Chương 57: Ảnh vệ bị mang đi
Tiểu Vũ Phi
11/11/2020
Biên tập: Điềm +Lam Ying
Bởi vì Mộc Phàm có ý ngăn cản nên không ai biết ta vẫn còn sống. Quả nhiên ta vẫn bị đem đi chôn rồi, quan tài rộng mở lại thông khí, vô cùng friendly (thân thiện) với thi thể… Được rồi là ta nói giỡn thôi, ta hiện giờ đã hiểu rất rõ tâm tình của tụi cương thi, MN đổi thành người khác bị chôn vài chục năm ở chỗ này, thì đều là tóm được ai thì cắn tên đó, đụng phải ai thì quấy nhiễu người đó.
Bởi vì đang trong tình cảnh hết sức đáng sợ, trước mắt tối tăm dày đặc, không khí xung quanh bị ta hít vào thở ra ngày cảnh mong manh, ta ngay cả sức lực để nhúc nhích ngón út cũng không có, chỉ có thể gắng hết sức duy trì tình táo, nhưng dần dần ngay cả bản thân đang trợn tròn mắt, hay đang nhắm mắt cũng không rõ, rõ ràng chỉ có một mình, bên tai lại nghe thấy tiếng ma sát nhỏ vụn, như là có thứ gì đó đang nằm bên cạnh, như là thứ gì đó đang cười trộm ta.
Mặc dù biết rằng Mộc Phàm sẽ không cứ để ta như thế này, nhưng ta vẫn bị trí tưởng tượng phong phú của bản thân dọa cho phát tè, không liên quan đến lý trí, ta hiện tại chỉ muốn lao ra khỏi đây túm lấy y phục của y mà rống lên “Lão tử có hóa thành dầu mỏ cũng sẽ không tha cho mi “.
Ta quả thực hận mình không phải là cái xẻng sắt, làm công cụ có thể đào đất, làm vũ khí có thể đập người.
Đồng thời ta cảm thấy có chút buồn rầu.
Tự mình đi theo dõi Mộc Phàm, kết quả nhận được kết cục này… … Cái này liệu, có được tính là, tai nạn nghề nghiệp không?
Tiền trợ cấp, hưởng lương nghỉ ốm, tiền thưởng công tác vân vân khẳng định là không đùa nha, tiền trợ cấp thuốc men không biết có được chi trả chút nào không nhỉ?
… Tấn Vương tra như vậy, dự là không được đâu.
Cho nên ta muốn làm việc tăng ca thêm giờ để thêm tiền, vậy mà không được bao lâu đã lao lực quá sức mà thành bệnh, bị ép nghỉ hưu, nợ nần chồng chất, cuối cùng tiết tháo rơi rụng, biển khổ vô bờ, bi thương đến già sao?
Đang bi thương cào tường, lệ rơi đầy mặt, quan tài đột nhiên chấn động, cùng với tiếng gỗ gãy nứt, một khe hở chậm rãi được mở rộng, ta nhắm mắt lại, một lát sau, mới lần nữa chậm rãi mở ra. Giữa ánh trăng mờ nhạt, lọt vào tầm mắt ta là Mộc Phàm vẻ mặt không cảm xúc. Y vươn tay nhẹ nhàng vuốt lọn tóc rủ xuống của mình, cong người kéo ta từ bên trong ra, rót vào miệng ta ít chất lỏng, sau đó đứng lên, từ trên cao mà nhìn xuống ta, ánh mắt sáng lấp lánh, mở miệng hỏi: “Bị chôn mà tâm tình ngươi có vẻ không tệ lắm nhỉ?”
Trong nước kia hình như có pha muối với đường, mùi vị trong miệng ta đang đấu tranh đến phát rồ giữa mặn không mặn, ngọt không ngọt, tạm thời không có phản ứng.
Mộc Phàm nhíu mày, sau đó dẫm lên đầu ta một cước nặng nề. Khuôn mặt ta nháy mắt bị đám đất đá dưới đất mài thủng một lỗ, đầu óc u mê đội nhiên bị đau đớn sắc bén làm cho tỉnh hẳn.
Đỉnh đầu truyền đến thanh âm trầm trầm của Mộc Phàm: “Chiến Huyền, ngươi thấy tốt hơn chút nào chưa?”
Ta: …
Cảm thấy nếu ta nói tốt, y khẳng định muốn đập ta, mà nói không tốt, vẫn là sẽ bị ăn đập. Quá khó khăn.
Thế là ta ngất.
Ta là mang trọng bệnh a, có quyền được xỉu.
Mộc Phàm duy trì động tác đứng yên thật lâu, sau đó hít vào một hơi thật sâu, yên lặng ngồi xổm xuống, yên lặng giúp ta uống nước, nhắm mắt vào ta cũng có thể cảm nhận được u buồn của y.
Thế mới bảo, tận cùng của sự yếu đuối cùng là một loại sức mạnh đấy.
Một lúc sau, ta mới dần dần mà mở mắt, giãy dụa hỏi: “Ngươi vì sao…”
Trước đó vốn không cảm thấy gì, nhưng vừa mở miệng ra cổ hộng đau đớn cảm tưởng như bị rách toạc, âm thanh nói ra với giấy ráp ma sát mặt bàn không khác nhau là bao, nói được một nửa liền không thể chịu được mà ngừng lại.
Sắc mặt Mộc Phàm lúc này mới tươi tỉnh hơn một chút: “Ngươi muốn hỏi ta vì sao muốn tới cứu ngươi? Đây không phải là việc rất đơn giản sao. Bởi vì chỉ có người sống, mới có thể cảm nhận được sự đau khổ, chết đơn giản như vậy, không phải ngươi quá được lời sao? Ta không động được vào Tấn Vương, thì cớ gì lại tha chết cho ngươi dễ dàng như vậy.”
Dừng một chút, y lại tiếp tục nói rằng: “Lão Sở giở trò sau lưng ta, ta lại không thể vạch trần ngay trước mặt hắn—— nên ta tính lần này sẽ ngăn cản hắn, nếu hắn muốn giết ngươi cũng có những cách khác, ta khó lòng phòng bị. Chi bằng trước mắt cứ nghe theo hắn, sau rồi tìm cách trộm ngươi đem ra ngoài. Còn nghĩ rằng sẽ qua một khoảng thời gian nữa ngờ đâu hôm nay có được cơ hội. Hiện giờ lão Sở nghĩ ngươi đã chết, nên phòng giam bên đó sẽ không trông coi quá nghiêm ngặt. Chỉ cần đưa ngươi ra bên ngoài, thì ngươi sẽ thuộc về ta…”
Mộc Phàm nói tới đây, còn cười khẽ một chút, ánh trăng chiếu vào sườn mặt tuấn tú của y, mang vẻ quỷ khí dày đặc. Y ngồi xổm xuống, dùng bàn tay không trọn vẹn vỗ vỗ mặt ta, thanh âm khàn khàn lại lộ ra chút điên cuồng: “Vì ngươi ta đã mất đi tất cả, cho nên phải cho ngươi nếm thử chút mới được, ngươi đoán xem, ta sẽ làm gì ngươi? Một đao xẻ thịt ngươi xuống thì sao nhỉ?”
Người tốt một khi đã hóa thành kẻ ác thì ngay cả cơ hội quỳ xuống cũng không có đâu nha. Nhìn vẻ mặt “Ngươi kêu đi, ngươi gào đi, có la to đến rách họng cũng chả ma nào tới cứu ngươi” của y, ta bị cảm giác khiếp sợ khủng khiếp bao lấy, bản thân yếu ớt như thế, ta lại hôn mê.
Mộc Phàm: …
Tất cả uy hiếp dọa dẫm của y nghẹn ở lại ngực, không nói gì nhìn chằm chằm ta, hít vào thở ra, hít vào thở ra.
Nửa nén hương sau, đương lúc ta cho rằng tên này sắp điên đến độ muốn xông vào bóp chết ta, cuối cùng Mộc Phàm cũng cam chịu lôi túi nước ra, vặn mở cái nắp xuống nghẹn khuất vô cùng đút ta uống.
Tên này thật là tốt bụng mà.
Ta đắm mình trong sát khí đang phun trào mạnh mẽ của đối phương, lúc này cảm thấy không ngất thật thì quá có lỗi với ngụm nước y đút cho ta, trong lòng đối với Mộc Phàm sinh ra chút áy náy. Vì thế để không khiến mình trở thành tên cầm thú đáng phỉ nhổ, ta nằm ở trên đùi hắn, tận chức tận trách làm một giấc, cũng ép buộc bản thân xem nhẹ một vấn đề không lớn mà đáng lẽ nên bị xem nhẹ: nơi này nhìn qua cơ bản đều là người của lão Sở, Mộc Phàm không có thủ hạ, một mình sao xách được ta ra ngoài?
Là kéo ra ngoài, khiêng ra ngoài, cõng ra ngoài, hay là ôm ra ngoài?
Nếu được, ta vô cùng hy vọng không phải kiểu bế công chúa…
Nhưng sự thật chứng minh Mộc Phàm rất có thiên phú đóng vai nhân vật Boss phản diện, suy nghĩ của y ta chỉ là một diễn viên quần chúng trình độ bình thường không thể hiểu được.
Lúc tỉnh lại, ta phát hiện mình nằm ở phía trên một cái xe đẩy bằng tay, lại rơi vào tình trạng không thể động đây, không phát được ra âm thanh, chỉ có điều trên mặt được đắp mặt nạ da người, trên người còn được đắp kín một cái chăn mỏng.
Từ khe hở phía trên đầu chăn, ta có thể nhìn được một chút tình trạng phía bên ngoài, vừa lúc có thể nhìn thấy Mộc Phàm một tay kéo xe, một tay lau đi đám nước mắt vốn không tồn tại trên mặt.
“Vị quân gia này, tuy nói giờ dần năm khắc mới có thể xoá bỏ lệnh cấm thông hành, nhưng Đại Khánh luật pháp quy định, bệnh cấp tính có thể ra khỏi thành. Xin thương xót cho ta một chút, cha ta bệnh thật sự rất nặng, nghe nói vùng phụ cận bên ngoài thành có một đại phu, nói không chừng có thể cứu được mạng của cha ta.”
Ta: …
Có thể nói ta đây là thích hợp làm cha sao?
Mộc Phàm diễn kịch diễn đến tình thâm ý thiết, hơn nữa sắc trời đang u tối mù mịt lúc này, ngụy trang tuy rằng vụng về, nhưng cũng đủ để lừa kẻ ngoài nghề. Chỉ tiếc đại thúc trông cửa đã đứng cả một đêm, vừa mệt lại vừa nhàm chán, vô cùng quý trọng cơ hội này mà xúm lại, hưng trí bừng bừng duỗi dài cái cổ quét y vài lượt, không buông tha nói: “Thôi đi, ta chưa từng nghe thấy thầy thuốc nào như thế cả, ta thấy ngươi nôn nóng muốn ra khỏi thành như thế, hay lầ nhân dịp trời tối om om muốn đem cha ngươi ra bãi tha ma đi chôn, sau đó âm mưu chiếm lấy gia sản.”
Mộc Phàm vùi đầu xuống sâu hơn một chút, tỉnh bơ nói: “Quan gia nói đùa. Trong nhà nghèo đến nỗi ngay cả xe còn phải đi mượn về dùng, làm gì có gia sản gì?”
“Ta hỏi vậy thôi, ngươi chột dạ cái gì, hay là bị ta đoán trúng rồi.” Thủ vệ không vui lòng hừ một tiếng, bỗng nhiên đến gần rồi một phen xốc chăn lên, đưa tay sờ vào mặt ta.
Mộc Phàm mặt đầy nước mắt, cả người liền bổ nhào lên người ta, ngẩng đầu run nhè nhẹ, co rúm lại nhìn về phía thủ vệ kia, như là đột nhiên bị biến cố này làm cho hoảng sợ không nhẹ, y cắn cắn môi dưới dùng ánh mắt ướt sũng nhìn về phía thủ vệ.
Ánh mắt tên thủ vệ nhìn trên mặt y vài lần, đầy đáng khinh sờ sờ cằm mình: “Tuy rằng tư sắc bình thường, nhưng dáng người cũng không tồi…”
Mộc Phàm giật mình, như là bởi vì đột ngột không biết phải làm sao mà cúi đầu, có vẻ sở hãi hoảng hốt, tay phải cũng lặng lẽ mà sờ vào cái bọc nhỏ bên chân.
Trong lúc tình hình hết sức căng thẳng, lại nghe thấy một giọng nam hồn hậu vang lên: “Lý nhị, ngươi đang làm gì đó?”
Nụ cười Lý nhị cứng đờ, lập tức ngừng lại động tác, quay người quỳ trên mặt đất, dập cái đầu, có chút ngượng ngùng mà trả lời: “Dạ, bẩm Lương đại nhân, tiểu nhân thấy tên này khả nghi, cho nên vặn hỏi một chút.”
Ánh mắt cùng lúc liếc qua nhìn ta với Mộc Phàm, ta dường như có thể cảm nhận Mộc Phàm đang khẩn trương —— lưỡi đao trong tay y đã vẽ trên cổ ta một vết máu không nông không sâu. Nhưng người kia chỉ có nhìn y một lúc, vẫn chưa làm khó y, lạnh nhạt phân phó Lý nhị nói: “Nốt lần này, nếu lại để ta thấy ngươi làm khó dân thường lần nữa, quyết không bỏ qua cho ngươi. Không có việc gì thì thả cho hắn đi.”
Mộc Phàm thở dài nhẹ nhõm, nhân lúc ấy, ta không thèm quan tâm lưỡi dao trên cổ, dùng sức lực tích góp đã lâu, nghiêng cơ thể về một bên, cứ như vậy lăn từ trên xe đẩy xuống mặt đất, phát ra một tiếng vang thật lớn.
Mấy người đứng đó đều bị ta làm cho hoảng sợ.
Lông mày người họ Lương kia hơn nhăn lại, đang định bước tiếp rời đi, quay người lại liếc mắt nhìn ta một cái, vẻ mặt như đang suy ngẫm.
Không nghĩ đến ta có thể động đậy, Mộc Phàm trong nháy mắt bị sững sờ, nhưng vẫn thừa dịp giết chết ý đồ của ta, kéo lại chăn, cứ như vậy che chắn cả người ta, sau đó không nói lời nào liền muốn đặt ta lại lên xe.
Họ Lương cất tiếng ngăn cản: “Ngươi chờ một chút.”
Lòng bàn tay Mộc Phàm đã ướt đẫm mồ hôi: “Đại nhân có chuyện gì?”
Họ Lương sải bước đi tới, một phen đoạt lấy ta. Mộc Phàm nhanh chóng lui về phía sau một bước, gần như sẽ liều lĩnh ra tay.
Y rốt cuộc vẫn còn non lắm, dù cho ta uống thuốc mê, nhưng lại quá lơ là khinh suất, người anh em ta dù sao cũng đã được huấn luyện bài bản rồi. Bây giờ kể cả thằng ngốc cũng biết là Mộc Phàm có vấn đề.
Quả nhiên họ Lương cũng không có ý đưa ta thả về cho Mộc Phàm, mà là tự tay mình nhẹ nhàng đặt ta về xe đẩy.
… Ế, xe đẩy?
Chỗ này nhất định có gì đó không đúng!
“Nhìn bộ dạng của ngươi, muốn đặt lệnh tôn về sợ là hơi vất vả, để ta giúp ngươi một tay.”
Mộc Phàm bộ dáng không hiểu gì, ngơ ngơ ngác ngác mà mở miệng cảm ơn.
Sau đó tên họ Lương kia đỏ mặt, thế mà thằng đó lại đỏ mặt cơ đấy.
Ta không biết cảm giác mãnh liệt trong ta lúc này phải tả như thế nào, như thể là rất vui sướng mở túi plastic bọc bánh sủi cảo ra lại phát hiện bên trong không có túi giấm đi kèm, hay là trời nắng to phải chạy mấy km cuối cùng tìm thấy một quán nhỏ bán đồ uống lạnh giải khát thì lại được thông báo chỉ có nước ở nhiệt độ thường …
Ta nghĩ, cái cảm giác này, nên gọi là bị sụp hố ( bị lừa đảo).
Hết chương 57.
Bởi vì Mộc Phàm có ý ngăn cản nên không ai biết ta vẫn còn sống. Quả nhiên ta vẫn bị đem đi chôn rồi, quan tài rộng mở lại thông khí, vô cùng friendly (thân thiện) với thi thể… Được rồi là ta nói giỡn thôi, ta hiện giờ đã hiểu rất rõ tâm tình của tụi cương thi, MN đổi thành người khác bị chôn vài chục năm ở chỗ này, thì đều là tóm được ai thì cắn tên đó, đụng phải ai thì quấy nhiễu người đó.
Bởi vì đang trong tình cảnh hết sức đáng sợ, trước mắt tối tăm dày đặc, không khí xung quanh bị ta hít vào thở ra ngày cảnh mong manh, ta ngay cả sức lực để nhúc nhích ngón út cũng không có, chỉ có thể gắng hết sức duy trì tình táo, nhưng dần dần ngay cả bản thân đang trợn tròn mắt, hay đang nhắm mắt cũng không rõ, rõ ràng chỉ có một mình, bên tai lại nghe thấy tiếng ma sát nhỏ vụn, như là có thứ gì đó đang nằm bên cạnh, như là thứ gì đó đang cười trộm ta.
Mặc dù biết rằng Mộc Phàm sẽ không cứ để ta như thế này, nhưng ta vẫn bị trí tưởng tượng phong phú của bản thân dọa cho phát tè, không liên quan đến lý trí, ta hiện tại chỉ muốn lao ra khỏi đây túm lấy y phục của y mà rống lên “Lão tử có hóa thành dầu mỏ cũng sẽ không tha cho mi “.
Ta quả thực hận mình không phải là cái xẻng sắt, làm công cụ có thể đào đất, làm vũ khí có thể đập người.
Đồng thời ta cảm thấy có chút buồn rầu.
Tự mình đi theo dõi Mộc Phàm, kết quả nhận được kết cục này… … Cái này liệu, có được tính là, tai nạn nghề nghiệp không?
Tiền trợ cấp, hưởng lương nghỉ ốm, tiền thưởng công tác vân vân khẳng định là không đùa nha, tiền trợ cấp thuốc men không biết có được chi trả chút nào không nhỉ?
… Tấn Vương tra như vậy, dự là không được đâu.
Cho nên ta muốn làm việc tăng ca thêm giờ để thêm tiền, vậy mà không được bao lâu đã lao lực quá sức mà thành bệnh, bị ép nghỉ hưu, nợ nần chồng chất, cuối cùng tiết tháo rơi rụng, biển khổ vô bờ, bi thương đến già sao?
Đang bi thương cào tường, lệ rơi đầy mặt, quan tài đột nhiên chấn động, cùng với tiếng gỗ gãy nứt, một khe hở chậm rãi được mở rộng, ta nhắm mắt lại, một lát sau, mới lần nữa chậm rãi mở ra. Giữa ánh trăng mờ nhạt, lọt vào tầm mắt ta là Mộc Phàm vẻ mặt không cảm xúc. Y vươn tay nhẹ nhàng vuốt lọn tóc rủ xuống của mình, cong người kéo ta từ bên trong ra, rót vào miệng ta ít chất lỏng, sau đó đứng lên, từ trên cao mà nhìn xuống ta, ánh mắt sáng lấp lánh, mở miệng hỏi: “Bị chôn mà tâm tình ngươi có vẻ không tệ lắm nhỉ?”
Trong nước kia hình như có pha muối với đường, mùi vị trong miệng ta đang đấu tranh đến phát rồ giữa mặn không mặn, ngọt không ngọt, tạm thời không có phản ứng.
Mộc Phàm nhíu mày, sau đó dẫm lên đầu ta một cước nặng nề. Khuôn mặt ta nháy mắt bị đám đất đá dưới đất mài thủng một lỗ, đầu óc u mê đội nhiên bị đau đớn sắc bén làm cho tỉnh hẳn.
Đỉnh đầu truyền đến thanh âm trầm trầm của Mộc Phàm: “Chiến Huyền, ngươi thấy tốt hơn chút nào chưa?”
Ta: …
Cảm thấy nếu ta nói tốt, y khẳng định muốn đập ta, mà nói không tốt, vẫn là sẽ bị ăn đập. Quá khó khăn.
Thế là ta ngất.
Ta là mang trọng bệnh a, có quyền được xỉu.
Mộc Phàm duy trì động tác đứng yên thật lâu, sau đó hít vào một hơi thật sâu, yên lặng ngồi xổm xuống, yên lặng giúp ta uống nước, nhắm mắt vào ta cũng có thể cảm nhận được u buồn của y.
Thế mới bảo, tận cùng của sự yếu đuối cùng là một loại sức mạnh đấy.
Một lúc sau, ta mới dần dần mà mở mắt, giãy dụa hỏi: “Ngươi vì sao…”
Trước đó vốn không cảm thấy gì, nhưng vừa mở miệng ra cổ hộng đau đớn cảm tưởng như bị rách toạc, âm thanh nói ra với giấy ráp ma sát mặt bàn không khác nhau là bao, nói được một nửa liền không thể chịu được mà ngừng lại.
Sắc mặt Mộc Phàm lúc này mới tươi tỉnh hơn một chút: “Ngươi muốn hỏi ta vì sao muốn tới cứu ngươi? Đây không phải là việc rất đơn giản sao. Bởi vì chỉ có người sống, mới có thể cảm nhận được sự đau khổ, chết đơn giản như vậy, không phải ngươi quá được lời sao? Ta không động được vào Tấn Vương, thì cớ gì lại tha chết cho ngươi dễ dàng như vậy.”
Dừng một chút, y lại tiếp tục nói rằng: “Lão Sở giở trò sau lưng ta, ta lại không thể vạch trần ngay trước mặt hắn—— nên ta tính lần này sẽ ngăn cản hắn, nếu hắn muốn giết ngươi cũng có những cách khác, ta khó lòng phòng bị. Chi bằng trước mắt cứ nghe theo hắn, sau rồi tìm cách trộm ngươi đem ra ngoài. Còn nghĩ rằng sẽ qua một khoảng thời gian nữa ngờ đâu hôm nay có được cơ hội. Hiện giờ lão Sở nghĩ ngươi đã chết, nên phòng giam bên đó sẽ không trông coi quá nghiêm ngặt. Chỉ cần đưa ngươi ra bên ngoài, thì ngươi sẽ thuộc về ta…”
Mộc Phàm nói tới đây, còn cười khẽ một chút, ánh trăng chiếu vào sườn mặt tuấn tú của y, mang vẻ quỷ khí dày đặc. Y ngồi xổm xuống, dùng bàn tay không trọn vẹn vỗ vỗ mặt ta, thanh âm khàn khàn lại lộ ra chút điên cuồng: “Vì ngươi ta đã mất đi tất cả, cho nên phải cho ngươi nếm thử chút mới được, ngươi đoán xem, ta sẽ làm gì ngươi? Một đao xẻ thịt ngươi xuống thì sao nhỉ?”
Người tốt một khi đã hóa thành kẻ ác thì ngay cả cơ hội quỳ xuống cũng không có đâu nha. Nhìn vẻ mặt “Ngươi kêu đi, ngươi gào đi, có la to đến rách họng cũng chả ma nào tới cứu ngươi” của y, ta bị cảm giác khiếp sợ khủng khiếp bao lấy, bản thân yếu ớt như thế, ta lại hôn mê.
Mộc Phàm: …
Tất cả uy hiếp dọa dẫm của y nghẹn ở lại ngực, không nói gì nhìn chằm chằm ta, hít vào thở ra, hít vào thở ra.
Nửa nén hương sau, đương lúc ta cho rằng tên này sắp điên đến độ muốn xông vào bóp chết ta, cuối cùng Mộc Phàm cũng cam chịu lôi túi nước ra, vặn mở cái nắp xuống nghẹn khuất vô cùng đút ta uống.
Tên này thật là tốt bụng mà.
Ta đắm mình trong sát khí đang phun trào mạnh mẽ của đối phương, lúc này cảm thấy không ngất thật thì quá có lỗi với ngụm nước y đút cho ta, trong lòng đối với Mộc Phàm sinh ra chút áy náy. Vì thế để không khiến mình trở thành tên cầm thú đáng phỉ nhổ, ta nằm ở trên đùi hắn, tận chức tận trách làm một giấc, cũng ép buộc bản thân xem nhẹ một vấn đề không lớn mà đáng lẽ nên bị xem nhẹ: nơi này nhìn qua cơ bản đều là người của lão Sở, Mộc Phàm không có thủ hạ, một mình sao xách được ta ra ngoài?
Là kéo ra ngoài, khiêng ra ngoài, cõng ra ngoài, hay là ôm ra ngoài?
Nếu được, ta vô cùng hy vọng không phải kiểu bế công chúa…
Nhưng sự thật chứng minh Mộc Phàm rất có thiên phú đóng vai nhân vật Boss phản diện, suy nghĩ của y ta chỉ là một diễn viên quần chúng trình độ bình thường không thể hiểu được.
Lúc tỉnh lại, ta phát hiện mình nằm ở phía trên một cái xe đẩy bằng tay, lại rơi vào tình trạng không thể động đây, không phát được ra âm thanh, chỉ có điều trên mặt được đắp mặt nạ da người, trên người còn được đắp kín một cái chăn mỏng.
Từ khe hở phía trên đầu chăn, ta có thể nhìn được một chút tình trạng phía bên ngoài, vừa lúc có thể nhìn thấy Mộc Phàm một tay kéo xe, một tay lau đi đám nước mắt vốn không tồn tại trên mặt.
“Vị quân gia này, tuy nói giờ dần năm khắc mới có thể xoá bỏ lệnh cấm thông hành, nhưng Đại Khánh luật pháp quy định, bệnh cấp tính có thể ra khỏi thành. Xin thương xót cho ta một chút, cha ta bệnh thật sự rất nặng, nghe nói vùng phụ cận bên ngoài thành có một đại phu, nói không chừng có thể cứu được mạng của cha ta.”
Ta: …
Có thể nói ta đây là thích hợp làm cha sao?
Mộc Phàm diễn kịch diễn đến tình thâm ý thiết, hơn nữa sắc trời đang u tối mù mịt lúc này, ngụy trang tuy rằng vụng về, nhưng cũng đủ để lừa kẻ ngoài nghề. Chỉ tiếc đại thúc trông cửa đã đứng cả một đêm, vừa mệt lại vừa nhàm chán, vô cùng quý trọng cơ hội này mà xúm lại, hưng trí bừng bừng duỗi dài cái cổ quét y vài lượt, không buông tha nói: “Thôi đi, ta chưa từng nghe thấy thầy thuốc nào như thế cả, ta thấy ngươi nôn nóng muốn ra khỏi thành như thế, hay lầ nhân dịp trời tối om om muốn đem cha ngươi ra bãi tha ma đi chôn, sau đó âm mưu chiếm lấy gia sản.”
Mộc Phàm vùi đầu xuống sâu hơn một chút, tỉnh bơ nói: “Quan gia nói đùa. Trong nhà nghèo đến nỗi ngay cả xe còn phải đi mượn về dùng, làm gì có gia sản gì?”
“Ta hỏi vậy thôi, ngươi chột dạ cái gì, hay là bị ta đoán trúng rồi.” Thủ vệ không vui lòng hừ một tiếng, bỗng nhiên đến gần rồi một phen xốc chăn lên, đưa tay sờ vào mặt ta.
Mộc Phàm mặt đầy nước mắt, cả người liền bổ nhào lên người ta, ngẩng đầu run nhè nhẹ, co rúm lại nhìn về phía thủ vệ kia, như là đột nhiên bị biến cố này làm cho hoảng sợ không nhẹ, y cắn cắn môi dưới dùng ánh mắt ướt sũng nhìn về phía thủ vệ.
Ánh mắt tên thủ vệ nhìn trên mặt y vài lần, đầy đáng khinh sờ sờ cằm mình: “Tuy rằng tư sắc bình thường, nhưng dáng người cũng không tồi…”
Mộc Phàm giật mình, như là bởi vì đột ngột không biết phải làm sao mà cúi đầu, có vẻ sở hãi hoảng hốt, tay phải cũng lặng lẽ mà sờ vào cái bọc nhỏ bên chân.
Trong lúc tình hình hết sức căng thẳng, lại nghe thấy một giọng nam hồn hậu vang lên: “Lý nhị, ngươi đang làm gì đó?”
Nụ cười Lý nhị cứng đờ, lập tức ngừng lại động tác, quay người quỳ trên mặt đất, dập cái đầu, có chút ngượng ngùng mà trả lời: “Dạ, bẩm Lương đại nhân, tiểu nhân thấy tên này khả nghi, cho nên vặn hỏi một chút.”
Ánh mắt cùng lúc liếc qua nhìn ta với Mộc Phàm, ta dường như có thể cảm nhận Mộc Phàm đang khẩn trương —— lưỡi đao trong tay y đã vẽ trên cổ ta một vết máu không nông không sâu. Nhưng người kia chỉ có nhìn y một lúc, vẫn chưa làm khó y, lạnh nhạt phân phó Lý nhị nói: “Nốt lần này, nếu lại để ta thấy ngươi làm khó dân thường lần nữa, quyết không bỏ qua cho ngươi. Không có việc gì thì thả cho hắn đi.”
Mộc Phàm thở dài nhẹ nhõm, nhân lúc ấy, ta không thèm quan tâm lưỡi dao trên cổ, dùng sức lực tích góp đã lâu, nghiêng cơ thể về một bên, cứ như vậy lăn từ trên xe đẩy xuống mặt đất, phát ra một tiếng vang thật lớn.
Mấy người đứng đó đều bị ta làm cho hoảng sợ.
Lông mày người họ Lương kia hơn nhăn lại, đang định bước tiếp rời đi, quay người lại liếc mắt nhìn ta một cái, vẻ mặt như đang suy ngẫm.
Không nghĩ đến ta có thể động đậy, Mộc Phàm trong nháy mắt bị sững sờ, nhưng vẫn thừa dịp giết chết ý đồ của ta, kéo lại chăn, cứ như vậy che chắn cả người ta, sau đó không nói lời nào liền muốn đặt ta lại lên xe.
Họ Lương cất tiếng ngăn cản: “Ngươi chờ một chút.”
Lòng bàn tay Mộc Phàm đã ướt đẫm mồ hôi: “Đại nhân có chuyện gì?”
Họ Lương sải bước đi tới, một phen đoạt lấy ta. Mộc Phàm nhanh chóng lui về phía sau một bước, gần như sẽ liều lĩnh ra tay.
Y rốt cuộc vẫn còn non lắm, dù cho ta uống thuốc mê, nhưng lại quá lơ là khinh suất, người anh em ta dù sao cũng đã được huấn luyện bài bản rồi. Bây giờ kể cả thằng ngốc cũng biết là Mộc Phàm có vấn đề.
Quả nhiên họ Lương cũng không có ý đưa ta thả về cho Mộc Phàm, mà là tự tay mình nhẹ nhàng đặt ta về xe đẩy.
… Ế, xe đẩy?
Chỗ này nhất định có gì đó không đúng!
“Nhìn bộ dạng của ngươi, muốn đặt lệnh tôn về sợ là hơi vất vả, để ta giúp ngươi một tay.”
Mộc Phàm bộ dáng không hiểu gì, ngơ ngơ ngác ngác mà mở miệng cảm ơn.
Sau đó tên họ Lương kia đỏ mặt, thế mà thằng đó lại đỏ mặt cơ đấy.
Ta không biết cảm giác mãnh liệt trong ta lúc này phải tả như thế nào, như thể là rất vui sướng mở túi plastic bọc bánh sủi cảo ra lại phát hiện bên trong không có túi giấm đi kèm, hay là trời nắng to phải chạy mấy km cuối cùng tìm thấy một quán nhỏ bán đồ uống lạnh giải khát thì lại được thông báo chỉ có nước ở nhiệt độ thường …
Ta nghĩ, cái cảm giác này, nên gọi là bị sụp hố ( bị lừa đảo).
Hết chương 57.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.