nàng chọc mạnh ngón tay mình vào vết thương vừa mới được cầm máu của Du Tử Di, dùng sức ngoáy mấy cái. Không khí lạnh như băng tràn vào phổi, lại bị đau đớn khiến cho tỉnh lại, Du Tử Di bị sặc ho khan một trận kịch liệt, sau đó chịu không nổi lạc giọng kêu thảm thiết.
Ngày thường là mưu sĩ phong độ hơn người, bây giờ nước mắt giàn giụa bắt lấy tay của nữ tử yếu đuối, khàn cả giọng cầu xin tha thứ: “Đừng, Phong nương, Phong nương!”
Nước mắt rơi trên mu bàn tay Tần Phong. Tần Phong nhìn chất lỏng trong suốt kia, ngón tay run lên rồi dừng lại, sững sờ nhìn Du Tử Di, bỗng nhiên có chút mờ mịt.
Nàng lẩm bẩm nói: “Con của chúng ta không còn nữa, ta đến đây, chính là muốn tìm ngươi báo thù.”
Thân thể Du Tử Di chấn động, ngẩng đầu nhìn sâu vào ánh mắt của nàng, con ngươi trầm xuống, chậm rãi, trở nên cực kỳ kiên định, không nói một lời kéo Tần Phong ôm vào trong ngực, nhẹ nhàng vỗ vỗ phía sau lưng nàng trấn an như một đứa nhỏ.
“Ta muốn tìm ngươi báo thù …” Tần Phong gần như là suy sụp, cuối cùng cũng khóc, nghẹn ngào dùng một bàn tay ôm lại Du Tử Di, tay kia thò vào trong ngực, đang muốn lôi cái gì ra, muốn nói tiếp cái gì đó.
Nhưng mà thanh âm bỗng im bặt.
Nàng cúi đầu, không thể tin được nhìn thanh kiếm đâm vào tim mình chỉ còn lộ ra một nửa. Một lát sau, máu mới chảy ra, từng chút thấm ướt xiêm y vàng nhạt trên người nàng, nhuộm đỏ.
“Vì sao?” Nàng sững sờ hỏi, nước mắt vẫn rơi trên khuôn mặt thanh tú.
“Tiên hạ thủ vi cường, chẳng lẽ còn chờ ngươi giết ta sao.” Du Tử Di thở hổn hển đẩy nàng ra, nghiêng ngả tựa vào bên cạnh, phun ra một búng máu nói: “Tiện nhân, uổng công ta chỉ tin một mình người.”
“Du... Du... Du” Tần Phong muốn nói cái gì đó, nhưng tất cả phát ra đều là âm thanh không rõ ràng, vì thế trên mặt lộ ra biểu cảm không rõ như thế nào, không cam lòng chậm rãi khép đôi mắt lại, rất nhanh đã tắt hơi thở.
Vụ việc xảy ra một cách chớp nhoáng, ngay cả ta cũng phản ứng không kịp.
Du Tử Di lạnh lùng nhìn nàng tắt thở, nghĩ nghĩ, lại đi qua đưa tay vào ngực nàng thăm dò, muốn xem Tần Phong dùng gì để giết y.
Nhưng mà y sờ soạng, sắc mặt có hơi thay đổi, một lúc lâu, y thu hồi tay, cầm trong tay là cái yếm màu đỏ của đứa nhỏ, dính máu, màu sắc tươi đẹp, tiên diễm đến chói mắt.
Y sửng sốt, dường như là nhất thời đã hiểu ra điều đó, dường như lại không thể hiểu gì, tay phải run lẩy bẩy, muốn cong khóe miệng lên, thử mấy lần lại không thể thành công, cuối cùng không thể nở được một nụ cười đúng nghĩa.
Lúc này Lâm Ưu vô thanh vô tức xuất hiện phía sau Du Tử Di, vô cùng đơn giản dùng một thanh đao đâm xuyên qua lồng ngực của y.
Du Tử Di không kịp la lên, nặng nề ngã trên mặt đất. Màn diễn này liền kết thúc, đất về với đất, bụi lại thành cát bụi.
Ta từ trên xà nhà nhảy xuống, nhìn hai thi thể nằm đó, không biết phải nói gì, thương hại trong lòng, mờ nhạt như có như không.
Dù sao ta cũng là kẻ ngoài cuộc, căn bản là không có gì nên nói cả.
Tuy nhiên trong lòng cũng thấy thương tiếc, một cô nương tốt như vậy, ta còn nợ nàng một hộp ruốc thịt.
“Đến nước này, Du Tử Di quả nhiên là đã cùng đường, sẽ không có thêm chiêu trò gì nữa.” Lúc ta còn ngây người, Lâm Ưu vừa nói chuyện, vừa lục soát thân thể Du Tử Di, tìm được một quyển sách bìa xanh đậm, lật xem một lần liền nói với ta: “Sổ sách đã lấy được.”
Hắn đứng dậy, liếc nhìn ta một cái, bỗng nhiên thờ ơ cười, mở miệng nói: “Dù sao thì người quan tâm tới y cũng không còn nữa, vậy y sống thêm cũng chẳng có giá trị gì, chi bằng cho y đi báo danh với Diêm Vương sớm một chút cũng không sao.”
… Chẳng lẽ nhìn qua ta có vẻ đau buồn thật sự đến thế cơ à? Ngẫm lại đời này ta mới mười tám tuổi, sẽ không phải thời kỳ dậy thì muộn trung nhị (*) rốt cục cũng tới, bắt đầu bốn mươi lăm độ nhìn lên trời (**) đấy chứ.
(*) Trung nhị (中二) Xuất phát từ cụm từ “bệnh trung nhị” (gọi là chứng mồng hai) là tục ngữ của người Nhật Bản – chỉ sơ trung năm hai (tương đương với lớp 8 bên mình), thanh thiếu niên ý thức về cái tôi quá lớn đặc biệt là trong lời nói và hành động, tự tưởng coi mình là trung tâm. Mặc dù gọi là “bệnh” nhưng nó không cần thiết phải chữa, y học cũng không cho vào “bệnh tật”. Ở Việt Nam, “bệnh trung nhị” có tên gọi khác là “bệnh tuổi dậy thì”. (nguồn: satoshibelieve.wordpress.com)
(**) “Bốn mươi lăm độ nhìn lên trời”: cái này hay mang tính châm biếm, chỉ người hay ra vẻ ưu sầu, tang thương =)))
Ta hồi phục lại tinh thần, thu hồi những cái suy nghĩ không đáng có kia, gật gật đầu với hắn, sau đó cầm cái yếm nhỏ trên tay Du Tử Di đặt về tay của Tần Phong, rồi để trong tay nàng thanh đoản kiếm, cuối cùng sắp đặt lại thi thể hai người một chút.
Rất tốt, nhìn qua cũng thấy như là hai người này giết nhau mà chết. Tương ái tương sát thì cũng đều có chữ yêu, không lừa được mình, thì lừa người khác cũng không sao.
Ta xóa bỏ mọi dấu vết của mình và Lâm Ưu, dần cách xa hai người bọn họ, chợt nghe bên ngoài có âm thanh phá cửa, là tiếng của một tiểu nha đầu rát họng kêu gào, lo lắng vô cùng hô: “Tần tỷ tỷ, bên trong làm sao vậy, ngươi mở cửa nhanh lên!”
Có người đến, chúng ta không tiện ở lâu, lập tức từ bên kia cửa sổ nhảy ra, đi về hướng Tấn Vương phủ.
Chuyến đi này coi như thuận lợi, nhưng không biết sao, trong lòng ta lại hoàn toàn thấy không ổn.
Mãi cho đến Vương phủ, ta mới hiểu được sự không ổn đến từ chỗ nào.
Ngụy Vương chết.
Bị Du Tử Di giết.
Y làm chuyện như vậy, ngay cả là Tấn Vương cũng không cứu được y, cho nên y chỉ có thể trốn, nhưng không biết nên trốn chỗ nào.
Theo điều tra, là Du Tử Di cầm sổ sách muốn trốn chạy, lại bị Ngụy Vương gặp được, hai người xảy ra tranh chấp, trong lúc đánh nhau, Du Tử Di lỡ tay giết chủ tử mình.
Chuyện này có rất nhiều điểm đáng ngờ, tỷ như vì sao Ngụy Vương trùng hợp gặp được Du Tử Di, tỷ như lúc hai người xảy ra tranh chấp, sao lại không có người thứ ba ở đó, tỷ như Du Tử Di chỉ là một thư sinh, sao có thể giết được một người béo ục ịch, Ngụy Vương đè lên y cũng có thể chết …
Cũng không có ai quan tâm, hoặc là nói, bọn họ có nghĩ đến, nhưng là theo một cách khác.
Cùng ngày, Khánh đế lửa giận công tâm, không ngờ bị ngất xỉu một hồi, khi tỉnh lại liền vội triệu Tấn Vương vào cung.
Lão hoàng đế hữu khí vô lực nằm ở trên giường, hắn đuổi hết đám người đi, chỉ chừa Mạnh công công hầu hạ bên cạnh. Ta đứng ở bên ngoài cửa điện, nghe Tấn Vương đi thẳng đến trước mặt Khánh đế.
“Ngươi có biết trẫm gọi ngươi đến, là vì sao không?”
Tấn Vương dừng một chút, thản nhiên nói: “Nhi thần biết, nhưng việc này không phải là nhi thần gây ra.”
Khánh đế cười lạnh một tiếng: “Phải, không có chứng cớ, tất nhiên không phải là ngươi. Ngươi làm việc luôn rất cẩn thận.”
Tấn Vương không nói.
“Trẫm chỉ có hai đứa ngươi là hoàng tử, Chính Ung là một kẻ tầm thường, sau trăm tuổi, cái ngôi vị này về sau rồi cũng sẽ giao cho ngươi, nhưng ngươi không thể chờ đợi thêm một chút sao, đây chính là huynh đệ của ngươi đấy!” Khánh đế bỗng nhiên cất cao giọng, thở hổn hển nói: “Cũng phải, trẫm đã sớm biết, ngươi là một kẻ lòng lang dạ sói, thật sự là giống mẹ ngươi y như đúc.”
Ta nhìn sắc trời tối dần, mặt đơ, đứng bất động như một cái cọc gỗ trước cửa điện. Nhưng ta cảm thấy, trong lòng hơi hơi đau một chút.
Nhưng mà thanh âm Tấn Vương vẫn bình tĩnh như vậy, hắn không hề tức giận, thản nhiên nói: “Ta vốn không giống mẫu hậu, ta giống ngươi.”
“Súc sinh!” Khánh đế giận dữ lại cười, vơ đại cái gì đó bên tay ném qua, tiếng vang trong trẻo vang lên trong cung điện lạnh ngắt như tờ, một lúc lâu, hắn nghiến răng mới nói ra một câu: “Người đâu, dẫn tên nghiệt tử này xuống cho trẫm, đoạt phong hào quyển cấm (giam lỏng) trong Tấn Vương phủ, không có mệnh lệnh của trẫm, không được phép ra khỏi phủ nửa bước.”
Tấn Vương cười nhẹ một tiếng, cũng không tranh luận, khấu đầu từ bên trong đi ra, không nói một lời đi dọc theo lớp đá trải dưới đất rời khỏi nơi này. Trời đất xáo trộn, có thị vệ thân mặc giáp đội mũ nhắm mắt theo ở phía sau, hắn cũng không nhìn những kẻ này, cứ đi về phía trước, bỗng nhiên như có dự cảm mà vươn tay ra, lòng bàn tay có thứ gì đó lạnh lẽo rơi vào.
Đầu đông năm Long Đức ba mươi lăm, tuyết rơi.
Ta nhíu mày, tiến lên muốn vì hắn phủ thêm áo choàng, lại bị hắn nhẹ nhàng đẩy ra. Tấn Vương ngửa đầu, ánh mắt không hề chớp mắt nhìn lên bầu trời ảm đảm, vươn đầu lưỡi liếm đi nước tuyết tan trên bàn tay, nhắm mắt, rồi lại mở, đáy mắt đã là một hồ nước tĩnh lặng lạnh lẽo, không chút cảm xúc.
Hắn nhếch khóe môi, đứng trên bậc thềm phủ đầy tuyết lạnh, khóe môi vẫn cong lên như cũ, vô cùng vui vẻ cười nói: “Mãn Nguyệt Lâu, được lắm.”
Hết chương 73.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.