Chương 41: Huyết Vương Chi Nộ
Vô Ưu Đích Vũ Khúc
15/08/2020
Editor: ๖ۣۜVân๖ۣۜ Khinh๖ۣۜVô๖ۣۜTà
"Hừ, tên ngu ngốc này!" Đỗ Nhất Khải mắng.
Bàng Bân nhỏ giọng nói: "Tại sao ngươi lại nói lão tam như vậy, dù sao mọi người cũng từng là huynh đệ!"
"Từng là huynh đệ, ta nhổ vào!" Đỗ Nhất Khải tiếp tục mắng, "Hành tẩu giang hồ nhiều năm, Bàng Bân ngươi tuyệt đối là kẻ vô liêm sỉ nhất mà ta từng thấy. Người không biết còn tưởng rằng lão tam là do ta giết!"
"Ha ha!" Bàng Bân không thèm để ý cười hai tiếng, nói, "Nhất Khải, dù thế nào đi nữa, tin tức thanh kiếm này nằm trong tay ta cũng không thể lộ ra ngoài, nể tình mọi người từng là huynh đệ của nhau, ngươi tự sát đi… Thế nào? Đừng để người làm đại ca như ta phải khó xử!"
"Hừ, hôm nay ai thắng ai thua còn chưa biết chừng!" Đỗ Nhất Khải âm trầm nói, "Không ngờ ngươi lại mặc kệ Huyết Sát Tam Kiếp Trận, thoạt nhìn, hẳn thanh kiếm kia đúng là bảo vật nhỉ?"
"Chỉ có thể nói là tạm chấp nhận được!"
"Dối trá!"
Bàng Bân cười tủm tỉm nói: "Dù sao hôm nay ngươi cũng phải chết, ngươi thích mắng chửi thế nào cũng được!"
"Bàng Bân, ngươi cho rằng hôm nay ngươi có thể ăn chắc ta sao?" Đỗ Nhất Khải nắm chặt trường đao, chân khí màu đỏ ngòm nhuộm trường đao thành màu máu, khí thế trên người hắn ta bỗng nhiên bộc phát.
Ánh mắt Bàng Bân ngưng lại, sợ hãi than nói: "Chân Nguyên cảnh hậu kỳ?"
Công pháp tu luyện của Hồng Hà Tam Quỷ có cùng nguồn gốc, Bàng Bân liếc mắt đã có thể nhìn ra thực lực chân thật của Đỗ Nhất Khải!
"Không sai, ta đã sớm đột phá!"
Đỗ Nhất Khải nhỏ giọng quát.
Dứt lời, một luồng chân khí màu đỏ ngòm kéo thẳng về phía Bàng Bân.
Bàng Bân lắc mình tránh khỏi.
"Lão tam chết rồi cũng tốt." Đỗ Nhất Khải nói, "Nếu như lão tam còn sống, nói không chừng hắn ta sẽ giúp ngươi cũng nên? Dù sao thì quan hệ của hắn ta với ngươi cũng tốt hơn với ta! Hơn nữa hắn ta lại không có đầu óc!"
"Hôm nay hai huynh đệ chúng ta liền quyết một trận thắng thua!" Bàng Bân mang bao tay, bao tay của hắn ta rất giống bao tay trên địa cầu, do sợi kim loại không biết tên nào đó chế thành. Bao tay phủ kín toàn bộ bàn tay và đầu ngón tay, ngón tay hắn ta bóp chặt, tạo thành tiếng vang răng rắc, "Nhìn xem《 Huyết Đao Thất Thức 》 của ngươi lợi hại hay《 Huyết Vương Quyền 》 của ta càng lợi hại hơn!"
《 Huyết Vương Quyền 》《 Huyết Đao Thất Thức 》《 Hắc Huyết Xoa Pháp 》 đều là bản lĩnh Hồng Hà Lão Quỷ truyền thụ cho tam quỷ, đều là vũ kỹ Huyền cấp trung phẩm. Hồng Hà Tam Quỷ dựa vào ba loại vũ kỹ, Huyết Sát Tam Kiếp Trận cùng với tác phong làm việc tàn nhẫn, trong khoảng thời gian ngắn đã xông ra danh tiếng không nhỏ trong Bạch Toa quận.
Chiêu nào trong 《 Huyết Đao Thất Thức 》cũng là sát chiêu, đánh thẳng vào chỗ yếu hại, vô cùng tàn nhẫn, chỉ cầu có thể đánh chết địch nhân trong thời gian ngắn. Chiêu thức hoàn toàn không quan tâm tới phòng thủ, đao đao liều mạng, vừa ra đao đã không có đường lui.
Rất phù hợp với tính cách của Đỗ Nhất Khải!
Mà nếu so với 《 Huyết Đao Thất Thức 》, 《 Huyết Vương Thập Tam Thức 》có vẻ bình thường hơn một chút.
Tuy rằng mỗi một quyền của Bàng Bân đều mang theo quyền phong uy mãnh, mạnh mẽ mãnh liệt, nhưng mỗi một quyền hắn ta đánh ra đều có đường lui, chính như con người hắn ta, lúc nào cũng mong vững chắc, cầu ổn cầu thắng!
Vừa mới bắt đầu, dưới màn đánh cướp của Đỗ Nhất Khải, Bàng Bân không ngừng lui về phía sau, xem tình thế dường như hắn ta đang lâm vào cảnh nguy cơ trùng trùng. Thế nhưng Đỗ Nhất Khải muốn tới gần thêm một bước giành lấy chiến thắng, chung quy lại vẫn kém nửa phần.
Chỉ là nửa phần, có đôi khi lại là một chiếc hào rộng lớn.
Sau khi đánh hơn ba mươi chiêu, trên gương mặt nghiêm túc của Bàng Bân lại lộ ra một chút tươi cười.
Hắn ta chịu đựng được!
Hắn ta là đại đệ tử của Hồng Hà Lão Quỷ, là người nhập môn sớm nhất, có thể nói Đỗ Nhất Khải và Diệp Đức Xương được hắn ta chăm lớn.
Hồng Hà lão tổ rất ít khi nghiêm túc giáo dục đệ tử, cho nên với tư cách là đại sư huynh, hắn ta là đại sư truyền nghề.
Chiêu thức và khuyết điểm của hai quyển vũ kỹ《 Huyết Đao Thất Thức 》 và 《 Hắc Huyết Xoa Pháp 》,hắn ta rõ rõ ràng ràng!
Đúng là《 Huyết Đao Thất Thức 》rất đáng sợ, nhưng đồng thời nó cũng khiến võ giả tiêu hao tinh lực và chân khí một cách khủng bố, chỉ cần có thể sống qua 30 chiêu đầu, Đỗ Nhất Khải đã thua hơn phân nửa!
Mắt thấy trường đao của Đỗ Nhất Khải kéo tới, Bàng Bân liếc thấy khí thế của hắn ta đã tán.
"Huyết Vương Trảo!"
Bàng Bân gầm nhẹ nói.
Hắn ta vươn tay, trực tiếp nắm lấy trường đao!
Đỗ Nhất Khải cả kinh!
Hắn ta chưa từng thấy cũng chưa từng nghĩ Bàng Bân có thể dùng tay bắt lấy trường đao của hắn ta!
"Huyết Vương Chi Nộ!"
Chân khí màu đỏ ngòm bỗng bốc lên, sắc mặt Bàng Bân trướng hồng, tay trái của hắn ta nắm chặt thành quyền, một đấm đánh vào ngực Đỗ Nhất Khải.
"Két" một tiếng, ngực Đỗ Nhất Khải bị đánh lõm xuống, hắn ta bay ngược ra xa mười mấy mét, đụng ngã mấy cây đại thụ, trực tiếp biến mất trong bóng đêm.
Thắng bại đã phân.
Bàng Bân chợt giẫm lên mặt đất một cái, nhằm thẳng về phía Đỗ Nhất Khải.
Khi hắn ta lướt qua bên cạnh đống lửa, bỗng nhiên thân thể hắn ta sà xuống, đầu gối hung tợn đè lên lưng thi thể Diệp Đức Xương.
"Bốp"!
Đó là tiếng xương cột sống thi thể Diệp Đức Xương gãy lìa.
Thi thể Diệp Đức Xương đột nhiên động.
Bàng Bân đứng thẳng người lên, chậm rãi lui về phía sau.
Diệp Đức Xương cực kỳ chật vật trở mình, ngửa đầu nhìn Bàng Bân, sau khi liên tiếp ho khan, hắn ta phun ra một búng máu đỏ tươi: "Lão đại, ngươi... làm sao ngươi có thể phát hiện?"
"Ta không phát hiện!"
"Vậy sao ngươi sẽ..."
"Lão tam, ngươi không nên giả chết trước mặt ta, thật ra ta chỉ có chút hoài nghi!" Bàng Bân thất vọng lắc đầu nói, "Lẽ nào ngươi quên thói quen của ta?"
"Thói quen của ngươi..." Diệp Đức Xương bỗng nhiên tỉnh ngộ.
"Lão tam, ngươi thật sự khôn khéo hơn lão nhị một chút, để ta dạy ngươi một chút đồ vật cuối cùng đi!" Bàng Bân chậm rãi nói, "Không nên giả heo ăn thịt hổ mãi, giả heo lâu quá, chính bản thân mình sẽ biến thành heo thật!"
Sau khi tìm được thi thể Đỗ Nhất Khải, chân khí màu đỏ ngòm trên người Bàng Bân nhanh chóng tan hết. Sắc mặt hắn ta trắng bệch, đặt mông ngồi trên mặt đất, phục dụng hết mấy viên đan dược mới có thể một lần nữa đứng lên.
Đoán chừng "Huyết Vương Chi Nộ" có tác dụng phụ không nhỏ.
Trong Xích Huyết Ma Kiếm, Trần Hạo nhìn Bàng Bân yên lặng đào hai cái hố trên mặt đất, bỏ thi thể hai huynh đệ còn có binh khí tùy thân của bọn họ vào hố, sau đó lại lấp hố, dùng thân cây khắc vài chữ thành mộ bia!
"Mộ của Hồng Hà Tam Quỷ Đỗ Nhất Khải."
"Mộ của Hồng Hà Tam Quỷ Diệp Đức Xương."
Vừa dựng mộ bia xong, hắn ta chần chờ một chút lại vứt mộ bia đi.
Trần Hạo tò mò hỏi: "Vì sao?"
Bàng Bân thản nhiên nói: "Hồng Hà Tam Quỷ với sư phụ chúng ta đã đắc tội quá nhiều người, nếu có người vô ý phát hiện mộ bia, sợ rằng lão Nhị lão Tam sẽ bị người đào thi thể lên, lấy roi đánh thi thể!"
Hai năm qua, người có thể tự biết mình như vậy thật hiếm thấy!
"Ngươi có hối hận khi giết bọn họ không?"
Trần Hạo bắt đầu nổi lên ác thú vị.
"Không hối hận, ngay khoảnh khắc khi ngươi xuất hiện, đã định trước Hồng Hà Tam Quỷ chúng ta chỉ có thể thừa lại một người!" Bàng Bân vừa cười vừa nói, "Dù sao bọn họ chết cũng tốt hơn ta chết, chí ít ta chết đi, lão Nhị lão Tam chắc chắn sẽ không an táng ta."
Bàng Bân nhặt thịt quay trên mặt đất lên, chia làm ba phần, nuốt từng ngốn từng ngốn.
Sau khi ăn uống no đủ, hắn ta lại đặt hai phần thịt quay còn lại bên cạnh phần mộ nhô lên, coi như tế phẩm.
Hắn ta đổ số Cát Hầu Tửu còn lại lên phần mộ Diệp Đức Xương, nhẹ giọng nói: "Lão tam, còn lại đều cho ngươi!"
Sáng sớm ngày thứ hai, Bàng Bân dậy thật sớm, chặt hai cây đại thụ bên cạnh phần mộ Đỗ Nhất Khải.
Hắn ta dự định xây lại mộ sao?
Thoạt nhìn dường như không giống lắm.
Trần Hạo lại có chút tò mò.
"Ngươi làm gì vậy?"
"Ta nghĩ ra rồi, ta cần phải đào thêm một phần mộ."
"Chôn chính ngươi?"
"Không cần chôn ta xuống!" Bàng Bân cười nói, "Tối hôm qua ta chợt nhớ tới, lão nhị còn có một đứa con riêng, là con của hắn ta với một kỹ nữ. Ta đã từng liếc nhìn đứa bé ấy từ xa xa, tiểu tử trắng trắng mập mập rất đáng yêu, sống ngay trong Vân Hạc thành."
"Cô nhi quả mẫu sống trên đời sẽ rất gian nan, ta cảm thấy nên để cả nhà bọn họ được đoàn tụ thì tốt hơn."
"Hừ, tên ngu ngốc này!" Đỗ Nhất Khải mắng.
Bàng Bân nhỏ giọng nói: "Tại sao ngươi lại nói lão tam như vậy, dù sao mọi người cũng từng là huynh đệ!"
"Từng là huynh đệ, ta nhổ vào!" Đỗ Nhất Khải tiếp tục mắng, "Hành tẩu giang hồ nhiều năm, Bàng Bân ngươi tuyệt đối là kẻ vô liêm sỉ nhất mà ta từng thấy. Người không biết còn tưởng rằng lão tam là do ta giết!"
"Ha ha!" Bàng Bân không thèm để ý cười hai tiếng, nói, "Nhất Khải, dù thế nào đi nữa, tin tức thanh kiếm này nằm trong tay ta cũng không thể lộ ra ngoài, nể tình mọi người từng là huynh đệ của nhau, ngươi tự sát đi… Thế nào? Đừng để người làm đại ca như ta phải khó xử!"
"Hừ, hôm nay ai thắng ai thua còn chưa biết chừng!" Đỗ Nhất Khải âm trầm nói, "Không ngờ ngươi lại mặc kệ Huyết Sát Tam Kiếp Trận, thoạt nhìn, hẳn thanh kiếm kia đúng là bảo vật nhỉ?"
"Chỉ có thể nói là tạm chấp nhận được!"
"Dối trá!"
Bàng Bân cười tủm tỉm nói: "Dù sao hôm nay ngươi cũng phải chết, ngươi thích mắng chửi thế nào cũng được!"
"Bàng Bân, ngươi cho rằng hôm nay ngươi có thể ăn chắc ta sao?" Đỗ Nhất Khải nắm chặt trường đao, chân khí màu đỏ ngòm nhuộm trường đao thành màu máu, khí thế trên người hắn ta bỗng nhiên bộc phát.
Ánh mắt Bàng Bân ngưng lại, sợ hãi than nói: "Chân Nguyên cảnh hậu kỳ?"
Công pháp tu luyện của Hồng Hà Tam Quỷ có cùng nguồn gốc, Bàng Bân liếc mắt đã có thể nhìn ra thực lực chân thật của Đỗ Nhất Khải!
"Không sai, ta đã sớm đột phá!"
Đỗ Nhất Khải nhỏ giọng quát.
Dứt lời, một luồng chân khí màu đỏ ngòm kéo thẳng về phía Bàng Bân.
Bàng Bân lắc mình tránh khỏi.
"Lão tam chết rồi cũng tốt." Đỗ Nhất Khải nói, "Nếu như lão tam còn sống, nói không chừng hắn ta sẽ giúp ngươi cũng nên? Dù sao thì quan hệ của hắn ta với ngươi cũng tốt hơn với ta! Hơn nữa hắn ta lại không có đầu óc!"
"Hôm nay hai huynh đệ chúng ta liền quyết một trận thắng thua!" Bàng Bân mang bao tay, bao tay của hắn ta rất giống bao tay trên địa cầu, do sợi kim loại không biết tên nào đó chế thành. Bao tay phủ kín toàn bộ bàn tay và đầu ngón tay, ngón tay hắn ta bóp chặt, tạo thành tiếng vang răng rắc, "Nhìn xem《 Huyết Đao Thất Thức 》 của ngươi lợi hại hay《 Huyết Vương Quyền 》 của ta càng lợi hại hơn!"
《 Huyết Vương Quyền 》《 Huyết Đao Thất Thức 》《 Hắc Huyết Xoa Pháp 》 đều là bản lĩnh Hồng Hà Lão Quỷ truyền thụ cho tam quỷ, đều là vũ kỹ Huyền cấp trung phẩm. Hồng Hà Tam Quỷ dựa vào ba loại vũ kỹ, Huyết Sát Tam Kiếp Trận cùng với tác phong làm việc tàn nhẫn, trong khoảng thời gian ngắn đã xông ra danh tiếng không nhỏ trong Bạch Toa quận.
Chiêu nào trong 《 Huyết Đao Thất Thức 》cũng là sát chiêu, đánh thẳng vào chỗ yếu hại, vô cùng tàn nhẫn, chỉ cầu có thể đánh chết địch nhân trong thời gian ngắn. Chiêu thức hoàn toàn không quan tâm tới phòng thủ, đao đao liều mạng, vừa ra đao đã không có đường lui.
Rất phù hợp với tính cách của Đỗ Nhất Khải!
Mà nếu so với 《 Huyết Đao Thất Thức 》, 《 Huyết Vương Thập Tam Thức 》có vẻ bình thường hơn một chút.
Tuy rằng mỗi một quyền của Bàng Bân đều mang theo quyền phong uy mãnh, mạnh mẽ mãnh liệt, nhưng mỗi một quyền hắn ta đánh ra đều có đường lui, chính như con người hắn ta, lúc nào cũng mong vững chắc, cầu ổn cầu thắng!
Vừa mới bắt đầu, dưới màn đánh cướp của Đỗ Nhất Khải, Bàng Bân không ngừng lui về phía sau, xem tình thế dường như hắn ta đang lâm vào cảnh nguy cơ trùng trùng. Thế nhưng Đỗ Nhất Khải muốn tới gần thêm một bước giành lấy chiến thắng, chung quy lại vẫn kém nửa phần.
Chỉ là nửa phần, có đôi khi lại là một chiếc hào rộng lớn.
Sau khi đánh hơn ba mươi chiêu, trên gương mặt nghiêm túc của Bàng Bân lại lộ ra một chút tươi cười.
Hắn ta chịu đựng được!
Hắn ta là đại đệ tử của Hồng Hà Lão Quỷ, là người nhập môn sớm nhất, có thể nói Đỗ Nhất Khải và Diệp Đức Xương được hắn ta chăm lớn.
Hồng Hà lão tổ rất ít khi nghiêm túc giáo dục đệ tử, cho nên với tư cách là đại sư huynh, hắn ta là đại sư truyền nghề.
Chiêu thức và khuyết điểm của hai quyển vũ kỹ《 Huyết Đao Thất Thức 》 và 《 Hắc Huyết Xoa Pháp 》,hắn ta rõ rõ ràng ràng!
Đúng là《 Huyết Đao Thất Thức 》rất đáng sợ, nhưng đồng thời nó cũng khiến võ giả tiêu hao tinh lực và chân khí một cách khủng bố, chỉ cần có thể sống qua 30 chiêu đầu, Đỗ Nhất Khải đã thua hơn phân nửa!
Mắt thấy trường đao của Đỗ Nhất Khải kéo tới, Bàng Bân liếc thấy khí thế của hắn ta đã tán.
"Huyết Vương Trảo!"
Bàng Bân gầm nhẹ nói.
Hắn ta vươn tay, trực tiếp nắm lấy trường đao!
Đỗ Nhất Khải cả kinh!
Hắn ta chưa từng thấy cũng chưa từng nghĩ Bàng Bân có thể dùng tay bắt lấy trường đao của hắn ta!
"Huyết Vương Chi Nộ!"
Chân khí màu đỏ ngòm bỗng bốc lên, sắc mặt Bàng Bân trướng hồng, tay trái của hắn ta nắm chặt thành quyền, một đấm đánh vào ngực Đỗ Nhất Khải.
"Két" một tiếng, ngực Đỗ Nhất Khải bị đánh lõm xuống, hắn ta bay ngược ra xa mười mấy mét, đụng ngã mấy cây đại thụ, trực tiếp biến mất trong bóng đêm.
Thắng bại đã phân.
Bàng Bân chợt giẫm lên mặt đất một cái, nhằm thẳng về phía Đỗ Nhất Khải.
Khi hắn ta lướt qua bên cạnh đống lửa, bỗng nhiên thân thể hắn ta sà xuống, đầu gối hung tợn đè lên lưng thi thể Diệp Đức Xương.
"Bốp"!
Đó là tiếng xương cột sống thi thể Diệp Đức Xương gãy lìa.
Thi thể Diệp Đức Xương đột nhiên động.
Bàng Bân đứng thẳng người lên, chậm rãi lui về phía sau.
Diệp Đức Xương cực kỳ chật vật trở mình, ngửa đầu nhìn Bàng Bân, sau khi liên tiếp ho khan, hắn ta phun ra một búng máu đỏ tươi: "Lão đại, ngươi... làm sao ngươi có thể phát hiện?"
"Ta không phát hiện!"
"Vậy sao ngươi sẽ..."
"Lão tam, ngươi không nên giả chết trước mặt ta, thật ra ta chỉ có chút hoài nghi!" Bàng Bân thất vọng lắc đầu nói, "Lẽ nào ngươi quên thói quen của ta?"
"Thói quen của ngươi..." Diệp Đức Xương bỗng nhiên tỉnh ngộ.
"Lão tam, ngươi thật sự khôn khéo hơn lão nhị một chút, để ta dạy ngươi một chút đồ vật cuối cùng đi!" Bàng Bân chậm rãi nói, "Không nên giả heo ăn thịt hổ mãi, giả heo lâu quá, chính bản thân mình sẽ biến thành heo thật!"
Sau khi tìm được thi thể Đỗ Nhất Khải, chân khí màu đỏ ngòm trên người Bàng Bân nhanh chóng tan hết. Sắc mặt hắn ta trắng bệch, đặt mông ngồi trên mặt đất, phục dụng hết mấy viên đan dược mới có thể một lần nữa đứng lên.
Đoán chừng "Huyết Vương Chi Nộ" có tác dụng phụ không nhỏ.
Trong Xích Huyết Ma Kiếm, Trần Hạo nhìn Bàng Bân yên lặng đào hai cái hố trên mặt đất, bỏ thi thể hai huynh đệ còn có binh khí tùy thân của bọn họ vào hố, sau đó lại lấp hố, dùng thân cây khắc vài chữ thành mộ bia!
"Mộ của Hồng Hà Tam Quỷ Đỗ Nhất Khải."
"Mộ của Hồng Hà Tam Quỷ Diệp Đức Xương."
Vừa dựng mộ bia xong, hắn ta chần chờ một chút lại vứt mộ bia đi.
Trần Hạo tò mò hỏi: "Vì sao?"
Bàng Bân thản nhiên nói: "Hồng Hà Tam Quỷ với sư phụ chúng ta đã đắc tội quá nhiều người, nếu có người vô ý phát hiện mộ bia, sợ rằng lão Nhị lão Tam sẽ bị người đào thi thể lên, lấy roi đánh thi thể!"
Hai năm qua, người có thể tự biết mình như vậy thật hiếm thấy!
"Ngươi có hối hận khi giết bọn họ không?"
Trần Hạo bắt đầu nổi lên ác thú vị.
"Không hối hận, ngay khoảnh khắc khi ngươi xuất hiện, đã định trước Hồng Hà Tam Quỷ chúng ta chỉ có thể thừa lại một người!" Bàng Bân vừa cười vừa nói, "Dù sao bọn họ chết cũng tốt hơn ta chết, chí ít ta chết đi, lão Nhị lão Tam chắc chắn sẽ không an táng ta."
Bàng Bân nhặt thịt quay trên mặt đất lên, chia làm ba phần, nuốt từng ngốn từng ngốn.
Sau khi ăn uống no đủ, hắn ta lại đặt hai phần thịt quay còn lại bên cạnh phần mộ nhô lên, coi như tế phẩm.
Hắn ta đổ số Cát Hầu Tửu còn lại lên phần mộ Diệp Đức Xương, nhẹ giọng nói: "Lão tam, còn lại đều cho ngươi!"
Sáng sớm ngày thứ hai, Bàng Bân dậy thật sớm, chặt hai cây đại thụ bên cạnh phần mộ Đỗ Nhất Khải.
Hắn ta dự định xây lại mộ sao?
Thoạt nhìn dường như không giống lắm.
Trần Hạo lại có chút tò mò.
"Ngươi làm gì vậy?"
"Ta nghĩ ra rồi, ta cần phải đào thêm một phần mộ."
"Chôn chính ngươi?"
"Không cần chôn ta xuống!" Bàng Bân cười nói, "Tối hôm qua ta chợt nhớ tới, lão nhị còn có một đứa con riêng, là con của hắn ta với một kỹ nữ. Ta đã từng liếc nhìn đứa bé ấy từ xa xa, tiểu tử trắng trắng mập mập rất đáng yêu, sống ngay trong Vân Hạc thành."
"Cô nhi quả mẫu sống trên đời sẽ rất gian nan, ta cảm thấy nên để cả nhà bọn họ được đoàn tụ thì tốt hơn."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.