Ta Là Một Tên Trộm

Quyển 2 - Chương 2: Tình huynh đệ

Quan Trào

25/02/2014

Cuối cùng đã đến Nghĩ Huyệt, Mộ Dung Tiểu Thiên mồ hôi đầy người, bụng lép kẹp, mỏi mệt, tim trước ngực cũng dán vào sau lưng. Nhưng mà trái tim này vẫn đập, tràn ra ý trí chiến đấu, 1.5 ngày, chỉ dùng 1.5 ngày chạy đến đích. Giờ khắc này, chỉ cần Tuyệt Phong không chết, mọi việc đều đáng giá.

Mộ Dung Tiểu Thiên đi chậm lại nghỉ ngơi, phải chờ MP hồi phục, phía trước là chiến đấu gian khổ mà.

Mọi chuẩn bị đã xong, Mộ Dung Tiểu Thiên kiên định tiến lên.

- Anh kia, dừng lại.

Mộ Dung Tiểu Thiên vừa đến cửa vào đã bị vài người chơi ngăn lại. Ngoài cửa không ngờ cũng tụ tập hơn trăm người.

- Guild đang có việc cần xử lý, muốn vào chờ hết ngày hôm nay.

Một tên nói rất hống hách.

- Ta từ thành Thánh Hoa chạy đến cũng không dễ dàng, cứ như vậy chặn cửa có quá đáng lắm không?.

Mộ Dung Tiểu Thiên bình tĩnh.

- Quá đáng thì sao?

Tên kia cười nhạo:

- Thế giới này nói chính là thực lực, ai có sức mạnh thì làm đại ca.

- OK

Mộ Dung Tiểu Thiên chẳng tức giận chút nào, ngược lại mỉm cười:

- Anh bạn nói rất đúng, hết hôm nay mà vẫn duy trì được tâm trạng này thì ta thật bội phục.

Tên kia đang định tiếp lời, bỗng nhiên Mộ Dung Tiểu Thiên vươn tay tát một cái vang dội, trên mặt đối phương hiện ra dấu tay 5 ngón, người cũng lảo đảo lui về phía sau.

- Đừng có phởn trước mặt ông mày, muốn thực lực tao sẽ cho chúng mày hiểu cái gì là thực lực, ha ha ha

Mộ Dung Tiểu Thiên tát xong không dừng, Mị Ảnh Phiêu Di mang theo tầng tầng hư ảnh, vài chớp động đã lao vọt vào Nghĩ Huyệt.

- Thằng khốn, tao phải giết mày.

- Giết.

Mộ Dung Tiểu Thiên vừa vào đã gào to một tiếng, khởi đầu là ma pháp Chông Đá, tiếp đó chiến sĩ liên kích, Tán Hồn Thiết Trảo, gặp người là qua tốc độ không giảm chút nào. Luồn lách trong đại sảnh dù sao ở đây đều là kẻ địch, gặp là đánh.

Người chơi trong đại sảnh căn bản không nghĩ đến chuẩn bị, thấy Mộ Dung Tiểu Thiên đánh vào thì đội hình rối loạn.

- Hảo huynh đệ, em biết anh sẽ đến, ha ha.

Theo tràng cười, Mạn Thiên Băng Vũ của Phiêu Dật cùng Điểm Điểm Mai Hoa của Tuyệt Phong bùng lên, trong đại sảnh càng thêm hỗn loạn.

- Lấy thuốc.

Mộ Dung Tiểu Thiên hét lớn lấy tốc độ điện giật vọt tới trước mặt hai người kia đem đống thuốc vứt trước mặt.

Khi làm nhiệm vụ Thần Điêu Trắng, Tiểu Thiên mang rất nhiều thuốc nhưng kết quả chưa dùng được. Nên trong nhẫn Hỗn Độn vẫn chất đầy.

Mộ Dung Tiểu Thiên đảo mắt qua khuôn mặt Phiêu Dật, trong tim không hiểu rung động. Ánh mắt kia sao mà quen thuộc.

- ĐI

Mộ Dung Tiểu Thiên không kịp nghĩ nhiều, thấy hai người đã vơ hết thuốc xong lại hét lên, hiện tại cần nhất là tốc độ thừa cơ đối phương hỗn loạn mà lao ra, chờ cho họ tập hợp thì thôi khỏi nghĩ.

- Ta mở đường, Thiên ca cản phía sau.

Tuyệt Phong cười, có nhiều thuốc hồi HP, Tuyệt Phong lại tràn ngập tự tin.

- Giết, giết.

Hai tên trai đồng thời hô lớn.

Một cây thương Mai Hoa của Tuyệt Phong huyễn hóa ra điểm điểm sao lạnh, thế như chẻ tre nhanh như lưu tinh phóng ra, Phiêu Dật theo sát phía sau, Băng Nhận Băng Vũ bắn ra ầm ầm. Mộ Dung Tiểu Thiên bảo vệ phía sau không một kẽ hở, ba người như một quả cầu tuyết lăn ra Nghĩ Huyệt.

Một trận tiếng vỗ tay trong trẻo vang lên.

- Lợi hại, trâu đúng là trâu, nhiều người như vậy cũng không ngăn được, nhưng mà ích gì chứ, chẳng qua là thêm một tên đi tìm chết.

Ngạo Kiếm đoán sẽ có trường hợp này chính đang ngồi chờ, thấy Mộ Dung Tiểu Thiên đã tới cười mỉa mai mà vỗ tay.

Mộ Dung Tiểu Thiên vừa lao ra Nghĩ Huyệt lập tức sững sờ, trước mặt là 3 hàng chiến sĩ hùng hổ nhìn, mặt sau là trăm tên pháp sư, rậm rạp bao vây.

- Mày cho mày sẽ thắng sao?

Mộ Dung Tiểu Thiên lạnh lùng nhìn Ngạo Kiếm.

- Mày thấy mày còn đi được không?

Ngạo Kiếm châm chọc.

- Chưa nói đến việc rời đi, he he

Mộ Dung Tiểu Thiên cười âm hiểm:

- Bố mày phải biến mày thành con rùa đã.

Mộ Dung Tiểu Thiên nói xong đột ngột vứt ra Sử Độc Thuật trên người Ngạo Kiếm.

Ngay lập tức, toàn thân Ngạo Kiếm biến thành màu xanh, hai tên trai còn cười nghiêng ngả, nói chi Phiêu Tuyết cũng mím miệng cười ra tiếng.

- Giết, giết hết cho tao.

Đầy trời phép thuật ma pháp vọt đến, đi sau là đám chiến sĩ.

Mộ Dung Tiểu Thiên cùng Tuyệt Phong bĩnh tĩnh bảo vệ Phiêu Dật, tất cả các kỹ năng có thể sử dụng đều ra hết, thuốc Hp uống như nước lã, Mộ Dung Tiểu Thiên còn phải thỉnh thoảng trị liệu cho Tuyệt Phong người đánh ra hứng chịu công kích của chiến sĩ phía trước.

Tình thế ngày càng nguy cấp, ba người bị vây kín, thuốc cũng không thể vô hạn.

- Ha ha, một tên là Đệ nhất nhân Võng Du, một tên là thằng trâu bò nổi danh [ Vận Mệnh ], chém bọn mày, tao Ngạo Kiếm sẽ danh chấn thiên hạ.



Ngạo Kiếm đắc ý cười ha hả. - Kẻ chém bạn ta, giết.

- Kẻ chém bạn ta, giết,

… …..

Một tiếng huýt gió cao vút từ sườn núi bụi gai truyền đến, bóng nhân ảnh lấp ló lao xuống.

Đi đầu là Lôi Đình Bách Hợp, Lôi Đình Hiên, rồi Lôi Đình Phá, Lôi Đình Cuồng Chiến, tiếp đó là Khí Phách cùng Thiên Nhai Vắng Khách.

Trên mặt họ là bụi bặm cùng mồ hôi, quần áo tả tơi, vết rách khắp người bởi vì bụi gai cắt phá, song họ không trau mày một cái, hò hét rất đều ‘ Kẻ phạm vào huynh đệ ta, tất sát ‘

- Ặc, không ngờ họ xuyên qua Dải Đất Bụi Gai.

Phiêu Dật ngạc nhiên, phong thái mỹ nữ cũng quên.

Mắt hai gã trai đều ươn ướt. Vượt qua đám bụi gai tất phải vượt lên sự đau đớn thân thể.

- Huynh đệ tốt, tỷ muội tốt, có bạn bè như vậy, chết không đáng tiếc.

Mộ Dung Tiểu Thiên gào lên điên cuồng.

- Nói rất đúng, phạm vào huynh đệ ta, giết.

Đây là tỉnh cảm huynh đệ, là tình bằng hữu thân thiết.

Lôi Đình Bách Hợp là người đầu tiên xuống tới, thân thể mập mạp cuộn thành trái banh thịt, tộc độ không thua kém Tiểu Thiên chút nào, như gió lốc qua lại đám người trường kiếm bay ngang.

Lôi Đình Hiên với Lôi Đình Cuồng Chiến hợp thành một tổ, chuyên chém giết ma pháp sư.

Mà Lôi Đình Khí Phách lại khác hắn, không đánh lén hay chọn mục tiêu, cứ lấy cứng đối cứng. Có được búa lớn từ chỗ Mộ Dung Tiểu Thiên so với đại khảm đao càng thêm uy lực. Một búa bổ xuống tất cả người chơi trước mặt đều bị đánh bay, cứ thế từng bước tiếp cận nhóm Tiểu Thiên nơi tình cảnh đang rơi vào nguy hiểm.

Lôi Đình Phá qua lại hai bên Khí Phách, đảm bảo giúp tốc độ tiến tới của cô không bị chậm lại, mà Thiên Nhai Vắng Khách lúp phía sau buff Trị Liệu Thuật. Đảm bảo hai người phía trên không hi sinh hồi thành.

Hai nhóm nhanh chóng gặp nhau, Lôi Đình Hiên ở ngoại vi hỗn chiến cũng thở phào.

- Lôi Đình Chiến Thuẫn.

Lôi Đình Phá lấy ra lá chắn che cho ba người kia. Lôi Đình Chiến Thuẫn mọi người đều biết, tuy không thể đỡ được Quỷ Vương nhưng ứng phó với người chơi thì có thừa.

Tình thế lại càng thêm hỗn loạn, nhóm Mộ Dung Tiểu Thiên tuy trâu rừng nhưng cũng chỉ có 9 người, mà đối phương là bốn năm trăm người tuy mất tinh thần nhưng vẫn muốn giết sạch kẻ địch.

Mặt trời màu đỏ nhuộm xuống mặt đất một màu hồng đậm. Bên ngoài Nghĩ Huyệt, đủ loại ma pháp kiếm khí màu sắc rực rỡ đẹp mắt.

Một loạt những tiếng gầm rú tràn đến chiến trường đang hừng hực lửa nóng, phía con đường dẫn đến Thánh Hoa Thành, bụi đất mù mịt.

Theo đó là một đạo nhân mã xuất hiện. Đi đầu là 8 kỵ sĩ cưỡi ngựa trắng toát. Mỗi 4 con kéo 1 chiếc xe ngựa, mỗi chiếc chở 2 chiến sĩ, 3 ma pháp sư cùng 1 triệu hoán sư. Cứ thế lặp đi lặp lặp lại mà kéo đến. Đội quân chia làm 2 nửa bao vây theo hướng hình quạt Nghĩ Huyệt.

Người ngựa hùng tráng, thế trận thành thục, huấn luyện tốt như vậy ở khu Trung Quốc chỉ có Niệm Thiên mới làm được.

Khi chiếc xe ngựa cuối cùng xuất hiện, Vô Phong, Dương Tùng cũng đi ra, ngay cả những người đã lâu không gặp như Phiêu Tuyết, Sát Thủ, Triếu Hoán Sư cũng đến.

Ngạo Kiếm lúc này cũng thấy không ổn bỏ qua cho Mộ Dung Tiểu Thiên, tất cả đội ngũ tập trung lại với nhau.

- Vô Phong, đúng là chú em, không ngờ lấy kỵ sĩ làm thành chăn ngựa, ha ha, bội phục!

Mộ Dung Tiểu Thiên từ xa cười sảng khoái.

- Anh cũng đừng giễu em chứ. Đại ca như anh mở miệng là phá ngay cách tốt nhất! Không làm thế này chiến sĩ, ma pháp sư cùng triệu hoán sư sao có thể đến đây đúng hạn được!

- Tên Vô Phong đáng chết, có xe ngựa mà không nói sớm báo hại chị em ta phải chạy qua vùng đất Bụi Gai, mặt bị xước không ít.

Lôi Đình Khí Phách kêu oan liên tục.

Mọi người cười dài chỉ còn đám người của Ngạo Kiếm, sắc mặt họ càng ngày càng khó coi.

- Vô Phong, Guild Huynh Đệ của bọn ta chưa từng đắc tội với Niệm Thiên, đây là chuyện cá nhân giữa ta và bọn họ, hi vọng ngươi đừng nhúng tay vào.

- Hừ. Những lời mày nói cho thấy mày không biết đến cái gì gọi là tình huynh đệ.

Vô Phong khinh bỉ nhìn Ngạo Kiếm.

- Mọi người, kẻ động đến huynh đệ của chúng ta thì phải làm thế nào?

Vô Phong không lý gì đến Ngạo Kiếm nữa gào lên.

- Giết.

Gần ngàn người hò hét.

- Mọi người nói, kẻ chèn ép đến huynh đệ chúng ta phải làm thế nào?

- Giết Giết.

Vô Phong đứng thẳng trên xe ngựa chuyển mắt về phía Ngạo Kiếm, ánh mắt sắc bén như đao:

- Một khi đã như vậy, khi đối mặt với những kẻ đó, mọi người còn chờ gì nữa?

Vô Phong vung lên Lam Ẩn Hoàng Quyền.

- Giếttttt!!!

Lưu Tinh Hỏa Vũ phát động, lên lửa từ trên cao vọt xuống đem phạm vi mấy chục mét phía trước biến thánh biến lửa. - Giết.

- Thiên ca, em đến rồi đây.

Dương Tùng là người đầu tiên nhẩy xuống xe ngựa. Thân hình gầy gò teo tóp làm được một câu rõ ràng nhất từ trước đến nay:

- Ai dám động đến Ta Là Một Tên Trộm, ông đây Cảnh Sát Nhân Dân sẽ không tha cho hắn.

- Ngất, chú em chỉ e thiên hạ không biết chú là cảnh sát, anh là kẻ trộm hả?

Mộ Dung Tiểu Thiên một bên ném đá một bên buồn bực trả lời.

- Ha ha ha.



Tiếng cười của nhóm Lôi Đình vang vọng trong không trung…

Vô số ma pháp đánh về phía guild Huynh Đệ. Kỵ sĩ sắp xếp đội hình ở mặt sau xe ngựa bắt đầu xung phong, theo sát phía sau là chiến sĩ. Triệu hoán sư sau cùng.

- Ha ha, tên 31 chết.

Lôi Đình Cuồng Chiến cười to cuồng ngạo đập bay người trước mặt. Thế cục đã thành một phương đồ sát, tâm tình mọi người cũng thoải mái hơn.

- Làm gì mà đắc ý thế, nhìn người ta Lưu Tinh Hỏa Vũ vừa ra tay chết người một mảnh, lại còn Thiên Ca, Tuyệt Phong ai trong số họ giết ít hơn mày? Làm người phải biết mình là ai, phải khiêm tốn biết không?

Thiên Nhai Vắng Khách bắt đầu vô tình đả kích Cuồng Chiến

- Ta chém, cho ta chút mặt mũi được không? Tiểu tử còn muốn cưa Tam tỷ không thế? Thích ta chọc gậy bánh xe?.

Cuồng Chiến đỏ mặt nghiến răng.

- Úi, em vợ đừng giận, là anh nói sai rồi. Em là người rộng rãi chẳng nhẽ lại chấp tiểu nhân?

- Hai tên chết tiệt này, dám coi bà như hàng hóa, để xem bà thu thập các ngươi.

Khí Phách bị chọc giận rồi.

- Ngất thôi, ta sao lại lắm miệng như vậy.

Thiên Nhai Vắng Khách hối hận tự tát mình một cái.

Mọi người cười vui vẻ…

Chiến đấu kết thúc nhanh chóng. Ngạo Kiếm cũng rất kiên cường thà toàn quân bị diệt chứ không nhận thua, dĩ nhiên có một số người muốn chạy nhưng đang trong trạng thái PK muốn log out cũng không được.

Mộ Dung Tiểu Thiên chạy về chỗ Vô Phong, cuộc chiến kết thúc, dây thần kinh cũng thả lỏng kèm theo đó là sự mệt mỏi tràn về. Bước chân cũng nặng trịch, mắt mũi cũng mờ mờ ảo ảo.

Một bước,

Hai bước, Mộ Dung Tiểu Thiên thấy chân mình mềm nhũn, sa sầm mặt mũi rồi chậm rãi rũ xuống.

Thiên Ca

Thiên Ca, …

Mọi người phát hiện Mộ Dung Tiểu Thiên dị thường vội vàng chạy lại.

Trên khuôn mặt hắn giờ chỉ có thể nở nụ cười yếu ớt, thân thể bắt đầu mờ nhạt rồi biến mất.

- Bị đá khỏi mạng. Anh Thiên đã rất mệt mỏi rồi.

Khóe mắt Tuyệt Phong cũng đã ướt.

- Anh ấy có thể kiên trì đến bây giờ đã là kỳ tích.

Vô Phong nói:

- Chúng ta ngồi xe ngựa, còn Lôi Đình xuyên qua rừng bụi gai, vết thương thì nhiều nhưng tiết kiệm được thời gian và sức lực, mà Thiên ca khác biệt, 3 ngày đường đi trong 2 ngày hoàn toàn dựa vào sự bền bỉ của thân thể, sau đó lại chiến đấu không ngừng thể lực cũng phải cạn kiệt rồi.

- Đúng.

Lôi Đình Hiên yên lặng gật đầu:

- Anh ta có thể chiến đấu đến bây giờ hoàn toàn dựa vào ý chí.

- Vì giữ đúng lời hứa bạn bè mà sẵn sàng đánh đổi tính mạng của chính bản thân…

Dương Tùng chảy nước mắt.

Giờ khắc này trời mây như biến sắc trước tình cảm huynh đệ của họ.

Giờ khắc này, một đám toàn đàn ông con trai nhỏ xuống những giọt nước mắt quý báu, cảm động vì huynh đệ, tự hào vì huynh đệ.

Giờ khắc này, tình cảm thăng hoa, bọn họ, bắt đầu một tình bạn không phai theo năm tháng, bọn họ, bắt đầu tỏa sáng không bao giờ tắt.

……

Mộ Dung Tiểu Thiên nằm trong máy dưỡng sinh, đầu đau như muốn vỡ tung, bụng thì trống trơn, hai mắt trầm trọng chẳng mở ra được, chỉ còn cách nằm đấy ngủ mơ màng.

Không biết qua bao lâu, hắn cảm thấy gió thổi nhè nhẹ, hơi khó thở nên tỉnh dậy.

- Cái quái …?

Tiểu Thiên hoảng sợ, Tuyết Trắng làm cái gì thế không biết, tự nhiên chui vào máy dưỡng sinh của mình, trèo trên người mình, dùng tay bóp mũi mình, cái miệng thơm cùng hơi thở ấm áp kề ngay… miệng mình.

- Em muốn biết anh chết chưa.

Tuyết Trắng cười vui rời khỏi vị trí.

- Cả ngày hôm nay không gặp anh cho nên em mới tự hỏi có cần nhặt xác anh không.

- Là sao? Em ở nhà cả ngày nay hả? Không ra ngoài cũng không login?

Mộ Dung Tiểu Thiên cũng đi ra, đầu óc hơi mụ mị một tí thì cảm giác rất ổn, chỉ là bụng đang kêu rên ầm ỹ.

- Từ 7h tối hôm trước hệ thống update, mất 2 ngày cơ.

- Hồi trước update người chơi đâu cần log out đâu nhỉ?

Mộ Dung Tiểu Thiên kỳ quái.

- Lần này thì khác, nghe nói [ Vận Mệnh ] có biến hóa lớn, hơn nữa mở chức năng tỉ giá tiền thật.

Tuyết Trắng nói xong thì đi ra khỏi phòng của Mộ Dung Tiểu Thiên.

Tiểu Thiên nhìn thời gian, oái, mình ngủ gần hai mươi mấy tiếng rồi.

- Xem ra thời đại Quần Hùng Tranh Bá sắp bắt đầu rồi.

Mộ Dung Tiểu Thiên lẩm bẩm rồi đi ra khỏi phòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ngôn tình full
Nguyên Tôn

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Ta Là Một Tên Trộm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook