Quyển 1 - Chương 16: Mị ảnh phiêu di
Quan Trào
25/02/2014
Mộ Dung Tiểu Thiên chạy tới bên trong đám ngựa quái không ngừng né
tránh, xê dịch, ra tay. Tay, khuỷu tay, vai, đầu gối, thắt lưng, các bộ
vị toàn thân đều phối hợp tuyệt diệu, tiêu sái tự nhiên. Thân ảnh như
mây trôi nước chảy di động bên trong đám ngựa quái, rất nhanh công kích
tới một con ngựa quái. Những gì ẩn sâu trong đáy lòng hiện giờ như phát
cuồng mà kích phát ra. Vừa mau, vừa chuẩn, vừa ngoan độc. Một con ngựa
quái kia dường như là một đối thủ năm đó vậy, dường như là thủ hạ của Lý mập đang vây quanh hắn mà đánh đấm.
Mộ Dung Tiểu Thiên mặt không chút thay đổi, công kích linh hoạt sắc bén, không để cho chúng có cơ hội vồ trúng. Không ngừng công kích tới, không ngừng chớp động. Đột nhiên, lảo đảo một cái, Mộ Dung Tiểu Thiên một bước bước vào khoảng không, Mộ Dung Tiểu Thiên mất đi trọng tâm thiếu chút nữa ngã té lăn trên mặt đất. Mấy con ngựa quái nhanh chóng xông tới, cầm đại đao trong tay vô tình chém xuống.
Cảnh tượng mười năm trước khi Minh Viễn vì cứu mình mà chắn một đao như thiểm điện kia chợt thổi qua đầu. Mộ Dung Tiểu Thiên trong mắt ánh sáng như vẽ lên, “ chẳng lẽ vận mệnh của ta là sớm phải thăng thiên sao?” Chính là trong phút giây ấy, trong mắt Mộ Dung Tiểu Thiên hiện ra hào quang vô cùng kiên định. Một loại quyết tâm hùng mạnh vô cùng thản nhiên quật khởi, cái loại khí thế cứng cỏi quyết không chịu buông tha kích phát ra: “Lịch sử sẽ không tái diễn,” Mộ Dung Tiểu Thiên thét dài một tiếng, thân thể đột nhiên vặn vẹo một cách khó tin, một vài đạo tàn ảnh như quỷ mị đột nhiên hiện ra cách xa tới ngoài mấy trượng.
Đing… chúc mừng người chơi Ta Là Một Tên Trộm tự nghĩ ra kỹ năng, may mắn 2, ngộ tính 5, danh vọng 5000.
Đing… Chúc mừng người chơi Ta Là Một Tên Trộm là người đầu tiên trong [Vận Mệnh] tự nghĩ ra kỹ năng, thưởng cho danh vọng 2000.
Đing…. Người chơi Ta Là Một Tên Trộm tự nghĩ ra kỹ năng còn chưa đặt tên, xin mời đặt tên cho kỹ năng.
Mộ Dung Tiểu Thiên nghe thấy âm thanh của hệ thống vang lên, nhanh chóng lôi bảng thuộc tính ra nhìn xem, ở bảng kỹ năng quả nhiên hiện ra hơn một kỹ năng.
Kỹ năng:
1.(Chưa đặt tên) sơ cấp. lực lượng 5. nhanh nhẹn 10. tốc độ đề cao 4 lần. tốc độ công kích 5. kỹ năng khi sử dụng mỗi phút tiêu hao 50 MP. Không có thời gian cooldown.
Có 5% né tránh được công kích vật lý.
Có 1% sinh ra khả năng thuấn di, có thể trong nháy mắt di chuyển tới một địa phương trong vòng hai dặm.
Ha ha ha! Nhìn kỹ năng trâu bò như vậy, Mộ Dung Tiểu Thiên cảm thấy buồn bực mấy ngày qua tan biết hết, trời không phụ lòng người có công mà, nhẫn nại mấy ngày, trải qua n lần tử vong đau đớn tới khắc cốt ghi tâm. Mấy ngày chua xót, mấy ngày gian khổ biết bao nhiêu cố gắng mới có hồi báo. Tuy rằng cần MP cao tới dọa người nhưng thời khắc mấu chốt mà sử dụng, tuyệt đối là tuyệt chiêu bảo mệnh.
“Kêu là Mị Ảnh Phiêu Di đi.” Mộ Dung Tiểu Thiên suy nghĩ cái tên một chút, sau đó lựa chọn xác định.
Sáng sớm sương mù đã tan đi, dãy núi xa xa biển mây đã bốc lên, muôn hình vạn trạng. Trong trời đất khí thế bàng bạc đã bắt đầu gợn sóng.
Mộ Dung Tiểu Thiên nhìn trời đất mênh mông vô hạn, hùng tâm vạn trượng, ngửa mặt lên trời phát ra tiếng thét dài: “Hai mươi tám năm rồi, vận mệnh của ta tràn ngập bất đắc dĩ, hai mươi tám năm, hôm nay, vận mệnh của ta bắt đầu do chính ta nắm giữ!”….
Dương Từng đứng ở cửa tiệm quần áo ngửa đầu không ngừng nhìn đông ngó tây, thỉnh thoảng đứng bên người Phiêu Tuyết phát ra tiếng bực tức:
- Thật là, một đám người ăn sáng cũng chậm nữa, dùng khoang dưỡng sinh thì cần phải ăn no như vậy sao?
Phiêu Tuyết mân miệng nhẹ nhàng cười cười, liếc mắt nhìn Dương Tùng một cái nói:
- Em xem anh nhà, là không ăn được nho thì nói là nho còn xanh.
- Hừ!~ Dương Tùng không phục ngửa đầu nói:
- Dùng khoang dưỡng sinh thì giỏi sao? Anh mới không thèm cái đó!
-Thật không?~ Phiêu Tuyết hì hì cười trêu:
- Vậy ai ngày hôm qua đi tìm Diệp trợ lý năn nỉ mua một cái khoang dưỡng sinh vậy nhỉ.
- Á, chuyện bí mật như vậy mà cũng bị em biết sao?
Dương Tùng xấu hổ cười ha ha, buồn bực dùng chân đá đá bên dưới. Đột nhiên không kiên nhẫn nổi nữa kêu la lên:
- Mấy tên này sao lại làm ăn như thế nhỉ, dù có ăn bữa tiệc lớn cũng không lâu như thế! Sao vẫn còn chưa tới nữa.
Phiêu Tuyết tức giận lắc đầu dịu dàng nói:
- Anh nha, không chịu ngồi yên phút nào cả, không thể im lặng được một lúc sao! Còn muốn thăng cấp thành người chơi chính thức của tập đoàn Niệm Thiên mà một chút kiên nhẫn cũng không có.
Dương Tùng tròng mắt chuyển động, giảo hoạt cười hắc hắc hai tiếng:
- Nếu anh trở thành nhân viên chính thức, em có thể cân nhắc một chút về việc kia, hắc hắc.
- Cân nhắc cái gì nha? ~ Phiêu Tuyết mở to hai mắt nhìn Dương Tùng:
- Bình thường nhìn anh biết ăn nói, sao lúc này từng chữ một nói cũng không rõ là thế nào.
- Cân nhắc quan hệ của chúng ta đó.
Dương Từng gắt gao nhìn chằm chằm vào Phiêu Tuyết.
- Ghét thật, miệng chó không phun được ra ngà voi mà.
Phiêu Tuyết mặt đỏ bừng liếc mắt nhìn Dương Tùng một cái, nhưng là trong ánh mắt không có chút ý tứ chán ghét nào.
- Chú em, thừa lúc các anh không có ở đây định lừa gạt cô em bé nhỏ Phiêu Tuyết của chúng ta sao.
Vô Phong cùng Sát Thủ sóng vai đi tới.
- Đúng vậy đúng vậy, người ta tận dụng mọi thứ, bản lĩnh thật là cao.
Sát Thủ hợp xướng nói.
- Các anh, các chú đã không nói giúp cho thằng em này thì thôi lại còn bỏ đá xuống giếng nữa à.
Dương Tùng vẻ mặt đau khổ dài thanh ai oán.
Phiêu Tuyết xấu hổ dậm chân một cái, bất mãn nhìn mọi người nhẹ nhàng nói:
- Các người thật chán ghét à, nói nữa là ta tức giận đó.
- Được rồi, được rồi, không nói nữa.
Vô Phong nghiêm mặt nhìn Dương Tùng nói:
- Quần áo mua được chưa?
- Vâng, đã mua được rồi.
Dương Tùng gật đầu nói.
- Vậy chúng ta đi thôi, Triệu Hoán Sư đáng ở cửa thôn chờ chúng ta đó.
Vô Phong khoát tay, dẫn đầu mọi người đi tới phía cửa thôn.
Đi tới cửa thôn hội họp với Triệu Hoán Sư, mấy người liền đi tới rừng cây bên phải.
- Ngày mai có lẽ chúng ta có thể lên được lv 10, chúng ta có thể đi tới thành phố lớn rồi, thật sự là có chút mong chờ.
Triệu Hoán Sư vừa đi vừa cảm khái.
“Chúng ta có thể đi, nhưng anh Thiên thì sao.”Nghĩ như vậy, Dương Tùng trong lòng có chút trùng xuống
- Tái ông mất ngựa, không biết là họa hay là phúc?
Vô Phong nhìn ra phía xa xa, có chút thâm ý nói.
Dương Tùng khó hiểu muốn nói gì đó, nhưng miệng lại thở dốc, không có nói được, không thể ngậm miệng được mà đi lên phía trước.
Đi xuống dưới cái biểu ngữ không – ai – không – biết trong [Vận Mệnh] kia, mấy người kinh ngạc đứng ở bên ngoài nhìn vào, chỉ có Trường Không Vô Phong là lộ ra ý cười khó hiểu. Một màn trước mặt làm cho bọn họ không thể tin vào hai mắt mình. Mộ Dung Tiểu Thiên tiêu sái tự nhiên xuyên qua mấy chục con ngựa quái. Mỗi một động tác lưu loát gọn gàng như mây trôi nước chảy. Mỗi khi tới thời khắc nguy hiểm, Mộ Dung Tiểu Thiên tốc độ đột nhiên tăng nhanh hơn vài phần, mang theo vài đạo tàn ảnh mà hóa hiểm thành an.
- Tàn ảnh, vì sao anh Thiên lúc di chuyển lại tạo ra được tàn ảnh vậy?
Dương Tùng khó hiểu sợ hãi kêu lên thành tiếng.
- Tự nghĩ ra kỹ năng. Nếu ta đoán không sai thì anh Thiên đã sáng chế ra kỹ năng rồi.
Vô Phong bình tĩnh nói.
- A, ta cũng muốn, ta cũng muốn tự nghĩ ra kỹ năng.
Dương Tùng múa may tay chân vui sướng lớn tiếng ồn ào.
Vô Phong đột nhiên tung một chậu nước lạnh vào đầu Dương Tùng.
- Chú em cho rằng tự nghĩ ra kỹ năng là chuyện dễ dàng thực hiện sao? Không có quyết tâm kiên cường, không có dũng khí không từ bỏ, chú em có muốn cũng không được nhé. Có lẽ em có thể giống như anh Thiên chịu đau đớn thể xác do đao kiếm chém vào, có lẽ em cũng có thể nếm được muôn lần sợ hãi do tử vong mang lại. Nhưng em có thể có sự ẩn nhẫn cùng kinh nghiệm trường kì chém giết trong cuộc sống như anh Thiên không?
Vô Phong nói tới đây nhìn thật sâu vào vô số những vệt sẹo trên thân thể trần trụi của Mộ Dung Tiểu Thiên tiếp tục nói:
- Anh tuy rằng không biết quá khứ của anh Thiên, nhưng nhìn những vết sẹo chi chít trên người anh ấy, anh nghĩ, cái đó không phải là vô duyên vô cớ mà có đâu. Hơn nữa, cho dùng hết thảy toàn bộ những việc này em có thể làm được nhưng em cũng không nhất định có thể sáng chế ra được kỹ năng, bởi vì, ngoại trừ những thứ đó ra, còn có một thứ quan trọng nhất, đó chính là --- Cơ duyên xảo hợp!
Giọng nói của Vô Phong lúc trầm lúc nhấn mạnh rất có sức thuyết phục.
Mộ Dung Tiểu Thiên mặt không chút thay đổi, công kích linh hoạt sắc bén, không để cho chúng có cơ hội vồ trúng. Không ngừng công kích tới, không ngừng chớp động. Đột nhiên, lảo đảo một cái, Mộ Dung Tiểu Thiên một bước bước vào khoảng không, Mộ Dung Tiểu Thiên mất đi trọng tâm thiếu chút nữa ngã té lăn trên mặt đất. Mấy con ngựa quái nhanh chóng xông tới, cầm đại đao trong tay vô tình chém xuống.
Cảnh tượng mười năm trước khi Minh Viễn vì cứu mình mà chắn một đao như thiểm điện kia chợt thổi qua đầu. Mộ Dung Tiểu Thiên trong mắt ánh sáng như vẽ lên, “ chẳng lẽ vận mệnh của ta là sớm phải thăng thiên sao?” Chính là trong phút giây ấy, trong mắt Mộ Dung Tiểu Thiên hiện ra hào quang vô cùng kiên định. Một loại quyết tâm hùng mạnh vô cùng thản nhiên quật khởi, cái loại khí thế cứng cỏi quyết không chịu buông tha kích phát ra: “Lịch sử sẽ không tái diễn,” Mộ Dung Tiểu Thiên thét dài một tiếng, thân thể đột nhiên vặn vẹo một cách khó tin, một vài đạo tàn ảnh như quỷ mị đột nhiên hiện ra cách xa tới ngoài mấy trượng.
Đing… chúc mừng người chơi Ta Là Một Tên Trộm tự nghĩ ra kỹ năng, may mắn 2, ngộ tính 5, danh vọng 5000.
Đing… Chúc mừng người chơi Ta Là Một Tên Trộm là người đầu tiên trong [Vận Mệnh] tự nghĩ ra kỹ năng, thưởng cho danh vọng 2000.
Đing…. Người chơi Ta Là Một Tên Trộm tự nghĩ ra kỹ năng còn chưa đặt tên, xin mời đặt tên cho kỹ năng.
Mộ Dung Tiểu Thiên nghe thấy âm thanh của hệ thống vang lên, nhanh chóng lôi bảng thuộc tính ra nhìn xem, ở bảng kỹ năng quả nhiên hiện ra hơn một kỹ năng.
Kỹ năng:
1.(Chưa đặt tên) sơ cấp. lực lượng 5. nhanh nhẹn 10. tốc độ đề cao 4 lần. tốc độ công kích 5. kỹ năng khi sử dụng mỗi phút tiêu hao 50 MP. Không có thời gian cooldown.
Có 5% né tránh được công kích vật lý.
Có 1% sinh ra khả năng thuấn di, có thể trong nháy mắt di chuyển tới một địa phương trong vòng hai dặm.
Ha ha ha! Nhìn kỹ năng trâu bò như vậy, Mộ Dung Tiểu Thiên cảm thấy buồn bực mấy ngày qua tan biết hết, trời không phụ lòng người có công mà, nhẫn nại mấy ngày, trải qua n lần tử vong đau đớn tới khắc cốt ghi tâm. Mấy ngày chua xót, mấy ngày gian khổ biết bao nhiêu cố gắng mới có hồi báo. Tuy rằng cần MP cao tới dọa người nhưng thời khắc mấu chốt mà sử dụng, tuyệt đối là tuyệt chiêu bảo mệnh.
“Kêu là Mị Ảnh Phiêu Di đi.” Mộ Dung Tiểu Thiên suy nghĩ cái tên một chút, sau đó lựa chọn xác định.
Sáng sớm sương mù đã tan đi, dãy núi xa xa biển mây đã bốc lên, muôn hình vạn trạng. Trong trời đất khí thế bàng bạc đã bắt đầu gợn sóng.
Mộ Dung Tiểu Thiên nhìn trời đất mênh mông vô hạn, hùng tâm vạn trượng, ngửa mặt lên trời phát ra tiếng thét dài: “Hai mươi tám năm rồi, vận mệnh của ta tràn ngập bất đắc dĩ, hai mươi tám năm, hôm nay, vận mệnh của ta bắt đầu do chính ta nắm giữ!”….
Dương Từng đứng ở cửa tiệm quần áo ngửa đầu không ngừng nhìn đông ngó tây, thỉnh thoảng đứng bên người Phiêu Tuyết phát ra tiếng bực tức:
- Thật là, một đám người ăn sáng cũng chậm nữa, dùng khoang dưỡng sinh thì cần phải ăn no như vậy sao?
Phiêu Tuyết mân miệng nhẹ nhàng cười cười, liếc mắt nhìn Dương Tùng một cái nói:
- Em xem anh nhà, là không ăn được nho thì nói là nho còn xanh.
- Hừ!~ Dương Tùng không phục ngửa đầu nói:
- Dùng khoang dưỡng sinh thì giỏi sao? Anh mới không thèm cái đó!
-Thật không?~ Phiêu Tuyết hì hì cười trêu:
- Vậy ai ngày hôm qua đi tìm Diệp trợ lý năn nỉ mua một cái khoang dưỡng sinh vậy nhỉ.
- Á, chuyện bí mật như vậy mà cũng bị em biết sao?
Dương Tùng xấu hổ cười ha ha, buồn bực dùng chân đá đá bên dưới. Đột nhiên không kiên nhẫn nổi nữa kêu la lên:
- Mấy tên này sao lại làm ăn như thế nhỉ, dù có ăn bữa tiệc lớn cũng không lâu như thế! Sao vẫn còn chưa tới nữa.
Phiêu Tuyết tức giận lắc đầu dịu dàng nói:
- Anh nha, không chịu ngồi yên phút nào cả, không thể im lặng được một lúc sao! Còn muốn thăng cấp thành người chơi chính thức của tập đoàn Niệm Thiên mà một chút kiên nhẫn cũng không có.
Dương Tùng tròng mắt chuyển động, giảo hoạt cười hắc hắc hai tiếng:
- Nếu anh trở thành nhân viên chính thức, em có thể cân nhắc một chút về việc kia, hắc hắc.
- Cân nhắc cái gì nha? ~ Phiêu Tuyết mở to hai mắt nhìn Dương Tùng:
- Bình thường nhìn anh biết ăn nói, sao lúc này từng chữ một nói cũng không rõ là thế nào.
- Cân nhắc quan hệ của chúng ta đó.
Dương Từng gắt gao nhìn chằm chằm vào Phiêu Tuyết.
- Ghét thật, miệng chó không phun được ra ngà voi mà.
Phiêu Tuyết mặt đỏ bừng liếc mắt nhìn Dương Tùng một cái, nhưng là trong ánh mắt không có chút ý tứ chán ghét nào.
- Chú em, thừa lúc các anh không có ở đây định lừa gạt cô em bé nhỏ Phiêu Tuyết của chúng ta sao.
Vô Phong cùng Sát Thủ sóng vai đi tới.
- Đúng vậy đúng vậy, người ta tận dụng mọi thứ, bản lĩnh thật là cao.
Sát Thủ hợp xướng nói.
- Các anh, các chú đã không nói giúp cho thằng em này thì thôi lại còn bỏ đá xuống giếng nữa à.
Dương Tùng vẻ mặt đau khổ dài thanh ai oán.
Phiêu Tuyết xấu hổ dậm chân một cái, bất mãn nhìn mọi người nhẹ nhàng nói:
- Các người thật chán ghét à, nói nữa là ta tức giận đó.
- Được rồi, được rồi, không nói nữa.
Vô Phong nghiêm mặt nhìn Dương Tùng nói:
- Quần áo mua được chưa?
- Vâng, đã mua được rồi.
Dương Tùng gật đầu nói.
- Vậy chúng ta đi thôi, Triệu Hoán Sư đáng ở cửa thôn chờ chúng ta đó.
Vô Phong khoát tay, dẫn đầu mọi người đi tới phía cửa thôn.
Đi tới cửa thôn hội họp với Triệu Hoán Sư, mấy người liền đi tới rừng cây bên phải.
- Ngày mai có lẽ chúng ta có thể lên được lv 10, chúng ta có thể đi tới thành phố lớn rồi, thật sự là có chút mong chờ.
Triệu Hoán Sư vừa đi vừa cảm khái.
“Chúng ta có thể đi, nhưng anh Thiên thì sao.”Nghĩ như vậy, Dương Tùng trong lòng có chút trùng xuống
- Tái ông mất ngựa, không biết là họa hay là phúc?
Vô Phong nhìn ra phía xa xa, có chút thâm ý nói.
Dương Tùng khó hiểu muốn nói gì đó, nhưng miệng lại thở dốc, không có nói được, không thể ngậm miệng được mà đi lên phía trước.
Đi xuống dưới cái biểu ngữ không – ai – không – biết trong [Vận Mệnh] kia, mấy người kinh ngạc đứng ở bên ngoài nhìn vào, chỉ có Trường Không Vô Phong là lộ ra ý cười khó hiểu. Một màn trước mặt làm cho bọn họ không thể tin vào hai mắt mình. Mộ Dung Tiểu Thiên tiêu sái tự nhiên xuyên qua mấy chục con ngựa quái. Mỗi một động tác lưu loát gọn gàng như mây trôi nước chảy. Mỗi khi tới thời khắc nguy hiểm, Mộ Dung Tiểu Thiên tốc độ đột nhiên tăng nhanh hơn vài phần, mang theo vài đạo tàn ảnh mà hóa hiểm thành an.
- Tàn ảnh, vì sao anh Thiên lúc di chuyển lại tạo ra được tàn ảnh vậy?
Dương Tùng khó hiểu sợ hãi kêu lên thành tiếng.
- Tự nghĩ ra kỹ năng. Nếu ta đoán không sai thì anh Thiên đã sáng chế ra kỹ năng rồi.
Vô Phong bình tĩnh nói.
- A, ta cũng muốn, ta cũng muốn tự nghĩ ra kỹ năng.
Dương Tùng múa may tay chân vui sướng lớn tiếng ồn ào.
Vô Phong đột nhiên tung một chậu nước lạnh vào đầu Dương Tùng.
- Chú em cho rằng tự nghĩ ra kỹ năng là chuyện dễ dàng thực hiện sao? Không có quyết tâm kiên cường, không có dũng khí không từ bỏ, chú em có muốn cũng không được nhé. Có lẽ em có thể giống như anh Thiên chịu đau đớn thể xác do đao kiếm chém vào, có lẽ em cũng có thể nếm được muôn lần sợ hãi do tử vong mang lại. Nhưng em có thể có sự ẩn nhẫn cùng kinh nghiệm trường kì chém giết trong cuộc sống như anh Thiên không?
Vô Phong nói tới đây nhìn thật sâu vào vô số những vệt sẹo trên thân thể trần trụi của Mộ Dung Tiểu Thiên tiếp tục nói:
- Anh tuy rằng không biết quá khứ của anh Thiên, nhưng nhìn những vết sẹo chi chít trên người anh ấy, anh nghĩ, cái đó không phải là vô duyên vô cớ mà có đâu. Hơn nữa, cho dùng hết thảy toàn bộ những việc này em có thể làm được nhưng em cũng không nhất định có thể sáng chế ra được kỹ năng, bởi vì, ngoại trừ những thứ đó ra, còn có một thứ quan trọng nhất, đó chính là --- Cơ duyên xảo hợp!
Giọng nói của Vô Phong lúc trầm lúc nhấn mạnh rất có sức thuyết phục.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.