Quyển 1 - Chương 37: Skill Đỉnh Của Minh Tâm
Quan Trào
25/02/2014
Mọi người lục soát toàn bộ khu vực, kết quả vẫn không thu hoạch được gì. Bởi May Mắn của Tiểu Thiên rất cao, huy chương rớt cũng rất nhanh.
Trong khoảng thời gian rất ngắn 7 chiếc huy chương đã vào trong tay.
Không tìm được lối vào Quỷ Vương Điện nên cũng chỉ đành li khai Quỷ Cốc trong thất vọng.
Quay trở lại Thành Thông Minh, Giám Định sở, đồ cần bán cũng đã bán, giám định cũng giám định xong, mọi người add nhau vào friend list rồi cáo biệt.
Tiểu Thiên về đến thành Phượng Hoàng vẫn còn chưa ngồi ấm chỗ, Vô Phong đã PM.
- Sao hôm nay lại đến tìm ta thế này, có việc gì à?
- Có tin tức của Minh Tâm….
- Cậu ở đâu?
- Em đang ở Kỳ Lân Thành, Khoái Hoạt Lâu.
- Tốt, ta đến ngay.
Kỳ Lân Thành, nằm ở trung tâm server Trung Quốc, quy mô kiến trúc lớn nhất trong 6 đại thành, Khoái Hoạt Lâu ở đây cũng thuộc dạng tửu lâu lớn nhất.
Mộ Dung Tiểu Thiên không ngừng nghỉ chạy tới nơi, đi thẳng lên phòng tầng 2, vừa bước vào cửa, miệng đã hỏi:
- Minh Tâm đang ở chỗ nào?
- Anh ngồi xuống trước đã.
Trường Không Vô Phong đưa lên một tách trà.
- Nói đi, tình huống của Minh Tâm chắc không tốt?
- Đúng vậy! Cô ấy đang ở cô nhi viện!
Vô Phong trầm giọng.
Nội tâm áy náy vô cùng, thanh âm Tiểu Thiên lạnh lùng:
- Chú của nàng ở đâu, hắn ở nơi nào?
- Bỏ đi Thiên ca, hiện tại tìm kẻ kia cũng là vô dụng.
- Vậy hãy cho ta biết tình huống cụ thể của Minh Tâm.
Cho du tìm được chú của Minh Tâm ở đâu thì làm gì cơ chứ? Giết hắn? Minh Tâm chắc không hi vọng như vậy.
- 8 năm trước Minh Tâm được chú đưa vào cô nhi viện, còn may lương tâm kẻ kia vẫn còn, không vứt bỏ cô bé nơi đầu đường xó chợ, nếu không sợ là …
Vô Phong lắc đầu không cần nói tiếp.
- Bọn mình đi cô nhi viện!
Mộ Dung Tiểu Thiên không chờ được nữa…
Chiếc xe lăn bánh trên con đường dài, không khí bên trong rất nặng nề. Tiểu Thiên, Tĩnh Di, Vô Phong, Dương Tùng còn có Phiêu Tuyết đều không nói gì.
Quá khứ của Mộ Dung Tiểu Thiên cũng không cần phải giấu diếm. Cho nên cả nhóm đều vì chuyện của Minh Tâm mà buồn bực.
Ô tô chậm rãi dừng lại ở cửa cô nhi viện, Vô Phong dẫn mọi người đi gặp viện trưởng. Thủ túc rời khỏi đã được người của Niệm Thiên làm xong.
- Hoàn cảnh của Minh Tâm vốn là phải đến Viện Phúc Lợi, nhưng đứa nhỏ này rất thông minh lại ngoan ngoãn, ai cũng phải thích. Hơn nữa khả năng đánh piano rất tốt, Minh Tâm có thể dạy bọn nhỏ ca hát nữa.
Viện trưởng giải thích:
- Minh Tâm thị giác không được nhưng thính giác rất linh mẫn. Bị tật mà vẫn có thể học nên được piano, có người cưu mang, ta thật sự cảm kích. Đứa nhỏ này phải cả đời ở Cô Nhi Viện thì đúng là tàn nhẫn với nó.
Mọi người xuyên qua hành lang đi đến một cái sân lớn, tiếng đàn trong trẻo vang lên từ phòng học trước mặt.
Tiểu Thiên tiến lại gần, dõi qua cửa sổ có thể nhìn thấy Minh Tâm, tuy rằng đã là đại cô nương hai mươi mấy tuổi nhưng bóng dáng 10 năm trước vẫn còn. Trên khuôn mặt thanh lệ, đôi mắt vô thần mê mang. Mộ Dung Tiểu Thiên đau đớn.
- Viện trưởng là cô ạ?
Tiếng đàn ngừng lại.
- Minh Tâm, có người đến đón con.
- Ai vậy!
Thân thể cô gái giật nhẹ, 8 năm qua không có ai đến thăm mình, càng là không có ai dẫn mình đi, bản thân bị vứt bỏ, trong lòng sớm đã nguội lạnh.
- Minh Tâm muội, là ta, Thiên Ca.
Thanh âm khàn khàn nghẹn ngào.
Minh Tâm đứng lên, sắc mặt trắng như tờ giấy, cắn môi ngăn cản nước mắt rơi xuống.
Mộ Dung Tiểu Thiên chậm rãi lại gần, lấy tay quàng lấy mái tóc thơm:
- Anh biết, em đã chịu nhiều ấm ức, muốn khóc thì cứ khóc to lên, khóc xong rồi trong lòng cũng nhẹ nhàng một chút.
Minh Tâm bỗng bắt lấy cánh tay người con trai phía trước, hàm răng ghim chặt vào các thớ thịt đồng thời tiếng nức nở vang lên.
Máu từng giọt từng giọt rơi xuống, song khuôn mặt Mộ Dung Tiểu Thiên rất bình thản.
- Anh biết, em là rất hận Thiên giao em cho chú ruột, nhưng mà Thiên chưa bao giờ quên em, việc năm đó là có lỗi khổ không nói ra được.
Thanh âm hắn dịu dàng.
- Đúng đó Minh Tâm, cô đừng nên trách hắn. Thiên ca cách xa cô là vì ngồi tù 10 năm, hắn cũng không có cách nào a.
Vô Phong cảm khái ở bên cạnh.
Minh Tâm rùng mình, sau đó là bổ nhào vào lòng Mộ Dung Tiểu Thiên khóc lớn, chua xót trong 10 năm được cứ thế được phát tiết.
Phiêu Tuyết trông thấy cảnh này nước mắt nước mũi đầm đìa, mà Vô Phong hán tử thâm trầm, cũng lặng lẽ rơi lệ.
Lời dẫn: (ko bik sao lại có đoạn này:24:, thoy cọp vào đại vậy, truyện này ta ko đọc :21:)
Kokoro (Trái tim) – 1 cô bé robot được sáng tạo ra là để hiểu được tình cảm.
Đừng bao giờ mở hệ thống ấy. Nó có thể quá sức với con đấy ….
Bây giờ bắt đầu chuyển động, điều kỳ diệu đã xảy ra.
Tại sao nước mắt mình không ngừng rơi?
Tại sao mình run rẩy?
Tại sao tim mình đập mạnh như vậy?
Bài hát nằm trong top các ca khúc của Vocal Loid – chương trình “đọc” tiếng nhật với 6 giọng nói khác nhau. Bài hát trên đều là giọng máy tính đó nhá. Rời khỏi Cô Nhi Viện, mọi người về đến nhà Tĩnh Di, Minh Tâm cũng chuyển đến đây ở tạm.
- Anh Thiên à, em nghĩ nên đưa Minh Tâm vào [ Vận Mệnh ] thử xem, có khi cô bé có thể nhìn trở lại đó.
Trên bàn cơm, Phiêu Tuyết đưa ra đề nghị.
- Ừ nhỉ, sao chúng ta lại không nghĩ ra cái này sớm hơn!
Mộ Dung Tiểu Thiên vui mừng như điên.
Mọi người đều trầm trồ, khả năng thành công không phải không có, nếu như được thì đây sẽ là bước ngoặt lớn nha.
Nhanh chóng phân công, Tiểu Thiên và Dương Tùng đi mua máy dưỡng sinh, Tĩnh Di Phiêu Tuyết mua đồ đồ dùng thiết yếu hàng ngày. Trường Phong ở lại giảng giải cho Minh Tâm những tri thức liên quan về [ Vận Mệnh ].
Mấy giờ sau, tất cả đều đã chuẩn bị thỏa đáng, Minh Tâm đăng ký tài khoản rồi log out thông báo nơi sinh – Thôn Tân Thủ 568.
- Tĩnh Di, Minh Tâm hiện giờ phiền em chiếu cố, chờ anh mua được nhà sẽ đón về.
- Tiểu Thiên, con nói những lời đó làm gì, nhà chúng ta có được như bây giờ đều là nhờ con cả.
Mẹ Tĩnh Di hơi bực:
- Con cũng thật quá khách khí, cứ yên tâm, cô nhất định đối đãi với Minh Tâm như con đẻ!
- Cô, cảm ơn cô.
Mộ Dung Tiểu Thiên cảm kích:
- Con đây cũng đành giao Minh Tâm cho cô vậy.
- Đứa nhỏ này, buồn cười chưa kìa, không giao cho cô thì còn giao cho ai nữa?
Mẹ Tĩnh Di cười ấm áp.
Tách ra rồi, Tiểu Thiên vội vã chạy về nhà, nhóm Vô Phong cũng trở về Niệm Thiên.
Vào game chạy đến truyền tống trận, tới Thôn Tân Thủ 568, mọi người đã đến đầy đủ.
- Sao rồi, có nhìn được không?
Mộ Dung Tiểu Thiên mong chờ nhìn về phía Minh Tâm.
Cô bé lắc đầu.
Vẻ mặt Vô Phong, Phiêu Tuyết, Tĩnh Di, Dương Tùng đều rất nghiêm túc.
Tiểu Thiên bị vứt từ lò lửa sang hầm băng, thất vọng vô cùng.
- Nhưng mà …
Minh Tâm lao vào vòng tay của gã trai, ôm lấy cổ hắn, trên mặt nàng nở một nụ cười tỏa sáng:
- Nhưng mà, em học được một skill quan sát, mắt không thấy được nhưng có thể cảm nhận được, trong phạm vi 150 mét có thể xác định tất cả mọi vật, chi tiết đến từng chiếc lá mầm cây.
Bọn người đứng bên không kìm được phì cười.
- Được, không ngờ dám đùa giỡn ta.
Mộ Dung Tiểu Thiên vui vẻ trong lòng lại muốn khóc:
- Minh Viễn thấy không? Minh Tâm muội muội cười rồi, cuối cùng nàng cũng có thể nhìn thấy trời xanh, mây trắng, cuối cùng cũng thấy được ánh sáng mặt trời.
- Em nha, lại cùng huề với bọn chúng trêu đùa anh.
Tiểu Thiên từ ái vỗ vỗ đầu nhỏ. Sau đó quay sang sai phái với những người còn lại:
- Đi nào, đến thành Phượng Hoàng xem phủ Đệ Nhất Trộm của ta.
Chỉ ngoài Tĩnh Di đã từng đến, những người khác đều phải kinh ngạc trước khí khái của Kẻ Trộm Phủ.
- Võ Đại, Võ Đạiiii!
- Anh Thiên đừng gọi nữa, giờ này Võ Đại chắc ở Thiên Hạ Đệ Nhất Trộm Tửu Lâu, nơi đó nha, mỹ nữ thành đàn!
Tĩnh Di cười tủm tỉm.
- Mỹ nữ thành đàn là sao???
Mộ Dung Tiểu Thiên không hiểu.
- Anh đi rồi sẽ biết.
Mấy người muốn đi Tửu Lâu cần tìm đến khu phố phồn hoa bậc nhất Phượng Hoàng thành.
Còn chưa đến nơi, cảnh tượng đã đủ làm cho vị chủ nhân trợn mắt há mồm. Phía dưới tấm biển Thiên Hạ Đệ Nhất Tửu Lâu có 4 cô bé người chơi xinh đẹp, toàn bộ mặc mini-zip, áo ngắn có thêu kí hiệu của liên minh thương nghiệp Đệ Nhất Kẻ Trộm. Các cô cầm hoa tươi vui vẻ chào đón khách hàng.
- Hoan nghênh đã đến tửu lâu của chúng em, các anh đến uống rượu ở tầng 1 hay là thuê phòng ạ?
- Bọn mình à một … không … uống rượu, hai không thuê phòng, là tìm Võ Đại, cô gọi hắn đến đây đi.
Cô bé xinh đẹp đánh giá Mộ Dung Tiểu Thiên, gã này mặc bạch trang bị, đã thế lại còn lấm lem không chịu giặt. Dĩ nhiên phải bất mãn với Mộ Dung Tiểu Thiên:
- Cậu nghĩ cậu là ai? Rõ ràng là nhà quê mới lên tỉnh, còn muốn gọi chủ cửa hàng nhà ta ra gặp? Chưa đủ tuổi đâu!
Mộ Dung Tiểu Thiên ngây ngẩn, tay sờ sờ cái sống mũi. Nhóm Vô Phong ở bên thì cứ bụm miệng mà cười.
- Hay, hay lắm, chủ của các cô đúng là tai to mặt lớn nha.
Mộ Dung Tiểu Thiên bực quá hóa cười:
- Như vậy thì phiền cô nói vị trí của hắn ra để tự ta đến gặp vậy!
- Chủ của chúng tôi đang nghỉ ngơi trên lầu, cậu không có việc gì thì đừng làm phiền.
Cô bé kia ngăn Mộ Dung Tiểu Thiên lại.
Lần này Tiểu Thiên là giận điên rồi, mở máy quát to:
- Mịa thằng Võ Đại, mày nhanh lăn ra đây cho ông … - Woa, hóa ra lão Đại đến rồi.
Một cô gái xinh đẹp bước đến trước mặt mọi người, cô mỉm cười hòa nhãn:
- Kẻ nào dám làm ngài tức giận như vậy, chút nữa em sẽ thu thập. Mời lên tầng 2 uống chén nước, ông chủ Võ sẽ đến ngay bây giờ.
- Tiểu Lệ, Tiểu Lệ!
- Dạ!
- Em dẫn mấy vị này lên phòng 2 tầng 2, không thể đắc tội được nha.
- Các vị mời.
Nhìn Mộ Dung Tiểu Thiên đã đi xa, mặt nữ quản lý trầm xuống:
- Tiểu Hồng làm gì vậy, cả lão Đại cũng dám đắc tội.
- Tại hắn mặc đồ lởm quá, em cứ tưởng là vô lại đấy chứ.
- Hừ, chị đã nói thế nào, phải để tầm mắt rộng ra, không phải trên đầu hắn lù lù Ta Là Một Tên Trộm à? Sao em còn nhìn không thấy?
Nữ quản lý nghiêm khắc.
- Em…
- Được rồi, không cần nói nữa, nếu ông chủ là dạng tính tình không độ lượng thì em chờ bị đuổi đi thôi.
Tiểu Hồng hơi sợ …
Nhóm người tiến vào phòng. Nội thất đúng là xa hoa, Mộ Dung Tiểu Thiên nhìn mà đau lòng. Bàn, thảm, đèn trang trí, đũa cốc, mỗi một dạng đều tinh mĩ hợp thời.
- Anh Thiên giàu ghê, chỗ này tốn không ít tiền nha.
Dương Tùng thè lưỡi.
- Đổ bao nhiêu vào đây không biết, nhưng hơn 100 vạn của ta … Bại gia Võ Đại cũng ngặm hết rồi!!!
- Bại gia???
Vô Phong giật mình:
- Từ Trộm phủ đến đến tửu lâu này, bố trí quản lý quy mô đều không phải người thường có thể làm được, chờ khi tính năng Cảm Giác Thực được mở, chỗ này sẽ không hốt tiền không được.
- Cậu còn chưa đi cửa hàng vũ khí ở bên cạnh Giám Định Sở, hiệu thuốc bên Điểm Sống Lại và nông trại ở ngoài thành đó, chứ không sẽ càng dọa người.
Tĩnh Di che miệng cười.
- Cao minh!!!
Vô Phong sửng sốt, tiếp đó lại thở dài:
- Theo lẽ thường người chơi đi Giám Định sở trước phải mua trang bị, mà từ điểm hồi sinh ra sẽ ra mua thuốc đầu tiên, vị anh hùng này suy tính thật tốt.
- Nghe cậu nói vậy, bọn mình cũng thật muốn gặp vị anh hùng này nha.
Phiêu Tuyết sốt ruột.
- Làm mọi người đợi lâu, ngượng ghê.
Tiểu Lệ đẩy cửa vào, đi sau là 18 girl xinh, mỗi người bưng mâm nhỏ, sau đó thuần thục sắp đặt lên bàn.
Tiểu Lệ mở rượu rót đầy ly của mọi người:
- Các vị trước hết thưởng thức chút thức ăn, ông chủ sẽ đến ngay.
Sau đó cô bé mới xoay người rời đi.
- Woa, mấy em này được huấn luyện thật tốt.
Dương Tùng hưng phấn.
- Nhìn thấy nhiều em xinh đẹp nên phởn phải không!
Phiêu Tuyết nhéo Dương Tùng.
- Thiên ca, dù sao anh cũng nhìn không thuận mắt Võ Đại, hay là anh để hắn đến Kỳ Lân thành giúp chúng em phát triển đi!
Vô Phong hướng chủ ý đến Võ Đại.
- Chú cho anh là ngu ngốc hả.
Mộ Dung Tiểu Thiên cười ha ha:
- Nếu không thấy hắn là thiên tài kinh doanh anh đã không để hắn đốt mất 100 vạn.
- Chủ công, anh cuối cùng cũng thừa nhận em là thiên tài.
Thân hình Võ Đại chui vào phòng, đi theo là nữ quản lí.
- Chú mày đúng là dân trộm cắp, trốn ở xó xỉnh nghe lén người ta nói chuyện!
- Không có cách nào, dưới tay Trộm đại ca, nào có ai không phải trộm!
- Là mày thích ăn đòn đó nha ….
Mọi người cười đùa vui vẻ.
- Anh ơi, tiền, tài chính của em sắp về mo rồi.
Cùng ngồi xuống ăn đã lâu, rượu cũng uống đủ, Võ Đại đưa ra nan đề.
- Không phải đã nói doanh thu ở đây rất tốt sao? Còn vũ khí cùng thuốc men cũng kiếm không ít tiền chứ?
- Anh nói thì đúng đấy. Nhưng mà cắn cứ ngoài thành vứt đi đâu? Còn dự án Quán Rượu Anh Hùng nữa! Cái này toàn cần tiền nha.
Tiểu Thiên trầm mặc thầm nghĩ: “Xem ra chỉ có thể đi đánh Hồn Dong Binh.”
- Vô Phong, cậu đi qua Nghĩ Huyệt (Hang Kiến) chưa? Địa hình bên đó thế nào?
- Khá là phức tạp đó, Nghĩ Huyệt là một mê cung, quái lv cao hơn, bọn em đi 3 lần còn không tìm được đường lên tầng 3.
Vô Phong bất đắc dĩ nhún vai.
- Giống Quỷ Cốc, cúng không tìm được đường vào Quỷ Vương Điện.
Hai gã đều cảm khái giống nhau.
- Đó là quá khứ, bây giờ tình huống thay đổi lớn rồi.
Phiêu Tuyết cười hi hi, bộ dạng tự tin.
- Có biện pháp?
- Em không nhưng có người biết.
- Vòng vo thế không biết, trực tiếp nói ra đi … mà!
Dương Tùng nôn nóng.
Phiêu Tuyệt trừng mắt với người yêu rồi mới chỉ Minh Tâm:
- Mọi người quên đặc thù kỹ năng của Minh Tâm rồi hả?
- Không sai.
Vô Phong vui vẻ cười.
- Ngày mai tiến quân Quỷ Vương Điện.
Mộ Dung Tiểu Thiên ra quyết định.
Không tìm được lối vào Quỷ Vương Điện nên cũng chỉ đành li khai Quỷ Cốc trong thất vọng.
Quay trở lại Thành Thông Minh, Giám Định sở, đồ cần bán cũng đã bán, giám định cũng giám định xong, mọi người add nhau vào friend list rồi cáo biệt.
Tiểu Thiên về đến thành Phượng Hoàng vẫn còn chưa ngồi ấm chỗ, Vô Phong đã PM.
- Sao hôm nay lại đến tìm ta thế này, có việc gì à?
- Có tin tức của Minh Tâm….
- Cậu ở đâu?
- Em đang ở Kỳ Lân Thành, Khoái Hoạt Lâu.
- Tốt, ta đến ngay.
Kỳ Lân Thành, nằm ở trung tâm server Trung Quốc, quy mô kiến trúc lớn nhất trong 6 đại thành, Khoái Hoạt Lâu ở đây cũng thuộc dạng tửu lâu lớn nhất.
Mộ Dung Tiểu Thiên không ngừng nghỉ chạy tới nơi, đi thẳng lên phòng tầng 2, vừa bước vào cửa, miệng đã hỏi:
- Minh Tâm đang ở chỗ nào?
- Anh ngồi xuống trước đã.
Trường Không Vô Phong đưa lên một tách trà.
- Nói đi, tình huống của Minh Tâm chắc không tốt?
- Đúng vậy! Cô ấy đang ở cô nhi viện!
Vô Phong trầm giọng.
Nội tâm áy náy vô cùng, thanh âm Tiểu Thiên lạnh lùng:
- Chú của nàng ở đâu, hắn ở nơi nào?
- Bỏ đi Thiên ca, hiện tại tìm kẻ kia cũng là vô dụng.
- Vậy hãy cho ta biết tình huống cụ thể của Minh Tâm.
Cho du tìm được chú của Minh Tâm ở đâu thì làm gì cơ chứ? Giết hắn? Minh Tâm chắc không hi vọng như vậy.
- 8 năm trước Minh Tâm được chú đưa vào cô nhi viện, còn may lương tâm kẻ kia vẫn còn, không vứt bỏ cô bé nơi đầu đường xó chợ, nếu không sợ là …
Vô Phong lắc đầu không cần nói tiếp.
- Bọn mình đi cô nhi viện!
Mộ Dung Tiểu Thiên không chờ được nữa…
Chiếc xe lăn bánh trên con đường dài, không khí bên trong rất nặng nề. Tiểu Thiên, Tĩnh Di, Vô Phong, Dương Tùng còn có Phiêu Tuyết đều không nói gì.
Quá khứ của Mộ Dung Tiểu Thiên cũng không cần phải giấu diếm. Cho nên cả nhóm đều vì chuyện của Minh Tâm mà buồn bực.
Ô tô chậm rãi dừng lại ở cửa cô nhi viện, Vô Phong dẫn mọi người đi gặp viện trưởng. Thủ túc rời khỏi đã được người của Niệm Thiên làm xong.
- Hoàn cảnh của Minh Tâm vốn là phải đến Viện Phúc Lợi, nhưng đứa nhỏ này rất thông minh lại ngoan ngoãn, ai cũng phải thích. Hơn nữa khả năng đánh piano rất tốt, Minh Tâm có thể dạy bọn nhỏ ca hát nữa.
Viện trưởng giải thích:
- Minh Tâm thị giác không được nhưng thính giác rất linh mẫn. Bị tật mà vẫn có thể học nên được piano, có người cưu mang, ta thật sự cảm kích. Đứa nhỏ này phải cả đời ở Cô Nhi Viện thì đúng là tàn nhẫn với nó.
Mọi người xuyên qua hành lang đi đến một cái sân lớn, tiếng đàn trong trẻo vang lên từ phòng học trước mặt.
Tiểu Thiên tiến lại gần, dõi qua cửa sổ có thể nhìn thấy Minh Tâm, tuy rằng đã là đại cô nương hai mươi mấy tuổi nhưng bóng dáng 10 năm trước vẫn còn. Trên khuôn mặt thanh lệ, đôi mắt vô thần mê mang. Mộ Dung Tiểu Thiên đau đớn.
- Viện trưởng là cô ạ?
Tiếng đàn ngừng lại.
- Minh Tâm, có người đến đón con.
- Ai vậy!
Thân thể cô gái giật nhẹ, 8 năm qua không có ai đến thăm mình, càng là không có ai dẫn mình đi, bản thân bị vứt bỏ, trong lòng sớm đã nguội lạnh.
- Minh Tâm muội, là ta, Thiên Ca.
Thanh âm khàn khàn nghẹn ngào.
Minh Tâm đứng lên, sắc mặt trắng như tờ giấy, cắn môi ngăn cản nước mắt rơi xuống.
Mộ Dung Tiểu Thiên chậm rãi lại gần, lấy tay quàng lấy mái tóc thơm:
- Anh biết, em đã chịu nhiều ấm ức, muốn khóc thì cứ khóc to lên, khóc xong rồi trong lòng cũng nhẹ nhàng một chút.
Minh Tâm bỗng bắt lấy cánh tay người con trai phía trước, hàm răng ghim chặt vào các thớ thịt đồng thời tiếng nức nở vang lên.
Máu từng giọt từng giọt rơi xuống, song khuôn mặt Mộ Dung Tiểu Thiên rất bình thản.
- Anh biết, em là rất hận Thiên giao em cho chú ruột, nhưng mà Thiên chưa bao giờ quên em, việc năm đó là có lỗi khổ không nói ra được.
Thanh âm hắn dịu dàng.
- Đúng đó Minh Tâm, cô đừng nên trách hắn. Thiên ca cách xa cô là vì ngồi tù 10 năm, hắn cũng không có cách nào a.
Vô Phong cảm khái ở bên cạnh.
Minh Tâm rùng mình, sau đó là bổ nhào vào lòng Mộ Dung Tiểu Thiên khóc lớn, chua xót trong 10 năm được cứ thế được phát tiết.
Phiêu Tuyết trông thấy cảnh này nước mắt nước mũi đầm đìa, mà Vô Phong hán tử thâm trầm, cũng lặng lẽ rơi lệ.
Lời dẫn: (ko bik sao lại có đoạn này:24:, thoy cọp vào đại vậy, truyện này ta ko đọc :21:)
Kokoro (Trái tim) – 1 cô bé robot được sáng tạo ra là để hiểu được tình cảm.
Đừng bao giờ mở hệ thống ấy. Nó có thể quá sức với con đấy ….
Bây giờ bắt đầu chuyển động, điều kỳ diệu đã xảy ra.
Tại sao nước mắt mình không ngừng rơi?
Tại sao mình run rẩy?
Tại sao tim mình đập mạnh như vậy?
Bài hát nằm trong top các ca khúc của Vocal Loid – chương trình “đọc” tiếng nhật với 6 giọng nói khác nhau. Bài hát trên đều là giọng máy tính đó nhá. Rời khỏi Cô Nhi Viện, mọi người về đến nhà Tĩnh Di, Minh Tâm cũng chuyển đến đây ở tạm.
- Anh Thiên à, em nghĩ nên đưa Minh Tâm vào [ Vận Mệnh ] thử xem, có khi cô bé có thể nhìn trở lại đó.
Trên bàn cơm, Phiêu Tuyết đưa ra đề nghị.
- Ừ nhỉ, sao chúng ta lại không nghĩ ra cái này sớm hơn!
Mộ Dung Tiểu Thiên vui mừng như điên.
Mọi người đều trầm trồ, khả năng thành công không phải không có, nếu như được thì đây sẽ là bước ngoặt lớn nha.
Nhanh chóng phân công, Tiểu Thiên và Dương Tùng đi mua máy dưỡng sinh, Tĩnh Di Phiêu Tuyết mua đồ đồ dùng thiết yếu hàng ngày. Trường Phong ở lại giảng giải cho Minh Tâm những tri thức liên quan về [ Vận Mệnh ].
Mấy giờ sau, tất cả đều đã chuẩn bị thỏa đáng, Minh Tâm đăng ký tài khoản rồi log out thông báo nơi sinh – Thôn Tân Thủ 568.
- Tĩnh Di, Minh Tâm hiện giờ phiền em chiếu cố, chờ anh mua được nhà sẽ đón về.
- Tiểu Thiên, con nói những lời đó làm gì, nhà chúng ta có được như bây giờ đều là nhờ con cả.
Mẹ Tĩnh Di hơi bực:
- Con cũng thật quá khách khí, cứ yên tâm, cô nhất định đối đãi với Minh Tâm như con đẻ!
- Cô, cảm ơn cô.
Mộ Dung Tiểu Thiên cảm kích:
- Con đây cũng đành giao Minh Tâm cho cô vậy.
- Đứa nhỏ này, buồn cười chưa kìa, không giao cho cô thì còn giao cho ai nữa?
Mẹ Tĩnh Di cười ấm áp.
Tách ra rồi, Tiểu Thiên vội vã chạy về nhà, nhóm Vô Phong cũng trở về Niệm Thiên.
Vào game chạy đến truyền tống trận, tới Thôn Tân Thủ 568, mọi người đã đến đầy đủ.
- Sao rồi, có nhìn được không?
Mộ Dung Tiểu Thiên mong chờ nhìn về phía Minh Tâm.
Cô bé lắc đầu.
Vẻ mặt Vô Phong, Phiêu Tuyết, Tĩnh Di, Dương Tùng đều rất nghiêm túc.
Tiểu Thiên bị vứt từ lò lửa sang hầm băng, thất vọng vô cùng.
- Nhưng mà …
Minh Tâm lao vào vòng tay của gã trai, ôm lấy cổ hắn, trên mặt nàng nở một nụ cười tỏa sáng:
- Nhưng mà, em học được một skill quan sát, mắt không thấy được nhưng có thể cảm nhận được, trong phạm vi 150 mét có thể xác định tất cả mọi vật, chi tiết đến từng chiếc lá mầm cây.
Bọn người đứng bên không kìm được phì cười.
- Được, không ngờ dám đùa giỡn ta.
Mộ Dung Tiểu Thiên vui vẻ trong lòng lại muốn khóc:
- Minh Viễn thấy không? Minh Tâm muội muội cười rồi, cuối cùng nàng cũng có thể nhìn thấy trời xanh, mây trắng, cuối cùng cũng thấy được ánh sáng mặt trời.
- Em nha, lại cùng huề với bọn chúng trêu đùa anh.
Tiểu Thiên từ ái vỗ vỗ đầu nhỏ. Sau đó quay sang sai phái với những người còn lại:
- Đi nào, đến thành Phượng Hoàng xem phủ Đệ Nhất Trộm của ta.
Chỉ ngoài Tĩnh Di đã từng đến, những người khác đều phải kinh ngạc trước khí khái của Kẻ Trộm Phủ.
- Võ Đại, Võ Đạiiii!
- Anh Thiên đừng gọi nữa, giờ này Võ Đại chắc ở Thiên Hạ Đệ Nhất Trộm Tửu Lâu, nơi đó nha, mỹ nữ thành đàn!
Tĩnh Di cười tủm tỉm.
- Mỹ nữ thành đàn là sao???
Mộ Dung Tiểu Thiên không hiểu.
- Anh đi rồi sẽ biết.
Mấy người muốn đi Tửu Lâu cần tìm đến khu phố phồn hoa bậc nhất Phượng Hoàng thành.
Còn chưa đến nơi, cảnh tượng đã đủ làm cho vị chủ nhân trợn mắt há mồm. Phía dưới tấm biển Thiên Hạ Đệ Nhất Tửu Lâu có 4 cô bé người chơi xinh đẹp, toàn bộ mặc mini-zip, áo ngắn có thêu kí hiệu của liên minh thương nghiệp Đệ Nhất Kẻ Trộm. Các cô cầm hoa tươi vui vẻ chào đón khách hàng.
- Hoan nghênh đã đến tửu lâu của chúng em, các anh đến uống rượu ở tầng 1 hay là thuê phòng ạ?
- Bọn mình à một … không … uống rượu, hai không thuê phòng, là tìm Võ Đại, cô gọi hắn đến đây đi.
Cô bé xinh đẹp đánh giá Mộ Dung Tiểu Thiên, gã này mặc bạch trang bị, đã thế lại còn lấm lem không chịu giặt. Dĩ nhiên phải bất mãn với Mộ Dung Tiểu Thiên:
- Cậu nghĩ cậu là ai? Rõ ràng là nhà quê mới lên tỉnh, còn muốn gọi chủ cửa hàng nhà ta ra gặp? Chưa đủ tuổi đâu!
Mộ Dung Tiểu Thiên ngây ngẩn, tay sờ sờ cái sống mũi. Nhóm Vô Phong ở bên thì cứ bụm miệng mà cười.
- Hay, hay lắm, chủ của các cô đúng là tai to mặt lớn nha.
Mộ Dung Tiểu Thiên bực quá hóa cười:
- Như vậy thì phiền cô nói vị trí của hắn ra để tự ta đến gặp vậy!
- Chủ của chúng tôi đang nghỉ ngơi trên lầu, cậu không có việc gì thì đừng làm phiền.
Cô bé kia ngăn Mộ Dung Tiểu Thiên lại.
Lần này Tiểu Thiên là giận điên rồi, mở máy quát to:
- Mịa thằng Võ Đại, mày nhanh lăn ra đây cho ông … - Woa, hóa ra lão Đại đến rồi.
Một cô gái xinh đẹp bước đến trước mặt mọi người, cô mỉm cười hòa nhãn:
- Kẻ nào dám làm ngài tức giận như vậy, chút nữa em sẽ thu thập. Mời lên tầng 2 uống chén nước, ông chủ Võ sẽ đến ngay bây giờ.
- Tiểu Lệ, Tiểu Lệ!
- Dạ!
- Em dẫn mấy vị này lên phòng 2 tầng 2, không thể đắc tội được nha.
- Các vị mời.
Nhìn Mộ Dung Tiểu Thiên đã đi xa, mặt nữ quản lý trầm xuống:
- Tiểu Hồng làm gì vậy, cả lão Đại cũng dám đắc tội.
- Tại hắn mặc đồ lởm quá, em cứ tưởng là vô lại đấy chứ.
- Hừ, chị đã nói thế nào, phải để tầm mắt rộng ra, không phải trên đầu hắn lù lù Ta Là Một Tên Trộm à? Sao em còn nhìn không thấy?
Nữ quản lý nghiêm khắc.
- Em…
- Được rồi, không cần nói nữa, nếu ông chủ là dạng tính tình không độ lượng thì em chờ bị đuổi đi thôi.
Tiểu Hồng hơi sợ …
Nhóm người tiến vào phòng. Nội thất đúng là xa hoa, Mộ Dung Tiểu Thiên nhìn mà đau lòng. Bàn, thảm, đèn trang trí, đũa cốc, mỗi một dạng đều tinh mĩ hợp thời.
- Anh Thiên giàu ghê, chỗ này tốn không ít tiền nha.
Dương Tùng thè lưỡi.
- Đổ bao nhiêu vào đây không biết, nhưng hơn 100 vạn của ta … Bại gia Võ Đại cũng ngặm hết rồi!!!
- Bại gia???
Vô Phong giật mình:
- Từ Trộm phủ đến đến tửu lâu này, bố trí quản lý quy mô đều không phải người thường có thể làm được, chờ khi tính năng Cảm Giác Thực được mở, chỗ này sẽ không hốt tiền không được.
- Cậu còn chưa đi cửa hàng vũ khí ở bên cạnh Giám Định Sở, hiệu thuốc bên Điểm Sống Lại và nông trại ở ngoài thành đó, chứ không sẽ càng dọa người.
Tĩnh Di che miệng cười.
- Cao minh!!!
Vô Phong sửng sốt, tiếp đó lại thở dài:
- Theo lẽ thường người chơi đi Giám Định sở trước phải mua trang bị, mà từ điểm hồi sinh ra sẽ ra mua thuốc đầu tiên, vị anh hùng này suy tính thật tốt.
- Nghe cậu nói vậy, bọn mình cũng thật muốn gặp vị anh hùng này nha.
Phiêu Tuyết sốt ruột.
- Làm mọi người đợi lâu, ngượng ghê.
Tiểu Lệ đẩy cửa vào, đi sau là 18 girl xinh, mỗi người bưng mâm nhỏ, sau đó thuần thục sắp đặt lên bàn.
Tiểu Lệ mở rượu rót đầy ly của mọi người:
- Các vị trước hết thưởng thức chút thức ăn, ông chủ sẽ đến ngay.
Sau đó cô bé mới xoay người rời đi.
- Woa, mấy em này được huấn luyện thật tốt.
Dương Tùng hưng phấn.
- Nhìn thấy nhiều em xinh đẹp nên phởn phải không!
Phiêu Tuyết nhéo Dương Tùng.
- Thiên ca, dù sao anh cũng nhìn không thuận mắt Võ Đại, hay là anh để hắn đến Kỳ Lân thành giúp chúng em phát triển đi!
Vô Phong hướng chủ ý đến Võ Đại.
- Chú cho anh là ngu ngốc hả.
Mộ Dung Tiểu Thiên cười ha ha:
- Nếu không thấy hắn là thiên tài kinh doanh anh đã không để hắn đốt mất 100 vạn.
- Chủ công, anh cuối cùng cũng thừa nhận em là thiên tài.
Thân hình Võ Đại chui vào phòng, đi theo là nữ quản lí.
- Chú mày đúng là dân trộm cắp, trốn ở xó xỉnh nghe lén người ta nói chuyện!
- Không có cách nào, dưới tay Trộm đại ca, nào có ai không phải trộm!
- Là mày thích ăn đòn đó nha ….
Mọi người cười đùa vui vẻ.
- Anh ơi, tiền, tài chính của em sắp về mo rồi.
Cùng ngồi xuống ăn đã lâu, rượu cũng uống đủ, Võ Đại đưa ra nan đề.
- Không phải đã nói doanh thu ở đây rất tốt sao? Còn vũ khí cùng thuốc men cũng kiếm không ít tiền chứ?
- Anh nói thì đúng đấy. Nhưng mà cắn cứ ngoài thành vứt đi đâu? Còn dự án Quán Rượu Anh Hùng nữa! Cái này toàn cần tiền nha.
Tiểu Thiên trầm mặc thầm nghĩ: “Xem ra chỉ có thể đi đánh Hồn Dong Binh.”
- Vô Phong, cậu đi qua Nghĩ Huyệt (Hang Kiến) chưa? Địa hình bên đó thế nào?
- Khá là phức tạp đó, Nghĩ Huyệt là một mê cung, quái lv cao hơn, bọn em đi 3 lần còn không tìm được đường lên tầng 3.
Vô Phong bất đắc dĩ nhún vai.
- Giống Quỷ Cốc, cúng không tìm được đường vào Quỷ Vương Điện.
Hai gã đều cảm khái giống nhau.
- Đó là quá khứ, bây giờ tình huống thay đổi lớn rồi.
Phiêu Tuyết cười hi hi, bộ dạng tự tin.
- Có biện pháp?
- Em không nhưng có người biết.
- Vòng vo thế không biết, trực tiếp nói ra đi … mà!
Dương Tùng nôn nóng.
Phiêu Tuyệt trừng mắt với người yêu rồi mới chỉ Minh Tâm:
- Mọi người quên đặc thù kỹ năng của Minh Tâm rồi hả?
- Không sai.
Vô Phong vui vẻ cười.
- Ngày mai tiến quân Quỷ Vương Điện.
Mộ Dung Tiểu Thiên ra quyết định.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.