Ta Là Một Tên Trộm

Quyển 1 - Chương 32: Thiên Hạ Đệ Nhất Trộm

Quan Trào

25/02/2014

Mộ Dung Tiểu Thiên vừa ra khỏi Sở Chuyển Chức lập tức lấy ra bảng thuộc tính. Chiêu Ma Chiến đến tốt cùng là cái gì, hắn rất chờ mong a.

- Nickname: Ta Là Một Tên Trộm.

Level: 10

Chức Nghiệp: Chiêu Ma Chiến ( Ma Pháp Kỹ Năng thổ hệ, điểm phân phối thuộc tính 50 10)

(Dịch Giả: 50 điểm cộng lại và 10 điểm thưởng sau chuyển chức.

Lực lượng: 5 ( 30)

Nhanh Nhẹn: 5 ( 20)

Trí Lực: 5

Cảm Giác: 5

Thể Chất: 5 ( 10)

Điểm trong ngoặc có được nhờ đồ hoặc skill buff.

Lực công kích: 350

Tốc độ: 250

MP: 50

HP: 150

Dụ Hoặc: 50 (Cái này của Triệu hoán sư)

Ngộ Tính: 10

May Mắn: 7

Hấp Dẫn: 2

Danh Vọng: 36000

Chức vụ: Hạ sĩ.

Trang bị - Khoang 1 – Trang bị không thuộc tính, đang sử dụng.

Khoang 2 – Trang bị có thuộc tính chiến đấu, chưa sử dụng.

Kỹ năng:

1 - Kỹ năng chức nghiệp:

1 – Công Kích Cơ Bản - Sơ Cấp: chuyển 5% điểm công kích thành dam tay. Không thời gian hồi skill. (Kinh nghiệm thăng cấp 0/2000)

2 – Thạch Nham Thuật - Sơ Cấp: chuyển 5% điểm ma pháp thành dam phép thuật, công kích mục tiêu xa nhất 20 mét, không thời gian hồi skill. (Kinh Nghiệm thăng cấp 0/2000)

3 – Triệu Hoán Thuật - Sơ Cấp: 40% triệu hoán thành công sinh vật dưới 9 cấp. Mỗi sinh vật được gọi về cao hơn 5 lv so với chủ nhân xác suất giảm 20%.

1/10000 cơ hội thành công triệu hoán Thần Thú cùng Siêu Thần Thú, không áp dụng cho sủng vật được nuôi từ nhỏ. Không thời gian hồi skill, hạn chế: điểm Dụ Hoặc: 100. (Kinh Nghiệm thăng cấp 0/2000)

2 – Tự nghĩ ra kỹ năng.

1 – Mị Ảnh Phiêu Di – Trung Cấp, 10 Lực Lượng, 20 Nhanh nhẹn, tốc độ di chuyển 6x, 10 công kích tốc độ, trừ 80MP/giây, không thời gian hồi skill.

10% miss đánh

5% thuần di trong bán kính 2 km. (Thăng cấp kinh nghiệm;138/10000)

2 – Tán Hồn Thiết Trảo - Sơ Cấp, 20 lực lượng, 10 thể chất, chuyển 30% điểm công kích thành Dam Tay, 5% cơ hội nhẩy Damage 2x. Hồi skill 2 phút. (Kinh nghiệm thăng cấp (0/5000)

(Dịch Giả: Chỗ này những chương 29(3) dịch không chuẩn, bây giờ đã chuẩn)

3 – Chế Tạo Thuật – Sơ Cấp: Có thể chế tạo mọi thứ có bản vẽ hợp lý, -30% thời gian chế tạo. Xác xuất thành công 30% (Kinh nghiệm thăng cấp 0/5000)

Thú Cưng: 0/1

Số lượng Anh Hùng: 1/2

Anh Hùng:

1 – Võ Đại

Nghề: Thương Nhân (Không thăng cấp, không cộng điểm thuộc tính)

Lực Lượng: 5

Nhanh Nhẹn: 5

Thể Chất: 500

Công Kích: 50

Tốc Độ: 50

HP: 5000

Trí Tuệ: 100

Kinh Doanh: 100

Bảng trang bị thì khỏi phải xem, toàn trang phục không thuộc tính lại cấp 1 kém cỏi nhất, đi ở trên đường người ta cứ tưởng nông dân vào thành. Trang bị có thuộc tình thì càng khỏi phải nói, toàn bạch trang bị.

- Cuối cùng mây đã tan trời lại sáng.

Mộ Dung Tiểu Thiên thở hắt ra một hơi dài, mấy ngày nay hắn phải sống trong tăm tối. Cuối cùng hắn cũng cười được rồi. Không cần suy nghĩ đem điểm thuộc tính chia đều. Làm xong Mộ Dung Tiểu Thiên đi thẳng ra chỗ Võ Đại.

- Oài, sao nhiều người thế này, muốn làm gì thế?

Mộ Dung Tiểu Thiên ngẩng đầu nhìn sang bên thấy có mười mấy người chơi đang vây Võ Đại không biết nói cái gì.

Mộ Dung Tiểu Thiên trau mày bước nhanh đến.

- Các vị, xin cho qua, xin cho qua. Cảm ơn

- Có chuyện gì?

Mộ Dung Tiểu Thiên nhìn khuôn mặt bất đắc dĩ của Võ Đại.

- Chủ công chuyển chức thành công rồi, chúc mừng!

Tiếp đó Võ Đại nhìn sang những người chơi ở bên cạnh vẻ mặt đau khổ:



- Còn chuyện gì nữa đây, đều là tò mò coi ta là động vật trong sở thủ đó.

Biểu tình của Mộ Dung Tiểu Thiên ngay lập tức trầm xuống, nhìn những người xung quanh:

- Các vị, giải tán đi thôi, thừa cơm thì đi luyện cấp, mua đồ, uống rượu uống trà, tán MM, vân vân và vân vân, tại sao phải lãng phí thời gian ở đây.

Ngữ khí có chút châm chọc.

Phần lớn mọi người không thoải mái nhưng vẫn xoay người rời đi. Xong vẫn còn hai tên không biết sống chết ở lại.

- Có anh hùng thì giỏi lắm sao, phởn cái gì mà phởn!

Một gã nói.

- Đúng, trông chú mày đã có anh hùng nên nể mặt thôi, nhưng đừng có mà ngang ngược.

Tên khác nói thêm.

- Mịa mày, ăn nói hợm hĩnh vừa thôi, tao quá rõ cái dạng chúng mày rồi.

Mộ Dung Tiểu Thiên nghe Võ Đại nói đã thấy khó chịu. Bây giờ lại gặp hai tên rất thích đứng trên đầu người khác, dường như chúng nó đang ban ân cho người ta không bằng, trong lòng càng thêm bực bội.

- Tao nể mà mày mà không biết xấu hổ …

- Biến, biến con mịa mày đê.

Mộ Dung Tiểu Thiên sốt ruột:

- Thừa hơi thì về nhà ôm vợ nhẩy giường, không cần ở đây xen vào chuyện người khác.

Mộ Dung Tiểu Thiên nói xong chẳng thèm nhìn qua hai người nữa quay sang Võ Đại:

- Chúng ta đi.

Bản thân hắn còn nhiều việc cần làm, hai thằng này không đáng.

Huỵch một cái. Trên lưng cảm thấy đau đau, một gã người chơi giở trò đánh lén, chờ Mộ Dung Tiểu Thiên quay người rời đi liến ném lại một quả cầu lửa.

- Muốn chết.

Mộ Dung Tiểu Thiên trầm quát một tiếng, Mị Ảnh Phiêu Di phát động, tránh sang 2 bước né khỏi đòn tấn công tiếp theo. Tiếp đó mang theo vài đạo tàn ảnh vọt lại gần, trên đường đi bắn ra Thạch Nham Thuật, xong rồi Công Kích Cơ Bản, không một động tác dư thừa thân thể vụt chéo sang bên cạnh, Tán Hồn Thiết Trảo đập thẳng đến nơi yếu hại của đối phương, nhẩy dam 2x. Bây giờ công kích của Mộ Dung Tiểu Thiên đã 500, Tán Hồn Thiết Trảo nhẩy dam thành ra 300 thương tổn (Chú thích: 30% của 500 điểm công kích = 150 dam, 2x = 150 x 2 = 300 dam.) Bạch quang hiện lên đối phương hi sinh. Từ bắt đầu đánh lén đến kết thúc chỉ có 5 giây.

- Mày muốn thử không?

Mộ Dung Tiểu Thiên lạnh lùng.

- Đại, đại ca, em nào dám đắc tội!

Gã còn lại thất kinh, nói lắp bắp.

- Vậy thì chúng ta đi, Võ Đại!

- Chủ công định đi đâu bây giờ?

- Sở Quản Lý Thành.

Nếu đã đồng ý với Võ Đại, Mộ Dung Tiểu Thiên phải giải quyết việc Anh Hùng Quán Rượu trước tiên, dù thế nào cũng phải cố hết sức, tuy chưa hỏi Võ Đại đánh Anh Hùng Lệnh ở đâu và độ khó khăn ra sao. Đây là sự biến đổi suy nghĩ của Mộ Dung Tiểu Thiên --- Tôn Trọng Anh Hùng!

- Tốt quá, như vậy những anh hùng lưu lạc bên ngoài sắp có nhà rồi.

Võ Đại rất cảm động.

Hai người đến Sở Quản Lý Thành, chỗ này là nơi vắng vẻ nhất thành Phượng Hoàng.

Dù sao trò chơi cũng mới bắt đầu, danh vọng của người chơi bằng con muỗi, tỉ giá tiền thật tiền ảo vẫn chưa có nên người thiếu tiền càng nhiều. Lần trước bán Quyền Trượng Lam Ẩn một trăm vạn kim tệ, Diệp trợ lý đã phát động toàn bộ thế lực của Niệm Thiên trong [ Vận Mệnh ] mới trả được.

Những tổ chức có thực lực như Niệm Thiên không phát triển ở Phượng Hoàng Thành vì nơi đây nằm xa trung tâm khu Trung Quốc nhất. Cho nên đất đai của Phượng Hoàng thành chẳng ma nào đến mua.

Vừa đến nơi đập vào mắt chỉ có thể là bốn chữ Kim Bích Huy Hoàng, khí khái ở đây vượt xa những chức sở khác.

Mộ Dung Tiểu Thiên tặc lưỡi:

- Nơi khác thì phong cách cổ xưa đơn giản, duy có nơi này là khách sạn 5 sao, xem ra tiền bạc tham nhũng vào đây hết.

Đập vào mắt Mộ Dung Tiểu Thiên là ông già ngồi phía sau chiếc ghế bành to, người này đang nhắm mắt dưỡng thần.

- He he, nếu đặt cái máy tính thì đúng phong cảnh của tầng 1 Niệm Thiên rồi.

Nhớ đến thời điểm hắn mới vào công ty, Tiểu Thiên cười nhẹ.

- Bác ơi, ta muốn mua phòng.

Mộ Dung Tiểu Thiên đến trước bàn bình tĩnh nhìn lão nhân.

- Phố lớn 3000 kim tệ, 2000 danh vọng. Chỗ khác 1000 kim tệ 1000 danh vọng. 600 mét vuông đất ngoài thành 100 kim tệ, 50 danh vọng.

Ông già nói xong thì lấy ra tấm bản đồ trong ngăn kéo ném cho Mộ Dung Tiểu Thiên.

- Võ Đại, đây là lúc phát huy trí thông minh của cậu đó.

Tiểu Thiên cười tinh quái, đọc tài liệu đầu hắn đã ong ong đừng nói nghiên cứu chỗ nào tốt chỗ nào xấu:

- Danh vọng cùng tiền đều cho tùy ý sử dụng, đừng làm ta thất vọng.

Suy nghĩ một chút hắn nói thêm:

- Ngoài đất cho Quán Rượu Anh Hùng còn cần một cửa hàng thuốc và một cửa hàng vũ khí.

Cửa hàng thuốc thì cho Tĩnh Di còn cửa hàng vũ khí cho lão thợ mỏ ở thôn 110.

Mộ Dung Tiểu Thiên còn muốn nói tiếp thì bộ đàm sáng lên, là Tĩnh Di gọi. Hắn chia quyền sử dụng Danh Vọng cùng Kim Tệ cho Võ Đại rồi đi ra ngoài.

Tính năng chia sẻ quyền sử dụng tiền bạc này thực dụng rất được người chơi hoanh nghênh.

- Tĩnh Di, có chuyện gì thế?

- Anh Thiên, em đã chọn được phòng cho anh rồi, sẽ ở cùng một nam tử trung niên, hai phòng ngủ, dùng chung bếp cùng wc, ở tầng hai, 1200 một tháng. Khi nào anh rảnh em dẫn anh đi xem, nếu đồng ý em liền ký kết hợp đồng.

Tiếng nói Tĩnh Di rất dịu dàng, không có chút cứng nhắc giống trước kia nữa.

- Không cần đâu, em ký hợp đồng đi, làm xong thì cho anh biết.

- Vậy được rồi, em sẽ đi làm cho anh ngay.

Tĩnh Di nói rồi tắt bộ đàm.

Mộ Dung Tiểu Thiên cũng không muốn gia nhập Niệm Thiên, bởi đó không phải là kế lâu dài. Nếu quyết định rồi thì phải hành động sống một chút, thời gian càng lâu thì càng khó nói chuyện.



Mộ Dung Tiểu Thiên đang muốn quay trở lại trong phòng thì Võ Đại đã đi ra. Mộ Dung Tiểu Thiên rất khâm phục hiệu suất làm việc của gã lùn. Nhưng mà khi kiểm kê Mộ Dung Tiểu Thiên tí nữa tức điên, Võ Đại tiêu hết 10 vạn kim tệ cùng toàn bộ danh vọng hiện có. Đống tiền tương đương với 10 vạn nhân dân tệ a, Tiểu Thiên nhà ta đau lòng.

Ngoài mua theo lời dặn, Võ Đại lấy một căn nhà lớn, chém hùng hồn nói đó là căn cơ, sau đó mua một tòa nhà lớn để làm tửu lâu, nếu sau này không buôn bán sao gọi hắn là thương nhân được? Những thứ trên có thể hiểu được. Nhưng còn hơn thế nữa, Võ Đại dùng toàn bộ danh vọng còn lại mua đất ngoài thành, gọi là cái gì đầu tư bất động sản. Mộ Dung Tiểu Thiên chết khiếp, mua đất trong thành dù sao cũng được hệ thống bảo hộ, nếu mình đặt ra điều lệ thì không ai có thể xâm phạm, nhưng mà ngoài thành, cho dù có xây trang viên thì thằng nào cũng đánh vào được.

Nóng thì nóng, tức thì tức, quyền sử dụng tiền bạc đã chia sẻ rồi, muốn không đầu tư cũng không được nữa!

- Võ Đại ta muốn nói một điều này! Cậu thích kinh doanh ta không phản đối, nhưng cũng không thể suốt ngày kè kè bên cậu được, ta còn phải đánh quái luyện cấp lấy trang bị, còn phải đi đánh anh hùng lệnh. Cho nên tất cả chỉ có thể dựa vào chính bản thân cậu thôi.

- Chủ công yên tâm, ta nhiều Hp như vậy muốn giết ta không phải là dễ , nếu có vấn đề gì chạy về nhà là được.

Mộ Dung Tiểu Thiên cũng thấy có lý, hắn đã mua rất nhiều đất ở Phượng Hoàng Thành rồi.

An tâm rồi, Mộ Dung Tiểu Thiên tiến vào luyện cấp, đánh Huy Chương Lính Đính Thuê, đánh Anh Hùng lệnh, người có level cao nhất là 18, Trường Không Vô Phong.

Phân phó Võ Đại xong xuôi, Mộ Dung Tiểu Thiên logout. Hắn lâu lắm rồi chưa được ngủ ngon.

Cho đến khi login trở lại căn nhà lớn mới mua, Mộ Dung Tiểu Thiên mới ngơ ngác. Trên cửa có cái biển đề chữ như rồng như phượng – Phủ Kẻ Trộm.

- VÕ ĐẠI.

Mộ Dung Tiểu Thiên mở máy gào to, tiếng vang xuyên qua cổng lớn đi vào trong viện.

Thân ảnh gã lùn xuất hiện:

- Chủ Công về rồi ạ.

Khuôn mặt Võ Đại tràn ngập hạnh phúc.

Mộ Dung Tiểu Thiên choáng, gã lùn khoác trên người bộ cánh cực xì-tin mốt thời thượng, ít ra cũng phải trăm kim tệ. Mẹ ơi, mình thì tiếc đứt ruột, chủ nhân mặc như thằng ăn mày còn Võ Đại một phát tiêu trăm kim tệ. Bây giờ mình đứng với hắn… Ặc, đúng là người hầu bên cạnh đại viên ngoại.

- Đây là cái gì?

Mộ Dung Tiểu Thiên chỉ tay lên cái bảng hiệu, mất hứng cực kỳ.

- Chủ công, đây là bộ mặt của anh đó, anh xem vừa mới lạ vừa chuẩn xác. Nhìn kỹ rồi lại có khí thế nữa, em thuê học giả có tiếng viết mất gần trăm kim tệ đó!

Mộ Dung Tiểu Thiên muốn ngã quỵ, thằng này 100% là một cái Bại Gia Tử. Mặc dù đã nói sẽ cho Võ Đại tự do phát triển nhưng đập vào mặt là bộ quần áo đắt tiền là lại thấy khó chịu.

- Phủ Kẻ Trộm, cậu coi ta là trộm thật đúng hay không? Không cần phải làm nổi bật như thế, phải khiêm tốn biết chưa?

Giọng Tiểu Thiên cao cực kỳ.

- Lập Tức Đổi!!!

Nói rồi liếc xèo cái cái biển sau đó rời đi căn nhà thật nhanh, nếu còn ở lại hắn sợ sẽ lao vào cắn xé bộ cánh của Võ Đại mất.

Mộ Dung Tiểu Thiên đi đến Sở Giám Định, món đồ rơi từ Bạch Cảnh Tiêu Hổ cần phải xem xét một chút.

Sau khi giám định Mộ Dung Tiểu Thiên hơi thất vọng. Cứ tưởng là có Thanh Sắc cấp 4 trang bị nào ngờ 1 kiện Bạch, một kiện Hắc, một kiện Tử Trang. Hai trang bị Hắc Bạch thật rác rưởi, chỉ có chiếc nhẫn Tử Trang là còn khá. Mộ Dung Tiểu Thiên muốn đưa nó cho Bạch Vân. Trong lòng hắn thấy thất lạc khi nhớ đến nàng, không biết bây giờ nàng ra sao, sự gặp mặt của hai người quá đột ngột cũng rất vội vàng chưa kịp thêm vào danh sách bạn thân.

- Anh bạn, cướp nè.

Một tiếng kêu cắt qua suy tư của Mộ Dung Tiểu Thiên.

- Núi này ta mở, cây này ta trồng, muốn qua đường nộp mãi lộ.

Bốn người chơi chắn trước mặt Mộ Dung Tiểu Thiên.

- Đùa à, cướp chọn gõ hẻm mà cướp sao lại chọn trước cửa nha môn?

Mộ Dung Tiểu Thiên bó tay.

- Thời đại này, chỉ cần ông cao hứng cướp trước cửa Thành Chủ Phủ cũng ok.

- Máu me.

Mộ Dung Tiểu Thiên vươn ngón tay cái.

- Thông minh thì đưa tiền, nếu không đừng trách bọn tao không khách khí.

- Anh bạn bọn tôi cũng không cần nhiều, chỉ cần 100 kim tệ là được, nếu không rớt cấp đừng oán.

Mộ Dung Tiểu Thiên xòe bàn tay trắng bất đắc dĩ:

- Các vị thấy ta ăn mặc thế này đừng nói 100 kim tệ ngay cả 1 đồng cũng không vắt ra được, muốn cướp thì cũng phải chọn người chứ!

Nói rồi Mộ Dung Tiểu Thiên như hiểu ra:

- À chắc không trêu vào được người có tiền đành đi bắt nạt nông dân như ta.

- Mịa, không tiền mà nói nhiều thế, chém hắn.

Bốn người hùng hổ vọt lên

Tiểu Thiên hừ lạnh, thân hình tránh sang hướng ma pháp sư đang bắn ra băng tiễn.

Đối phương hiển nhiên bị bất ngờ bởi tốc độ của Mộ Dung Tiểu Thiên, còn chưa phản ứng kịp thì ma pháp sư đã vào vị trí … cận chiến. Băng tiễn chưa phát ra kịp lần thứ hai, ma pháp sư ăn một cái Tấn Công Cơ Bản vào mặt, tiếp đó là Tán Hồn Thiết Trảo, HP sắp cạn, sau vài đòn tấn công đối phương đã hi sinh.

Giải quyết ma pháp sư rồi oánh với ba tên chiến sĩ đỡ mất công hơn nhiều. Tiểu Thiên mắng thầm:

- Tổ đội rác rưởi. Kém thế mà còn đi cướp!

Những tên còn lại căn bản không biết phối hợp với nhau, kỹ năng chiến đấu cá nhân cũng kém. Thành ra đuổi theo Mộ Dung Tiểu Thiên chém lung tung.

Trình còi không đủ xách dép cho nhóm Phiêu Tuyết. Tiểu Thiên nghĩ vậy thấy rất vui vẻ, hăng hái ném ra Thạch Nham Thuật chà đạp 3 tên chiến sĩ, chờ hồi skill Tán Hồn Thiết Trảo nhẩy ra tiễn một tên nữa về điểm hồi sinh.

Cho đến khi chỉ còn độc nhất một gã, tên này vắt chân lên cổ mà chạy. Mộ Dung Tiểu Thiên thì lon ton theo sau lấy đá đập vào đầu hắn.

Đùa nghịch với tình thần và thể xác của ác nhân thật thích, khác biệt đúng là khác biệt nha!

Mộ Dung Tiểu Thiên đùa chán rồi thì chạy về nhà. Vừa đến nơi thấy mặt Võ Đại cứ xệ ra điều khiển vài người thay bảng hiệu, đều là người chơi cả.

- Chém, lấy tiền người đi thuê nhân công đúng là hào phóng.

Mộ Dung Tiểu Thiên bất giác chửi bậy, lại cũng rất bội phục Võ Đại. Mấy tên này bị móc ra từ xó xỉnh nào không biết.

- Võ Đại.

- Chủ công đã về ạ.

Mấy người chơi đều nhìn sang Mộ Dung Tiểu Thiên với ánh mắt hâm mộ.

- Võ Đại, không cần thay đổi tên nữa, nhưng mà phải thêm dòng chữ … Thiên Hạ Đệ Nhất nữa. Từ nay về sau tên mỗi cửa hàng đều phải bắt đầu bằng --- Thiên Hạ Đệ Nhất Trộm.

- Quá đỉnh.

Mắt Võ Đại tỏ sáng.

Làm người cũng phải máu, đi đường phải hiên ngang, làm việc phải to tát, bằng không ngay cả rác rưởi cũng khi dễ bạn!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ta Là Một Tên Trộm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook