Ta Là Một Thanh Ma Kiếm

Chương 43: Đợi vào bí cảnh

Vô Ưu Đích Vũ Khúc

15/08/2020

Editor: ๖ۣۜVân๖ۣۜ Khinh๖ۣۜVô๖ۣۜTà

Sao Trần Hạo có thể không nghe ra ý của Bàng Bân.

Hắn có thể nói nhiều tới mức bức người ta điên sao?

Tuyệt đối không thể nào.

Lại nói, khi Phó Viễn Minh làm kiếm chủ, hắn còn chưa thăng cấp trở thành linh khí đâu!

"Tiểu Bàng!"

"Ừm!"

Trần Hạo nói tiếp: "Hạo gia coi trọng ngươi nên mới nói nhiều với ngươi như vậy, kiếm chủ bình thường, căn bản là Hạo gia ta không để ý hắn ta, hiểu không? Ta nói chuyện với ngươi là vinh hạnh của ngươi, ngươi nên cảm thấy thụ sủng nhược kinh mới đúng!"

"Đúng, đúng, đúng, Hạo gia, Hạo gia nói chuyện với ta là vinh hạnh của ta!"

Ngoài miệng Bàng Bân nói như thế, nhưng trong lòng hắn ta nghĩ thế nào thì không chắc được.

Trần Hạo sẽ để ý trong lòng hắn ta nghĩ như thế nào sao?

Sẽ không!

Với tư cách là kiếm linh, Trần Hạo không kiêng nể gì như vậy đấy!

Rõ ràng Bàng Bân là kiếm chủ lòng dạ đen tối, vì sao hắn ta lại biết vâng lời như thế, ăn nói khép nép như thế?

Còn không phải vì mình có lợi cho hắn ta sao?

"Đúng rồi, ba huynh đệ các ngươi tới Vân Hạc thành làm gì?"

"Chúng ta nhận được tin tức, gần đây trên núi Bạch Hạc phụ cận Vân Hạc thành xuất hiện ánh sáng quái dị, Bạch Hạc phái phụ cận núi Bạch Hạc trực tiếp phong tỏa toàn bộ núi Bạch Hạc, có thể có bí cảnh sắp sửa mở ra."

Vấn đề này Bàng Bân trả lời rất kiên quyết.

"Bí cảnh?"

"Đúng, có thể là bí cảnh, cũng có thể là thiên tài địa bảo gì đó sắp xuất thế! Ba huynh đệ chúng ta nghe được tin tức này, lập tức nghĩ đến chuyện tới gần góp vui."

"Không phải ngươi nói có môn phái phong tỏa toàn bộ núi rồi sao? Các ngươi có thể đánh lại bọn họ sao?"

"Đương nhiên không đánh lại! Ở Bạch Toa quận, Bạch Hạc môn vẫn có chút danh khí, nghe nói thái thượng trưởng lão Vân Hạc chân nhân chính là cao thủ Tiên Thiên." Bàng Bân cười nói, "Chỉ có điều mặc dù chúng ta không đánh lại, nhưng còn có những người khác đứng ra đánh thay chúng ta. Tin tức này đã truyền ra, Bạch Hạc môn đừng mong có thể nuốt chửng tài nguyên bí cảnh một mình."

"Bọn họ sẽ thả cho đám tán tu như các ngươi đi vào sao?"

"Đương nhiên bọn họ không tình nguyện!" Bàng Bân cười nói.

Bình thường, bí cảnh là một tiểu thế giới độc lập.

Dù chỉ là tiểu bí cảnh bình thường cũng phải rộng chừng một trấn, bí cảnh lớn thì khó mà nói. Có tin đồn bí cảnh cỡ lớn có thể rộng chừng một quốc gia.

Có người nói rất nhiều đế quốc, tông môn, thế gia mạnh mẽ luôn nắm giữ thông đạo tiến vào một số bí cảnh trong tay.

Dù sao thì Trần Hạo cũng chưa tiến vào bí cảnh bao giờ, cho tới nay, kiếm chủ của hắn đều là võ giả bất nhập lưu.

Lần này bí cảnh Vân Hạc sơn mở ra, hắn có thể dễ dàng đi xem náo nhiệt, thuận tiện tăng thêm kiến thức.

Mới vừa tiến vào phạm vi Vân Hạc thành, đám võ giả đã bắt đầu xuất hiện.



Có đệ tử tông môn mặc quần áo chế thức thống nhất kết đội thành quần.

Có đội ngũ lính đánh thuê với số lượng khổng lồ nhưng kỷ luật lỏng lẻo.

Có võ giả tốp năm tốp ba, cũng có độc hành hiệp khiêm tốn.

Bàng Bân nhân cơ hội đánh lén hai lượt, giết chết ba võ giả. Võ giả vừa chết cũng là lúc năng lượng tinh thuần được quán chú vào trong cơ thể hắn ta!

Bàng Bân hoàn toàn bị năng lực mạnh mẽ của Ma Kiếm chinh phục!

Lúc này, Trần Hạo cho Bàng Bân 30% quyền hạn, năng lượng thuần túy tuyệt đối.

Bởi trong số hơn mười kiếm chủ tiền nhiệm, người Trần Hạo coi trọng nhất vẫn là Bàng Bân!

"Có Ma Kiếm lợi hại như vậy, vậy mà Phó Viễn Minh lại bị người bức tử, thật đúng là phế vật!"

"Này, tiểu Bàng, ngươi đừng mắng kiếm chủ tiền nhiệm của ta ngay trước mặt ta nữa, được không?"

"Xin lỗi, Hạo gia, sau này ta sẽ không tiếp tục phạm sai lầm!" Bàng Bân vô cùng nhún nhường nói.

Giọng điệu của hắn ta còn cung kính hơn lúc trước vài phần!

Sau khi Bàng Bân giết mười ba võ giả, hắn ta thì thào nói: "Năng lực này thật đáng sợ, ngay cả ta cũng cảm thấy hơi không thể khống chế nổi mình. Có thể đè nén dục vọng giết người của bản thân xuống, Phó Viễn Minh cũng không phải không có điểm đáng khen!"

"Ừm, không tệ, trên người tiểu Phó vẫn có điểm sáng!" Trần Hạo có chút hài lòng nói, "Biểu hiện của ngươi cũng không tệ lắm, ta có một bộ bí pháp, ta cảm thấy bí pháp này rất thích hợp với ngươi, ngươi cầm học đi!"

Bí pháp《 Liễm Tức Quyết 》bị Trần Hạo truyền thụ vào trong đầu Bàng Bân.

"Tuy rằng 《 Liễm Tức Quyết 》 không phải thần kỹ gì, nhưng nó vô cùng thích hợp với ngươi, Ngươi thu liễm sát khí trên người ngươi lại, đừng lãng phí gương mặt người tốt hàm hậu của ngươi!"

Trước đây, khi Trần Hạo nhìn thấy Bàng Bân lần đầu tiên đã có ấn tướng vô cùng khắc sâu với hắn ta.

Trừ bỏ sát khí nồng đậm trên người hắn ta, vẻ ngoài của hắn ta thật sự rất mộc mạc, một bộ hàm hậu thành thật.

Mà bản thân hắn ta cũng vô cùng am hiểu ngụy trang.

Vừa đọc lướt qua tin tức trong đầu, Bàng Bân đã biết diệu dụng của 《 Liễm Tức Quyết 》.

Che giấu khí tức, che giấu sát khí dính trên người chỉ là nhân tiện!

"Cảm ơn Hạo gia, đúng là 《 Liễm Tức Quyết 》rất thích hợp với ta!"

Ngày tiến vào Vân Hạc thành, Bàng Bân đã nghe được chuyện bí cảnh trên núi Vân Hạc trong quán rượu.

Nghe nói, có thể vào hai ngày sau bí cảnh mới mở ra, Bạch Hạc phái liên hợp với Hỏa Liệt tông, Thiết Kiếm môn ở phụ cận cùng nhau cầm giữ cửa vào bí cảnh.

Rất nhiều tán tu và con em thế gia đều canh giữ dưới chân núi Bạch Hạc, chờ đợi bí cảnh mở ra!

Mua thêm một chút đồ ăn và đan dược chữa thương, Bàng Bân một đường thăm hỏi, chạy tới núi Bạch Hạc.

Nói là hai ngày sau bí cảnh mới có thể mở ra, nhưng hai ngày này chỉ là đoán chừng, không thể loại trừ trường hợp bí cảnh mở ra trước thời gian.

Từ xa xa, thấy núi Bạch Hạc, Bàng Bân lập tức chú ý đến đám võ giả rậm rạp chằng chịt xúm lại dưới chân núi.

Thanh danh của Hồng Hà Tam Quỷ không tốt, vì để tránh phiền phức, Bàng Bân đã sớm chuẩn bị kỹ càng.

Tỷ như hắn ta lót thêm một ít sợi bông trong đế giày để bản thân mình cao hơn.



Hắn ta còn bôi một ít nước thuốc không biết tên trên mặt, khiến da mặt có vẻ trắng hơn chút...

Hành tẩu giang hồ ai cũng phải biết thuật hóa trang đơn giản, nhất là loại võ giả Ma đạo khá nhiều kẻ thù như Bàng Bân.

Phải biết rằng, một khi người có danh tiếng quá kém xuất hiện trước mặt công chúng, rất có thể sẽ gặp phải cừu gia vây đánh tới chết!

Theo yêu cầu của Bàng Bân, Xích Huyết Kiếm cũng trở nên bình thường hơn một chút. Đeo Xích Huyết Kiếm bên hông, Bàng Bân lại càng giống một vị võ giả sử dụng kiếm!

Trên núi Vân Hạc, ánh sáng màu đỏ bao phủ toàn bộ sườn núi, rất xinh đẹp.

Tuyệt đại đa số người đều đặt lực chú ý tới nơi ấy.

Dưới chân núi Vân Hạc, đám võ giả được chia làm ba thế lực.

Số lượng nhiều nhất là tán tu, lính đánh thuê chạy tới từ phụ cận Vân Hạc thành, tuy rằng bọn họ có số lượng đông đảo, nhưng chất lượng lại tốt xấu lẫn lộn, ầm ĩ nhao nhao, tựa như họp chợ vậy.

Sát biên giới đội ngũ tán tu đã có người đấu võ!

Đoán chừng là vừa vặn gặp được kẻ thù. Kẻ thù gặp lại, đương nhiên là đỏ mắt.

Một đám người xem náo nhiệt không chê lớn chuyện, còn đang ồn ào.

Sau đó là đám con em đệ tử thế gia tông môn, ngậm thìa vàng ra đời, quần áo bọn hắn ngăn nắp, khí thế bất phàm, khi ánh mắt bọn họ quét về phía tán tu, trong mắt đại đa số người chứa kiêu ngạo từ khi sinh ra đã có.

Cuối cùng là người ba môn phái Bạch Hạc phái, Hỏa Liệt tông, Thiết Kiếm môn.

Đệ tử trẻ tuổi cảnh giác nhìn đội ngũ tông môn thế gia và đội ngũ tán tu, trên mặt không chút che giấu vẻ chán ghét.

Trong mắt bọn họ, đám người Bàng Bân là kền kền ngửi được mùi thịt thối!

Tiến vào đội ngũ tán tu, căn bản là Bàng Bân không cần hỏi thăm, tùy tiện nghe vài câu đã tương đối hiểu tình huống.

"Xác định là bí cảnh mở ra?"

"Đương nhiên, tuyệt đối là bí cảnh mở ra."

"Người của Bạch Hạc phái, Hỏa Liệt tông, Thiết Kiếm môn thật là bá đạo!"

"Đúng vậy, bí cảnh này cũng không phải của bọn họ! Dựa vào cái gì mà bọn họ không cho chúng ta vào!"

"Bí cảnh mở ra, chúng ta cùng nhau xông đi lên, ta không tin bọn họ dám đắc tội với nhiều người chúng ta như vậy!"

"Đúng, đúng vậy! Đừng nghĩ tán tu chúng ta dễ bắt nạt!"

"..."

Dựa vào thực lực Chân Nguyên cảnh hậu kỳ, Bàng Bân đi tới phía trước nhất đội ngũ tán tu.

Hắn ta chỉ nhìn thoáng qua đám người của ba môn phái trấn thủ dưới chân núi, sau đó lại lui về.

"Cao thủ Chân Nguyên cảnh có hơn hai mươi người, đoán chừng còn có cao thủ Tiên Thiên."

"Vậy phải làm sao bây giờ?"

"Chờ!"

Bàng Bân ngồi xếp bằng dưới đất, đặt Xích Huyết Kiếm trên đầu gối.

Hiện tại hắn ta luôn để kiếm bất ly thân.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ta Là Một Thanh Ma Kiếm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook